Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
Chương 172: Dẫn dụ yêu
Tôi đã hiểu, nhưng cũng hết sức kinh hãi.
An Nhân bị Tiết Xán đưa đến trại lính ở Afghanistan, Lâm Nhã Lan có thể liên lạc tới được một nơi như vậy ư?
Có vẻ như bà ta đã thực sự tốn hết công sức vì đứa con gái cưng của mình.
Nếu Lâm Nhã Lan bọn họ đã biết thân phận của Tiết Xán, tôi cũng lười phải tiếp tục úp mở: “Tôi sẽ nhờ Tiết Xán”
Mặc dù tôi không còn có thể coi cha mẹ nuôi như cha mẹ của mình, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn họ bị yêu quái làm phiền tới chết.
Lâm Nhã Lan lộ vẻ vui mừng ôm lấy tôi: “Cảm ơn con, Tố Tố, thật sự cảm ơn con”
Tôi bình tĩnh tránh khỏi vòng †ay của bà †a: “Ăn cơm đi”
Có lẽ vì nhận ra thức ăn trên bàn là do tôi chọn cho bà ta, khuôn mặt của Lâm Nhã Lan đột nhiên lộ vẻ cảm động và hơi ngơ ngẩn khi nhìn thấy chúng.
Một lát sau, bà ta che mặt khóc lóc.
“Tố Tố, mẹ xin lỗi… thật sự xin lỗi con…
Tôi chỉ cho rằng bà ta đang xin lỗi vì đã thiên vị An Nhân lúc trước, nên cũng không để bụng.
Sau khi tôi và Lâm Nhã Lan, người khóc sướt mướt, ăn cơm xong, bên phía Tiết Xán cũng kết thúc.
Hắn vừa bước vào phòng, Lâm Nhã Lan lập tức run rẩy vì sợ.
Tôi kế sơ lược về chuyện của nhà họ An cho Tiết Xán, sau đó cầu xin: “Tiết Xán, anh có thể ra tay giúp họ không?” Tiết Xán liếc nhìn Lâm Nhã Lan rồi lạnh lùng đáp: “Dựa vào cái gì?
“Dựa vào việc họ đã nuôi tôi mười năm.” Tôi cố gắng thuyết phục Tiết Xán.
Tiết Xán nhìn tôi một lúc mới nói: “Được thôi” Thấy Tiết Xán đồng ý, Lâm Nhã Lan vui mừng đến nỗi run rẩy toàn thân, nhưng bà ta vẫn không dám tới gần Tiết Xán, chỉ trốn sau lưng tôi và liên tục nói: “Cảm ơn chủ tịch Tiết…”
Theo miêu tả của Lâm Nhã Lan thì bây giờ An Hoành Viễn đã bị yêu quái ám rất trầm trọng, vì vậy chúng tôi không trì hoãn nữa mà đi đến nhà họ An ngay lập tức.
Tiết Xán cần một số món đồ để trừ yêu nên đã gọi cho Tiết Phong, bảo anh ta chuẩn bị xong rồi gặp mặt ở nhà họ An.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô. Nhìn ngôi nhà đó, tôi thật sự không thể tin được rằng cha mẹ nuôi hiện đang sống ở đây.
Tiết Phong đã đợi ở đó. Chúng tôi vừa xuống xe, anh ta lập tức nói với Tiết Xán: “Tôi xem xét xung quanh rồi, nhà họ An chọc phải một con chồn lông vàng, đạo hạnh không thấp, còn đưa theo rất nhiều tiểu yêu quái. Cứ tiếp tục thế này sợ rằng tinh khí của nhà họ An sẽ bị bào mòn hết” Tiết Xán gật đầu rồi mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, một mùi mốc lập tức xộc vào mũi.
“Ai!” Một tiếng rít gào vang lên trong bóng tối, ngay sau đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông nhếch nhác xông tới.
Tôi kinh ngạc hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra An Hoành Viễn. Giờ tôi mới hiểu tại sao Lâm Nhã Lan lại chịu đựng khuất nhục để đi cầu xin Tiết Xán. Bởi vì tình trạng của An Hoành Viễn thực sự quá tệ.
Toàn thân ông †a như không tắm rửa suốt mấy tháng và bốc mùi rất kinh, ngay cá ruồi cũng bay quanh người ông ta.
Trên khuôn mặt của ông ta là vẻ điên cuồng, ấn đường biến thành màu đen, đôi mắt đỏ tươi, lúc này ông ta đang cầm một cây thông tắc bồn cầu thối hoắc quơ quơ về phía chúng tôi. Trông giống hệt một gã điên.
Lâm Nhã Lan vội vàng chạy tới giữ ông ta lại và gào khóc: “Không phái yêu quái, không phải yêu quái! Là Tổ Tố và chủ tịch Tiết, họ đến giúp ông!”
“Tố Tố?” Cha nuôi sửng sốt nhìn tôi, đôi mắt của ông ta đờ ra, một lát sau mới có phán ứng: “Cứu tôi? Các người có thể cứu tôi ư?” Dứt lời, ông ta hào hứng định lại gần túm lấy tôi.
Tiết Xán nhanh chóng chắn trước người tôi rồi nhấc tay lên, cha nuôi lập tức lảo đảo lùi lại.
“Chồng ơi!” Lâm Nhã Lan kinh hãi, vội vàng đỡ ông ta.
“Kéo ông ta ra ngoài” Tiết Xán nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Nhã Lan run rẩy lôi An Hoành Viễn còn nói lung tung đi.
“Tiết Phong, cậu đưa An Tố đi theo bày trận, tôi ra ngoài xem thử” Tiết Xán dặn dò một câu rồi bước ra cửa.
Tiết Phong lấy ra rất nhiều nến và chu sa từ ba lô, sau đó lấy phấn vẽ hình Bát Quái trên mặt đất, rồi nhờ tôi đặt những thứ đó theo hình.
Trong quá trình bày trận, Tiết Phong nhịn không được hỏi tôi: “Tố Tố, sao em lại dính líu tới người nhà họ An nữa vậy?” “Họ đến cầu xin tôi, tôi không đành lòng nhìn họ cứ thế mà bị yêu quái giết chết” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Họ cầu xin em?” Tiết Phong bỗng dừng tay lại: “Tại sao họ lại biết em có thể đuổi quỷ?”
“Là An Nhân nói với họ.”
“Không phải An Nhân đã bị Tiết Xán đưa tới Afghanistan rồi ä? Sao họ có thể liên lạc được?”
“Chắc là đã bỏ ra chút tiền” Tôi lơ đãng đáp.
Tiết Phong trở nên nghiêm túc: “Tố Tố, em nghĩ trại lính là nơi nào, nói liên lạc là có thể liên lạc được à? Hơn nữa, nếu họ thật sự liên lạc được với An Nhân, không phải họ nên hận Tiết Xán muốn chết ư? Làm sao có thể đến nhờ anh ấy giúp đỡ?” Tôi sửng sốt.
Đúng nhỉ.
Nếu họ có thể liên lạc với An Nhân thì hẳn cũng biết tình trạng thê thảm hiện tại của cô ta trong trại lính. Với tư cách là một người cha, người mẹ, họ nên hận Tiết Xán mới đúng, tại sao còn đến cầu xin hản? “Hay là họ không còn sự lựa chọn nào khác?”
Tôi suy đoán: “Dù sao thì anh thấy An Hoành Viễn bây giờ đó…” Tiết Phong vẫn cau mày, hồi lâu sau mới trả lời: “Chắc là vậy” Chúng tôi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tôi lười phải suy nghĩ cha mẹ nuôi có tâm tư gì với Tiết Xán, dù sao họ cũng không gây ra được bất kỳ uy hiếp gì cho Tiết Xán.
Lần này tôi chỉ vì báo đáp ơn dưỡng dục. Sau chuyện này, tôi sẽ không còn mắc nợ nhà họ An nữa.
Trận pháp mà Tiết Xán thiết lập là để dẫn dụ tất cả yêu quái và tiêu diệt chúng trong một lần.
Do đó đối với trận pháp này, ngoài việc rải chu sa và cắm nến ở trung tâm, còn phải rái chu sa ở lối vào để dụ yêu quái đến Tiết Phong nhờ tôi tiếp tục rải chu sa ở chỗ này, còn anh ta thì bước tới cửa kiểm tra.
Khi tôi đang cẩn thận rải chu sa, Lâm Nhã Lan đột nhiên đi qua.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy An Hoành Viễn đã bị Lâm Nhã Lan trói vào chiếc ghế ở góc phòng.
Ông ta cứ lo lắng nhìn xung quanh, mắt đầy vẻ điên loạn.
Tôi cảm thấy hơi xót xa.
Trong ký ức của tôi, cha nuôi luôn là một người vô cùng tự phụ, có mấy ai nghĩ rằng ông ta sẽ rơi vào tình trạng như hôm nay.
“Tố Tố, để mẹ giúp con rải chu sa cho” Lâm Nhã Lan chủ động lấy lòng tôi Tôi thấy dù sao cũng chỉ là rải theo đường phấn vẽ, không cần kỹ thuật gì nên đã chia cho bà ta một chút.
Tốc độ của hai người nhanh hơn nhiều. Chỉ sau hai mươi phút, chu sa đã được rải hết.
Cùng lúc đó, sắc trời ở bên ngoài cũng tối đi.
Tiết Xán và Tiết Phong lần lượt trở về, chúng tôi bắt đầu dẫn dụ yêu quái.
Khi mời Tiên Giữ Nhà vào lần trước là dùng máu của An Hoành Viễn, vì vậy bây giờ cũng cần máu của ông ta để dẫn dụ chồn lông vàng.
Tiết Xán giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khánh ấn vào vị trí giữa hai đầu lông mày của An Hoành Viễn.
Theo tiếng hét chói tai kỳ dị của An Hoành Viễn, một giọt máu chảy ra từ ấn đường cúa ông ta.
Giọt máu đó rất kỳ lạ, nó không chảy xuống mặt của ông ta mà ngưng tụ lại thành dạng viên rồi bay vào giữa không trung.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Cuối cùng, năm giọt máu dạng viên đồng loạt lơ lửng giữa không trung và tạo thành một vòng tròn.
Sau khi lấy máu xong, Tiết Xán ném An Hoành Viễn ra khỏi vòng tròn trận pháp, rồi dặn chúng tôi đợi ở bên ngoài.
Tôi đã hiểu, nhưng cũng hết sức kinh hãi.
An Nhân bị Tiết Xán đưa đến trại lính ở Afghanistan, Lâm Nhã Lan có thể liên lạc tới được một nơi như vậy ư?
Có vẻ như bà ta đã thực sự tốn hết công sức vì đứa con gái cưng của mình.
Nếu Lâm Nhã Lan bọn họ đã biết thân phận của Tiết Xán, tôi cũng lười phải tiếp tục úp mở: “Tôi sẽ nhờ Tiết Xán”
Mặc dù tôi không còn có thể coi cha mẹ nuôi như cha mẹ của mình, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn họ bị yêu quái làm phiền tới chết.
Lâm Nhã Lan lộ vẻ vui mừng ôm lấy tôi: “Cảm ơn con, Tố Tố, thật sự cảm ơn con”
Tôi bình tĩnh tránh khỏi vòng †ay của bà †a: “Ăn cơm đi”
Có lẽ vì nhận ra thức ăn trên bàn là do tôi chọn cho bà ta, khuôn mặt của Lâm Nhã Lan đột nhiên lộ vẻ cảm động và hơi ngơ ngẩn khi nhìn thấy chúng.
Một lát sau, bà ta che mặt khóc lóc.
“Tố Tố, mẹ xin lỗi… thật sự xin lỗi con…
Tôi chỉ cho rằng bà ta đang xin lỗi vì đã thiên vị An Nhân lúc trước, nên cũng không để bụng.
Sau khi tôi và Lâm Nhã Lan, người khóc sướt mướt, ăn cơm xong, bên phía Tiết Xán cũng kết thúc.
Hắn vừa bước vào phòng, Lâm Nhã Lan lập tức run rẩy vì sợ.
Tôi kế sơ lược về chuyện của nhà họ An cho Tiết Xán, sau đó cầu xin: “Tiết Xán, anh có thể ra tay giúp họ không?” Tiết Xán liếc nhìn Lâm Nhã Lan rồi lạnh lùng đáp: “Dựa vào cái gì?
“Dựa vào việc họ đã nuôi tôi mười năm.” Tôi cố gắng thuyết phục Tiết Xán.
Tiết Xán nhìn tôi một lúc mới nói: “Được thôi” Thấy Tiết Xán đồng ý, Lâm Nhã Lan vui mừng đến nỗi run rẩy toàn thân, nhưng bà ta vẫn không dám tới gần Tiết Xán, chỉ trốn sau lưng tôi và liên tục nói: “Cảm ơn chủ tịch Tiết…”
Theo miêu tả của Lâm Nhã Lan thì bây giờ An Hoành Viễn đã bị yêu quái ám rất trầm trọng, vì vậy chúng tôi không trì hoãn nữa mà đi đến nhà họ An ngay lập tức.
Tiết Xán cần một số món đồ để trừ yêu nên đã gọi cho Tiết Phong, bảo anh ta chuẩn bị xong rồi gặp mặt ở nhà họ An.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô. Nhìn ngôi nhà đó, tôi thật sự không thể tin được rằng cha mẹ nuôi hiện đang sống ở đây.
Tiết Phong đã đợi ở đó. Chúng tôi vừa xuống xe, anh ta lập tức nói với Tiết Xán: “Tôi xem xét xung quanh rồi, nhà họ An chọc phải một con chồn lông vàng, đạo hạnh không thấp, còn đưa theo rất nhiều tiểu yêu quái. Cứ tiếp tục thế này sợ rằng tinh khí của nhà họ An sẽ bị bào mòn hết” Tiết Xán gật đầu rồi mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, một mùi mốc lập tức xộc vào mũi.
“Ai!” Một tiếng rít gào vang lên trong bóng tối, ngay sau đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông nhếch nhác xông tới.
Tôi kinh ngạc hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra An Hoành Viễn. Giờ tôi mới hiểu tại sao Lâm Nhã Lan lại chịu đựng khuất nhục để đi cầu xin Tiết Xán. Bởi vì tình trạng của An Hoành Viễn thực sự quá tệ.
Toàn thân ông †a như không tắm rửa suốt mấy tháng và bốc mùi rất kinh, ngay cá ruồi cũng bay quanh người ông ta.
Trên khuôn mặt của ông ta là vẻ điên cuồng, ấn đường biến thành màu đen, đôi mắt đỏ tươi, lúc này ông ta đang cầm một cây thông tắc bồn cầu thối hoắc quơ quơ về phía chúng tôi. Trông giống hệt một gã điên.
Lâm Nhã Lan vội vàng chạy tới giữ ông ta lại và gào khóc: “Không phái yêu quái, không phải yêu quái! Là Tổ Tố và chủ tịch Tiết, họ đến giúp ông!”
“Tố Tố?” Cha nuôi sửng sốt nhìn tôi, đôi mắt của ông ta đờ ra, một lát sau mới có phán ứng: “Cứu tôi? Các người có thể cứu tôi ư?” Dứt lời, ông ta hào hứng định lại gần túm lấy tôi.
Tiết Xán nhanh chóng chắn trước người tôi rồi nhấc tay lên, cha nuôi lập tức lảo đảo lùi lại.
“Chồng ơi!” Lâm Nhã Lan kinh hãi, vội vàng đỡ ông ta.
“Kéo ông ta ra ngoài” Tiết Xán nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Nhã Lan run rẩy lôi An Hoành Viễn còn nói lung tung đi.
“Tiết Phong, cậu đưa An Tố đi theo bày trận, tôi ra ngoài xem thử” Tiết Xán dặn dò một câu rồi bước ra cửa.
Tiết Phong lấy ra rất nhiều nến và chu sa từ ba lô, sau đó lấy phấn vẽ hình Bát Quái trên mặt đất, rồi nhờ tôi đặt những thứ đó theo hình.
Trong quá trình bày trận, Tiết Phong nhịn không được hỏi tôi: “Tố Tố, sao em lại dính líu tới người nhà họ An nữa vậy?” “Họ đến cầu xin tôi, tôi không đành lòng nhìn họ cứ thế mà bị yêu quái giết chết” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Họ cầu xin em?” Tiết Phong bỗng dừng tay lại: “Tại sao họ lại biết em có thể đuổi quỷ?”
“Là An Nhân nói với họ.”
“Không phải An Nhân đã bị Tiết Xán đưa tới Afghanistan rồi ä? Sao họ có thể liên lạc được?”
“Chắc là đã bỏ ra chút tiền” Tôi lơ đãng đáp.
Tiết Phong trở nên nghiêm túc: “Tố Tố, em nghĩ trại lính là nơi nào, nói liên lạc là có thể liên lạc được à? Hơn nữa, nếu họ thật sự liên lạc được với An Nhân, không phải họ nên hận Tiết Xán muốn chết ư? Làm sao có thể đến nhờ anh ấy giúp đỡ?” Tôi sửng sốt.
Đúng nhỉ.
Nếu họ có thể liên lạc với An Nhân thì hẳn cũng biết tình trạng thê thảm hiện tại của cô ta trong trại lính. Với tư cách là một người cha, người mẹ, họ nên hận Tiết Xán mới đúng, tại sao còn đến cầu xin hản? “Hay là họ không còn sự lựa chọn nào khác?”
Tôi suy đoán: “Dù sao thì anh thấy An Hoành Viễn bây giờ đó…” Tiết Phong vẫn cau mày, hồi lâu sau mới trả lời: “Chắc là vậy” Chúng tôi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tôi lười phải suy nghĩ cha mẹ nuôi có tâm tư gì với Tiết Xán, dù sao họ cũng không gây ra được bất kỳ uy hiếp gì cho Tiết Xán.
Lần này tôi chỉ vì báo đáp ơn dưỡng dục. Sau chuyện này, tôi sẽ không còn mắc nợ nhà họ An nữa.
Trận pháp mà Tiết Xán thiết lập là để dẫn dụ tất cả yêu quái và tiêu diệt chúng trong một lần.
Do đó đối với trận pháp này, ngoài việc rải chu sa và cắm nến ở trung tâm, còn phải rái chu sa ở lối vào để dụ yêu quái đến Tiết Phong nhờ tôi tiếp tục rải chu sa ở chỗ này, còn anh ta thì bước tới cửa kiểm tra.
Khi tôi đang cẩn thận rải chu sa, Lâm Nhã Lan đột nhiên đi qua.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy An Hoành Viễn đã bị Lâm Nhã Lan trói vào chiếc ghế ở góc phòng.
Ông ta cứ lo lắng nhìn xung quanh, mắt đầy vẻ điên loạn.
Tôi cảm thấy hơi xót xa.
Trong ký ức của tôi, cha nuôi luôn là một người vô cùng tự phụ, có mấy ai nghĩ rằng ông ta sẽ rơi vào tình trạng như hôm nay.
“Tố Tố, để mẹ giúp con rải chu sa cho” Lâm Nhã Lan chủ động lấy lòng tôi Tôi thấy dù sao cũng chỉ là rải theo đường phấn vẽ, không cần kỹ thuật gì nên đã chia cho bà ta một chút.
Tốc độ của hai người nhanh hơn nhiều. Chỉ sau hai mươi phút, chu sa đã được rải hết.
Cùng lúc đó, sắc trời ở bên ngoài cũng tối đi.
Tiết Xán và Tiết Phong lần lượt trở về, chúng tôi bắt đầu dẫn dụ yêu quái.
Khi mời Tiên Giữ Nhà vào lần trước là dùng máu của An Hoành Viễn, vì vậy bây giờ cũng cần máu của ông ta để dẫn dụ chồn lông vàng.
Tiết Xán giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khánh ấn vào vị trí giữa hai đầu lông mày của An Hoành Viễn.
Theo tiếng hét chói tai kỳ dị của An Hoành Viễn, một giọt máu chảy ra từ ấn đường cúa ông ta.
Giọt máu đó rất kỳ lạ, nó không chảy xuống mặt của ông ta mà ngưng tụ lại thành dạng viên rồi bay vào giữa không trung.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Cuối cùng, năm giọt máu dạng viên đồng loạt lơ lửng giữa không trung và tạo thành một vòng tròn.
Sau khi lấy máu xong, Tiết Xán ném An Hoành Viễn ra khỏi vòng tròn trận pháp, rồi dặn chúng tôi đợi ở bên ngoài.
Bình luận facebook