Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Cầu xin ta muốn nàng thì ta sẽ cứu nàng
Tôi vùng vẫy ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc áo bào đen điển trai hết mực, anh ta đang lười nhác tựa vào thân cây đèn đường và nhìn tôi một cách giếu cợt.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc và vẻ tà ác không gì sánh được lộ ra vẻ hấp dẫn trí mạng.
Là Tiết Xán.
“Anh là ai!” Dư Đào lập tức bỏ mặc tôi, nhanh chóng xoay người, rồi nói một cách thận trọng.
Tôi phát hiện ra, Dư Đào rất kiêng dè Tiết Xán.
Không, nói đúng hơn là sợ.
Tiết Xán không trả lời mà chỉ nhìn về phía tôi.
“An Tố, cầu xin ta muốn nàng thì ta sẽ cứu nàng.” Bỗng dưng, anh ta lên tiếng.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Tiết Xán nở nụ cười khinh thường, ánh mắt tự cao tự đại như thể tin rằng tôi sẽ cầu xin anh ta.
Như anh ta nói hôm đó, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi phải cầu xin anh ta muốn tôi.
Nghe những lời của Tiết Xán, bàn tay túm tôi của Dư Đào bắt đầu run rẩy.
Xem ra anh ta rất sợ Tiết Xán.
Tôi ngẩng cổ lên nhìn đăm đăm vào anh ta. Sau một hồi lâu, tôi cũng lên tiếng.
“Tôi không cầu xin anh.” Sau khi thốt lên năm từ ngắn gọn, tôi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tiết Xán cứng đờ.
Ngay sau đó, cơn giận lóe lên trong mắt anh ta.
“Đồ ngu xuẩn! Nàng thà bị cương thi ăn cũng không chịu đi theo ta ư?” “Đúng vậy.” Tôi cúi xuống và không nhìn anh ta nữa: “Bắt tôi bán bản thân mình, tôi thà chết còn hơn.” Lúc này tôi không thấy được vẻ mặt của Tiết Xán, nhưng tôi nghĩ chắc chắn anh ta đã tức điên rồi.
“Được, An Tố, nàng giỏi lắm, nếu đã vậy thì ta sẽ ở đây nhìn nàng bị ăn sạchU” Nghe giọng nói giận dữ của Tiết Xán, tôi nhắm mắt lại và gượng Cười.
Chết thì chết đi.
Chỉ là không biết khi tôi chết sẽ có bao nhiêu người đau lòng? Dư Đào phấn khích đến mức run rẩy cả người.
“Ha ha, An Tố, không ngờ cô lại muốn bị tôi ăn đến như vậy. Nếu thế thì tôi sẽ giúp cô đạt được mong muốn! Vị đại nhân này, tôi sẽ không khách sáo nữa.” Anh ta vừa dứt lời, cổ tôi đã bị siết chặt hơn! Song chỉ trong mấy giây, não tôi cũng bắt đầu choáng váng vì thiếu OXY.
Khung cảnh trước mắt tôi dân mờ đi, và tôi từ từ nhắm mắt lại.
Tôi sắp chết rôi phải không? Những ký ức trong quá khứ ùa về trong tâm trí tôi như một chiếc đèn kéo quân, ý thức của tôi cũng dân mất đi.
Vào giây phút cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên bên tai tôi.
“An Tố, ta nên làm gì với nàng đây?” Tôi còn chưa kịp suy nghĩ vê ý nghĩa của câu nói này, thì đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm như tan nát cõi lòng vang lên từ phía sau.
Ngay sau đó, tôi rơi vào trong bóng tối.
Đầu óc mê man, thật nặng nề, thật đau đớn…
Tôi cố gắng mở mắt ra và thấy một cái đầu đang lắc lư trước mặt.
Cái đầu đó rất lạ lùng, mái tóc dài phấp phới, còn được búi theo kiểu của người xưa.
Cầu xin ta muốn nàng thì ta sẽ cứu nàng Tôi lại mơ giấc mơ kỳ lạ nữa hả? Càng nhìn cái đầu trước mắt tôi càng cảm thấy thần kỳ.
Chất tóc của người này tốt thật đấy, vừa đen vừa bóng, không biết cảm giác khi sờ vào sẽ như thế nào? Trong lòng tôi vừa nghĩ vậy, tay tôi đã bất giác duỗi ra.
Chạm vào nó.
Ừm, đúng là rất mềm mại, rất mềm.
“An Tốt Nàng còn sờ đầu ta nữa thì có tin ta ném nàng xuống đất không!” Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên, tôi lập tức tỉnh lại vì sợi Ôi mẹ ơi! Đây không phải giọng của cái tên hồn ma Tiết Xán saol Tôi như bị giội một gáo nước lạnh vào đầu, tỉnh táo lại ngay lập tức.
Tôi nhận ra rằng bây giờ mình đang được cõng trên lưng và đi trên con đường nhỏ trước ký túc xá.
Tôi đã bị Dư Đào giết rôi mà nhỉ? Vì sao lại còn sống? Tôi vội vàng sờ cổ của mình và phát hiện nơi đó nhãn nhụi, không hề có vết thương bị cắn.
Lúc sờ cổ, cùi chỏ của tôi vô tình đụng vào người đang cõng tôi.
“An Tố! Nàng một vừa hai phải thôi! Đừng đánh vào đầu tal” Giọng nói giận dữ của Tiết Xán lại vang lên.
Tôi sững sờ và cúi đầu nhìn người đang cõng tôi.
Chỉ thấy một mái đầu dài đen như mực, đó không phải con quỷ già háo sắc Tiết Xán thì là ai? “Tiết Xán?” Tôi còn khiếp sợ hơn vừa nấy: “Anh, anh cống tôi làm gì?” “Ta không cõng nàng thì chẳng lẽ kéo nàng về à?” Tiết Xán mắng một cách hung ác, rõ ràng là đang lo lắng cho IQ của tôi.
Tôi ngây người hồi lâu mới có phản z ứng.
“Anh đã cứu tôi ư?” “Chứ sao nữa?” Tiết Xán tức giận đáp một câu.
Tôi hơi khó tin.
Hồn ma này đã cứu tôi? Trong lúc mất hồn, Tiết Xán đã cõng tôi tới ký túc xá.
Sau khi thả tôi xuống ghế, anh ta cũng không rời đi mà là lấy một chiếc điện thoại di động ra từ trong tay áo.
Tôi nhận ra được đó là chiếc điện thoại mà Dư Đào đưa cho tôi.
Một ngọn lửa ma trơi màu xanh bốc lên từ lòng bàn tay của Tiết Xán, ngọn lửa lập tức nuốt mất chiếc điện thoại.
Chẳng mấy chốc, chiếc điện thoại bắt đầu vặn vẹo như đang giấy giụa né tránh ma trơi, nó phát ra tiếng hét thê thảm chói tai, nghe như tiếng hét của phụ nữ.
Tôi cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chiếc điện thoại đã bị ngọn lửa đốt thành tro tàn, tiếng hét kỳ dị đó cũng biến mất.
“Chiếc điện thoại này là vật dẫn đường giúp Dư Đào ký khế ước, những thứ bẩn thỉu như thế này nên đốt đi thì tốt hơn.” Tiết Xán thấy tôi mờ mịt thì lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế.” Cuối cùng tôi cũng bình tính lại: “Cái tên Dư Đào kia là cương thi hả?” “Ừ, anh ta là cương thi hút tinh khí của nữ nhân, nhưng thời gian tu hành quá ngắn, sợ bị cắn trả nên mới dùng khế ước này đánh cược để giết người.” Tôi sởn gai óc.
Dư Đào thực sự là một con cương thi, suýt nữa thì tôi đã chết trong tay anh ta giống như Nhậm Oánh.
Tôi đang sợ hãi suy nghĩ thì cằm đột nhiên bị nâng lên.
Tôi ngẩng đầu và đối diện với đôi mắt của Tiết Xán.
Đôi mắt đen của anh ta trông như vực thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“An Tố, ta muốn hỏi nàng vài câu.” Tiết Xán khẽ nói.
“Anh nói đi.” Tôi đáp.
“Wì sao nàng không muốn cưới ta?” Tiết Xán nghiêm túc hỏi: “Nên biết rằng, lúc bản công tử còn sống có biết bao nhiêu phụ nữ muốn trèo lên giường của ta, sau khi chết còn có biết bao nhiêu ma nữ muốn trèo vào quan tài của ta, chẳng lẽ nàng không có chút tình cảm gì với ta ư?” “f „ Khóe miệng tôi không kìm được mà co giật, tôi hoàn toàn không nói nên lời.
“Tôi công nhận là anh rất lợi hại, rất đẹp trai, nhưng người và ma không cùng một đường, tôi hy vọng anh có thể buông tha cho tôi.” Vì hôm nay hôn ma này đã cứu tôi nên tôi quyết định nói chuyện rõ ràng với anh ta.
“Không thể.” Không ngờ rằng Tiết Xán không suy nghĩ mà từ chối ngay: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không buông tha nàng.” Tôi tuyệt vọng, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói ra sự thắc mắc của mình: “Tại sao chứ? Tại sao phải là tôi?” Như thấy được nỗi oán hận trong lòng tôi, Tiết Xán khẽ nheo mắt và dùng sức kéo mặt tôi lại gân anh ta hơn.
“Không phải tại sao là nàng, mà là chỉ có thể là nàng.” Anh ta thì thầm.
Tim tôi run lên: “Chỉ có thể là tôi là có ý gì? “Bởi vì nàng sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, bát tự (1) thuần âm, chỉ có nữ tử như vậy mới?› có thể làm đám cưới ma với quỷ.
Tôi ngây người.
Mặc dù tôi là cô nhi, nhưng khi bị vứt bỏ ở cô nhi viện, cổ tôi có đeo một chiếc túi gấm nhỏ, bên trong nó được viết ngày sinh tháng đẻ của tôi.
Bát tự của tôi rất kỳ lạ, là sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, tất cả các thây bói nhìn thấy tôi đều sẽ lắc đầu liên tục và nói tôi đã không có quan hệ gì với dương gian từ lúc mới sinh ra.
Trước đây tôi cảm thấy những lời này chỉ là mê tín dị đoan, không ngờ chúng là sự thật…
Nhưng tôi vẫn không hài lòng với đáp án này.
“Nhưng có rất nhiều cô gái sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi, vì sao cứ phải là tôi chứ?” Tôi hỏi tiếp.
(1) Bát tự: Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi). Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc.
Tôi vùng vẫy ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc áo bào đen điển trai hết mực, anh ta đang lười nhác tựa vào thân cây đèn đường và nhìn tôi một cách giếu cợt.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc và vẻ tà ác không gì sánh được lộ ra vẻ hấp dẫn trí mạng.
Là Tiết Xán.
“Anh là ai!” Dư Đào lập tức bỏ mặc tôi, nhanh chóng xoay người, rồi nói một cách thận trọng.
Tôi phát hiện ra, Dư Đào rất kiêng dè Tiết Xán.
Không, nói đúng hơn là sợ.
Tiết Xán không trả lời mà chỉ nhìn về phía tôi.
“An Tố, cầu xin ta muốn nàng thì ta sẽ cứu nàng.” Bỗng dưng, anh ta lên tiếng.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Tiết Xán nở nụ cười khinh thường, ánh mắt tự cao tự đại như thể tin rằng tôi sẽ cầu xin anh ta.
Như anh ta nói hôm đó, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi phải cầu xin anh ta muốn tôi.
Nghe những lời của Tiết Xán, bàn tay túm tôi của Dư Đào bắt đầu run rẩy.
Xem ra anh ta rất sợ Tiết Xán.
Tôi ngẩng cổ lên nhìn đăm đăm vào anh ta. Sau một hồi lâu, tôi cũng lên tiếng.
“Tôi không cầu xin anh.” Sau khi thốt lên năm từ ngắn gọn, tôi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tiết Xán cứng đờ.
Ngay sau đó, cơn giận lóe lên trong mắt anh ta.
“Đồ ngu xuẩn! Nàng thà bị cương thi ăn cũng không chịu đi theo ta ư?” “Đúng vậy.” Tôi cúi xuống và không nhìn anh ta nữa: “Bắt tôi bán bản thân mình, tôi thà chết còn hơn.” Lúc này tôi không thấy được vẻ mặt của Tiết Xán, nhưng tôi nghĩ chắc chắn anh ta đã tức điên rồi.
“Được, An Tố, nàng giỏi lắm, nếu đã vậy thì ta sẽ ở đây nhìn nàng bị ăn sạchU” Nghe giọng nói giận dữ của Tiết Xán, tôi nhắm mắt lại và gượng Cười.
Chết thì chết đi.
Chỉ là không biết khi tôi chết sẽ có bao nhiêu người đau lòng? Dư Đào phấn khích đến mức run rẩy cả người.
“Ha ha, An Tố, không ngờ cô lại muốn bị tôi ăn đến như vậy. Nếu thế thì tôi sẽ giúp cô đạt được mong muốn! Vị đại nhân này, tôi sẽ không khách sáo nữa.” Anh ta vừa dứt lời, cổ tôi đã bị siết chặt hơn! Song chỉ trong mấy giây, não tôi cũng bắt đầu choáng váng vì thiếu OXY.
Khung cảnh trước mắt tôi dân mờ đi, và tôi từ từ nhắm mắt lại.
Tôi sắp chết rôi phải không? Những ký ức trong quá khứ ùa về trong tâm trí tôi như một chiếc đèn kéo quân, ý thức của tôi cũng dân mất đi.
Vào giây phút cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên bên tai tôi.
“An Tố, ta nên làm gì với nàng đây?” Tôi còn chưa kịp suy nghĩ vê ý nghĩa của câu nói này, thì đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm như tan nát cõi lòng vang lên từ phía sau.
Ngay sau đó, tôi rơi vào trong bóng tối.
Đầu óc mê man, thật nặng nề, thật đau đớn…
Tôi cố gắng mở mắt ra và thấy một cái đầu đang lắc lư trước mặt.
Cái đầu đó rất lạ lùng, mái tóc dài phấp phới, còn được búi theo kiểu của người xưa.
Cầu xin ta muốn nàng thì ta sẽ cứu nàng Tôi lại mơ giấc mơ kỳ lạ nữa hả? Càng nhìn cái đầu trước mắt tôi càng cảm thấy thần kỳ.
Chất tóc của người này tốt thật đấy, vừa đen vừa bóng, không biết cảm giác khi sờ vào sẽ như thế nào? Trong lòng tôi vừa nghĩ vậy, tay tôi đã bất giác duỗi ra.
Chạm vào nó.
Ừm, đúng là rất mềm mại, rất mềm.
“An Tốt Nàng còn sờ đầu ta nữa thì có tin ta ném nàng xuống đất không!” Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên, tôi lập tức tỉnh lại vì sợi Ôi mẹ ơi! Đây không phải giọng của cái tên hồn ma Tiết Xán saol Tôi như bị giội một gáo nước lạnh vào đầu, tỉnh táo lại ngay lập tức.
Tôi nhận ra rằng bây giờ mình đang được cõng trên lưng và đi trên con đường nhỏ trước ký túc xá.
Tôi đã bị Dư Đào giết rôi mà nhỉ? Vì sao lại còn sống? Tôi vội vàng sờ cổ của mình và phát hiện nơi đó nhãn nhụi, không hề có vết thương bị cắn.
Lúc sờ cổ, cùi chỏ của tôi vô tình đụng vào người đang cõng tôi.
“An Tố! Nàng một vừa hai phải thôi! Đừng đánh vào đầu tal” Giọng nói giận dữ của Tiết Xán lại vang lên.
Tôi sững sờ và cúi đầu nhìn người đang cõng tôi.
Chỉ thấy một mái đầu dài đen như mực, đó không phải con quỷ già háo sắc Tiết Xán thì là ai? “Tiết Xán?” Tôi còn khiếp sợ hơn vừa nấy: “Anh, anh cống tôi làm gì?” “Ta không cõng nàng thì chẳng lẽ kéo nàng về à?” Tiết Xán mắng một cách hung ác, rõ ràng là đang lo lắng cho IQ của tôi.
Tôi ngây người hồi lâu mới có phản z ứng.
“Anh đã cứu tôi ư?” “Chứ sao nữa?” Tiết Xán tức giận đáp một câu.
Tôi hơi khó tin.
Hồn ma này đã cứu tôi? Trong lúc mất hồn, Tiết Xán đã cõng tôi tới ký túc xá.
Sau khi thả tôi xuống ghế, anh ta cũng không rời đi mà là lấy một chiếc điện thoại di động ra từ trong tay áo.
Tôi nhận ra được đó là chiếc điện thoại mà Dư Đào đưa cho tôi.
Một ngọn lửa ma trơi màu xanh bốc lên từ lòng bàn tay của Tiết Xán, ngọn lửa lập tức nuốt mất chiếc điện thoại.
Chẳng mấy chốc, chiếc điện thoại bắt đầu vặn vẹo như đang giấy giụa né tránh ma trơi, nó phát ra tiếng hét thê thảm chói tai, nghe như tiếng hét của phụ nữ.
Tôi cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chiếc điện thoại đã bị ngọn lửa đốt thành tro tàn, tiếng hét kỳ dị đó cũng biến mất.
“Chiếc điện thoại này là vật dẫn đường giúp Dư Đào ký khế ước, những thứ bẩn thỉu như thế này nên đốt đi thì tốt hơn.” Tiết Xán thấy tôi mờ mịt thì lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế.” Cuối cùng tôi cũng bình tính lại: “Cái tên Dư Đào kia là cương thi hả?” “Ừ, anh ta là cương thi hút tinh khí của nữ nhân, nhưng thời gian tu hành quá ngắn, sợ bị cắn trả nên mới dùng khế ước này đánh cược để giết người.” Tôi sởn gai óc.
Dư Đào thực sự là một con cương thi, suýt nữa thì tôi đã chết trong tay anh ta giống như Nhậm Oánh.
Tôi đang sợ hãi suy nghĩ thì cằm đột nhiên bị nâng lên.
Tôi ngẩng đầu và đối diện với đôi mắt của Tiết Xán.
Đôi mắt đen của anh ta trông như vực thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“An Tố, ta muốn hỏi nàng vài câu.” Tiết Xán khẽ nói.
“Anh nói đi.” Tôi đáp.
“Wì sao nàng không muốn cưới ta?” Tiết Xán nghiêm túc hỏi: “Nên biết rằng, lúc bản công tử còn sống có biết bao nhiêu phụ nữ muốn trèo lên giường của ta, sau khi chết còn có biết bao nhiêu ma nữ muốn trèo vào quan tài của ta, chẳng lẽ nàng không có chút tình cảm gì với ta ư?” “f „ Khóe miệng tôi không kìm được mà co giật, tôi hoàn toàn không nói nên lời.
“Tôi công nhận là anh rất lợi hại, rất đẹp trai, nhưng người và ma không cùng một đường, tôi hy vọng anh có thể buông tha cho tôi.” Vì hôm nay hôn ma này đã cứu tôi nên tôi quyết định nói chuyện rõ ràng với anh ta.
“Không thể.” Không ngờ rằng Tiết Xán không suy nghĩ mà từ chối ngay: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không buông tha nàng.” Tôi tuyệt vọng, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói ra sự thắc mắc của mình: “Tại sao chứ? Tại sao phải là tôi?” Như thấy được nỗi oán hận trong lòng tôi, Tiết Xán khẽ nheo mắt và dùng sức kéo mặt tôi lại gân anh ta hơn.
“Không phải tại sao là nàng, mà là chỉ có thể là nàng.” Anh ta thì thầm.
Tim tôi run lên: “Chỉ có thể là tôi là có ý gì? “Bởi vì nàng sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, bát tự (1) thuần âm, chỉ có nữ tử như vậy mới?› có thể làm đám cưới ma với quỷ.
Tôi ngây người.
Mặc dù tôi là cô nhi, nhưng khi bị vứt bỏ ở cô nhi viện, cổ tôi có đeo một chiếc túi gấm nhỏ, bên trong nó được viết ngày sinh tháng đẻ của tôi.
Bát tự của tôi rất kỳ lạ, là sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, tất cả các thây bói nhìn thấy tôi đều sẽ lắc đầu liên tục và nói tôi đã không có quan hệ gì với dương gian từ lúc mới sinh ra.
Trước đây tôi cảm thấy những lời này chỉ là mê tín dị đoan, không ngờ chúng là sự thật…
Nhưng tôi vẫn không hài lòng với đáp án này.
“Nhưng có rất nhiều cô gái sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi, vì sao cứ phải là tôi chứ?” Tôi hỏi tiếp.
(1) Bát tự: Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi). Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc.
Bình luận facebook