Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-99
Chương 99
Khi Giản Dao tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt gầy bên cạnh.
Trời vẫn còn mờ mờ, ngoài cửa sổ dường như có hơi nước ngập tràn. Đây là một thành phố nhỏ ở Vân Nam, bọn họ đang trên đường đi. Trong khoảnh khắc yên lặng này, cô vươn tay chạm vào mặt anh.
Mấy năm trôi qua trong chớp mắt. Anh dường như không thay đổi gì, chỉ là gầy đi. Nhìn người bên cạnh yên tĩnh ngủ say, trong đầu cô nhớ tới Bạc tiên sinh bên ngoài cao ngạo lạnh lùng, bên trong dịu dàng đứng ở biệt thự trong núi kia, trong lòng hơi đau đớn...Ngón tay cô di chuyển dọc theo mặt anh, lông mày, mũi, xương gò má, cằm...đột nhiên anh bắt lấy, anh vẫn nhắm mắt, nói: "Em vẫn thích trêu chọc như vậy."
Giản Dao: "..." Bật cười để tay xuống, lại bị anh bắt lấy đưa đến bên môi hôn. Một lát sau, anh sờ gò má cô, hơi thở dài: "Em gầy đi rồi, vốn trước đó nơi này còn có thịt." Giản Dao cười không nói, tay đi vào trong chăn, sờ dọc theo cơ thể anh, đi đến phần bụng, cũng thở dài: "Xong rồi, chút cơ bụng anh vừa luyện được cũng không thấy đâu."
Bạc Cận Ngôn thoáng im lặng: "Đợi trở về...anh sẽ đi tập thể hình."
Giản Dao mỉm cười, để tay anh chạm vào bụng mình, nói: "Còn em bây giờ có cơ bắp rồi." Trước kia eo cô luôn mềm, hiện tại ngón tay Bạc Cận Ngôn sờ vào là đường cong. Anh chậc một tiếng, vẫn chưa thoả mãn, sờ một lúc lâu, giọng điệu khen ngợi khiến mặt Giản Dao đỏ rần.
Trận chiến buổi sáng giữa hai vợ chồng, giữa hai thám tử thông minh lại cứng cỏi, làm ổ trên giường, sờ sờ đối phương, ôm đối phương, trò chuyện, trôi qua thật lâu.
Trời đã hoàn toàn sáng.
Giản Dao rửa mặt xong, cả người tỉnh táo, đi vào trong phòng khách. Bạc Cận Ngôn đứng bên chồng hồ sơ, như đang suy nghĩ gì đó. Giản Dao đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Kế hoạch của anh là gì?"
Bạc Cận Ngôn quay đầu, khuôn mặt dưới kinh râm lành lạnh như ngọc. Một tấm bản đồ kĩ càng từ từ trải rộng trước mặt hai người. Bạc Cận Ngôn nói: "Sau khi tổ vụ án đặc biệt gặp phải tập kích, cảnh sát vẫn không tìm thấy đám sát thủ mặt nạ kia. Tám tháng tiếp theo, lực lượng truy tìm dần ít đi, ít nhất nhìn bề ngoài không còn tích cực như trước. Ngoài ra, "Bạc Cận Ngôn" vẫn còn chưa gượng dậy nổi, mất tích không thấy tăm hơi. Anh ở thành phố Tuân tham gia những vụ án kia đều có độ bảo mật cao, chỉ có mấy người Thiệu Dũng biết được thân phận của anh, hơn nữa bọn họ tuyệt đối có thể tin tưởng, sẽ không để lộ ra ngoài."
Giản Dao gật đầu. Cho nên đây chính là một trong những kế hoạch của anh? Tất cả mọi người cho rằng thiên tài Bạc Cận Ngôn đã sa sút, căn bản không thể nào chịu được hai đả kích lớn mất đi đôi mắt và bạn thân. Anh cũng chưa quay lại tổ trọng án ở Bắc Kinh, trở về bên cạnh cô. Tuy nhiên trên thực tế, anh đã chống gậy đeo kính, lặng yên quay lại chiến trường rồi. Hơn nữa còn hồi phục rất tốt.
Trong đầu Giản Dao đột nhiên nhớ tới ngày gặp lại anh, Phương Thanh đã từng nói. Anh nói mắt mù vẫn còn có thể kiên trì phá án, cho dù là cảnh sát hình sự kiên cường nhất cũng khó mà làm được. Bạc Cận Ngôn kiên cường hơn bất kì ai khác.
"Nhưng mà tiến hành điều tra càng thêm cẩn thận giấu diếm hơn so với trước." Anh nói, "Hai tháng trước, bọn anh phát hiện tin tức có liên quan đến nhóm sát thủ mặt nạ."
Trong lòng Giản Dao chấn động: "Cái gì?"
Bạc Cận Ngôn sờ trong đống hồ sơ một lát, lấy ra một tập cho cô xem. Giản Dao vội vàng nhìn, ngẩn người. Đó là một vụ án xảy ra ở vùng biên giới phía xa, chính xác mà nói đã ở biên giới rồi. Một đám côn đồ giết chết một đám côn đồ khác. Số người chết hơn mười người. Giản Dao chú ý tới trong đó có bảy người bị chết do chém đầu. Pháp y giám định hung khí là búa.
"Tất cả manh mối có liên quan đến vụ án mặt nạ sát thủ năm đó, một năm qua An Nham đều bí mật điều tra." Bạc Cận Ngôn nói, "Cậu ta lấy được số liệu ADN, chứng minh đúng là hung thủ sử dụng búa, còn lưu lại ADN của nạn nhân của tổ chức sát thủ mặt nạ mười mấy năm trước ở Mỹ."
Giản Dao: "Nói cách khác..."
Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười mỉa mai: "Còn nữa, so với nước ngầm còn phải kín hơn? Sát thủ mặt nạ giấu mình bên trong một tổ chức tội phạm, tiếp tục giết người, chỉ là dùng một cách khác. Cho nên cảnh sát luôn không tìm thấy gã. Không ai nghĩ tới gã sẽ trà trộn vào trong một tổ chức xã hội đen vượt biên? Sát thủ liên hoàn cao quý cũng kết bạn với bọn côn đồ, hơn nữa còn thích thú. Có lẽ trong mắt gã, những tên tội phạm này cũng giống như con rối. Sắp xếp những thứ này cũng vô cùng tài tình, bởi vì ở biên giới có thể thuận lợi cho gã rời khỏi Trung Quốc bất cứ lúc nào."
Giản Dao hỏi: "Vậy gã...tại sao không dứt khoát rời khỏi Trung Quốc?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, nói: "Gã đánh bại chuyên gia tâm lý học tội phạm vĩ đại nhất đất nước này, nhiều cảnh sát được phái đi bắt gã mà không có kết quả. Nếu như anh là gã...thì anh không nỡ đi."
Giản Dao im lặng trong chớp mắt, lên tiếng: "Gã đâu có đánh bại được anh. Anh quang minh thẳng thắn, gã lợi dụng em và Tử Ngộ làm tổn thương anh. Cái này sao tính đánh bại?"
Bạc Cận Ngôn lại khẽ cười: "Giản Dao, ánh sáng và bóng tối trước nay chưa bao giờ công bằng. Ánh sáng ở nơi chúng ta có thể thấy được, nhưng bóng tối lại có thể đến được nơi ánh sáng không chạm vào. Nhưng mà em nói rất đúng, không ai có thể đánh bại anh. Bọn chúng đã gọi anh là King, vậy thì cả đời này anh sẽ là King khiến chúng sợ hãi."
Anh nói vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đây là suy nghĩ trong lòng anh, không trau chuốt chút nào. Trong lòng Giản Dao có dòng khí nóng kích động, cô nhìn khuôn mặt anh, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng, đành nắm tay anh: "Vâng. Cận Ngôn, có mấy lời, có một số việc, chờ anh cảm thấy đến thời điểm thích hợp hãy nói với em. Em không hỏi, cũng không suy đoán nữa. Bởi vì em biết, sắp xếp của anh nhất định là tốt nhất. Anh có kế hoạch chu toàn của mình, em sẽ không làm phiền đến kế hoạch của anh. Em chỉ muốn đi bên anh, bảo vệ anh." Sau đó cô khẽ cười: "Anh là người đàn ông thông minh, thận trọng, sắc sảo nhất em từng biết, cho dù thế nào em cũng sẽ không giận anh, em sẽ chỉ tin tưởng anh."
Bạc Cận Ngôn: "Anh..." Mặt anh cứ thế đỏ lên, sau một lúc lâu, khẽ đáp: "Ừ."
Giản Dao định hỏi tiếp anh về tình tiết vụ án, thì anh lại đột ngột kéo cả người cô vào ngực, cúi đầu hôn vô cùng nhiệt tình, ngón tay vươn vào bên trong mái tóc đen của cô. Giản Dao bị anh hôn đến mức khẽ kêu lên, anh mới buông ra.
"Lần này chúng ta đi đến thành phố vùng biên là vì gì thế? Tại sao anh muốn đích thân đi?" Giản Dao lại hỏi.
Bạc Cận Ngôn đáp: "Nơi gã ẩn thân chính là ở tổ chức kia, gọi là "Phật Thủ", hiện tại cảnh sát cũng không thể nắm giữ được chứng cứ phạm tội và hang ổ của bọn chúng. Tuy nhiên đại đội trưởng cảnh sát địa phương Chu Thao gần đây nhận được một phần tài liệu ghi chép kĩ càng và manh mối quan trọng về tổ chức này. Thông qua liên lạc với cấp trên, anh đã hẹn với anh ta, anh ta sẽ đích thân giao cho anh, hơn nữa gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng."
Khi Giản Dao tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt gầy bên cạnh.
Trời vẫn còn mờ mờ, ngoài cửa sổ dường như có hơi nước ngập tràn. Đây là một thành phố nhỏ ở Vân Nam, bọn họ đang trên đường đi. Trong khoảnh khắc yên lặng này, cô vươn tay chạm vào mặt anh.
Mấy năm trôi qua trong chớp mắt. Anh dường như không thay đổi gì, chỉ là gầy đi. Nhìn người bên cạnh yên tĩnh ngủ say, trong đầu cô nhớ tới Bạc tiên sinh bên ngoài cao ngạo lạnh lùng, bên trong dịu dàng đứng ở biệt thự trong núi kia, trong lòng hơi đau đớn...Ngón tay cô di chuyển dọc theo mặt anh, lông mày, mũi, xương gò má, cằm...đột nhiên anh bắt lấy, anh vẫn nhắm mắt, nói: "Em vẫn thích trêu chọc như vậy."
Giản Dao: "..." Bật cười để tay xuống, lại bị anh bắt lấy đưa đến bên môi hôn. Một lát sau, anh sờ gò má cô, hơi thở dài: "Em gầy đi rồi, vốn trước đó nơi này còn có thịt." Giản Dao cười không nói, tay đi vào trong chăn, sờ dọc theo cơ thể anh, đi đến phần bụng, cũng thở dài: "Xong rồi, chút cơ bụng anh vừa luyện được cũng không thấy đâu."
Bạc Cận Ngôn thoáng im lặng: "Đợi trở về...anh sẽ đi tập thể hình."
Giản Dao mỉm cười, để tay anh chạm vào bụng mình, nói: "Còn em bây giờ có cơ bắp rồi." Trước kia eo cô luôn mềm, hiện tại ngón tay Bạc Cận Ngôn sờ vào là đường cong. Anh chậc một tiếng, vẫn chưa thoả mãn, sờ một lúc lâu, giọng điệu khen ngợi khiến mặt Giản Dao đỏ rần.
Trận chiến buổi sáng giữa hai vợ chồng, giữa hai thám tử thông minh lại cứng cỏi, làm ổ trên giường, sờ sờ đối phương, ôm đối phương, trò chuyện, trôi qua thật lâu.
Trời đã hoàn toàn sáng.
Giản Dao rửa mặt xong, cả người tỉnh táo, đi vào trong phòng khách. Bạc Cận Ngôn đứng bên chồng hồ sơ, như đang suy nghĩ gì đó. Giản Dao đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Kế hoạch của anh là gì?"
Bạc Cận Ngôn quay đầu, khuôn mặt dưới kinh râm lành lạnh như ngọc. Một tấm bản đồ kĩ càng từ từ trải rộng trước mặt hai người. Bạc Cận Ngôn nói: "Sau khi tổ vụ án đặc biệt gặp phải tập kích, cảnh sát vẫn không tìm thấy đám sát thủ mặt nạ kia. Tám tháng tiếp theo, lực lượng truy tìm dần ít đi, ít nhất nhìn bề ngoài không còn tích cực như trước. Ngoài ra, "Bạc Cận Ngôn" vẫn còn chưa gượng dậy nổi, mất tích không thấy tăm hơi. Anh ở thành phố Tuân tham gia những vụ án kia đều có độ bảo mật cao, chỉ có mấy người Thiệu Dũng biết được thân phận của anh, hơn nữa bọn họ tuyệt đối có thể tin tưởng, sẽ không để lộ ra ngoài."
Giản Dao gật đầu. Cho nên đây chính là một trong những kế hoạch của anh? Tất cả mọi người cho rằng thiên tài Bạc Cận Ngôn đã sa sút, căn bản không thể nào chịu được hai đả kích lớn mất đi đôi mắt và bạn thân. Anh cũng chưa quay lại tổ trọng án ở Bắc Kinh, trở về bên cạnh cô. Tuy nhiên trên thực tế, anh đã chống gậy đeo kính, lặng yên quay lại chiến trường rồi. Hơn nữa còn hồi phục rất tốt.
Trong đầu Giản Dao đột nhiên nhớ tới ngày gặp lại anh, Phương Thanh đã từng nói. Anh nói mắt mù vẫn còn có thể kiên trì phá án, cho dù là cảnh sát hình sự kiên cường nhất cũng khó mà làm được. Bạc Cận Ngôn kiên cường hơn bất kì ai khác.
"Nhưng mà tiến hành điều tra càng thêm cẩn thận giấu diếm hơn so với trước." Anh nói, "Hai tháng trước, bọn anh phát hiện tin tức có liên quan đến nhóm sát thủ mặt nạ."
Trong lòng Giản Dao chấn động: "Cái gì?"
Bạc Cận Ngôn sờ trong đống hồ sơ một lát, lấy ra một tập cho cô xem. Giản Dao vội vàng nhìn, ngẩn người. Đó là một vụ án xảy ra ở vùng biên giới phía xa, chính xác mà nói đã ở biên giới rồi. Một đám côn đồ giết chết một đám côn đồ khác. Số người chết hơn mười người. Giản Dao chú ý tới trong đó có bảy người bị chết do chém đầu. Pháp y giám định hung khí là búa.
"Tất cả manh mối có liên quan đến vụ án mặt nạ sát thủ năm đó, một năm qua An Nham đều bí mật điều tra." Bạc Cận Ngôn nói, "Cậu ta lấy được số liệu ADN, chứng minh đúng là hung thủ sử dụng búa, còn lưu lại ADN của nạn nhân của tổ chức sát thủ mặt nạ mười mấy năm trước ở Mỹ."
Giản Dao: "Nói cách khác..."
Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười mỉa mai: "Còn nữa, so với nước ngầm còn phải kín hơn? Sát thủ mặt nạ giấu mình bên trong một tổ chức tội phạm, tiếp tục giết người, chỉ là dùng một cách khác. Cho nên cảnh sát luôn không tìm thấy gã. Không ai nghĩ tới gã sẽ trà trộn vào trong một tổ chức xã hội đen vượt biên? Sát thủ liên hoàn cao quý cũng kết bạn với bọn côn đồ, hơn nữa còn thích thú. Có lẽ trong mắt gã, những tên tội phạm này cũng giống như con rối. Sắp xếp những thứ này cũng vô cùng tài tình, bởi vì ở biên giới có thể thuận lợi cho gã rời khỏi Trung Quốc bất cứ lúc nào."
Giản Dao hỏi: "Vậy gã...tại sao không dứt khoát rời khỏi Trung Quốc?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, nói: "Gã đánh bại chuyên gia tâm lý học tội phạm vĩ đại nhất đất nước này, nhiều cảnh sát được phái đi bắt gã mà không có kết quả. Nếu như anh là gã...thì anh không nỡ đi."
Giản Dao im lặng trong chớp mắt, lên tiếng: "Gã đâu có đánh bại được anh. Anh quang minh thẳng thắn, gã lợi dụng em và Tử Ngộ làm tổn thương anh. Cái này sao tính đánh bại?"
Bạc Cận Ngôn lại khẽ cười: "Giản Dao, ánh sáng và bóng tối trước nay chưa bao giờ công bằng. Ánh sáng ở nơi chúng ta có thể thấy được, nhưng bóng tối lại có thể đến được nơi ánh sáng không chạm vào. Nhưng mà em nói rất đúng, không ai có thể đánh bại anh. Bọn chúng đã gọi anh là King, vậy thì cả đời này anh sẽ là King khiến chúng sợ hãi."
Anh nói vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đây là suy nghĩ trong lòng anh, không trau chuốt chút nào. Trong lòng Giản Dao có dòng khí nóng kích động, cô nhìn khuôn mặt anh, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng, đành nắm tay anh: "Vâng. Cận Ngôn, có mấy lời, có một số việc, chờ anh cảm thấy đến thời điểm thích hợp hãy nói với em. Em không hỏi, cũng không suy đoán nữa. Bởi vì em biết, sắp xếp của anh nhất định là tốt nhất. Anh có kế hoạch chu toàn của mình, em sẽ không làm phiền đến kế hoạch của anh. Em chỉ muốn đi bên anh, bảo vệ anh." Sau đó cô khẽ cười: "Anh là người đàn ông thông minh, thận trọng, sắc sảo nhất em từng biết, cho dù thế nào em cũng sẽ không giận anh, em sẽ chỉ tin tưởng anh."
Bạc Cận Ngôn: "Anh..." Mặt anh cứ thế đỏ lên, sau một lúc lâu, khẽ đáp: "Ừ."
Giản Dao định hỏi tiếp anh về tình tiết vụ án, thì anh lại đột ngột kéo cả người cô vào ngực, cúi đầu hôn vô cùng nhiệt tình, ngón tay vươn vào bên trong mái tóc đen của cô. Giản Dao bị anh hôn đến mức khẽ kêu lên, anh mới buông ra.
"Lần này chúng ta đi đến thành phố vùng biên là vì gì thế? Tại sao anh muốn đích thân đi?" Giản Dao lại hỏi.
Bạc Cận Ngôn đáp: "Nơi gã ẩn thân chính là ở tổ chức kia, gọi là "Phật Thủ", hiện tại cảnh sát cũng không thể nắm giữ được chứng cứ phạm tội và hang ổ của bọn chúng. Tuy nhiên đại đội trưởng cảnh sát địa phương Chu Thao gần đây nhận được một phần tài liệu ghi chép kĩ càng và manh mối quan trọng về tổ chức này. Thông qua liên lạc với cấp trên, anh đã hẹn với anh ta, anh ta sẽ đích thân giao cho anh, hơn nữa gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng."
Bình luận facebook