Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Đồ ĂN CỦA CHỦ NHÂN
Câu nói của đám lưu manh kết hợp cùng với động tác và gương mặt đểu giả của gã đàn đông đang đè lại trên người mình, khiến trong đầu Nhật Ly như có một quả bom vừa mới nổ tung.
Cơ thể cô căng cứng, mọi thứ bỗng nhiên trở nên hư không… Chỉ có một thứ duy nhất còn tồn tại trong suy nghĩ của cô lúc này, đó là liều mạng.
Liều mạng với lũ lưu manh, giết bọn chúng…
Giống như một lời kêu gọi, cơ thể Nhật Ly đột nhiên sinh ra một cỗ lực lượng cầu sinh mạnh mẽ, giúp cô vùng lên hất đổ gã đàn ông trên người mình ra rồi ngồi dậy, sau đó dùng cả tay và chân đẩy người lùi lại, vịn tường đứng thẳng.
Sự việc xảy ra chưa tới hai giây.
Tất cả lũ lưu manh đều bất ngờ tới khi phản ứng lại, chỉ nhìn thấy cả người Nhật Ly y như một con rối ngơ ngác đứng im bất động. Nhưng ánh mắt của cô lúc này lại khiến cho bọn chúng cảm thấy rợn tóc gáy kinh hãi. Cặp mắt đó đang nhìn chằm chằm vào kẻ ngã ngồi trước mặt.
Gã đàn ông bị hất ngã vẫn còn bất ngờ mà chưa kịp đứng lên, đã thấy Nhật Ly như một mũi tên mang theo oán khí chẳng khác gì lệ quỷ vừa mới trốn ra khỏi địa ngục điên cuồng hướng về phía gã ra đòn.
Không giống như một dạng phản ứng bản năng, đó là hành động mang theo sát ý rõ ràng, muốn ép gã ta vào chỗ chết thì mới chịu dừng lại.
Nói Nhật Ly lúc này chính là một con rối cũng chẳng hề sai, ánh mắt cô lóe lên tia nguy hiểm ác độc mà gã đàn ông từng trải kia chưa từng gặp bao giờ, trong nháy mắt nó khiến gã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Chỉ sau một giây thất thần này, cú đá của Nhật Ly ập tới đánh trúng một bên mặt của gã.
Gã đàn ông bị hất ngã sõng soài, răng cũng rụng vài cái. Sắc mặt của gã trắng bệch rồi lại đỏ bừng tức giận gầm lên: “Con chó cái, mày dám đánh bố mày!”
Nhật Ly nhếch mép. [Mẹ nó, bà mày đây hồi còn đi học, đã đánh qua bao nhiêu trận, cả cái trường đại học còn chưa có đứa nào dám giở trò lưu manh với bà. Có mấy năm ăn ở hiền lành mà giờ đã bị đè lên đầu lên cổ?]1
Cô lạnh nhạt đứng ở đó trào phúng nhìn lại gã đàn ông. “Ai thuê mày hại tao?”
Gã đàn ông gầm nhẹ một tiếng, chống tay bò dậy: “Ai thuê cũng không còn quan trọng bằng việc hôm nay bố mày chẳng những hiếp mà còn sẽ giết rồi băm xác mày cho chó ăn.”
Nhật Ly bật cười nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, “Mày mà cũng có cái loại bản lĩnh đấy?”
Nói xong hai người cùng lao vào tấn công nhau.
Đám lưu manh ngoài sân dù chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn chúng biết rõ, nếu như vào lúc này không giúp gã đàn ông kia một tay thì lát đừng mong được chia phần. Vì vậy cả đám nhìn nhau rồi đồng loạt xông tới.
Nhưng đúng lúc bọn chúng mới chạy được vào bước chân, một bóng đen nhanh như chớp thình lình từ đâu nhảy ra cản đường. Một gã lưu manh bực bội quát: “Cút ra, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Bóng đen có hình dạng con người không nhúc nhích chỉ phát ra tiếng kêu “khẹc khẹc”.
Đám lưu manh cười rú lên thích thú. Nhưng chỉ có một người là sợ hãi sởn hết da gà lên.
Đó chính là Nhật Ly. Cô vừa tránh lé gã đàn ông tấn công vừa chạy xung quanh bộ bàn ghế kê giữa nhà, mắt lại không ngừng dò xét kẻ vừa mới xuất hiện.
Đó chính là… kẻ đã xuất hiện ngay dưới cửa sổ nhà cô vào đêm trăng rằm. Kẻ ăn thịt sống, ác ma? Ác thú? Hay ma cà rồng?
Trong lúc Nhật Ly hoảng sợ tìm cách thoát khỏi đây thì kẻ vừa mới xuất hiện kia đã ngẩng mặt nhìn về đám lưu manh.
Tròng mắt đỏ cùng hàm răng nhọn hoắt dọa cả lũ im bặt không dám hé răng, bước chân chậm chạp lùi về sau. Kẻ này đâu phải con người, là, là quái vật… nếu như còn đứng ở đây, chắc chắn một giây sau bọn chúng sẽ lập tức bị mất mạng, cần phải thoát khỏi chỗ này, hoặc là hợp sức đánh một trận…Có lẽ sẽ có nhiều hơn một chút cơ hội chiến thắng.
Lũ lưu manh này làm gì có việc ác nào chưa từng làm, giết người uống máu cũng đã thử qua, nhưng bị một dã thú nhìn chằm chằm vẫn là lần đầu cảm thấy bị lép vế.
“Anh em, bình tĩnh, dù sao nó cũng chỉ có một. Chúng ta có sáu, tấn công bắt nó lại bán cho phòng thí nghiệm chắc chắn kiếm được không ít đâu.” Một gã lên tiếng.
“Đúng đấy. Sợ gì nó. Hổ tao còn từng đánh rồi.” Gã khác cũng ra vẻ không sợ hãi.
Thế là sáu gã lưu manh đứng tạo thành vòng tròn vây lấy kẻ vừa mới xuất hiện vào giữa.
Con ma cà rồng non híp mắt nhìn đám lưu manh, nó quay đầu nhìn vào trong nhà thấy Nhật Ly vẫn bị gã đàn ông kia đuổi bắt liền nóng nảy.
Đồ ăn của chủ nhân mà đám thấp hèn này cũng muốn nếm thử, đến cả nó đây còn không được động vào.
Nghĩ tới đây, con ma cà rồng lập tức hành động, tốc độ của nó vô cùng nhanh vèo một cái đã chạy vào trong nhà xách gã đàn ông lôi ra ném giữa đám lưu manh, sau đó bắt đầu luân phiên chơi đùa đám người còn lại.
Tiếng rên la thất thanh vang lên không dứt, xen lẫn tiếng căn nuốt máu thịt.
Nhật Ly hoảng hốt tìm cách lẻn ra ngoài, cô một mạch chạy thẳng qua cánh cổng cũ nát, nhìn thấy xe máy của mình, run rẩy móc chìa khóa từ túi quần ra mãi mới cắm vào được ổ khóa. Sau đó quay đầu xe, khởi động nhanh chóng thoát khỏi chiến trường này.
Ở đây chính là có một con ác ma ăn thịt người đáng sợ như thế không chạy chính là nạp mạng cho nó.
Cái cảm giác lạnh lẽo ở cổ tay cô vẫn còn đây này.
Đã bao lần Nhật Ly cố gắng thôi miên mình chuyện đó chỉ là một giấc mơ, nhưng hôm nay cô gặp lại nó, đã hoàn toàn có thể khẳng định được. Cho dù xã hội đã hiện đại nhưng quái vật chỉ có trong truyền thuyết kia chính là thực sự tồn tại.
Còn ngang nhiên đi kiếm ăn mỗi đêm kia kìa.
Nhật Ly run rẩy điều khiển chiếc xe cũ tồi tàn của mình, trời tối đường sóc, vì vê ga không đều nên xe chạy chẳng khác gì con ngựa già đói ăn, cứ giật ngừng lại giật chạy lắc lư mãi mới đi được một quãng ra tới đường chính của cái xã nghèo.
Trên đường vắng tanh vắng ngắt không có lấy một bóng người. Nhật Ly không dám dừng lại, nắm chặt tay ga kéo hết cỡ. Rốt cuộc cũng ra khởi đoạn đường sóc chạy vào đường cao tốc.
“Rầm!” Nhật Ly bất ngờ đâm trúng một cái ô tô đang dừng lại bên vệ đường mà không bật đèn, cả người và xe ngã kềnh ra đường.
Cơ thể cô căng cứng, mọi thứ bỗng nhiên trở nên hư không… Chỉ có một thứ duy nhất còn tồn tại trong suy nghĩ của cô lúc này, đó là liều mạng.
Liều mạng với lũ lưu manh, giết bọn chúng…
Giống như một lời kêu gọi, cơ thể Nhật Ly đột nhiên sinh ra một cỗ lực lượng cầu sinh mạnh mẽ, giúp cô vùng lên hất đổ gã đàn ông trên người mình ra rồi ngồi dậy, sau đó dùng cả tay và chân đẩy người lùi lại, vịn tường đứng thẳng.
Sự việc xảy ra chưa tới hai giây.
Tất cả lũ lưu manh đều bất ngờ tới khi phản ứng lại, chỉ nhìn thấy cả người Nhật Ly y như một con rối ngơ ngác đứng im bất động. Nhưng ánh mắt của cô lúc này lại khiến cho bọn chúng cảm thấy rợn tóc gáy kinh hãi. Cặp mắt đó đang nhìn chằm chằm vào kẻ ngã ngồi trước mặt.
Gã đàn ông bị hất ngã vẫn còn bất ngờ mà chưa kịp đứng lên, đã thấy Nhật Ly như một mũi tên mang theo oán khí chẳng khác gì lệ quỷ vừa mới trốn ra khỏi địa ngục điên cuồng hướng về phía gã ra đòn.
Không giống như một dạng phản ứng bản năng, đó là hành động mang theo sát ý rõ ràng, muốn ép gã ta vào chỗ chết thì mới chịu dừng lại.
Nói Nhật Ly lúc này chính là một con rối cũng chẳng hề sai, ánh mắt cô lóe lên tia nguy hiểm ác độc mà gã đàn ông từng trải kia chưa từng gặp bao giờ, trong nháy mắt nó khiến gã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Chỉ sau một giây thất thần này, cú đá của Nhật Ly ập tới đánh trúng một bên mặt của gã.
Gã đàn ông bị hất ngã sõng soài, răng cũng rụng vài cái. Sắc mặt của gã trắng bệch rồi lại đỏ bừng tức giận gầm lên: “Con chó cái, mày dám đánh bố mày!”
Nhật Ly nhếch mép. [Mẹ nó, bà mày đây hồi còn đi học, đã đánh qua bao nhiêu trận, cả cái trường đại học còn chưa có đứa nào dám giở trò lưu manh với bà. Có mấy năm ăn ở hiền lành mà giờ đã bị đè lên đầu lên cổ?]1
Cô lạnh nhạt đứng ở đó trào phúng nhìn lại gã đàn ông. “Ai thuê mày hại tao?”
Gã đàn ông gầm nhẹ một tiếng, chống tay bò dậy: “Ai thuê cũng không còn quan trọng bằng việc hôm nay bố mày chẳng những hiếp mà còn sẽ giết rồi băm xác mày cho chó ăn.”
Nhật Ly bật cười nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, “Mày mà cũng có cái loại bản lĩnh đấy?”
Nói xong hai người cùng lao vào tấn công nhau.
Đám lưu manh ngoài sân dù chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn chúng biết rõ, nếu như vào lúc này không giúp gã đàn ông kia một tay thì lát đừng mong được chia phần. Vì vậy cả đám nhìn nhau rồi đồng loạt xông tới.
Nhưng đúng lúc bọn chúng mới chạy được vào bước chân, một bóng đen nhanh như chớp thình lình từ đâu nhảy ra cản đường. Một gã lưu manh bực bội quát: “Cút ra, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Bóng đen có hình dạng con người không nhúc nhích chỉ phát ra tiếng kêu “khẹc khẹc”.
Đám lưu manh cười rú lên thích thú. Nhưng chỉ có một người là sợ hãi sởn hết da gà lên.
Đó chính là Nhật Ly. Cô vừa tránh lé gã đàn ông tấn công vừa chạy xung quanh bộ bàn ghế kê giữa nhà, mắt lại không ngừng dò xét kẻ vừa mới xuất hiện.
Đó chính là… kẻ đã xuất hiện ngay dưới cửa sổ nhà cô vào đêm trăng rằm. Kẻ ăn thịt sống, ác ma? Ác thú? Hay ma cà rồng?
Trong lúc Nhật Ly hoảng sợ tìm cách thoát khỏi đây thì kẻ vừa mới xuất hiện kia đã ngẩng mặt nhìn về đám lưu manh.
Tròng mắt đỏ cùng hàm răng nhọn hoắt dọa cả lũ im bặt không dám hé răng, bước chân chậm chạp lùi về sau. Kẻ này đâu phải con người, là, là quái vật… nếu như còn đứng ở đây, chắc chắn một giây sau bọn chúng sẽ lập tức bị mất mạng, cần phải thoát khỏi chỗ này, hoặc là hợp sức đánh một trận…Có lẽ sẽ có nhiều hơn một chút cơ hội chiến thắng.
Lũ lưu manh này làm gì có việc ác nào chưa từng làm, giết người uống máu cũng đã thử qua, nhưng bị một dã thú nhìn chằm chằm vẫn là lần đầu cảm thấy bị lép vế.
“Anh em, bình tĩnh, dù sao nó cũng chỉ có một. Chúng ta có sáu, tấn công bắt nó lại bán cho phòng thí nghiệm chắc chắn kiếm được không ít đâu.” Một gã lên tiếng.
“Đúng đấy. Sợ gì nó. Hổ tao còn từng đánh rồi.” Gã khác cũng ra vẻ không sợ hãi.
Thế là sáu gã lưu manh đứng tạo thành vòng tròn vây lấy kẻ vừa mới xuất hiện vào giữa.
Con ma cà rồng non híp mắt nhìn đám lưu manh, nó quay đầu nhìn vào trong nhà thấy Nhật Ly vẫn bị gã đàn ông kia đuổi bắt liền nóng nảy.
Đồ ăn của chủ nhân mà đám thấp hèn này cũng muốn nếm thử, đến cả nó đây còn không được động vào.
Nghĩ tới đây, con ma cà rồng lập tức hành động, tốc độ của nó vô cùng nhanh vèo một cái đã chạy vào trong nhà xách gã đàn ông lôi ra ném giữa đám lưu manh, sau đó bắt đầu luân phiên chơi đùa đám người còn lại.
Tiếng rên la thất thanh vang lên không dứt, xen lẫn tiếng căn nuốt máu thịt.
Nhật Ly hoảng hốt tìm cách lẻn ra ngoài, cô một mạch chạy thẳng qua cánh cổng cũ nát, nhìn thấy xe máy của mình, run rẩy móc chìa khóa từ túi quần ra mãi mới cắm vào được ổ khóa. Sau đó quay đầu xe, khởi động nhanh chóng thoát khỏi chiến trường này.
Ở đây chính là có một con ác ma ăn thịt người đáng sợ như thế không chạy chính là nạp mạng cho nó.
Cái cảm giác lạnh lẽo ở cổ tay cô vẫn còn đây này.
Đã bao lần Nhật Ly cố gắng thôi miên mình chuyện đó chỉ là một giấc mơ, nhưng hôm nay cô gặp lại nó, đã hoàn toàn có thể khẳng định được. Cho dù xã hội đã hiện đại nhưng quái vật chỉ có trong truyền thuyết kia chính là thực sự tồn tại.
Còn ngang nhiên đi kiếm ăn mỗi đêm kia kìa.
Nhật Ly run rẩy điều khiển chiếc xe cũ tồi tàn của mình, trời tối đường sóc, vì vê ga không đều nên xe chạy chẳng khác gì con ngựa già đói ăn, cứ giật ngừng lại giật chạy lắc lư mãi mới đi được một quãng ra tới đường chính của cái xã nghèo.
Trên đường vắng tanh vắng ngắt không có lấy một bóng người. Nhật Ly không dám dừng lại, nắm chặt tay ga kéo hết cỡ. Rốt cuộc cũng ra khởi đoạn đường sóc chạy vào đường cao tốc.
“Rầm!” Nhật Ly bất ngờ đâm trúng một cái ô tô đang dừng lại bên vệ đường mà không bật đèn, cả người và xe ngã kềnh ra đường.
Bình luận facebook