Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Thoát khỏi nhà họ Võ
Nhật Ly nghiến răng nghiến lợi âm thầm nguyền rủa cả lũ nhà này. Nếu còn sức lực chắc cô đã đạp cửa xông ra liều mạng một phen rồi. Ngoài kia bao nhiêu người như thế, xem ai mất mặt hơn ai.
Nhưng bộ dạng cô như này, e rằng lành ít dữ nhiều. Chỉ sợ sau tối nay cuộc đời vốn đang u ám của cô sẽ thực sự chấm hết.
Sẽ được đi gặp Tuấn Phong.
[Ôi, mẹ nó, mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế này?] Nhật Ly liên tiếp vỗ mạnh hai tay vào đầu rồi sờ túi quần tìm điện thoại. Cô muốn báo cảnh sát.
Mà báo với lý do gì bây giờ?
Nói cô bị trúng thuốc rồi đám người kia đã nhốt cô ở đây, ai sẽ tin? Có khi còn bị chửi lật ngược lại là cô cố tình gây sự trong ngày vui của em gái cũng nên.
Làm sao bây giờ? Đôi môi bị cô cắn đến dập nát, máu chảy cả xuống cằm. Bước chân đã bình ổn hơn nhưng cảm giác nóng cháy từng cơn vẫn không ngừng đánh úp lại.
Gọi cho ai bây giờ?
Chưa bao giờ Nhật Ly cảm thấy cái điện thoại lại vô dụng như lúc này. Chẳng ai có thể giúp được cô.
Chợt, Nhật Ly nhớ đến một người, không có thời gian để chần chừ, cô bấm gọi ngay lập tức.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo.” Giọng nói ấm áp của người đàn ông bên kia vang lên.
Lúc này anh đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt anh là màn hình máy tính lập lòe sáng. Trên đó có một tấm bản đồ biểu hiện sự phân bố vị trí của những ký hiệu xanh đỏ đan xen.
Đa số là màu đỏ, ngay cả thành phố Vũ Ninh cũng có.
Đôi tai của Tuấn Kiệt rất nhạy cảm, không thấy đầu dây bên kia trả lời, nhưng nhịp thở gấp gáp kia khiến anh nheo mắt lại. Tay nhanh chóng tắt máy tính, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
“Tôi…” Nhật Ly ấp úng không biết nên nói gì, thế là vội vàng tắt máy.
Tuấn Kiệt cau mày nhìn điện thoại, một giây sau anh đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Nhật thở dài cất điện thoại vào trong túi quần, rồi loạng choạng đi lại trong gian phòng. Tâm trạng cô đang vô cùng nông nóng và bất an. Ánh mắt lia đi khắp căn phòng muốn tìm ra một loại vũ khí phòng thân. Cô sẽ liều mạng với bọn chúng.
Nhưng thời gian từng chút trôi qua, cả căn phòng ngoài chiếc giường trống trơn ra thì chẳng có thứ gì. Mà sự khó chịu trong cơ thể của Nhật Ly lại càng ngày càng lớn.
Cô vô thức đưa tay lên cởi bỏ cúc áo trên cổ, cả người nóng bức, mồ hôi thi nhau vã ra như tắm.
Ánh mắt cô chợt nhìn về phía nhà tắm, sau đó liền nhanh chóng lao tới, chỉnh sang nước lạnh, cô đứng dưới vòi hoa sen xả ướt khắp người mình.
Cảm giác khô nóng tạm thời bị đẩy lui, Nhật Ly ngửa đầu lên để dòng nước lạnh chảy xối xả lên mặt, trôi vào trong cổ họng khô khốc. Bất chợt cảm giác nhờn nhờn nơi cuống lưỡi khiến cô ôm bụng cuộn lên từng trận nôn nao, rất muốn nôn ra mà không được.
Hốc mắt căng buốt như trực rớt con ngươi cay xót ra ngoài. Mũi cũng cay cay lệ nóng. Nhưng Nhật Ly càng không thể khóc. Cô kiên cường dùng ý chí báo thù mà đè nén mọi niềm xúc động xuống.
Một lát sau, khi Nhật Ly đã cảm thấy tỉnh táo hơn phần nào, toàn thân cô ướt sũng nước lúc này mới bước ra khỏi nhà tắm, đi nhẹ nhàng tới bên cửa nghe ngóng.
Phía ngoài vẫn có tiếng giày đi đi lại lại nện trên hành lang, chắc là Ái Lan vẫn còn canh giữ ở đây.
Ngay sau đó là tiếng bước chân của một đám người trên hành lang vang lên, càng ngày càng gần, một giây kế tiếp, cửa phòng đã bị người ở phía ngoài mở toang.
Một đám đàn ông lớn tuổi mang theo nụ cười bỉ ổi trên gương mặt xông vào trong phòng, hưng phấn chia nhau đi tìm người.
Nhưng mà cả căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không thấy bất cứ một người nào.
Sắc mặt ai nấy đều sững sờ khó hiểu nhìn nhau, rõ ràng Bích Liên nói là…
Sau đó, ánh mắt một người trong số đó quét đến chỗ tấm rèm lớn ở cửa sổ sát đất đang khẽ lay động.
Gã ta lập tức hiểu được nháy mắt và đồng bọn, phóng đãng cười rồi hưng phấn xoa xoa tay chạy tới.
“Người đẹp của tôi ơi, em trốn ở sau đó làm gì? Đến đây để các anh giúp em thoải mái nào!” Giọng nói thô bỉ và lời nói đê tiện của một gã vang lên, những gã còn lại lập tức thích thú cười khoái trá.
Mấy gã này chính là đám lão già mất nết bên phía nhà tài trợ. Bọn họ vẫn luôn gạ gẫm Bích Liên. Cho dù nhà họ Võ cũng thuộc loại thế gia, nhưng thực chất chỉ được cái vỏ bên ngoài. Tài chính không có đủ để đầu tư làm sân sau cho cô ả được thoải mái dấn thân vào nghệ thuật.
Mỗi khi đi thử vai, rất nhiều xuất diễn cô ta ưng ý đều không tới được trên tay. Còn lại vai nào ngon ngon cũng đều là do dùng một vài mánh khoé mới có được.
Trước kia vì còn hôn ước với Hoàng Vũ nên cô ta không dám đưa đẩy với những người này nên bị chèn ép không ít, mà nhà họ Lê lại chẳng hề can thiệp.
Thế nên mấy lão già này mới năm lần bảy lượt đặt vấn đề, sau nhiều lần cô ta đưa đẩy kiếm cớ để trốn tránh thì hôm nay mới có cơ hội hiến tế con mồi này lên.
Bản thân cô ta bây giờ là vợ của đạo diễn Hà, nhưng cũng không thể lật mặt với đám người này được. Bộ phim nào mà chả cần phải có nhà đầu tư chứ. Nguồn máu của diễn viên và đạo diễn cũng là từ đó mà ra. Nào ai dám mạnh miệng chống lại.
Mà nhìn qua Nhật Ly - Món hàng mà cô ta dùng để trao đổi, không gã nào lên tiếng oán trách cả, đều rất hài lòng tán dương; còn hứa sẽ cho cô ta nhiều lợi ích nhất có thể nữa.
Đúng là một âm mưu độc ác.
Tiếng cười tà dâm buồn nôn vang vọng khắp gian phòng.
Cả đám đàn ông nhanh chóng cởi bỏ áo quần đứng vây lại bên ngoài tấm rèm, vẻ mặt ai cũng kích động xoa tay liếm mép chờ đợi. Một gã trong số đó hưng phấn cầm một góc rèm cửa sổ, miệng thì ngâm nga: “Cục cưng à, các anh đến đây!”
Sau đó “xoẹt” một cái rèm được kéo ra.
Một giây tiếp theo, cả đám lập tức sửng sốt.
Phía sau tấm rèm chẳng có bất cứ một ai cả, chỉ có một khung cửa sổ mở toang đón gió mà thôi.
Sắc mặt mấy gã đàn ông lập tức tái đi vì tức giận: “Mẹ kiếp, dám chơi tụi tao à?”
“Mẹ nó! Dám đùa ông!”
“Phen này con ranh kia không bị đày ra khỏi giới ông thề là ông sẽ cạch đàn bà một tháng!”1
Mấy gã đàn ông thi nhau chửi rủa, bọn họ cho rằng Bích Liên cố tình chơi khăm mình.
“Mày tưởng mày lấy được thằng oắt con Hà thì có thể lên mặt mỉa mai lại tụi ông mày à?”
“Con khốn!”
***
Mà lúc này thì Nhật Ly đang dò dẫm bám vào hàng rào bên vỉa hè ngoài đường của biệt thự nhà họ Võ.
Khi nãy cô đã leo từ ban công tầng hai xuống dưới, vì sức quá yếu nên cuối cùng bị trượt tay rơi thẳng xuống vườn. Cả người ê ẩm,đau nhất là cổ chân, có thể đã bị bong gân mất rồi. Cổ chân đau buốt làm Nhật Ly đi lại vô cùng khó khăn.
Cô mang theo cái chân bị thương lần tìm chỗ thân cây cổ thụ năm xưa gặp bão bị đổ nằm đè lên hàng rào. Cứ thế từng chút trèo lên để trốn thoát ra đứng ở chỗ này.
Hành động vừa xong quá tốn sức với một người như Nhật Ly lúc này, vất vả lắm cô đi thêm được một đoạn nữa, cảm thấy hơi an toàn mới dám dừng lại nghỉ.
Nhật Ly thở hổn hển, đứng dựa vào một gốc cây nghĩ ngợi một lát rồi rút điện thoại ra, lần này thì thực sự cô cần phải nhờ một người nào đó giúp.
Quyết tâm là thế, nhưng mà điều khiến Nhật Ly phải tuyệt vọng chính là, cái điện cùi của cô vì ngâm nước mà đã chính thức báo hỏng.
Vị trí của biệt thự nhà họ Võ nằm trong khu vực giàu có và lớn nhất của thành phố. Xung quanh khu đất này lại được bao bọc bởi núi và sông, diện tích rộng lớn cách đường lớn một đoạn khá xa mà lại vắng vẻ.
Cũng may lúc nhỏ Nhật Ly từng sống ở nơi này, cô còn thường xuyên bị Ái Lan và bà nội đuổi đánh, vậy nên địa hình xung quanh chỗ cô cũng rất quen thuộc.
Chỉ cần đi dọc đoạn đường này, xuyên qua công viên trước mặt sẽ ra tới đường lớn.
Lúc này trời đã tối, cô cũng không dám đi cắt ngang qua công viên, nghe nói ban đêm khu đó khá nhiều nghiện. Mà đi ra đường ngoài thì lại rất xa. Vì vậy Nhật Ly chọn con đường vòng có đèn điện của công viên không nhanh hơn nhưng cũng rút ngắn được một chút.
Cô vẫn cần phải rời khỏi đây, khi đám người kia phát hiện không có người thì nhất định sẽ đi tìm. Cần tránh càng xa càng tốt.
Để rơi vào tay mẹ con Ái Lan và Bích Liên cô không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Mẹ kiếp, con ranh kia mày bị người ta chơi nên tính đổ hết lên đầu tao à.
Còn lâu mới để mày đạt được mục đích.
Nghĩ thế, Nhật Ly lập tức cố sức chạy, tốc độ cũng chỉ như một người đi bộ bước dài mà thôi.
May mà sự kiên trì của cô đã được đền đáp, đường lớn tấp nập xe cộ đang ở ngay trước mắt. Vừa hay có một chiếc xe tắc xi dừng lại, Nhật Ly lập tức gọi.
Tài xế dừng xe nhìn cô từ đầu đến chân sau đó mở gật đầu đồng ý chở người.
Hỏi cũng không hỏi, chiếc xe cứ thế phóng đi vun vút trên đường.
Nhưng bộ dạng cô như này, e rằng lành ít dữ nhiều. Chỉ sợ sau tối nay cuộc đời vốn đang u ám của cô sẽ thực sự chấm hết.
Sẽ được đi gặp Tuấn Phong.
[Ôi, mẹ nó, mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế này?] Nhật Ly liên tiếp vỗ mạnh hai tay vào đầu rồi sờ túi quần tìm điện thoại. Cô muốn báo cảnh sát.
Mà báo với lý do gì bây giờ?
Nói cô bị trúng thuốc rồi đám người kia đã nhốt cô ở đây, ai sẽ tin? Có khi còn bị chửi lật ngược lại là cô cố tình gây sự trong ngày vui của em gái cũng nên.
Làm sao bây giờ? Đôi môi bị cô cắn đến dập nát, máu chảy cả xuống cằm. Bước chân đã bình ổn hơn nhưng cảm giác nóng cháy từng cơn vẫn không ngừng đánh úp lại.
Gọi cho ai bây giờ?
Chưa bao giờ Nhật Ly cảm thấy cái điện thoại lại vô dụng như lúc này. Chẳng ai có thể giúp được cô.
Chợt, Nhật Ly nhớ đến một người, không có thời gian để chần chừ, cô bấm gọi ngay lập tức.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo.” Giọng nói ấm áp của người đàn ông bên kia vang lên.
Lúc này anh đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt anh là màn hình máy tính lập lòe sáng. Trên đó có một tấm bản đồ biểu hiện sự phân bố vị trí của những ký hiệu xanh đỏ đan xen.
Đa số là màu đỏ, ngay cả thành phố Vũ Ninh cũng có.
Đôi tai của Tuấn Kiệt rất nhạy cảm, không thấy đầu dây bên kia trả lời, nhưng nhịp thở gấp gáp kia khiến anh nheo mắt lại. Tay nhanh chóng tắt máy tính, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
“Tôi…” Nhật Ly ấp úng không biết nên nói gì, thế là vội vàng tắt máy.
Tuấn Kiệt cau mày nhìn điện thoại, một giây sau anh đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Nhật thở dài cất điện thoại vào trong túi quần, rồi loạng choạng đi lại trong gian phòng. Tâm trạng cô đang vô cùng nông nóng và bất an. Ánh mắt lia đi khắp căn phòng muốn tìm ra một loại vũ khí phòng thân. Cô sẽ liều mạng với bọn chúng.
Nhưng thời gian từng chút trôi qua, cả căn phòng ngoài chiếc giường trống trơn ra thì chẳng có thứ gì. Mà sự khó chịu trong cơ thể của Nhật Ly lại càng ngày càng lớn.
Cô vô thức đưa tay lên cởi bỏ cúc áo trên cổ, cả người nóng bức, mồ hôi thi nhau vã ra như tắm.
Ánh mắt cô chợt nhìn về phía nhà tắm, sau đó liền nhanh chóng lao tới, chỉnh sang nước lạnh, cô đứng dưới vòi hoa sen xả ướt khắp người mình.
Cảm giác khô nóng tạm thời bị đẩy lui, Nhật Ly ngửa đầu lên để dòng nước lạnh chảy xối xả lên mặt, trôi vào trong cổ họng khô khốc. Bất chợt cảm giác nhờn nhờn nơi cuống lưỡi khiến cô ôm bụng cuộn lên từng trận nôn nao, rất muốn nôn ra mà không được.
Hốc mắt căng buốt như trực rớt con ngươi cay xót ra ngoài. Mũi cũng cay cay lệ nóng. Nhưng Nhật Ly càng không thể khóc. Cô kiên cường dùng ý chí báo thù mà đè nén mọi niềm xúc động xuống.
Một lát sau, khi Nhật Ly đã cảm thấy tỉnh táo hơn phần nào, toàn thân cô ướt sũng nước lúc này mới bước ra khỏi nhà tắm, đi nhẹ nhàng tới bên cửa nghe ngóng.
Phía ngoài vẫn có tiếng giày đi đi lại lại nện trên hành lang, chắc là Ái Lan vẫn còn canh giữ ở đây.
Ngay sau đó là tiếng bước chân của một đám người trên hành lang vang lên, càng ngày càng gần, một giây kế tiếp, cửa phòng đã bị người ở phía ngoài mở toang.
Một đám đàn ông lớn tuổi mang theo nụ cười bỉ ổi trên gương mặt xông vào trong phòng, hưng phấn chia nhau đi tìm người.
Nhưng mà cả căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không thấy bất cứ một người nào.
Sắc mặt ai nấy đều sững sờ khó hiểu nhìn nhau, rõ ràng Bích Liên nói là…
Sau đó, ánh mắt một người trong số đó quét đến chỗ tấm rèm lớn ở cửa sổ sát đất đang khẽ lay động.
Gã ta lập tức hiểu được nháy mắt và đồng bọn, phóng đãng cười rồi hưng phấn xoa xoa tay chạy tới.
“Người đẹp của tôi ơi, em trốn ở sau đó làm gì? Đến đây để các anh giúp em thoải mái nào!” Giọng nói thô bỉ và lời nói đê tiện của một gã vang lên, những gã còn lại lập tức thích thú cười khoái trá.
Mấy gã này chính là đám lão già mất nết bên phía nhà tài trợ. Bọn họ vẫn luôn gạ gẫm Bích Liên. Cho dù nhà họ Võ cũng thuộc loại thế gia, nhưng thực chất chỉ được cái vỏ bên ngoài. Tài chính không có đủ để đầu tư làm sân sau cho cô ả được thoải mái dấn thân vào nghệ thuật.
Mỗi khi đi thử vai, rất nhiều xuất diễn cô ta ưng ý đều không tới được trên tay. Còn lại vai nào ngon ngon cũng đều là do dùng một vài mánh khoé mới có được.
Trước kia vì còn hôn ước với Hoàng Vũ nên cô ta không dám đưa đẩy với những người này nên bị chèn ép không ít, mà nhà họ Lê lại chẳng hề can thiệp.
Thế nên mấy lão già này mới năm lần bảy lượt đặt vấn đề, sau nhiều lần cô ta đưa đẩy kiếm cớ để trốn tránh thì hôm nay mới có cơ hội hiến tế con mồi này lên.
Bản thân cô ta bây giờ là vợ của đạo diễn Hà, nhưng cũng không thể lật mặt với đám người này được. Bộ phim nào mà chả cần phải có nhà đầu tư chứ. Nguồn máu của diễn viên và đạo diễn cũng là từ đó mà ra. Nào ai dám mạnh miệng chống lại.
Mà nhìn qua Nhật Ly - Món hàng mà cô ta dùng để trao đổi, không gã nào lên tiếng oán trách cả, đều rất hài lòng tán dương; còn hứa sẽ cho cô ta nhiều lợi ích nhất có thể nữa.
Đúng là một âm mưu độc ác.
Tiếng cười tà dâm buồn nôn vang vọng khắp gian phòng.
Cả đám đàn ông nhanh chóng cởi bỏ áo quần đứng vây lại bên ngoài tấm rèm, vẻ mặt ai cũng kích động xoa tay liếm mép chờ đợi. Một gã trong số đó hưng phấn cầm một góc rèm cửa sổ, miệng thì ngâm nga: “Cục cưng à, các anh đến đây!”
Sau đó “xoẹt” một cái rèm được kéo ra.
Một giây tiếp theo, cả đám lập tức sửng sốt.
Phía sau tấm rèm chẳng có bất cứ một ai cả, chỉ có một khung cửa sổ mở toang đón gió mà thôi.
Sắc mặt mấy gã đàn ông lập tức tái đi vì tức giận: “Mẹ kiếp, dám chơi tụi tao à?”
“Mẹ nó! Dám đùa ông!”
“Phen này con ranh kia không bị đày ra khỏi giới ông thề là ông sẽ cạch đàn bà một tháng!”1
Mấy gã đàn ông thi nhau chửi rủa, bọn họ cho rằng Bích Liên cố tình chơi khăm mình.
“Mày tưởng mày lấy được thằng oắt con Hà thì có thể lên mặt mỉa mai lại tụi ông mày à?”
“Con khốn!”
***
Mà lúc này thì Nhật Ly đang dò dẫm bám vào hàng rào bên vỉa hè ngoài đường của biệt thự nhà họ Võ.
Khi nãy cô đã leo từ ban công tầng hai xuống dưới, vì sức quá yếu nên cuối cùng bị trượt tay rơi thẳng xuống vườn. Cả người ê ẩm,đau nhất là cổ chân, có thể đã bị bong gân mất rồi. Cổ chân đau buốt làm Nhật Ly đi lại vô cùng khó khăn.
Cô mang theo cái chân bị thương lần tìm chỗ thân cây cổ thụ năm xưa gặp bão bị đổ nằm đè lên hàng rào. Cứ thế từng chút trèo lên để trốn thoát ra đứng ở chỗ này.
Hành động vừa xong quá tốn sức với một người như Nhật Ly lúc này, vất vả lắm cô đi thêm được một đoạn nữa, cảm thấy hơi an toàn mới dám dừng lại nghỉ.
Nhật Ly thở hổn hển, đứng dựa vào một gốc cây nghĩ ngợi một lát rồi rút điện thoại ra, lần này thì thực sự cô cần phải nhờ một người nào đó giúp.
Quyết tâm là thế, nhưng mà điều khiến Nhật Ly phải tuyệt vọng chính là, cái điện cùi của cô vì ngâm nước mà đã chính thức báo hỏng.
Vị trí của biệt thự nhà họ Võ nằm trong khu vực giàu có và lớn nhất của thành phố. Xung quanh khu đất này lại được bao bọc bởi núi và sông, diện tích rộng lớn cách đường lớn một đoạn khá xa mà lại vắng vẻ.
Cũng may lúc nhỏ Nhật Ly từng sống ở nơi này, cô còn thường xuyên bị Ái Lan và bà nội đuổi đánh, vậy nên địa hình xung quanh chỗ cô cũng rất quen thuộc.
Chỉ cần đi dọc đoạn đường này, xuyên qua công viên trước mặt sẽ ra tới đường lớn.
Lúc này trời đã tối, cô cũng không dám đi cắt ngang qua công viên, nghe nói ban đêm khu đó khá nhiều nghiện. Mà đi ra đường ngoài thì lại rất xa. Vì vậy Nhật Ly chọn con đường vòng có đèn điện của công viên không nhanh hơn nhưng cũng rút ngắn được một chút.
Cô vẫn cần phải rời khỏi đây, khi đám người kia phát hiện không có người thì nhất định sẽ đi tìm. Cần tránh càng xa càng tốt.
Để rơi vào tay mẹ con Ái Lan và Bích Liên cô không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Mẹ kiếp, con ranh kia mày bị người ta chơi nên tính đổ hết lên đầu tao à.
Còn lâu mới để mày đạt được mục đích.
Nghĩ thế, Nhật Ly lập tức cố sức chạy, tốc độ cũng chỉ như một người đi bộ bước dài mà thôi.
May mà sự kiên trì của cô đã được đền đáp, đường lớn tấp nập xe cộ đang ở ngay trước mắt. Vừa hay có một chiếc xe tắc xi dừng lại, Nhật Ly lập tức gọi.
Tài xế dừng xe nhìn cô từ đầu đến chân sau đó mở gật đầu đồng ý chở người.
Hỏi cũng không hỏi, chiếc xe cứ thế phóng đi vun vút trên đường.
Bình luận facebook