Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Cắm trại (1)
Nụ hôn được xem là sự hưởng thụ của thể xác nhưng thực tế thì nó cũng khiến người ta kiệt sức nếu không ngừng lại đúng lúc. Cảm nhận sự thiếu không khí từ cô anh mới chịu tha cho đôi môi nhỏ nhắn kia. Cô nhân cơ hội được buông tha mà hít thở để lấy lại bình tĩnh. Chưa dừng lại ở đó, anh bắt đầu hôn lên cổ cô khiến cô chợt run người vì sự tiếp xúc da thịt. Cô nhanh chóng đẩy nhẹ anh ra để anh không tiến xa hơn mà mất kiềm chế.
- Em còn đau...để ngày khác đi._ Cô đưa mắt cầu xin nhìn anh.
Anh đang có hứng thú mà bị cô làm mất vui nên mày chút nhíu lại.
- Anh có nên tin không đây?
- Thiệt mà! Em không có giỡn đâu, em đau thiệt!
- Sáng ra em còn đến trường được mà! _ Anh nghi ngờ nhìn cô.
- Em cố gắng...em đau...thiệt mà...
Nhìn gương mặt đang cầu xin của cô trong vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu lại quyến rũ vô cùng. Nhưng anh vốn là người không thích ép buộc người khác, hơn nữa lại rất chiều ý cô mà cô đã nói là đau không lẽ anh không kiềm chế được mà làm cô không vui. Anh nhẹ nhàng nằm ngăn ngắn bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô thì thầm:
- Em ngủ ngon! Anh tha cho em hôm nay, đợi em hết đau rồi anh "hành hạ" em sau! _ Lời nói nhỏ nhẹ nhưng đủ khiến cô sợ hãi.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Ngày chủ nhật, ngày của cắm trại cuối cùng cũng đã đến. Cô và anh đang vui vẻ cùng nhau chuẩn bị đồ rồi tập trung ở trường để lên xe đi đến nơi cắm trại. Nhưng dĩ nhiên là cả hai sẽ không đi chung mà phải "kẻ đi trước người đi sau" rồi. Cô đến trường sau anh tầm 15 phút để tránh bị nghi ngờ vì anh là người quản lý đoàn cắm trại nên phải có mặt sớm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, mấy chiếc xe du lịch cũng xuất hiện đầy đủ ở sân trường để chở đoàn học sinh đến địa điểm cắm trại. Tổng cộng có 3 xe du lịch 50 chỗ ngồi và hơn 100 sinh viên tham gia cắm trại. Anh là người xếp sơ đồ chỗ ngồi cho tất cả mọi người nhưng chuyện này không ai biết ngoài nhà trường, anh và cô. Anh đã xếp cho mình và cô cùng ngồi trong xe số 1 nhưng chuyện ngồi cạnh bên là không thể vì làm như vậy chắc chắn sẽ bị phản đối và nhiều người sẽ bàn tán gây nhiều phiền phức. Anh ngồi phía sau cô và ngay bên cạnh Khánh Minh, anh biết Khánh Minh thích cô nên để anh và Khánh Minh cùng nhau ngồi phía sau cô thì chắc sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn.
Xe lăn bánh mất gần 2 tiếng đồng hồ mới đến được địa điểm cắm trại. Mọi người sẽ cắm trại trên một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố, đây là ngọn đồi dành riêng cho việc cắm trại vì bầu không khí và cảnh thiên nhiên của nó vô cùng đẹp và rất thích hợp để thư giãn vui chơi. Tất cả sinh viên hào hứng chia nhóm dựng lều, mỗi nhóm gồm 5 người chung một chiếc lều nên hơn 20 chiếc lều đã được dựng vững chắc trên ngọn đồi. Anh cùng bốn người quản lý còn lại theo dõi các nhóm chuẩn bị lều trại. Vì anh là người quản lý chính nên mọi thắc mắc, sự hướng dẫn hầu hết đều thông qua anh, nói là đi cắm trại chứ anh cảm thấy còn mệt hơn là đứng trên bục giảng liên tục 2-3 tiết liền.
Mãi đến chiều tối thì anh mới được nghỉ ngơi và cảm nhận bầu không khí cắm trại vì bây giờ mọi việc đã đâu vào đấy, tất cả sinh viên đều có lều trại và đang đốt lửa chuẩn bị cho bữa ăn. Anh và 4 thầy quản lý khác chung một lều, ngồi trong lều nghỉ ngơi chưa quá 10 phút thì anh nghĩ đến cô, từ sớm đến giờ loay hoay mãi đến chóng mặt nên không thể quan sát cô được, anh lập tức bước ra ngoài nhìn xung quanh xem cô đang ở đâu. Nhưng quả thật đây là một thử thách đối với anh vì toàn thể sinh viên năm nhất của trường có đến hơn 20 cái lều, anh biết tìm cô ở đâu đây? Không còn cách nào anh đành đi một vòng nhìn tất cả các sinh viên đang ngồi phía trước lều, đang là giờ ăn chiều nên nhóm nào cũng đốt lửa trại nướng cá, nướng thịt hay nấu mì,...nên chắc chắn sẽ tập trung ở phía bên ngoài, như vậy anh sẽ dễ tìm thấy cô hơn.
Thật bất lực khi anh đi gần một chục vòng, đi đến nỗi mấy đứa học trò nhìn anh ngơ ngác mà thắc mắc không biết anh cứ đi tới đi lui làm gì. Tụi nó hỏi thì anh chỉ nói đi ngắm cảnh chứ không nói gì thêm. Anh mệt mỏi đi đến một gốc cây khuất nơi cắm trại ngồi nghỉ một lát, anh vừa ngồi xuống, cúi đầu dùng tay xoa xoa thái dương thì một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên:
- Thầy ơi, thầy đang kiếm em phải không?
- Em còn đau...để ngày khác đi._ Cô đưa mắt cầu xin nhìn anh.
Anh đang có hứng thú mà bị cô làm mất vui nên mày chút nhíu lại.
- Anh có nên tin không đây?
- Thiệt mà! Em không có giỡn đâu, em đau thiệt!
- Sáng ra em còn đến trường được mà! _ Anh nghi ngờ nhìn cô.
- Em cố gắng...em đau...thiệt mà...
Nhìn gương mặt đang cầu xin của cô trong vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu lại quyến rũ vô cùng. Nhưng anh vốn là người không thích ép buộc người khác, hơn nữa lại rất chiều ý cô mà cô đã nói là đau không lẽ anh không kiềm chế được mà làm cô không vui. Anh nhẹ nhàng nằm ngăn ngắn bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô thì thầm:
- Em ngủ ngon! Anh tha cho em hôm nay, đợi em hết đau rồi anh "hành hạ" em sau! _ Lời nói nhỏ nhẹ nhưng đủ khiến cô sợ hãi.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Ngày chủ nhật, ngày của cắm trại cuối cùng cũng đã đến. Cô và anh đang vui vẻ cùng nhau chuẩn bị đồ rồi tập trung ở trường để lên xe đi đến nơi cắm trại. Nhưng dĩ nhiên là cả hai sẽ không đi chung mà phải "kẻ đi trước người đi sau" rồi. Cô đến trường sau anh tầm 15 phút để tránh bị nghi ngờ vì anh là người quản lý đoàn cắm trại nên phải có mặt sớm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, mấy chiếc xe du lịch cũng xuất hiện đầy đủ ở sân trường để chở đoàn học sinh đến địa điểm cắm trại. Tổng cộng có 3 xe du lịch 50 chỗ ngồi và hơn 100 sinh viên tham gia cắm trại. Anh là người xếp sơ đồ chỗ ngồi cho tất cả mọi người nhưng chuyện này không ai biết ngoài nhà trường, anh và cô. Anh đã xếp cho mình và cô cùng ngồi trong xe số 1 nhưng chuyện ngồi cạnh bên là không thể vì làm như vậy chắc chắn sẽ bị phản đối và nhiều người sẽ bàn tán gây nhiều phiền phức. Anh ngồi phía sau cô và ngay bên cạnh Khánh Minh, anh biết Khánh Minh thích cô nên để anh và Khánh Minh cùng nhau ngồi phía sau cô thì chắc sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn.
Xe lăn bánh mất gần 2 tiếng đồng hồ mới đến được địa điểm cắm trại. Mọi người sẽ cắm trại trên một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố, đây là ngọn đồi dành riêng cho việc cắm trại vì bầu không khí và cảnh thiên nhiên của nó vô cùng đẹp và rất thích hợp để thư giãn vui chơi. Tất cả sinh viên hào hứng chia nhóm dựng lều, mỗi nhóm gồm 5 người chung một chiếc lều nên hơn 20 chiếc lều đã được dựng vững chắc trên ngọn đồi. Anh cùng bốn người quản lý còn lại theo dõi các nhóm chuẩn bị lều trại. Vì anh là người quản lý chính nên mọi thắc mắc, sự hướng dẫn hầu hết đều thông qua anh, nói là đi cắm trại chứ anh cảm thấy còn mệt hơn là đứng trên bục giảng liên tục 2-3 tiết liền.
Mãi đến chiều tối thì anh mới được nghỉ ngơi và cảm nhận bầu không khí cắm trại vì bây giờ mọi việc đã đâu vào đấy, tất cả sinh viên đều có lều trại và đang đốt lửa chuẩn bị cho bữa ăn. Anh và 4 thầy quản lý khác chung một lều, ngồi trong lều nghỉ ngơi chưa quá 10 phút thì anh nghĩ đến cô, từ sớm đến giờ loay hoay mãi đến chóng mặt nên không thể quan sát cô được, anh lập tức bước ra ngoài nhìn xung quanh xem cô đang ở đâu. Nhưng quả thật đây là một thử thách đối với anh vì toàn thể sinh viên năm nhất của trường có đến hơn 20 cái lều, anh biết tìm cô ở đâu đây? Không còn cách nào anh đành đi một vòng nhìn tất cả các sinh viên đang ngồi phía trước lều, đang là giờ ăn chiều nên nhóm nào cũng đốt lửa trại nướng cá, nướng thịt hay nấu mì,...nên chắc chắn sẽ tập trung ở phía bên ngoài, như vậy anh sẽ dễ tìm thấy cô hơn.
Thật bất lực khi anh đi gần một chục vòng, đi đến nỗi mấy đứa học trò nhìn anh ngơ ngác mà thắc mắc không biết anh cứ đi tới đi lui làm gì. Tụi nó hỏi thì anh chỉ nói đi ngắm cảnh chứ không nói gì thêm. Anh mệt mỏi đi đến một gốc cây khuất nơi cắm trại ngồi nghỉ một lát, anh vừa ngồi xuống, cúi đầu dùng tay xoa xoa thái dương thì một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên:
- Thầy ơi, thầy đang kiếm em phải không?
Bình luận facebook