• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HÃY TỰ TRỌNG ĐẠI THIẾU GIA HỌ HÀN (4 Viewers)

  • Chương 47-48

Chương 47: Lạc đường trong mưa


Bên ngoài trời lại một lần nữa sáng lên, vài giây sau lại truyền đến một tiếng sấm to.


Ngay sau đó, thanh âm rơi xuống của những hạt mưa lớn vang lên.


“Bây giờ là hơn năm giờ, 4 giờ rưỡi đã tan học, sao lại hỏi con không đi đón cô ta? Không phải mẹ đã kêu người đi đón rồi sao?” Hàn Thất Lục vẻ mặt khinh thường.


Khương Viên Viên biểu tình có chút quái dị, trầm mặc một hồi, ngăn Hàn Thất Lục lại, có chút vội vàng nói: “Mẹ tính kêu người đi đón rồi, vì sợ con đi. Nhưng nghĩ lại con nhất định không dám không đi, nên mẹ liền… không để cho người khác đi đón.”


“Cái gì?!” Hàn Lục Hải trên sô pha nhảy dựng lên: “Mưa như thế này chắc chắn con bé không mang dù theo, sao lại không kêu ai đi đón?!”


“Ya! Tôi nghĩ Thất Lục sẽ đi!” Khương Viên Viên hối hận, Hàn Thất Lục lập tức xoay người chạy thẳng ra ngoài.


Hàn Lục Hải bước ra ngoài phòng khách, ngoài phòng khách là một đường đá thật dài, từ đây đến gara cần gần một nửa thời gian, mà từ gara đến cổng lại cần thêm ba bốn phút.


Nhoáng một cái, Hàn Thất Lục đã khởi động xe, biến mất ở phía cuối đường đá.


Trời mưa này cũng không phải là mưa bình thường, cách xa ba bốn thước cũng đã thấy không rõ.


“Chỉ mong con bé bây giờ đứng trước phòng học chờ chúng ta kêu người đến đón.” Nhìn một mảng bầu trời trắng xóa, ông nhẹ giọng nói.


Khương Viên Viên đi đến phía sau Hàn Lục Hải, nhíu mày hỏi: “Những lời này là có ý gì?”


Hàn Lục Hải xoay người, lấy tay ôm vợ nói: “Con bé nói không chừng vì nghĩ không muốn gây thêm phiền toái cho chúng ta, nên tự mình trở về nhà. Trời mưa lớn như vậy, nếu đúng là vậy, chắc chắn sẽ bị cảm a!”


Khép hai tay lại, Khương Viên Viên thành khẩn cầu nguyện: “Nhanh ngừng mưa đi, đừng để cho Sơ Hạ nhà chúng ta gặp mưa.”


Bên kia, sau khi An Sơ Hạ tạm biệt các bạn học xong phát hiện chưa có xe tới đón. Sau khi đứng đợi một lúc, cô rốt cuộc chờ không được, vì trời bắt đầu âm u rồi, cuối trời lại sáng lên vài tia chớp.


Nếu tiếp tục chờ ở đây, chắc chắn sẽ bị ướt.


Vốn là là muốn gọi điện thoại về hỏi, nhưng Khương Viên Viên cố ý để điện thoại cô ở phòng học. Trong lòng lại nghĩ không muốn phiền toái Hàn gia, nên cầm bài tập khập khiễng chạy về Hàn gia.


Trên đường có nhiều bạn muốn đưa cô về, nhưng cô sợ chuyện mình ở Hàn gia bị tiết lộ, gây thêm nhiều phiền toái, nên đã từ chối hết.


Hiện tại cô mặc kệ mưa to cứ thế chạy, trước mắt mê mang một mảng, đột nhiên cô có cảm giác thất bại.


Lại có thể quên mình bị mù đường…


Nhìn ngã ba đường trước mắt, cô cảm thấy mỗi con đường đều rất quen thuộc, nhưng mỗi con đường lại đều rất xa lạ. Rốt cuộc là con đường mới là đường về Hàn gia? Cô lắc đầu, mưa rơi xuống càng lớn, cô không nhớ được, vì thế chọn đường bên trái.


Mặc dù cố tình đi ép sát vào mái hiên, nhưng hiện tại cô vẫn ướt sũng.


Vì không muốn sách trong tay bị ướt, cô đem áo khoác trùm lên tiếp tục đi. Mặc dù chân rất đau, nhưng trong nháy mắt đã đi xa Học viện Tư Đế Lan.


Nhưng có ai nói cho cô biết, đây là đâu?


Càng chạy càng xa, cô phát hiện nhà càng ngày càng thưa thớt, chờ tầm mắt rõ ràng một chút, cô phát hiện trước mặt mình là một nghĩa địa!




Chương 48: Cô tính cứ như vậy mà chết ở đây à


Tuy rằng nói cô là người theo chủ nghĩa vô thần, vừa không tin Cơ Đốc Giáo vừa không tin Phật giáo lại càng không tin Đạo Hồi, nhưng nhìn nơi hoang tàn vắng vẻ như vậy còn có đầy bia mộ, nếu như nói không sợ hãi nhất định là nói dối.


Mới vừa rồi còn không biết, bây giờ thấy rõ ràng, cô nhất thời cảm thấy sau lưng đầy mồ hôi lạnh.


Hàn Thất Lục lái xe nhanh như gió, bởi vì là ngày mưa, trên đường xe cũng không nhiều.


Lúc tới Học viện Tư Đế Lan, An Sơ Hạ cũng sớm đã đi xa, Hàn Thất Lục chạy qua dãy phòng học lại rất nhanh chạy đến phòng bảo vệ. Mấy người bảo vệ đang cầm tấm vé xem.


“Có thấy một nữ sinh, không xinh đẹp lắm, từ Học viện Tư Đế Lan đi ra?” Hàn Thất Lục còn chưa kịp thở đã đá văng cửa phòng bảo vệ xông vào hỏi.


Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau: “Đây không phải là… Hàn thiếu gia sao?”


“Tôi hỏi mấy người có thấy hay không!!” Những lời này ngữ khí rất không thân thiện, vài chú bảo vệ bị quát lớn không dám nói lời nào. Người nào cũng biết thật ra người xử lý mọi việc ở Tư Đế Lan chính là Hàn Lục Hải.


Một người bảo vệ lớn tuổi nói: “Nữ sinh không xinh đẹp lắm ở Tư Đế Lan có cả trăm người, cũng có thể là cả ngàn người. Xin hỏi, người mà thiếu gia muốn tìm là người nào?”


Hàn Thất Lục nhíu mày nghĩ cái riêng của An Sơ Hạ, rốt cục đưa ra kết luận: “Cô ấy không chỉ không xinh đẹp, mà còn… rất ngốc!”


Bác bảo vệ lắc đầu: “Tôi không biết người muốn tìm ai, bất quá mới vừa rồi lúc trời chưa mưa, có một nữ sinh rất đẹp khập khiễng cầm sách đi ra. Tư Đế Lan đặc biệt không có xe đưa đón, người tìm cô bé đó sao?”


Khập khiễng…


Hàn Thất Lục đột nhiên nghĩ đến lúc cô ở trong phòng chân đã đau như vậy, vậy còn đi trong mưa sao?


Cô đúng là ngu ngốc đi? Biết rõ ràng là trời sắp mưa lại không ở trong phòng học chờ!


Lái xe dọc theo đường về nhà vài lần đều không thấy bóng dáng An Sơ Hạ, lại gọi điện thoại về nhà hỏi nói là chưa về, Hàn Thất Lục lúc này mới nhớ ra An Sơ Hạ bị mù đường, tìm không thấy đường về nên bị lạc.


Lúc đi ngang qua ngã ba đường, trong tiềm thức hắn cảm thấy có khả năng An Sơ Hạ rẽ qua đường bên trái, vì thế đạp ga hướng về phía đó.


Một nghĩa địa lớn như vậy làm cho cô cảm giác cả người đều tỉnh táo hẳn lên.


Cảm giác sợ hãi trong lòng liền vội vàng tan biến, nhưng dưới chân lại đầy nước, vô ý trượt chân.


Tệ nhất là… Sau khi trượt chân liền không đứng dậy được. Hiện tại cô thật tình nghĩ nên hát một bài hát ”chân đau lại khó thở, đã vậy còn té”.


Ngửa đầu nhìn bầu trời, hạt mưa rậm rạp không biết mệt mỏi rơi xuống, rơi lên trên mặt cô.


Lâu rồi không có gặp mưa, loại cảm giác này, dường như cũng không tệ… Nếu như có thể cứ như vậy chết đi, có thể nhìn thấy mẹ chứ?


“Cô tính cứ như vậy mà chết ở đây à?”


Một giọng nam dễ nghe vang lên, cô không khỏi nổi da gà. Nhưng đèn xe làm người ta mở mắt ra nhìn đến hoang mang.


Không biết từ khi nào một chiếc xe thể thao màu lam cư nhiên đứng ở trước mặt cô. Cần gạt nước không ngừng đong đưa, cô nhìn qua tấm kính, thấy rõ người ngồi bên trong là Hàn Thất Lục.


Tại sao lúc cô gặp khó khăn nhất hắn luôn xuất hiện?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
  • Khốn Thành Hùng Miêu
Chương 86

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom