Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77
Lời vàng ngọc vào tai trái ra tai phải, đại khái chính là như vậy. Diệp Tiên Tiên trong lòng hơi bất đắc dĩ, người có duyên phận của người, cô khuyên người ta không nghe, cũng là không thể làm gì.
Mối tình đầu ngây ngô mà đơn thuần liền dành cho thứ cặn bã kia, Diệp Tiên Tiên thay nàng cảm thấy không đáng, cũng thay mình cảm thấy không đáng.
Lành lạnh cười một tiếng, bắt đầu chăm chú nghe giảng bài.
Tiết cuối cùng trêи lớp cũng xong, Vệ Dương trước một bước chặn cô lại.
[ yêu quái tóc đỏ tới.]
[ anh nhìn thế nào cũng thấy tên yêu quái tóc đỏ này yêu thực lòng a.]
[ thực lòng?]
[người thực lòng đâu, lão tử thực lòng chỉ dành cho một mình streamer Tiên Tiên thôi.]
Diệp Tiên Tiên bị thân hình cao lớn của thiếu niên chắn tại chỗ ngồi không ra được, lớp học còn rất nhiều bạn chưa đi ra nhìn về hướng cô bên này. Cảm xúc của cô hôm nay vốn sa sút, cái tên smart này lại tới thêm vào một bút, tự nhiên nhận lại sắc mặt không chút tốt đẹp nào, "Tránh ra để cho tớ ra ngoài."
Thần mặt đen tới
Tim Vệ Dương hoảng loạn đập, hắn vuốt vuốt mái tóc, chân chống đỡ bàn học, ôm eo Diệp tiên Tiên nhấn vào trong ngực, bờ môi lướt qua tóc mai của cô, "Diệp Tiên Tiên, tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ đi."
[ oa, thổ lộ a!]
[ ca sữa rất hắn.]
[ tình yêu nha, rất chán. Thích liền lên, ngủ lại nói.]
[ người thô kệch không có cách nào hiểu.]
Bạn học cùng lớp đều vểnh tai, trước mặt mọi người thổ lộ cái gì, không nên quá kình bạo được không.
Tiền Bích Vũ hứ một tiếng, "Chèo thuyền không cần mái chèo, toàn bộ nhờ sóng."
[ có ý tứ gì?]
[... tôi hiểu được.]
[ thật xấu, con mẹ nó ngươi mới là toàn bộ nhờ sóng.]
[ nàng chính mình là cái vạn năng mạo xứng. Lại dám nói Tiên Tiên của lão tử, làm chết nàng.]
Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [╯^╰ ăn cướp dễ tránh, tiện nhân khó phòng.]
Con người rắn rỏi 99 - chữ xanh: [ cái trình độ văn hóa này, khiến Khổng Mạnh thời viễn cổ thấy hổ thẹn nha.]
Nhắc nhở: Người xem Con người rắn rỏi 99 bị Con người rắn rỏi 88 cấm nói 24 giờ.
[ phốc!]
[ cái tình huống gì?]
[ nội đấu ?]
Kẻ Chấp Pháp – chữ đen: [ nói nhiều.]
Gió hè lưu luyến, chảy qua lông tơ bên miệng thiếu niên, ánh mắt khư khư cố chấp bướng bỉnh. Diệp Tiên Tiên bị hắn nhấn có chút khó thở, ăn ngay nói thật, "Tớ không thích cậu."
Mặt Vệ Dương rét lạnh, "Dịch Trận Phong ngoại trừ học giỏi, không phải liền là có cha là cái thính cấp phó chức thôi sao? Lão tử có cái nào một chút kém hắn đâu?"
Gia gia của lão tử vẫn là chính bộ cấp cán bộ, đặt ở cổ đại vậy nhưng là phong cương đại lại. Nhưng lão tử có khoe khoang ra đâu?
"Ðúng, Vệ Dương cậu thật là tốt. Nhưng cậu tốt không có nghĩa là tớ phải thích cậu." Diệp Tiên Tiên nhìn xem một đầu tóc loạn đỏ, không đành lòng nhìn thẳng, "Cái phong cách smart này của cậu làm tớ đặc biệt không thích."
Vệ Dương nhếch miệng, thấy không ít người làm động tác thật chậm, còn ngồi xổm trước cửa lớp không chịu đi.
Thật con mẹ nhà nó.
Nhìn trò cười của lão tử sao?
"Ðều cút hết cho ta."
Mấy nam sinh nghịch ngợm nhìn nhau, giữ kín như bưng cười.
Nữ sinh tương đối hàm súc, cảm thấy Diệp Tiên Tiên có chút sắc đẹp liền kiêu ngạo, Vệ Dương rất đáng thương.
Các học sinh hò hét ầm ĩ đi ra ngoài, làm giật mình. Gặp thần mặt đen Tang Vu trêи hành lang, không biết tới từ bao giờ, sắc mặt âm trầm đứng đó nhìn hướng trong lớp học.
Một đám học sinh chào hỏi, vội vã rời đi, cũng không có gan ở lại xem náo nhiệt.
Tang Vu rảo bước tiến vào lớp học, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt nặng nề.
"Tôi nói, các trò muốn hôn nóng có phải hay không nên đổi địa điểm?"
Vệ Dương quay đầu, nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thầy Tang, em cũng nghĩ thế a. Thế nhưng là bạn ấy không đi với em. Nếu không thầy giúp em khuyên nhủ?"
[ yêu quái tóc đỏ không thấy rất khôi hài sao?]
[ phốc! Lão tử bị lời hắn làm phun ngụm nước.]
[ chẳng nhẽ mình anh cảm thấy hắn hơi đẹp trai?]
[ hơi cái *beep*]
[ các người cùng một ý, lão tử thì không.]
Bộ dáng kia có chút buồn cười, Diệp Tiên Tiên bị hắn chọc cười.
Chính Vệ Dương cũng cười.
Nhưng Tang Vu không có cười, hắn mặt không biểu tình, nói: "Ðừng làm tôi cáu."
Thấy hắn còn đứng, tay khoác lên lưng Diệp Tiên Tiên, nhíu mày lại, "Còn không đi?"
Vệ Dương không có cách nào, kéo bước chân đi ra ngoài.
Trong phòng học chỉ còn lại Tang Vu cùng Diệp Tiên Tiên, lập tức yên ắng lại.
Tang Vu nhàn nhạt nhìn cô: Em cùng tôi đến văn phòng.
Diệp Tiên Tiên có chút sợ, cúi đầu đi theo phía sau hắn, bước chân thật chậm. Tiện tay đem video tắt đi, cô cảm thấy chịu giáo huấn của giáo viên trước mặt nhóm người xem thật mất mặt.
Tang Vu quay đầu, ánh mắt âm trầm mang theo nhìn kỹ, "Sợ tôi ăn thịt em sao?"
Bình luận facebook