Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82
Dịch Trận Phong không hiểu thấu, không hôn được đến miệng cô, tâm tình có chút khó chịu, "Cậu cười cái gì?"
Có thể cười cái gì, đương nhiên là muốn cố chấp làm tên này một cái cũng không thể hôn đến mặt cô. Diệp Tiên Tiên giống như cười mà không cười liếc nhìn hắn, tay chạm vào côn thịt đã cứng rắn ở hạ bộ hắn. Khí tức lập tức từ thuần lương tiểu bạch hoa biến thành lãnh diễm bức người, "Tôi nói cái đồ chơi dễ bắn này liền mười đồng tiền tôi còn chê đắt, còn muốn cùng tôi đi thuê phòng? Hẳn là còn chưa vào phòng nó liền miệng sùi bọt mép, không dùng được. Cậu không ngại mất mặt, tôi liền chê nó vô dụng."
Thanh âm dưới sự tận lực phóng đại của cô, cả phòng đều có thể nghe thấy.
Một câu nói làm mọi người đều kinh ngạc.
Nguyên bản mấy đôi nam nữ nhao nhao nhìn về phía Dịch Trận Phong.
Nam lộ ra vẻ đồng tình, nữ thì nghiền ngẫm suy nghĩ.
Thiếu niên vừa mở cửa mặt lộ vẻ kinh ngạc, "A Phong, cậu xuất sớm sao?"
Đoàn người chơi tập thể đấy là lần đầu tiên, cho dù là anh em, bọn hắn đối với công phu trêи giường của nhau cũng không hiểu rõ.
[Sao? Lại là một cái cố sự bi thương?]
[Côn thịt xấu không nói, lại còn không dùng được?]
[Còn là nam nhân sao?]
[Đáng thương]
Cậu mới xuất sớm, cả nhà cậu đều xuất sớm. Là một nam nhân đều không chịu được việc bị người khác nghi ngờ năng lực lão nhị của bọn hắn, con mắt Dịch Trận Phong đỏ lên.
Mười đồng tiền?
Bỗng nhiên nhớ lại việc đêm đó bị nữ sắc ma bỉ ổi làm hắn nhục nhã trước mặt mọi người.
Kia là việc khiến mỗi khi hắn nhớ lại đều khó chịu.
Tư thái khinh bạc, giọng điệu miệt thị, còn có mùi thơm mơ hồ quen thuộc kia... Nữ sắc ma lại là cô ta!
Đêm đó hẳn là nghe được hắn cùng Đỗ Cam đối thoại nên thái độ đối với hắn mới thay đổi lớn như vậy, về sau còn gần như xa cách.
Căn nguyên là ở chỗ này!
Đầu óc Dịch Trận Phong vang ong ong, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Diệp Tiên Tiên nhu thuận nhu nhược sẽ là nữ sắc ma khí bức ngời ngời. So với hắn còn giả tạo hơn. Lực công kϊƈɦ tương phản để hắn nhất thời đơ ở đó.
"Diệp Tiên Tiên, hóa ra là cậu."
Diệp Tiên Tiên chịu đựng cảm giác không thoải mái khi đụng chạm hắn, đầu ngón tay tại đầu côn thịt vân vê, "Lớp trưởng, cái thừ đồ nát này cậu vẫn là giữ lại dùng đi, mười đồng tiền tôi đều chê đắt."
Miệng nói một câu lại so một câu càng cay nghiệt.
"Diệp Tiên Tiên..." Dịch Trận Phong bị đả kϊƈɦ hét lớn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, ép về hướng Diệp Tiên Tiên, "Tôi lần này để cậu thử một chút xem có dùng được hay không."
Diệp Tiên Tiên sớm đã đề phòng hắn, thân thể tránh một cái, đứng lên.
"Thử? Cậu muốn thử tôi liền bẻ gãy nó. Không tin liền thử đi."
Dịch Trận Phong bỗng nhiên dừng lại, đối với nữ sắc ma, hắn từ trong đáy lòng không hiểu sao có chút sợ.
Mọi người ở đây sớm nhìn ra giữa hai người có kẽ hở.
Bên trong phòng vệ sinh truyền ra đợt va chạm thứ hai.
Nhiệm vụ nhắc nhở đã hoàn thành.
Diệp Tiên Tiên cầm túi xách tay đi tới cửa. Đợi tiếp nữa cô sẽ bị sự ô uế trong căn phòng kia làm cho không thể hít thở.
Một thiếu niên chắn trước mặt cô "Hắn không dùng được nhưng của tôi dùng được nha. Đại côn thịt của tôi tuyệt đối đảm bảo cô thoải mái."
Hắn kéo qυầи ɭót xuống, côn thịt sưng chướng ở giữa lông mu bật ra, kϊƈɦ thước không nhỏ.
Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Khoe khoang cái gì, còn không lớn bằng ta.]
Kẻ Chấp Pháp – chữ đen: [Có bản lĩnh thật sự, xưa nay không khoe khoang.]
[Lão tử gào to một tiếng, tiện nghi nấm kim châm bán a.]
[Đều thất thần làm gì đấy, cười a.]
[Ha ha ha ha ha ha......]
[Ha ha ha ha ha ha]
[Ha ha ha ha...]
[Tiếng cười có độc.]
Diệp Tiên Tiên nhẹ nhàng nâng cằm lên, phác họa ra độ cong tinh xảo, ánh mắt cô hơi híp lại, ánh mắt một nhìn, mấy phần thanh diễm, mấy phần yêu dã, hé miệng cười, "Tốt! Liền thử một chút thôi! Nhưng mà... Tôi đi tắm trước một chút, tắm sạch lại đến thử anh."
Thiếu niên nhìn ngây dại, côn thịt vểnh lên càng cứng rắn.
Lúc đi vào cô liền để ý thấy gần cửa còn có một bồn rửa mặt. Tại lúc thiếu niên mê man giật mình, Diệp Tiên Tiên cất bước về hướng cửa.
Bước đến giữa bồn rửa mặt, bước chân của cô đột nhiên đổi hướng, vặn lấy cửa phòng, lách mình chen ra, chạy.
Thiếu niên chạy lên trước ngăn cản, cửa "Rầm" một cái khép lại, kém chút đụng vào cái mũi của hắn.
Khóe miệng Dịch Trận Phong khẽ nhếch, cười trêи nỗi đau của người khác.
Bình luận facebook