Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Thối nát
Ái Lan vừa gạt nước mắt chạy ra tới hành lang liền bị bà cụ Võ chặn lại.
Bà cụ Võ đứng đó y như một bức tượng ma mị, bóng đèn neon đỏ trên hành lang hắt lên gương mặt già nua nhăn nheo kết hợp với cặp mắt diều hâu khiến hình ảnh của bà ta vô cùng khủng bố.
Ái Lan khiếp sợ chợt đứng khựng lại, hỏi bà cụ Võ: “Mẹ, sao mẹ chưa về phòng.”
Bà cụ Võ nhìn bà ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Sự việc ngày hôm nay do chính cô tạo nghiệp mà ra. Hại đứa cháu yêu quý của tôi như vậy. Cô mà không giúp nó bỏ được thằng chồng kia rồi khôi phục sự nghiệp thì đừng có mà trách tôi.”
Bà ta dừng lại quát: “Còn trừng mắt nhìn cái gì? Có tin tôi nói Võ Khánh ném cô ra đường hay không?”
“Mẹ, sao nói bỏ là bỏ được, danh tiếng của Bích Liên đã tệ như thế rồi, giờ còn bỏ chồng...” Ái Lan nghiến răng cãi. [Bỏ để mà về đây cướp chồng của tôi?]
“Đấy là việc của cô, liệu mà làm.” Bà cụ Võ hừ mũi bỏ đi.
Trên hành lang lúc này chỉ còn lại một mình Ái Lan với đôi mắt tức giận tới mức muốn phóng hỏa đốt nhà.
“Các người đừng có mà ép tôi. Cả lũ súc vật tốt đẹp gì hơn tôi mà lên mặt tỏ ra thanh cao. Đừng quên chính bà mới là người đã ép chết con dâu cả của mình, ép một người phụ nữ bụng mang dạ chửa lao lực ăn không đủ no, ngủ không đẫy giấc, còn làm đủ thứ việc. Đến mức hại người ta ngã cầu thang mà sinh non, rồi chết trên bàn mổ.”
“Việc tôi ôm bụng bầu xuất hiện khi đó chỉ là một đòn đả kích nhưng đâu đến nỗi cướp đi mạng của người ta, chính bà, chính nhà họ Võ các người mới là kẻ giết người… Vậy mà còn bắt tôi gánh tội. Nghĩ rằng đổ hết tiếng ác lên đầu tôi thì các người sẽ ngủ ngon hay sao? Đừng hòng!”
Bà ta đứng dựa lưng vào tường, nghiến răng nguyền rủa. Mà bên tai là văng vẳng tiếng rên rỉ vang ra từ trong phòng của Bích Liên, hàm răng bà ta cắn vào đôi môi đến bật máu cũng vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
Ái Lan giơ tay gạt đi giọt nước mắt, rút điện thoại ra gọi cho một người.
“Sắp xếp tới đâu rồi?”
Người phía bên kia cung kính đáp: “Bà chủ, họ vẫn chưa hồi đáp.”
Nghe câu trả lời, Ái Lan khẽ nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng. Bà ta đã đưa bí mật của gia tộc này cho người đó, vậy mà sao vẫn không gật đầu hợp tác. Phải biết rằng, nếu như tin tức này của bà ta mà truyền ra, bán tin cũng phải được khoản tiền rất lớn.
Người bên kia lại vội vàng nói: “Dù sao còn cần phải làm nhiều các xét nghiệm để xác thực, bọn họ cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường. Đối với loại hàng này của bà chủ, cứ yên tâm giao cho tôi. Bên kia mà không đồng ý hợp tác tôi sẽ đi tìm mối khác.”
Lúc này Ái Lan mới hừ mạnh một tiếng: “Chuyện này liên quan đến rất nhiều các cơ quan khác nhau, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai sót nào. Tương lai của cả hai ta đều phụ thuộc vào nước đi này, cậu phải thật cẩn thận mới được.”
Người đàn ông kia nhanh chóng đồng ý: “Tôi biết rồi thưa bà chủ. Bao giờ bà lại tới chỗ của tôi.”
“Lo làm việc đi, khi nào sắp xếp được tôi sẽ báo.” Ái Lan nhếch miệng cười thỏa mãn rồi tắt máy.
Bà ta đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng đằng kia, sau đó bước lại gần, đẩy hé ra, bật camera điện thoại đưa vào bên trong.
Võ Khánh đang ôm lấy hông của Bích Liên, từ phía sau thúc mạnh từng nhịp về phía trước, tiếng hừ lạnh cũng vang lên: “Phải vất vả lắm cha con ta mới được ở bên nhau, chờ khi nào cha giúp con bỏ cái thằng chó Hà kia, con cứ yên tâm ở lại đây cha nuôi. Cha sẽ bắt con ranh Nhật Ly đó viết hẳn cho con một bộ truyện thật hoành tráng!”
Bích Liên khẽ nhếch môi, giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ: “Cha nhẹ thôi, nói nhỏ chút kẻo mẹ nghe thấy, con tình nguyện ở bên cạnh cha, cả đời không đi lấy chồng nữa.”
“Nghe thì mặc bà ta nghe, mụ già đó cũng chẳng dám làm gì con đâu.” Võ Khánh rút cây gậy ra lật ngửa Bích Liên lại với tay túm tóc kéo đầu cô ta lên, tay khác bóp mở khớp hàm nhét thẳng cây gậy nhầy nhụa thứ dịch tanh nồng vào rồi mạnh mẽ thúc.
Bích Liên trợn mắt chịu đựng, mỗi lần đỉnh gậy chạm vào cuống họng khiến cô ta chỉ muốn tống hết tất cả những gì trong bụng ra nhưng không nôn nổi. Qua vài lần thúc, cổ họng quen dần, Võ Khánh liền dùng cả hai tay giữ chặt bên tai của cô ta thuận đà dập mạnh.
“Chỉ là một con đàn bà cũng đòi quản được cha hay sao? Bà ta làm gì có được cái quyền hạn đấy.”Võ Khánh híp mắt lại, khóe miệng ông ta hiện lên một nụ cười đầy mưu mô.
Bích Liên nhắm mắt lại, an phận trở thành con búp bê rách nát mặc cho Võ Khánh chà đạp.
Rốt cuộc thì số phận của cô ta thật thê thảm. Đang có một vị hôn phu tốt như thế, chẳng hiểu sao lại rơi vào cạm bẫy của đạo diễn Hà, đến bây giờ lại sa vào vũng bùn không lối thoát của Võ Khánh.
Cứ như có một bàn tay vô hình đang sắp đặt cuộc sống của cô ta.
Là ai vậy?
Cho dù là ai thì cô ta cũng không thể khuất phục, cô ta phải đánh bại con ranh Nhật Ly kia mới được.
Chỉ là một đứa mồ côi bị hắt hủi, cớ sao lại có thể hạnh phúc hơn cô ta.
Điều này không thể chấp nhận được.
Ái Lan nhìn xem một lúc rồi mới thu camera lại mỉm cười bỏ đi.
Nếu kế hoạch của bà ta thật sự thành công thì cả cái nhà họ Võ này, thậm chí rất nhiều những người quan trọng khác trong xã hội cũng đều phải quỳ dưới đất để nịnh bợ bà ta.
“Võ Khánh, tới lúc đó tôi xem ông có phải cũng sẽ giống như một con chó chạy tới liếm chân cho tôi hay không?”
Để đạt được những thứ đó, bà ta hy sinh chút lợi ích nhỏ trước mắt này thì đáng là gì…
Tôi nhất định sẽ thành công! Sẽ cho các người thấy hậu quả của việc dám sỉ nhục tôi.
Bà cụ Võ đứng đó y như một bức tượng ma mị, bóng đèn neon đỏ trên hành lang hắt lên gương mặt già nua nhăn nheo kết hợp với cặp mắt diều hâu khiến hình ảnh của bà ta vô cùng khủng bố.
Ái Lan khiếp sợ chợt đứng khựng lại, hỏi bà cụ Võ: “Mẹ, sao mẹ chưa về phòng.”
Bà cụ Võ nhìn bà ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Sự việc ngày hôm nay do chính cô tạo nghiệp mà ra. Hại đứa cháu yêu quý của tôi như vậy. Cô mà không giúp nó bỏ được thằng chồng kia rồi khôi phục sự nghiệp thì đừng có mà trách tôi.”
Bà ta dừng lại quát: “Còn trừng mắt nhìn cái gì? Có tin tôi nói Võ Khánh ném cô ra đường hay không?”
“Mẹ, sao nói bỏ là bỏ được, danh tiếng của Bích Liên đã tệ như thế rồi, giờ còn bỏ chồng...” Ái Lan nghiến răng cãi. [Bỏ để mà về đây cướp chồng của tôi?]
“Đấy là việc của cô, liệu mà làm.” Bà cụ Võ hừ mũi bỏ đi.
Trên hành lang lúc này chỉ còn lại một mình Ái Lan với đôi mắt tức giận tới mức muốn phóng hỏa đốt nhà.
“Các người đừng có mà ép tôi. Cả lũ súc vật tốt đẹp gì hơn tôi mà lên mặt tỏ ra thanh cao. Đừng quên chính bà mới là người đã ép chết con dâu cả của mình, ép một người phụ nữ bụng mang dạ chửa lao lực ăn không đủ no, ngủ không đẫy giấc, còn làm đủ thứ việc. Đến mức hại người ta ngã cầu thang mà sinh non, rồi chết trên bàn mổ.”
“Việc tôi ôm bụng bầu xuất hiện khi đó chỉ là một đòn đả kích nhưng đâu đến nỗi cướp đi mạng của người ta, chính bà, chính nhà họ Võ các người mới là kẻ giết người… Vậy mà còn bắt tôi gánh tội. Nghĩ rằng đổ hết tiếng ác lên đầu tôi thì các người sẽ ngủ ngon hay sao? Đừng hòng!”
Bà ta đứng dựa lưng vào tường, nghiến răng nguyền rủa. Mà bên tai là văng vẳng tiếng rên rỉ vang ra từ trong phòng của Bích Liên, hàm răng bà ta cắn vào đôi môi đến bật máu cũng vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
Ái Lan giơ tay gạt đi giọt nước mắt, rút điện thoại ra gọi cho một người.
“Sắp xếp tới đâu rồi?”
Người phía bên kia cung kính đáp: “Bà chủ, họ vẫn chưa hồi đáp.”
Nghe câu trả lời, Ái Lan khẽ nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng. Bà ta đã đưa bí mật của gia tộc này cho người đó, vậy mà sao vẫn không gật đầu hợp tác. Phải biết rằng, nếu như tin tức này của bà ta mà truyền ra, bán tin cũng phải được khoản tiền rất lớn.
Người bên kia lại vội vàng nói: “Dù sao còn cần phải làm nhiều các xét nghiệm để xác thực, bọn họ cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường. Đối với loại hàng này của bà chủ, cứ yên tâm giao cho tôi. Bên kia mà không đồng ý hợp tác tôi sẽ đi tìm mối khác.”
Lúc này Ái Lan mới hừ mạnh một tiếng: “Chuyện này liên quan đến rất nhiều các cơ quan khác nhau, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai sót nào. Tương lai của cả hai ta đều phụ thuộc vào nước đi này, cậu phải thật cẩn thận mới được.”
Người đàn ông kia nhanh chóng đồng ý: “Tôi biết rồi thưa bà chủ. Bao giờ bà lại tới chỗ của tôi.”
“Lo làm việc đi, khi nào sắp xếp được tôi sẽ báo.” Ái Lan nhếch miệng cười thỏa mãn rồi tắt máy.
Bà ta đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng đằng kia, sau đó bước lại gần, đẩy hé ra, bật camera điện thoại đưa vào bên trong.
Võ Khánh đang ôm lấy hông của Bích Liên, từ phía sau thúc mạnh từng nhịp về phía trước, tiếng hừ lạnh cũng vang lên: “Phải vất vả lắm cha con ta mới được ở bên nhau, chờ khi nào cha giúp con bỏ cái thằng chó Hà kia, con cứ yên tâm ở lại đây cha nuôi. Cha sẽ bắt con ranh Nhật Ly đó viết hẳn cho con một bộ truyện thật hoành tráng!”
Bích Liên khẽ nhếch môi, giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ: “Cha nhẹ thôi, nói nhỏ chút kẻo mẹ nghe thấy, con tình nguyện ở bên cạnh cha, cả đời không đi lấy chồng nữa.”
“Nghe thì mặc bà ta nghe, mụ già đó cũng chẳng dám làm gì con đâu.” Võ Khánh rút cây gậy ra lật ngửa Bích Liên lại với tay túm tóc kéo đầu cô ta lên, tay khác bóp mở khớp hàm nhét thẳng cây gậy nhầy nhụa thứ dịch tanh nồng vào rồi mạnh mẽ thúc.
Bích Liên trợn mắt chịu đựng, mỗi lần đỉnh gậy chạm vào cuống họng khiến cô ta chỉ muốn tống hết tất cả những gì trong bụng ra nhưng không nôn nổi. Qua vài lần thúc, cổ họng quen dần, Võ Khánh liền dùng cả hai tay giữ chặt bên tai của cô ta thuận đà dập mạnh.
“Chỉ là một con đàn bà cũng đòi quản được cha hay sao? Bà ta làm gì có được cái quyền hạn đấy.”Võ Khánh híp mắt lại, khóe miệng ông ta hiện lên một nụ cười đầy mưu mô.
Bích Liên nhắm mắt lại, an phận trở thành con búp bê rách nát mặc cho Võ Khánh chà đạp.
Rốt cuộc thì số phận của cô ta thật thê thảm. Đang có một vị hôn phu tốt như thế, chẳng hiểu sao lại rơi vào cạm bẫy của đạo diễn Hà, đến bây giờ lại sa vào vũng bùn không lối thoát của Võ Khánh.
Cứ như có một bàn tay vô hình đang sắp đặt cuộc sống của cô ta.
Là ai vậy?
Cho dù là ai thì cô ta cũng không thể khuất phục, cô ta phải đánh bại con ranh Nhật Ly kia mới được.
Chỉ là một đứa mồ côi bị hắt hủi, cớ sao lại có thể hạnh phúc hơn cô ta.
Điều này không thể chấp nhận được.
Ái Lan nhìn xem một lúc rồi mới thu camera lại mỉm cười bỏ đi.
Nếu kế hoạch của bà ta thật sự thành công thì cả cái nhà họ Võ này, thậm chí rất nhiều những người quan trọng khác trong xã hội cũng đều phải quỳ dưới đất để nịnh bợ bà ta.
“Võ Khánh, tới lúc đó tôi xem ông có phải cũng sẽ giống như một con chó chạy tới liếm chân cho tôi hay không?”
Để đạt được những thứ đó, bà ta hy sinh chút lợi ích nhỏ trước mắt này thì đáng là gì…
Tôi nhất định sẽ thành công! Sẽ cho các người thấy hậu quả của việc dám sỉ nhục tôi.
Bình luận facebook