Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Huỷ diệt
Giữa cái nắng gắt buổi trưa của những ngày cuối Xuân, rốt cuộc thì cuộc bạo loạn đã được khống chế. Toàn bộ những quái vật hung tàn bị lạc bầy cũng bị lực lượng quân đội bắt lại. Người bị thương thì được đưa đến bệnh viện cấp cứu, ước tính ban đầu số người tử vong có thể lên đến hàng trăm người. Bầu không khí u ám bao trùm lên toàn bộ thành phố Vũ Ninh. Tất cả những thế lực ngầm đều hiểu, tình huống yên ắng lúc này chỉ là một nhịp nghỉ chuẩn bị cho làn sóng hủy diệt mới, lớn và mạnh mẽ hơn.
Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, rất nhiều các lực lượng vũ trang chia ra chốt chặn khắp nơi. Tại các trụ sở hành chính công, các cấp lãnh đạo bên quân đội, công an và cán bộ thành phố đang nỗ lực tìm ra giải pháp tối ưu.
Theo như trước mắt, lệnh phong tỏa, cách ly Vũ Ninh đã được trình lên chính phủ chờ giải quyết. Nếu như điều đó thực sự đến, mức độ nghiêm trọng của vấn nạn này đã được đẩy lên một cấp độ mới. Tất nhiên điều này thì ai ai trong số họ cũng đều hiểu, chỉ có người dân vô tội là ngây thơ chẳng biết gì mà thôi.
Lúc này, trong một phòng họp lớn, đám người tai to mặt lớn của thành phố đang vây chung quanh một người, đó là trung tướng Thanh.
Nửa giờ trước, Lê Minh đã gửi thẳng tới đây một bức thư điện tử yêu cầu được hỗ trợ để bắt lại các mẫu vật xổng lồng và 9001. Ông ta đưa ra một đoạn phim ngắn về năng lực của Tuấn Kiệt khiến cho người đứng đầu phải lập tức ra lệnh triệu tập tất cả đội quân tinh nhuệ, các ban ngành liên quan đang ở bên ngoài trở về tập hợp tại căn phòng này để bàn đối sách.
Sức mạnh của Tuấn Kiệt chính là mối đe dọa to lớn đối với loài người, hành động tấn công viện nghiên cứu khoa học của anh theo như Lê Minh tố cáo trong thư điện tử kia, rõ ràng là hành vi khiêu khích, là trực tiếp đánh vào mặt mũi cơ quan chức năng.
Nghe tới đây, mặt ai cũng đằng đằng sát khí. Người đàn ông mặc bộ quân phục xanh, đeo quân hàm trung tướng ngồi ở vị trí chính giữa, cặp mắt của ông ta đỏ hằn tia máu, hai bên trái phải là những người lãnh đạo tối cao bên quân đội, công an và chính quyền, vừa nghe ông ta nói sơ qua tình hình liền rì rầm bàn luận.
"Ngài đã gọi điện thoại cho giáo sư Minh chưa?" Giám đốc sở công an lên tiếng.
"Gọi rồi!" Ngài trung tướng Thanh khẽ gật đầu.
"Ông ta nói thế nào?" Giám đốc sở công an hỏi.
"Ông ta chỉ nói sơ qua về 9001, rằng đây là một mẫu thí nghiệm bất hợp pháp của ông ta trốn thoát cách đây mấy năm, hiện giờ đã có một đội quân quái vật hùng mạnh, hung tàn, gây ngủy hiểm cho xã hội.” Ngài trung tướng thuật lại lời nói của Lê Minh.
“Nhưng theo những gì tôi nghe ngóng được khi trực tiếp chỉ huy lực lượng, đám quái vật bạo loạn vừa rồi chính là thoát ra từ viện nghiên cứu của ông ta.” Một người đàn ông có gương mặt cương nghị lên tiếng.
“Tôi đã gặp anh ta rồi, đó là một quái vật khát máu đáng sợ thực sự, cần phải bị trừ khử!” Phó giám đốc sở công an lên tiếng. Lúc này anh ta đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ nhếch nhác hèn kém như ở dưới hầm, cả người toát ra khí thế lạnh lùng mạnh mẽ, cơ mà ánh mắt hèn mọn thì cũng chẳng hề thay đổi.
“Tôi cũng vậy, chính miệng tay Tuấn Kiệt đó đã thừa nhận, sẽ giết sạch loài người.” Một kẻ khác cũng trong số đám người đó phụ họa, rồi ấp úng: “Hơn nữa…”
"Hơn nữa cái gì?" Ngài trung tướng quát hỏi.
"Cái tên đó không chỉ ngông cuồng khát máu, anh ta còn muốn thôn tính loài người, biến đổi toàn bộ thành giống loài kia để tiện khống chế.”
“Hay là trước mắt chúng ta đừng nên manh động, để tránh rút dây động rừng, cần phải triệt hạ từng chút mạng lưới, sau đó dò la ra nơi ẩn nấp rồi yên lặng phá hỏng kế hoạch của anh ta!" Một người khác lên tiếng.
"Đáng chết…"
"Rầm!" Ngài trung tướng đập mạnh tay xuống bàn, làm cho bộ cốc đĩa ở tước mặt nẩy lên rồi rơi xuống nứt vỡ.
"Thủ trưởng!" Người đàn ông ngồi bên cạnh lo lắng hô lên.
Lúc này ngài ấy giống hệt như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ: "Ngông cuồng! Bắt sống anh ta về đây cho tôi, tôi muốn xem giống loài mới này có gì ưu việt!”
“Ngài trung tướng! Không nên, cần phải tiêu diệt anh ta, không thể nhân nhượng! Tôi sẽ đại diện cho đội đặc vụ nhận nhiệm vụ này!" Phó giám đốc sở công an lớn tiếng.
Nhưng ý kiến của anh ta liên tiếp bị gạt đi. Mỗi người một ý nối nhau đưa ra giải pháp của mình.
Một người tự tin nói: “Cần bắt sống anh ta, cứ xem cách anh ta hạ gục đám quái vật, hẳn là anh ta có siêu năng lực, tôi muốn biết…”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp vọng vào tiếng la hét không ngừng, còn xen lẫn cả tiếng chửi rủa.
Nhưng rất nhanh những âm thanh vụn vặt này liền im lặng, ngay lập tức, một đám cảnh sát xông vào. Những người ngồi trong căn phòng muốn phản kháng, nhưng đối phương cầm súng chĩa thẳng vào đầu họ, trong nháy mắt cục diện đã bị khống chế.
Sau đó, phó giám đốc sở công an chậm rãi đứng lên, cười đểu giả, dõng dạc nói: “Các vị, tôi biết mọi người đang rất bất ngờ, tôi cũng thế. Đây chỉ là do dòng đời xô đẩy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày dám đứng lên dành lấy quyền quyết định. Nhưng ngày đó đã đến, tôi sẽ trở thành người lãnh đạo mới, có quyền hạn tối cao tại Vũ Ninh, tôi hy vọng mọi người ngoan ngoãn hỗ trợ tôi, đừng gây sự!"
"Khánh, cậu điên rồi rồi, cậu biết mình đang làm gì không? Cậu sẽ phải trả cái giá đắt, cậu cảm thấy có nên không? Dừng lại đi, chúng tôi sẽ coi như đây là sai lầm nhất thời…” Ngài giám đốc sở công an thử thuyết phục.
Khánh lại cười mỉa mai: "Ngài đừng cố thuyết phục tôi làm gì, tôi đã quyết rồi, còn nếu như thất bại âu cũng là báo ứng, không sao cả!"
"Cậu…" Giám đốc sở công an trừng mắt, lửa giận ngút trời muốn cho anh ta một bạt tai nhưng lập tức vị giữ lại.
Khánh nhìn ông ta cười lạnh: "Tôi không thương lượng với ngài, đây là mệnh lệnh, ai dám gây sự, chống đối, tôi sẽ mời nếm thử huyết thanh thế hệ mới của Lê Minh trước, tôi đúng là luôn sẵn sàng hủy diệt bất cứ ai dám nhảy ra cản đường! Mọi người nên suy nghĩ cho kỹ càng!"
Anh ta nói xong, căn phòng cũng im lặng, không có bất cứ tiếng động nào ngoài tiếng thở hồng hộc phẫn nộ của mọi người.
Khánh ngồi xuống bàn, bình tĩnh chờ đợi quyết định của mọi người.
Bỗng nhiên ngài trung tướng ngẩng đầu: "Mục tiêu của anh chính là tiêu diệt 9001?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đồng ý.”
"Vậy là ngài đã suy nghĩ rõ ràng rồi, thật đáng tiếc, tôi còn muốn nhân cơ hội này để cưỡng chế biến mọi người thành quái vật đấy, đáng tiếc!" Khách trào phúng.
"Nguyên nhân anh muốn làm vậy là gì?" Ngài trung tướng cố gắng kiềm chế hỏi thêm.
Khánh cười lạnh liếc mắt nhìn ông ta rồi đảo mắt nhìn những người khác: "Thấy ghét thì giết, chẳng có can hệ gì, tôi còn muốn mạng của Lê Minh, còn mấy người…”
Anh ta ngân giọng: “Ai gây sự, thì hủy diệt người đó! Tuyệt đối không cho phép trái lời!"
"Vậy à!” Ngài trung tướng thâm ý cười lạnh liếc mắt sang giám đốc công an ngồi bên cạnh.
Sau đó, Khánh cưỡng chế ban ra mệnh lệnh phá hủy viện nghiên cứu khoa học, đồng thời phái người đi lùng bắt Tuấn Kiệt.
Ở nơi khác, khi Lê Minh nhận được tin tức này, ông ta liền nổi giận đập phá toàn bộ đồ đạc bên trong phòng làm việc: "Khánh, thằng chó phản chủ… Đến đây, bố mày sống mái với mày.”
Mà giờ phút này, Tuấn Kiệt cũng đã chạy về tới bên ngoài biệt thự của mình ở trong núi.
Anh vừa định tiến vào thì thiết bị liên lạc đặc biệt trong túi rung lên. Tuấn Kiệt nhấn nút chấp nhận kết nối, một giọng nói dịu dàng lo âu vọng ra: "Anh đang ở đâu? Mọi chuyện ổn không?"
"Anh về tới nơi rồi, tất cả đều ổn.” Tuấn Kiệt khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo cũng bắt đầu nóng lên, ấm áp.
Nhật Ly vẫn nghiêm túc hỏi lại: "Anh về thật chứ, sao em chưa thất anh, có bị thương ở đâu không?”
“Anh đang ngoài cổng… Không có bị thương!" Tuấn Kiệt nhìn qua bộ dạng nhếch nhác của mình cười khổ, phủ nhận.
"Anh mau vào đi, em chờ. Động tĩnh đêm qua quá lớn, em linh cảm thấy điều gì đó sắp ập tới!” Nhật Ly vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra khỏi phòng.
"Anh hiểu rồi!" Tuấn Kiệt mỉm cười nhanh chóng đi một đường khác lẻn vào phòng.
Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, rất nhiều các lực lượng vũ trang chia ra chốt chặn khắp nơi. Tại các trụ sở hành chính công, các cấp lãnh đạo bên quân đội, công an và cán bộ thành phố đang nỗ lực tìm ra giải pháp tối ưu.
Theo như trước mắt, lệnh phong tỏa, cách ly Vũ Ninh đã được trình lên chính phủ chờ giải quyết. Nếu như điều đó thực sự đến, mức độ nghiêm trọng của vấn nạn này đã được đẩy lên một cấp độ mới. Tất nhiên điều này thì ai ai trong số họ cũng đều hiểu, chỉ có người dân vô tội là ngây thơ chẳng biết gì mà thôi.
Lúc này, trong một phòng họp lớn, đám người tai to mặt lớn của thành phố đang vây chung quanh một người, đó là trung tướng Thanh.
Nửa giờ trước, Lê Minh đã gửi thẳng tới đây một bức thư điện tử yêu cầu được hỗ trợ để bắt lại các mẫu vật xổng lồng và 9001. Ông ta đưa ra một đoạn phim ngắn về năng lực của Tuấn Kiệt khiến cho người đứng đầu phải lập tức ra lệnh triệu tập tất cả đội quân tinh nhuệ, các ban ngành liên quan đang ở bên ngoài trở về tập hợp tại căn phòng này để bàn đối sách.
Sức mạnh của Tuấn Kiệt chính là mối đe dọa to lớn đối với loài người, hành động tấn công viện nghiên cứu khoa học của anh theo như Lê Minh tố cáo trong thư điện tử kia, rõ ràng là hành vi khiêu khích, là trực tiếp đánh vào mặt mũi cơ quan chức năng.
Nghe tới đây, mặt ai cũng đằng đằng sát khí. Người đàn ông mặc bộ quân phục xanh, đeo quân hàm trung tướng ngồi ở vị trí chính giữa, cặp mắt của ông ta đỏ hằn tia máu, hai bên trái phải là những người lãnh đạo tối cao bên quân đội, công an và chính quyền, vừa nghe ông ta nói sơ qua tình hình liền rì rầm bàn luận.
"Ngài đã gọi điện thoại cho giáo sư Minh chưa?" Giám đốc sở công an lên tiếng.
"Gọi rồi!" Ngài trung tướng Thanh khẽ gật đầu.
"Ông ta nói thế nào?" Giám đốc sở công an hỏi.
"Ông ta chỉ nói sơ qua về 9001, rằng đây là một mẫu thí nghiệm bất hợp pháp của ông ta trốn thoát cách đây mấy năm, hiện giờ đã có một đội quân quái vật hùng mạnh, hung tàn, gây ngủy hiểm cho xã hội.” Ngài trung tướng thuật lại lời nói của Lê Minh.
“Nhưng theo những gì tôi nghe ngóng được khi trực tiếp chỉ huy lực lượng, đám quái vật bạo loạn vừa rồi chính là thoát ra từ viện nghiên cứu của ông ta.” Một người đàn ông có gương mặt cương nghị lên tiếng.
“Tôi đã gặp anh ta rồi, đó là một quái vật khát máu đáng sợ thực sự, cần phải bị trừ khử!” Phó giám đốc sở công an lên tiếng. Lúc này anh ta đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ nhếch nhác hèn kém như ở dưới hầm, cả người toát ra khí thế lạnh lùng mạnh mẽ, cơ mà ánh mắt hèn mọn thì cũng chẳng hề thay đổi.
“Tôi cũng vậy, chính miệng tay Tuấn Kiệt đó đã thừa nhận, sẽ giết sạch loài người.” Một kẻ khác cũng trong số đám người đó phụ họa, rồi ấp úng: “Hơn nữa…”
"Hơn nữa cái gì?" Ngài trung tướng quát hỏi.
"Cái tên đó không chỉ ngông cuồng khát máu, anh ta còn muốn thôn tính loài người, biến đổi toàn bộ thành giống loài kia để tiện khống chế.”
“Hay là trước mắt chúng ta đừng nên manh động, để tránh rút dây động rừng, cần phải triệt hạ từng chút mạng lưới, sau đó dò la ra nơi ẩn nấp rồi yên lặng phá hỏng kế hoạch của anh ta!" Một người khác lên tiếng.
"Đáng chết…"
"Rầm!" Ngài trung tướng đập mạnh tay xuống bàn, làm cho bộ cốc đĩa ở tước mặt nẩy lên rồi rơi xuống nứt vỡ.
"Thủ trưởng!" Người đàn ông ngồi bên cạnh lo lắng hô lên.
Lúc này ngài ấy giống hệt như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ: "Ngông cuồng! Bắt sống anh ta về đây cho tôi, tôi muốn xem giống loài mới này có gì ưu việt!”
“Ngài trung tướng! Không nên, cần phải tiêu diệt anh ta, không thể nhân nhượng! Tôi sẽ đại diện cho đội đặc vụ nhận nhiệm vụ này!" Phó giám đốc sở công an lớn tiếng.
Nhưng ý kiến của anh ta liên tiếp bị gạt đi. Mỗi người một ý nối nhau đưa ra giải pháp của mình.
Một người tự tin nói: “Cần bắt sống anh ta, cứ xem cách anh ta hạ gục đám quái vật, hẳn là anh ta có siêu năng lực, tôi muốn biết…”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp vọng vào tiếng la hét không ngừng, còn xen lẫn cả tiếng chửi rủa.
Nhưng rất nhanh những âm thanh vụn vặt này liền im lặng, ngay lập tức, một đám cảnh sát xông vào. Những người ngồi trong căn phòng muốn phản kháng, nhưng đối phương cầm súng chĩa thẳng vào đầu họ, trong nháy mắt cục diện đã bị khống chế.
Sau đó, phó giám đốc sở công an chậm rãi đứng lên, cười đểu giả, dõng dạc nói: “Các vị, tôi biết mọi người đang rất bất ngờ, tôi cũng thế. Đây chỉ là do dòng đời xô đẩy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày dám đứng lên dành lấy quyền quyết định. Nhưng ngày đó đã đến, tôi sẽ trở thành người lãnh đạo mới, có quyền hạn tối cao tại Vũ Ninh, tôi hy vọng mọi người ngoan ngoãn hỗ trợ tôi, đừng gây sự!"
"Khánh, cậu điên rồi rồi, cậu biết mình đang làm gì không? Cậu sẽ phải trả cái giá đắt, cậu cảm thấy có nên không? Dừng lại đi, chúng tôi sẽ coi như đây là sai lầm nhất thời…” Ngài giám đốc sở công an thử thuyết phục.
Khánh lại cười mỉa mai: "Ngài đừng cố thuyết phục tôi làm gì, tôi đã quyết rồi, còn nếu như thất bại âu cũng là báo ứng, không sao cả!"
"Cậu…" Giám đốc sở công an trừng mắt, lửa giận ngút trời muốn cho anh ta một bạt tai nhưng lập tức vị giữ lại.
Khánh nhìn ông ta cười lạnh: "Tôi không thương lượng với ngài, đây là mệnh lệnh, ai dám gây sự, chống đối, tôi sẽ mời nếm thử huyết thanh thế hệ mới của Lê Minh trước, tôi đúng là luôn sẵn sàng hủy diệt bất cứ ai dám nhảy ra cản đường! Mọi người nên suy nghĩ cho kỹ càng!"
Anh ta nói xong, căn phòng cũng im lặng, không có bất cứ tiếng động nào ngoài tiếng thở hồng hộc phẫn nộ của mọi người.
Khánh ngồi xuống bàn, bình tĩnh chờ đợi quyết định của mọi người.
Bỗng nhiên ngài trung tướng ngẩng đầu: "Mục tiêu của anh chính là tiêu diệt 9001?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đồng ý.”
"Vậy là ngài đã suy nghĩ rõ ràng rồi, thật đáng tiếc, tôi còn muốn nhân cơ hội này để cưỡng chế biến mọi người thành quái vật đấy, đáng tiếc!" Khách trào phúng.
"Nguyên nhân anh muốn làm vậy là gì?" Ngài trung tướng cố gắng kiềm chế hỏi thêm.
Khánh cười lạnh liếc mắt nhìn ông ta rồi đảo mắt nhìn những người khác: "Thấy ghét thì giết, chẳng có can hệ gì, tôi còn muốn mạng của Lê Minh, còn mấy người…”
Anh ta ngân giọng: “Ai gây sự, thì hủy diệt người đó! Tuyệt đối không cho phép trái lời!"
"Vậy à!” Ngài trung tướng thâm ý cười lạnh liếc mắt sang giám đốc công an ngồi bên cạnh.
Sau đó, Khánh cưỡng chế ban ra mệnh lệnh phá hủy viện nghiên cứu khoa học, đồng thời phái người đi lùng bắt Tuấn Kiệt.
Ở nơi khác, khi Lê Minh nhận được tin tức này, ông ta liền nổi giận đập phá toàn bộ đồ đạc bên trong phòng làm việc: "Khánh, thằng chó phản chủ… Đến đây, bố mày sống mái với mày.”
Mà giờ phút này, Tuấn Kiệt cũng đã chạy về tới bên ngoài biệt thự của mình ở trong núi.
Anh vừa định tiến vào thì thiết bị liên lạc đặc biệt trong túi rung lên. Tuấn Kiệt nhấn nút chấp nhận kết nối, một giọng nói dịu dàng lo âu vọng ra: "Anh đang ở đâu? Mọi chuyện ổn không?"
"Anh về tới nơi rồi, tất cả đều ổn.” Tuấn Kiệt khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo cũng bắt đầu nóng lên, ấm áp.
Nhật Ly vẫn nghiêm túc hỏi lại: "Anh về thật chứ, sao em chưa thất anh, có bị thương ở đâu không?”
“Anh đang ngoài cổng… Không có bị thương!" Tuấn Kiệt nhìn qua bộ dạng nhếch nhác của mình cười khổ, phủ nhận.
"Anh mau vào đi, em chờ. Động tĩnh đêm qua quá lớn, em linh cảm thấy điều gì đó sắp ập tới!” Nhật Ly vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra khỏi phòng.
"Anh hiểu rồi!" Tuấn Kiệt mỉm cười nhanh chóng đi một đường khác lẻn vào phòng.
Bình luận facebook