Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-168
Chương 168: Vòng đu quay
Chương 168: Vòng đu quay
“Tiết, Tiết Xán, tại sao anh lại đột nhiên nhảy xuống.. " Tôi trợn tròn mắt, còn chưa nói hết lời, Tiết Xán đã đi đến trước mặt tôi.
Lửa giận trong tròng mắt đen của hẳn giống như muốn cắn nuốt cả tôi.
“Tôi mới là người muốn hỏi em hơn đấy, tại sao đột nhiên em lại nhảy xuống?” Hản lạnh lùng hỏi.
“Tôi, không phải tôi đã nói rồi sao, bụng..” Tôi vội vàng tiếp tục nói dối.
“Ha” Nhưng Tiết Xán cười lạnh một tiếng, tôi không nói gì được nữa.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người một tay bế ngang tôi lên, đi về phía vòng đu quay.
Tôi sợ hãi vội vàng giãy giua: "Tiết Xán, anh mau quay lại tìm Mị Nhi đi, cô ấy ở bên trên một mình..
“An Tố, em một vừa hai phải cho tôi!” Tiết Xán đột nhiên nổi giận gầm lén một tiếng: “Em muốn tôi và quý nữ kia ở bên nhau đến vậy sao?”
Tôi hoàn toàn ngẩn ra.
Tôi không ngờ được, Tiết Xán lại biết rõ thân phận quý nữ của Trình Mị Nhi, còn nhìn thấu động cơ muốn làm mối cho hai người bọn họ của tôi.
Tiết Xán xanh mặt, nháy lên một toa khác, chúng tôi chậm rãi bay lên không trung.
Thành phố S ban đêm rực rỡ sắc màu, ánh đèn mỹ lệ bên dưới, xa hoa lộng lẫy nhường nào, bất lực đến nhường nào.
Tiết Xán ném tôi xuống băng ghế trong toa, nhìn ra ngoài cửa Sổ thủy tinh.
Tôi ngồi dậy tại chỗ, do dự rất lâu mới mở miệng: “Anh biết từ bao giờ?”
“Ngay từ ban đầu đã biết rồi” Tiết Xán dừng dưng nói.
Tôi cắn chặt môi.
Nếu Tiết Xán cũng đã biết rồi, vậy dứt khoát nói thăng ra thôi.
“Tiết Xán” Tôi lấy hết can đảm mở miệng: “Tôi biết anh và tôi tổ chức đám cưới ma, vì anh cho rằng tôi là lựa chọn duy nhất. Nhưng thật ra Mị Nhi cũng có thể chịu đựng được quỷ khí cúa anh. Nếu đã như vậy, tôi cảm thấy anh có thể cân nhắc đến cô ta một chút, dù sao cô ta cũng phù hợp với kiểu mà anh thích...”
Tôi vừa mới nói được nửa câu, đột nhiên Tiết Xán quay đầu sang nhìn tôi chảm chảm, ánh mắt kia giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Làm sao em biết được, tôi thích kiểu người như thế nào?”
Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy châm chọc.
Tôi ngẩn ra.
Nhưng tôi nhanh chóng nở nụ cười khổ.
“Phải, tôi quả thật không biết” Tôi cúi thấp đầu: “Nhưng tôi biết một chuyện, đó chính là anh không thích tôi”
Tôi vừa dứt lời, Tiết Xán đột nhiên đến gần tôi, tàn bạo nắm cằm tôi, nâng đầu tôi lên đối điện với hắn.
“An Tố, tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra, em thật sự ngu đến đáng sợ!” Hắn lạnh lùng nói, trong mắt là lửa giận lạnh như băng đang thiêu đốt.
Tôi bị hắn mắng mà chẳng hiểu ra sao, cũng không nhịn được tức giận, quát ngược lại: “Phải, tôi ngu! Tôi ngu xuẩn, mới có thể bị anh năm lần bảy lượt đùa giỡn như vậy! Tôi ngu xuẩn, mới tin tưởng lời nói dối gì mà sẽ thả cho tôi tự do, hi vọng tôi hạnh phúc! Tôi ngu xuẩn, mới thích...”
Lời nói kế tiếp của tôi đều bị Tiết Xán tàn bạo dùng môi ngăn chặn.
Hắn giống như đang trừng phạt tôi, không ngừng cần xé bờ môi và đầu lưỡi tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt lan ra trong cổ họng của tôi.
Tôi liều mạng giãy giụa, hai tay Tiết Xán chia ra ấn hai tay tôi vào hai bên thân thể tôi trên băng ghế ngồi, đồng thời chân hắn cũng tách chân tôi ra.
Tôi mặc váy ngắn, nhất thời cảm thấy bắp đùi mát lạnh.
Tôi lập tức hoảng hốt.
Tên biến thái Tiết Xán này, không phải là định...
Một giây sau, Tiết Xán dùng hành động khẳng định suy đoán của tôi.
Roẹt một tiếng, hắn xé rách váy của tôi.
Trời đất đảo lộn, hắn đặt tôi xuống ghế mềm của vòng đu quay.
17:27 E G Trong không gian thu hẹp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, trong không khí lan tràn hơi thở mờ ám.
Sự chiếm hữu của Tiết Xán giống như trừng phạt, lại giống như tuyên bố chủ quyền của mình, từng tấc từng tấc để lại dấu vết trên thân thể của tôi. Đến lúc dữ dội nhất, hắn tàn nhẫn cần lên vành tai tôi, giọng nói vừa lạnh lùng vừa bá đạo vang lên bên tai tôi.
"An Tố, em là của tôi, cả đời này đều là của tôi."
Lời nói giống như ma chủ, giam cầm tôi sâu trong ngực han...
Một vòng đu quay kết thúc, nhưng Tiết Xán lại giống như còn chưa thỏa mãn, ôm chặt lấy tôi đang định nhảy ra ngoài, ấn lên ghế một lần nữa,
"Ngồi thêm một vòng nữa!"
Tôi không chắc lâm, câu nói vừa nãy của Tiết Xán là "ngõi" hay là "làm".
Dù sao đến cuối cùng, chúng tôi triền miên trong phòng bao đủ năm vòng, cuối cùng Tiết Xán mới buông tha cho tôi.
Tôi vô cùng xấu hổ và giận dữ.
May là hôm nay Tiết Xán đã bao hết, nếu không tôi quả thật không còn chút mặt mũi nào nữa.
Tiết Xản cởi áo khoác ra, khoác lên vai tôi, định kéo tôi, nhưng tôi lại gỡ tay hắn ra, ngồi sang góc sáng sủa của phòng bao.
Tôi cho rằng Tiết Xăm sẽ tức giận, nhưng hắn không hề.
Ngược lại, hần gài lại nút áo sơ mi của mình, ngồi xốm xuống trước mặt tôi, một bàn tay mạnh mẽ năm chặt tay tôi, tay kia xoay mặt tôi về phía hắn.
"An Tố" Vẻ mặt hần nghiêm túc: "Em thật sự không hiểu ý của tôi sao?"
"Tôi hiểu được anh có ý gi?" Tôi hỏi ngược lại, giọng điệu rất khó chịu.
Mất của Tiết Xin hơi co lại, nâm tay tôi càng chặt hơn nữa:
"Quên đi, rồi em sẽ hiểu thôi."
Lúc này, vòng đu quay vừa vận đến chỗ thấp nhất, Tiết Xán kéo tôi đi xuống.
Vừa đi xuống, tôi đã nhìn thấy Trình Mị Nhi đứng bên cạnh, sắc mặt lùng túng nhìn chúng tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ lên.
Trình Mị Nhìn nhất định là đã đi xuống từ vòng đầu tiên rồi, đứng đây đợi chủng tôi khoảng bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa mỗi lần toa của tôi và Tiết Xán đi đến vị tri thấp nhất, chắc chân cô ta cũng nhìn thấy...
Tôi hận không thể tìm một miếng đậu hũ đảm chết mình luon
So với sự quân bách của tôi, Tiết Xán này da mặt rất dày, vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn dắt theo tôi tiếp tục đi về phía trước, khi đi qua bên cạnh Trinh Mị Nhi, hân dừng chân lại, mặt không chút thay đổi nói:
“Tối hôm nay, dọn ra ngoài."
Đối với sự lạnh lùng của Tiết Xán, ngược lại Trình Mị Nhi rất bình tĩnh.
Cô ta giống như đã đoán được kết quả này từ trước, nhún nhún vai nói: "Được"
Tiết Xán rất hài lòng vì sự biết điều của cô ta, dẫn theo tôi vào trong xe.
Sau khi quay về nhà trọ, Trinh Mị Nhi thật sự bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Tôi bước vào phòng cô ta, ấy náy nhìn cô ta, mở miệng: Thật sự rất xin lỗi."
Trình Mị Nhi cười sảng khoái: "Hån là tôi nên xin lỗi cô mới đúng"
"Hả?" Tôi sửng sốt.
Trình Mị Nhi đột nhiên thả hành lý trong tay xuống, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi, cười túm tim nói: "An Tố, cô nói thật lòng đi, cô thích đại nhân Tiết Xán."
Thân thể tôi cứng đờ. "Sao cô biết được?"
Tôi cho rằng mình đã giấu giếm rất kỹ, nhưng không ngờ được lại để cho Trinh Mị Nhi nhận ra rồi.
"Có đó, rất dễ đoán" Trình Mị Nhi cười nói: "Nếu đã thích đại nhân Tiết Xán, tại sao cô lại muốn tìm tôi? Cô đừng nói với tôi là cô muốn thăm dò hãn đẩy nhé"
“Dĩ nhiên không phải." Tôi cười gương: "Tôi thật sự muốn rời
khỏi hắn, bới vì.. Cho rằng hắn hoàn toàn không thích tôi, giữ tôi lại bên cạnh, chắng qua chi là hạm muốn chiếm hữu bá đạo của hần thôi."
Trình Mị Nhi chớp mất, về mặt kinh ngạc: "Cô thật sự cảm thấy đại nhân Tiết Xán không thích có sao?"
Tôi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Chương 168: Vòng đu quay
“Tiết, Tiết Xán, tại sao anh lại đột nhiên nhảy xuống.. " Tôi trợn tròn mắt, còn chưa nói hết lời, Tiết Xán đã đi đến trước mặt tôi.
Lửa giận trong tròng mắt đen của hẳn giống như muốn cắn nuốt cả tôi.
“Tôi mới là người muốn hỏi em hơn đấy, tại sao đột nhiên em lại nhảy xuống?” Hản lạnh lùng hỏi.
“Tôi, không phải tôi đã nói rồi sao, bụng..” Tôi vội vàng tiếp tục nói dối.
“Ha” Nhưng Tiết Xán cười lạnh một tiếng, tôi không nói gì được nữa.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người một tay bế ngang tôi lên, đi về phía vòng đu quay.
Tôi sợ hãi vội vàng giãy giua: "Tiết Xán, anh mau quay lại tìm Mị Nhi đi, cô ấy ở bên trên một mình..
“An Tố, em một vừa hai phải cho tôi!” Tiết Xán đột nhiên nổi giận gầm lén một tiếng: “Em muốn tôi và quý nữ kia ở bên nhau đến vậy sao?”
Tôi hoàn toàn ngẩn ra.
Tôi không ngờ được, Tiết Xán lại biết rõ thân phận quý nữ của Trình Mị Nhi, còn nhìn thấu động cơ muốn làm mối cho hai người bọn họ của tôi.
Tiết Xán xanh mặt, nháy lên một toa khác, chúng tôi chậm rãi bay lên không trung.
Thành phố S ban đêm rực rỡ sắc màu, ánh đèn mỹ lệ bên dưới, xa hoa lộng lẫy nhường nào, bất lực đến nhường nào.
Tiết Xán ném tôi xuống băng ghế trong toa, nhìn ra ngoài cửa Sổ thủy tinh.
Tôi ngồi dậy tại chỗ, do dự rất lâu mới mở miệng: “Anh biết từ bao giờ?”
“Ngay từ ban đầu đã biết rồi” Tiết Xán dừng dưng nói.
Tôi cắn chặt môi.
Nếu Tiết Xán cũng đã biết rồi, vậy dứt khoát nói thăng ra thôi.
“Tiết Xán” Tôi lấy hết can đảm mở miệng: “Tôi biết anh và tôi tổ chức đám cưới ma, vì anh cho rằng tôi là lựa chọn duy nhất. Nhưng thật ra Mị Nhi cũng có thể chịu đựng được quỷ khí cúa anh. Nếu đã như vậy, tôi cảm thấy anh có thể cân nhắc đến cô ta một chút, dù sao cô ta cũng phù hợp với kiểu mà anh thích...”
Tôi vừa mới nói được nửa câu, đột nhiên Tiết Xán quay đầu sang nhìn tôi chảm chảm, ánh mắt kia giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Làm sao em biết được, tôi thích kiểu người như thế nào?”
Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy châm chọc.
Tôi ngẩn ra.
Nhưng tôi nhanh chóng nở nụ cười khổ.
“Phải, tôi quả thật không biết” Tôi cúi thấp đầu: “Nhưng tôi biết một chuyện, đó chính là anh không thích tôi”
Tôi vừa dứt lời, Tiết Xán đột nhiên đến gần tôi, tàn bạo nắm cằm tôi, nâng đầu tôi lên đối điện với hắn.
“An Tố, tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra, em thật sự ngu đến đáng sợ!” Hắn lạnh lùng nói, trong mắt là lửa giận lạnh như băng đang thiêu đốt.
Tôi bị hắn mắng mà chẳng hiểu ra sao, cũng không nhịn được tức giận, quát ngược lại: “Phải, tôi ngu! Tôi ngu xuẩn, mới có thể bị anh năm lần bảy lượt đùa giỡn như vậy! Tôi ngu xuẩn, mới tin tưởng lời nói dối gì mà sẽ thả cho tôi tự do, hi vọng tôi hạnh phúc! Tôi ngu xuẩn, mới thích...”
Lời nói kế tiếp của tôi đều bị Tiết Xán tàn bạo dùng môi ngăn chặn.
Hắn giống như đang trừng phạt tôi, không ngừng cần xé bờ môi và đầu lưỡi tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt lan ra trong cổ họng của tôi.
Tôi liều mạng giãy giụa, hai tay Tiết Xán chia ra ấn hai tay tôi vào hai bên thân thể tôi trên băng ghế ngồi, đồng thời chân hắn cũng tách chân tôi ra.
Tôi mặc váy ngắn, nhất thời cảm thấy bắp đùi mát lạnh.
Tôi lập tức hoảng hốt.
Tên biến thái Tiết Xán này, không phải là định...
Một giây sau, Tiết Xán dùng hành động khẳng định suy đoán của tôi.
Roẹt một tiếng, hắn xé rách váy của tôi.
Trời đất đảo lộn, hắn đặt tôi xuống ghế mềm của vòng đu quay.
17:27 E G Trong không gian thu hẹp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, trong không khí lan tràn hơi thở mờ ám.
Sự chiếm hữu của Tiết Xán giống như trừng phạt, lại giống như tuyên bố chủ quyền của mình, từng tấc từng tấc để lại dấu vết trên thân thể của tôi. Đến lúc dữ dội nhất, hắn tàn nhẫn cần lên vành tai tôi, giọng nói vừa lạnh lùng vừa bá đạo vang lên bên tai tôi.
"An Tố, em là của tôi, cả đời này đều là của tôi."
Lời nói giống như ma chủ, giam cầm tôi sâu trong ngực han...
Một vòng đu quay kết thúc, nhưng Tiết Xán lại giống như còn chưa thỏa mãn, ôm chặt lấy tôi đang định nhảy ra ngoài, ấn lên ghế một lần nữa,
"Ngồi thêm một vòng nữa!"
Tôi không chắc lâm, câu nói vừa nãy của Tiết Xán là "ngõi" hay là "làm".
Dù sao đến cuối cùng, chúng tôi triền miên trong phòng bao đủ năm vòng, cuối cùng Tiết Xán mới buông tha cho tôi.
Tôi vô cùng xấu hổ và giận dữ.
May là hôm nay Tiết Xán đã bao hết, nếu không tôi quả thật không còn chút mặt mũi nào nữa.
Tiết Xản cởi áo khoác ra, khoác lên vai tôi, định kéo tôi, nhưng tôi lại gỡ tay hắn ra, ngồi sang góc sáng sủa của phòng bao.
Tôi cho rằng Tiết Xăm sẽ tức giận, nhưng hắn không hề.
Ngược lại, hần gài lại nút áo sơ mi của mình, ngồi xốm xuống trước mặt tôi, một bàn tay mạnh mẽ năm chặt tay tôi, tay kia xoay mặt tôi về phía hắn.
"An Tố" Vẻ mặt hần nghiêm túc: "Em thật sự không hiểu ý của tôi sao?"
"Tôi hiểu được anh có ý gi?" Tôi hỏi ngược lại, giọng điệu rất khó chịu.
Mất của Tiết Xin hơi co lại, nâm tay tôi càng chặt hơn nữa:
"Quên đi, rồi em sẽ hiểu thôi."
Lúc này, vòng đu quay vừa vận đến chỗ thấp nhất, Tiết Xán kéo tôi đi xuống.
Vừa đi xuống, tôi đã nhìn thấy Trình Mị Nhi đứng bên cạnh, sắc mặt lùng túng nhìn chúng tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ lên.
Trình Mị Nhìn nhất định là đã đi xuống từ vòng đầu tiên rồi, đứng đây đợi chủng tôi khoảng bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa mỗi lần toa của tôi và Tiết Xán đi đến vị tri thấp nhất, chắc chân cô ta cũng nhìn thấy...
Tôi hận không thể tìm một miếng đậu hũ đảm chết mình luon
So với sự quân bách của tôi, Tiết Xán này da mặt rất dày, vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn dắt theo tôi tiếp tục đi về phía trước, khi đi qua bên cạnh Trinh Mị Nhi, hân dừng chân lại, mặt không chút thay đổi nói:
“Tối hôm nay, dọn ra ngoài."
Đối với sự lạnh lùng của Tiết Xán, ngược lại Trình Mị Nhi rất bình tĩnh.
Cô ta giống như đã đoán được kết quả này từ trước, nhún nhún vai nói: "Được"
Tiết Xán rất hài lòng vì sự biết điều của cô ta, dẫn theo tôi vào trong xe.
Sau khi quay về nhà trọ, Trinh Mị Nhi thật sự bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Tôi bước vào phòng cô ta, ấy náy nhìn cô ta, mở miệng: Thật sự rất xin lỗi."
Trình Mị Nhi cười sảng khoái: "Hån là tôi nên xin lỗi cô mới đúng"
"Hả?" Tôi sửng sốt.
Trình Mị Nhi đột nhiên thả hành lý trong tay xuống, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi, cười túm tim nói: "An Tố, cô nói thật lòng đi, cô thích đại nhân Tiết Xán."
Thân thể tôi cứng đờ. "Sao cô biết được?"
Tôi cho rằng mình đã giấu giếm rất kỹ, nhưng không ngờ được lại để cho Trinh Mị Nhi nhận ra rồi.
"Có đó, rất dễ đoán" Trình Mị Nhi cười nói: "Nếu đã thích đại nhân Tiết Xán, tại sao cô lại muốn tìm tôi? Cô đừng nói với tôi là cô muốn thăm dò hãn đẩy nhé"
“Dĩ nhiên không phải." Tôi cười gương: "Tôi thật sự muốn rời
khỏi hắn, bới vì.. Cho rằng hắn hoàn toàn không thích tôi, giữ tôi lại bên cạnh, chắng qua chi là hạm muốn chiếm hữu bá đạo của hần thôi."
Trình Mị Nhi chớp mất, về mặt kinh ngạc: "Cô thật sự cảm thấy đại nhân Tiết Xán không thích có sao?"
Tôi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Bình luận facebook