Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
Chương 148: Hoa anh đào đổ máu
Chương 148: Hoa anh đào đổ máu
"Vậy em để tôi mời em ăn cơm đi, rồi tôi sẽ nói với em” Vào lúc tôi cho răng cuối cùng Tạ Phong Tiêu cũng muốn nói sự thật với mình rồi, anh ta đột nhiên nở nụ cười cợt nhả trêu ghẹo tôi.
Tôi tức giận ném một miếng bánh mì lên mật anh ta. "Không nói thì thôi!"
Tôi nhanh chóng đứng lên rời khỏi nhà ăn. Tôi sợ Tạ Phong Tiêu tiếp tục đến tìm mình nên dứt khoát trốn thẳng vào khu suối nước nóng của nữ.
Tôi khép hờ mắt ngâm mình trong dòng suối nước nóng dễ chịu, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiểm có.
Đột nhiên tôi cảm thấy dưới chân lạnh lẽo. Tôi sợ hãi vội vàng cúi đầu nhìn.
Trong suối nước nóng trong veo không có gì cả, chỉ có mấy đóa anh đào trôi trên mặt nước.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu, mới chợt phát hiện thì ra bên ngoài hàng rào của suối nước nóng này là một cây hoa anh đào đang nở rộ. Gió thổi qua, hoa anh đào trên cây lập tức rụng xuống, bay qua hàng rào, rơi vào trong suối nước nóng.
Tôi cứ cảm thấy cây hoa anh đào kia rất quý quái, duỗi tay muốn hất những đóa hoa anh đào kia đi. Nhưng ngay lúc này, một dòng đỏ thẫm chảy ra từ đóa hoa anh đào gần chỗ tôi nhất rồi tan ra trong nước.
Tôi sợ khiếp vía, vội vàng cầm lấy những đóa hoa kia muốn ném đi.
Nhưng lúc này ngày càng nhiều màu đó chảy ra từ đóa hoa anh đào, trong nháy mắt cá bể suối nước nóng đều trở nên đỏ tươi, giống như một bể máu vậy.
"A!!!!"
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, sợ tới mức hét to rồi đứng phắt dậy.
Nhưng bây giờ suối nước nóng dưới chân tôi chợt trở nên lạnh lẽo.
Tôi vội vã cúi đầu, lập tức nhìn thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay khô gầy nắm chặt lấy.
Cùng lúc đó, có một cái đầu từ từ trồi lên khỏi dòng suối nước nóng màu đỏ.
Một bà cụ có mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn ngoi đầu lên từ trong nước, nhe răng cười u ám với tôi.
"A!"
Tôi sợ đến liên tục thét chói tai và muốn nhảy ra ngoài, nhưng bà cụ kia cầm mắt cá chân của tôi rất chặt, ném thẳng tôi vào trong suối nước nóng.
"Tiểu Tố!"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu lo lẳng.
Bà cụ kia thay đổi sắc mặt, chợt buông tôi ra.
Tôi chớp lấy cơ hội này, vội vã bò ra khỏi suối nước nóng. Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp cách đó không xa, tôi bối rối câm áo tắm bên cạnh suối nước nóng khoác lên người.
Ầm một tiếng, cửa bị đá toang ra, người xông vào là Tạ Phong Tiêu.
"Tiểu Tố, em không sao chứ?" Tạ Phong Tiêu nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, lo lắng hỏi han.
"Khi nãy nước trong bể biến thành một đỏ, đột nhiên có một bà cụ xuất hiện. . . bà cụ đó bắt tôi. .. ở trong nước. . " Tôi sợ hãi đến nói năng lộn xôn.
Tạ Phong Tiêu không nói nhiều mà bế tôi lên đi về phòng. Cuối cùng về phòng rồi tôi mới bình tĩnh hơn một chút.
Tạ Phong Tiêu cầm một tấm khăn tắm, vô cùng tự nhiên lau mái tóc ấm ướt giúp tôi.
Tôi lúng túng trước hành động mờ ám này, không nhịn được nói: "Để tôi tự làm”
Tôi muốn cầm lấy khăn tắm, nhưng Tạ Phong Tiêu đẩy tay tôi ra.
"Em đừng động đậy lung tung, nói xem khi nãy đã gặp phải chuyện gì." Anh ta cau mày.
Tôi kể lại chuyện xảy ra trong suối nước nóng khi nãy.
"Bà cụ?" Tạ Phong Tiêu ngớ ra: "Là hồn ma trong khách sạn này sao? Khách sạn này có vài trăm năm lịch sử, có hồn ma cũng không lạ”
"Không, tôi không cảm thấy là hồn ma trong khách sạn này” Sắc mặt tôi trắng bệch.
"Sao em biết?" Tạ Phong Tiêu ngạc nhiên.
“Vì... tôi từng gặp bà cụ kia” Tôi im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Ở trong hộp trang điểm An Nhân quyên góp”
Tuy khi nãy bị bà cụ kia dọa sợ chết khiếp, nhưng tôi vẫn nhận ra được.
Bà ta chính là bà cụ tôi thấy trong cái gương trên hộp trang điểm của An Nhân trên buổi đấu giá.
Sắc mặt Tạ Phong Tiêu hơi thay đổi, do dự nói: "Lẽ nào là Bạch Phấn Bà Bà?
"Bạch Phấn Bà Bà?" Tôi ngơ ngác.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
"Đúng, là một loại quỷ của Nhật Bản" Tạ Phong Tiêu lấy điện thoại ra, nhanh phóng lên Baidu tìm kiếm rối đưa cho tôi xem.
Bạch Phấn Bà Bà là một loại quỷ Nhật Bản,luôn xuất hiện với dáng vẻ một bà cụ hiền từ dễ gần, sau đó lấy một loại bột phẩm màu trắng ra lừa những cô gái trẻ tuổi sử dụng.
Sau khi các cô gái sử dụng loại bột phân này xong sẽ trở nên xinh đẹp hơn, nhưng thật ra cái này hoàn toàn là hiện tượng giả. Vì qua mấy ngày,cả khuôn mặt của cô gái sẽ bong tróc ra.
Nhớ lại bột phấn màu trăng trong hộp trang điểm và làn da đột nhiên trở bóng của Hồng Thanh Nhã, e rằng bà cụ kia thật sự là Bạch Phẩn Bà Bà.
Cho nên điểm quan trọng của hộp trang điểm An Nhân bán hoàn toàn không phâi ở cái hộp, mà là muốn bán bột phẩm màu trắng này đi.
Tôi đứng bật đậy.
"Tiểu Tổ, em làm gì thế?"
"Đi tìm Tiết Xán"
Chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể nhờ Tiết Xán ra tay giúp đỡ.
Nhưng tôi còn chưa ra khỏi phòng thì Tạ Phong Tiêu đã kéo tôi lại.
"Em tìm Tiết Xán làm cái gì?" Sắc mặt anh ta không tốt lắm: "Sáng sớm hôm nay anh ta đã đến công ty chi nhánh ở Tokyo rồi, buổi tối mới có thể trở về"
"Cái gì?" Tôi tái mặt.
Vẻ mặt Tạ Phong Tiêu hơi cô đơn: "Xem ra em thật sự rất dựa dẫm vào con quỷ Tiết Xán kia"
Tôi hơi ngại ngùng: "Tôi chỉ không muốn thấy có người vô tội bị hại thôi."
"Thật không?” Tạ Phong Tiêu nghỉ ngờ ra mặt, nhưng vẫn không tiếp tục đề tài này nữa: "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ban ngày Bạch Phấn Bà Bà cũng không dám làm gì, buổi chiều còn phải ngắm lá phong nữa, đi thôi"
Lúc này tôi mới nhớ đến hoạt động do bên ban tổ chức sắp xếp, buổi chiều hôm nay sẽ kéo chúng tôi đi ngắm lá phong bằng xe kéo tay.
Tôi thầm nghĩ đông người sẽ an toàn hơn, đành phải đi đến đại sảnh với Tạ Phong Tiêu.
Nhưng không ngờ vừa đi ra hành lang, chúng tôi đã thấy bên ngoài mưa như trút nước.
Cơn mưa lớn đến đáng sợ, tôi nhìn thấy lá phong vốn xinh đẹp trong rừng đều bị nước mưa làm rụng hết.
Cơn mưa lớn như vậy, chắc chắn chúng tôi không thể ngắm lá phong, lúc tôi và Tạ Phong Tiêu đi tới đại sánh lập tức thấy tất cả mọi người đều rất mất hứng phàn nàn.
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lúc lơ đãng thì thoáng thấy một vùng màu hồng nhạt.
Tôi quay đầu nhìn thấy cây anh đào trong sân vẫn nở rộ trong màn mưa.
Mưa lớn như thế, lá phong trên cây đều bị rụng hết, nhưng hoa anh đào trên cây này vẫn hoàn háo không xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ tới hoa anh đào đổ máu và bạch phát bà bà trong suối nước nóng, tôi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
"An Tố!"
Sau lưng tôi đột nhiên vang lêng giọng nói nôn nóng, tôi quay đầu thì thấy Lưu Tứ Hạo đang vội vàng đi tới.
"Cả ngày rồi Nhân Nhân vẫn chưa về!“ Lưu Tử Hạo lo lắng nói: "Tôi tìm hết khách sạn một lượt rồi cũng không thấy cô ấy. Cô nói xem có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?"
Tôi hơi nhăn mày.
Lý do miệng và răng của An Nhân có thể hồi phục nhanh như vậy chắc là có liên quan tới Bạch Phấn Bà Bà, chẳng lẽ sự mất tích của cô ta có liên quan tới Bạch Phấn Bà Bà ư? Trong lòng †ôi càng ngày càng thấy bất an, vẫn cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng mấy chốc dự cảm của tôi đã được nghiệm chứng.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Chương 148: Hoa anh đào đổ máu
"Vậy em để tôi mời em ăn cơm đi, rồi tôi sẽ nói với em” Vào lúc tôi cho răng cuối cùng Tạ Phong Tiêu cũng muốn nói sự thật với mình rồi, anh ta đột nhiên nở nụ cười cợt nhả trêu ghẹo tôi.
Tôi tức giận ném một miếng bánh mì lên mật anh ta. "Không nói thì thôi!"
Tôi nhanh chóng đứng lên rời khỏi nhà ăn. Tôi sợ Tạ Phong Tiêu tiếp tục đến tìm mình nên dứt khoát trốn thẳng vào khu suối nước nóng của nữ.
Tôi khép hờ mắt ngâm mình trong dòng suối nước nóng dễ chịu, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiểm có.
Đột nhiên tôi cảm thấy dưới chân lạnh lẽo. Tôi sợ hãi vội vàng cúi đầu nhìn.
Trong suối nước nóng trong veo không có gì cả, chỉ có mấy đóa anh đào trôi trên mặt nước.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu, mới chợt phát hiện thì ra bên ngoài hàng rào của suối nước nóng này là một cây hoa anh đào đang nở rộ. Gió thổi qua, hoa anh đào trên cây lập tức rụng xuống, bay qua hàng rào, rơi vào trong suối nước nóng.
Tôi cứ cảm thấy cây hoa anh đào kia rất quý quái, duỗi tay muốn hất những đóa hoa anh đào kia đi. Nhưng ngay lúc này, một dòng đỏ thẫm chảy ra từ đóa hoa anh đào gần chỗ tôi nhất rồi tan ra trong nước.
Tôi sợ khiếp vía, vội vàng cầm lấy những đóa hoa kia muốn ném đi.
Nhưng lúc này ngày càng nhiều màu đó chảy ra từ đóa hoa anh đào, trong nháy mắt cá bể suối nước nóng đều trở nên đỏ tươi, giống như một bể máu vậy.
"A!!!!"
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, sợ tới mức hét to rồi đứng phắt dậy.
Nhưng bây giờ suối nước nóng dưới chân tôi chợt trở nên lạnh lẽo.
Tôi vội vã cúi đầu, lập tức nhìn thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay khô gầy nắm chặt lấy.
Cùng lúc đó, có một cái đầu từ từ trồi lên khỏi dòng suối nước nóng màu đỏ.
Một bà cụ có mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn ngoi đầu lên từ trong nước, nhe răng cười u ám với tôi.
"A!"
Tôi sợ đến liên tục thét chói tai và muốn nhảy ra ngoài, nhưng bà cụ kia cầm mắt cá chân của tôi rất chặt, ném thẳng tôi vào trong suối nước nóng.
"Tiểu Tố!"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu lo lẳng.
Bà cụ kia thay đổi sắc mặt, chợt buông tôi ra.
Tôi chớp lấy cơ hội này, vội vã bò ra khỏi suối nước nóng. Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp cách đó không xa, tôi bối rối câm áo tắm bên cạnh suối nước nóng khoác lên người.
Ầm một tiếng, cửa bị đá toang ra, người xông vào là Tạ Phong Tiêu.
"Tiểu Tố, em không sao chứ?" Tạ Phong Tiêu nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, lo lắng hỏi han.
"Khi nãy nước trong bể biến thành một đỏ, đột nhiên có một bà cụ xuất hiện. . . bà cụ đó bắt tôi. .. ở trong nước. . " Tôi sợ hãi đến nói năng lộn xôn.
Tạ Phong Tiêu không nói nhiều mà bế tôi lên đi về phòng. Cuối cùng về phòng rồi tôi mới bình tĩnh hơn một chút.
Tạ Phong Tiêu cầm một tấm khăn tắm, vô cùng tự nhiên lau mái tóc ấm ướt giúp tôi.
Tôi lúng túng trước hành động mờ ám này, không nhịn được nói: "Để tôi tự làm”
Tôi muốn cầm lấy khăn tắm, nhưng Tạ Phong Tiêu đẩy tay tôi ra.
"Em đừng động đậy lung tung, nói xem khi nãy đã gặp phải chuyện gì." Anh ta cau mày.
Tôi kể lại chuyện xảy ra trong suối nước nóng khi nãy.
"Bà cụ?" Tạ Phong Tiêu ngớ ra: "Là hồn ma trong khách sạn này sao? Khách sạn này có vài trăm năm lịch sử, có hồn ma cũng không lạ”
"Không, tôi không cảm thấy là hồn ma trong khách sạn này” Sắc mặt tôi trắng bệch.
"Sao em biết?" Tạ Phong Tiêu ngạc nhiên.
“Vì... tôi từng gặp bà cụ kia” Tôi im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Ở trong hộp trang điểm An Nhân quyên góp”
Tuy khi nãy bị bà cụ kia dọa sợ chết khiếp, nhưng tôi vẫn nhận ra được.
Bà ta chính là bà cụ tôi thấy trong cái gương trên hộp trang điểm của An Nhân trên buổi đấu giá.
Sắc mặt Tạ Phong Tiêu hơi thay đổi, do dự nói: "Lẽ nào là Bạch Phấn Bà Bà?
"Bạch Phấn Bà Bà?" Tôi ngơ ngác.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
"Đúng, là một loại quỷ của Nhật Bản" Tạ Phong Tiêu lấy điện thoại ra, nhanh phóng lên Baidu tìm kiếm rối đưa cho tôi xem.
Bạch Phấn Bà Bà là một loại quỷ Nhật Bản,luôn xuất hiện với dáng vẻ một bà cụ hiền từ dễ gần, sau đó lấy một loại bột phẩm màu trắng ra lừa những cô gái trẻ tuổi sử dụng.
Sau khi các cô gái sử dụng loại bột phân này xong sẽ trở nên xinh đẹp hơn, nhưng thật ra cái này hoàn toàn là hiện tượng giả. Vì qua mấy ngày,cả khuôn mặt của cô gái sẽ bong tróc ra.
Nhớ lại bột phấn màu trăng trong hộp trang điểm và làn da đột nhiên trở bóng của Hồng Thanh Nhã, e rằng bà cụ kia thật sự là Bạch Phẩn Bà Bà.
Cho nên điểm quan trọng của hộp trang điểm An Nhân bán hoàn toàn không phâi ở cái hộp, mà là muốn bán bột phẩm màu trắng này đi.
Tôi đứng bật đậy.
"Tiểu Tổ, em làm gì thế?"
"Đi tìm Tiết Xán"
Chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể nhờ Tiết Xán ra tay giúp đỡ.
Nhưng tôi còn chưa ra khỏi phòng thì Tạ Phong Tiêu đã kéo tôi lại.
"Em tìm Tiết Xán làm cái gì?" Sắc mặt anh ta không tốt lắm: "Sáng sớm hôm nay anh ta đã đến công ty chi nhánh ở Tokyo rồi, buổi tối mới có thể trở về"
"Cái gì?" Tôi tái mặt.
Vẻ mặt Tạ Phong Tiêu hơi cô đơn: "Xem ra em thật sự rất dựa dẫm vào con quỷ Tiết Xán kia"
Tôi hơi ngại ngùng: "Tôi chỉ không muốn thấy có người vô tội bị hại thôi."
"Thật không?” Tạ Phong Tiêu nghỉ ngờ ra mặt, nhưng vẫn không tiếp tục đề tài này nữa: "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ban ngày Bạch Phấn Bà Bà cũng không dám làm gì, buổi chiều còn phải ngắm lá phong nữa, đi thôi"
Lúc này tôi mới nhớ đến hoạt động do bên ban tổ chức sắp xếp, buổi chiều hôm nay sẽ kéo chúng tôi đi ngắm lá phong bằng xe kéo tay.
Tôi thầm nghĩ đông người sẽ an toàn hơn, đành phải đi đến đại sảnh với Tạ Phong Tiêu.
Nhưng không ngờ vừa đi ra hành lang, chúng tôi đã thấy bên ngoài mưa như trút nước.
Cơn mưa lớn đến đáng sợ, tôi nhìn thấy lá phong vốn xinh đẹp trong rừng đều bị nước mưa làm rụng hết.
Cơn mưa lớn như vậy, chắc chắn chúng tôi không thể ngắm lá phong, lúc tôi và Tạ Phong Tiêu đi tới đại sánh lập tức thấy tất cả mọi người đều rất mất hứng phàn nàn.
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lúc lơ đãng thì thoáng thấy một vùng màu hồng nhạt.
Tôi quay đầu nhìn thấy cây anh đào trong sân vẫn nở rộ trong màn mưa.
Mưa lớn như thế, lá phong trên cây đều bị rụng hết, nhưng hoa anh đào trên cây này vẫn hoàn háo không xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ tới hoa anh đào đổ máu và bạch phát bà bà trong suối nước nóng, tôi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
"An Tố!"
Sau lưng tôi đột nhiên vang lêng giọng nói nôn nóng, tôi quay đầu thì thấy Lưu Tứ Hạo đang vội vàng đi tới.
"Cả ngày rồi Nhân Nhân vẫn chưa về!“ Lưu Tử Hạo lo lắng nói: "Tôi tìm hết khách sạn một lượt rồi cũng không thấy cô ấy. Cô nói xem có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?"
Tôi hơi nhăn mày.
Lý do miệng và răng của An Nhân có thể hồi phục nhanh như vậy chắc là có liên quan tới Bạch Phấn Bà Bà, chẳng lẽ sự mất tích của cô ta có liên quan tới Bạch Phấn Bà Bà ư? Trong lòng †ôi càng ngày càng thấy bất an, vẫn cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng mấy chốc dự cảm của tôi đã được nghiệm chứng.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Bình luận facebook