Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Giải thích
Tuấn Kiệt đút hai tay vào túi quần dừng chân, xoay người nhướng mày nhìn lại.
Vì không hiểu đám con cháu mất dạy của mình đã làm ra chuyện gì đắc tội với người trước mặt nên bà cụ Võ bèn vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Hùng Thiên này, tôi thấy ngại quá, Nhật Ly chính là cháu nội của tôi. Không hiểu cậu và con bé có quan hệ như thế nào. Việc quyền thừa kế con bé đã đồng ý nhượng lại cho cha nó toàn quyền quyết định từ lâu rồi mà.”
Vừa nói bà ta vừa gằn giọng nhìn sang con dâu: “Cô nói xem ngày hôm qua con bé còn đang vui vẻ làm tiệc đính hôn cho em gái nó mà, phải không?”
Lúc này Ái Lan mới rụt rè tiến lên một bước, chột dạ nói: “Hôm qua con bé uống rượu say, con và mấy đứa nhóc dìu nó lên phòng để nghỉ ngơi, sáng nay gọi cửa không thấy, lúc vào thì đã chẳng thấy người ở trong nữa!”
Một câu nói nghe có vẻ như là đang giải thích, nhưng lại khiến người nghe dễ tưởng tượng ra rất nhiều tình huống mập mờ khác.
Tuấn Kiệt nghe xong lập tức nhíu mày.
Bà cụ Võ thở dài, làm ra vẻ rất bất đắc dĩ: “Đứa cháu nội này của tôi... Ôi! Tôi cũng thấy bất lực, mong anh đừng trách bà già này không biết dạy dỗ. Lúc nhỏ nó ngỗ nghịch bị cha nó đuổi ra khỏi nhà, bình thường ở bên ngoài lăn lộn đánh nhau đủ trò, không biết tối qua đã trốn đi làm ra chuyện gì… Đúng là đã khiến cho anh phải cười chê rồi, giờ nó đang ở đâu để tôi cho người đón nó tới đây hỏi cho ra nhẽ xem mọi chuyện là như thế nào, đùng đùng bỏ đi không nói không rằng, ngày vui của em gái lại gửi tới một tờ giấy đòi tiền!”
Đoàn nghe bà ta nói thế không nhịn được định xông lên cãi một phen, bỗng nhiên Tuấn Kiệt giơ tay ngăn anh ta lại rồi lạnh lùng nói: “Đấy là tôi còn chưa kiện các người tội tự ý bắt giam người trái phép, lại còn hạ nhục nhân phẩm của người ta. Tội này theo điều 157 Bộ luật hình sự chính là phải chịu mức phạt tù từ năm năm đến mười hai năm tù.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mặt mũi ngơ ngác không dám tin nhìn về phía Tuấn Kiệt, giống như họ chẳng thể nào ngờ nhà họ Võ lại có thể làm ra những chuyện như thế.
Bắt giam người trái phép, lại còn muốn hạ nhục người ta, là ý gì? Đó chính là một cô gái, nói tới đây không ai là không hiểu âm mưu độc ác của đám người kia.
Tuấn Kiệt khinh thường nhìn lại, khóe môi anh lạnh lùng cong lên: “Bà cụ Võ, nhà bà đối xử với cháu gái đúng là rất tốt?”
Bà cụ Võ ngẩn ra, theo bản năng bà ta cảm thấy nhất định chuyện này không phải bịa đặt, đây chính là tuyệt tác do đứa con dâu mất dạy kia của bà ta làm ra rồi. Nhất thời bà ta không biết nên phản ứng lại như thế nào. Đành làm ra bộ dáng giả tạo đáp: “Nó là cháu nội tôi, đương nhiên việc dạy dỗ là không thể không có, nhưng việc anh vừa nói hoàn toàn chỉ là lời nói từ một phía.”
“Đúng vậy. Đây là vu khống, tôi sẽ kiện anh tội vu khống.” Võ Khánh lập tức nói xen vào.
“Ha ha ha!” Tuấn Kiệt bật cười. Tiếng cười mang theo hơi lạnh cắt đứt sự hùng hổ của Võ Khánh.
Khí thế của anh lạnh lẽo giống như ác ma vừa thoát ra khỏi tu la địa ngục, kết hợp với cặp mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào đám người trước mắt mang theo ác ý mạnh mẽ xoáy vào tận sâu linh hồn của bọn họ, rồi hé miệng gằn từng chữ một: “Tôi không biết cái loại người vừa ăn cắp vừa la làng như ông thì có tư cách gì để kiện tôi?”
Toàn bộ hội trường cưới: “...” Có phải là quá thẳng thắn rồi hay không?
Bà cụ Võ: “...” Đây là ngang nhiên chèn ép người.
Võ Khánh: “...” Mẹ nó, dám chửi ông?
Có phải thằng ranh kia vừa chửi ông không?
Có vẻ như da mặt Võ Khánh đang rất ê ẩm, mắt ông ta cũng hoa lên, tai u đi nghe không được rõ ràng nữa!
Dám bảo ông ta vừa ăn cắp vừa la làng?
Cái danh hiệu này cỡ nào sỉ nhục đối với một giám đốc như ông ta?
Ai cho thằng ranh này cái quyền đấy?
Các khách mời đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về gương mặt hết tái lại đỏ của Võ Khánh. Nhà họ Võ hôm nay đúng là mất sạch mặt mũi rồi.
Không biết nhà này đã đắc tội gì với người đàn ông kia.
“Tổng giám đốc Hùng Thiên, cứ cho là hai cha con bọn họ có xích mích tiền bạc đi chăng nữa, thì cũng đâu tới lượt một người ngoài như anh xen vào chứ? Anh lấy tư cách gì để đứng đây nói chúng tôi?” Ái Lan ưỡn ngực thẳng lưng như một quý bà không sợ chết đáp trả lại.
Tuấn Kiệt lười để ý tới bà ta chỉ cười lạnh một tiếng: “Lấy tư cách gì à? Chồng chưa cười của cô ấy.”
“...” Ái Lan nháy mắt liền hiểu ra, bảo sao người đàn ông này lại hùng hổ tới đây đòi công bằng cho con ranh kia, hiển nhiên là đêm qua nó đã trèo được lên giường của anh ta.
Cả hội trường cưới lại được thêm một phen sững sờ.
Đứa cháu hư hỏng nhà họ Võ lại là vợ sắp cưới của tổng giám đốc tập đoàn Hùng Thiên, anh ta chính là một người đàn ông nạm bằng vàng ròng đấy.
Đám cưới ngày hôm nay đúng là đặc sắc, đám phóng viên ghé đầu vào tai nhau thì thầm, hôm nay mà bọn họ không giật được cái tít lên hót thì cũng nên bỏ nghề đi là vừa.
Vì không hiểu đám con cháu mất dạy của mình đã làm ra chuyện gì đắc tội với người trước mặt nên bà cụ Võ bèn vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Hùng Thiên này, tôi thấy ngại quá, Nhật Ly chính là cháu nội của tôi. Không hiểu cậu và con bé có quan hệ như thế nào. Việc quyền thừa kế con bé đã đồng ý nhượng lại cho cha nó toàn quyền quyết định từ lâu rồi mà.”
Vừa nói bà ta vừa gằn giọng nhìn sang con dâu: “Cô nói xem ngày hôm qua con bé còn đang vui vẻ làm tiệc đính hôn cho em gái nó mà, phải không?”
Lúc này Ái Lan mới rụt rè tiến lên một bước, chột dạ nói: “Hôm qua con bé uống rượu say, con và mấy đứa nhóc dìu nó lên phòng để nghỉ ngơi, sáng nay gọi cửa không thấy, lúc vào thì đã chẳng thấy người ở trong nữa!”
Một câu nói nghe có vẻ như là đang giải thích, nhưng lại khiến người nghe dễ tưởng tượng ra rất nhiều tình huống mập mờ khác.
Tuấn Kiệt nghe xong lập tức nhíu mày.
Bà cụ Võ thở dài, làm ra vẻ rất bất đắc dĩ: “Đứa cháu nội này của tôi... Ôi! Tôi cũng thấy bất lực, mong anh đừng trách bà già này không biết dạy dỗ. Lúc nhỏ nó ngỗ nghịch bị cha nó đuổi ra khỏi nhà, bình thường ở bên ngoài lăn lộn đánh nhau đủ trò, không biết tối qua đã trốn đi làm ra chuyện gì… Đúng là đã khiến cho anh phải cười chê rồi, giờ nó đang ở đâu để tôi cho người đón nó tới đây hỏi cho ra nhẽ xem mọi chuyện là như thế nào, đùng đùng bỏ đi không nói không rằng, ngày vui của em gái lại gửi tới một tờ giấy đòi tiền!”
Đoàn nghe bà ta nói thế không nhịn được định xông lên cãi một phen, bỗng nhiên Tuấn Kiệt giơ tay ngăn anh ta lại rồi lạnh lùng nói: “Đấy là tôi còn chưa kiện các người tội tự ý bắt giam người trái phép, lại còn hạ nhục nhân phẩm của người ta. Tội này theo điều 157 Bộ luật hình sự chính là phải chịu mức phạt tù từ năm năm đến mười hai năm tù.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mặt mũi ngơ ngác không dám tin nhìn về phía Tuấn Kiệt, giống như họ chẳng thể nào ngờ nhà họ Võ lại có thể làm ra những chuyện như thế.
Bắt giam người trái phép, lại còn muốn hạ nhục người ta, là ý gì? Đó chính là một cô gái, nói tới đây không ai là không hiểu âm mưu độc ác của đám người kia.
Tuấn Kiệt khinh thường nhìn lại, khóe môi anh lạnh lùng cong lên: “Bà cụ Võ, nhà bà đối xử với cháu gái đúng là rất tốt?”
Bà cụ Võ ngẩn ra, theo bản năng bà ta cảm thấy nhất định chuyện này không phải bịa đặt, đây chính là tuyệt tác do đứa con dâu mất dạy kia của bà ta làm ra rồi. Nhất thời bà ta không biết nên phản ứng lại như thế nào. Đành làm ra bộ dáng giả tạo đáp: “Nó là cháu nội tôi, đương nhiên việc dạy dỗ là không thể không có, nhưng việc anh vừa nói hoàn toàn chỉ là lời nói từ một phía.”
“Đúng vậy. Đây là vu khống, tôi sẽ kiện anh tội vu khống.” Võ Khánh lập tức nói xen vào.
“Ha ha ha!” Tuấn Kiệt bật cười. Tiếng cười mang theo hơi lạnh cắt đứt sự hùng hổ của Võ Khánh.
Khí thế của anh lạnh lẽo giống như ác ma vừa thoát ra khỏi tu la địa ngục, kết hợp với cặp mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào đám người trước mắt mang theo ác ý mạnh mẽ xoáy vào tận sâu linh hồn của bọn họ, rồi hé miệng gằn từng chữ một: “Tôi không biết cái loại người vừa ăn cắp vừa la làng như ông thì có tư cách gì để kiện tôi?”
Toàn bộ hội trường cưới: “...” Có phải là quá thẳng thắn rồi hay không?
Bà cụ Võ: “...” Đây là ngang nhiên chèn ép người.
Võ Khánh: “...” Mẹ nó, dám chửi ông?
Có phải thằng ranh kia vừa chửi ông không?
Có vẻ như da mặt Võ Khánh đang rất ê ẩm, mắt ông ta cũng hoa lên, tai u đi nghe không được rõ ràng nữa!
Dám bảo ông ta vừa ăn cắp vừa la làng?
Cái danh hiệu này cỡ nào sỉ nhục đối với một giám đốc như ông ta?
Ai cho thằng ranh này cái quyền đấy?
Các khách mời đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về gương mặt hết tái lại đỏ của Võ Khánh. Nhà họ Võ hôm nay đúng là mất sạch mặt mũi rồi.
Không biết nhà này đã đắc tội gì với người đàn ông kia.
“Tổng giám đốc Hùng Thiên, cứ cho là hai cha con bọn họ có xích mích tiền bạc đi chăng nữa, thì cũng đâu tới lượt một người ngoài như anh xen vào chứ? Anh lấy tư cách gì để đứng đây nói chúng tôi?” Ái Lan ưỡn ngực thẳng lưng như một quý bà không sợ chết đáp trả lại.
Tuấn Kiệt lười để ý tới bà ta chỉ cười lạnh một tiếng: “Lấy tư cách gì à? Chồng chưa cười của cô ấy.”
“...” Ái Lan nháy mắt liền hiểu ra, bảo sao người đàn ông này lại hùng hổ tới đây đòi công bằng cho con ranh kia, hiển nhiên là đêm qua nó đã trèo được lên giường của anh ta.
Cả hội trường cưới lại được thêm một phen sững sờ.
Đứa cháu hư hỏng nhà họ Võ lại là vợ sắp cưới của tổng giám đốc tập đoàn Hùng Thiên, anh ta chính là một người đàn ông nạm bằng vàng ròng đấy.
Đám cưới ngày hôm nay đúng là đặc sắc, đám phóng viên ghé đầu vào tai nhau thì thầm, hôm nay mà bọn họ không giật được cái tít lên hót thì cũng nên bỏ nghề đi là vừa.
Bình luận facebook