Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-195
Chương 109: Quyết liệt (Thượng)
Khương Nhị gia dùng câu cuối cùng đả động hoàng đế, người quá nhẫn tâm.
Hoàng đế cũng là phụ thân của Yến Thân vương.
Nếu lúc trước hắn có tâm sách phong thân mẫu của Yến Thân vương làm hoàng hậu, ít nhất cũng có cảm tình với mẫu tử bọn họ, đặc biệt là thân mẫu của Yến Thân vương lại vì cứu hắn mà chết.
Nếu không phải vậy, hoàng đế cũng sẽ không sách hoàng trưởng tử làm Yến Thân vương.
Hoàng đế cảm thấy hắn không có gì hổ thẹn với Yến Thân vương, ở thời điểm mấu chốt, Yến Thân vương lại rời khỏi vương phủ chạy đến hoàng cung, hoàng thượng rất không kiên nhẫn.
Vốn định không gặp Yến Thân vương, nhưng Khương Nhị gia lại xuất hiện lại nói những lời này đó, hoàng đế không thể không gặp ái tử ngày xưa.
- Bị phụ hoàng đuổi ra ngoài?
- Không có việc gì, sau này ta không tiến cung là được, thật ra ta ở trong cung cũng không được tự nhiên.
Khương Nhị gia nhắc tới chuyện này một bụng ủy khuất, cũng không muốn tiến cung bầu bạn với hoàng thượng, có rất nhiều người nói hắn là tiểu nhân, lộng thần, hắn văn không thành, võ không được lộng cái lông.
Một chút ưu việt cũng chưa vớt được, không chỉ tổn hại thanh danh, còn trì hoãn hắn ăn nhậu chơi bời.
Hoàng thượng ban thưởng đồ vật này đó cho hắn, nhưng ban thưởng này đó lại không thể dùng, chỉ có thể đặt ở trong phủ trưng bày.
Nếu Khương nhị gia không vì nữ nhi cùng tiểu tế, hắn sẽ không tiến cung đâu.
Triệu vương vỗ trán, vô ngữ một lúc lâu, hắn hiểu Khương nhị gia, Khương nhị gia có loại ý tưởng này không biết chọc tức xỉu bao nhiêu người, Khương nhị gia được đãi ngộ vào cung, biết bao nhiêu người ghen tỵ đến đỏ mắt.
- Đi thôi.
Khương nhị gia túm chặt Triệu vương:
- Không phải vương gia đã đáp ứng mời khách, bồi ta uống rượu sao?
- Hoá ra ngươi không tìm được bạn rượu?
- Cũng không phải, gần đây bọn họ đều bận, trước kia thường xuyên chơi với đám hỗn đản kia, lúc này một đám thấy ta liền trốn, cũng không chơi bời với ta.
Khương nhị gia bực bội xoa xoa mặt:
- Cũng không biết sao lại thế này.
Triệu vương có thể nói cho hắn biết, Khương nhị gia đã trở thành kinh thành ăn chơi trác táng trong giới truyền kỳ sao?
Nhiều vị ăn chơi trác táng bị người trong phủ buộc học tập theo Khương nhị gia, nhưng trên đời chỉ có một Khương nhị gia, Khương nhị gia nào có hiếu học?
Đám ăn chơi trác táng ở trước mặt Khương nhị gia rất tự ti, cho nên không thèm chơi với hắn…
- Ngươi không đi gặp Yến Thân vương? Hoàng huynh của bổn vương luôn nhớ tri ân.
- Ta không có làm gì, không cần được hồi báo.
Khương nhị gia suy nghĩ nói:
- Lúc này hoàng thượng sẽ không gặp ta ít nhất phải mấy tháng, ta có thể ở phủ chơi với tôn tử, vương gia, tiểu tôn tử của ta cũng sắp sinh ra, gần đây nhi tử của ta còn khẩn trương hơn cả nhi tức, cả ngày chuyển động trong phòng, khoa cử cũng không tham gia, chờ Tiêu đại nhân hồi kinh, ta sẽ tìm hắn nói chuyện, nhi tử của ta không có tài. Làm quan quá mệt mỏi, quá hao tổn tâm huyết, không bằng ở phủ chơi bời.
Nếu không có Tiêu Duệ Hoa cùng Triệu Đạc Trạch, có lẽ Khương nhị gia sẽ đốc xúc nhi tử tiến tới, rốt cuộc muốn trôi qua càng thêm tự tại, cần phải có bối cảnh, hoàn khố cũng phải có thân phận.
Cứ lấy Khương nhị gia ra mà nói, trước kia hắn ăn chơi đều là nơi có phẩm cấp thấp, hiện giờ hắn làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, lập tức trở thành tề danh ngoạn chủ cùng Triệu vương.
Ngoạn chủ?( đại gia ăn chơi)
Từ này thật hay.
Sau khi nghe nữ nhi nói ra câu này, Khương nhị gia luôn tự xưng là ngoạn chủ.
Hiện giờ ngoạn chủ đã truyền khắp kinh thành, đám ăn chơi trác táng luôn cho rằng ngoạn chủ so với hoàn khố, công tử phóng đãng còn cao cấp đại khí, hơn mấy cấp bậc.
Ngọc thạch ngoạn chủ, chim tước ngoạn chủ, quắc quắc ngoạn chủ, mỹ nhân ngoạn chủ câu từ giống như vậy như măng mọc sau mưa ồ ạt nhảy ra.
Khương nhị gia cùng Triệu vương trở thành thâm niên ngoạn chủ.
Hai người cười hì hì, ngươi nói một câu, ta nói một câu hi hi ha ha rời cung.
Mặc kệ là đại thần, hay là hoàng tử huân quý nhìn thấy bọn họ vẫn không dấu được vài phần hâm mộ, có người cúi đầu nhìn chòm râu hoa râm, bọn họ tính kế cả đời, nhọc lòng cả đời, ngày tháng trôi qua còn không bằng Triệu vương cùng Vĩnh Ninh hầu thế tử, nhân gia trôi qua ngày tháng như thế mới gọi là thoải mái.
Một phen vất vả vì ai bận rộn? Bao nhiêu mưa gió bấy nhiêu sầu.
Các hoàng tử vẫn vây quanh quan tâm Yến Thân vương, cũng có thể nói họ đang "chế nhạo" Yến Thân vương.
Ai bảo hắn luôn bày ra bộ dạng hoàng trưởng tử, phải biết rằng vào rừng làm cướp phượng hoàng không bằng kê (gà), không lông tiểu hùng( gấu) bị người bắt nạt.
Hiện giờ hoàng thượng còn khoẻ mạnh, chờ đến lúc hoàng thượng băng hà, mặc kệ là ai đăng cơ cũng sẽ loại bỏ người đã từng là đối thủ lớn nhất.
Yến Thân vương tiến cung một lúc lâu, hoàng thượng vẫn không có động tĩnh, có hoàng tử hỏi:
- Hay là để ta đi tìm phụ hoàng?
- Không cần, không cần.
Yến Thân vương chua xót ngăn cản nói:
- Thân chịu tội đáng lẽ không còn mặt mũi gặp phụ hoàng, nếu các chư vị đệ đệ vì ta mà khiến phụ hoàng không vui, ta có chết muôn lần cũng khó chuộc tội.
- Lần này tiến cung cũng không phải một hai phải gặp phụ hoàng, khụ khụ khụ…
Yến Thân vương ho khan vài tiếng, tuy các hoàng tử không biết y thuật, nhưng nghe Yến Thân vương nặng nề ho khan liền biết Yến Thân vương bị bệnh cũng không nhẹ.
Ho khan một lúc lâu, Yến Thân vương giấu khăn lụa nhiễm huyết đi, dù động tác của hắn nhanh, người nên nhìn thấy đều thấy.
- Ta tự biết thời gian không còn nhiều, ta muốn gặp hoàng tổ mẫu.
Yến Thân vương toát lên vẻ giải thoát hồng trần, chắp tay với các vị huynh đệ nói:
- Trước kia ta có chổ nào đắc tội với chư vị đệ đệ, mong chư vị đệ đệ không cần so đo cùng ngu huynh.
- Nào có, nào có.
Có thể khiến Yến Thân vương luôn tự cao tự đại lộ ra bộ mặt này, các hoàng tử rất hả giận.
Nhưng vào lúc này, thái giám truyền khẩu dụ của hoàng thượng chạy tới:
- Hoàng thượng có ý chỉ, tuyên triệu Yến Thân vương yết kiến.
- …
Yến Thân vương giống như không thể tin được, xoa xoa khóe mắt, thân thể run run rẩy rẩy quỳ xuống đất, nói:
- Khấu tạ phụ hoàng, nhi thần…Khấu tạ phụ hoàng thiên ân.
- Vương gia, ngươi mau đứng lên, hoàng thượng còn đang chờ người.
- Ừ, ừ.
Yến Thân vương vừa kích động, lại vừa khẩn trương, vội đứng dậy, thân thể loạng choạng, nếu không có thái giám nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, Yến Thân vương đã ngã ngồi trên mặt đất.
- Vương gia cẩn thận.
- Không sao, không sao.
Yến Thân vương muốn đẩy thái giám không cần nâng đỡ, nhưng thân thể không biết cố gắng, hắn nói với các vị hoàng tử:
- Ta đi trước.
Các hoàng tử nhìn thái giám nâng Yến Thân vương gầy yếu rời đi.
Có người nhịn không được nói thầm:
- Hắn là thật hay là giả?
Đây là nghi vấn trong lòng các vị hoàng tử, nhưng nghĩ đến vừa rồi Yến Thân vương già nua, ho ra máu, cũng không giống giả vờ.
Hoàng trưởng tử từ khí phách hăng hái đến Yến Thân vương bị tuyệt hậu, phần đả kích này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Yến Thân vương sẽ chết trước phụ hoàng, cũng tốt, đỡ để bọn họ phải động thủ.
_______________________________________
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
- Lão đại?
Hoàng đế bị Yến Thân Vương già cả dọa rồi, không thể tin được xoa xoa đôi mắt, cao giọng nói:
- Như thế nào lại vậy? Lão đại, ai bạc đãi ngươi!
Yến Thân vương thân thể gầy yếu rũ xuống, trán chạm vào mặt đất, ai bạc đãi hắn? Trừ phụ hoàng cao cao tại thượng ra, còn có người khác sao?
- Là thân thể của nhi thần không biết cố gắng, không ai bạc đãi nhi thần.
Yến Thân vương ngẩng đầu:
- Hôm nay nhi thần có thể nhìn thấy phụ hoàng, nhi thần có chết cũng không hối tiếc.
Diễn kịch sao, sống trong hoàng cung, ai mà không biết diễn?
Hoàng đế đứng dậy nâng Yến Thân vương lên, lúc này thấy khuôn mặt của nhi tử còn nhiều nếp nhăn hơn chính mình, đầu tóc lơ lỏng hoa râm:
- Ở trước mặt trẫm, không được nhắc tới cái chết.
- Phụ hoàng…
Yến Thân vương đỏ vành mắt, lẩm bẩm nói:
- Nhi thần cũng không sợ chết, nhi thần sợ sau khi chết không có người cung phụng nhi thần.
- Lão đại? Ngươi muốn trẫm chọn cho ngươi người quá kế nhi tử nối dòng?
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.
( ba tội bất hiếu, không có con là bất hiếu nhất.)
Hoàng thượng có không ít tôn tử, nhưng Yến Thân vương chỉ có hai nhi tử đều đã bỏ mạng.
Hiện giờ nhìn Yến Thân vương đã như vậy, cũng không có khả năng có thêm nhi tử nối dõi, người không có hậu nhân cung phụng hương khói thật đáng buồn.
Ở Đại Minh triều người bị mắng là vô hậu hoặc tuyệt hậu là lời mắng chửi rất nặng nề.
Yến Thân vương bi thống gật đầu:
- Từ sau khi nghe phụ hoàng giáo huấn, nhi thần ở trong vương phủ chuyên tâm tỉnh ngộ, cũng vì quá tưởng niệm nhi tử, thân thể ngày càng lụn bại, nhi thần tự biết thời gian không còn nhiều, cũng biết nhi thần có thân phận xấu hổ, sẽ không có người chủ động tới quá kế nhi thần, chỉ có thể thỉnh phụ hoàng giúp nhi thần tuyển nhi tử nối dòng.
- Lão đại…
Thật ra hoàng thượng hoài nghi Yến Thân Vương dụng tâm kín đáo, muốn mượn chuyện chọn nhi tử nối dòng khơi gợi gợn sóng.
Sau đó hoàng thượng dần dần đánh mất lòng hoài nghi, lão đại đã như vậy, cho dù muốn tranh ngôi vị hoàng đế còn có thể mấy ngày?
Nhi tử đã chết, không lẽ vất vả lắm mới giành được ngôi vị hoàng đế, lại truyền cho người khác?
Hoàng đế âm thầm lắc đầu, này không hợp với lẽ thường, lão đại sẽ không trộn lẫn.
Hoàng đế lôi kéo Yến Thân vương ngồi xuống, nói:
- Nhi tử nối dòng? Lão đại, ngươi đã nghĩ thông suốt?
- Phụ hoàng.
Yến Thân vương cười khổ:
- Hiện giờ nhi thần đã thành bộ dạng này, còn có gì không thể nghĩ thông? Nhi thần biết nhi tử của các vị đệ đệ rất quý giá, lại phải quá kế cho nhi thần cái người vô dụng thế này, sẽ hao phí tài học của chất nhi, nhi thần chỉ mong phụ hoàng suy xét trong đám tôn thất. Nhi thần…Nhi thần không nghĩ…Làm chuyện có lỗi với các đệ đệ.
Hoàng đế thở dài một tiếng, cảm động vỗ vỗ tay Yến Thân vương:
- Ai dám nói ngươi vô dụng? Lão đại, ngươi là hoàng trưởng tử của trẫm, cho dù là Tần vương tước vị còn kém hơn ngươi.
- … Phụ hoàng, nhi thần không muốn làm đoạt nhi tử của bọn đệ đệ, nếu vì tư tâm của nhi thần chiếm đoạt nhi tử của bọn đệ đệ, nhi thần sẽ càng hổ thẹn với các vị đệ đệ.
Nếu không quá kế Triệu Đạc Trạch, Yến Thân Vương thà cả đời này không người cung phụng, cũng sẽ không quá kế nhi tử của các vị hoàng tử khác.
Hắn tuyệt đối sẽ không để nhi tử của kẻ thù chiếm cứ tước vị Yến Thân vương, có được di trạch mà hắn lưu lại.
Hoàng đế không ngờ Yến Thân vương sẽ có phần tư tâm này, chỉ là hắn cũng không định đem nhi tử của các vị hoàng tử còn lại quá kế cho Yến Thân vương.
Một là hoàng đế không muốn vì chuyện quá kế nối dòng, lại khiến Yến Thân vương trộn lẫn vào vòng xoáy đoạt đích tranh vị.
Yến Thân vương thân phận thực sự đặc thù, lúc thái tử bệnh tình không xong, thân phận Yến Thân vương hoàng trưởng tử đặc biệt bị người nhòm ngó.
Hai là hoàng đế không yên tâm về Yến Thân vương.
- Trẫm đáp ứng ngươi, giúp ngươi tuyển một nhi tử hiếu thuận nối dòng.
Hoàng đế nói:
- Lão đại hãy giữ gìn thân thể, trẫm không muốn mất thêm nhi tử nào nữa.
Nói đến chỗ này, hoàng đế cũng không thể không rơi lệ.
Yến Thân vương nghẹn ngào nói:
- Phụ hoàng, đều là nhi tử không tốt, khiến phụ hoàng nhọc lòng vì nhi tử.
Hắn cũng không đề cập tới chuyện quá kế Triệu Đạc Trạch, Tần vương còn chưa bức Triệu Đạc Trạch đến mức tận cùng.
Lúc này nếu hắn nhắc tới chuyện này, sẽ khiến hoàng thượng hoài nghi.
Khương Nhị gia dùng câu cuối cùng đả động hoàng đế, người quá nhẫn tâm.
Hoàng đế cũng là phụ thân của Yến Thân vương.
Nếu lúc trước hắn có tâm sách phong thân mẫu của Yến Thân vương làm hoàng hậu, ít nhất cũng có cảm tình với mẫu tử bọn họ, đặc biệt là thân mẫu của Yến Thân vương lại vì cứu hắn mà chết.
Nếu không phải vậy, hoàng đế cũng sẽ không sách hoàng trưởng tử làm Yến Thân vương.
Hoàng đế cảm thấy hắn không có gì hổ thẹn với Yến Thân vương, ở thời điểm mấu chốt, Yến Thân vương lại rời khỏi vương phủ chạy đến hoàng cung, hoàng thượng rất không kiên nhẫn.
Vốn định không gặp Yến Thân vương, nhưng Khương Nhị gia lại xuất hiện lại nói những lời này đó, hoàng đế không thể không gặp ái tử ngày xưa.
- Bị phụ hoàng đuổi ra ngoài?
- Không có việc gì, sau này ta không tiến cung là được, thật ra ta ở trong cung cũng không được tự nhiên.
Khương Nhị gia nhắc tới chuyện này một bụng ủy khuất, cũng không muốn tiến cung bầu bạn với hoàng thượng, có rất nhiều người nói hắn là tiểu nhân, lộng thần, hắn văn không thành, võ không được lộng cái lông.
Một chút ưu việt cũng chưa vớt được, không chỉ tổn hại thanh danh, còn trì hoãn hắn ăn nhậu chơi bời.
Hoàng thượng ban thưởng đồ vật này đó cho hắn, nhưng ban thưởng này đó lại không thể dùng, chỉ có thể đặt ở trong phủ trưng bày.
Nếu Khương nhị gia không vì nữ nhi cùng tiểu tế, hắn sẽ không tiến cung đâu.
Triệu vương vỗ trán, vô ngữ một lúc lâu, hắn hiểu Khương nhị gia, Khương nhị gia có loại ý tưởng này không biết chọc tức xỉu bao nhiêu người, Khương nhị gia được đãi ngộ vào cung, biết bao nhiêu người ghen tỵ đến đỏ mắt.
- Đi thôi.
Khương nhị gia túm chặt Triệu vương:
- Không phải vương gia đã đáp ứng mời khách, bồi ta uống rượu sao?
- Hoá ra ngươi không tìm được bạn rượu?
- Cũng không phải, gần đây bọn họ đều bận, trước kia thường xuyên chơi với đám hỗn đản kia, lúc này một đám thấy ta liền trốn, cũng không chơi bời với ta.
Khương nhị gia bực bội xoa xoa mặt:
- Cũng không biết sao lại thế này.
Triệu vương có thể nói cho hắn biết, Khương nhị gia đã trở thành kinh thành ăn chơi trác táng trong giới truyền kỳ sao?
Nhiều vị ăn chơi trác táng bị người trong phủ buộc học tập theo Khương nhị gia, nhưng trên đời chỉ có một Khương nhị gia, Khương nhị gia nào có hiếu học?
Đám ăn chơi trác táng ở trước mặt Khương nhị gia rất tự ti, cho nên không thèm chơi với hắn…
- Ngươi không đi gặp Yến Thân vương? Hoàng huynh của bổn vương luôn nhớ tri ân.
- Ta không có làm gì, không cần được hồi báo.
Khương nhị gia suy nghĩ nói:
- Lúc này hoàng thượng sẽ không gặp ta ít nhất phải mấy tháng, ta có thể ở phủ chơi với tôn tử, vương gia, tiểu tôn tử của ta cũng sắp sinh ra, gần đây nhi tử của ta còn khẩn trương hơn cả nhi tức, cả ngày chuyển động trong phòng, khoa cử cũng không tham gia, chờ Tiêu đại nhân hồi kinh, ta sẽ tìm hắn nói chuyện, nhi tử của ta không có tài. Làm quan quá mệt mỏi, quá hao tổn tâm huyết, không bằng ở phủ chơi bời.
Nếu không có Tiêu Duệ Hoa cùng Triệu Đạc Trạch, có lẽ Khương nhị gia sẽ đốc xúc nhi tử tiến tới, rốt cuộc muốn trôi qua càng thêm tự tại, cần phải có bối cảnh, hoàn khố cũng phải có thân phận.
Cứ lấy Khương nhị gia ra mà nói, trước kia hắn ăn chơi đều là nơi có phẩm cấp thấp, hiện giờ hắn làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, lập tức trở thành tề danh ngoạn chủ cùng Triệu vương.
Ngoạn chủ?( đại gia ăn chơi)
Từ này thật hay.
Sau khi nghe nữ nhi nói ra câu này, Khương nhị gia luôn tự xưng là ngoạn chủ.
Hiện giờ ngoạn chủ đã truyền khắp kinh thành, đám ăn chơi trác táng luôn cho rằng ngoạn chủ so với hoàn khố, công tử phóng đãng còn cao cấp đại khí, hơn mấy cấp bậc.
Ngọc thạch ngoạn chủ, chim tước ngoạn chủ, quắc quắc ngoạn chủ, mỹ nhân ngoạn chủ câu từ giống như vậy như măng mọc sau mưa ồ ạt nhảy ra.
Khương nhị gia cùng Triệu vương trở thành thâm niên ngoạn chủ.
Hai người cười hì hì, ngươi nói một câu, ta nói một câu hi hi ha ha rời cung.
Mặc kệ là đại thần, hay là hoàng tử huân quý nhìn thấy bọn họ vẫn không dấu được vài phần hâm mộ, có người cúi đầu nhìn chòm râu hoa râm, bọn họ tính kế cả đời, nhọc lòng cả đời, ngày tháng trôi qua còn không bằng Triệu vương cùng Vĩnh Ninh hầu thế tử, nhân gia trôi qua ngày tháng như thế mới gọi là thoải mái.
Một phen vất vả vì ai bận rộn? Bao nhiêu mưa gió bấy nhiêu sầu.
Các hoàng tử vẫn vây quanh quan tâm Yến Thân vương, cũng có thể nói họ đang "chế nhạo" Yến Thân vương.
Ai bảo hắn luôn bày ra bộ dạng hoàng trưởng tử, phải biết rằng vào rừng làm cướp phượng hoàng không bằng kê (gà), không lông tiểu hùng( gấu) bị người bắt nạt.
Hiện giờ hoàng thượng còn khoẻ mạnh, chờ đến lúc hoàng thượng băng hà, mặc kệ là ai đăng cơ cũng sẽ loại bỏ người đã từng là đối thủ lớn nhất.
Yến Thân vương tiến cung một lúc lâu, hoàng thượng vẫn không có động tĩnh, có hoàng tử hỏi:
- Hay là để ta đi tìm phụ hoàng?
- Không cần, không cần.
Yến Thân vương chua xót ngăn cản nói:
- Thân chịu tội đáng lẽ không còn mặt mũi gặp phụ hoàng, nếu các chư vị đệ đệ vì ta mà khiến phụ hoàng không vui, ta có chết muôn lần cũng khó chuộc tội.
- Lần này tiến cung cũng không phải một hai phải gặp phụ hoàng, khụ khụ khụ…
Yến Thân vương ho khan vài tiếng, tuy các hoàng tử không biết y thuật, nhưng nghe Yến Thân vương nặng nề ho khan liền biết Yến Thân vương bị bệnh cũng không nhẹ.
Ho khan một lúc lâu, Yến Thân vương giấu khăn lụa nhiễm huyết đi, dù động tác của hắn nhanh, người nên nhìn thấy đều thấy.
- Ta tự biết thời gian không còn nhiều, ta muốn gặp hoàng tổ mẫu.
Yến Thân vương toát lên vẻ giải thoát hồng trần, chắp tay với các vị huynh đệ nói:
- Trước kia ta có chổ nào đắc tội với chư vị đệ đệ, mong chư vị đệ đệ không cần so đo cùng ngu huynh.
- Nào có, nào có.
Có thể khiến Yến Thân vương luôn tự cao tự đại lộ ra bộ mặt này, các hoàng tử rất hả giận.
Nhưng vào lúc này, thái giám truyền khẩu dụ của hoàng thượng chạy tới:
- Hoàng thượng có ý chỉ, tuyên triệu Yến Thân vương yết kiến.
- …
Yến Thân vương giống như không thể tin được, xoa xoa khóe mắt, thân thể run run rẩy rẩy quỳ xuống đất, nói:
- Khấu tạ phụ hoàng, nhi thần…Khấu tạ phụ hoàng thiên ân.
- Vương gia, ngươi mau đứng lên, hoàng thượng còn đang chờ người.
- Ừ, ừ.
Yến Thân vương vừa kích động, lại vừa khẩn trương, vội đứng dậy, thân thể loạng choạng, nếu không có thái giám nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, Yến Thân vương đã ngã ngồi trên mặt đất.
- Vương gia cẩn thận.
- Không sao, không sao.
Yến Thân vương muốn đẩy thái giám không cần nâng đỡ, nhưng thân thể không biết cố gắng, hắn nói với các vị hoàng tử:
- Ta đi trước.
Các hoàng tử nhìn thái giám nâng Yến Thân vương gầy yếu rời đi.
Có người nhịn không được nói thầm:
- Hắn là thật hay là giả?
Đây là nghi vấn trong lòng các vị hoàng tử, nhưng nghĩ đến vừa rồi Yến Thân vương già nua, ho ra máu, cũng không giống giả vờ.
Hoàng trưởng tử từ khí phách hăng hái đến Yến Thân vương bị tuyệt hậu, phần đả kích này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Yến Thân vương sẽ chết trước phụ hoàng, cũng tốt, đỡ để bọn họ phải động thủ.
_______________________________________
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
- Lão đại?
Hoàng đế bị Yến Thân Vương già cả dọa rồi, không thể tin được xoa xoa đôi mắt, cao giọng nói:
- Như thế nào lại vậy? Lão đại, ai bạc đãi ngươi!
Yến Thân vương thân thể gầy yếu rũ xuống, trán chạm vào mặt đất, ai bạc đãi hắn? Trừ phụ hoàng cao cao tại thượng ra, còn có người khác sao?
- Là thân thể của nhi thần không biết cố gắng, không ai bạc đãi nhi thần.
Yến Thân vương ngẩng đầu:
- Hôm nay nhi thần có thể nhìn thấy phụ hoàng, nhi thần có chết cũng không hối tiếc.
Diễn kịch sao, sống trong hoàng cung, ai mà không biết diễn?
Hoàng đế đứng dậy nâng Yến Thân vương lên, lúc này thấy khuôn mặt của nhi tử còn nhiều nếp nhăn hơn chính mình, đầu tóc lơ lỏng hoa râm:
- Ở trước mặt trẫm, không được nhắc tới cái chết.
- Phụ hoàng…
Yến Thân vương đỏ vành mắt, lẩm bẩm nói:
- Nhi thần cũng không sợ chết, nhi thần sợ sau khi chết không có người cung phụng nhi thần.
- Lão đại? Ngươi muốn trẫm chọn cho ngươi người quá kế nhi tử nối dòng?
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.
( ba tội bất hiếu, không có con là bất hiếu nhất.)
Hoàng thượng có không ít tôn tử, nhưng Yến Thân vương chỉ có hai nhi tử đều đã bỏ mạng.
Hiện giờ nhìn Yến Thân vương đã như vậy, cũng không có khả năng có thêm nhi tử nối dõi, người không có hậu nhân cung phụng hương khói thật đáng buồn.
Ở Đại Minh triều người bị mắng là vô hậu hoặc tuyệt hậu là lời mắng chửi rất nặng nề.
Yến Thân vương bi thống gật đầu:
- Từ sau khi nghe phụ hoàng giáo huấn, nhi thần ở trong vương phủ chuyên tâm tỉnh ngộ, cũng vì quá tưởng niệm nhi tử, thân thể ngày càng lụn bại, nhi thần tự biết thời gian không còn nhiều, cũng biết nhi thần có thân phận xấu hổ, sẽ không có người chủ động tới quá kế nhi thần, chỉ có thể thỉnh phụ hoàng giúp nhi thần tuyển nhi tử nối dòng.
- Lão đại…
Thật ra hoàng thượng hoài nghi Yến Thân Vương dụng tâm kín đáo, muốn mượn chuyện chọn nhi tử nối dòng khơi gợi gợn sóng.
Sau đó hoàng thượng dần dần đánh mất lòng hoài nghi, lão đại đã như vậy, cho dù muốn tranh ngôi vị hoàng đế còn có thể mấy ngày?
Nhi tử đã chết, không lẽ vất vả lắm mới giành được ngôi vị hoàng đế, lại truyền cho người khác?
Hoàng đế âm thầm lắc đầu, này không hợp với lẽ thường, lão đại sẽ không trộn lẫn.
Hoàng đế lôi kéo Yến Thân vương ngồi xuống, nói:
- Nhi tử nối dòng? Lão đại, ngươi đã nghĩ thông suốt?
- Phụ hoàng.
Yến Thân vương cười khổ:
- Hiện giờ nhi thần đã thành bộ dạng này, còn có gì không thể nghĩ thông? Nhi thần biết nhi tử của các vị đệ đệ rất quý giá, lại phải quá kế cho nhi thần cái người vô dụng thế này, sẽ hao phí tài học của chất nhi, nhi thần chỉ mong phụ hoàng suy xét trong đám tôn thất. Nhi thần…Nhi thần không nghĩ…Làm chuyện có lỗi với các đệ đệ.
Hoàng đế thở dài một tiếng, cảm động vỗ vỗ tay Yến Thân vương:
- Ai dám nói ngươi vô dụng? Lão đại, ngươi là hoàng trưởng tử của trẫm, cho dù là Tần vương tước vị còn kém hơn ngươi.
- … Phụ hoàng, nhi thần không muốn làm đoạt nhi tử của bọn đệ đệ, nếu vì tư tâm của nhi thần chiếm đoạt nhi tử của bọn đệ đệ, nhi thần sẽ càng hổ thẹn với các vị đệ đệ.
Nếu không quá kế Triệu Đạc Trạch, Yến Thân Vương thà cả đời này không người cung phụng, cũng sẽ không quá kế nhi tử của các vị hoàng tử khác.
Hắn tuyệt đối sẽ không để nhi tử của kẻ thù chiếm cứ tước vị Yến Thân vương, có được di trạch mà hắn lưu lại.
Hoàng đế không ngờ Yến Thân vương sẽ có phần tư tâm này, chỉ là hắn cũng không định đem nhi tử của các vị hoàng tử còn lại quá kế cho Yến Thân vương.
Một là hoàng đế không muốn vì chuyện quá kế nối dòng, lại khiến Yến Thân vương trộn lẫn vào vòng xoáy đoạt đích tranh vị.
Yến Thân vương thân phận thực sự đặc thù, lúc thái tử bệnh tình không xong, thân phận Yến Thân vương hoàng trưởng tử đặc biệt bị người nhòm ngó.
Hai là hoàng đế không yên tâm về Yến Thân vương.
- Trẫm đáp ứng ngươi, giúp ngươi tuyển một nhi tử hiếu thuận nối dòng.
Hoàng đế nói:
- Lão đại hãy giữ gìn thân thể, trẫm không muốn mất thêm nhi tử nào nữa.
Nói đến chỗ này, hoàng đế cũng không thể không rơi lệ.
Yến Thân vương nghẹn ngào nói:
- Phụ hoàng, đều là nhi tử không tốt, khiến phụ hoàng nhọc lòng vì nhi tử.
Hắn cũng không đề cập tới chuyện quá kế Triệu Đạc Trạch, Tần vương còn chưa bức Triệu Đạc Trạch đến mức tận cùng.
Lúc này nếu hắn nhắc tới chuyện này, sẽ khiến hoàng thượng hoài nghi.
Bình luận facebook