Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Lên kế hoạch hại người
Nụ cười của Đoàn mang theo ẩn ý làm cho tất cả mọi người đều rùng mình. Nhất là gã tổng thanh tra bỗng nhiên lạnh cả sống lưng.
Nhưng gã tổng thanh tra vẫn tỏ ra không hề sợ hãi, còn mạnh miệng nói thêm: “Cậu còn không mau gọi anh ta tới, chúng tôi rất bận.”
“Tôi nói rồi, tổng giám đốc của chúng tôi không có thời gian gặp các ngài.” Đoàn bật cười trào phúng.
Ngay sau đó La Hàm - Luật sư phụ trách về mảng tư pháp của Hùng Thiên cũng tới.
Giới thiệu xong danh tính, ông ta ngồi vào chỗ ghế bên cạnh Đoàn, rồi quay sang hỏi: “Đoàn, tôi có chút việc riêng giờ mới xong, mọi chuyện thế nào rồi?”
“À!” Đoàn mỉm cười đưa tới cho ông ta một chiếc usb rồi nói: “Đây là đoạn phim quay về hành vi cố ý tạo bằng chứng giả vu khống Hùng Thiên của ngài tổng thanh tra đây và các cán bộ đi cùng, mọi chuyện vừa mới xảy ra chưa đầy hai giờ đồng hồ.”
Đám người bên chi cục thuế sững sờ, ngơ ngác rồi hoảng sợ dáo dác nhìn nhau, chiếc ghế sô pha êm ái dưới mông cũng đột nhiên trở nên châm trích. Riêng gã tổng thanh tra sợ tới lắp bắp: “Cái… cái… gì?”
“Tốt lắm!” La Hàm cầm lấy cắm vào láp tốp mang theo, lát sau toàn bộ đoạn phim về hành vi phạm tội của đám người kia đều vô cùng sắc nét. Chứng tỏ mọi chuyện đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Bằng chứng, vật chứng đầy đủ, ngài tổng thanh tra, ngài quả thực hồ đồ.” La Hàm lắc đầu, bĩu môi nói.
“Vu khống, chính các người đã sắp đặt tất cả chuyện này để hãm hại tôi.” Gã tổng thanh tra gào lên, ánh mắt gã ta hằn tia máu long sòng sọc như con thú dữ bị chọc tức.
Trước lúc hành động gã đã cẩn thận kiểm tra gian phòng này, rốt cuộc camera kia giấu ở đâu?
Bóng đèn?
Đúng rồi, là nó.
Gã hoảng hốt tới nỗi run lập cập: “Các người cố ý.”
“Ấy chớ!” Đoàn giễu cợt: “Chính ngài chạy tới đây nằng nặc đòi kiểm tra chứng từ hóa đơn, cũng chính ngài lấy đâu ra một tập hóa đơn đỏ kia chèn thêm vào, lại cả bản kiểm kê giả mạo tinh vi đây nữa. Nếu như hôm nay chúng tôi không ghi lại được sự việc này, chẳng phải là mục tiêu của các người sẽ đạt được hay sao?”
“Con số mười tỷ đô la đâu có ít.”
Anh ấy dừng một lát rồi quay sang La Hàm: “Chuyện này giao cho anh nhé, nhất định làm đến cùng. Tôi muốn xem kẻ nào ở phía sau muốn kéo Hùng Thiên xuống bùn.”
“Được rồi.” La Hàm gật đầu cau mày nhìn sang đám người kia: “Thân là cán bộ của nhà nước mang trên mình trách nhiệm thực thi công lý, thiết nghĩ các ngài phải nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.”
“Ha ha ha…” Gã tổng thanh tra chợt cười, vẻ mặt đã lấy lại sự bình tĩnh: “Cứ cho là hôm nay tôi cố ý tới đây gây sự. Chuyện này chính xác là có vấn đề. Các người đã động phải người không nên động nên tự gánh chịu hậu quả. Để xem các người thì có thể làm được gì.”
Nói rồi gã xô đổ cái ghế đang ngồi đứng dậy đi thẳng ra cửa, những người còn lại bên chị cục thuế cũng lẽo đẽo theo sau. Nguyên một đoàn người khi đến hùng hổ bao nhiêu, lúc về ủ rũ bấy nhiêu.
Những người hóng chuyện bên ngoài lập tức cũng tản đi, chỉ còn lại Nhật Ly đứng nấp sau cánh cửa. Cô đang muốn đi vào hỏi chuyện Đoàn thì nghe thấy La Hàm lên tiếng trước.
“Đoàn, Tuấn Kiệt sao rồi tôi gọi cho cậu ấy không được.” La Hàm vuốt mái tóc hoa râm của mình ra sau đầu khẽ thở dài.
Đoàn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: [Anh mà biết chắc cũng sợ chạy mất dép.] .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Tổng giám đốc đi tham sự hội thảo bên Nhật Hạ.”
Nhật Ly nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Anh ấy thực sự tới chỗ đó?
Đúng lúc này điện thoại của Nhật Ly đổ chuông, tiếng kêu khiến hai người đang ở trong phòng chú ý nhìn ra.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng Nhật Ly gượng cười bắt máy:
“A lô!”
“Anh đang ở đâu? Nhật Hạ sao?”
“Em muốn tới đó.”
Hai người trong phòng: “...”
Cô biết đấy là đâu không mà đòi tới?
Đại bản doanh của gã giáo sư kia đấy! Cô muốn tới đó làm vật hiến tế cho bọn chúng à?
Đoàn và La Hàm yên lặng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng cau có.
Bọn họ không thích nhất chính là cái kiểu đàn bà yếu đuối bám chân làm phiền tới ông chủ, nhất là lúc đang làm việc quan trọng, cho nên cực kì bất mãn đối với yêu cầu này của Nhật Ly.
Nhưng mà, bọn họ cũng biết về chuyện giữa Nhật Ly và Tuấn Kiệt. Nhớ tới chuyện cũ của hai người, đáy lòng cũng có chút hòa hoãn, anh mắt nhìn cô cũng giảm bớ sự khó chịu, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Không biết Tuấn Kiệt có đáp ứng hay không, chỉ thấy Nhật Ly cúp điện thoại bỏ vào trong túi quần đi vào phòng khép cửa lại. Trên mặt treo nụ cười khó hiểu, không mấy thiện ý.
La Hàm và Tuấn Kiệt vội vàng đứng lên: “Cô có chuyện gì à?”
“Đương nhiên là có rồi, chuyện vui muốn nhờ hai người giúp một tay.” Nhật Ly ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện.
Hai người nhất thời không hiểu chuyện gì, giương mắt nhìn nhau giống như đang cố tìm ra đáp án từ đối phương nhưng vô vọng.
“Chuyện tốt gì vậy?” Xem sắc mặt của Nhật Ly, giống như chẳng phải là chuyện tốt lành gì – Đoàn thầm nghĩ.
“Bất kể là ai, dám làm hại Tuấn Kiệt, có ý đồ bất chính tới anh ấy, đe dọa tới hạnh phúc của tôi, tôi đều muốn bọn họ phải trả giá. Thân phận của anh ấy hẳn là hai người đã biết, vừa xong Tuấn Kiệt có nói tôi ở đây cùng mọi người xử lý đám người kia khiến bọn chúng bị nhiễu loạn, giúp anh ấy dễ dàng hành động…” Nhật Ly vui vẻ nêu ra mục đích của mình. Giọng cô không giấu nổi vẻ phấn khích.
“Chuyện này chắc là do bọn chúng muốn gây rối, chúng ta cũng như thế, nhưng cần phải cao tay hơn.”
[Ông chủ từ trước đến nay chưa từng cần phải có người hỗ trợ như thế này, có mà anh ấy không muốn cô tới Nhật Hạ nên tạo việc làm cho cô thì có!] La Hàm thầm bĩu môi.
[Ngừoi có thể khiến cho Tuấn Kiêt lo lắng chăm sóc tới mức này, quả nhiên không phải chỉ đơn giản là bạn gái cũ.] Nhất định đã được nâng lên cấp độ Max rồi.
“Nói xem cô cần làm những gì để tôi đi sắp xếp?” Đoàn bất đắc dĩ cười, hùa theo cô.
“Tôi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu, thành thật mà nói tôi chưa từng làm chuyện hại người, có chút thiếu kinh nghiệm.” Nhật Ly cười khúc khích đáp.
Đoàn và La Hàm nhìn nhau: [Không có kinh nghiệm, chưa từng hại người? Cô cũng chẳng đến mức cao hứng như vậy đâu.]
Ngay sau đó hai người đàn ông bắt đầu vạch ra vài chiêu trò để phá vỡ mối quan hệ của Ái Lan và gã bác sĩ Tạ. Tỷ như dùng kế gậy ông đập lưng ông, hoặc là chiêu cũ của bà ta đã từng dùng. Điều có thể khiến cho kẻ thù khó chịu nhất chính là khi biết mình phạm phải loại sai lầm như mình đã từng vạch ra để hãm hại người khác?
Nghe hai người đàn ông thấp giọng bàn luận, Nhật Ly nhịn không được nhếch môi cười một cái.
[Các cụ có câu, “Đàn bà ông nông nổi giếng khơi đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu” Quả nhiên là áp vào trường hợp này có chút đáng nghiền ngẫm…]
Việc hai người đàn ông lên kế hoạch hãm hại một người đàn bà độc đáo như Ái Lan phải nói là rất tuyệt.
Rõ ràng là chuyện này rất vui, trước nay Nhật Ly chưa từng được thử.
Mưu mô của đàn ông mới thực đáng sợ, thâm hiểm và có phần hài hước hơn đàn bà rất nhiều. Mà với một người chỉ muốn vả mặt trực tiếp giống như Nhật Ly sao có thể nghĩ ra nổi.
Nhưng gã tổng thanh tra vẫn tỏ ra không hề sợ hãi, còn mạnh miệng nói thêm: “Cậu còn không mau gọi anh ta tới, chúng tôi rất bận.”
“Tôi nói rồi, tổng giám đốc của chúng tôi không có thời gian gặp các ngài.” Đoàn bật cười trào phúng.
Ngay sau đó La Hàm - Luật sư phụ trách về mảng tư pháp của Hùng Thiên cũng tới.
Giới thiệu xong danh tính, ông ta ngồi vào chỗ ghế bên cạnh Đoàn, rồi quay sang hỏi: “Đoàn, tôi có chút việc riêng giờ mới xong, mọi chuyện thế nào rồi?”
“À!” Đoàn mỉm cười đưa tới cho ông ta một chiếc usb rồi nói: “Đây là đoạn phim quay về hành vi cố ý tạo bằng chứng giả vu khống Hùng Thiên của ngài tổng thanh tra đây và các cán bộ đi cùng, mọi chuyện vừa mới xảy ra chưa đầy hai giờ đồng hồ.”
Đám người bên chi cục thuế sững sờ, ngơ ngác rồi hoảng sợ dáo dác nhìn nhau, chiếc ghế sô pha êm ái dưới mông cũng đột nhiên trở nên châm trích. Riêng gã tổng thanh tra sợ tới lắp bắp: “Cái… cái… gì?”
“Tốt lắm!” La Hàm cầm lấy cắm vào láp tốp mang theo, lát sau toàn bộ đoạn phim về hành vi phạm tội của đám người kia đều vô cùng sắc nét. Chứng tỏ mọi chuyện đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Bằng chứng, vật chứng đầy đủ, ngài tổng thanh tra, ngài quả thực hồ đồ.” La Hàm lắc đầu, bĩu môi nói.
“Vu khống, chính các người đã sắp đặt tất cả chuyện này để hãm hại tôi.” Gã tổng thanh tra gào lên, ánh mắt gã ta hằn tia máu long sòng sọc như con thú dữ bị chọc tức.
Trước lúc hành động gã đã cẩn thận kiểm tra gian phòng này, rốt cuộc camera kia giấu ở đâu?
Bóng đèn?
Đúng rồi, là nó.
Gã hoảng hốt tới nỗi run lập cập: “Các người cố ý.”
“Ấy chớ!” Đoàn giễu cợt: “Chính ngài chạy tới đây nằng nặc đòi kiểm tra chứng từ hóa đơn, cũng chính ngài lấy đâu ra một tập hóa đơn đỏ kia chèn thêm vào, lại cả bản kiểm kê giả mạo tinh vi đây nữa. Nếu như hôm nay chúng tôi không ghi lại được sự việc này, chẳng phải là mục tiêu của các người sẽ đạt được hay sao?”
“Con số mười tỷ đô la đâu có ít.”
Anh ấy dừng một lát rồi quay sang La Hàm: “Chuyện này giao cho anh nhé, nhất định làm đến cùng. Tôi muốn xem kẻ nào ở phía sau muốn kéo Hùng Thiên xuống bùn.”
“Được rồi.” La Hàm gật đầu cau mày nhìn sang đám người kia: “Thân là cán bộ của nhà nước mang trên mình trách nhiệm thực thi công lý, thiết nghĩ các ngài phải nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.”
“Ha ha ha…” Gã tổng thanh tra chợt cười, vẻ mặt đã lấy lại sự bình tĩnh: “Cứ cho là hôm nay tôi cố ý tới đây gây sự. Chuyện này chính xác là có vấn đề. Các người đã động phải người không nên động nên tự gánh chịu hậu quả. Để xem các người thì có thể làm được gì.”
Nói rồi gã xô đổ cái ghế đang ngồi đứng dậy đi thẳng ra cửa, những người còn lại bên chị cục thuế cũng lẽo đẽo theo sau. Nguyên một đoàn người khi đến hùng hổ bao nhiêu, lúc về ủ rũ bấy nhiêu.
Những người hóng chuyện bên ngoài lập tức cũng tản đi, chỉ còn lại Nhật Ly đứng nấp sau cánh cửa. Cô đang muốn đi vào hỏi chuyện Đoàn thì nghe thấy La Hàm lên tiếng trước.
“Đoàn, Tuấn Kiệt sao rồi tôi gọi cho cậu ấy không được.” La Hàm vuốt mái tóc hoa râm của mình ra sau đầu khẽ thở dài.
Đoàn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: [Anh mà biết chắc cũng sợ chạy mất dép.] .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Tổng giám đốc đi tham sự hội thảo bên Nhật Hạ.”
Nhật Ly nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Anh ấy thực sự tới chỗ đó?
Đúng lúc này điện thoại của Nhật Ly đổ chuông, tiếng kêu khiến hai người đang ở trong phòng chú ý nhìn ra.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng Nhật Ly gượng cười bắt máy:
“A lô!”
“Anh đang ở đâu? Nhật Hạ sao?”
“Em muốn tới đó.”
Hai người trong phòng: “...”
Cô biết đấy là đâu không mà đòi tới?
Đại bản doanh của gã giáo sư kia đấy! Cô muốn tới đó làm vật hiến tế cho bọn chúng à?
Đoàn và La Hàm yên lặng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng cau có.
Bọn họ không thích nhất chính là cái kiểu đàn bà yếu đuối bám chân làm phiền tới ông chủ, nhất là lúc đang làm việc quan trọng, cho nên cực kì bất mãn đối với yêu cầu này của Nhật Ly.
Nhưng mà, bọn họ cũng biết về chuyện giữa Nhật Ly và Tuấn Kiệt. Nhớ tới chuyện cũ của hai người, đáy lòng cũng có chút hòa hoãn, anh mắt nhìn cô cũng giảm bớ sự khó chịu, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Không biết Tuấn Kiệt có đáp ứng hay không, chỉ thấy Nhật Ly cúp điện thoại bỏ vào trong túi quần đi vào phòng khép cửa lại. Trên mặt treo nụ cười khó hiểu, không mấy thiện ý.
La Hàm và Tuấn Kiệt vội vàng đứng lên: “Cô có chuyện gì à?”
“Đương nhiên là có rồi, chuyện vui muốn nhờ hai người giúp một tay.” Nhật Ly ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện.
Hai người nhất thời không hiểu chuyện gì, giương mắt nhìn nhau giống như đang cố tìm ra đáp án từ đối phương nhưng vô vọng.
“Chuyện tốt gì vậy?” Xem sắc mặt của Nhật Ly, giống như chẳng phải là chuyện tốt lành gì – Đoàn thầm nghĩ.
“Bất kể là ai, dám làm hại Tuấn Kiệt, có ý đồ bất chính tới anh ấy, đe dọa tới hạnh phúc của tôi, tôi đều muốn bọn họ phải trả giá. Thân phận của anh ấy hẳn là hai người đã biết, vừa xong Tuấn Kiệt có nói tôi ở đây cùng mọi người xử lý đám người kia khiến bọn chúng bị nhiễu loạn, giúp anh ấy dễ dàng hành động…” Nhật Ly vui vẻ nêu ra mục đích của mình. Giọng cô không giấu nổi vẻ phấn khích.
“Chuyện này chắc là do bọn chúng muốn gây rối, chúng ta cũng như thế, nhưng cần phải cao tay hơn.”
[Ông chủ từ trước đến nay chưa từng cần phải có người hỗ trợ như thế này, có mà anh ấy không muốn cô tới Nhật Hạ nên tạo việc làm cho cô thì có!] La Hàm thầm bĩu môi.
[Ngừoi có thể khiến cho Tuấn Kiêt lo lắng chăm sóc tới mức này, quả nhiên không phải chỉ đơn giản là bạn gái cũ.] Nhất định đã được nâng lên cấp độ Max rồi.
“Nói xem cô cần làm những gì để tôi đi sắp xếp?” Đoàn bất đắc dĩ cười, hùa theo cô.
“Tôi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu, thành thật mà nói tôi chưa từng làm chuyện hại người, có chút thiếu kinh nghiệm.” Nhật Ly cười khúc khích đáp.
Đoàn và La Hàm nhìn nhau: [Không có kinh nghiệm, chưa từng hại người? Cô cũng chẳng đến mức cao hứng như vậy đâu.]
Ngay sau đó hai người đàn ông bắt đầu vạch ra vài chiêu trò để phá vỡ mối quan hệ của Ái Lan và gã bác sĩ Tạ. Tỷ như dùng kế gậy ông đập lưng ông, hoặc là chiêu cũ của bà ta đã từng dùng. Điều có thể khiến cho kẻ thù khó chịu nhất chính là khi biết mình phạm phải loại sai lầm như mình đã từng vạch ra để hãm hại người khác?
Nghe hai người đàn ông thấp giọng bàn luận, Nhật Ly nhịn không được nhếch môi cười một cái.
[Các cụ có câu, “Đàn bà ông nông nổi giếng khơi đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu” Quả nhiên là áp vào trường hợp này có chút đáng nghiền ngẫm…]
Việc hai người đàn ông lên kế hoạch hãm hại một người đàn bà độc đáo như Ái Lan phải nói là rất tuyệt.
Rõ ràng là chuyện này rất vui, trước nay Nhật Ly chưa từng được thử.
Mưu mô của đàn ông mới thực đáng sợ, thâm hiểm và có phần hài hước hơn đàn bà rất nhiều. Mà với một người chỉ muốn vả mặt trực tiếp giống như Nhật Ly sao có thể nghĩ ra nổi.
Bình luận facebook