Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Coi xem, ai chịu đựng giỏi hơn ai
“Hôm nay cũng muộn rồi, khi khác sẽ mời em vào nhà nhé!” Nhật Ly mỉm cười nói.
“Vâng, chị nghỉ sớm đi, em về đây!”
Nhật Ly nhìn theo bóng dáng Lam Linh cho tới khi chiếc xe chạy đi khuất khỏi con đường, cô mới xoay người mở khoá cửa, nhìn vào bóng tối phía trong, khép cửa lại đi vào nhà.
Cô không bật điện mà cứ thế đi thẳng lên phòng, mở tủ lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó mới bật điện phòng tắm.
Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng mỏng manh từ chiếc cửa sổ đang mở toang đón gió chiếu vào. Tấm rèm lay động như đang khiêu vũ theo một điệu valse nhẹ nhàng.
Giây lát sau Nhật Ly trở lại với mái tóc ướt dầm dề, cô choàng chiếc khăn lông lên vai rồi bước lại bật máy tính lên.
Từng giọt nước trên tóc thi nhau nhỏ xuống chiếc khăn lông, còn người nọ lại vẫn đang thẳng lưng ngồi nhìn vào màn hình phát sáng ở trước mặt, không quan tâm tới điều gì khác.
Mọi sự chú ý của cô giờ đây đang dành cho việc khác quan trọng hơn.
Nhật Ly đang tra danh mục các thiết bị y tế xuất hiện trong bức ảnh. Cô muốn biết nó tên là gì, có tác dụng như thế nào trong việc điều trị cho bệnh nhân.
Không tra ra bất kỳ một loại máy nào trên thị trường.
Không có một chút manh mối gì…
Nhật Ly hoang mang tột độ.
Sao có thể vô lý như vậy?
Cô cứ ngỡ như bản thân mình đang nhìn vào một bức ảnh chụp cảnh phẫu thuật của một nhóm sinh vật ngoài hành tinh đang nghiên cứu loài người.
Nhật Ly tràn trề thất vọng, cô vuốt ve gương mặt tái nhợt của người đàn ông trong bức ảnh, đầu ngón tay cũng có chút tê dại, mất đi cảm giác. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiếng kim đồng hồ tích tắc nhảy từng giây, mái tóc ướt đẫm nước của cô cũng đã khô, lúc này Nhật Ly mới lấy cuốn nhật ký ra, kẹp bức ảnh của anh vào trong đó rồi bắt đầu ngồi viết truyện.
Từng dòng chữ nối tiếp tuôn ra, tốc độ tay của Nhật Ly không ngừng thả trôi trên đó, cô chìm vào trong thế giới do mình sáng tạo ra, nơi đó có nam nữ chính hạnh phúc ngọt ngào sống bên nhau, cùng đánh lại trà xanh bảo vệ hạnh phúc.
Gõ xong những dòng chữ cuối cùng, mạch cảm xúc cũng dừng lại theo đó. Nhật Ly lập tức đăng truyện. Sau đó cô vào đọc bình luận của ngày hôm trước.
Vẫn còn rất nhiều người yêu quý và chờ đợi cô, Nhật Ly đọc từng bình luận nhắn hồi đáp từng người.
Cô rảnh lắm, trời còn chưa sáng không thể đi ngủ. Cũng chẳng biết cô có thể kéo dài tình trạng này được tới bao lâu.
Nhưng vẫn cứ muốn làm.
Chẳng biết vì cái gì, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là cô chống đối, thể hiện sự bất mãn của bản thân mình với anh.
[Chờ xem, em không ngủ, anh cũng chẳng dám vào. Coi xem, ai chịu đựng giỏi hơn ai?]
Một đêm nữa trôi qua, Nhật Ly vươn vai đứng dậy đi tới bên khung cửa sổ nhìn ra con phố cổ trước nhà.
Đang là mùa Đông nên cảnh vật cũng có chút hoang tàn, cây cối mất đi màu xanh, người dậy sớm đi tập thể dục cũng chỉ còn lại những cụ già.
Tiếng loa phát thanh đang chạy một bài hát rộn ràng chào ngày mới, Nhật Ly mỉm cười dựa người tỳ lên bệ cửa, chống tay vào cằm mắt mơ màng như đang ngủ.
Chờ cho tới khi trời sáng rõ, mặt trời lên cao, cô mới trở lại giường nằm xuống.
Tuấn Kiệt lúc này mới thở dài đứng dậy.
Đúng là tự làm tự chịu, cảm xúc nhớ mong bị dồn nén lại khiến anh cục cằn như ngọn núi lửa, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.
“Chủ nhân, phía bên phòng thí nghiệm kia có biến động.” Lâm cung kính xuất hiện phía bên cạnh.
“Chuyện gì?” Tuấn Kiệt lạnh nhạt hỏi.
“Gã giáo sư kia đã tái tạo lại được một loại huyết dịch gần giống với chủ nhân, sắp tới sẽ tiến hành tiêm cho đám tình nguyện viên.” Lâm khinh thường đáp.
“Lấy một mẫu về cho người của chúng ta xem qua, nếu là phế phẩm thì cứ để cho bọn chúng tự chơi đi.” Anh châm biếm nói rồi xoay người biến mất.
“Chủ nhân à. Chỗ này bây giờ là giường ngủ của người rồi à? Sao không xông lên mà chiếm lấy, thiệt tình, không tài nào hiểu nổi...” Lâm làu bàu vài câu rồi cũng đi làm việc của mình.
Tuấn Kiệt trở lại biệt thự, vừa đổi xong một bộ quần áo đi ra, điện thoại lắp số máy riêng của anh liền đổ chuông.
Anh đi tới cầm lên, khóe miệng mỉm cười bắt máy: “Mẹ ạ!”
“Em gái con nó chạy đi đóng phim, con xem nó thế nào?” Bà Hồng Lam thở dài nói.
Đây là đứa con gái ông bà nhận nuôi từ nhỏ, nó rất nghịch ngợm lại được cha và anh trai chiều chuộng nên chẳng khác gì đứa con trai. Vừa tốt nghiệp đại học H về nước cái là chạy đi đóng phim. Cả mấy tháng nay không thèm về nhà.
Bà ấy đành gọi điện cho đứa con trai này.
Tuấn Kiệt là một đứa trẻ đặc biệt, sáu năm trước đã được ông bà Lê tình cờ cứu được. Những bí mật của anh, vẫn được hai ông bà che giấu rất cẩn thận. Người làm mẹ thất bại như bà ấy, không sinh được cho chồng mụn con nào, nhưng ông trời lại ban cho bà ấy hai đứa con rất xuất sắc. Chưa bao giờ khiến ông bà Lê phải thất vọng chuyện gì.
Chỉ có đứa con gái nhỏ này tự nhiên lại nổi loạn như vậy, nhưng nó cũng vẫn còn biết chừng mực nên bà ấy cũng chẳng mấy lo lắng. Chỉ là nhớ nó quá, chả nhẽ lại tới thẳng trường quay tóm cổ nó về nhà.
Tuấn Kiệt nghe thấy liền nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ à, con bé tốt lắm, tung tăng suốt, không có chuyện gì đâu, để con bảo em tranh thủ chạy về nhà một chuyến nhé!”
“Được, vậy con thì sao? Có về luôn không?” Bà Hồng Lam mong chờ hỏi. “Lần trước mẹ thấy cha con nói con đang tập làm quen lại với đồ ăn, tình hình sao rồi?”
“Khi nào sắp xếp xong việc con sẽ về, cũng ăn được đôi chút.”
“Tốt quá, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và tuyệt đối an toàn nhé!” Bà ấy vui mừng đến rơm rớm nước mắt.
“Vâng ạ.”
“Ừ, mẹ tắt máy đây.” Bà Hồng Lam nhìn hình nền điện thoại, là bức ảnh chụp gia đình. [Có lẽ giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi, thằng bé cũng nên được bù đắp!”
“Vâng, chị nghỉ sớm đi, em về đây!”
Nhật Ly nhìn theo bóng dáng Lam Linh cho tới khi chiếc xe chạy đi khuất khỏi con đường, cô mới xoay người mở khoá cửa, nhìn vào bóng tối phía trong, khép cửa lại đi vào nhà.
Cô không bật điện mà cứ thế đi thẳng lên phòng, mở tủ lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó mới bật điện phòng tắm.
Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng mỏng manh từ chiếc cửa sổ đang mở toang đón gió chiếu vào. Tấm rèm lay động như đang khiêu vũ theo một điệu valse nhẹ nhàng.
Giây lát sau Nhật Ly trở lại với mái tóc ướt dầm dề, cô choàng chiếc khăn lông lên vai rồi bước lại bật máy tính lên.
Từng giọt nước trên tóc thi nhau nhỏ xuống chiếc khăn lông, còn người nọ lại vẫn đang thẳng lưng ngồi nhìn vào màn hình phát sáng ở trước mặt, không quan tâm tới điều gì khác.
Mọi sự chú ý của cô giờ đây đang dành cho việc khác quan trọng hơn.
Nhật Ly đang tra danh mục các thiết bị y tế xuất hiện trong bức ảnh. Cô muốn biết nó tên là gì, có tác dụng như thế nào trong việc điều trị cho bệnh nhân.
Không tra ra bất kỳ một loại máy nào trên thị trường.
Không có một chút manh mối gì…
Nhật Ly hoang mang tột độ.
Sao có thể vô lý như vậy?
Cô cứ ngỡ như bản thân mình đang nhìn vào một bức ảnh chụp cảnh phẫu thuật của một nhóm sinh vật ngoài hành tinh đang nghiên cứu loài người.
Nhật Ly tràn trề thất vọng, cô vuốt ve gương mặt tái nhợt của người đàn ông trong bức ảnh, đầu ngón tay cũng có chút tê dại, mất đi cảm giác. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiếng kim đồng hồ tích tắc nhảy từng giây, mái tóc ướt đẫm nước của cô cũng đã khô, lúc này Nhật Ly mới lấy cuốn nhật ký ra, kẹp bức ảnh của anh vào trong đó rồi bắt đầu ngồi viết truyện.
Từng dòng chữ nối tiếp tuôn ra, tốc độ tay của Nhật Ly không ngừng thả trôi trên đó, cô chìm vào trong thế giới do mình sáng tạo ra, nơi đó có nam nữ chính hạnh phúc ngọt ngào sống bên nhau, cùng đánh lại trà xanh bảo vệ hạnh phúc.
Gõ xong những dòng chữ cuối cùng, mạch cảm xúc cũng dừng lại theo đó. Nhật Ly lập tức đăng truyện. Sau đó cô vào đọc bình luận của ngày hôm trước.
Vẫn còn rất nhiều người yêu quý và chờ đợi cô, Nhật Ly đọc từng bình luận nhắn hồi đáp từng người.
Cô rảnh lắm, trời còn chưa sáng không thể đi ngủ. Cũng chẳng biết cô có thể kéo dài tình trạng này được tới bao lâu.
Nhưng vẫn cứ muốn làm.
Chẳng biết vì cái gì, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là cô chống đối, thể hiện sự bất mãn của bản thân mình với anh.
[Chờ xem, em không ngủ, anh cũng chẳng dám vào. Coi xem, ai chịu đựng giỏi hơn ai?]
Một đêm nữa trôi qua, Nhật Ly vươn vai đứng dậy đi tới bên khung cửa sổ nhìn ra con phố cổ trước nhà.
Đang là mùa Đông nên cảnh vật cũng có chút hoang tàn, cây cối mất đi màu xanh, người dậy sớm đi tập thể dục cũng chỉ còn lại những cụ già.
Tiếng loa phát thanh đang chạy một bài hát rộn ràng chào ngày mới, Nhật Ly mỉm cười dựa người tỳ lên bệ cửa, chống tay vào cằm mắt mơ màng như đang ngủ.
Chờ cho tới khi trời sáng rõ, mặt trời lên cao, cô mới trở lại giường nằm xuống.
Tuấn Kiệt lúc này mới thở dài đứng dậy.
Đúng là tự làm tự chịu, cảm xúc nhớ mong bị dồn nén lại khiến anh cục cằn như ngọn núi lửa, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.
“Chủ nhân, phía bên phòng thí nghiệm kia có biến động.” Lâm cung kính xuất hiện phía bên cạnh.
“Chuyện gì?” Tuấn Kiệt lạnh nhạt hỏi.
“Gã giáo sư kia đã tái tạo lại được một loại huyết dịch gần giống với chủ nhân, sắp tới sẽ tiến hành tiêm cho đám tình nguyện viên.” Lâm khinh thường đáp.
“Lấy một mẫu về cho người của chúng ta xem qua, nếu là phế phẩm thì cứ để cho bọn chúng tự chơi đi.” Anh châm biếm nói rồi xoay người biến mất.
“Chủ nhân à. Chỗ này bây giờ là giường ngủ của người rồi à? Sao không xông lên mà chiếm lấy, thiệt tình, không tài nào hiểu nổi...” Lâm làu bàu vài câu rồi cũng đi làm việc của mình.
Tuấn Kiệt trở lại biệt thự, vừa đổi xong một bộ quần áo đi ra, điện thoại lắp số máy riêng của anh liền đổ chuông.
Anh đi tới cầm lên, khóe miệng mỉm cười bắt máy: “Mẹ ạ!”
“Em gái con nó chạy đi đóng phim, con xem nó thế nào?” Bà Hồng Lam thở dài nói.
Đây là đứa con gái ông bà nhận nuôi từ nhỏ, nó rất nghịch ngợm lại được cha và anh trai chiều chuộng nên chẳng khác gì đứa con trai. Vừa tốt nghiệp đại học H về nước cái là chạy đi đóng phim. Cả mấy tháng nay không thèm về nhà.
Bà ấy đành gọi điện cho đứa con trai này.
Tuấn Kiệt là một đứa trẻ đặc biệt, sáu năm trước đã được ông bà Lê tình cờ cứu được. Những bí mật của anh, vẫn được hai ông bà che giấu rất cẩn thận. Người làm mẹ thất bại như bà ấy, không sinh được cho chồng mụn con nào, nhưng ông trời lại ban cho bà ấy hai đứa con rất xuất sắc. Chưa bao giờ khiến ông bà Lê phải thất vọng chuyện gì.
Chỉ có đứa con gái nhỏ này tự nhiên lại nổi loạn như vậy, nhưng nó cũng vẫn còn biết chừng mực nên bà ấy cũng chẳng mấy lo lắng. Chỉ là nhớ nó quá, chả nhẽ lại tới thẳng trường quay tóm cổ nó về nhà.
Tuấn Kiệt nghe thấy liền nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ à, con bé tốt lắm, tung tăng suốt, không có chuyện gì đâu, để con bảo em tranh thủ chạy về nhà một chuyến nhé!”
“Được, vậy con thì sao? Có về luôn không?” Bà Hồng Lam mong chờ hỏi. “Lần trước mẹ thấy cha con nói con đang tập làm quen lại với đồ ăn, tình hình sao rồi?”
“Khi nào sắp xếp xong việc con sẽ về, cũng ăn được đôi chút.”
“Tốt quá, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và tuyệt đối an toàn nhé!” Bà ấy vui mừng đến rơm rớm nước mắt.
“Vâng ạ.”
“Ừ, mẹ tắt máy đây.” Bà Hồng Lam nhìn hình nền điện thoại, là bức ảnh chụp gia đình. [Có lẽ giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi, thằng bé cũng nên được bù đắp!”
Bình luận facebook