Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-119
Chương 119: Cô gái nhà họ Hạ đang tìm kiếm
Chương 119: Cô gái nhà họ Hạ đang tìm kiếm
“Cảm ơn dì” Tôi nói một cách chân thành. “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa... Tôi đã phát hiện ra khi nhập vào cơ thể của cô” Bà nói tiếp: "Hóa ra cô là người có bát tự thuần âm và mệnh cách cứng cỏi” “Vâng” Tôi cảm nhận thấy đáy lòng Hạ Văn Tình đang chấn động, không khỏi thắc mắc: “Có chuyện gì sao?” “Anh trai tôi Thừa Ảnh, chính là sư phụ của Phong Nhi ấy, có từng hỏi cô chuyện gì không?” Bà do dự nói. Khi bà ấy nhắc tới, tôi mới nhớ ra đại sư Thừa Ảnh quả thực đã từng hỏi tôi. “Ông ấy hỏi tôi về chuyện xuất thân” Tôi không thể nén được nỗi hoài nghi: “Dì có biết điều gì không?” “Nếu anh ấy đã hỏi rồi, vậy chắc là không phải..” Hạ Văn Tình thất vọng lầm bâm một minh, sau đó nói với tôi: “Thực sự không dám giấu cô, nhà họ Hạ chúng tôi luôn tìm kiếm một cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi” Tôi sững sờ. Nhà họ Hạ cũng đang tìm một cô gái như thế? “Cô yên tâm” Dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Hạ Văn Tình nói: “Không phái chúng tôi muốn tìm cô, mà là tìm một cô gái trùng hợp lại giống với cô, là người có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi” Tôi càng ngạc nhiên hơn. Tôi nhớ Tiết Xán từng nói, người có mệnh cách và bát tự giống tôi, cả ngàn năm, thậm chí cả chục ngàn năm cũng rất hiếm gặp, chẳng lẽ trên thế giới này còn có một cô gái khác như thế sao?
Tôi còn đang suy tư về điều đó, Tiết Xán đã mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Có thể siêu độ được chưa?”
Hạ Văn Tình liếc mắt nhìn Tiết Xán một cái, bà mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng rồi vẫn chỉ lắc đầu.
“Làm phiền đại nhân Tiết Xán” Bà khẽ nói rồi rời khỏi cơ thể tôi.
Miệng Tiết Xán bắt đầu lầm bầm, chẳng mấy chốc, thân thể của Hạ Văn Tình từ từ phai mờ.
Khi đã sắp tan biến, bà châm chậm nhìn về phía tôi và mở miệng.
Cùng lúc đó, một giọng nói hư vô mờ ảo vang lên bên tai tôi. “Cô An, hy vọng cô có thể được hạnh phúc”
Vành mắt tôi đỏ hoe, tôi cần môi gật gật đầu.
Hạ Văn Tình mim cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Phong trên giường bệnh, nước mắt chảy dài.
“Hẹn gặp lại con, Phong Nhi”
Tiết Phong nãy giờ đã khóc lóc đến không còn hình tượng. Cuối cùng, thân thể của Hạ Vãn Tình hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cũng rơi.
Chính bản thân tôi cũng không biết, mình đã khóc vì điều gì. Người nhà họ Tiết nhanh chóng có mặt, trong đó có cả Tiết Ngạo Thiên, Tiết Phong hơi lạnh lùng với bọn họ.
Người nhà họ Tiết cũng đã tới, tôi và Tiết Xán bèn rời khỏi bệnh viện.
Trên đường quay về nhà, Tiết Xán vẫn lặng lẽ không nói gì. Còn trong lòng tôi lại khó chịu như có tới mấy trăm con kiến đang bò.
Tiết Xán có ý gì đây, hẳn tính làm bộ như không nghe thấy Hạ Văn Tình nói gì sao? Giá vờ như không biết tôi thích hẳn? Tôi do dự mãi, rốt cuộc cũng thử lên tiếng: “Chuyện kia... Tiết Xán, lúc đì Hạ nhập vào người tôi, không nói gì kỳ quái với anh đó chứ?”
Tiết Xán nhìn xuống tôi, mắt hẳn như lóe lên thứ gì.
“Em sợ cô ta nói cho tôi biết điều gì?" Hản hỏi lại.
Tôi cười ngượng ngùng: “Chẳng hạn như nói cho anh biết người tôi thích là ai”
Tôi hơi hồi hộp nhìn Tiết Xán.
Nhưng hản chỉ hướng ánh mắt sang chỗ khác và nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Cô ta không nói gì” Hắn thản nhiên đáp: “Em yên tâm” Tâm trạng của tôi lập tức chìm xuống đáy vực.
Chương 119: Cô gái nhà họ Hạ đang tìm kiếm
“Cảm ơn dì” Tôi nói một cách chân thành. “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa... Tôi đã phát hiện ra khi nhập vào cơ thể của cô” Bà nói tiếp: "Hóa ra cô là người có bát tự thuần âm và mệnh cách cứng cỏi” “Vâng” Tôi cảm nhận thấy đáy lòng Hạ Văn Tình đang chấn động, không khỏi thắc mắc: “Có chuyện gì sao?” “Anh trai tôi Thừa Ảnh, chính là sư phụ của Phong Nhi ấy, có từng hỏi cô chuyện gì không?” Bà do dự nói. Khi bà ấy nhắc tới, tôi mới nhớ ra đại sư Thừa Ảnh quả thực đã từng hỏi tôi. “Ông ấy hỏi tôi về chuyện xuất thân” Tôi không thể nén được nỗi hoài nghi: “Dì có biết điều gì không?” “Nếu anh ấy đã hỏi rồi, vậy chắc là không phải..” Hạ Văn Tình thất vọng lầm bâm một minh, sau đó nói với tôi: “Thực sự không dám giấu cô, nhà họ Hạ chúng tôi luôn tìm kiếm một cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi” Tôi sững sờ. Nhà họ Hạ cũng đang tìm một cô gái như thế? “Cô yên tâm” Dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Hạ Văn Tình nói: “Không phái chúng tôi muốn tìm cô, mà là tìm một cô gái trùng hợp lại giống với cô, là người có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi” Tôi càng ngạc nhiên hơn. Tôi nhớ Tiết Xán từng nói, người có mệnh cách và bát tự giống tôi, cả ngàn năm, thậm chí cả chục ngàn năm cũng rất hiếm gặp, chẳng lẽ trên thế giới này còn có một cô gái khác như thế sao?
Tôi còn đang suy tư về điều đó, Tiết Xán đã mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Có thể siêu độ được chưa?”
Hạ Văn Tình liếc mắt nhìn Tiết Xán một cái, bà mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng rồi vẫn chỉ lắc đầu.
“Làm phiền đại nhân Tiết Xán” Bà khẽ nói rồi rời khỏi cơ thể tôi.
Miệng Tiết Xán bắt đầu lầm bầm, chẳng mấy chốc, thân thể của Hạ Văn Tình từ từ phai mờ.
Khi đã sắp tan biến, bà châm chậm nhìn về phía tôi và mở miệng.
Cùng lúc đó, một giọng nói hư vô mờ ảo vang lên bên tai tôi. “Cô An, hy vọng cô có thể được hạnh phúc”
Vành mắt tôi đỏ hoe, tôi cần môi gật gật đầu.
Hạ Văn Tình mim cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Phong trên giường bệnh, nước mắt chảy dài.
“Hẹn gặp lại con, Phong Nhi”
Tiết Phong nãy giờ đã khóc lóc đến không còn hình tượng. Cuối cùng, thân thể của Hạ Vãn Tình hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cũng rơi.
Chính bản thân tôi cũng không biết, mình đã khóc vì điều gì. Người nhà họ Tiết nhanh chóng có mặt, trong đó có cả Tiết Ngạo Thiên, Tiết Phong hơi lạnh lùng với bọn họ.
Người nhà họ Tiết cũng đã tới, tôi và Tiết Xán bèn rời khỏi bệnh viện.
Trên đường quay về nhà, Tiết Xán vẫn lặng lẽ không nói gì. Còn trong lòng tôi lại khó chịu như có tới mấy trăm con kiến đang bò.
Tiết Xán có ý gì đây, hẳn tính làm bộ như không nghe thấy Hạ Văn Tình nói gì sao? Giá vờ như không biết tôi thích hẳn? Tôi do dự mãi, rốt cuộc cũng thử lên tiếng: “Chuyện kia... Tiết Xán, lúc đì Hạ nhập vào người tôi, không nói gì kỳ quái với anh đó chứ?”
Tiết Xán nhìn xuống tôi, mắt hẳn như lóe lên thứ gì.
“Em sợ cô ta nói cho tôi biết điều gì?" Hản hỏi lại.
Tôi cười ngượng ngùng: “Chẳng hạn như nói cho anh biết người tôi thích là ai”
Tôi hơi hồi hộp nhìn Tiết Xán.
Nhưng hản chỉ hướng ánh mắt sang chỗ khác và nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
“Cô ta không nói gì” Hắn thản nhiên đáp: “Em yên tâm” Tâm trạng của tôi lập tức chìm xuống đáy vực.
Bình luận facebook