Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Thế giới 1
"Phó Tổng. Sau này cần anh giúp đỡ nhiều rồi." Cô vui vẻ đi theo anh tới phòng làm việc. Anh xoa đầu cô.
- "Em ấy. Nhìn mọi người kìa. Sắp rớt hết mắt ra rồi." Lúc này cô mới sực nhớ tới hình tượng. Mà thôi. Hình tượng không quan trọng bằng mục tiêu công lược. Cô lắc đầu.
- "Kệ đi. Mà bàn làm việc của em ở đâu?" Cô nhìn bên ngoài phòng anh trống trơn liền tự hỏi.
- "Đương nhiên trong phòng tôi rồi! Em muốn hỏi gì thêm sao?"
- "Không a. Mà mà anh tính làm tiệc chào đón không?" Anh lắc đầu.
- "Dù sao anh chỉ là tới công ty làm chứ không phải là mới nhận việc. Không cần đâu. Hơn nữa ngày mai có tiệc của Lăng gia mời. Em có thể đi cùng anh chứ?"
Cô nghe vậy trong lòng có chút phân vân. Nếu vậy chắc chắn Lam Mặc cũng đi. Nữ chủ cũng sẽ đi. Cô có chút muốn tạo cơ hội cho hai người kia. Bất quá mai lại công chiếu bộ phim đam mỹ cô thích nhất. Nếu không đi xem lỡ bị cấm thì sao? Cô loay hoay trong mớ bòng bong. Anh thấy vậy liền thở dài
- "Sẽ có tiền làm thêm ngoài giờ."
- "Mấy giờ đi vậy? Anh nói vậy là sao? Em có thể bán rẻ tình bằng hữu của hai ta hay sao? Dăm ba cái tiệc. Em sẽ đi cùng anh! Mà bao tiền một tiếng?"
Anh trực tiếp im lặng. Là ai vừa nói những gì?
- "Bằng tiền tăng ca." cô đưa tay làm ký hiệu ok với anh.
Vậy là hai người đã có sẵn hẹn. Trưa như thường ngày cô muốn đi ăn cơm căng teen công thì lại đụng trúng nữ chủ.
- "Chị Tố Tố. Em xin lỗi em không cố ý!" Cô nhìn nữ chủ đang nép vào một bên rồi nhìn cái áo cô dính đầy dầu mỡ thở dài.
- "Không sao. Không có lần sau. Đi đường thì nhìn đường. Đừng để tâm trí lung tung." Cô vốn không quan tâm lắm. Chỉ là cái áo hỏng. Cô lại có đồ thay trong công ty còn không lo.
- "Dạ vâng. Vậy chị có áo thay chưa ạ?"
Cô gật đầu.
- "Đã có. Nếu công việc bên Lam tổng không hiểu có thể hỏi tôi."
- "Vâng. Em cảm ơn chị." Nói rồi cô ta rời đi. Cô nhìn bóng lưng cô ta nhíu mày.
"Có điểm lạ. Bất quá cô lại không tìm ra."
- "Áo em sao thế?" Lam Thiên tới bên cô nhìn cả người cô nhếch nhác. Dầu mỡ thấm vào áo khiến áo dính vào da thịt cô gần như lộ ra vài phần bên trong. Cô lắc đầu.
- "Không có gì. Chỉ là bất cẩn thôi." Lam Thiên liền bỏ đồ ăn qua một bàn. Một bên cởi áo khoác khoác cho cô.
- "Em mau đi thay đồ đi." Cô gật đầu sau đó rời đi. Cô vừa đi Lam Thiên liền nhìn về phía Lam Mặc. Hắn đã chứng kiến tất cả. Lam Thiên câu môi cười nhưng từng chữ mấp máy chỉ mình Lam Mặc hiểu. Tay hắn siết lại.
Buổi chiều hôm ấy.
- "Tối mai có tiệc. Cô đi cùng tôi." Cô nhìn Lam Mặc một bên mà vẫn giữ vững thái độ tươi cười.
- "Tôi đã hẹn với Lam Thiên. Lam tổng anh cũng đâu phải không có người đi cùng?"
- "Cô muốn gì đều có thể." Cô nhếch miệng cười.
- "Thật ngại. Hiện tại ngoài ý muốn dự tiệc cùng Lam Thiên thì tôi không muốn gì hơn." Hắn nhìn cô. Tay siết chặt vô lăng.
- "Không phải cô yêu tôi sao? Giờ tôi cho cô cơ hội ở bên tôi cô còn từ chối?"
- "Đúng là tôi từng thích anh. Bất quá. Chỉ là từng mà thôi. Giờ đây người tôi thích là ai. Chắc anh cũng rõ. Tôi không muốn nói nhiều. Mong anh sớm nhất trả lại tôi chìa khóa nhà. Mà thôi. Tôi cũng không cần nữa. Tôi sẽ thay khóa. Giờ chúng ta chỉ là sếp cũ nhân viên cũ mà thôi mong anh đừng có hành động khiến người khác phải hiểu lầm."
Cô dứt khoát rời đi. Lam Mặc bật cười. "Cô nhất định phải tuyệt tình vậy sao? Không một chút lưu luyến. Không hiểu trước kia. Tại sao cô lại....sao cô lại có thể. Khiến hắn yêu tới điên cuồng như vậy. Tại sao trước kia hắn không yêu cô. Tại sao. Lại bỏ lỡ cô. Hắn nói. Hắn hối hận. Được hay không? Cô sẽ trở về bên hắn chứ? Hắn trước giờ không thích ăn cơm nhà. Nhưng giờ đây. Mỗi khi tới giờ tan làm hắn lại chờ tới những bữa cơm cô nấu. Hắn không thích ăn đồ ăn vặt. Nhưng lại vì cô mua cả tá đồ ăn vặt về thử rồi chọn loại ngon nhất dụ dỗ cô. Hắn không thích nuôi thú cưng. Nhưng vì một câu cô thích mèo. Liền tập nuôi mèo. Hắn không thích cười. Nhưng vì cô nói hắn cười đẹp. Từ đó hắn thường tập cười trước gương. Tất cả. Tất cả vẫn chưa đủ hay sao? Tay hắn cầm chiếc chìa khóa nhà cô. Nơi khóe mắt rơi ra giọt lệ liền vội giấu đi.
- "Lam Thiên." Cô vỗ vai anh. Anh mỉm cười xoa đầu cô.
- "Là em nói hôm nay em nấu ăn cho anh đấy nhé!" Cô gật đầu.
- "Đã biết. Nhưng trước tiên anh có thể đưa em tới một nơi hay không?" Anh mỉm cười.
- "Chỉ cần là em muốn đi. Bất cứ đâu. Anh nhất định cũng sẽ đưa em tới." Cô cầm tay anh.
- "Anh em tốt đi thôi." Cô đi gọi thợ thay khóa nhà. Sau đó liền nấu một bàn ăn thật ngon.
- "Uầy. Em nấu ngon thật đấy! Em không đi làm đầu bếp thật uổng phí tài năng!" Cô gật đầu.
- "Em biết mà! À đúng rồi. Mai em sẽ tặng anh một bất ngờ!" Anh hào hứng nhìn cô.
- "Mai là sinh nhật em đúng chứ?" Cô nhìn anh ngạc nhiên.
- "Sao anh biết?" Anh mỉm cười.
- "Em là nhân viên kiêm anh em tốt của anh. Anh không biết không được!"
Cô bĩu môi.
- "Vậy sau bữa tiệc đó anh có thể dành chút thời gian cho em chứ?"
- "Chỉ cần em cần. Thời gian của anh toàn bộ liền cho em." Cô dí trán anh.
- "Anh ấy. Có một câu nói hoài!" Anh xoa xoa trán. Trong cuốn từ điển tán gái không phải nói con gái thích mấy câu như này sao? Sau khi ăn xong cô liền ra ghế ngồi vì đống bát anh đã nhận rửa. Tuy cô mời anh ăn nhưng anh có lòng rửa cô cũng không cản.
Sau khi anh đi về. Cô nhấc cổ áo lên nhìn máy ghi âm mini thở dài.
Nam phụ không hề như cô nghĩ. Tuy hảo cảm có thể tăng nhanh. Bất quá. Lại rất nhanh có thể hạ xuống bất cứ lúc nào. Cũng may lúc đó hệ thống nhắc nhở cô. Nếu không...thật khó lường.
[Tội anh. Chưa gì đã có tướng thê nô!]
Sáng hôm sau cô và anh vẫn đi làm như bình thường. Tới chiều sau khi cô tan làm Lam Thiên liền tới đưa đi chọn đồ cùng.
- "Chọn mau đi. Tôi không có nhiều thời gian." Lam Mặc nhìn người con gái phiền phức bên cạnh nhíu mày. Người đó không ai khác ngoài nữ chủ.
- 'Vâng....vâng ạ." Cô ta lượn một vòng liền thấy cô cùng Lam Thiên bước vào. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nữ chủ. Cô bất giác day trán.
*hệ thống. Có định mệnh nào khiến nữ chủ và nữ phụ phản diện đừng đụng nhau ở những nơi quen thuộc như này không? N+1 tình huống máu chó sắp xảy ra rồi!*
*Thật ngại quá ký chủ. Sự thật là....không thể a! Tuy cô có thể không bị nữ phụ ảnh hưởng về tính cách hay sao đó. Nhưng đây là vận mệnh!*
Cô im lặng....
- "Đó là...." Lam Mặc nhìn qua liền thấy cô cùng Lam Thiên bước lên.
- "Anh trai thật trùng hợp gặp nhau rồi!"
- "Đúng vậy. Thật trùng hợp."
- "Em ấy. Nhìn mọi người kìa. Sắp rớt hết mắt ra rồi." Lúc này cô mới sực nhớ tới hình tượng. Mà thôi. Hình tượng không quan trọng bằng mục tiêu công lược. Cô lắc đầu.
- "Kệ đi. Mà bàn làm việc của em ở đâu?" Cô nhìn bên ngoài phòng anh trống trơn liền tự hỏi.
- "Đương nhiên trong phòng tôi rồi! Em muốn hỏi gì thêm sao?"
- "Không a. Mà mà anh tính làm tiệc chào đón không?" Anh lắc đầu.
- "Dù sao anh chỉ là tới công ty làm chứ không phải là mới nhận việc. Không cần đâu. Hơn nữa ngày mai có tiệc của Lăng gia mời. Em có thể đi cùng anh chứ?"
Cô nghe vậy trong lòng có chút phân vân. Nếu vậy chắc chắn Lam Mặc cũng đi. Nữ chủ cũng sẽ đi. Cô có chút muốn tạo cơ hội cho hai người kia. Bất quá mai lại công chiếu bộ phim đam mỹ cô thích nhất. Nếu không đi xem lỡ bị cấm thì sao? Cô loay hoay trong mớ bòng bong. Anh thấy vậy liền thở dài
- "Sẽ có tiền làm thêm ngoài giờ."
- "Mấy giờ đi vậy? Anh nói vậy là sao? Em có thể bán rẻ tình bằng hữu của hai ta hay sao? Dăm ba cái tiệc. Em sẽ đi cùng anh! Mà bao tiền một tiếng?"
Anh trực tiếp im lặng. Là ai vừa nói những gì?
- "Bằng tiền tăng ca." cô đưa tay làm ký hiệu ok với anh.
Vậy là hai người đã có sẵn hẹn. Trưa như thường ngày cô muốn đi ăn cơm căng teen công thì lại đụng trúng nữ chủ.
- "Chị Tố Tố. Em xin lỗi em không cố ý!" Cô nhìn nữ chủ đang nép vào một bên rồi nhìn cái áo cô dính đầy dầu mỡ thở dài.
- "Không sao. Không có lần sau. Đi đường thì nhìn đường. Đừng để tâm trí lung tung." Cô vốn không quan tâm lắm. Chỉ là cái áo hỏng. Cô lại có đồ thay trong công ty còn không lo.
- "Dạ vâng. Vậy chị có áo thay chưa ạ?"
Cô gật đầu.
- "Đã có. Nếu công việc bên Lam tổng không hiểu có thể hỏi tôi."
- "Vâng. Em cảm ơn chị." Nói rồi cô ta rời đi. Cô nhìn bóng lưng cô ta nhíu mày.
"Có điểm lạ. Bất quá cô lại không tìm ra."
- "Áo em sao thế?" Lam Thiên tới bên cô nhìn cả người cô nhếch nhác. Dầu mỡ thấm vào áo khiến áo dính vào da thịt cô gần như lộ ra vài phần bên trong. Cô lắc đầu.
- "Không có gì. Chỉ là bất cẩn thôi." Lam Thiên liền bỏ đồ ăn qua một bàn. Một bên cởi áo khoác khoác cho cô.
- "Em mau đi thay đồ đi." Cô gật đầu sau đó rời đi. Cô vừa đi Lam Thiên liền nhìn về phía Lam Mặc. Hắn đã chứng kiến tất cả. Lam Thiên câu môi cười nhưng từng chữ mấp máy chỉ mình Lam Mặc hiểu. Tay hắn siết lại.
Buổi chiều hôm ấy.
- "Tối mai có tiệc. Cô đi cùng tôi." Cô nhìn Lam Mặc một bên mà vẫn giữ vững thái độ tươi cười.
- "Tôi đã hẹn với Lam Thiên. Lam tổng anh cũng đâu phải không có người đi cùng?"
- "Cô muốn gì đều có thể." Cô nhếch miệng cười.
- "Thật ngại. Hiện tại ngoài ý muốn dự tiệc cùng Lam Thiên thì tôi không muốn gì hơn." Hắn nhìn cô. Tay siết chặt vô lăng.
- "Không phải cô yêu tôi sao? Giờ tôi cho cô cơ hội ở bên tôi cô còn từ chối?"
- "Đúng là tôi từng thích anh. Bất quá. Chỉ là từng mà thôi. Giờ đây người tôi thích là ai. Chắc anh cũng rõ. Tôi không muốn nói nhiều. Mong anh sớm nhất trả lại tôi chìa khóa nhà. Mà thôi. Tôi cũng không cần nữa. Tôi sẽ thay khóa. Giờ chúng ta chỉ là sếp cũ nhân viên cũ mà thôi mong anh đừng có hành động khiến người khác phải hiểu lầm."
Cô dứt khoát rời đi. Lam Mặc bật cười. "Cô nhất định phải tuyệt tình vậy sao? Không một chút lưu luyến. Không hiểu trước kia. Tại sao cô lại....sao cô lại có thể. Khiến hắn yêu tới điên cuồng như vậy. Tại sao trước kia hắn không yêu cô. Tại sao. Lại bỏ lỡ cô. Hắn nói. Hắn hối hận. Được hay không? Cô sẽ trở về bên hắn chứ? Hắn trước giờ không thích ăn cơm nhà. Nhưng giờ đây. Mỗi khi tới giờ tan làm hắn lại chờ tới những bữa cơm cô nấu. Hắn không thích ăn đồ ăn vặt. Nhưng lại vì cô mua cả tá đồ ăn vặt về thử rồi chọn loại ngon nhất dụ dỗ cô. Hắn không thích nuôi thú cưng. Nhưng vì một câu cô thích mèo. Liền tập nuôi mèo. Hắn không thích cười. Nhưng vì cô nói hắn cười đẹp. Từ đó hắn thường tập cười trước gương. Tất cả. Tất cả vẫn chưa đủ hay sao? Tay hắn cầm chiếc chìa khóa nhà cô. Nơi khóe mắt rơi ra giọt lệ liền vội giấu đi.
- "Lam Thiên." Cô vỗ vai anh. Anh mỉm cười xoa đầu cô.
- "Là em nói hôm nay em nấu ăn cho anh đấy nhé!" Cô gật đầu.
- "Đã biết. Nhưng trước tiên anh có thể đưa em tới một nơi hay không?" Anh mỉm cười.
- "Chỉ cần là em muốn đi. Bất cứ đâu. Anh nhất định cũng sẽ đưa em tới." Cô cầm tay anh.
- "Anh em tốt đi thôi." Cô đi gọi thợ thay khóa nhà. Sau đó liền nấu một bàn ăn thật ngon.
- "Uầy. Em nấu ngon thật đấy! Em không đi làm đầu bếp thật uổng phí tài năng!" Cô gật đầu.
- "Em biết mà! À đúng rồi. Mai em sẽ tặng anh một bất ngờ!" Anh hào hứng nhìn cô.
- "Mai là sinh nhật em đúng chứ?" Cô nhìn anh ngạc nhiên.
- "Sao anh biết?" Anh mỉm cười.
- "Em là nhân viên kiêm anh em tốt của anh. Anh không biết không được!"
Cô bĩu môi.
- "Vậy sau bữa tiệc đó anh có thể dành chút thời gian cho em chứ?"
- "Chỉ cần em cần. Thời gian của anh toàn bộ liền cho em." Cô dí trán anh.
- "Anh ấy. Có một câu nói hoài!" Anh xoa xoa trán. Trong cuốn từ điển tán gái không phải nói con gái thích mấy câu như này sao? Sau khi ăn xong cô liền ra ghế ngồi vì đống bát anh đã nhận rửa. Tuy cô mời anh ăn nhưng anh có lòng rửa cô cũng không cản.
Sau khi anh đi về. Cô nhấc cổ áo lên nhìn máy ghi âm mini thở dài.
Nam phụ không hề như cô nghĩ. Tuy hảo cảm có thể tăng nhanh. Bất quá. Lại rất nhanh có thể hạ xuống bất cứ lúc nào. Cũng may lúc đó hệ thống nhắc nhở cô. Nếu không...thật khó lường.
[Tội anh. Chưa gì đã có tướng thê nô!]
Sáng hôm sau cô và anh vẫn đi làm như bình thường. Tới chiều sau khi cô tan làm Lam Thiên liền tới đưa đi chọn đồ cùng.
- "Chọn mau đi. Tôi không có nhiều thời gian." Lam Mặc nhìn người con gái phiền phức bên cạnh nhíu mày. Người đó không ai khác ngoài nữ chủ.
- 'Vâng....vâng ạ." Cô ta lượn một vòng liền thấy cô cùng Lam Thiên bước vào. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nữ chủ. Cô bất giác day trán.
*hệ thống. Có định mệnh nào khiến nữ chủ và nữ phụ phản diện đừng đụng nhau ở những nơi quen thuộc như này không? N+1 tình huống máu chó sắp xảy ra rồi!*
*Thật ngại quá ký chủ. Sự thật là....không thể a! Tuy cô có thể không bị nữ phụ ảnh hưởng về tính cách hay sao đó. Nhưng đây là vận mệnh!*
Cô im lặng....
- "Đó là...." Lam Mặc nhìn qua liền thấy cô cùng Lam Thiên bước lên.
- "Anh trai thật trùng hợp gặp nhau rồi!"
- "Đúng vậy. Thật trùng hợp."
Bình luận facebook