Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Kỷ Bác tới...
Nhảy một đoạn xong trên trán Diệp Tiên Tiên đã thấm ướt mồ hôi, cô học bộ dạng của người xưa nhún người hành lễ, "Thiếp đã bêu xấu rồi, tạ các vị gia đã thưởng!"
[Thiếp. Đệch mợ, streamer Tiên Tiên ơi, em chinh phục được anh rồi.]
[Công chúa bệ hạ của tôi ơi, từ bây giờ, tôi là kỵ sĩ của người.]
Phía dưới là một hàng dài các lời thổ lộ, làn đạn dày đặc khiến Diệp Tiên Tiên không xem kịp.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông vang lên bất chợt làm Diệp Tiên Tiên có dự cảm không tốt, con người thường có giác quan thứ sáu, rất nhiều người đã dựa vào giác quan thứ sáu mà tránh được nguy hiểm, khó khăn. Điều này khoa học cũng không thể giải thích.
Diệp Tiên Tiên nói với nhóm làn đạn là nhà có khách nên lần sau sẽ chơi tiếp với bọn họ rồi tắt video. Cô tiện tay khoác chiếc váy áo sơ mi dài qua mông vào, cài qua loa rồi đi ra cửa.
Đối với việc có nên mở cửa hay không, cô do dự.
Hay là... Cứ chờ một chút đi!
Nhưng chuông cửa bám riết không tha, lại vang lên lần nữa.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam trầm thấp, "Diệp Tiên Tiên, mở cửa."
Là hắn, là Kỷ Bắc.
Diệp Tiên Tiên bỗng thấy bối rối khó hiểu, cô nghĩ, đêm qua hai người làm chuyện thân mật như vậy, giờ gặp lại thì bối rối cũng là bình thường.
Thế nhưng con người này vừa hoảng lên thì rất dễ để lộ ra.
Buột miệng thốt ra một câu, "Tôi không có nhà."
Vừa nói xong, tự bản thân Diệp Tiên Tiên cũng ngốc luôn.
Còn ai ngu ngốc hơn cô được nữa không?
Mất mặt muốn chết rồi!
Ngoài cửa, Kỷ Bắc cũng ngẩn ra, cô nhóc này, ngây thơ quá rồi?
Đuôi lông mày của Kỷ Bắc có mấy phần ý cười, hắn điều chỉnh lại sắc mặt, nói "Ồ! Em không có nhà hả? Chỉ là hình như cái khóa này không có tác dụng với tôi, nếu em không có nhà thì tôi tự mở vậy."
Lão lưu manh, không biết xấu hổ.
Diệp Tiên Tiên vừa tức vừa bực, chẳng có biện pháp nào đối phó với hắn, cô phồng má cố ra vẻ cứng rắn, "Chú, chú làm vậy là tự ý xông vào nhà dân."
"Tôi là cảnh sát, là yêu cầu cần thiết khi phá án, không thể gọi là tự ý xông vào."
Diệp Tiên Tiên nói "Nhưng cháu không phạm pháp, hơn nữa, chú có giấy yêu cầu lục soát hả?"
A! Cô nhóc này còn rất lí sự. Ngoài hành lang có người ngó đầu ra nhìn, Kỷ Bắc biết mấy bác gái này là nhiều chuyện nhất, rất sợ trở thành câu chuyện ngồi lê đôi mách của họ. Hắn không định dùng dằng với cô nữa, mà nói thẳng: "Tôi đếm từ một đến ba, đếm xong mà vẫn không mở thì em tự gánh hậu quả."
"Một... Hai..."
Diệp Tiên Tiên coi như là sợ hắn rồi, cô mở cửa nhìn ra bên ngoài. Trước mặt cô là Kỷ Bắc với đôi môi mỏng hơi mím lại, hai mắt thì nhìn thẳng về phía mình.
Né tránh ánh mắt của hắn, Diệp Tiên Tiên cứng ngắc cả người hỏi, "Chú tìm cháu có việc gì ạ?"
Kỷ Bắc liếc nhìn cô một cái, hắn bắt gặp đôi tai mèo lông vàng trên đầu cô, phía dưới mông thì mọc ra một cái đuôi lông xù dài cùng màu, ánh mắt hắn hơi dừng lại trong giây lát.
Đẩy cửa đi vào rồi tiện tay đóng cạch cửa một cái, hắn đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, hai chân vắt chéo, so với chủ nhân chính thức là Diệp Tiên Tiên còn giống chủ nhân hơn.
"Vì sao không nghe điện thoại của tôi?"
Cô đảo mắt, "Đang nấu cơm, không nghe thấy ạ."
Kỷ Bắc đi vào phòng bếp.
Diệp Tiên Tiên đi theo phía sau, không biết hắn lại muốn làm cái gì.
Kỷ Bắc sờ tay lên bếp than một lúc, lại kiểm tra nồi cơm điện, rồi nhìn chằm chằm cô nói: "Bếp than không có dấu hiệu bị đốt trong vòng một giờ trở lại đây, nồi cơm điện cũng không có vệt nước nào. Diệp Tiên Tiên, em nói cho tôi nghe thử xem em nấu cơm ở đâu? Hửm?"
Hắn tới gần cô, sức nóng trên người cũng theo đó mà phả tới.
Diệp Tiên Tiên không trả lời, bước chân lui về phía sau, lưng dán lên tường thì không lùi được nữa, ngón tay của cô ấn lên cơ bắp đang căng chặt của hắn, "Chú, chú đừng tới gần như vậy."
Kỷ Bắc mắt điếc tai ngơ, lại tới gần thêm chút nữa, "Hết giả vờ ngủ lại nói dối lừa tôi. Diệp Tiên Tiên, có phải em quên mất tôi làm nghề gì rồi phải không? Hử?"
Hắn... Hắn thế mà lại biết. Vậy mà hắn còn giả vờ như không biết, hoá ra là đang xem cô làm trò cười.
Cũng chính vào giây phút này Diệp Tiên Tiên đã ý thức được, chọc phải người đàn ông như vậy sẽ mang đến phiền phức mà cô khó có thể chống đỡ. Mà cô lại bó tay không có cách với hắn nên vẫn luôn ở vào thế dưới.
Đúng rồi, cô chỉ là một học sinh chưa thành niên, còn hắn là cảnh sát phải luôn đấu trí đấu dũng với tội phạm, làm sao cô có thể là đối thủ của hắn?
Cô ngẩng đầu, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, "Chú Kỷ, chú cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, làm loại chuyện này với cháu là không đúng."
Già? Bị người ta nói là già thì đây là lần đầu tiên.
Kỷ Bắc bật cười, hắn nâng cằm cô lên, hơi cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng phả lên trên mặt cô, "Tôi làm chuyện gì với em? Hửm? Em nói xem."
Diệp Tiên Tiên rũ mi, không trả lời.
Dường như trong bầu không khí yên tĩnh đang diễn ra một trận đọ sức vô hình.
Lòng bàn tay của Kỷ Bắc vuốt ve da thịt cô, nói từng câu từng chữ, "Quên rồi? Vậy... Tôi giúp em ôn lại một lần nhé?"
Này, người này... Diệp Tiên Tiên đột nhiên mở to hai mắt, trừng hắn.
Đôi mắt trong veo ánh lên một tia tức giận, đuôi mắt uốn cong.
Nhưng nhìn vào trong mắt Kỷ Bắc lại có một sự quyến rũ kỳ lạ, làm người ta muốn phá hủy nó, muốn nhìn nó trở nên mê ly, muốn thấy nó bị tình dục bao phủ.
Dục vọng bị cô dẫn ra tối hôm qua đột nhiên lại dâng lên.
Kỷ Bắc ngậm lấy đôi môi của cô, đầu lưỡi nhanh chóng tấn công. Động tác của hắn quá nhanh, Diệp Tiên Tiên không kịp phòng bị, mà cho dù có phòng bị thì cũng là phí công.
Trong chớp mắt, những cái hôn ùn ùn kéo đến càn quét, khiến cô hít thở khó khăn. Hai tay cô giãy dụa né tránh nhưng lại bị Kỷ Bắc siết càng chặt hơn, hô hấp thô nặng vang lên bên tai, đầu lưỡi bá đạo lại mạnh mẽ.
Hai cánh tay hắn giống như một cái khóa, khóa chặt cô không buông.
Mặc cho hắn muốn làm gì thì làm!
Những kỹ thuật nho nhỏ mà hôm nay cô luyện tập dưới sự tấn công ồ ạt của hắn thì đều không thể sử dụng. Một loại hơi thở tràn ngập hormone nam tính vờn quanh, chỉ trong khoảnh khắc đã cuốn cô vào bên trong, mãnh liệt đến mức khiến chân cô nhũn ra, bao phủ hết thảy các giác quan của cô.
Bình luận facebook