Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-210
Chương 210: Ninh Hoan Hoan
Tôi ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của Tiết Xán, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang từ từ bước tới từ ban công bên ngoài phòng.
Đó là một cô gái với mái tóc dài bồng bênh, mặc một bộ đồ màu trảng, đẹp tới mức rung động lòng người, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ không muốn rời đi chỗ khác.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy sắc mặt mình tái nhợt, một câu cũng không nói nên lời.
Là Uyển Uyển kia.
Cô ta cuối cùng cũng không trốn tránh nữa.
Không chỉ có tôi, mà cả Tiết Xán cũng nhìn thấy bóng dáng này.
Trong phút chốc, tôi cảm nhận được cơ thể Tiết Xán cũng đã đông cứng lại.
Trái tim tôi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía hẳn, liền thấy hắn không có biểu cảm qì.
Nhưng, ẩn sâu trong đôi mắt đen của hẳn, vô số cảm xúc đang bùng nổ trong nháy mắt, tuy đã được che giấu, nhưng tôi vẫn nhận ra cơn sóng ngầm này mãnh liệt tới cỡ nào.
Tôi cảm thấy tâm trạng mình đã rơi xuống vực thẳm.
Chỉ với một ánh mắt của Tiết Xán, tôi cũng đã xác định được…
Nữ quỷ này quả thật là Ninh Hoan Hoan.
Kể từ sau khi biết đến sự tồn tại của Ninh Hoan Hoan, tôi đã thử nghĩ tới đủ loại cảnh tượng Tiết Xán và cô ta gặp lại nhau.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ được cô ta lại chủ động tự xuất hiện, đột ngột tới mức khó lường như thế này,.
Lúc này, Ninh Hoan Hoan đã bước đến gần và dừng lại trước mặt chúng tôi.
Gương mặt cô ta hơi trong suốt, nhưng nó lại càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết, mang theo khí chất trầm tĩnh như hoa lan.
Vẻ đẹp như vậy, chỉ sợ dù có là hồn ma, cũng không thể nào che lấp đi được.
Tôi đột nhiên không tự chủ được mà có hơi tự ti.
Ngay cả khi tôi lớn lên từ nhỏ cùng An Nhân, cũng chưa từng mặc cảm tự tỉ như Vậy.
Nhưng giờ phút này, tôi và Ninh Hoan Hoan đang đối mặt với nhau trước mắt Tiết Xán, tôi lại cảm thấy một nỗi tự ti không cách nào che giấu được.
Vẻ đẹp, khí chất và sự ưu tú của cô ta, cho dù có cách biệt sống chết, cách biệt chín trăm năm, thì sự chênh lệch giữa chúng tôi cũng quá rõ ràng.
Lúc này, đôi mắt như làn nước hồ thu của Ninh Hoan Hoan dừng lại trên người Tiết Xán, đôi môi đỏ khẽ cong lên, khẽ nói: “Tiết Xán, đã lâu không gặp.” Chỉ sáu chữ đơn giản như vậy mà lại khuấy động sóng to gió lớn trong lòng tôi.
Tôi không nhịn được nhìn về phía Tiết Xán, ngạc nhiên phát hiện hắn đã bình tĩnh trở lại.
Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Hắn chỉ cất giọng lạnh lùng: “Là cô làm An Tố bị thương?” Tôi sững sờ.
Sự hoảng loạn lúc đầu trong lòng tôi đột nhiên dịu xuống một chút.
Hiển nhiên Ninh Hoan Hoan cũng không ngờ rằng, câu đầu tiên Tiết Xán nói với mình khi gặp lại sẽ như vậy, cô ta giật mình một cái, nhưng mau chóng mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi không làm cô ấy bị thương” “Vậy cô cố tình tiếp cận cô ấy để làm gì?” Gương mặt Tiết Xán vẫn vô cảm như trước.
“Tôi chẳng qua là tò mò thôi” Vẻ tươi cười của Ninh Hoan Hoan có thêm mấy phần đau thương: “Tôi tò mò xem cô gái làm đám cưới ma với anh là hạng người gì, nên mới không kìm được, cố tình tiếp cận. Tôi cũng không muốn làm hại cô ta. Còn cái xác của Kim Uyển Uyển kia, là do người nhà họ Ninh sắp xếp, không liên quan gì tới tôi” “Ha” Tiết Xán cười châm chọc: “Người nhà họ Ninh sắp xếp? Cô không phải là người nhà họ Ninh sao?” Sắc mặt Ninh Hoan Hoan hơi tái nhợt, đáp: “Tiết Xán, chuyện năm đó, là anh hiểu lầm tôi.
Nghe thấy hai chữ “năm đó’, tôi nhận thấy Tiết Xán, người vẫn luôn lặng yên suốt nãy giờ bỗng hơi căng thẳng.
Nhưng hản nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Thật sao?” Giọng nói của hẳn càng lạnh lẽo hơn: “Vậy cô nói xem, tôi đã hiểu lâm cô cái gì?” Đôi mắt đẹp của Ninh Hoan Hoan dâng lên nước mắt.
“Hôm nay tôi không có thời gian giải thích với anh” Cô ta khẽ đáp, rôi nhìn Tiết Xán bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhưng xin hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương” Nói tới đây, tôi thấy cơ thể Ninh Hoan Hoan đột nhiên trong suốt.
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn qua chỗ khác, bỗng dưng dừng lại trên người tôi.
“An Tố” Cô ta khẽ nói, giọng điệu vẫn một mực dịu dàng như trước: “Tôi cũng không muốn làm hại cô, chẳng qua tôi biết cô hiểu lầm tôi là Kim Uyển Uyển nên mới tương kế tựu kế muốn nhờ cô giúp đỡ một cô gái vô tội mà thôi. Việc cái xác của Kim Uyển Uyển làm cô bị thương là chuyện ngoài ý muốn, thật sự xin lỗi.” Dứt lời, cơ thể cô ta hoàn toàn biến mất trong sảnh.
Cả căn phòng khách, hoàn toàn yên tĩnh.
Ninh Hoan Hoan này đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, khiến tôi hơi mù mờ.
Đặc biệt là lời cuối cùng của cô ta, quả thực khiến tôi không biết phải phản ứng ra Sao.
Tôi vốn tưởng rằng, khi danh tính thật sự của cô ta bị tiết lộ, hẳn là cô ta nên bị bóc trần bộ mặt xinh đẹp kia.
Dù sao thì năm đó chính cô ta đã giết chết Tiết Xán, nay cũng chính cô ta đã dụ tôi vào cạm bẫy Kim Uyển Uyển.
Nhưng tôi trăm ngàn lần cũng không ngờ được, cô ta lại lấy lòng chúng tôi với dáng vẻ vô tội như vậy, còn nói cô ta chưa bao giờ muốn làm hại chúng tôi.
Nếu cô ta đang diễn kịch, tôi thật sự muốn nói nếu cô ta sinh muộn chín trăm năm, nhất định có thể là diễn viên đạt giải Oscar.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Xán, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn bình thản như trước.
Tôi sững sờ.
Cho dù là Tiết Xán còn vương vấn chút tình cảm nào với Ninh Hoan Hoan hay không, thì Ninh Hoan Hoan với Tiết Xán mà nói, suy cho cùng vẫn là một sự tồn tại khác biệt.
Hắn đã từng yêu cô ta, bởi vì cô ta mà chết, thậm chí sau đó hắn còn tìm kiếm cô †a hơn chín trăm năm mà trở thành quỷ hồn.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại bình tĩnh như vậy khi đột nhiên gặp lại Ninh Hoan Hoan? Thậm chí còn bình tĩnh hơn cả người ngoài cuộc là tôi.
Điều này quả thực có hơi trái lẽ thường.
Tôi nhìn về phía Tiết Xán, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Tiết Xán, giờ anh định làm gì?” Tiết Xán nhíu mày, hỏi lại tôi: “Làm gì bây giờ là sao?” Tôi nghẹn lời, cân nhắc một chút rồi mới mở miệng: “Anh đã nói, sở dĩ linh hồn anh không siêu thoát được cũng vì muốn hỏi Ninh Hoan Hoan một câu… Vậy trước hết, anh còn muốn hỏi nữa không?” Đến tôi cũng không nhận ra, giọng điệu của mình có hơi chua xót.
Tiết Xán nhìn về phía tôi, hắn nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Em đang ghen sao?” “Ghen cái đầu quý nhà anh!” Tôi ra vẻ giận dữ, nhưng có hơi thiếu tự tin.
Đúng.
Tôi vẫn không thấy thoải mái đối với sự xuất hiện của Ninh Hoan Hoan.
So với ghen tuông, chỉ bằng nói là không tự tin lắm.
Cô ta đẹp như thế, khí chất như thế, cả người đều toát lên một vẻ tiểu thư khuê các, tôi đây chỉ là một con nhóc lớn lên như cỏ dại, làm sao có thể so sánh với cô ta? Chứ đừng nói tới chuyện giữa cô ấy và Tiết Xán còn có quá khứ mà tôi vĩnh viễn không thể nào xen vào.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, cánh tay dài của Tiết Xán đột nhiên ôm lấy, hoàn toàn bao bọc tôi trong vòng tay hắn.
Hơi thở lạnh như băng quen thuộc vây lấy tôi, khiến tôi rét đến nỗi hơi run rẩy, nhưng nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng vơi đi một chút.
“Không hỏi nữa” Tiết Xán tì căm lên đầu tôi và thì thâm, khẽ nói: “Trước kia anh muốn hỏi cô ấy, tại sao lại ra tay giết chết anh, nhưng chuyện đó giờ đã không còn quan trọng nữa” “Tại sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
Đôi môi lạnh lẽo của Tiết Xán hôn lên đỉnh đầu tôi, di chuyển dần xuống rồi trượt xuống vành tai tôi, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Cả người tôi hơi run lên.
“Bởi vì đã chẳng quan trọng nữa” Tiết Xán mở miệng, hơi thở lạnh lẽo làm tôi ngứa ngáy: “Bây giờ với anh mà nói, cô ấy hay nhà họ Ninh, chẳng qua cũng chỉ là một đám người thèm khát máu của em thôi.
Mà những kẻ muốn làm hại em, cứ giết không cần hỏi.” Lời nói của Tiết Xán ban đầu rất dịu dàng, nhưng nói tới vế sau thì đột nhiên có mấy phần sát ý.
Tôi ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của Tiết Xán, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang từ từ bước tới từ ban công bên ngoài phòng.
Đó là một cô gái với mái tóc dài bồng bênh, mặc một bộ đồ màu trảng, đẹp tới mức rung động lòng người, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ không muốn rời đi chỗ khác.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy sắc mặt mình tái nhợt, một câu cũng không nói nên lời.
Là Uyển Uyển kia.
Cô ta cuối cùng cũng không trốn tránh nữa.
Không chỉ có tôi, mà cả Tiết Xán cũng nhìn thấy bóng dáng này.
Trong phút chốc, tôi cảm nhận được cơ thể Tiết Xán cũng đã đông cứng lại.
Trái tim tôi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía hẳn, liền thấy hắn không có biểu cảm qì.
Nhưng, ẩn sâu trong đôi mắt đen của hẳn, vô số cảm xúc đang bùng nổ trong nháy mắt, tuy đã được che giấu, nhưng tôi vẫn nhận ra cơn sóng ngầm này mãnh liệt tới cỡ nào.
Tôi cảm thấy tâm trạng mình đã rơi xuống vực thẳm.
Chỉ với một ánh mắt của Tiết Xán, tôi cũng đã xác định được…
Nữ quỷ này quả thật là Ninh Hoan Hoan.
Kể từ sau khi biết đến sự tồn tại của Ninh Hoan Hoan, tôi đã thử nghĩ tới đủ loại cảnh tượng Tiết Xán và cô ta gặp lại nhau.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ được cô ta lại chủ động tự xuất hiện, đột ngột tới mức khó lường như thế này,.
Lúc này, Ninh Hoan Hoan đã bước đến gần và dừng lại trước mặt chúng tôi.
Gương mặt cô ta hơi trong suốt, nhưng nó lại càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết, mang theo khí chất trầm tĩnh như hoa lan.
Vẻ đẹp như vậy, chỉ sợ dù có là hồn ma, cũng không thể nào che lấp đi được.
Tôi đột nhiên không tự chủ được mà có hơi tự ti.
Ngay cả khi tôi lớn lên từ nhỏ cùng An Nhân, cũng chưa từng mặc cảm tự tỉ như Vậy.
Nhưng giờ phút này, tôi và Ninh Hoan Hoan đang đối mặt với nhau trước mắt Tiết Xán, tôi lại cảm thấy một nỗi tự ti không cách nào che giấu được.
Vẻ đẹp, khí chất và sự ưu tú của cô ta, cho dù có cách biệt sống chết, cách biệt chín trăm năm, thì sự chênh lệch giữa chúng tôi cũng quá rõ ràng.
Lúc này, đôi mắt như làn nước hồ thu của Ninh Hoan Hoan dừng lại trên người Tiết Xán, đôi môi đỏ khẽ cong lên, khẽ nói: “Tiết Xán, đã lâu không gặp.” Chỉ sáu chữ đơn giản như vậy mà lại khuấy động sóng to gió lớn trong lòng tôi.
Tôi không nhịn được nhìn về phía Tiết Xán, ngạc nhiên phát hiện hắn đã bình tĩnh trở lại.
Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Hắn chỉ cất giọng lạnh lùng: “Là cô làm An Tố bị thương?” Tôi sững sờ.
Sự hoảng loạn lúc đầu trong lòng tôi đột nhiên dịu xuống một chút.
Hiển nhiên Ninh Hoan Hoan cũng không ngờ rằng, câu đầu tiên Tiết Xán nói với mình khi gặp lại sẽ như vậy, cô ta giật mình một cái, nhưng mau chóng mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi không làm cô ấy bị thương” “Vậy cô cố tình tiếp cận cô ấy để làm gì?” Gương mặt Tiết Xán vẫn vô cảm như trước.
“Tôi chẳng qua là tò mò thôi” Vẻ tươi cười của Ninh Hoan Hoan có thêm mấy phần đau thương: “Tôi tò mò xem cô gái làm đám cưới ma với anh là hạng người gì, nên mới không kìm được, cố tình tiếp cận. Tôi cũng không muốn làm hại cô ta. Còn cái xác của Kim Uyển Uyển kia, là do người nhà họ Ninh sắp xếp, không liên quan gì tới tôi” “Ha” Tiết Xán cười châm chọc: “Người nhà họ Ninh sắp xếp? Cô không phải là người nhà họ Ninh sao?” Sắc mặt Ninh Hoan Hoan hơi tái nhợt, đáp: “Tiết Xán, chuyện năm đó, là anh hiểu lầm tôi.
Nghe thấy hai chữ “năm đó’, tôi nhận thấy Tiết Xán, người vẫn luôn lặng yên suốt nãy giờ bỗng hơi căng thẳng.
Nhưng hản nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Thật sao?” Giọng nói của hẳn càng lạnh lẽo hơn: “Vậy cô nói xem, tôi đã hiểu lâm cô cái gì?” Đôi mắt đẹp của Ninh Hoan Hoan dâng lên nước mắt.
“Hôm nay tôi không có thời gian giải thích với anh” Cô ta khẽ đáp, rôi nhìn Tiết Xán bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhưng xin hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương” Nói tới đây, tôi thấy cơ thể Ninh Hoan Hoan đột nhiên trong suốt.
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn qua chỗ khác, bỗng dưng dừng lại trên người tôi.
“An Tố” Cô ta khẽ nói, giọng điệu vẫn một mực dịu dàng như trước: “Tôi cũng không muốn làm hại cô, chẳng qua tôi biết cô hiểu lầm tôi là Kim Uyển Uyển nên mới tương kế tựu kế muốn nhờ cô giúp đỡ một cô gái vô tội mà thôi. Việc cái xác của Kim Uyển Uyển làm cô bị thương là chuyện ngoài ý muốn, thật sự xin lỗi.” Dứt lời, cơ thể cô ta hoàn toàn biến mất trong sảnh.
Cả căn phòng khách, hoàn toàn yên tĩnh.
Ninh Hoan Hoan này đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, khiến tôi hơi mù mờ.
Đặc biệt là lời cuối cùng của cô ta, quả thực khiến tôi không biết phải phản ứng ra Sao.
Tôi vốn tưởng rằng, khi danh tính thật sự của cô ta bị tiết lộ, hẳn là cô ta nên bị bóc trần bộ mặt xinh đẹp kia.
Dù sao thì năm đó chính cô ta đã giết chết Tiết Xán, nay cũng chính cô ta đã dụ tôi vào cạm bẫy Kim Uyển Uyển.
Nhưng tôi trăm ngàn lần cũng không ngờ được, cô ta lại lấy lòng chúng tôi với dáng vẻ vô tội như vậy, còn nói cô ta chưa bao giờ muốn làm hại chúng tôi.
Nếu cô ta đang diễn kịch, tôi thật sự muốn nói nếu cô ta sinh muộn chín trăm năm, nhất định có thể là diễn viên đạt giải Oscar.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Xán, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn bình thản như trước.
Tôi sững sờ.
Cho dù là Tiết Xán còn vương vấn chút tình cảm nào với Ninh Hoan Hoan hay không, thì Ninh Hoan Hoan với Tiết Xán mà nói, suy cho cùng vẫn là một sự tồn tại khác biệt.
Hắn đã từng yêu cô ta, bởi vì cô ta mà chết, thậm chí sau đó hắn còn tìm kiếm cô †a hơn chín trăm năm mà trở thành quỷ hồn.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại bình tĩnh như vậy khi đột nhiên gặp lại Ninh Hoan Hoan? Thậm chí còn bình tĩnh hơn cả người ngoài cuộc là tôi.
Điều này quả thực có hơi trái lẽ thường.
Tôi nhìn về phía Tiết Xán, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Tiết Xán, giờ anh định làm gì?” Tiết Xán nhíu mày, hỏi lại tôi: “Làm gì bây giờ là sao?” Tôi nghẹn lời, cân nhắc một chút rồi mới mở miệng: “Anh đã nói, sở dĩ linh hồn anh không siêu thoát được cũng vì muốn hỏi Ninh Hoan Hoan một câu… Vậy trước hết, anh còn muốn hỏi nữa không?” Đến tôi cũng không nhận ra, giọng điệu của mình có hơi chua xót.
Tiết Xán nhìn về phía tôi, hắn nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Em đang ghen sao?” “Ghen cái đầu quý nhà anh!” Tôi ra vẻ giận dữ, nhưng có hơi thiếu tự tin.
Đúng.
Tôi vẫn không thấy thoải mái đối với sự xuất hiện của Ninh Hoan Hoan.
So với ghen tuông, chỉ bằng nói là không tự tin lắm.
Cô ta đẹp như thế, khí chất như thế, cả người đều toát lên một vẻ tiểu thư khuê các, tôi đây chỉ là một con nhóc lớn lên như cỏ dại, làm sao có thể so sánh với cô ta? Chứ đừng nói tới chuyện giữa cô ấy và Tiết Xán còn có quá khứ mà tôi vĩnh viễn không thể nào xen vào.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, cánh tay dài của Tiết Xán đột nhiên ôm lấy, hoàn toàn bao bọc tôi trong vòng tay hắn.
Hơi thở lạnh như băng quen thuộc vây lấy tôi, khiến tôi rét đến nỗi hơi run rẩy, nhưng nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng vơi đi một chút.
“Không hỏi nữa” Tiết Xán tì căm lên đầu tôi và thì thâm, khẽ nói: “Trước kia anh muốn hỏi cô ấy, tại sao lại ra tay giết chết anh, nhưng chuyện đó giờ đã không còn quan trọng nữa” “Tại sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
Đôi môi lạnh lẽo của Tiết Xán hôn lên đỉnh đầu tôi, di chuyển dần xuống rồi trượt xuống vành tai tôi, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Cả người tôi hơi run lên.
“Bởi vì đã chẳng quan trọng nữa” Tiết Xán mở miệng, hơi thở lạnh lẽo làm tôi ngứa ngáy: “Bây giờ với anh mà nói, cô ấy hay nhà họ Ninh, chẳng qua cũng chỉ là một đám người thèm khát máu của em thôi.
Mà những kẻ muốn làm hại em, cứ giết không cần hỏi.” Lời nói của Tiết Xán ban đầu rất dịu dàng, nhưng nói tới vế sau thì đột nhiên có mấy phần sát ý.
Bình luận facebook