Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
- Rõ ràng ngươi không yêu ta, tại sao lại luôn quan hệ với ta? Cho ta hi vọng? Rõ ràng người biết đứa bé đó không biết phải bế làm sao. Ngươi tại sao lại bắt ta vào nhà lao?_
Rõ ràng ngươi biết ở Vưu Quốc kia ta gặp nguy hiểm mà ngươi vẫn không tới cứu ta.
Cả cuộc đời ta không biết đến trang điểm son phấn, rõ ràng ta là nữ nhân. Ta cũng là nữ nhân mà.
Con ta, con ta ngươi có biết rằng hàng đêm ta đều mơ thấy nó không?
Ta mơ thấy nó nhiều đêm xuất hiện hỏi ta tại sao lại không bảo vệ được nó? Tại sao lại để nó chết một cách oan uổng như vậy?
Tại sao ngươi không quan tâm đến nó, nó cũng là con của ngươi mà. Tại sao ngươi chỉ lo cho Khương Bích Lan và con của cô ta thôi. Vậy có bao giờ ngươi lo cho ta không?_
Ngươi nói ngươi bù đắp cho ta! Haha... bù đắp cho ta là để ta làm chủ tứ cung sao?
Không, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi.
Ngươi có biết tại sao ta muốn ngươi cho ta làm hoàng hậu không? Bởi vì ta biết ngươi sẽ không bao giờ phế Khương Bích Lan. Haha.... và đương nhiên như vậy ta sẽ không phải làm nữ nhân của ngươi rồi.
Bù đắp của ngươi là nhốt ta vào đại lao khi ta bị bệnh nặng sao?
Bù đắp của ngươi là để cho Khương Bích Lan kia cho hàng chục con rắn vào bụng ta?
Ha ha.... đến lúc chết ngươi vẫn để ta chết cô độc, để ta một mình.
Ta chết rồi, ngươi khóc.
Ta chết rồi, ngươi khóc làm gì chứ?
Khóc để cho ai?
Ngươi diễn trò tình thâm này để cho ai coi?
Rõ ràng ngươi có thể đến Vưu quốc cứu ta.
Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản việc Khương Bích Lan kia cho từng con rắn vào miệng ta.
Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản được tất cả mọi việc xảy ra.
Nhưng ngươi không làm, ngươi bảo là ngươi nhu nhược. Ngươi nhu nhược haha... Vậy cái ngôi vị hoàng thượng kia của ngươi để làm gì chứ? Cái ngôi vị hoàng thượng kia của ngươi chỉ là bù nhìn thôi sao?
Haha.. Tất cả những thứ mà ta làm cho ngươi chỉ được đổi bằng mấy giọt nước mắt của ngươi thôi sao?
Ta không cần, ta không cần mấy giọt nước mắt đó của ngươi.
Cuộc đời ta, hối hận nhất là được gặp ngươi, hối hận nhất là đã từng yêu ngươi. Ta càng hối hận hơn là đã yêu ngươi nhiều như vậy.
Ngươi từng hỏi ta, ta có hận ngươi không?
Tại sao ta phải hận ngươi chứ? Không yêu ắt sẽ không hận thôi.
Mộ Dung Viêm, một kiếp rồi, một kiếp ta hi sinh vì ngươi rồi, ta như vậy là trả nợ đủ cho ngươi rồi đúng không?
_ Ngược vậy đủ chưa mọi người? Muốn tiếp không?_
Rõ ràng ngươi biết ở Vưu Quốc kia ta gặp nguy hiểm mà ngươi vẫn không tới cứu ta.
Cả cuộc đời ta không biết đến trang điểm son phấn, rõ ràng ta là nữ nhân. Ta cũng là nữ nhân mà.
Con ta, con ta ngươi có biết rằng hàng đêm ta đều mơ thấy nó không?
Ta mơ thấy nó nhiều đêm xuất hiện hỏi ta tại sao lại không bảo vệ được nó? Tại sao lại để nó chết một cách oan uổng như vậy?
Tại sao ngươi không quan tâm đến nó, nó cũng là con của ngươi mà. Tại sao ngươi chỉ lo cho Khương Bích Lan và con của cô ta thôi. Vậy có bao giờ ngươi lo cho ta không?_
Ngươi nói ngươi bù đắp cho ta! Haha... bù đắp cho ta là để ta làm chủ tứ cung sao?
Không, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi.
Ngươi có biết tại sao ta muốn ngươi cho ta làm hoàng hậu không? Bởi vì ta biết ngươi sẽ không bao giờ phế Khương Bích Lan. Haha.... và đương nhiên như vậy ta sẽ không phải làm nữ nhân của ngươi rồi.
Bù đắp của ngươi là nhốt ta vào đại lao khi ta bị bệnh nặng sao?
Bù đắp của ngươi là để cho Khương Bích Lan kia cho hàng chục con rắn vào bụng ta?
Ha ha.... đến lúc chết ngươi vẫn để ta chết cô độc, để ta một mình.
Ta chết rồi, ngươi khóc.
Ta chết rồi, ngươi khóc làm gì chứ?
Khóc để cho ai?
Ngươi diễn trò tình thâm này để cho ai coi?
Rõ ràng ngươi có thể đến Vưu quốc cứu ta.
Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản việc Khương Bích Lan kia cho từng con rắn vào miệng ta.
Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản được tất cả mọi việc xảy ra.
Nhưng ngươi không làm, ngươi bảo là ngươi nhu nhược. Ngươi nhu nhược haha... Vậy cái ngôi vị hoàng thượng kia của ngươi để làm gì chứ? Cái ngôi vị hoàng thượng kia của ngươi chỉ là bù nhìn thôi sao?
Haha.. Tất cả những thứ mà ta làm cho ngươi chỉ được đổi bằng mấy giọt nước mắt của ngươi thôi sao?
Ta không cần, ta không cần mấy giọt nước mắt đó của ngươi.
Cuộc đời ta, hối hận nhất là được gặp ngươi, hối hận nhất là đã từng yêu ngươi. Ta càng hối hận hơn là đã yêu ngươi nhiều như vậy.
Ngươi từng hỏi ta, ta có hận ngươi không?
Tại sao ta phải hận ngươi chứ? Không yêu ắt sẽ không hận thôi.
Mộ Dung Viêm, một kiếp rồi, một kiếp ta hi sinh vì ngươi rồi, ta như vậy là trả nợ đủ cho ngươi rồi đúng không?
_ Ngược vậy đủ chưa mọi người? Muốn tiếp không?_
Bình luận facebook