Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Sờ cho tôi!
Vệ Dương, dừng lại, cậu mau dừng lại đi.”
Tiếng của Vệ Dương từ trong miệng phát ra mơ hồ không rõ, “Diệp Tiên Tiên, cậu thơm quá.”
Động tác xoa bóp trên tay cũng không hề dừng lại, hơn nữa còn gia tăng mức độ, cả bầu vú đều bị cậu ta tóm ở trong lòng bàn tay mà nắn bóp lúc tròn lúc dẹt.
Lý trí đã hoàn toàn đắm chìm vào hai quả cầu mềm mại này rồi.
“Tôi căng trướng đau quá, cậu mau sờ đi.”
Nói rồi cậu ta kéo tay Diệp Tiên Tiên đặt lên chỗ túp đều căng phồng bên dưới.
[Em gái streamer ơi, dương vật của yêu quái lông đỏ có to không?]
[Mẹ, cái tên yêu quái này dâm dê thật.]
[Anh đây nhìn mà thèm.]
[Streamer ơi, anh cũng muốn em sờ dương vật của anh. Người ta cương rồi.]
Từng phần tặng thưởng chạy ngang màn hình.
Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Hừ! Có sờ thì cũng là sờ tôi.]
Người xem Con người rắn rỏi 88 tặng thưởng 200 Đóa hoa lam. (Sờ tôi, tôi cho em hai trăm triệu.)
[Hai trăm triệu… Đệch, đại gia của Hamha.]
[Streamer sờ tui đi, tui cũng cho em hai trăm triệu.]
[Đùa gì vậy, một tên chữ vàng như chú thì lấy đâu ra hai trăm triệu.]
[… Ông phía trên thật biết đùa.]
Người đàn ông một đêm mười lần – chữ hồng: [Trên người anh đầy có rất nhiều thứ trăm triệu, ai muốn thì thưởng người đó.]
[Tôi phục tên của ông.]
[Cái đệt! Các ông trâu bò, thật trâu bò…]
Đề tài của nhóm làn đạn luôn là như vậy… Không giống người bình thường. Khóe miệng của Diệp Tiên Tiên hơi run rẩy.
Cô chưa kịp phản ứng thì tay đã bị Vệ Dương dẫn dắt mà vuốt ve lên xuống, căn dương vật kia giật giật hai cái trong tay cô tựa như sự đụng chạm của cô khiến nó rất vui sướng.
Vệ Dương đáng ghét, còn lâu cô mới muốn sờ.
Cô cúi đầu, cắn lên vai cậu ta một cái.
Đau đớn làm cho lý trí đang chìm đắm trong tình dục của Vệ Dương quay trở lại một chút, Vệ Dương đưa tay, hơi đẩy Diệp Tiên Tiên ra, xoa xoa mặt, “… Mẹ kiếp.”
Trong bóng tối mờ mịt, đôi mắt ướt át của người thiếu nữ tựa như ngôi sao lấp lánh bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Cứ nhìn như vậy, Vệ Dương liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cậu ta vò tóc, có chút luống cuống, “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”
Giờ phút này, Diệp Tiên Tiên chỉ nghĩ tới việc phải nhanh tiễn ông thần này đi, cô gục đầu xuống, cụp mi rũ mắt, “Vậy, tớ về đây.”
Không đợi Vệ Dương mở miệng cô đã nhặt cặp sách rơi trên đất lên rồi chạy đi.
Thời thế thay đổi, lúc này đổi ngược lại thành cô cụp đuôi bỏ trốn.
“Ông đây đáng sợ như vậy hả?” Vệ Dương lẩm bẩm trong miệng.
Cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh đèn đường kia biến mất khỏi tầm mắt, cậu ta nhếch miệng cười, vung cặp sách qua vai, ngân nga một bài hát đi tới ven đường bắt xe rời đi.
Diệp Tiên Tiên hẹn nhóm làn đạn ngày mai gặp lại rồi tắt video.
Cô chạy một mạch về nhà, thở hổn hển ngã lên sô pha, miệng khô không khốc, tựa như đã bị cậu bạn Smart kia hút sạch hơi nước. Cô đứng dậy rót cho mình một cốc nước thì mới xem như bình tĩnh lại.
Rút quần áo đã khô ngoài ban công cất vào tủ, cô nhìn mấy bộ quần áo ít ỏi đặt bên trong, không bị sứt chỉ thì cũng là sờn rách, không có bộ nào là nguyên vẹn.
Ánh mắt Diệp Tiên Tiên trở nên ảm đạm.
Bọn họ không để cô phải chịu áo rách quần manh đã là tốt lắm rồi, cô còn gì mà phải oán giận. Huống chi bà nội lúc còn sống đã tranh thủ chuyển căn nhà này sang tên cô, hẳn là cô đã phải cảm thấy đủ, biết đủ thì mới có thể hạnh phúc.
Mà cô cũng đã qua cái tuổi cần tình thương của cha mẹ, một mình thì càng tự do, muốn làm gì thì làm, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chẳng ai quản được.
Không phải sao!
Hiện tại cô còn có thể tự lực cánh sinh thì lại càng không cần bọn họ.
Vuốt phẳng quần áo rồi cất đi, thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu:
“Không phải người trái đất các cô có câu gì mà người đẹp vì lụa hả? Tuy rằng nhan sắc của ký chủ khá được rồi nhưng vẫn cần phải ăn diện cho thích hợp hơn, như vậy cũng càng có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ừm! Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian đi mua.” Nếu không phải hôm qua tự dưng xảy ra nhiệm vụ trừng trị tên đàn ông khốn kiếp thì cô đã đi mua từ lâu rồi.
Hoa lam tặng thưởng đã có 3489 đóa.
Diệp Tiên Tiên bị con số lớn này làm cho lóa mắt, với tốc độ như hiện giờ thì chưa đến một năm cô đã có thể trở thành người giàu có rồi.
Cơ bản thì phần tặng thưởng lớn đều đến từ những hội viên cao cấp, tất nhiên Diệp Tiên Tiên rất cảm kích bọn họ nhưng cô sẽ không vì để lấy lòng những người giàu có đó mà đánh mất cái tâm ban đầu.
Bà nội từng dạy cô, con người có thể theo đuổi tiền tài nhưng không được để tiền tài làm cho lạc lối.
Cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Rút hết phần chẵn, Diệp Tiên Tiên nghĩ đợi khi nào rảnh thì đi mua quần áo vậy. Hôm nay bị cái tên Smart kia làm tốn quá nhiều thời gian.
Nghĩ đến Vệ Dương, trong mắt Diệp Tiên Tiên hiện lên xấu hổ và buồn bực, “Đợi nhiệm vụ hoàn thành rồi thì mình không thèm quan tâm cậu ta nữa.”
Sờ lên bộ ngực bị bàn tay to lớn của thiếu niên chà đạp, vừa rồi cô căng thẳng nên không cảm thấy gì, giờ thả lỏng người thì mới thấy hơi trướng đau.
Cô cởi áo đi tới trước gương, phía trên bầu ngực trắng nõn có một vài vết đỏ ửng, có thể thấy vừa rồi người kia dùng sức mạnh như thế nào.
“Tên thô lỗ.”
“Bị gọi là yêu quái lông đỏ là đáng đời.”
Trong mơ hồ cô cảm thấy hơi không thích đối với nhiệm vụ lần này.
Nếu ngày mai lại như vậy thì cùng lắm là không làm nữa.
Dù sao thất bại thì cũng không bị trừng phạt không phải sao.
Hôm sau, ánh mặt trời trong trẻo, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua cửa sổ vào lớp học.
Diệp Tiên Tiên mở sách ra học từ đơn tiếng Anh.
Quan Tiểu Kha lấy khuỷu tay huých cô, “Cậu làm gì Thiếu Hiệp vậy? Làm cho người ta thấy cậu là trốn.”
Diệp Tiên Tiên nghiêm trang giả ngu, “Làm gì có, tớ với cậu ấy còn chả nói với nhau được mấy câu, cậu biết còn gì.”
Cô mở video, định chia thời gian livestream thành nhiều lần giống như hôm qua, làm vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Kể ra cũng buồn cười, lúc cô và Quan Tiểu Kha cùng nhau đi vào trường thì đụng phải Diệp Tiểu Hiệp, cậu ta vừa nhìn thấy Diệp Tiên Tiên thì che đũng quần lại, ánh mắt trốn tránh, giống như cô chuẩn bị nhào lên cưỡng bức cậu ta ấy.
Trông cô đói khát như vậy hả!
Bình luận facebook