Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1655
Chương 1656: Thù dương công chúa (6)
Tiểu công chúa cùng Tân Ngọc được đưa về Hoàng Thành.
Biết được tình huống bên ngoài, hoàng hậu ôm tiểu công chúa thương yêu không dứt.
"Đều tại chàng!"
Hoàng hậu tức giận quát lên với quốc chủ.
"Bảo bối của chúng ta mới bao nhiêu tuổi? Chàng liền để con bé ra ngoài, xém chút xảy ra chuyện, ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu con bé xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nổi!"
"Là lỗi của ta là lỗi của ta." Quốc chủ vội vàng trấn an.
Chờ dỗ xong hai mẹ con, quốc chủ ra khỏi cung điện, có chút thở dài.
Cung nhân hầu hạ bên cạnh tiến lên: "Quốc chủ, vì sao không nói cho hoàng hậu biết?"
Quốc chủ lắc đầu: "Chuyện này không cho phép nhắc đến trước mặt hoàng hậu cùng công chúa."
Cung nhân vội vàng cúi đầu xuống: "Vâng."
"Quốc chủ, Lăng đại nhân vẫn đang chờ ngài."
Quốc chủ nhìn phía sau cung điện một chút, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của hoàng hậu cùng tiểu công chúa truyền tới.
"Đi thôi."
Lăng đại nhân tự mình đưa tiểu công chúa cùng Tân Ngọc trở về.
"Trên đường cực khổ rồi." Quốc chủ ra hiệu Lăng đại nhân ngồi xuống: "Chuyện của yêu ma tra được thế nào rồi?"
"Yêu ma xuất hiện đến quỷ dị, chúng ta bắt được một chút, cũng chỉ khai báo vài chuyện râu ria, cũng không có đạt được manh mối trọng yếu."
Quốc chủ nhíu mày suy tư.
Lăng đại nhân thử hỏi: "Công chúa điện hạ bên kia..."
"Hi vọng chuyện lần này có thể để con bé trưởng thành." Quốc chủ trầm giọng nói: "Nếu như không phải tế tư nói, ta chỉ có một đứa con... Ta cũng không cần ép buộc con bé như thế."
"Quốc chủ, công chúa rất thông minh."
"Chuyện của yêu ma còn phải tiếp tục tra, nhất định phải biết rõ ràng bọn hắn muốn làm gì."
Lăng đại nhân: "Bọn hắn trước đó tựa hồ hướng về phía công chúa, không biết là vì cái gì."
Lăng đại nhân dừng một chút: "Cũng có thể là thấy chúng ta bảo vệ công chúa điện hạ, muốn diệt trừ công chúa điện trước, gây hỗn loạn cho chúng ta."
Quốc chủ cùng Lăng đại nhân thương nghị một hồi lâu, Lăng đại nhân ngày thứ hai liền rời đi, trở về quận Lan Khê.
Hiện tại chỉ có quận Lan Khê xuất hiện yêu ma, những nơi còn lại đều rất thái bình.
Yêu ma nơi này cũng rất cổ quái, nhất định phải tra rõ chuyện gì xảy ra.
Thời gian kế tiếp, quận Lan Khê không ngừng truyền đến tin tức, nơi nào đó bị yêu ma tập kích.
Giống như yên lặng mấy năm kia chỉ là yêu ma nghỉ ngơi lấy lại sức, giờ phút này lại bắt đầu quy mô tiến công.
Mà sau khi tiểu công chúa trở về lại thay đổi dáng vẻ chơi đùa trước kia, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
-
Vạn Kính Nguyên An mười sáu năm.
Trên diễn võ trường, hai thân ảnh nhanh chóng trao đổi vị trí, linh khí ngưng tụ thành lưỡi dao, trảm phá không khí, vù vù vang dội.
Lưỡi đao va chạm trên không trung, hoa lửa văng khắp nơi, không khí khác biệt vặn vẹo.
Tiểu cô nương xinh đẹp đột nhiên nhảy xuống, thu lại hết linh khí trong tay.
Người đối diện bỗng nhiên thu thế, để đạo linh khí kia không rơi vào trên người tiểu cô nương.
Nhưng tiểu cô nương đột nhiên chuyển động, một cước đạp người ngã xuống mặt đất, nhanh chóng chế phục.
"Thù Thù muội lại chơi xấu!" Tân Ngọc câm lặng.
"Binh bất yếm trá, Tân Ngọc ca ca, huynh cũng nên cẩn thận." Tiểu cô nương cười hì hì buông hắn ra.
Tân Ngọc một phát bắt được mắt cá chân tiểu cô nương, dùng sức kéo một cái, hai người nhất thời té thành một cục.
"Thù Thù, thế nào?"
Tiểu cô nương nhìn lưỡi đao chống trên cổ mình, hừ một tiếng: "Nếu không phải huynh tu luyện nhiều hơn ta hai năm, huymh là đối thủ của ta?"
"Công chúa, thế tử, nên nghỉ ngơi."
Minh Thù từ dưới đất bò dậy, đạp Tân Ngọc một chút, chạy nhanh như làn khói.
Tân Ngọc chống đất ngồi dậy, hắn kéo lấy quần áo nhìn một chút, sau lưng có một lỗ hổng rất lớn.
"Thù Thù rất lợi hại a." Tân Ngọc thở dài, qua một đoạn thời gian nữa, mình sợ là sẽ đánh không lại cô.
Nơi nghỉ ngơi có không ít đệ tử tôn thất tụ tập cùng một chỗ, bọn họ hiện tại là cùng nhau học tập tu luyện.
"Công chúa, thế tử."
Thấy hai người tiến đến liền dồn dập đứng dậy hành lễ.
Tân Ngọc đã đổi một bộ quần áo, đi theo tiểu cô nương ngồi vào trên ghế.
Một vài đệ tử tôn thất mặt lộ vẻ bất mãn.
Tấn Vương tuy là huynh đệ ruột của quốc chủ, nhưng trước kia cũng chỉ là một Vương gia không được sủng ái, bây giờ ỷ vào Tân Ngọc trèo lên trưởng công chúa, hiện tại Tấn vương phủ quyền cao như nước.
Rõ ràng lúc trước bọn hắn là cùng nhau được đưa vào trong cung, cũng không biết vì sao trưởng công chúa lại chọn trúng hắn.
"Công chúa, ngài nghe nói tin tức gần đây của quận Bắc Đồng chưa?"
Minh Thù uống một ngụm trà, hít một hơi, giòn tan hỏi: "Tin tức gì?"
"Quận Bắc Đồng này cũng xuất hiện yêu ma."
Từ hai năm trước khi yêu ma xuất hiện, quận Lan Khê vẫn bị yêu ma quấy nhiễu, quốc chủ phái người thanh lý, ức chế yêu ma phát triển, nhưng thỉnh thoảng vẫn có yêu ma tập kích nhân loại.
"Quận Bắc Đồng?" Minh Thù đặt chén trà xuống: "Tân Ngọc ca ca, đây không phải là sát bên quận Lan Khê sao?"
Tân Ngọc gật đầu: "Ừ".
"Ta nghe nói quốc chủ muốn phái người tiến về quận Bắc Đồng, ta đã để phụ vương giúp ta báo danh, ta cũng phải đi, công chúa ngài có đi hay không?"
"Minh Tân Hoàn!" Tân Ngọc quát lớn một tiếng.
Tiểu tổ tông này là có thể tùy tiện khuyến khích sao?
Người bị quát lớn kia có chút bất mãn, nhưng ngại công chúa đối với Tân Ngọc thân cận, hắn chỉ có thể ngậm miệng.
Tân Ngọc lập tức đổi chủ đề.
Vốn cho rằng việc này đã bị lãng quên, không nghĩ tới chưa được hai ngày, Minh Thù liền mang đến cho hắn một tin tức nói bọn họ phải đi quận Bắc Đồng.
"Ta đã tu luyện hai năm, nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm." Minh Thù chống nạnh nói: "Phụ hoàng đã đáp ứng, huynh có đi cùng ta hay không?"
"Thù Thù, rất nguy hiểm..." Chuyện của hai năm trước, bây giờ hắn nghĩ lại cũng còn còn sợ hãi.
Cũng là từ lần kia sau khi trở về.
Cô liền trở nên không giống như trước, mặc dù vẫn còn ầm ĩ, lôi kéo hắn đi làm loạn, nhưng lúc tu luyện đã nghiêm túc hơn nhiều so với trước kia.
"Tân Ngọc ca ca, nếu như ta không ra ngoài, một mực trốn trong Hoàng Thành, một thân năng lực của ta cũng chỉ là trang trí."
"Cường giả chân chính là sinh ta trong rèn luyện."
"Chỉ có chiến đấu chân chính mới có thể để ta trở nên càng mạnh."
Tân Ngọc nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, trên mặt cô có ý cười ấm áp làm cho người ta nhìn mãi không thôi.
Tân Ngọc kỳ thật thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tham gia chiến đấu, hắn cũng rõ ràng chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho người ta trở nên mạnh hơn.
Nhưng cũng chính là như thế, hắn mới biết rõ, cùng yêu ma chiến đấu nguy hiểm đến cỡ nào.
Bọn họ không phải như lúc tập luyện với sư phụ, sẽ không dừng lại ở thời điểm nguy hiểm cho ngươi cơ hội phản ứng.
"Thù Thù, ta hi vọng muội suy nghĩ thêm một chút." Tân Ngọc nói: "Nếu như muội thật sự muốn đi, ta sẽ đi cùng muội."
"Cứ quyết định như vậy đi." Minh Thù vỗ vỗ bả vai Tân Ngọc: "Tân Ngọc ca ca, chúng ta phải cũng nhau mạnh lên, sau đó bảo vệ cho người chúng muốn bảo vệ."
"Muội nha." Tân Ngọc bất đắc dĩ: "Hoàng hậu biết không?"
Tiểu cô nương như tên trộm nói: "Ta không nói cho mẫu hậu, để phụ hoàng dỗ đi."
"Hoàng hậu sẽ lo lắng cho muội."
"Nếu ta nói cho mẫu hậu biết, bà ấy liền sẽ không cho ta đi." Minh Thù nói: "Ta cũng biết mẫu hậu lo lắng cho ta, nhưng ta không thể bị người khác bảo vệ cả một đời. Tân Ngọc ca ca, ta nên tiến lên phía trước."
"Ta sẽ bảo vệ muội cả đời."
Minh Thù quệt mồm: "Tân Ngọc ca ca, sau này huynh sẽ lấy vợ sinh con, sao có thể bảo vệ ta cả đời?"
Tân Ngọc nhất thời không nói gì.
Tiểu công chúa cùng Tân Ngọc được đưa về Hoàng Thành.
Biết được tình huống bên ngoài, hoàng hậu ôm tiểu công chúa thương yêu không dứt.
"Đều tại chàng!"
Hoàng hậu tức giận quát lên với quốc chủ.
"Bảo bối của chúng ta mới bao nhiêu tuổi? Chàng liền để con bé ra ngoài, xém chút xảy ra chuyện, ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu con bé xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nổi!"
"Là lỗi của ta là lỗi của ta." Quốc chủ vội vàng trấn an.
Chờ dỗ xong hai mẹ con, quốc chủ ra khỏi cung điện, có chút thở dài.
Cung nhân hầu hạ bên cạnh tiến lên: "Quốc chủ, vì sao không nói cho hoàng hậu biết?"
Quốc chủ lắc đầu: "Chuyện này không cho phép nhắc đến trước mặt hoàng hậu cùng công chúa."
Cung nhân vội vàng cúi đầu xuống: "Vâng."
"Quốc chủ, Lăng đại nhân vẫn đang chờ ngài."
Quốc chủ nhìn phía sau cung điện một chút, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của hoàng hậu cùng tiểu công chúa truyền tới.
"Đi thôi."
Lăng đại nhân tự mình đưa tiểu công chúa cùng Tân Ngọc trở về.
"Trên đường cực khổ rồi." Quốc chủ ra hiệu Lăng đại nhân ngồi xuống: "Chuyện của yêu ma tra được thế nào rồi?"
"Yêu ma xuất hiện đến quỷ dị, chúng ta bắt được một chút, cũng chỉ khai báo vài chuyện râu ria, cũng không có đạt được manh mối trọng yếu."
Quốc chủ nhíu mày suy tư.
Lăng đại nhân thử hỏi: "Công chúa điện hạ bên kia..."
"Hi vọng chuyện lần này có thể để con bé trưởng thành." Quốc chủ trầm giọng nói: "Nếu như không phải tế tư nói, ta chỉ có một đứa con... Ta cũng không cần ép buộc con bé như thế."
"Quốc chủ, công chúa rất thông minh."
"Chuyện của yêu ma còn phải tiếp tục tra, nhất định phải biết rõ ràng bọn hắn muốn làm gì."
Lăng đại nhân: "Bọn hắn trước đó tựa hồ hướng về phía công chúa, không biết là vì cái gì."
Lăng đại nhân dừng một chút: "Cũng có thể là thấy chúng ta bảo vệ công chúa điện hạ, muốn diệt trừ công chúa điện trước, gây hỗn loạn cho chúng ta."
Quốc chủ cùng Lăng đại nhân thương nghị một hồi lâu, Lăng đại nhân ngày thứ hai liền rời đi, trở về quận Lan Khê.
Hiện tại chỉ có quận Lan Khê xuất hiện yêu ma, những nơi còn lại đều rất thái bình.
Yêu ma nơi này cũng rất cổ quái, nhất định phải tra rõ chuyện gì xảy ra.
Thời gian kế tiếp, quận Lan Khê không ngừng truyền đến tin tức, nơi nào đó bị yêu ma tập kích.
Giống như yên lặng mấy năm kia chỉ là yêu ma nghỉ ngơi lấy lại sức, giờ phút này lại bắt đầu quy mô tiến công.
Mà sau khi tiểu công chúa trở về lại thay đổi dáng vẻ chơi đùa trước kia, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
-
Vạn Kính Nguyên An mười sáu năm.
Trên diễn võ trường, hai thân ảnh nhanh chóng trao đổi vị trí, linh khí ngưng tụ thành lưỡi dao, trảm phá không khí, vù vù vang dội.
Lưỡi đao va chạm trên không trung, hoa lửa văng khắp nơi, không khí khác biệt vặn vẹo.
Tiểu cô nương xinh đẹp đột nhiên nhảy xuống, thu lại hết linh khí trong tay.
Người đối diện bỗng nhiên thu thế, để đạo linh khí kia không rơi vào trên người tiểu cô nương.
Nhưng tiểu cô nương đột nhiên chuyển động, một cước đạp người ngã xuống mặt đất, nhanh chóng chế phục.
"Thù Thù muội lại chơi xấu!" Tân Ngọc câm lặng.
"Binh bất yếm trá, Tân Ngọc ca ca, huynh cũng nên cẩn thận." Tiểu cô nương cười hì hì buông hắn ra.
Tân Ngọc một phát bắt được mắt cá chân tiểu cô nương, dùng sức kéo một cái, hai người nhất thời té thành một cục.
"Thù Thù, thế nào?"
Tiểu cô nương nhìn lưỡi đao chống trên cổ mình, hừ một tiếng: "Nếu không phải huynh tu luyện nhiều hơn ta hai năm, huymh là đối thủ của ta?"
"Công chúa, thế tử, nên nghỉ ngơi."
Minh Thù từ dưới đất bò dậy, đạp Tân Ngọc một chút, chạy nhanh như làn khói.
Tân Ngọc chống đất ngồi dậy, hắn kéo lấy quần áo nhìn một chút, sau lưng có một lỗ hổng rất lớn.
"Thù Thù rất lợi hại a." Tân Ngọc thở dài, qua một đoạn thời gian nữa, mình sợ là sẽ đánh không lại cô.
Nơi nghỉ ngơi có không ít đệ tử tôn thất tụ tập cùng một chỗ, bọn họ hiện tại là cùng nhau học tập tu luyện.
"Công chúa, thế tử."
Thấy hai người tiến đến liền dồn dập đứng dậy hành lễ.
Tân Ngọc đã đổi một bộ quần áo, đi theo tiểu cô nương ngồi vào trên ghế.
Một vài đệ tử tôn thất mặt lộ vẻ bất mãn.
Tấn Vương tuy là huynh đệ ruột của quốc chủ, nhưng trước kia cũng chỉ là một Vương gia không được sủng ái, bây giờ ỷ vào Tân Ngọc trèo lên trưởng công chúa, hiện tại Tấn vương phủ quyền cao như nước.
Rõ ràng lúc trước bọn hắn là cùng nhau được đưa vào trong cung, cũng không biết vì sao trưởng công chúa lại chọn trúng hắn.
"Công chúa, ngài nghe nói tin tức gần đây của quận Bắc Đồng chưa?"
Minh Thù uống một ngụm trà, hít một hơi, giòn tan hỏi: "Tin tức gì?"
"Quận Bắc Đồng này cũng xuất hiện yêu ma."
Từ hai năm trước khi yêu ma xuất hiện, quận Lan Khê vẫn bị yêu ma quấy nhiễu, quốc chủ phái người thanh lý, ức chế yêu ma phát triển, nhưng thỉnh thoảng vẫn có yêu ma tập kích nhân loại.
"Quận Bắc Đồng?" Minh Thù đặt chén trà xuống: "Tân Ngọc ca ca, đây không phải là sát bên quận Lan Khê sao?"
Tân Ngọc gật đầu: "Ừ".
"Ta nghe nói quốc chủ muốn phái người tiến về quận Bắc Đồng, ta đã để phụ vương giúp ta báo danh, ta cũng phải đi, công chúa ngài có đi hay không?"
"Minh Tân Hoàn!" Tân Ngọc quát lớn một tiếng.
Tiểu tổ tông này là có thể tùy tiện khuyến khích sao?
Người bị quát lớn kia có chút bất mãn, nhưng ngại công chúa đối với Tân Ngọc thân cận, hắn chỉ có thể ngậm miệng.
Tân Ngọc lập tức đổi chủ đề.
Vốn cho rằng việc này đã bị lãng quên, không nghĩ tới chưa được hai ngày, Minh Thù liền mang đến cho hắn một tin tức nói bọn họ phải đi quận Bắc Đồng.
"Ta đã tu luyện hai năm, nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm." Minh Thù chống nạnh nói: "Phụ hoàng đã đáp ứng, huynh có đi cùng ta hay không?"
"Thù Thù, rất nguy hiểm..." Chuyện của hai năm trước, bây giờ hắn nghĩ lại cũng còn còn sợ hãi.
Cũng là từ lần kia sau khi trở về.
Cô liền trở nên không giống như trước, mặc dù vẫn còn ầm ĩ, lôi kéo hắn đi làm loạn, nhưng lúc tu luyện đã nghiêm túc hơn nhiều so với trước kia.
"Tân Ngọc ca ca, nếu như ta không ra ngoài, một mực trốn trong Hoàng Thành, một thân năng lực của ta cũng chỉ là trang trí."
"Cường giả chân chính là sinh ta trong rèn luyện."
"Chỉ có chiến đấu chân chính mới có thể để ta trở nên càng mạnh."
Tân Ngọc nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, trên mặt cô có ý cười ấm áp làm cho người ta nhìn mãi không thôi.
Tân Ngọc kỳ thật thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tham gia chiến đấu, hắn cũng rõ ràng chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho người ta trở nên mạnh hơn.
Nhưng cũng chính là như thế, hắn mới biết rõ, cùng yêu ma chiến đấu nguy hiểm đến cỡ nào.
Bọn họ không phải như lúc tập luyện với sư phụ, sẽ không dừng lại ở thời điểm nguy hiểm cho ngươi cơ hội phản ứng.
"Thù Thù, ta hi vọng muội suy nghĩ thêm một chút." Tân Ngọc nói: "Nếu như muội thật sự muốn đi, ta sẽ đi cùng muội."
"Cứ quyết định như vậy đi." Minh Thù vỗ vỗ bả vai Tân Ngọc: "Tân Ngọc ca ca, chúng ta phải cũng nhau mạnh lên, sau đó bảo vệ cho người chúng muốn bảo vệ."
"Muội nha." Tân Ngọc bất đắc dĩ: "Hoàng hậu biết không?"
Tiểu cô nương như tên trộm nói: "Ta không nói cho mẫu hậu, để phụ hoàng dỗ đi."
"Hoàng hậu sẽ lo lắng cho muội."
"Nếu ta nói cho mẫu hậu biết, bà ấy liền sẽ không cho ta đi." Minh Thù nói: "Ta cũng biết mẫu hậu lo lắng cho ta, nhưng ta không thể bị người khác bảo vệ cả một đời. Tân Ngọc ca ca, ta nên tiến lên phía trước."
"Ta sẽ bảo vệ muội cả đời."
Minh Thù quệt mồm: "Tân Ngọc ca ca, sau này huynh sẽ lấy vợ sinh con, sao có thể bảo vệ ta cả đời?"
Tân Ngọc nhất thời không nói gì.
Bình luận facebook