Lúc Thẩm Thành Lượng uống say, Chu Vũ Khiết vẫn còn có hứng muốn chơi oẳn tù tì với anh, Chu Hải Mạn chỉ còn cách kéo cô ra khỏi người của Thẩm Thành Lượng, dìu cô ra hướng cửa, “Cô, chúng ta về nhà thôi, ngoan nào”
“Không, cô còn muốn uống, uống tiếp nữa. Anh kia, chúng ta uống tiếp nào-sao anh ngủ say rồi? Dậy uống tiếp nào.”
Chu Hải Mạn nhìn qua Tiết Thiệu Luân, Tiết Thiệu Luân nhún vai một cách bất lực, “tôi đưa hai người về, xe tôi ngay bên ngoài.”
Chu Hải Mạn vừa kéo Chu Vũ Khiết, dùng sức cơ thể mình đỡ cô ấy, “Không cần đâu, tôi ngồi taxi được rồi.” Sức cô ấy lớn thật, dìu Chu Vũ Khiết giống như bế một con thỏ con vậy.
Tiết Thiệu Luân dìu Thẩm Thành Lượng, anh ấy sớm đã ngủ một cách say sưa, mặc cho Tiết Thiệu Luân dìu đi.
“Vừa nãy anh cũng uống rượu, khôngthể lái xe nữa, đi taxi tốt hơn.” Chu Hải Mạn quay đầu lại nói tiếp. “Về nói với anh Thẩm, anh ấy cứ uống say như vậy không phải cách tốt.”
Tiết Thiệu Luân gật đầu, “Ừ, tôi đi taxi, thế cô về cẩn thận.”
Chu Hải Mạn đem Chu Vũ Khiết lên xe, bản thân mìnhngồi ngay cạnh cô ấy, Chu Vũ Khiết vẫn đang kêu tôi muốn uống nữa, uống nữa, Chu Hải Mạn chỉ còn cách hứa với cô, về nhà lại uống tiếp.
Tiết Thiệu Luân cười nhìn hai cô cháu, bình thường là cô chăm sóc cháu, nhưng ở đây thì hoàn toàn ngược lại, lúc này Chu Vũ Khiết thật giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo.
Cô ấy lại quay đầu lại nhắc nhở Tiết Thiệu Luân lần nữa, “Anh nhớ đừng lái xe đấy.”
Tiết Thiệu Luân thường ra ngoài uống rượu, có lúc uống gần say, nhưng vẫn nhớ cầm chìa khoá lái xe về nhà, chứ đừng nói là hoàn toàn tỉnh táo. Đợi xe của Chu Hải Mạn đi xa, anh dìu Thẩm Thành Lượng ra bãi đỗ xe, nhưng đi đến nửa đường, anh lại quay về, ở bên đường vẫy một chiếc taxi, dìu Thẩm Thành Lượng cùng mình vào xe.
Cho đến khi về nhà, đem cơ thể to lớn của Thẩm Thành Lượng, anh cảm thấy buồn cười, sao mình lại phải nghe người phụ nữ kiêu ngạo kia chứ?
“Mẹ, tuần này con bận, không có thời gian đi.”
“Không có thời gian cũng phải có thời gian cho mẹ”
“Mẹ -tháng này con đi xem mắt hai lần rồi!’
“Mới hailần thôi mà, con có biết con gái cô Tống hàngxóm nhà mình tuần này đi xem mắt năm lần đấy.”
“==, cái này mẹ cũng đem ra so sánh, Chu Hải Mạn hết muốn nói luôn, “Mẹ, concó thể không đi không mẹ.” Đi cũng không có tác dụng gì, nếu xem mắt tốt thế thì những cô lớn tuổi trong công ty luật lấy chồng hết rồi.
“Con nói gì hả? Thái Mĩ Đình mỗi lần mắng cô đều rất dữ, tiếng rất lớn. “Con không đi xem mắt thì dẫn bạn trai về cho mẹ cũng được đấy!”
“Bố con vì chuyện của cô con đau đầu gần hai năm rồi đấy, con cũng không nghe lời, con nói xem--có phải con muốn mẹ và bố tức chết không?
“Mẹ nói con biết, bất hiếu có 3 điều, không lấy chồng là tội lớn nhất, nếu như trước ba mươi con khônglấy chồng, con sẽ là người con bất hiếu nhất từ trước đến nay!”
“Mẹ -” Chu Hải Mạn lập tức ngăn Thái Mĩ Đình nói nhiều lại, người con bất hiếu nhất từ trước đến nay, người con bất hiếu nhất từ trước đến nay!” Danh hiệu này cô không dám nhận đâu, nhưng cô còn lâu mới 30, có cần gấp như vậy không?
“Con đi, con đi là được chứ gì?”
Thái Mĩ Đình vừa nghe Chu Hải Mạn đồng ý đi xem mắt, lập tức vui vẻ lên, quay ngắt 180 độ, dịu dàng nói, “Mẹ nói con biết, cậu này, cực kì tốt luôn đấy nhé, mẹ gặp người thật rồi, con mặc kệ sao mẹ gặp được, đẹp trai lắm đó, giống như ai nhỉ, ngôi sao họ Trắc gì đó mà con hay nhắc đến ấy?”
“Trắc Lựa-”
“Đúng rồi, con mà gặp, nhất định sẽ rất thích, nhớ lúc đó trang điểm đẹp đẹp vào, đừng mặt lạnh như vậy—đừng tưởng mẹ không biết tật xấu của con, với người không quen biết thì mặt lạnh như băng ý, khó coi chết, mẹ nói con biết—”
“Mẹ, mẹ còn nói nữa là con không đi nữa”
“Được, được được, mẹ không nói nữa, lần này con mà yêu được cậu ta, về nhà mẹ làm món cánh gà nướng táo khao con, con gái, mẹ tin ở con!”
==, Con cũng tin ở mình, nhưng con không tin anh ta—chu Hải Mạn nghĩ đến món cánh gà nướng táo của Thái Mĩ Đình, không kìm được nước miếng.
“Được rồi, con biết rồi, mẹ, không có chuyện gì khác thì con cúp máy đây”
“Ừm, cúp nhé, cúp nhé, nhớ chăm chút bản thân một chút, mẹ nói con bao giờ để tóc dài một chút đây, bây giờ con trai đều thích con gái có mái tóc dài đấy, còn nữa, không trang điểm là không được đâu đấy, con xem người ta nhân viên văn phòng có ai là không biết trang điểm---”
Thế này vốn đồng ý của mẹ lại bắt đầu nói thêm nửa tiếng nữa, đợi mẹ gần nói xong, Chu Hải Mạn mới đưa máy lên tai, “Mẹ, con không phải đứa trẻ con nữa, mẹ đừng lo nữa nha, con cúp nhé—”
“Ừm, nhớ đi đấy, mẹ đã hẹn với cô Vương rồi đấy.”
“Con biết rồi, biết rồi, con có lúc nào thất hẹn đâu—”
Cuối cùng, tiếng của Thái Mĩ Đình biến mất ở giây phút cô cúp máy.”
*********************************
“Sao cô không đi xem mắt, sao biết họ không phải đàn ông tốt?”
“Lúc cô cháu đi xem mắt, cháu vẫn còn đang vì viết luận văn mà rụng tóc đấy, còn muốn cô kể lại những việc khủng khiếp mà họ làm một lần nữa không?”
Chu Hải Mạn lắc đầu, “không cần đâu.”
Cô đã hiểu một cách triệt để rồi, Chu Vũ Khiết chính là bị xem mắt làm tổn thương rồi, cũng phải, một ngày chiến đấu ở hai nơi, ai mà chịu được, “Nhưng, cô, cô định cả đời không lấy chồng đấy à? Bố cháu buồn chết mất, ông ấy nhất định sẽ tự trách mình, cô lỡ để bố cháu buốn sao?”
Chu Vũ Khiết nghiêng mặt, “Không phải chuyện gì muốn là được đâu, nếu như cô tuỳ tiện tìm một người lấy cho xong, sống không tốt, người anh có trách nhiệm sẽ còn buồn hơn, tùy duyên vậy, còn cháu?
“Cháu? Cháu không muốn bố mẹ cháu đau lòng, hơn nữa cháy không ghét tình yêu và hôn nhân, cháu cũng giống như cô, tuỳ duyên---”
“Sao con lại đi xem mắt? Xem mắt lâu vậy cũng không có kết quả gì, không phải con định dựa vào xem mắt để tìm chồng tương lai đấy chứ?”
Chu Hải Mạn bất lực thở dài, “Cháu cũng là không có cách mới làm vậy, nhưng cháu nghĩ rồi, nếu như lần này còn gặp tên dị nào nữa, đánh chết con không để mẹ con sắp xếp nữa.”
“Hả? Cháu gái ngoan nhà ta cũng học cách chống đối rồi đấy à?”
==, Chu Hải Mạn cảm thấy lạnh người, nhăn mày nói: “Cô, cô đừng học cách Conan được không? Làm xấu cả hình ảnh của cậu ta đấy.”
“Cô thích thế!” Chu Vũ Khiết nói xong, tiếp tục đi đắp mặt nạ dưỡng trắng của mình, “Cháu cũng đắp một miếng đi, đừng cậy mình nhỏ hơn cô hai tuổi là tưởng mình còn là thiếu nữ 18 đâu.”
Chu Hải Mạn cười với cô, kéo lại gần tai cô nhắc nhở, “Cô ơi, là 4 tuổi.”
“Chu Hải Mạn, lập tức biến mất trước mắt cô ngay!”
“Yes, madam!”
***********************************
Nhưng khi Chu Hải Mạn nhìn thấy người đàn ông tuấn tú kia, cô mới bóp mình thật mạnh, đau—đây không phải là mơ, những chuyện của năm xưa, cô dường như rơi vào sân trường trung học với bộ đồng phục trắng lam, người thiếu niên tuấn tú kia, cho dù nhiều năm sau, vẫn không thay đổi.
Đang ngắm nhìn người đàn ông kia, cách đấy không xa, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn.
Giây phút nhìn thấy cô ấy, mặt anh có thần thái rất phúc tạp, nhưng rất nhanh ánh mặt anh chạm với cô ấy, anh đứng dậy, nhìn anh một bước một bước đến gần, đến khi anh đứng trước mặt, anh nhìn khuôn mặt của cô hỏi: “Chu Hải Mạn, là em phải không?”
Giây phút mà anh gọi tên của cô, khiến nội tâm đã nổi sóng gió của cô không thể bình lặng, cô là người không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, dường như gặp chuyện gì cũng có thể biểu lộ khuôn mặt không cảm xúc, nhưng với người đàn ông trước mắt, vẻ trấn tĩnh nhiều năm của cô trong nghề nghiệp đã bị đánh bại, dường như cô lại quay về vẻ trong sáng của thời học sinh, cô cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, không dám nhìn thẳng vào anh, “Là em, em là Chu Hải Mạn.”
So với cô, người đàn ông tuấn tú trước mặt này tự nhiên hơn nhiều, ít nhất nhìn là như vậy, “Ngồi đi.”
“Ừm---”, thế là, Chu Hải Mạn ngồi trước mặt anh.
“Không nhớ ra tớ thật sao?” Anh nhăn mày.
Chu Hải Mạn cuối cùng cũng chịu ngẩn đầu nhìn anh, nhăn mặt cười có chút gì đó khó chịu, “Sao có thể?” Cho dù cô quên tất cả mọi người, cũng không thể quên anh ấy Lã Thượng Quân, tuy anh ấy từng không có tin tức gì trong 3 năm, cô thậm chí không biết anhđi đâu.
“Sau khi tốt nghiệp đại học thì không thấy cậu tham gia họp lớp cấp ba rồi, mấy năm nay, cậu đi đâu thế?”
“Thẩm Quyến, sau khi tốt nghiệp tớ đi Thẩm Quyến, cậu vẫn giỏi giang như năm xưa, nghe nói cậu làm luật sư ở công ty luật có tiếng ở đây.”
“Giỏi gì đâu, cũng chỉ là một luật sư nho nhỏ thôi, kiện tụng hộ người ta ấy mà.”
Hai người hình như không phải hẹn hò, mà giống như kiểu gặp lại bạn bè cũ họ từ cấp hai đến cấp ba, nói những bạn học thời đó, cô giáo lúc đó, ai đi đâu làm gì, ai kết hôn rồi, ai khác năm xưa nhất, kí ức lần lượt quay về, giống như từ bên ngoài chuyển vào vậy.
Anh ấy vẫn giống như trước, già dặn, điềm tĩnh, nói chuyện có vẻ ngày càng thành thục hơn, thật không ngờ người tài giỏi như vậy cũng đi xem mắt.
Bình luận facebook