Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-227
Chương 125: Hồi kinh
Hoàng đế tỉnh lại, cố sức chống đỡ thân thể, hỏi:
- Sao lại có tiếng khóc của trẻ mới sinh?
Thái giám tổng quản cùng thái y nhìn nhau, bọn họ đâu có nghe thấy gì đâu?
Hoàng cung đại nội, đặc biệt là tẩm cung của hoàng thượng, sao có thể có tiếng trẻ nhỏ khóc, thấy hoàng đế vẻ mặt trầm trọng, thái giám tổng quản cũng không dám nhiều lời, ý bảo thái y tiến lên bắt mạch cho hoàng thượng.
- Bệ hạ cho phép thần bắt mạch cho người.
- Không đúng, có tiếng khóc.
Hoàng đế nâng cao giọng:
- Có tiếng khóc, tra, điều tra rõ cho trẫm, rốt cuộc là ai khóc.
Lúc hoàng đế mới tỉnh dậy từ trong ác mộng, nơi nơi đều là máu tươi, tiếng khóc đau đớn không dứt bên tai, hoàng tử hoàng tôn bị thái tử giết chết khuôn mặt đầy huyết trợn tròn mắt nhìn hoàng đế, hoàng đế rất sợ, muốn di chuyển lại không thể nhúc nhích.
Lúc ấy thân thể hắn giống bị đông cứng, hoàng tử hoàng tôn đã chết chậm rãi tới gần hắn.
Lúc hoàng đế đang tuyệt vọng, một tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non giống như xuyên thấu huyết sắc…
Hắn tỉnh, hoàng đế không nhớ hồi ức ác mộng, lại nhớ rõ ràng tiếng khóc nỉ non xua tan ác mộng.
Không tìm được thanh âm này, hoàng đế ngủ không an ổn.
Hoàng đế đẩy thái y:
- Trẫm không có bệnh, trẫm không cần ngươi!
Thái giám tổng quản nói:
- Bệ hạ chờ một lát, nô tài liền đi tìm tiếng khóc, nô tài nhất định sẽ tìm được tiếng khóc.
Hắn không dám trì hoãn nữa, ra khỏi tẩm cung của hoàng thượng, đang nghĩ xem sẽ dùng biện pháp gì qua loa lấy lệ trả lời hoàng đế, thì tiểu thái giám chạy tới báo tin:
- Đại tổng quản, thế tử phi sinh, sinh hạ tiểu thiếu gia, mẫu tử bình an.
- Ừ.
Thái giám tổng quản vì phải tìm tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non mà tâm phiền ý loạn, thế tử phi bình an là tốt rồi… Còn sinh ra nam oa, thế tử gia hồi kinh nhất định rất cao hứng…
Thái giám tổng quản nắm chặt tay tiểu thái giám tới báo tin, mặt đầy hồng quang hỏi:
- Thế tử phi vừa mới sinh hạ tiểu thiếu gia?
- Dạ, nghe được tin này nô tài liền tới báo tin cho đại tổng quản.
Thái giám tổng quản nhận được tin tức, buông tay tiểu thái giám nhanh chân chạy về tẩm cung của hoàng đế, nhìn bộ dạng của hoàng đế, không giống trách tội trẻ nhỏ sinh, ngược lại muốn tìm đứa trẻ này, lại hợp với canh giờ mà Tần vương thế tử phi sinh hạ.
Cho dù canh giờ sai biệt, trong hoàng cung đại nội trừ Tần vương thế tử phi ra, cũng không có ai có thể sinh hài tử.
Từ mười năm trước, hoàng đế đón vị hoàng tử cuối cùng, hoàng cung đã rất nhiều năm không có hài tử sinh ra.
Hoàng đế nghe tiếng bước chân dồn dập, mở to mắt hỏi:
- Tìm được rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói Tần vương thế tử phi Khương thị vừa mới sinh hạ một vị tiểu thiếu gia, nô tài nghĩ thế tử phi ở tẩm cung không xa, có lẽ người nghe được tiếng khóc chính là…Tiếng khóc của ái tử Tần Vương thế tử, nghe nói tiểu thiếu gia bộ dạng rất tốt, trời sinh mỹ ngọc, tiếng khóc to lớn vang dội…
- Bệ hạ, người không thể đứng dậy.
- Trẫm muốn đích thân đi xem, chuẩn bị kiệu, mau đi.
- Bệ hạ long thể.
- Trẫm không có chuyện gì.
- Nô tài đi chuẩn bị nhuyễn kiệu, bệ hạ chờ một lát.
Thái giám tổng quản không dám ngăn cản hoàng đế, liếc nhìn thái y dò hỏi, thái y lắc đầu, ý bảo tốt nhất làm theo lời hoàng thượng.
Lúc này hoàng đế vì nổi đau tang tử, cần an ủi, hòa tan cảm xúc bi thương so với dùng dược còn quan trọng hơn.
Hoàng đế muốn ra ngoài, cỗ kiệu đã chuẩn bị thỏa đáng, thái giám tổng quản hầu hạ hoàng đế rửa mặt chải đầu, đổi mới thường phục, hoàng đế được thái giám tổng quản nâng ra khỏi tẩm cung, sau một phen lăn lộn, lúc này đã là đêm khuya, bầu trời đầy sao, gió đêm lành lạnh.
Hoàng đế hít một hơi:
- Ngửi không thấy.
- Bệ hạ?
- Trẫm không ngửi thấy mùi huyết tinh.
Hoàng đế nhìn về phía cung điện bị ngọn lửa cắn nuốt, hắn không nghe thấy tiếng khóc than của mấy vị hoàng tử, cũng không ngửi thấy mùi huyết tinh, lúc ấy hắn ngất đi cũng vì khó chịu nổi đau tang tử.
Tang tử rất thống khổ, hoàng đế tận mắt nhìn thái tử giết các vị hoàng tử, cốt nhục tương tàn, hoạ từ trong nhà, điều này khiến hoàng đế thống khổ.
Tuy hắn đã làm hoàng đế nhiều năm, nhưng cũng là người, tuy lợi dụng mấy vị hoàng tử, nhưng hắn vẫn là phụ thân, hổ độc không thực tử, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ thái tử sẽ phát điên, như thế…Cho hắn đả kích thật lớn.
Hiện giờ hắn chỉ còn hai nhi tử.
Hoàng đế đã đến gần nhân sinh cuối cùng, lão niên tang tử chính là bi kịch.
Hoàng tử giết hại lẫn nhau, hoàng đế tự trấn an bản thân, hết thảy đều là thái tử phạm sai, thái tử tàn nhẫn.
Hắn không áy náy, nếu không phải hắn gợi lên dã tâm của các vị hoàng tử để chống lại thái tử, thì sao lại có trận cung biến này? Nếu hắn sớm định ra trữ quân, thái tử sẽ không có cơ hội bức Quân thoái vị.
Vì hoàng đế muốn chứng minh hắn không có tâm tư phế thái tử, hoàng đế cho thái tử rất nhiều quyền lợi, trọng sủng thái tử, vì vậy thái tử mới có thể ở thời điểm cuối cùng bí quá hoá liều.
Đã xảy ra mọi chuyện, hoàng đế có thể không áy náy? Có thể không tự trách? Sao hắn có thể không gặp phải ác mộng?
Vì vậy hoàng đế rất coi trọng tiếng khóc khiến hắn thoát khỏi ác mộng, hắn ở độ tuổi này càng tin tưởng mệnh nhi, cũng vô cùng cố chấp cực đoan.
Có lẽ đứa nhỏ này sinh ra sẽ xua tan khói mù trong hoàng cung.
______________________________________
Khương Lộ Dao ôm nhi tử cẩn thận nhìn, nói với Gia Mẫn quận chúa:
- Ta nhìn thế nào cũng thấy giống phụ thân của ta? Hắn giống ngoại tổ phụ?
Gia Mẫn quận chúa cẩn thận quan sát một chút, không thể không gật đầu nói:
- Tuy nhìn tương tự phụ thân ngươi, nhưng mặt mày tinh xảo hơn phụ thân ngươi nhiều.
Đứa trẻ này có làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào ít nếp nhăn, Khương Lộ Dao thấy lạ.
- Sao lại vậy? Sao lại giống phụ thân?
Khương Lộ Dao nhìn thật kỹ, tuy Khương nhị gia có tướng mạo cũng đường đường, nhưng tuyệt đối không tuấn mỹ bằng Triệu Đạc Trạch, nhi tử giống ngoại tổ phụ? Đây là nguyên lý gì?
Yến Thân vương phi ở bên cạnh che miệng cười, Gia Mẫn quận chúa chưa sinh nhi nữ, đương nhiên không biết…
- Tân sinh đứa trẻ phần lớn đều giống ngoại tổ phụ, qua một trận mở ra, sẽ giống phụ mẫu, ngươi cùng thế tử lớn lên rất tốt, hắn sẽ không kém, mới vừa nãy nghe hắn khóc to vang dội, cũng biết là lợi hại.
- Thật ra giống phụ thân ta cũng không sao. Phụ thân ta cũng không khó coi, có phải hay không, tiểu hổ?
- … Tiểu hổ?
- Đây là nhũ danh mà ta cùng A Trạch đặt cho hắn.
Khương Lộ Dao cũng không nói về giấc mộng nhìn thấy bạch hổ.
- Hắn gọi là tiểu hổ.
Gia Mẫn quận chúa vỗ trán, tên này thật dễ nhớ a.
Yến Thân vương phi nói:
- Cũng không tồi, tướng môn hổ nữ đương nhiên sinh hạ ra tiểu hổ tử, huống chi A Trạch cũng bỏ bút tòng quân, rất có phong phạm của lão Tần vương, bọn họ sinh hài tử, không phải hổ tử, thì là cái gì?
- Mới vừa rồi đa tạ Yến Thân vương phi.
Khương Lộ Dao cảm tạ, nếu không có bà đỡ có kinh nghiệm, không biết nàng còn đau bao lâu nữa.
- Không sao, vừa lúc có thể dùng, ngươi cùng hài tử bình an, đã đủ khiến ta vui mừng…
- Hoàng thượng giá lâm.
Khương Lộ Dao sửng sốt một lúc, hoàng thượng giá lâm?
Tuy phòng sinh đã tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cổ nhân xưa nay tin tưởng phòng sinh là nơi dơ bẩn nhất, nam nhân sẽ không tiến vào phòng sinh.
Cho dù Vĩnh Ninh hầu cực kỳ quan tâm Khương Lộ Dao cũng chỉ đứng ở ngoài cửa, sao hoàng đế lại đến?
Tổng quản tổng quản chạy vào, hành lễ với đám người Khương Lộ Dao:
- Thánh giá ngừng ở bên ngoài, hoàng thượng có khẩu dụ, muốn gặp tiểu thiếu gia do thế tử phi vừa sinh hạ.
Khương Lộ Dao theo bản năng ôm chặt nhi tử:
- Bên ngoài gió lớn, ta sợ hắn chịu không nổi, hay là chờ trăm ngày lại bái kiến thánh thượng.
- … Hồi thế tử phi, hoàng thượng ở bên ngoài chờ, không thấy tiểu thiếu gia, chỉ sợ…
Thái giám tổng quản cũng rất khó xử, tuy thế tử phi nói rất có lý, nhưng thế tử phi cũng không thể cãi thánh ý.
- Hay là để tiểu thiếu gia mặc thêm một kiện y phục?
Khương Lộ Dao cắn môi, hoàng đế không có chuyện gì làm, rất nhàn rỗi sao? Chạy tới xem nhi tử của nàng?
Gia Mẫn quận chúa là sẽ không gặp hoàng đế, Khương Lộ Dao không yên tâm đem nhi tử giao cho thái giám tổng quản chiếu cố, càng không muốn tổ mẫu ôm nhi tử chạm mặt hoàng thượng.
Tuy tổ mẫu cùng tổ phụ đã giải khai khúc chiết, nhưng ở trước mặt Vĩnh Ninh hầu, tổ mẫu không nên gặp hoàng thượng là tốt nhất.
Khương Lộ Dao suy nghĩ, đem nhi tử giao cho Yến Thân vương phi, tín nhiệm nói:
- Vẫn là làm phiền Yến Thân vương phi ôm tiểu hổ đi gặp hoàng thượng.
Gia Mẫn quận chúa biết Khương Lộ Dao khổ tâm, trong lòng có chút ấm áp, Dao Dao vì người thân cận mà suy nghĩ, đây là ưu điểm lớn nhất của Khương Lộ Dao.
Nàng rất ít khi khiến thân nhân cảm thấy khó xử, ngược lại mọi chuyện đều tự suy xét.
Yến Thân vương phi là hoàng tức của hoàng thượng, là trưởng tẩu của các hoàng tử, gặp hoàng thượng cũng không khẩn trương, nàng chỉ không ngờ ở thời điểm mấu chốt Khương Lộ Dao lựa chọn tin tưởng nàng, tiếp nhận tiểu tôn tử nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn, hắn cũng là tôn tử của ta.
Đây là nói cho Khương Lộ Dao nghe, Triệu Đạc Trạch quá kế là kết cục đã định, nàng hại ai, cũng sẽ không hại tiểu tôn tử tương lai tiếp truyền tông điệp.
Không ai nói cho Khương Lộ Dao biết quyết định của hoàng thượng, chờ đến Yến Thân vương phi ôm tôn tử ra cửa, nàng hỏi:
- Tôn tử?
- Ngươi nghĩ nàng gấp gáp hừng hực mang theo bà mụ tiến cung là vì cứu Tần vương thế tử phi?
Gia Mẫn quận chúa ngồi bên người Khương Lộ Dao, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, chờ tôn nữ tế hồi kinh, sẽ đem tôn nữ tế quá kế cho Yến Thân vương.
- Thật là Yến Thân vương?
- Ừ.
Khương Lộ Dao dựa vào người Gia Mẫn quận chúa:
- Ta…Ta không hề cao hứng.
- Vì sao?
- Yến Thân vương cho ta cảm giác không tốt, nếu chúng ta từ Tần vương phủ tách ra, đương nhiên có thể tự trôi qua ngày tháng, quá kế cho Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, chẳng phải trên ta lại có thêm hai tòa núi lớn? Quá kế cho người khác là chuyện rất dễ dàng?
Tuy Khương Lộ Dao đã nghe Triệu Đạc Trạch nói qua, nhưng nàng không quá để ý tới chuyện quá kế.
Nếu Triệu Đạc Trạch cự tuyệt Yến Thân vương, Yến Thân vương sẽ tìm người khác, lần này cung biến, Yến Thân vương biểu hiện rất tốt, hoàng tử có thù hận với Yến Thân vương đều bị thái tử giết hết, chỉ còn lại hai vị tiểu hoàng tử cũng sẽ không sống được bao lâu.
Vì vậy Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng không thể so với trước kia, này là vị trí phú quý, Yến Thân vương nhất mạch sẽ không vì hoàng đế qua đời mà bị tân Quân nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng sao lại rơi trên đầu Triệu Đạc Trạch?
Người khác nhìn thấy tốt, luôn luôn có thói quen lấy đương gia làm chủ, nhưng nàng không thích phía trên có người đè nặng chính mình, Khương Lộ Dao không hề vui thích.
Gia Mẫn quận chúa nói:
- Ta thấy phu thê Yến Thân vương là người hiểu biết, họ sẽ không khó xử ngươi, Yến Thân vương cũng chỉ còn mấy tháng…Dao Dao, nhìn hắn, khiến nhiều người tiếc hận, tuy tôn nữ tế có lão nhị, nhưng lão nhị chỉ là nhạc phụ, không thể thay thế phụ thân, Tần vương lại như vậy, ta thấy tôn nữ tế quá kế Yến Thân vương là tốt nhất. Ta nghĩ Yến Thân vương đã nói rõ với Yến Thân vương phi, chờ đến lúc Yến Thân vương đi rồi, Yến Thân vương phi cũng không dám tìm ngươi gây phiền toái.
- Ai, phiền toái.
Khương Lộ Dao lắc đầu thở dài, Yến Thân vương cũng không phải là người thành thật, lần cung biến này, nếu nói sau lưng không có bút tích của hắn, Khương Lộ Dao tuyệt đối không tin.
Yến Thân vương không chỉ mưu tính kẻ thù, báo thù cho nhi tử, còn cho hoàng thượng một đòn trí mạng, lại còn nhặt được A Trạch làm nhi tử nối dòng, từ đó mà xem, Yến Thân vương cũng có thể gọi là người thắng nhân sinh.
Gia Mẫn quận chúa nói:
- Ngươi sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc, ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người hâm mộ ngươi? Hôm nay hoàng thượng đến thăm tiểu hổ của ngươi, ta thấy thế nhân có lẽ sẽ ghen tị đỏ mắt, hiện giờ Yến Thân vương phủ chính là xưa đâu bằng nay. Tổ phụ ngươi cũng nói quá kế Yến Thân vương, đối với tương lai của tôn nữ tế là vô cùng tốt, Dao Dao đừng vì nhất thời thống khoái, mà trì hoãn A Trạch, khiến hắn trách ngươi.
- Ta chỉ nói vài lời oán giận với người, lời này ta sẽ không nói với người khác.
Khương Lộ Dao cũng không phải đồ ngốc, biết A Trạch có dã tâm, mặc kệ nói như thế nào trở thành hoàng tôn so với làm nhi tử của Tần vương càng tiếp cận đỉnh cao quyền lực.
Nếu Tần vương đối xử tốt với Triệu Đạc Trạch còn đỡ, Tần vương chỉ xem Triệu Đạc Trạch như phiền toái, mấy lần tính kế Triệu Đạc Trạch, rời khỏi Tần vương phủ là tất nhiên.
Khương Lộ Dao không muốn nhìn Triệu Đạc Trạch vì nhất thời mất khống chế mà công kích Tần vương.
Phụ sát tử là tội, tử sát phụ là đại nghịch bất đạo, tính chất hoàn toàn không giống nhau.
Hoàng đế tỉnh lại, cố sức chống đỡ thân thể, hỏi:
- Sao lại có tiếng khóc của trẻ mới sinh?
Thái giám tổng quản cùng thái y nhìn nhau, bọn họ đâu có nghe thấy gì đâu?
Hoàng cung đại nội, đặc biệt là tẩm cung của hoàng thượng, sao có thể có tiếng trẻ nhỏ khóc, thấy hoàng đế vẻ mặt trầm trọng, thái giám tổng quản cũng không dám nhiều lời, ý bảo thái y tiến lên bắt mạch cho hoàng thượng.
- Bệ hạ cho phép thần bắt mạch cho người.
- Không đúng, có tiếng khóc.
Hoàng đế nâng cao giọng:
- Có tiếng khóc, tra, điều tra rõ cho trẫm, rốt cuộc là ai khóc.
Lúc hoàng đế mới tỉnh dậy từ trong ác mộng, nơi nơi đều là máu tươi, tiếng khóc đau đớn không dứt bên tai, hoàng tử hoàng tôn bị thái tử giết chết khuôn mặt đầy huyết trợn tròn mắt nhìn hoàng đế, hoàng đế rất sợ, muốn di chuyển lại không thể nhúc nhích.
Lúc ấy thân thể hắn giống bị đông cứng, hoàng tử hoàng tôn đã chết chậm rãi tới gần hắn.
Lúc hoàng đế đang tuyệt vọng, một tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non giống như xuyên thấu huyết sắc…
Hắn tỉnh, hoàng đế không nhớ hồi ức ác mộng, lại nhớ rõ ràng tiếng khóc nỉ non xua tan ác mộng.
Không tìm được thanh âm này, hoàng đế ngủ không an ổn.
Hoàng đế đẩy thái y:
- Trẫm không có bệnh, trẫm không cần ngươi!
Thái giám tổng quản nói:
- Bệ hạ chờ một lát, nô tài liền đi tìm tiếng khóc, nô tài nhất định sẽ tìm được tiếng khóc.
Hắn không dám trì hoãn nữa, ra khỏi tẩm cung của hoàng thượng, đang nghĩ xem sẽ dùng biện pháp gì qua loa lấy lệ trả lời hoàng đế, thì tiểu thái giám chạy tới báo tin:
- Đại tổng quản, thế tử phi sinh, sinh hạ tiểu thiếu gia, mẫu tử bình an.
- Ừ.
Thái giám tổng quản vì phải tìm tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non mà tâm phiền ý loạn, thế tử phi bình an là tốt rồi… Còn sinh ra nam oa, thế tử gia hồi kinh nhất định rất cao hứng…
Thái giám tổng quản nắm chặt tay tiểu thái giám tới báo tin, mặt đầy hồng quang hỏi:
- Thế tử phi vừa mới sinh hạ tiểu thiếu gia?
- Dạ, nghe được tin này nô tài liền tới báo tin cho đại tổng quản.
Thái giám tổng quản nhận được tin tức, buông tay tiểu thái giám nhanh chân chạy về tẩm cung của hoàng đế, nhìn bộ dạng của hoàng đế, không giống trách tội trẻ nhỏ sinh, ngược lại muốn tìm đứa trẻ này, lại hợp với canh giờ mà Tần vương thế tử phi sinh hạ.
Cho dù canh giờ sai biệt, trong hoàng cung đại nội trừ Tần vương thế tử phi ra, cũng không có ai có thể sinh hài tử.
Từ mười năm trước, hoàng đế đón vị hoàng tử cuối cùng, hoàng cung đã rất nhiều năm không có hài tử sinh ra.
Hoàng đế nghe tiếng bước chân dồn dập, mở to mắt hỏi:
- Tìm được rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói Tần vương thế tử phi Khương thị vừa mới sinh hạ một vị tiểu thiếu gia, nô tài nghĩ thế tử phi ở tẩm cung không xa, có lẽ người nghe được tiếng khóc chính là…Tiếng khóc của ái tử Tần Vương thế tử, nghe nói tiểu thiếu gia bộ dạng rất tốt, trời sinh mỹ ngọc, tiếng khóc to lớn vang dội…
- Bệ hạ, người không thể đứng dậy.
- Trẫm muốn đích thân đi xem, chuẩn bị kiệu, mau đi.
- Bệ hạ long thể.
- Trẫm không có chuyện gì.
- Nô tài đi chuẩn bị nhuyễn kiệu, bệ hạ chờ một lát.
Thái giám tổng quản không dám ngăn cản hoàng đế, liếc nhìn thái y dò hỏi, thái y lắc đầu, ý bảo tốt nhất làm theo lời hoàng thượng.
Lúc này hoàng đế vì nổi đau tang tử, cần an ủi, hòa tan cảm xúc bi thương so với dùng dược còn quan trọng hơn.
Hoàng đế muốn ra ngoài, cỗ kiệu đã chuẩn bị thỏa đáng, thái giám tổng quản hầu hạ hoàng đế rửa mặt chải đầu, đổi mới thường phục, hoàng đế được thái giám tổng quản nâng ra khỏi tẩm cung, sau một phen lăn lộn, lúc này đã là đêm khuya, bầu trời đầy sao, gió đêm lành lạnh.
Hoàng đế hít một hơi:
- Ngửi không thấy.
- Bệ hạ?
- Trẫm không ngửi thấy mùi huyết tinh.
Hoàng đế nhìn về phía cung điện bị ngọn lửa cắn nuốt, hắn không nghe thấy tiếng khóc than của mấy vị hoàng tử, cũng không ngửi thấy mùi huyết tinh, lúc ấy hắn ngất đi cũng vì khó chịu nổi đau tang tử.
Tang tử rất thống khổ, hoàng đế tận mắt nhìn thái tử giết các vị hoàng tử, cốt nhục tương tàn, hoạ từ trong nhà, điều này khiến hoàng đế thống khổ.
Tuy hắn đã làm hoàng đế nhiều năm, nhưng cũng là người, tuy lợi dụng mấy vị hoàng tử, nhưng hắn vẫn là phụ thân, hổ độc không thực tử, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ thái tử sẽ phát điên, như thế…Cho hắn đả kích thật lớn.
Hiện giờ hắn chỉ còn hai nhi tử.
Hoàng đế đã đến gần nhân sinh cuối cùng, lão niên tang tử chính là bi kịch.
Hoàng tử giết hại lẫn nhau, hoàng đế tự trấn an bản thân, hết thảy đều là thái tử phạm sai, thái tử tàn nhẫn.
Hắn không áy náy, nếu không phải hắn gợi lên dã tâm của các vị hoàng tử để chống lại thái tử, thì sao lại có trận cung biến này? Nếu hắn sớm định ra trữ quân, thái tử sẽ không có cơ hội bức Quân thoái vị.
Vì hoàng đế muốn chứng minh hắn không có tâm tư phế thái tử, hoàng đế cho thái tử rất nhiều quyền lợi, trọng sủng thái tử, vì vậy thái tử mới có thể ở thời điểm cuối cùng bí quá hoá liều.
Đã xảy ra mọi chuyện, hoàng đế có thể không áy náy? Có thể không tự trách? Sao hắn có thể không gặp phải ác mộng?
Vì vậy hoàng đế rất coi trọng tiếng khóc khiến hắn thoát khỏi ác mộng, hắn ở độ tuổi này càng tin tưởng mệnh nhi, cũng vô cùng cố chấp cực đoan.
Có lẽ đứa nhỏ này sinh ra sẽ xua tan khói mù trong hoàng cung.
______________________________________
Khương Lộ Dao ôm nhi tử cẩn thận nhìn, nói với Gia Mẫn quận chúa:
- Ta nhìn thế nào cũng thấy giống phụ thân của ta? Hắn giống ngoại tổ phụ?
Gia Mẫn quận chúa cẩn thận quan sát một chút, không thể không gật đầu nói:
- Tuy nhìn tương tự phụ thân ngươi, nhưng mặt mày tinh xảo hơn phụ thân ngươi nhiều.
Đứa trẻ này có làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào ít nếp nhăn, Khương Lộ Dao thấy lạ.
- Sao lại vậy? Sao lại giống phụ thân?
Khương Lộ Dao nhìn thật kỹ, tuy Khương nhị gia có tướng mạo cũng đường đường, nhưng tuyệt đối không tuấn mỹ bằng Triệu Đạc Trạch, nhi tử giống ngoại tổ phụ? Đây là nguyên lý gì?
Yến Thân vương phi ở bên cạnh che miệng cười, Gia Mẫn quận chúa chưa sinh nhi nữ, đương nhiên không biết…
- Tân sinh đứa trẻ phần lớn đều giống ngoại tổ phụ, qua một trận mở ra, sẽ giống phụ mẫu, ngươi cùng thế tử lớn lên rất tốt, hắn sẽ không kém, mới vừa nãy nghe hắn khóc to vang dội, cũng biết là lợi hại.
- Thật ra giống phụ thân ta cũng không sao. Phụ thân ta cũng không khó coi, có phải hay không, tiểu hổ?
- … Tiểu hổ?
- Đây là nhũ danh mà ta cùng A Trạch đặt cho hắn.
Khương Lộ Dao cũng không nói về giấc mộng nhìn thấy bạch hổ.
- Hắn gọi là tiểu hổ.
Gia Mẫn quận chúa vỗ trán, tên này thật dễ nhớ a.
Yến Thân vương phi nói:
- Cũng không tồi, tướng môn hổ nữ đương nhiên sinh hạ ra tiểu hổ tử, huống chi A Trạch cũng bỏ bút tòng quân, rất có phong phạm của lão Tần vương, bọn họ sinh hài tử, không phải hổ tử, thì là cái gì?
- Mới vừa rồi đa tạ Yến Thân vương phi.
Khương Lộ Dao cảm tạ, nếu không có bà đỡ có kinh nghiệm, không biết nàng còn đau bao lâu nữa.
- Không sao, vừa lúc có thể dùng, ngươi cùng hài tử bình an, đã đủ khiến ta vui mừng…
- Hoàng thượng giá lâm.
Khương Lộ Dao sửng sốt một lúc, hoàng thượng giá lâm?
Tuy phòng sinh đã tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cổ nhân xưa nay tin tưởng phòng sinh là nơi dơ bẩn nhất, nam nhân sẽ không tiến vào phòng sinh.
Cho dù Vĩnh Ninh hầu cực kỳ quan tâm Khương Lộ Dao cũng chỉ đứng ở ngoài cửa, sao hoàng đế lại đến?
Tổng quản tổng quản chạy vào, hành lễ với đám người Khương Lộ Dao:
- Thánh giá ngừng ở bên ngoài, hoàng thượng có khẩu dụ, muốn gặp tiểu thiếu gia do thế tử phi vừa sinh hạ.
Khương Lộ Dao theo bản năng ôm chặt nhi tử:
- Bên ngoài gió lớn, ta sợ hắn chịu không nổi, hay là chờ trăm ngày lại bái kiến thánh thượng.
- … Hồi thế tử phi, hoàng thượng ở bên ngoài chờ, không thấy tiểu thiếu gia, chỉ sợ…
Thái giám tổng quản cũng rất khó xử, tuy thế tử phi nói rất có lý, nhưng thế tử phi cũng không thể cãi thánh ý.
- Hay là để tiểu thiếu gia mặc thêm một kiện y phục?
Khương Lộ Dao cắn môi, hoàng đế không có chuyện gì làm, rất nhàn rỗi sao? Chạy tới xem nhi tử của nàng?
Gia Mẫn quận chúa là sẽ không gặp hoàng đế, Khương Lộ Dao không yên tâm đem nhi tử giao cho thái giám tổng quản chiếu cố, càng không muốn tổ mẫu ôm nhi tử chạm mặt hoàng thượng.
Tuy tổ mẫu cùng tổ phụ đã giải khai khúc chiết, nhưng ở trước mặt Vĩnh Ninh hầu, tổ mẫu không nên gặp hoàng thượng là tốt nhất.
Khương Lộ Dao suy nghĩ, đem nhi tử giao cho Yến Thân vương phi, tín nhiệm nói:
- Vẫn là làm phiền Yến Thân vương phi ôm tiểu hổ đi gặp hoàng thượng.
Gia Mẫn quận chúa biết Khương Lộ Dao khổ tâm, trong lòng có chút ấm áp, Dao Dao vì người thân cận mà suy nghĩ, đây là ưu điểm lớn nhất của Khương Lộ Dao.
Nàng rất ít khi khiến thân nhân cảm thấy khó xử, ngược lại mọi chuyện đều tự suy xét.
Yến Thân vương phi là hoàng tức của hoàng thượng, là trưởng tẩu của các hoàng tử, gặp hoàng thượng cũng không khẩn trương, nàng chỉ không ngờ ở thời điểm mấu chốt Khương Lộ Dao lựa chọn tin tưởng nàng, tiếp nhận tiểu tôn tử nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn, hắn cũng là tôn tử của ta.
Đây là nói cho Khương Lộ Dao nghe, Triệu Đạc Trạch quá kế là kết cục đã định, nàng hại ai, cũng sẽ không hại tiểu tôn tử tương lai tiếp truyền tông điệp.
Không ai nói cho Khương Lộ Dao biết quyết định của hoàng thượng, chờ đến Yến Thân vương phi ôm tôn tử ra cửa, nàng hỏi:
- Tôn tử?
- Ngươi nghĩ nàng gấp gáp hừng hực mang theo bà mụ tiến cung là vì cứu Tần vương thế tử phi?
Gia Mẫn quận chúa ngồi bên người Khương Lộ Dao, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, chờ tôn nữ tế hồi kinh, sẽ đem tôn nữ tế quá kế cho Yến Thân vương.
- Thật là Yến Thân vương?
- Ừ.
Khương Lộ Dao dựa vào người Gia Mẫn quận chúa:
- Ta…Ta không hề cao hứng.
- Vì sao?
- Yến Thân vương cho ta cảm giác không tốt, nếu chúng ta từ Tần vương phủ tách ra, đương nhiên có thể tự trôi qua ngày tháng, quá kế cho Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, chẳng phải trên ta lại có thêm hai tòa núi lớn? Quá kế cho người khác là chuyện rất dễ dàng?
Tuy Khương Lộ Dao đã nghe Triệu Đạc Trạch nói qua, nhưng nàng không quá để ý tới chuyện quá kế.
Nếu Triệu Đạc Trạch cự tuyệt Yến Thân vương, Yến Thân vương sẽ tìm người khác, lần này cung biến, Yến Thân vương biểu hiện rất tốt, hoàng tử có thù hận với Yến Thân vương đều bị thái tử giết hết, chỉ còn lại hai vị tiểu hoàng tử cũng sẽ không sống được bao lâu.
Vì vậy Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng không thể so với trước kia, này là vị trí phú quý, Yến Thân vương nhất mạch sẽ không vì hoàng đế qua đời mà bị tân Quân nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng sao lại rơi trên đầu Triệu Đạc Trạch?
Người khác nhìn thấy tốt, luôn luôn có thói quen lấy đương gia làm chủ, nhưng nàng không thích phía trên có người đè nặng chính mình, Khương Lộ Dao không hề vui thích.
Gia Mẫn quận chúa nói:
- Ta thấy phu thê Yến Thân vương là người hiểu biết, họ sẽ không khó xử ngươi, Yến Thân vương cũng chỉ còn mấy tháng…Dao Dao, nhìn hắn, khiến nhiều người tiếc hận, tuy tôn nữ tế có lão nhị, nhưng lão nhị chỉ là nhạc phụ, không thể thay thế phụ thân, Tần vương lại như vậy, ta thấy tôn nữ tế quá kế Yến Thân vương là tốt nhất. Ta nghĩ Yến Thân vương đã nói rõ với Yến Thân vương phi, chờ đến lúc Yến Thân vương đi rồi, Yến Thân vương phi cũng không dám tìm ngươi gây phiền toái.
- Ai, phiền toái.
Khương Lộ Dao lắc đầu thở dài, Yến Thân vương cũng không phải là người thành thật, lần cung biến này, nếu nói sau lưng không có bút tích của hắn, Khương Lộ Dao tuyệt đối không tin.
Yến Thân vương không chỉ mưu tính kẻ thù, báo thù cho nhi tử, còn cho hoàng thượng một đòn trí mạng, lại còn nhặt được A Trạch làm nhi tử nối dòng, từ đó mà xem, Yến Thân vương cũng có thể gọi là người thắng nhân sinh.
Gia Mẫn quận chúa nói:
- Ngươi sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc, ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người hâm mộ ngươi? Hôm nay hoàng thượng đến thăm tiểu hổ của ngươi, ta thấy thế nhân có lẽ sẽ ghen tị đỏ mắt, hiện giờ Yến Thân vương phủ chính là xưa đâu bằng nay. Tổ phụ ngươi cũng nói quá kế Yến Thân vương, đối với tương lai của tôn nữ tế là vô cùng tốt, Dao Dao đừng vì nhất thời thống khoái, mà trì hoãn A Trạch, khiến hắn trách ngươi.
- Ta chỉ nói vài lời oán giận với người, lời này ta sẽ không nói với người khác.
Khương Lộ Dao cũng không phải đồ ngốc, biết A Trạch có dã tâm, mặc kệ nói như thế nào trở thành hoàng tôn so với làm nhi tử của Tần vương càng tiếp cận đỉnh cao quyền lực.
Nếu Tần vương đối xử tốt với Triệu Đạc Trạch còn đỡ, Tần vương chỉ xem Triệu Đạc Trạch như phiền toái, mấy lần tính kế Triệu Đạc Trạch, rời khỏi Tần vương phủ là tất nhiên.
Khương Lộ Dao không muốn nhìn Triệu Đạc Trạch vì nhất thời mất khống chế mà công kích Tần vương.
Phụ sát tử là tội, tử sát phụ là đại nghịch bất đạo, tính chất hoàn toàn không giống nhau.
Bình luận facebook