• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hello! Tiểu Thư Mặt Than (1 Viewer)

  • Chương 12

Ngày hôm sau, Lã Thượng Quân theo lời hứa tới đón cô, có đồng nghiệp nhìn thấy anh tựa vào xe vẫy tay với Chu Hải Mạn, liền nói nhỏ bên tai cô: “Chị Mạn, Chị có bạn trai rồi à?”



Chu Hải Mạn tuy cố ung dung tự tại, vẫn muốn trốn tâm sự, liền trả lời, “một người__bạn mà thôi.”



Người kia ngược lại không chút ý tứ, “Bạn như thế nào? Nếu hai người không phải quan hệ này, giới thiệu cho em đi, em thích mẫu đàn ông này, giống hoàng tử trong cổ tích quá.”



Chu Hải Mạn toát mồ hôi, nhưng câu cuối cô ấy nói quả không sai, cô cũng thấy anh giống hoàng tử trong cổ tích vậy.



Ngày trước anh vẫn thích mặc áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jian, sau đó phái nam trong lớp cũng ăn mặc dường như giống anh, nhưng Chu Hải Mạn vẫn cảm thấy phong cách này chỉ hợp với phong thái bất phàm của anh. Như hôm nay, anh mặc tây phục được cắt may khéo léo, giống như bao người đi làm hoặc các luật sư nam, nhưng trong mắt cô, tất cả mọi người đều không bằng anh mặc có tinh thần và phong độ.



Chu Hải Mạn tạm biệt đồng nghiệp, đi về phía ánh nhìn đắm đuối của anh, trước cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày ánh mắt anh sẽ chỉ nhìn về phía một mình cô, giây phút này, cô dường đã dời khỏi thế giới hiện thực, đi rất xa rất xa, cuối cùng cũng tới bên cạnh anh.



“Đến đón em sớm vậy, không làm lỡ việc của anh chứ?” Chu Hải Mạn ngồi vào trong xe, hỏi.



Lã Thượng Quân khởi động xe, tiện miệng đáp lại: “Anh quên nói em biết, anh hiện tại cùng một số người bạn chung vốn làm ăn, anh là một trong số người đầu tư, cho nên thời gian có thể nói là tự do.”



Chu Hải Mạn gật đầu, hình như đề tài nói truyện trước đây của bọn họ thường xoay quanh bạn học thầy cô, cô đều không hỏi tỉ mỉ về công việc và cuộc sống của anh.



Mà cô, mẫu mực đơn giản, tốt ngiệp xong quay về thành phố này, làm một luật sư nhỏ, càng ngày càng có khởi sắc, cuộc sống mỗi ngày cũng rất đơn giản, bị Thái Mĩ Đình ép xem mắt, phải ăn trực cơm nhà Chu Vũ Khiết.



“Đi ăn lẩu thế nào?” Lã Thượng Quân hỏi cô, anh nhớ cô thích ăn những thứ vừa cay vừa nóng hổi.



Chu Hải Mạn dĩ nhiên đồng ý, dự tính lúc này, bất kỳ ý kiến nào của Lã Thượng Quân đưa ra cô đều đồng ý, dù là ăn nón Đông Bắc hỗn độn cô cũng thấy ngon. (东北乱炖đây là một món ăn trộn hỗn hợp của Đông Bắc gồm sương sườn, ngô, đậu cô-ve, ớt xanh, mộc nhĩ, hành... Cho vào cùng một nồi hấp chín)



“Anh mấy năm nay ở Thẩm Quyến có thể nói là có chút phát tài, tuy nhiên ở đó bạn bè tới phát triển không nhiều, mà nhà anh ở phía bắc, cho nên ở không bao lâu, anh liền trở về.”



Lã Thượng Quân vừa gắp thức ăn cho Chu Hải Mạn, vừa giới thiệu công việc và cuộc sống của anh cho cô nghe, Chu Hải Mạn trái lại không quan tâm anh xây dựng sự nghiệp bao nhiêu to lớn, lúc nghe anh nói tới tình cảm cuộc sống vẫn còn chỗ trống, cô thật sự yên tâm, thật may, anh và cô giống nhau, không nợ ai tình cảm.



“Ở đây bạn bè đầu tư đều là người quen, thấy tiết kiệm tâm sức rất nhiều, hôm nào em dảnh, anh đưa em tới công ty anh xem xem.”



Chu Hải Mạn cười gật đầu, “Được thôi.”



Chu Hải Mạn lúc ấy đột nghĩ ra ý nghĩ ngốc nghếch, ở cùng anh thì đi đâu đều được, làm gì cũng được, ăn gì cũng được, ý nghĩ này xuất hiện làm Chu Hải Mạn giật mình, cô từ lúc nào lại biến thành tiểu ngôn vậy? (小言 tiểu ngôn ý nói những người có tư tưởng tiểu thuyết ngôn tình, nhân vật hoặc chỉ tiểu thuyết ngôn tình)



Ăn xong cơm còn khá nhiều thời gian, thế là Lã Thượng Quân đề nghị đi xem phim, Chu Hải Mạn đương nhiên gật đầu đồng ý. Đồng thời cô nhận ra, Lã Thượng Quân không giống như lần đầu hẹn hò, người đàn ông lần đầu hẹn hò sao có thể sắp xếp thời gian trật tự đâu vào đấy? Ngược lại giống như cao thủ tình trường. Nhưng ngồi trong xe, cô mới lại nghĩ tới, cái gọi là hẹn hò giữa bọn họ cũng chỉ là việc mà nam nữ bình thường sẽ phải làm, chỉ là lưu tâm hoặc xem một hai bộ phim uỷ mị dài tập, là đàn ông ai cũng phải biết, căn cứ điểm này, cô lại nghi ngờ anh lừa cô, có phải cô quá đa nghi?



Thế nên, Chu Hải Mạn không nghĩ linh tinh nữa, Lã Thượng Quân so với trước đây nói nhiều hơn, cô nhớ trước anh thường cúi đầu xem sách cả chiều cũng không nói câu nào, từ trên sân bóng rổ chạy xuống, ngoài chào hỏi đội bóng thì không nói gì, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, Lã Thượng Quân trong kí ức rất ít chủ động hoà vào bàn luận các vấn đề với người khác, càng không giống như bây giờ chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô.



“Gần đây nghe bạn anh giới thiệu một bộ phim, cũng không tồi, hôm nay chiếu, mình đi xem em thấy thế nào?”



“Được ạ__” Chu Hải Mạn cười, “Ai diễn vậy?”



“Cổ Thiên Lạc__” Lã Thượng Quân bỗng nghiêng đầu cười với cô, “Phim của đại soái ca, em nhất định sẽ thích.”



Anh trước đây không bao giờ cười với cô như thế này, anh ngày ấy rất ít khi cười nói, cho nên một buổi chiều, nếu anh vì một điều gì đó mà lộ ra nét mặt tươi cười, là cô sẽ một mình lén lút vui vẻ mấy ngày liền, bây giờ nghĩ lại, Chu Hải Mạn không ngừng hoài nghi, cô gái năm ấy có phải não có vấn đề, sao có thể yêu đơn phương tới mức biến thái như thế.



“Cũng không nhất định, không phải ai cũng thích mẫu đẹp trai như thế.”



Lã Thượng Quân nhăn mày, “Ồ? Hoá ra em không thích anh ấy, vậy em thích mẫu người như thế nào?”



Chu Hải Mạn nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, buột miệng nói ra, “Mắt nhìn thấy tay chạm được.”



Lời này nghe không giống Chu Hải Mạn nói, Lã Thượng Quân không mén được quay sang nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn trộm anh của cô, Chu Hải Mạn có nét không tự nhiên trên khuôn mặt, giả vờ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài cửa.



Gò má cô ửng hồng, tai đã phớt đỏ, qua ánh đèn sáng trưng, gần như càng hiện rõ hơn, Lã Thượng Quân nhìn cô, khoé môi không ngừng cong lên.



Nhưng vừa vào rạp, Chu Hải Mạn liền phủ định cách nghĩ của mình lúc trước, hoá ra không phải ở cùng Lã Thượng Quân thì lúc nào cô cũng vui, ví như bây giờ, cô không cảm thấy xem một bộ phim đã từng xem mà cùng hai người không giống nhau xem là một việc khiến người ta vui vẻ.



Thế là khi Lã Thượng Quân đang vì tạo dáng khoa trương của Cổ Thiên Lạc trọc cười, Chu Hải Mạn đành bốc từng hạt bỏng cho vào miệng, thậm chí còn có chút hối hận oán trách mình, vì sao không nói cho anh biết mình đã xem qua đôi đại hiệp thần kì này, mà lại lãng phí hơn một tiếng đồng hồ như vậy?



**************



Lúc nghe điện thoại của Tiết Thiệu Luân, Chu Vũ Khiết đang làm công trình trên mặt, từng miếng từng miếng dưa chuột đắp trên mặt, vừa mở lời, “rộp rộp” rơi mất mấy miếng, thế là khi cô nhìn thấy một dãy số lạ, thật là không có thiện cảm, “Alô, AI THẾ?”



Tiết Thiệu Luân còn chưa kịp nói, bị tình thế hăm doạ, chấn tĩnh vài giây mới đáp lại: “Là cô Chu Vũ Khiết phải không? Là tôi, tôi là Tiết Thiệu Luân, em họ Thẩm Thành Lượng.”



Chu Vũ Khiết vừa nghe thấy trai đẹp, trong lòng vui lên không ít, cô lăn tới sôfa ngồi dậy ngay ngắn, những miếng dưa chuột còn lại đều rơi hết xuống sàn, “Anh Tiết đẹp trai sao, sao lại gọi điện cho tôi thế?”



Tiết Thiệu Luân ở đầu dây bên kia cười gượng vài tiếng, mới nói tiếp: “Thật ra, anh tôi muốn mời cô ăn cơm, nhưng anh ấy sợ cô từ chối, cho nên nhờ tôi mời, cô Chu không phải muốn tôi mất mặt chứ?”



Cứ trực tiếp như vậy, làm cho Chu Vũ Khiết không biết đáp lại như thế nào, cô đối với Thẩm Thành Lượng thật sự có cảm tình, nhưng cô cũng nghe Chu Hải Mạn kể qua, Thẩm Thành Lượng vẫn còn yêu vợ trước, cô không cho rằng anh nhanh như vậy có thể chuyển tình cảm sang cho cô.



“Có người mời ăn, tôi đương nhiên phải vui chứ, nhưng là lúc nào, không biết lúc đó tôi có thời gian không.”



Vốn Tiết Thiệu Luân cho rằng cô sẽ không do dự mà trả lời, bây giờ xem ra anh quả thật đánh giá thấp cô, nhưng Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết là cầu nối duy nhất của anh và Chu Hải Mạn, cho nên anh quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải hẹn được Chu Vũ Khiết, “Thời gian có thể do cô Chu sắp xếp.”



Ý đồ của anh Chu Vũ Khiết đã gần như đoán ra, tuy nhiên biết người hẹn cô thật sự không phải Thẩm Thành Lượng, nhưng thấy anh niềm nở như vậy, Chu Vũ Khiết thật sự muốn dữ thể diện cho anh, thêm nữa anh có ý với Chu Hải Mạn đối với cô mà nói là một việc tốt, mà cô cũng có tiện cảm với Thẩm Thành Lượng, có thể nhân cơ hội này tìm hiểu, như vậy một công đôi việc.



“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, giúp tôi cảm ơn anh Thẩm.”



Tiết Thiệu Luân gấp rút nói nhất định, nhưng chần chừ chưa cúp điện thoại.



Thấy vậy Chu Vũ Khiết Hỏi: “Anh Tiết còn việc gì àk?”



Đối phương trầm mặc một lúc mới nói: “Cô Chu Vũ Khiết Là người thông minh, tôi không vòng vo nói nhiều nữa, tôi cùng Chu Hải Mạn rất có duyên, chỉ là thời gian dài qua, chưa hiểu rõ tính cách cô ấy, không biết cô Chu có thể chỉ điểm?”



Nghe anh nói, Chu Vũ Khiết thấy có vài phần kiêu ngạo, trong lòng nghĩ tính khí của cháu gái sao có thể để anh hiểu rõ nhanh thế được, cô làm cô cũng phải trải qua hơn hai mấy năm quan sát và tổng kết mới hiểu rõ.



“Anh Tiết không phải để ý Mạn Mạn nhà chúng tôi chứ?”



Tiết Thiệu Luân không ngờ bị cô hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào, nhớ tới tình hình hôm Chu Vũ Khiết cùng Thẩm Thành Lượng uống rượu, trong lòng nghĩ Chu Vũ Khiết là một người thẳng thắn, nên ung dung thừa nhận, “Ừm, tôi thật sự đối với Chu Hải Mạn rất hứng thứ, nhưng do tu luyện không đủ, thường lép vế.”



“Ha ha ha__” Chu Vũ Khiết cười, cháu gái mình cô đương nhiên hiểu, cho nên làm tổn thương người tuyệt đối không có ở người cô này, “Chỉ có thể nói vận may của anh Tiết vẫn chưa đủ, gặp phải yêu tinh trăm năm khó gặp.”



Yêu tinh? Từ này dùng để tả Chu Hải Mạn thật chẩn xác, anh nghĩ tới hai bờ môi mỏng gợi cảm của cô, không nén nổi cảm giác khô miệng, “Vả lại Chu Hải Mạn hình như luôn có thành kiến với tôi.”



“À, cái này không thể trách Mạn Mạn nhà tôi.” Chu Vũ Khiết cuối cùng khẳng định đứng về phía cháu gái, nếu không Tiết Thiệu Luân cũng nghi ngờ Chu Hải Mạn không phải là cháu ruột của cô, “Lúc nó đi học đã gặp qua lưu manh thực sự, mỗi ngày hắn đều đi sau nó, tới tận cổng trường, bị bảo vệ chặn ở cổng, tan học lại tiếp tục theo, theo tới tận cửa nhà chúng tôi.”



Tiết Thiệu Luân không nghĩ tới, Chu Hải Mạn từng trải qua việc lạ lùng như vậy.



“Cho nên nó đối với những cái gì về tiểu lưu manh đều sợ hãi, về sau tự mình học Tiệt Quyền Đạo, chỉ vì sẽ có ngày dùng đối phó với tiểu lưu manh.”



Tiết Thiệu Luân nghe xong không nhịn được cười, anh có thể tưởng tượng cô từ nhỏ đã có bộ dạng khiến người ta thích, nhưng cảm giác bị người lạ theo chắc chắn là không thích rồi.



“Vậy sau này?”



“Sau này tôi biết được, dùng móng tay dài cào rách mặt tên tiểu lưu manh, nha đầu đó liền bắt đầu nghe tôi bảo đâu làm đó, luôn đi sau tôi làm đầy tớ.”



= =, cái kết cục này thật làm người ta khó chấp nhận, theo lẽ thường thì nên xuất hiện một kỵ sĩ anh dũng cứu công chúa gặp nạn, sau đó Tiết Thiệu Luân cảm thấy thật ra kết cục này cũng tốt, nếu kỵ sĩ năm ấy giành được tâm hồn thiếu nữ của công chúa, anh đâu còn có cơ hội?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom