Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Chuyển thể kịch bản
Tuấn Kiệt đặc cách cho Nhật Ly được nghỉ phép ở nhà để điều trị chân cho tới lúc khỏe.
Những ngày này cô đều tự nhốt mình ở trong nhà để viết truyện. Hiện giờ bút danh của cô trên mạng đã được rất nhiều người biết đến, đã chạm tới ranh giới giữa một tác giả nghiệp dư vô danh và cái mốc tác giả nổi bật được nhiều người quan tâm.
Chỉ cần gõ bút danh của cô lên thanh công cụ tìm kiếm là sẽ cho ra một loạt kết quả về danh sách truyện, bài review, random, hay thậm chí rất nhiều đoạn phim ngắn xây dựng hình tượng do người hâm mộ tự làm để tặng tác giả.
Chưa bao giờ nếm trải cảm giác được nhiều người biết đến như thế này, Nhật Ly cứ ngỡ như bản thân mình đang sống trong mơ vậy.
Vừa oánh chén xong xuất cơm hộp đặt ở quán ăn đầu ngõ, Nhật Ly đang nằm tính toán xem tháng này sẽ chi tiêu như thế nào. Tính sơ sơ khoản tiền lương làm ở Hùng Thiên sẽ dùng để bù vào trả món nợ cũ đến tháng sau nữa là xong.
Sinh hoạt phí sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào nhuận bút tháng trước. Khi đó cô chưa nổi nên chỉ có nhuận cứng số chữ và chuyên cần, cũng tầm sáu triệu. Ăn tiết kiệm mì tôm trứng và rau củ chắc là ba triệu vẫn rủng rỉnh.
Mua điện thoại mới hai triệu rưỡi, còn năm trăm nữa nếu sắm thêm nồi cơm điện thì hết sạch, thôi hẹn bữa cơm nóng hổi vào tháng sau vậy.
Chỉ cần cố gắng thêm một tháng nữa là sắp có nhiều tiền rồi.
Nhật Ly khoái chí cười.
Thoải mái nhất phải kể tới chính là món nợ cô vay lúc điều trị bệnh cho bà ngoại bằng sổ hộ nghèo, đã trả gần năm năm cũng sắp hết rồi, sắp được thoải mái chi tiêu, lại có thể tiếp tục tiết kiệm.
“Ting!” Tiếng chuông báo có tin nhắn. Nhật Ly nhỏm dậy mở màn hình máy tính lên.
Ngọc Hà chỉ gửi tới một trái tim to đùng màu đỏ.
Thấy Nhật Ly đã đọc tin, cô ấy lại gửi tới một icon gương mặt cười toe toét.
“Chị có chuyện vui gì à?” - Nhật Ly gõ một dòng tin nhắn trả lời.
Ngay lập tức Ngọc Hà gọi video tới. Nhật Ly bật kết nối với mic và loa ngoài máy tính rồi lập tức nhận cuộc gọi.
“Em, em lên cấp đại thần rồi kìa!” cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói khó nén nổi sự vui mừng của Ngọc Hà đã vang lên.
“Vâng, em đang là hạ thần đây.” Nhật Ly đan hai tay vào nhau đặt sau đầu, nằm ngửa ra giường vui vẻ đáp lại.
“Chị nói thật đấy, bộ truyện “Trả nợ cho ma long” của em đã được nền tảng chọn để chuyển thể thành phim. Đạo diễn vừa đặt vấn đề với chị, ông ấy muốn nhờ em đến buổi thử vai để chọn diễn viên cho bộ phim.” Ngọc Hà phấn khích nói.
Nhật Ly nghe xong cũng không biết nên nói gì.
Chỉ thấy rất rất vui mừng...
Sung sướng đến phát khóc.
Qua một lát không thấy Nhật Ly nói gì, Ngọc Hà lại tiếp tục: “Đạo diễn Khắc Trung là một người rất cầu toàn, năm nào phim của ông ấy cũng đốt cháy các phòng vé. Chúc mừng em nhé!”
“Chị Hà, có phải là em đang mơ không?” Nhật Ly lúc này mới lên tiếng hỏi lại.
“Là thật, không phải mơ đâu. Chị vừa họp xong, nhân dịp này nền tảng cũng muốn thuận nước đẩy thuyền, đưa các bộ truyện còn lại của em lên theo, em viết thêm ngoại truyện HE cho nhân vật đi nhé.” Ngọc Hà thở dài nhắc.
“À, để em xem ạ.” Nhật Ly bĩu môi đáp lại. “Mà bao giờ khởi quay à chị?”
“Chắc tầm hai hoặc ba tháng nữa, chừng nào biên kịch viết hoàn, trang phục, đạo cụ và bối cảnh dựng xong thì mới tiến hành thử vai.” Ngọc Hà lẩm bẩm nói.
“Không biết có minh tinh nào ứng vai diễn không chị nhỉ.”
“Yên tâm, phim của đạo diễn Khắc Trung người thử vai chắc chắn xếp hàng dài tới vài con phố. Thật ra thì chị còn nghe nói tay đạo diễn Hà, là chồng của cái con bé diễn viên đang vướng scandal Anly cũng có liên lạc với ông ta. Gã ta nói vợ của mình rất hứng thú đối với nhân vật nữ chính của bộ phim này, nhưng bởi vì chuyện lùm xùm gần đây của cô ta, nên đạo diễn Khắc Trung còn chưa có gật đầu.” Ngọc Hà đắc ý khoe.
Nhật Ly chợt sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt cô ngập tràn sự châm biếm lên tiếng hỏi lại: "Võ Bích Liên muốn diễn vai nhân vật Cát Ly của em sao?"
Ngọc Hà gật đầu rồi trả lời: "Đúng vậy, thành thật mà nói, danh tiếng của đạo diễn Khắc Trung quá tốt cho nên rất nhiều người muốn đóng bộ phim này, chỉ là ông ta vẫn đang tìm người thích hợp mà thôi.”
Cô ấy ngừng lại rồi rầu rĩ: “Quả thật nếu không chọn được, đến cuối cùng sẽ lại quay về với con bé Bích Liên kia, dù sao cô ta cũng là một diễn viên khá nổi.”
Nhật Ly nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lên tia tính toán: “Em biết rồi ạ, em cảm ơn chị. Hôm nào chị em mình gặp nhau đi tà tưa nhé!”
“Được nè, được đại thần mời chị nhất định phải sẽ đi.” Ngọc Hà sảng khoái cười.
“Chị nhớ để ý bên chỗ chọn diễn viên, nhất là Bích Liên giúp em với chị nhé!” Nhật Ly dặn thêm một câu.
Ngọc Hà chợt sửng sốt, sau đó như nhớ ra chuyện gì cô ấy nghiêm giọng hỏi lại: “Nhật Ly, em với cô gái tên Nhật Ly vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hùng Thiên tới đám cưới của Anly đòi tiền có, có phải là một không?”
“Ừ, nhưng em không phải vợ chưa cưới của Tuấn Kiệt.” Nhật Ly thở dài nói: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Chính là em? Mẹ ơi, em chính là cô gái chịu nhiều uất ức đó. Phải chị chị đã phá nát cái nhà đấy ra. À mà, tên người ta cũng gọi đến quen miệng rồi còn bảo không phải.” Ngọc Hà hùng hổ nói.
“Ôi trời! Thật mà chị ơi.”
“Thôi, không nhiều lời với em nữa. Lúc nào gặp chị sẽ hỏi cụ thể sau.” Tiếng Ngọc Hà vọng ra có vẻ gấp gáp. Sau đó cô ấy ngắt kết nối.
Cuối cùng Nhật ly cũng thoát được cuộc tra khảo, cô nằm gác chân chữ ngũ trên giường đắc ý cười.
“Mày muốn đóng nữ chính mà tao viết ra à? Nữ phụ thì được...”
Đúng lúc này mùi thơm của thức ăn bỗng bay lên lượn qua chóp mũi của Nhật Ly, không cần nghĩ cô cũng biết ai là thủ phạm.
Gần hai tuần nay rồi cái người đàn ông kia kiếm cớ chăm sóc cho cô mau khỏe để đi làm bù lại tổn thất cho công ty mà tối nào cũng chạy tới nấu ăn.
Chẳng có nồi cơm, cũng là cô cấm anh không được mang đến hòng ép người ta biết khó mà lui, ai dè không có cơm thì làm món khác, mà khổ nỗi món nào cũng khiến Nhật Ly ăn một lại muốn ăn hai. Cơ thể cô được ăn ngon đã béo lên trông thấy.
Rốt cuộc, vì nhanh chóng muốn thoát khỏi tình trạng nuôi thú này, Nhật ly quyết tâm ăn nhiều hơn để cơ thể nhanh chóng phục hồi.
Thế đấy, khổ nhục kế là vậy đó.
“Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?” Nhật Ly đứng trên lầu hai ngó xuống thản nhiên hỏi một câu.
Người đàn ông đang lúi húi trong bếp không ngẩng đầu lên mà nói: “Trư bát giới đại náo chuồng gà, thủy quái đội lốt hoàng bào và tóc gió thôi bay.”1
“...” Má nó, nay anh chơi chữ?
Những ngày này cô đều tự nhốt mình ở trong nhà để viết truyện. Hiện giờ bút danh của cô trên mạng đã được rất nhiều người biết đến, đã chạm tới ranh giới giữa một tác giả nghiệp dư vô danh và cái mốc tác giả nổi bật được nhiều người quan tâm.
Chỉ cần gõ bút danh của cô lên thanh công cụ tìm kiếm là sẽ cho ra một loạt kết quả về danh sách truyện, bài review, random, hay thậm chí rất nhiều đoạn phim ngắn xây dựng hình tượng do người hâm mộ tự làm để tặng tác giả.
Chưa bao giờ nếm trải cảm giác được nhiều người biết đến như thế này, Nhật Ly cứ ngỡ như bản thân mình đang sống trong mơ vậy.
Vừa oánh chén xong xuất cơm hộp đặt ở quán ăn đầu ngõ, Nhật Ly đang nằm tính toán xem tháng này sẽ chi tiêu như thế nào. Tính sơ sơ khoản tiền lương làm ở Hùng Thiên sẽ dùng để bù vào trả món nợ cũ đến tháng sau nữa là xong.
Sinh hoạt phí sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào nhuận bút tháng trước. Khi đó cô chưa nổi nên chỉ có nhuận cứng số chữ và chuyên cần, cũng tầm sáu triệu. Ăn tiết kiệm mì tôm trứng và rau củ chắc là ba triệu vẫn rủng rỉnh.
Mua điện thoại mới hai triệu rưỡi, còn năm trăm nữa nếu sắm thêm nồi cơm điện thì hết sạch, thôi hẹn bữa cơm nóng hổi vào tháng sau vậy.
Chỉ cần cố gắng thêm một tháng nữa là sắp có nhiều tiền rồi.
Nhật Ly khoái chí cười.
Thoải mái nhất phải kể tới chính là món nợ cô vay lúc điều trị bệnh cho bà ngoại bằng sổ hộ nghèo, đã trả gần năm năm cũng sắp hết rồi, sắp được thoải mái chi tiêu, lại có thể tiếp tục tiết kiệm.
“Ting!” Tiếng chuông báo có tin nhắn. Nhật Ly nhỏm dậy mở màn hình máy tính lên.
Ngọc Hà chỉ gửi tới một trái tim to đùng màu đỏ.
Thấy Nhật Ly đã đọc tin, cô ấy lại gửi tới một icon gương mặt cười toe toét.
“Chị có chuyện vui gì à?” - Nhật Ly gõ một dòng tin nhắn trả lời.
Ngay lập tức Ngọc Hà gọi video tới. Nhật Ly bật kết nối với mic và loa ngoài máy tính rồi lập tức nhận cuộc gọi.
“Em, em lên cấp đại thần rồi kìa!” cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói khó nén nổi sự vui mừng của Ngọc Hà đã vang lên.
“Vâng, em đang là hạ thần đây.” Nhật Ly đan hai tay vào nhau đặt sau đầu, nằm ngửa ra giường vui vẻ đáp lại.
“Chị nói thật đấy, bộ truyện “Trả nợ cho ma long” của em đã được nền tảng chọn để chuyển thể thành phim. Đạo diễn vừa đặt vấn đề với chị, ông ấy muốn nhờ em đến buổi thử vai để chọn diễn viên cho bộ phim.” Ngọc Hà phấn khích nói.
Nhật Ly nghe xong cũng không biết nên nói gì.
Chỉ thấy rất rất vui mừng...
Sung sướng đến phát khóc.
Qua một lát không thấy Nhật Ly nói gì, Ngọc Hà lại tiếp tục: “Đạo diễn Khắc Trung là một người rất cầu toàn, năm nào phim của ông ấy cũng đốt cháy các phòng vé. Chúc mừng em nhé!”
“Chị Hà, có phải là em đang mơ không?” Nhật Ly lúc này mới lên tiếng hỏi lại.
“Là thật, không phải mơ đâu. Chị vừa họp xong, nhân dịp này nền tảng cũng muốn thuận nước đẩy thuyền, đưa các bộ truyện còn lại của em lên theo, em viết thêm ngoại truyện HE cho nhân vật đi nhé.” Ngọc Hà thở dài nhắc.
“À, để em xem ạ.” Nhật Ly bĩu môi đáp lại. “Mà bao giờ khởi quay à chị?”
“Chắc tầm hai hoặc ba tháng nữa, chừng nào biên kịch viết hoàn, trang phục, đạo cụ và bối cảnh dựng xong thì mới tiến hành thử vai.” Ngọc Hà lẩm bẩm nói.
“Không biết có minh tinh nào ứng vai diễn không chị nhỉ.”
“Yên tâm, phim của đạo diễn Khắc Trung người thử vai chắc chắn xếp hàng dài tới vài con phố. Thật ra thì chị còn nghe nói tay đạo diễn Hà, là chồng của cái con bé diễn viên đang vướng scandal Anly cũng có liên lạc với ông ta. Gã ta nói vợ của mình rất hứng thú đối với nhân vật nữ chính của bộ phim này, nhưng bởi vì chuyện lùm xùm gần đây của cô ta, nên đạo diễn Khắc Trung còn chưa có gật đầu.” Ngọc Hà đắc ý khoe.
Nhật Ly chợt sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt cô ngập tràn sự châm biếm lên tiếng hỏi lại: "Võ Bích Liên muốn diễn vai nhân vật Cát Ly của em sao?"
Ngọc Hà gật đầu rồi trả lời: "Đúng vậy, thành thật mà nói, danh tiếng của đạo diễn Khắc Trung quá tốt cho nên rất nhiều người muốn đóng bộ phim này, chỉ là ông ta vẫn đang tìm người thích hợp mà thôi.”
Cô ấy ngừng lại rồi rầu rĩ: “Quả thật nếu không chọn được, đến cuối cùng sẽ lại quay về với con bé Bích Liên kia, dù sao cô ta cũng là một diễn viên khá nổi.”
Nhật Ly nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lên tia tính toán: “Em biết rồi ạ, em cảm ơn chị. Hôm nào chị em mình gặp nhau đi tà tưa nhé!”
“Được nè, được đại thần mời chị nhất định phải sẽ đi.” Ngọc Hà sảng khoái cười.
“Chị nhớ để ý bên chỗ chọn diễn viên, nhất là Bích Liên giúp em với chị nhé!” Nhật Ly dặn thêm một câu.
Ngọc Hà chợt sửng sốt, sau đó như nhớ ra chuyện gì cô ấy nghiêm giọng hỏi lại: “Nhật Ly, em với cô gái tên Nhật Ly vợ sắp cưới của tổng giám đốc Hùng Thiên tới đám cưới của Anly đòi tiền có, có phải là một không?”
“Ừ, nhưng em không phải vợ chưa cưới của Tuấn Kiệt.” Nhật Ly thở dài nói: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Chính là em? Mẹ ơi, em chính là cô gái chịu nhiều uất ức đó. Phải chị chị đã phá nát cái nhà đấy ra. À mà, tên người ta cũng gọi đến quen miệng rồi còn bảo không phải.” Ngọc Hà hùng hổ nói.
“Ôi trời! Thật mà chị ơi.”
“Thôi, không nhiều lời với em nữa. Lúc nào gặp chị sẽ hỏi cụ thể sau.” Tiếng Ngọc Hà vọng ra có vẻ gấp gáp. Sau đó cô ấy ngắt kết nối.
Cuối cùng Nhật ly cũng thoát được cuộc tra khảo, cô nằm gác chân chữ ngũ trên giường đắc ý cười.
“Mày muốn đóng nữ chính mà tao viết ra à? Nữ phụ thì được...”
Đúng lúc này mùi thơm của thức ăn bỗng bay lên lượn qua chóp mũi của Nhật Ly, không cần nghĩ cô cũng biết ai là thủ phạm.
Gần hai tuần nay rồi cái người đàn ông kia kiếm cớ chăm sóc cho cô mau khỏe để đi làm bù lại tổn thất cho công ty mà tối nào cũng chạy tới nấu ăn.
Chẳng có nồi cơm, cũng là cô cấm anh không được mang đến hòng ép người ta biết khó mà lui, ai dè không có cơm thì làm món khác, mà khổ nỗi món nào cũng khiến Nhật Ly ăn một lại muốn ăn hai. Cơ thể cô được ăn ngon đã béo lên trông thấy.
Rốt cuộc, vì nhanh chóng muốn thoát khỏi tình trạng nuôi thú này, Nhật ly quyết tâm ăn nhiều hơn để cơ thể nhanh chóng phục hồi.
Thế đấy, khổ nhục kế là vậy đó.
“Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?” Nhật Ly đứng trên lầu hai ngó xuống thản nhiên hỏi một câu.
Người đàn ông đang lúi húi trong bếp không ngẩng đầu lên mà nói: “Trư bát giới đại náo chuồng gà, thủy quái đội lốt hoàng bào và tóc gió thôi bay.”1
“...” Má nó, nay anh chơi chữ?
Bình luận facebook