Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
- Vâng, đại ca.
Một đám đàn ông cao lớn cúi đầu cung kính nhận lệnh.
Quân Nhạc bị người đưa đi, Doãn Phong liếc anh ta một cái, trong mắt không che giấu được sát ý kinh thiên, nhưng rất nhanh đã bị cậu ta giấu đi.
- Vân Duật.
Doãn Phong cười hì hì nhào vào trong lòng Vân Duật. Cậu ta sụt sịt ủy khuất khóc nức nở, chậc, chẳng qua là không có nước mắt.
- Vân Duật, em đúng là độc ác, sao có thể bỏ tôi một mình mà chạy sang đây chứ, làm tôi tìm thật khổ.
Doãn Phong thấp hơn Vân Duật nửa cái đầu, làn da cũng phi thường trắng trẻo nhìn rất giống một tiểu bạch kiểm đáng yêu nhưng cách xưng hô của cậu ta đối với hắn lại không hề phù hợp với ngoại hình đối lập của hai người.
- Sao... sao cậu biết tôi ở đây.
Vân Duật vừa nhìn thấy khuôn mặt thiếu đánh của Doãn Phong nơi nào đó khẽ nhói lên, ẩn ẩn đau.
- Vợ ở đâu đương nhiên chồng phải ở đó rồi đúng không.
Vừa nói bàn tay cậu ta không an phận một tay vươn ra nắn bóp quả đào mềm, một tay đưa lên cách một lớp áo vân vê ngắt nhéo hạt đầu đỏ của Vân Duật.
- Thoải mái không?
Những lời thốt ra từ miệng Doãn Phong làm cho Vân Duật cả người không được tự nhiên, mặt mũi nóng bừng khiến hắn chỉ muốn tìm một lỗ để chui xuống.
- Đừng động vào tôi.
Vân Duật nhớ đến tối hôm đó, hắn bị đám tình nhân của mình hợp sức báo thù, cho dùng một loại thuốc khiến người công đến đâu cũng chỉ có thể bất lực nằm dưới thân người ta r*n rỉ.
Hắn cảm thấy bản thân mình vừa may mắn lại vừa bất hạnh, may mắn vì người "thông" hắn là người quen, còn bất hạnh là... hắn nằm dưới, hức huhu.
- Sao lại không muốn, tôi nhớ đêm hôm đó em rất nhiệt tình mà, chỗ này còn chảy rất nhiều nước nữa đó, giờ nghĩ lại vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào nha.
Doãn Phong hạ lưu dí mặt mình vào mặt Vân Duật, phun khí nóng nói những lời ai nghe thấy cũng mặt đỏ tim đập.
- ...
Lạc Dư đứng cách đó không xa nhìn một màn này, mặt cậu sị ra, mặt dài ra nhìn vô cùng buồn cười.
Hóa ra Vân Duật đến tìm cậu là để cho cậu ăn thức ăn cho cẩu, tức chết mất, cậu đáng lẽ không nên cho hắn ở lại chỗ mình mới phải, còn mất công đi làm thủ tục nhập học gì gì đó nữa chữ, a a a, đúng là làm ơn mắc oán.
- Lão đại.
Doãn Phong phát giác ra đằng sau có người, mắt cậu ta lóe sáng vui vẻ hô lên buông Vân Duật ra.
- Ừm, hai người cứ tiếp tục, tôi không làm bóng đèn đâu.
Nói xong cậu liền quay đầu hướng cửa trường học đi tới, cậu cũng nên tìm một người để yêu thôi, một năm rồi tên Nhan Mặc kia cũng không đến tìm cậu, hừ, cậu dỗi.
- Vậy đợi đến lúc xong việc thì tôi sẽ đem theo Vân Duật đến tìm cậu.
Doãn Phong vẫy tay, Vân Duật muốn nhân cơ hội này chạy trốn.
- Haiz, em muốn trốn tôi tiếp sao, đây là thói hư, phải phạt thật nặng nha.
Doãn Phong từ đằng sau giam người vào lãnh địa của mình, cậu ta liếc mắt nhìn Lạc Dư, khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn hảo.
Doãn Phong âm thầm cầu nguyện cho lão đại của mình, thời gian Lạc Dư không ở trong nước Nhan Mặc đã thay đổi rất nhiều.
Hắn càng ngày càng lạnh, cả người tử khí âm u, ai nấy đều sợ hãi không dám tới gần hắn, ngay cả lão cha cũng bất lực. Gia cảnh nhà Doãn Phong cũng không kém, cậu ta còn là đàn em của Lạc Dư nên biết được khá nhiều thứ rất thú vị.
- Vân Duật, em nên ngoan một chút, nếu không...
- Nếu không cái gì?
- Nếu không... tôi sẽ học theo Nhan Mặc mà xây một nơi, khiến em, cả đời này cũng thoát không nổi đó.
Cậu ta từng tham quan căn nhà mà Nhan Mặc đích thân thiết kế xây dựng giành riêng cho Lạc Dư, mọi thứ bên trong đều rất bình thường ngoại trừ có thêm một căn tầng hầm tình th* cùng với hàng trăm camera ở khắp mọi nơi.
A, làm sao đây, hắn cũng muốn nhốt bảo bối của mình vào một nơi như vậy, liệu bây giờ xây còn kịp không nhỉ.
Vân Duật rùng mình, hắn giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm của người kia.
- Buông, Doãn Phong, cậu buông tôi ra đi được không.
Doãn Phong âm trầm nhìn hắn.
- Đừng hòng, cả đời này em chỉ có thể thuộc về Doãn Phong tôi đây.
Vân Duật không đồng ý.
- Tôi là thẳng, tôi phải là người đè cậu dưới thân, tôi không thể nào lại đi nằm dưới được.
Doãn Phong cười lạnh.
- Vậy sao?
Cậu ta đè Vân Duật lên bức tường, hai tay vô cùng thành thục cởi bỏ chiếc quần tây của hắn.
- Nếu em không r*n dưới thân tôi thì tôi sẽ buông tha cho em, ngược lại... em cũng biết mình phải làm gì.
- Ông đây nhất định không... A.
Bên trong cơ thể đột ngột bị dị vật công phá, cả người Vân Duật mềm nhũn dựa vào lồng ngực Doãn Phong.
- Ưm.
Hắn cắn chặt răng không để mình khuất phục, Doãn Phong cười lạnh, ngón tay điên cuồng đâm chọc, một ngón, hai ngón, ba ngón... đến khi bên trong Vân Duật đủ bốn ngón tay thì cậu ta mới dừng lại.
- Bảo bối, anh muốn vào.
Trong mắt một mảng mờ mịt, Vân Duật chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cây đại côn một đường thẳng tắp xông vào.
- A... ưm.
Vân Duật mất khống chế hét lên, trong miệng cũng bật ra những âm thanh xấu hổ, damdang.
Một đám đàn ông cao lớn cúi đầu cung kính nhận lệnh.
Quân Nhạc bị người đưa đi, Doãn Phong liếc anh ta một cái, trong mắt không che giấu được sát ý kinh thiên, nhưng rất nhanh đã bị cậu ta giấu đi.
- Vân Duật.
Doãn Phong cười hì hì nhào vào trong lòng Vân Duật. Cậu ta sụt sịt ủy khuất khóc nức nở, chậc, chẳng qua là không có nước mắt.
- Vân Duật, em đúng là độc ác, sao có thể bỏ tôi một mình mà chạy sang đây chứ, làm tôi tìm thật khổ.
Doãn Phong thấp hơn Vân Duật nửa cái đầu, làn da cũng phi thường trắng trẻo nhìn rất giống một tiểu bạch kiểm đáng yêu nhưng cách xưng hô của cậu ta đối với hắn lại không hề phù hợp với ngoại hình đối lập của hai người.
- Sao... sao cậu biết tôi ở đây.
Vân Duật vừa nhìn thấy khuôn mặt thiếu đánh của Doãn Phong nơi nào đó khẽ nhói lên, ẩn ẩn đau.
- Vợ ở đâu đương nhiên chồng phải ở đó rồi đúng không.
Vừa nói bàn tay cậu ta không an phận một tay vươn ra nắn bóp quả đào mềm, một tay đưa lên cách một lớp áo vân vê ngắt nhéo hạt đầu đỏ của Vân Duật.
- Thoải mái không?
Những lời thốt ra từ miệng Doãn Phong làm cho Vân Duật cả người không được tự nhiên, mặt mũi nóng bừng khiến hắn chỉ muốn tìm một lỗ để chui xuống.
- Đừng động vào tôi.
Vân Duật nhớ đến tối hôm đó, hắn bị đám tình nhân của mình hợp sức báo thù, cho dùng một loại thuốc khiến người công đến đâu cũng chỉ có thể bất lực nằm dưới thân người ta r*n rỉ.
Hắn cảm thấy bản thân mình vừa may mắn lại vừa bất hạnh, may mắn vì người "thông" hắn là người quen, còn bất hạnh là... hắn nằm dưới, hức huhu.
- Sao lại không muốn, tôi nhớ đêm hôm đó em rất nhiệt tình mà, chỗ này còn chảy rất nhiều nước nữa đó, giờ nghĩ lại vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào nha.
Doãn Phong hạ lưu dí mặt mình vào mặt Vân Duật, phun khí nóng nói những lời ai nghe thấy cũng mặt đỏ tim đập.
- ...
Lạc Dư đứng cách đó không xa nhìn một màn này, mặt cậu sị ra, mặt dài ra nhìn vô cùng buồn cười.
Hóa ra Vân Duật đến tìm cậu là để cho cậu ăn thức ăn cho cẩu, tức chết mất, cậu đáng lẽ không nên cho hắn ở lại chỗ mình mới phải, còn mất công đi làm thủ tục nhập học gì gì đó nữa chữ, a a a, đúng là làm ơn mắc oán.
- Lão đại.
Doãn Phong phát giác ra đằng sau có người, mắt cậu ta lóe sáng vui vẻ hô lên buông Vân Duật ra.
- Ừm, hai người cứ tiếp tục, tôi không làm bóng đèn đâu.
Nói xong cậu liền quay đầu hướng cửa trường học đi tới, cậu cũng nên tìm một người để yêu thôi, một năm rồi tên Nhan Mặc kia cũng không đến tìm cậu, hừ, cậu dỗi.
- Vậy đợi đến lúc xong việc thì tôi sẽ đem theo Vân Duật đến tìm cậu.
Doãn Phong vẫy tay, Vân Duật muốn nhân cơ hội này chạy trốn.
- Haiz, em muốn trốn tôi tiếp sao, đây là thói hư, phải phạt thật nặng nha.
Doãn Phong từ đằng sau giam người vào lãnh địa của mình, cậu ta liếc mắt nhìn Lạc Dư, khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn hảo.
Doãn Phong âm thầm cầu nguyện cho lão đại của mình, thời gian Lạc Dư không ở trong nước Nhan Mặc đã thay đổi rất nhiều.
Hắn càng ngày càng lạnh, cả người tử khí âm u, ai nấy đều sợ hãi không dám tới gần hắn, ngay cả lão cha cũng bất lực. Gia cảnh nhà Doãn Phong cũng không kém, cậu ta còn là đàn em của Lạc Dư nên biết được khá nhiều thứ rất thú vị.
- Vân Duật, em nên ngoan một chút, nếu không...
- Nếu không cái gì?
- Nếu không... tôi sẽ học theo Nhan Mặc mà xây một nơi, khiến em, cả đời này cũng thoát không nổi đó.
Cậu ta từng tham quan căn nhà mà Nhan Mặc đích thân thiết kế xây dựng giành riêng cho Lạc Dư, mọi thứ bên trong đều rất bình thường ngoại trừ có thêm một căn tầng hầm tình th* cùng với hàng trăm camera ở khắp mọi nơi.
A, làm sao đây, hắn cũng muốn nhốt bảo bối của mình vào một nơi như vậy, liệu bây giờ xây còn kịp không nhỉ.
Vân Duật rùng mình, hắn giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm của người kia.
- Buông, Doãn Phong, cậu buông tôi ra đi được không.
Doãn Phong âm trầm nhìn hắn.
- Đừng hòng, cả đời này em chỉ có thể thuộc về Doãn Phong tôi đây.
Vân Duật không đồng ý.
- Tôi là thẳng, tôi phải là người đè cậu dưới thân, tôi không thể nào lại đi nằm dưới được.
Doãn Phong cười lạnh.
- Vậy sao?
Cậu ta đè Vân Duật lên bức tường, hai tay vô cùng thành thục cởi bỏ chiếc quần tây của hắn.
- Nếu em không r*n dưới thân tôi thì tôi sẽ buông tha cho em, ngược lại... em cũng biết mình phải làm gì.
- Ông đây nhất định không... A.
Bên trong cơ thể đột ngột bị dị vật công phá, cả người Vân Duật mềm nhũn dựa vào lồng ngực Doãn Phong.
- Ưm.
Hắn cắn chặt răng không để mình khuất phục, Doãn Phong cười lạnh, ngón tay điên cuồng đâm chọc, một ngón, hai ngón, ba ngón... đến khi bên trong Vân Duật đủ bốn ngón tay thì cậu ta mới dừng lại.
- Bảo bối, anh muốn vào.
Trong mắt một mảng mờ mịt, Vân Duật chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cây đại côn một đường thẳng tắp xông vào.
- A... ưm.
Vân Duật mất khống chế hét lên, trong miệng cũng bật ra những âm thanh xấu hổ, damdang.
Bình luận facebook