Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: May quá cô ấy không sao
Toàn thân Nhật Ly dường như đã bị ánh mắt độc ác kia của gã tài xế ghim chặt khiến cô thực sự đứng bất động. Ý thức thì hoảng loạn kêu gào chạy trốn nhưng đôi chân chẳng khác gì bị người ta đổ chì, chẳng thể nhấc lên nổi.
Cũng không ngã ra để mà lăn theo một hướng khác lẩn tránh.
Nói là đứng im chờ chết quả không sai.
Ngay cả tiếng chuông điện thoại ở trong túi đang nối tiếp nhau vang lên nhưng cũng chả đủ sức để đánh thức được cô thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
Cho đến khi cơ thể Nhật Ly cảm nhận được một nỗi đau vô cùng lớn, gần như linh hồn cô vừa bị một lực lượng thô bạo hất văng ra khỏi thể xác.
Chiếc xe bán tải đâm mạnh vào Nhật Ly. Cơ thể cô tựa như một quả bóng bị sút tung lên cao bay theo một đường cong tuyệt vọng.
Thời gian như đang trôi chậm, thật chậm…
Bên tai Nhật Ly giây phút này chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu. Từng nhịp hô hấp của cô cũng bắt đầu trở nên khó nhọc.
Tới khi cơn đau đớn khủng khiếp lan đi khắp toàn thân. Cũng là lúc cơ thể Nhật Ly rơi xuống. Vô vàn những hình ảnh tươi đẹp và đau khổ giống cuốn phim của cuộc đời tua nhanh lướt qua tâm trí cô.
Cảm giác mệt mỏi và muốn buông xuôi.
Khóe môi cô hơi cong lên đón chờ khoảnh khắc cơ đau tiếp theo sẽ ập đến.
Nhưng, chờ đợi cô lại là một bất ngờ khác. Cơ thể Nhật Ly rơi trúng vào một vòng tay của ai đó, trán cô lấm tấm mồ hôi, miệng phát ra tiếng rên thống khổ.
Có lẽ cú va chạm đã làm cô gãy mất vài đoạn xương, chúng vừa bị ngoại lực dội tới chèn vào khiến hô hấp của cô càng thêm khó nhọc.
“Khụ khụ khụ…” Nhật Ly liên tục ho khan muốn tống dòng máu tanh ngọt bên trong lá phổi ra ngoài. Cơn đau đớn qua mỗi cử động lại càng dữ dội hơn gấp bội.
Mắt cô hoa lên, mọi cảm giác cũng ngưng lại, không còn hay biết gì nữa. .
Tuấn Kiệt sững sờ ôm lấy Nhật Ly, mắt anh mở lớn nhìn dòng máu đang tràn ra từ khóe miệng của cô. Bàn tay run rẩy chà đi chà lại cố lau cho sạch nhưng càng lau lại càng vô vọng.
Khóe miệng anh giật giật cứng đờ không nói lên lời, cả người cũng như sắp mất khống chế mà phát điên.
Ánh mắt đỏ rực nhìn theo chiếc xe bán tải gằn giọng quát: “Bắt nó lại.”
Sau đó anh ôm cô vội vàng lên xe, chiếc xe lập tức rời đi nhằm đúng hướng phía bệnh viện mà chạy.
Xe vừa biến mất, lúc này những người chứng kiến tại hiện trường mới lấy lại được chút phản ứng mà đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn sang đối phương.
Ai cũng thầm nhủ cô gái kia thật may mắn, rơi trúng người đàn ông nọ, hi vọng cô sẽ không sao.
Chứng kiến một vụ tai nạn khủng khiếp chắc chắn chẳng ai mong muốn nạn nhân sẽ bị mất mạng cả.
Nhận được nhiều lời cầu chúc như vậy chẳng biết may mắn có đến với Nhật Ly không.
Lâm ngồi trên ghế lái cũng đang sợ hãi loại uy áp do chủ nhân tỏa ra. Anh ta không biết bản thân đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ để có thể tới được bệnh viện một cách nhanh nhất có thể.
Lúc này anh ta cũng chẳng có mong ước gì hơn ngoài sự bình an cho người đang ở trong phòng cấp cứu kia.
Cô ấy mà có mệnh hệ gì, chủ nhân sẽ biến thành cái dạng thế nào, chẳng ai dám nghĩ tới.
Tuấn Kiệt ngồi bất động trên chiếc ghế chờ ở ngoài hành lang. Ánh mắt anh trống rỗng như một bức tượng điêu khắc không có một chút sức sống nào.
Lúc này trong đầu Tuấn Kiệt đang tự trách móc chính mình. Giá như anh kiên quyết đưa cô về thì làm gì có chuyện này xảy ra.
Nhưng mà không có giá như!
Bàn tay anh thấm đẫm vết máu của cô giờ này đã khô lại và bong ra. Cả một bàn tay toàn máu là máu.
[Anh đã làm tất cả chỉ vì em, vậy nên không cho phép em xảy ra bất cứ chuyện gì!]
[Em dám trốn xuống địa phủ anh cũng sẽ theo xuống bắt em trở lại.]
[Cho dù có hủy diệt cả thế giới này, cũng phải giữ em ở bên cạnh anh!]
Không biết qua bao lâu, hành lang im lặng chẳng có một chút tiếng động.
Cho đến khi đèn trên cửa phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa mở ra, ê kíp mổ lần lượt xuất hiện.
Bác sĩ chính chịu trách nhiệm ca phẫu thuật vừa rồi là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Ông ta thở phào nhẹ nhõm kéo khẩu trang xuống nhìn về phía người đàn ông vẫn còn đang im lặng ngồi ở kia.
Khi nãy anh khủng bố ác liệt bao nhiêu thì giờ đây ngược lại, lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Lâm đứng bên cạnh thấy bác sĩ đi tới liền lên tiếng hỏi: “Ca phẫu thuật thế nào hả bác sĩ?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn qua anh ta rồi lại đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt vô hồn của Tuấn Kiệt nhỏ giọng nói: “Ca phẫu thuật rất thành công. Có hai đoạn xương sườn bị gãy đâm vào phổi, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.”
Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều nên có thể sẽ nằm bên phòng hậu phẫu lâu hơn vài ngày sau đó mới về phòng bệnh bình thường.”
“Cảm ơn các bác sĩ.” Lâm chân thành cảm ơn.
Bác sĩ lại nhìn liếc qua anh ta rồi nói thêm: “Cậu nên khuyên bảo chồng cô ấy giữ gìn sức khỏe.”
Lâm nhìn theo bóng dáng của những người mặc áo trắng rời đi thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá cô ấy không sao.
Ông chủ vẫn còn hi vọng.
Cũng không ngã ra để mà lăn theo một hướng khác lẩn tránh.
Nói là đứng im chờ chết quả không sai.
Ngay cả tiếng chuông điện thoại ở trong túi đang nối tiếp nhau vang lên nhưng cũng chả đủ sức để đánh thức được cô thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
Cho đến khi cơ thể Nhật Ly cảm nhận được một nỗi đau vô cùng lớn, gần như linh hồn cô vừa bị một lực lượng thô bạo hất văng ra khỏi thể xác.
Chiếc xe bán tải đâm mạnh vào Nhật Ly. Cơ thể cô tựa như một quả bóng bị sút tung lên cao bay theo một đường cong tuyệt vọng.
Thời gian như đang trôi chậm, thật chậm…
Bên tai Nhật Ly giây phút này chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu. Từng nhịp hô hấp của cô cũng bắt đầu trở nên khó nhọc.
Tới khi cơn đau đớn khủng khiếp lan đi khắp toàn thân. Cũng là lúc cơ thể Nhật Ly rơi xuống. Vô vàn những hình ảnh tươi đẹp và đau khổ giống cuốn phim của cuộc đời tua nhanh lướt qua tâm trí cô.
Cảm giác mệt mỏi và muốn buông xuôi.
Khóe môi cô hơi cong lên đón chờ khoảnh khắc cơ đau tiếp theo sẽ ập đến.
Nhưng, chờ đợi cô lại là một bất ngờ khác. Cơ thể Nhật Ly rơi trúng vào một vòng tay của ai đó, trán cô lấm tấm mồ hôi, miệng phát ra tiếng rên thống khổ.
Có lẽ cú va chạm đã làm cô gãy mất vài đoạn xương, chúng vừa bị ngoại lực dội tới chèn vào khiến hô hấp của cô càng thêm khó nhọc.
“Khụ khụ khụ…” Nhật Ly liên tục ho khan muốn tống dòng máu tanh ngọt bên trong lá phổi ra ngoài. Cơn đau đớn qua mỗi cử động lại càng dữ dội hơn gấp bội.
Mắt cô hoa lên, mọi cảm giác cũng ngưng lại, không còn hay biết gì nữa. .
Tuấn Kiệt sững sờ ôm lấy Nhật Ly, mắt anh mở lớn nhìn dòng máu đang tràn ra từ khóe miệng của cô. Bàn tay run rẩy chà đi chà lại cố lau cho sạch nhưng càng lau lại càng vô vọng.
Khóe miệng anh giật giật cứng đờ không nói lên lời, cả người cũng như sắp mất khống chế mà phát điên.
Ánh mắt đỏ rực nhìn theo chiếc xe bán tải gằn giọng quát: “Bắt nó lại.”
Sau đó anh ôm cô vội vàng lên xe, chiếc xe lập tức rời đi nhằm đúng hướng phía bệnh viện mà chạy.
Xe vừa biến mất, lúc này những người chứng kiến tại hiện trường mới lấy lại được chút phản ứng mà đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn sang đối phương.
Ai cũng thầm nhủ cô gái kia thật may mắn, rơi trúng người đàn ông nọ, hi vọng cô sẽ không sao.
Chứng kiến một vụ tai nạn khủng khiếp chắc chắn chẳng ai mong muốn nạn nhân sẽ bị mất mạng cả.
Nhận được nhiều lời cầu chúc như vậy chẳng biết may mắn có đến với Nhật Ly không.
Lâm ngồi trên ghế lái cũng đang sợ hãi loại uy áp do chủ nhân tỏa ra. Anh ta không biết bản thân đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ để có thể tới được bệnh viện một cách nhanh nhất có thể.
Lúc này anh ta cũng chẳng có mong ước gì hơn ngoài sự bình an cho người đang ở trong phòng cấp cứu kia.
Cô ấy mà có mệnh hệ gì, chủ nhân sẽ biến thành cái dạng thế nào, chẳng ai dám nghĩ tới.
Tuấn Kiệt ngồi bất động trên chiếc ghế chờ ở ngoài hành lang. Ánh mắt anh trống rỗng như một bức tượng điêu khắc không có một chút sức sống nào.
Lúc này trong đầu Tuấn Kiệt đang tự trách móc chính mình. Giá như anh kiên quyết đưa cô về thì làm gì có chuyện này xảy ra.
Nhưng mà không có giá như!
Bàn tay anh thấm đẫm vết máu của cô giờ này đã khô lại và bong ra. Cả một bàn tay toàn máu là máu.
[Anh đã làm tất cả chỉ vì em, vậy nên không cho phép em xảy ra bất cứ chuyện gì!]
[Em dám trốn xuống địa phủ anh cũng sẽ theo xuống bắt em trở lại.]
[Cho dù có hủy diệt cả thế giới này, cũng phải giữ em ở bên cạnh anh!]
Không biết qua bao lâu, hành lang im lặng chẳng có một chút tiếng động.
Cho đến khi đèn trên cửa phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa mở ra, ê kíp mổ lần lượt xuất hiện.
Bác sĩ chính chịu trách nhiệm ca phẫu thuật vừa rồi là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Ông ta thở phào nhẹ nhõm kéo khẩu trang xuống nhìn về phía người đàn ông vẫn còn đang im lặng ngồi ở kia.
Khi nãy anh khủng bố ác liệt bao nhiêu thì giờ đây ngược lại, lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Lâm đứng bên cạnh thấy bác sĩ đi tới liền lên tiếng hỏi: “Ca phẫu thuật thế nào hả bác sĩ?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn qua anh ta rồi lại đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt vô hồn của Tuấn Kiệt nhỏ giọng nói: “Ca phẫu thuật rất thành công. Có hai đoạn xương sườn bị gãy đâm vào phổi, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.”
Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều nên có thể sẽ nằm bên phòng hậu phẫu lâu hơn vài ngày sau đó mới về phòng bệnh bình thường.”
“Cảm ơn các bác sĩ.” Lâm chân thành cảm ơn.
Bác sĩ lại nhìn liếc qua anh ta rồi nói thêm: “Cậu nên khuyên bảo chồng cô ấy giữ gìn sức khỏe.”
Lâm nhìn theo bóng dáng của những người mặc áo trắng rời đi thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá cô ấy không sao.
Ông chủ vẫn còn hi vọng.
Bình luận facebook