Hồng Ngũ
Tác giả VW
-
Chương 92: Buổi học bất ổn
Bình An thuận tiện làm thân được với A Lam, nàng cũng nhìn nhận cô một cách tích cực hơn nên cả hai khá hợp ý.
Khoảng 8 rưỡi, giáo viên bước vào, trên tay cầm chiếc kệ vàng kim. Người đàn ông trung niên với cặp kính mỏng, khuôn mắt mang theo trầm ổn. Ông thấp giọng nói: “ Được rồi, buổi trước tôi đã yêu cầu các em mang theo giá đỡ, đầy đủ chứ?”
Mọi người lần lượt lấy ra. Mặc dù hoạ tiết hoặc màu sắc khác nhau, nhưng đều theo cấu trúc là chiếc bàn tròn lõm xuống có hoa văn tinh sảo.
Bình An cũng loay hoay tìm, may mà cô được vị đưa đi học sáng nay chuẩn bị giúp cho rồi.
Vị giáo viên gỗ đầu thước gỗ xuống bàn ôn tồn gật đầu: “ Hôm nay chúng ta sẽ thực hành tạo quả cầu băng và nó phải nằm cố định trên cái kệ này, các em đã hiểu chưa?”
Cả lớp đồng loạt đáp: “ vâng ạ!”
Thấy học viên đã hiểu, ông bắt đầu thi triển ma thuật. Trong mắt Bình An, cô cảm thấy rất khó hiểu khi thầy giáo cứ múa tay múa chân trên cái giá đỡ như thần linh làm phép. Nhưng đối với những ai am hiểu, họ biết đây là quá trình của một kiệt tác
Lớp hơi nước bốc lên, bàn tay của ông ấy xuất hiện khí lạnh. Những bông tuyết nối đuôi nhau, dần dần bám thành một vòng tròn rồi đóng băng lại.
Bình An chỉ hận không thể vỗ tay thật lớn, ảo, ảo quá đi trời ơi!!
Thầy điềm tĩnh giơ tay ra phía học viên: “ đến lượt các em”
Mọi người lập trước trở nên nghiêm túc, A Lam so với lúc cười cười nói chuyện với cô thì như biến thành người khác.
Do một lực ma pháp lớn toả ra, lớp học mang theo hơi lạnh. Những cực phẩm được hình thành.
Đặc biệt nhất là nữ chủ, kiệt tác của cô ấy so với các bạn lấp lánh hơn nhiều. Bông tuyết cũng theo hành lối rất vừa mắt.
Riêng Bình An… là người duy nhất chưa làm được. Cô còn không biết làm sao để điều khiển ma pháp đừng nói đến việc dùng nó như một pháp sư. Thay vì nhập tâm như các bạn, Bình An nhắm mắt lẩm bẩm vài câu thần chú tào lao. Đương nhiên, không có kết quả. Cô cảm thấy lúng túng và tên hệ thống chết tiệt đã chạy đi bảo trì.
Mọi người bắt đầu để ý đến cô, vài người không ngại bàn tán này kia.
“ Biết ngay! Có bao giờ nó làm được đâu”
“ Mày bé bé cái mồm thôi, không lại bị hành thì kêu ai”
“ Xí, ta chính là sợ gia thế nó chứ đâu có sợ nó”
Bình An bất lực, cô chống tay lên cằm rồi vung bừa vài cái. A Lam cũng có lòng tốt, nàng ngồi dịch vào Bình An rồi hết sức chỉ dạy.
Nhưng khả năng tiếp thu của cô hình như kém hết phần người khác, A Lam nói như cái máy mà vẫn phải bó tay
Dù vậy, Bình An vẫn muốn thử lần cuối. Lần này may mắn hơn, ma pháp bắt đầu có dấu hiệu hình thành.
Một nửa quả cầu được hình thành thì bỗng nổ tung. Vụn băng bắn tung toé lên đám học viên xung quanh. Bình An bị doạ sợ liền ôm đầu định chui xuống gầm bàn.
Không khí bắt đầu hoảng loạng, thầy giáo lớn tiếng gây sự chú ý: “ không sao, các em có thể về luyện tập thêm “ rồi nghiền ngẫm đánh giá Bình An.
--------
Bình An như cái xác nằm bẹp ra bàn. Mái tóc bạch kim óng ả rũ về một phái che đi vành tai nhỏ. A Lam không biết nên nói gì. Từ sáng tới giờ, tiết học nào Bình AN cũng không thực hành được. thầy cô cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khó chịu. Nếu như trước đây, nàng sẽ cho là cô ngu ngốc, lười nhác và ỷ lại. Nhưng xem kĩ ra, Bình An đã rất cô gắng. Chỉ là thiếu một chút may mắn mà thôi.
Nhìn về phía dưới, Bạch Uyển đang được mấy nam chủ vây quanh.
Nàng ấy sở hữu xinh đẹp tóc vàng như mây như lụa. Đôi mắt xanh thẳm của biển lớn và hàng lông mi yêu mị. Bạch Uyển dáng dấp đoan chính, mỗi cử chỉ đều thướt tha nhẹ nhàng khiến người xem không khỏi cảm thán. Mặc dù bị mấy cái miệng trêu trọc, Bạch Uyển cũng không tức giận mà chỉ từ từ lật trang sách.
Bỗng, đồng tử cô dãn ra. Trong mắt ngọc phản chiếu một luồng ma lực khổng lồ và có màu nhàn nhạt
“ Bùm!!!”
Giống như một quả bong bóng, nó nổ tung và có âm thanh rất lớn. Bình AN đương nhiên bị doạ sợ, đôi tai muốn run rẩy liên hồi.
Đám học viên cá biệt cười lớn, hai tay ôm bụng khúc khích nói: “ haha, thế mà đã sợ.” Mấy đứa này gia thế sánh ngang với Bình An. Vì vậy chúng nó đâu chịu lép vế. cái miệng suốt ngày càm ràm và tính nóng nẩy của cô chúng rất thích trêu trọc.
Mọi người ngơ ngác, căn bản đã đoán trước Bình An sẽ làm gì. Thể nào cũng la lối om sòm rồi nói: đợi đấy, ta sẽ bảo ba ta đuổi người đi
Nhưng, cô ngược lại rất nhẹ nhàng. Bình An vuốt vuốt lại đuôi tóc , cẩn thận kiểm tra bên má xem có bị in lại vết hàn của bàn không. Xong suôi, cô với tới chiếc bút lông chưa đóng nắp, như xạ thủ phi cái vào vào đám oắt con đó.
Tên đứng đầu cảm thấy một trận gió trong tích tắc thổi lạnh vành tai. cọng tóc của nó bị ngòi bút xuyên qua rồi cắm trên vách tường. Bình An dáng đứng như bà tướng, khiêu khích nhìn mấy học viên.
Thằng nhóc mặt đầy mụn nghiến răng, nó vừa tức vừa sợ. Bình thường Bình An không thể điều khiển ma thuật nên chỉ dùng tay đánh bọn nó. Hôm nay lại dùng đòn gọn lẹ thế này, chúng đương nhiên bất ngờ.
Đôi mắt trong trẻo được thu hẹp, Bình An dẫm chân lên ghế rồi khoanh tay coi thường. Môi mỏng cong lên khiêu khích, bàn tay ngoắc ngoắc vài cái.
Mọi người bị doạ, thật không dám nói đây là tình huống gì. Đám nhà giàu gầm gừ như những con quái vật đói khát. Xắn tay áo rồi tàn bạo lườm thân ảnh nhỏ bé của cô. Thằng cầm đầu hùng hổ bước tới
Khoảng 8 rưỡi, giáo viên bước vào, trên tay cầm chiếc kệ vàng kim. Người đàn ông trung niên với cặp kính mỏng, khuôn mắt mang theo trầm ổn. Ông thấp giọng nói: “ Được rồi, buổi trước tôi đã yêu cầu các em mang theo giá đỡ, đầy đủ chứ?”
Mọi người lần lượt lấy ra. Mặc dù hoạ tiết hoặc màu sắc khác nhau, nhưng đều theo cấu trúc là chiếc bàn tròn lõm xuống có hoa văn tinh sảo.
Bình An cũng loay hoay tìm, may mà cô được vị đưa đi học sáng nay chuẩn bị giúp cho rồi.
Vị giáo viên gỗ đầu thước gỗ xuống bàn ôn tồn gật đầu: “ Hôm nay chúng ta sẽ thực hành tạo quả cầu băng và nó phải nằm cố định trên cái kệ này, các em đã hiểu chưa?”
Cả lớp đồng loạt đáp: “ vâng ạ!”
Thấy học viên đã hiểu, ông bắt đầu thi triển ma thuật. Trong mắt Bình An, cô cảm thấy rất khó hiểu khi thầy giáo cứ múa tay múa chân trên cái giá đỡ như thần linh làm phép. Nhưng đối với những ai am hiểu, họ biết đây là quá trình của một kiệt tác
Lớp hơi nước bốc lên, bàn tay của ông ấy xuất hiện khí lạnh. Những bông tuyết nối đuôi nhau, dần dần bám thành một vòng tròn rồi đóng băng lại.
Bình An chỉ hận không thể vỗ tay thật lớn, ảo, ảo quá đi trời ơi!!
Thầy điềm tĩnh giơ tay ra phía học viên: “ đến lượt các em”
Mọi người lập trước trở nên nghiêm túc, A Lam so với lúc cười cười nói chuyện với cô thì như biến thành người khác.
Do một lực ma pháp lớn toả ra, lớp học mang theo hơi lạnh. Những cực phẩm được hình thành.
Đặc biệt nhất là nữ chủ, kiệt tác của cô ấy so với các bạn lấp lánh hơn nhiều. Bông tuyết cũng theo hành lối rất vừa mắt.
Riêng Bình An… là người duy nhất chưa làm được. Cô còn không biết làm sao để điều khiển ma pháp đừng nói đến việc dùng nó như một pháp sư. Thay vì nhập tâm như các bạn, Bình An nhắm mắt lẩm bẩm vài câu thần chú tào lao. Đương nhiên, không có kết quả. Cô cảm thấy lúng túng và tên hệ thống chết tiệt đã chạy đi bảo trì.
Mọi người bắt đầu để ý đến cô, vài người không ngại bàn tán này kia.
“ Biết ngay! Có bao giờ nó làm được đâu”
“ Mày bé bé cái mồm thôi, không lại bị hành thì kêu ai”
“ Xí, ta chính là sợ gia thế nó chứ đâu có sợ nó”
Bình An bất lực, cô chống tay lên cằm rồi vung bừa vài cái. A Lam cũng có lòng tốt, nàng ngồi dịch vào Bình An rồi hết sức chỉ dạy.
Nhưng khả năng tiếp thu của cô hình như kém hết phần người khác, A Lam nói như cái máy mà vẫn phải bó tay
Dù vậy, Bình An vẫn muốn thử lần cuối. Lần này may mắn hơn, ma pháp bắt đầu có dấu hiệu hình thành.
Một nửa quả cầu được hình thành thì bỗng nổ tung. Vụn băng bắn tung toé lên đám học viên xung quanh. Bình An bị doạ sợ liền ôm đầu định chui xuống gầm bàn.
Không khí bắt đầu hoảng loạng, thầy giáo lớn tiếng gây sự chú ý: “ không sao, các em có thể về luyện tập thêm “ rồi nghiền ngẫm đánh giá Bình An.
--------
Bình An như cái xác nằm bẹp ra bàn. Mái tóc bạch kim óng ả rũ về một phái che đi vành tai nhỏ. A Lam không biết nên nói gì. Từ sáng tới giờ, tiết học nào Bình AN cũng không thực hành được. thầy cô cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khó chịu. Nếu như trước đây, nàng sẽ cho là cô ngu ngốc, lười nhác và ỷ lại. Nhưng xem kĩ ra, Bình An đã rất cô gắng. Chỉ là thiếu một chút may mắn mà thôi.
Nhìn về phía dưới, Bạch Uyển đang được mấy nam chủ vây quanh.
Nàng ấy sở hữu xinh đẹp tóc vàng như mây như lụa. Đôi mắt xanh thẳm của biển lớn và hàng lông mi yêu mị. Bạch Uyển dáng dấp đoan chính, mỗi cử chỉ đều thướt tha nhẹ nhàng khiến người xem không khỏi cảm thán. Mặc dù bị mấy cái miệng trêu trọc, Bạch Uyển cũng không tức giận mà chỉ từ từ lật trang sách.
Bỗng, đồng tử cô dãn ra. Trong mắt ngọc phản chiếu một luồng ma lực khổng lồ và có màu nhàn nhạt
“ Bùm!!!”
Giống như một quả bong bóng, nó nổ tung và có âm thanh rất lớn. Bình AN đương nhiên bị doạ sợ, đôi tai muốn run rẩy liên hồi.
Đám học viên cá biệt cười lớn, hai tay ôm bụng khúc khích nói: “ haha, thế mà đã sợ.” Mấy đứa này gia thế sánh ngang với Bình An. Vì vậy chúng nó đâu chịu lép vế. cái miệng suốt ngày càm ràm và tính nóng nẩy của cô chúng rất thích trêu trọc.
Mọi người ngơ ngác, căn bản đã đoán trước Bình An sẽ làm gì. Thể nào cũng la lối om sòm rồi nói: đợi đấy, ta sẽ bảo ba ta đuổi người đi
Nhưng, cô ngược lại rất nhẹ nhàng. Bình An vuốt vuốt lại đuôi tóc , cẩn thận kiểm tra bên má xem có bị in lại vết hàn của bàn không. Xong suôi, cô với tới chiếc bút lông chưa đóng nắp, như xạ thủ phi cái vào vào đám oắt con đó.
Tên đứng đầu cảm thấy một trận gió trong tích tắc thổi lạnh vành tai. cọng tóc của nó bị ngòi bút xuyên qua rồi cắm trên vách tường. Bình An dáng đứng như bà tướng, khiêu khích nhìn mấy học viên.
Thằng nhóc mặt đầy mụn nghiến răng, nó vừa tức vừa sợ. Bình thường Bình An không thể điều khiển ma thuật nên chỉ dùng tay đánh bọn nó. Hôm nay lại dùng đòn gọn lẹ thế này, chúng đương nhiên bất ngờ.
Đôi mắt trong trẻo được thu hẹp, Bình An dẫm chân lên ghế rồi khoanh tay coi thường. Môi mỏng cong lên khiêu khích, bàn tay ngoắc ngoắc vài cái.
Mọi người bị doạ, thật không dám nói đây là tình huống gì. Đám nhà giàu gầm gừ như những con quái vật đói khát. Xắn tay áo rồi tàn bạo lườm thân ảnh nhỏ bé của cô. Thằng cầm đầu hùng hổ bước tới
Bình luận facebook