Chu Hải Mạn thu lại ánh mắt, hít thở sâu liên tục N lần, sau đó giữ bình tĩnh đi về vị trí của mình, người đàn ông cực phẩm đợi cô ổn định chỗngồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Vừa rồi là ai gọi điện cho cô vậy” ?
“Một đồng nghiệp, anh ta họ Lưu, tên Mang, Mang trong từquả xoài, Lưu Mang ̣̣̣̣̣, một cái tên rất lạ đúng không?” <trong tiếng Trung 刘芒 phát âm giống lưu manh>
Người đàn ông cực phẩm thở một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ cầmlinước trái cây uốnghết, “Quả thật rất lạ, đây đều là nền văn hoá dùng từ rộng nghĩa của Trung Quốc, phải biết rằng trong ngôn ngữ của Mĩkhông có hiệntượng đồng âm không đồng hình này, tên của bọn họ vừa đơn điệu lại không có đặc sắc...”
Chu Hải Mạn tất cả bị anh ta đánh bại, cô không thể không hoài nghi anh ta làm như thế nào để vượt qua 2 năm du học ở Mĩ. Trình độ tiếng Anh có phải là quá kém? I và eye không phải là đồng âm sao, còn nữa còn nữa, ý của đơn điệu không phải là không có đặc sắc sao, Có cần phô trương như thế không?
Cuối cúng cũng đến lúc người đàn ông cực phẩm nhân nói xong nhưng lời kinh điển, Chu Hải Mạn mới thở một hơi nhẹ nhõm, cứ tiếp tục như thế này, cô khẳng định ăn không tiêu mất, “bây giờ cũng không sớm nữa, tôi nghĩ anh Trương_ _”
“Cô Chu, hành trình tiếp theo của chúng ta là đi xem phim, cô cảm thấy bộ phim nào đang chiếu hay không?”
“Anh Trương này, ý của tôi là_ _” Chu Hải Mạn đứng lên
“Tôi cảm thấy <Khổng Tử> cũng không tồi, cô Chu bình thường chắc rất ít quan tâm tới văn hoá cổ đại Trung Quốc, chi bằng chúng ta tới rạp phim xem bộ phim này, cô thấy thế nào?”
Cô không quan tâm văn hoá cổ đại Trung Quốc, câu nói này liệu có nghe được không? Nói thêm nữa, cô không quan tâm có được không? Không quan tâm văn hoá cổ đại Trung Quốc, vậy thì thử hỏi cô làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối môn ngữ văn thời cấp 3 đây?”
“Anh Trương này, tôi cảm thấy chúng ta _ _”
“Cô Chu, cô nói xem chúng ta nên đi taxi hay đi bộ tới rạp chiếu phim?”
“Anh Trương, anh nghe tôi nói!” Chu Hải Mạn lần lượt bị đoạt quyền phát ngôn cuối cùng cũng chịu không được.
Người đàn ông cực phẩm ngây người nhìn Chu Hải Mạn, gật đầu cứng nhắc, “Được, cô nói đi.”
“Tôi cảm thấy chúng ta đã có những hiểu rõ nhất định về đối phương, mà thời gian cũng hơi muộn, tôi còn có một số việc ở nhà, cho nên, chúng ta tạm biệt ở đây đi, anh Trương.”
Người đàn ông cực phẩm có chút bất ngờ, ngay thẳng trả lời: “Nhưng dì Trần nói, cho phép chúng ta đi xem phim rồi về cũng được.”
Dì Trần dám bán đứng cô, cô còn chưa tính sổ! Lời của anh ta đúng là nhắc nhở cô, khi về nhất định phải nói rõ ràng với Thái Mỹ Đình, sau này đối tượng mà dì Trần giới thiệu, cô kiên quyết không đi!
“Anh Trương, thật xin lỗi, bộ phim kia anh một mình tự đi xem nhé_ _”
Người đàn ông cực phẩm nhân thấy cô ý đã quyết, chỉ còn cách từ bỏ không níu kéo, cuối cùng chỉ biết giơ tay chào tạm biệt cô, cũng như biểu đạt có tình cảm với cô, “Chu tiểu thư, tôi cảm thấy cô rất tốt.”
Câu nói này ngược lại làm cho Chu Hải Mạn cảm thấy rất thoải mái, nhưng ấn tượng cũ về người đàn ông cực phẩm trong lòng cô vẫn không thể mất đi. “Thật không? Tôi cũng thấy tôi rất tốt.”
Người đàn ông cực phẩm nhân “= =”
“Chu tiểu thư, có thể _ _ có thể cho tôi phương thức liên lạc của cô không?”
“Phương thức liên lạc_ _, thôi miễn đi, tổ quốc chúng ta rộng lớn như thế này, nếu có duyên chúng ta cũng có thể gặp lại” Chu Hải Mạn cười trả lời, “Anh Trương này, chúng ta tạm biệt ở đây nhé!” Thế là Chu Hải Mạn không dodự quay người bước đi, nhưng vừa đi cô vẫn nghe thấy âm thanh ai oán thầm thì vang lên bên cạnh cô “Lưu lại ở phía sau bạn, người bạn à! Đó không phải là cánh hoa, mà là trái tim tàn lụi của tôi.”
****************************************
“Tình hình chiến sự nào rồi?”
“Quân địch thất bại thảm hại, quân ta không tổn thất một chút nào, thắng lợi trở về!” Chu Hải Mạn kể hết với Chu Vũ Khiết tay không quên làm một hình chữ V.
Chu Vũ Khiết đối với câu trả lời này rất hài lòng, giơ thẳng ngón tay cái về phía cô, nhưng Thái Mĩ Đình lại nhăn lông mày không mãn nguyện nói: “Bảo con không cần phải về sớm, con làm sao đã vềrồi? Mới có mấy giờ?”
Chu Hải Mạn thay đôi giày cao gót, đeo đôi tông đi mở tủ lạnh, “Mẹ, con với cô chả mấy khi về thăm mẹ với bố, mẹ vì sao cứ bắt con ở cùng mấy người không thân quen cơ chứ?”
Thái Mĩ Đình vừa nghe câu này, lông mày càng nhăn, “Người không quen? Đúng đúng đúng, bây giờ cậu ta là người lạ, nhưng con không phải sẽ có cách để biến cậu ta thành người thân sao?”
“Con không phải ảo thuật gia, con không biết biến.”
“Chu Hải Mạn, cái con nha đầu này, con như vậy là thái độ gì hả?”
Chu Hải Mạn cắn một miếng kem, thoải mái nhe răng trợn mắt, “Mẹ, mẹ cũng không hỏi rõ dì Trần, đã tuỳ tiện bắt con gặp mặt người ta, đến lúc con gái mẹ bị bán, mẹ có khóc cũng không kịp.”
Thái Mĩ Đình nghe thấy cô nói có lí, cũng không vội giáo huấn cô, hỏi: “Sao thế? Cậu ta làm gì con sao?”
“Mẹ, mẹ không biết anh ta hình dáng như thế nào sao? Là mẫu người con thích sao?”
“Ừm, dì Trần cho ta xem ảnh cậu ta rồi, rất văn hoá, là một thanh niên rất đẹp trai.”
“Vậy khẳng định là PS qua, mẹ, con nói mẹ nghe, con không thích mẫu như thế, cho nên sau này mà có mấy kiểu văn hoá, đẹp trai, trực tiếp loại, con tuyệt đối không đi xem mặt!”
“Haizz, con nha đầu này không biết làm sao nữa? Bố con từ nhỏ không phải dạy con, không được trông mặt mà bắt hình dong, lời này của con mà để bố nghe thấy, ông ấy chắc sẽ đánh sưng cả mông con lên mất!”
“= =, con bây giờ đã lớn như này rồi, còn đánh mông!” Chu Hải Mạn ý tứ liền bảo vệ mông của mình, đó là nỗi đau của cô, hồi bé cung Chu Vũ Khiết làm việc xấu sau lưng, bị đánh mông đều là cô.
Thái Mĩ Đình không kiềm chế được liếc cô một cái, “Nói vào vấn đề chính!”
“Vâng_ _” Chu Hải Mạn vừa ăn kem vừa tiếp tục nói, “Chúng con hoàn toàn không hợp nhau, anh ta dường như theo chủ nghĩa giáo lý, tất cả mọi thứ đều quy trình mà làm, còn hỏi một lượt tổ tông ba đời nhà ta, đến nguyên nhân cô con vì sao tới giờ chưa lấy chồng cũng hỏi luôn __ __”
Chu Vũ Khiết vừa nghe câu này, tức giận, “Này! Chu Hải Mạn ý của cháu là sao?”
“Câu hỏi không phải cháu hỏi, cô muốn hỏi ý gì thì nên đi tìm người đàn ông đó! Còn nữa, uống một cốc nước trái cây đều phải tự mình thanh toán, mẹ xem có loại người nhỏ mọn như thế sao? Còn nữa, anh ta nói từ đầu tới cuối giống như thuyết gia, một chút cũng không để ý tới cảm nhận của con, mẹ_ _ con suýt nữa thì hi sinh oanh liệt, xem mặt xem tới nỗi mất đi tất cả hứng thú với đàn ông!”
Hậu quả này quả là quá lớn, Thái Mĩ Đình không thể không vừa an ủi con gái, vừa chửi thầm người giới thiệu một trận, “Là mẹ sai, lần sau, mẹ sẽ kiểm định, bảo đảm tìm được người con ưng ý.”
= =, cô còn cho rằng có thể mượn cớ đánh bại quan niệm xem mắt của mẹ, không ngờ, chỉ là nhiều hơn một trạm kiểm tra, có điều, như thế này, cô cũng được yên tĩnh vài ngày.
Chu Vũ Khiết cười đi lại vỗ vai Thái Mĩ Đình, “Chị dâu này, từ giờ trở đi chị vất vả rồi, trách nhiệm trên vai chị quả là so với thiên hạ đệ nhất còn gian khổ hơn!”
Thái Mĩ Đình chán ghét phủi tay Vũ Khiết, nói: “Không phải đều vì em làm một người cô có tấm gương tốt sao, em sớm lấy chồng đi, nha đầu nhà chúng ta có phải là sớm đưa bạn trai về nhà không.”
“Ơ này, chị dâu, chị như vậy là có ý gì? Con gái bảo bối của chị tìm không được bạn trai thì liên quan gì tới em? Em đâu có cướp bạn trai của nó!”
“Chị dâu có ý gì, em còn không hiểu sao? Mạn Mạn nhà chúng ta từ nhỏ đã chơi cùng em, không học giống nhau mới lạ.”
“Cái gì mà không học giống nhau mới lạ? Mạn Mạn nhà chúng ta như vậy không phải là rất tốt sao? Chị xem cả cái khu này ai so được với Mạn Mạn, đây không phải là em dẫn dắt sao, chị dâu, chị nói như vậy quả là không có đạo lí rồi _ _”
“Chị làm sao nói không có đạo lí? Chị nói cho em biết_ _”
“_ _”
Cuối cùng chiến tranh cũng chấm dứt, Chu Hải Mạn đối với cuộc đấu chị dâu em chồng của hai người họ sớm đã thành quen, trước đây cô còn thử ở giữa làm trung gian, nói tốt cho cả hai bên, khuyên họ bình tĩnh, nhưng qua nhiều lần không những vô hiệu mà còn bị hại dưới tình hình chiến tranh này, Chu Hải Mạn rút kinh nghiệm rồi _ _ quý trùng sinh mệnh, tránh xa chiến tranh.
Cô lè lưỡi liếm liếm ăn một nửa que kem trong tay, trong lúc hai bên cãi nhau mặt đỏ tía tai cô liền xen ngang: “Mẹ, kem này không ngon, lần sau đừng mua loại này nữa.”
Thái Mĩ Đình đang trong bận rộn quay đầu hét với cô: “Không phải mẹ mua, tìm bố con mà phản ánh.”
Thế là, Chu Hải Mạn từ tủ lạnh lấy ra cây kem thứ hai, đi vềphòng của mình,, tuy không ngon nhưng chả có gì ăn được ngon hơn. Cô vừa đi tới cửa phòng, liền nhìn thấy Chu Viễn Sơn từ phòng đọc sách đi ra, Chu Viễn Sơn nhìn cô, “Sao lại không ở dưới, chạy lên đây làm gì?”
Chu Hải Mạn chỉ xuống dưới lầu, “ở dưới có sát khí, lưu manh, con là vì sợ cuộc hoả chiến ở dưới làmbị thương, cho nên mới chạy lên đây tránh nạn.”
Chu Viễn Sơn không nén được cau mày “mẹ và cô lại cãi nhau rồi?”
Chu Hải Mạn xác thực gật gật đầu, “Vâng, khói thuốc mù mịt_ _”
Chu Viễn Sơn suy đoán một lúc, liền đoán ra là chuyện gì, sau đó nói với Chu Hải Mạn “Cô con khiến người nhà không khỏi lo lắng rồi, con cũng mau mau dẫn bạn trai về nhà, mẹ con cũng không vì chuyện này mà cãi nhau với cô con.”
Chu Hải Mạn không nén được mếu máo, bố vẫn là thiên vị cô, bé tiếng kháng nghị: “Liên quan gì tới con? Giữa hai người họ đã có mâu thuẫn từ lâu, cuộc chiến rằng co từ trước tới nay chưa hề dứt.”
Chu Viễn Sơn nhìn xuống dưới lầu, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng cãi lộn của 2 người bọn họ, ông không còn cách nào đành lắc đầu, tiếp tục đi về phòng đọc sách, “Con cùng Vũ Khiết vừa về nhà, là bố lại không được yên.”
Ô _ _ Rõ ràng là bố gọi con với cô về, giờ lại nói những lời này là sao. Giống hồi nhỏ, Chu Hải Mạn không nén nổi làm một mặt xấu sau lưng Chu Viễn Sơn, làm xong cô mới nhớ mình còn việc chính chưa nói với bố: “Bố lần sau đừng mua vị kem này nữa, không ngon chút nào.”
Chu Viên Sơn quay lại nhìn vào cây kem Chu Hải Mạn đang cầm cho vào miệng. Nha đầu này từ nhỏ thích ăn đồ lạnh, cho nên tủ lạnh trong nhà từ trước không thiếu mấy loại kem này đến tận khi cô chuyển ra ở cùng với Chu Vũ Khiến. Nhưng mỗi lần cô về, tủ lạnh vẫn luôn để đầy những thứ cô thích, “Không ngon, vậy cái này để bố ăn cho, đúng lúc bố đang khát định xuống dưới uống trà.” Vừa nói ông liền lấy luôn que kem trên tay Chu Hải Mạn “Cảm ơn, con gái!”
Chu Hải Mạn tức giận “Bố, bố có biết con bất chấp cả nguy hiểm tính mạng từ dưới lầu cầm lên không? Bố sao có thể nhẫn tâm thế chứ.”
“Thì con cũng có thể lại bất chấp tính mạng xuống lầu lấy 1 que nữa, nói với con nhiều lần rồi, một ngày ăn một que là đủ rồi, mỗi lần đều cầm 2 cây, con quên là hồi nhỏ ăn đến hỏng bụng sao?”
Bình luận facebook