Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 203
Nếu Tạ Phong Tiêu thực sự không phải là A Viên khi còn nhỏ mà là giả dạng, thì tôi quan tâm đến anh ta sẽ chỉ là nguy hiểm,
Nếu anh ta là A Viễn, những nghi ngờ của tôi sẽ làm tổn thương tình bạn giữa chúng tôi.
Nghĩ tới đây, tôi đặt điện thoại xuống và không định để ý.
Nhưng ngay lúc này, Tạ Phong Tiêu gửi đến một tin nhắn.
“An Tổ, nếu em không nghe máy nữa, anh sẽ đến ký túc xá tìm em.”
Tôi run rẩy. Khi thấy anh ta gọi lại, tôi đành phải cần rang nghe máy và đi ra hành lang.
“An Tổ? Cuối cùng em cũng nghe máy à?”
Tôi vừa nhấn nghe, giọng nói bất đắc dĩ và hơi tức giận của Tạ Phong Tiêu lập tức vang lên phát ra khỏi điện thoại.
“Xin lỗi, gần đây em quá bận rộn, nên…” Tôi lúng túng viện cớ, không ngờ lại bị Tạ Phong Tiêu ngắt lời.
“Có phải Tiết Xán lại không cho em nghe máy của anh không?”
Tôi không biết phải giải thích thế nào, thôi thì cứ để Tạ Phong Tiêu hiểu lầm.
“Anh biết ngay mà” Tạ Phong Tiêu chi hận không thể rèn sắt thành thép: “Anh nhớ hồi nhỏ em đâu có nghe lời như thế? Tại sao mà bây giờ em lại nghe lời gã quý đó vậy hả?”
Nghe anh ta chủ động nhắc tới thời thơ ấu, tôi cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “A Viễn, anh còn nhớ được bao nhiêu chuyện hồi nhỏ?”.
Tạ Phong Tiêu ở đầu kia điện thoại hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ đột ngột hỏi điều này.
“Đương nhiên là nhớ hết” Một lát sau, anh ta mới nói khẽ: “Hồi nhỏ em rất thích bắt nạt anh, gọi anh là nhóc mập, giành đồ chơi của anh, nhưng mỗi khi có người bắt nạt anh, em kiểu gì cũng sẽ xả giận giúp anh, còn cho anh đồ ăn ngon…”
Theo giọng nói trầm thấp êm tai của Tạ Phong Tiêu trong điện thoại, tôi cũng bất giác nghĩ về những chuyện hồi nhỏ. Tôi cầm điện thoại và không nói lời nào.
Tôi không biết những điều mà Tạ Phong Tiêu nói là anh ta đã từng thực sự trải qua, hay anh ta bắt đi A Viễn để hỏi chúng từ miệng anh ấy.
Tôi thấy rằng sau rất nhiều những việc từng trải, tôi không thể tin tưởng người khác một cách dễ dàng nữa.
“A Viễn.” Tôi cắt ngang hồi ức của Tạ Phong Tiêu: “Sáng mai em có tiết, em cúp máy trước đây”
Tiểu Tố..”
Tạ Phong Tiêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi đã nhẫn tâm cúp máy. Khi tôi quay lại ký túc xá, Hồng Hà đã đi tầm, điện thoại được đặt trên bàn.
Tôi cũng không muốn xem điện thoại của Hồng Hà, chi là vô tình liếc nhin thi điện thoại đúng lúc thông báo vừa nhận một tin nhắn Wechat… Khi nhìn thấy tin nhắn đó, cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Trên màn hình ghi là giáo sư Đổng. Tôi ngã ngồi xuống giường, mặt mày trắng bệch.
Lẽ nào Hồng Hà cũng bị thắng khốn mặt người dạ thú Đổng Chí Ngạo để ý?
Năm phút sau, Hồng Hà ra khỏi phòng tắm, thấy tôi ngồi trên giường với sắc mặt tái mét thì lấy làm lạ: “Tố Tố, cậu sao vậy?”
Tôi nhìn cô ấy và chậm rãi nói: “Hồng Hà, cậu hãy nói thật với tớ, giữa cậu và giáo sư Đổng đã có chuyện gi?”
Mặt Hồng Hà chợt biển sắc.
“Cậu xem điện thoại của tớ à!” Cô ấy hơi tức giận.
“Tớ chi vô tình nhìn thấy thông báo tin nhắn chứ không xem” Tôi nói thật.
Lúc này, sắc mặt của Hồng Hà mới dịu bớt đi và có phần áy náy: “Tổ Tố, tớ… tớ và giáo sư Đổng không có gì cả… Chi là thầy ấy hẹn tớ đến nhà thầy để tập piano vào ngày mai”
“Gì cơ!” Tôi sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên khỏi giường.
Thế này mà nói là không có gì? Con mẹ nó đã hẹn tới nhà luôn rồi kia.
Hồng Hà hơi bối rối, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thật sự chi là tập piano mà thôi! Tổ Tổ, tở đã quen giáo sư Đồng lâu rồi nên biết thầy ấy là người như thể nào.”
Tôi nhìn Hồng Hà, lửa giận đầy bụng, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng nhịn xuống. Tôi hiểu rất rõ về Hồng Hà, trông cô ấy thế này thì e là đã thích tên khốn Đồng Chí Ngạo đó rồi.
Tính cách của cô ấy là thích mềm không thích cứng, giờ tôi có khuyên thì cô ấy cũng sẽ không nghe, vì vậy tôi chi có thể ra vẻ bình tĩnh: “Tớ không nói là không tin tưởng thầy ấy, có điều thầy ấy là giáo viên nam, cậu là sinh viên nữ, cậu tới nhà thầy ấy một mình cũng không quá thích hợp.”
Hồng Hà đã hơi bị tôi thuyết phục: “Vậy tớ nên làm gì đây?”
Tôi nghĩ ngợi: “Tớ sẽ đi với cậu.”
Tôi đi cùng không chi có thể đề phòng tên khốn kiếp Đồng Chí Ngạo làm loạn, còn có thể tìm hiểu xem rốt cuộc anh ta có giết Kim Uyển Uyển không.
Hồng Hà hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Ừm.”
Đêm đó, cả hai chúng tôi không nói thêm gì mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Hồng Hà đi ra ngoài, tối qua Phương Tình về muộn, giờ vẫn đang năm ngáy khò khò.
Tôi vẫn hơi lo lắng về chuyến đi này của chúng tôi, nhân lúc Hồng Hà không chủ ý bèn gửi tin nhắn cho
Phương Tình khi ở trên xe taxi. Tôi nói ngắn gọn với cô ấy về chuyện của Đong Chí Ngạo và việc chúng tôi đến nhà anh ta.
Tôi nói với Phương Tinh rằng nếu chúng tôi vẫn không trở về, nhớ hãy tìm người đến tìm chúng tôi, tôi còn ghi kèm địa chi nhà Đồng Chí Ngạo trong tin nhắn.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nhà của Đổng Chí Ngạo.
Gia đình Đổng Chí Ngạo quả nhiên rất có thực lực, anh ta sống trong một biệt thự ở khu nhà giàu đất nhất thành phố S.
Đồng Chí Ngạo mở cửa đón tiếp Hồng Hà với vẻ mặt dịu dàng, nhưng khi trông thấy tôi, nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ.
“Chào giáo sư Đồng ạ.” Tôi ra vẻ tự nhiên: “Em có hẹn đi dạo phố tối nay với Hồng Hà, tiện thể ghé qua cùng, có làm phiền thầy quá không ạ?”
Đồng Chí Ngạo nở nụ cười: “Tất nhiên là không phiền, Hồng Hà chi đến tập piano mà thôi.”
“Vâng, em sẽ chi tự học trong phòng khách thôi ạ” Tôi nói một câu rồi tự nhiên đi vào, để lại Đồng Chí Ngạo với vẻ mặt cứng nhắc và Hồng Hà đầy mặt áy náy.
Một lát sau, Hồng Hà và Đồng Chí Ngạo đã vào phòng đàn. Tôi nghe thấy tiếng đàn tích tịch tình tang mới thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn quanh phòng khách.
Không tìm thấy gì trong phòng khách, tôi đành lên lầu.
“Giáo sư Đồng, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?” Tôi đi tới cửa phòng đàn và hỏi.
“Ngay khúc rẽ”
“Cảm ơn.”
Tôi làm bộ bước về phía khúc rẽ, nhưng lúc đi lại nhìn vào những căn phòng bên cạnh. Bố cục của kiểu biệt thự này không khác nhau là mấy. Chi chốc lát sau tôi đã mò tới phòng ngủ chính, đó
cũng là phòng ngủ của Đồng Chí Ngạo.
Tôi đứng ở cửa một lúc, thừa dịp Hồng Hà đàn đến cao trào của bài hát, tôi nhanh chóng mở cửa đi vào. Sau khi bước vào và nhìn thấy rất nhiều đồ lặt vặt, tôi biết ngay mình đã đoán đúng, đây thực sự là phòng của Đồng Chí Ngạo. Ngay lập tức, tôi nhanh chóng lục lọi trong phòng.
Thứ tôi muốn tim là chiếc điện thoại bị mất của Kim Uyển Uyển.
Tôi không biết Đồng Chí Ngạo có vứt nó đi hay không, nhưng tôi vẫn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi với một chút hi vọng trong minh. Kết quả tôi đã tìm thấy rất nhiều thứ không đàng hoàng. Tôi chán ghét ném chúng đi và thầm rủa trong lòng, quả nhiên là một kẻ mặt người dạ thú.
Tôi lục lọi khắp cái bàn cũng không tìm được gì, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà bắt đầu tìm trong tủ quần áo của anh ta.
Không ngờ vận may của tôi cũng khả tốt, tìm thấy một cái hộp nhỏ màu đen trong tủ quần áo.
Tôi nhanh chóng mở hộp ra, rồi ngay lập tức ngừng thở!
Đúng thật là một chiếc điện thoại:
Ốp điện thoại hồng nhạt đỉnh cườm, vừa nhìn là biết ngay là của con gái.
Nếu Tạ Phong Tiêu thực sự không phải là A Viên khi còn nhỏ mà là giả dạng, thì tôi quan tâm đến anh ta sẽ chỉ là nguy hiểm,
Nếu anh ta là A Viễn, những nghi ngờ của tôi sẽ làm tổn thương tình bạn giữa chúng tôi.
Nghĩ tới đây, tôi đặt điện thoại xuống và không định để ý.
Nhưng ngay lúc này, Tạ Phong Tiêu gửi đến một tin nhắn.
“An Tổ, nếu em không nghe máy nữa, anh sẽ đến ký túc xá tìm em.”
Tôi run rẩy. Khi thấy anh ta gọi lại, tôi đành phải cần rang nghe máy và đi ra hành lang.
“An Tổ? Cuối cùng em cũng nghe máy à?”
Tôi vừa nhấn nghe, giọng nói bất đắc dĩ và hơi tức giận của Tạ Phong Tiêu lập tức vang lên phát ra khỏi điện thoại.
“Xin lỗi, gần đây em quá bận rộn, nên…” Tôi lúng túng viện cớ, không ngờ lại bị Tạ Phong Tiêu ngắt lời.
“Có phải Tiết Xán lại không cho em nghe máy của anh không?”
Tôi không biết phải giải thích thế nào, thôi thì cứ để Tạ Phong Tiêu hiểu lầm.
“Anh biết ngay mà” Tạ Phong Tiêu chi hận không thể rèn sắt thành thép: “Anh nhớ hồi nhỏ em đâu có nghe lời như thế? Tại sao mà bây giờ em lại nghe lời gã quý đó vậy hả?”
Nghe anh ta chủ động nhắc tới thời thơ ấu, tôi cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “A Viễn, anh còn nhớ được bao nhiêu chuyện hồi nhỏ?”.
Tạ Phong Tiêu ở đầu kia điện thoại hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ đột ngột hỏi điều này.
“Đương nhiên là nhớ hết” Một lát sau, anh ta mới nói khẽ: “Hồi nhỏ em rất thích bắt nạt anh, gọi anh là nhóc mập, giành đồ chơi của anh, nhưng mỗi khi có người bắt nạt anh, em kiểu gì cũng sẽ xả giận giúp anh, còn cho anh đồ ăn ngon…”
Theo giọng nói trầm thấp êm tai của Tạ Phong Tiêu trong điện thoại, tôi cũng bất giác nghĩ về những chuyện hồi nhỏ. Tôi cầm điện thoại và không nói lời nào.
Tôi không biết những điều mà Tạ Phong Tiêu nói là anh ta đã từng thực sự trải qua, hay anh ta bắt đi A Viễn để hỏi chúng từ miệng anh ấy.
Tôi thấy rằng sau rất nhiều những việc từng trải, tôi không thể tin tưởng người khác một cách dễ dàng nữa.
“A Viễn.” Tôi cắt ngang hồi ức của Tạ Phong Tiêu: “Sáng mai em có tiết, em cúp máy trước đây”
Tiểu Tố..”
Tạ Phong Tiêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi đã nhẫn tâm cúp máy. Khi tôi quay lại ký túc xá, Hồng Hà đã đi tầm, điện thoại được đặt trên bàn.
Tôi cũng không muốn xem điện thoại của Hồng Hà, chi là vô tình liếc nhin thi điện thoại đúng lúc thông báo vừa nhận một tin nhắn Wechat… Khi nhìn thấy tin nhắn đó, cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Trên màn hình ghi là giáo sư Đổng. Tôi ngã ngồi xuống giường, mặt mày trắng bệch.
Lẽ nào Hồng Hà cũng bị thắng khốn mặt người dạ thú Đổng Chí Ngạo để ý?
Năm phút sau, Hồng Hà ra khỏi phòng tắm, thấy tôi ngồi trên giường với sắc mặt tái mét thì lấy làm lạ: “Tố Tố, cậu sao vậy?”
Tôi nhìn cô ấy và chậm rãi nói: “Hồng Hà, cậu hãy nói thật với tớ, giữa cậu và giáo sư Đổng đã có chuyện gi?”
Mặt Hồng Hà chợt biển sắc.
“Cậu xem điện thoại của tớ à!” Cô ấy hơi tức giận.
“Tớ chi vô tình nhìn thấy thông báo tin nhắn chứ không xem” Tôi nói thật.
Lúc này, sắc mặt của Hồng Hà mới dịu bớt đi và có phần áy náy: “Tổ Tố, tớ… tớ và giáo sư Đổng không có gì cả… Chi là thầy ấy hẹn tớ đến nhà thầy để tập piano vào ngày mai”
“Gì cơ!” Tôi sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên khỏi giường.
Thế này mà nói là không có gì? Con mẹ nó đã hẹn tới nhà luôn rồi kia.
Hồng Hà hơi bối rối, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thật sự chi là tập piano mà thôi! Tổ Tổ, tở đã quen giáo sư Đồng lâu rồi nên biết thầy ấy là người như thể nào.”
Tôi nhìn Hồng Hà, lửa giận đầy bụng, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng nhịn xuống. Tôi hiểu rất rõ về Hồng Hà, trông cô ấy thế này thì e là đã thích tên khốn Đồng Chí Ngạo đó rồi.
Tính cách của cô ấy là thích mềm không thích cứng, giờ tôi có khuyên thì cô ấy cũng sẽ không nghe, vì vậy tôi chi có thể ra vẻ bình tĩnh: “Tớ không nói là không tin tưởng thầy ấy, có điều thầy ấy là giáo viên nam, cậu là sinh viên nữ, cậu tới nhà thầy ấy một mình cũng không quá thích hợp.”
Hồng Hà đã hơi bị tôi thuyết phục: “Vậy tớ nên làm gì đây?”
Tôi nghĩ ngợi: “Tớ sẽ đi với cậu.”
Tôi đi cùng không chi có thể đề phòng tên khốn kiếp Đồng Chí Ngạo làm loạn, còn có thể tìm hiểu xem rốt cuộc anh ta có giết Kim Uyển Uyển không.
Hồng Hà hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Ừm.”
Đêm đó, cả hai chúng tôi không nói thêm gì mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Hồng Hà đi ra ngoài, tối qua Phương Tình về muộn, giờ vẫn đang năm ngáy khò khò.
Tôi vẫn hơi lo lắng về chuyến đi này của chúng tôi, nhân lúc Hồng Hà không chủ ý bèn gửi tin nhắn cho
Phương Tình khi ở trên xe taxi. Tôi nói ngắn gọn với cô ấy về chuyện của Đong Chí Ngạo và việc chúng tôi đến nhà anh ta.
Tôi nói với Phương Tinh rằng nếu chúng tôi vẫn không trở về, nhớ hãy tìm người đến tìm chúng tôi, tôi còn ghi kèm địa chi nhà Đồng Chí Ngạo trong tin nhắn.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nhà của Đổng Chí Ngạo.
Gia đình Đổng Chí Ngạo quả nhiên rất có thực lực, anh ta sống trong một biệt thự ở khu nhà giàu đất nhất thành phố S.
Đồng Chí Ngạo mở cửa đón tiếp Hồng Hà với vẻ mặt dịu dàng, nhưng khi trông thấy tôi, nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ.
“Chào giáo sư Đồng ạ.” Tôi ra vẻ tự nhiên: “Em có hẹn đi dạo phố tối nay với Hồng Hà, tiện thể ghé qua cùng, có làm phiền thầy quá không ạ?”
Đồng Chí Ngạo nở nụ cười: “Tất nhiên là không phiền, Hồng Hà chi đến tập piano mà thôi.”
“Vâng, em sẽ chi tự học trong phòng khách thôi ạ” Tôi nói một câu rồi tự nhiên đi vào, để lại Đồng Chí Ngạo với vẻ mặt cứng nhắc và Hồng Hà đầy mặt áy náy.
Một lát sau, Hồng Hà và Đồng Chí Ngạo đã vào phòng đàn. Tôi nghe thấy tiếng đàn tích tịch tình tang mới thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn quanh phòng khách.
Không tìm thấy gì trong phòng khách, tôi đành lên lầu.
“Giáo sư Đồng, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?” Tôi đi tới cửa phòng đàn và hỏi.
“Ngay khúc rẽ”
“Cảm ơn.”
Tôi làm bộ bước về phía khúc rẽ, nhưng lúc đi lại nhìn vào những căn phòng bên cạnh. Bố cục của kiểu biệt thự này không khác nhau là mấy. Chi chốc lát sau tôi đã mò tới phòng ngủ chính, đó
cũng là phòng ngủ của Đồng Chí Ngạo.
Tôi đứng ở cửa một lúc, thừa dịp Hồng Hà đàn đến cao trào của bài hát, tôi nhanh chóng mở cửa đi vào. Sau khi bước vào và nhìn thấy rất nhiều đồ lặt vặt, tôi biết ngay mình đã đoán đúng, đây thực sự là phòng của Đồng Chí Ngạo. Ngay lập tức, tôi nhanh chóng lục lọi trong phòng.
Thứ tôi muốn tim là chiếc điện thoại bị mất của Kim Uyển Uyển.
Tôi không biết Đồng Chí Ngạo có vứt nó đi hay không, nhưng tôi vẫn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi với một chút hi vọng trong minh. Kết quả tôi đã tìm thấy rất nhiều thứ không đàng hoàng. Tôi chán ghét ném chúng đi và thầm rủa trong lòng, quả nhiên là một kẻ mặt người dạ thú.
Tôi lục lọi khắp cái bàn cũng không tìm được gì, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà bắt đầu tìm trong tủ quần áo của anh ta.
Không ngờ vận may của tôi cũng khả tốt, tìm thấy một cái hộp nhỏ màu đen trong tủ quần áo.
Tôi nhanh chóng mở hộp ra, rồi ngay lập tức ngừng thở!
Đúng thật là một chiếc điện thoại:
Ốp điện thoại hồng nhạt đỉnh cườm, vừa nhìn là biết ngay là của con gái.
Bình luận facebook