• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch (8 Viewers)

  • Chương 177-184

Chương 177



Thứ tôi tìm thấy lúc này là thuốc mỡ mà tôi lấy từ tay con quỷ nhà họ Ninh khi ở trong thang máy của đồn cảnh sát.

Là loại thuốc mỡ có thể làm cho máu của tôi từ khắc tinh biến thành đồ bổ của quy. Tôi không có thời gian để giải thích với đại sư Thừa Ảnh, mà chỉ cầm thuốc mỡ quay lại nhà kho. Nhưng tôi vừa bước vào nhà kho đã kinh ngạc la lên, suýt chút nữa ngất đi.

Lúc này Tiết Xán vẫn nằm dưới đất, nhưng trong thời gian tôi ra ngoài, cơ thể của hắn đã có thay đổi rất lớn.

Giờ đây làn da trắng nõn trơn bóng không chỉ đầm đìa máu me, mà còn bắt đầu phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường giống như một xác chết thật sự. Đặc biệt là các phần như cánh tay và đầu gối, qua lỗ thủng quần áo, tôi có thể thấy xương trảng của hắn bị lộ ra ngoài.

Lúc này đại sư Thừa Ảnh cũng gấp gáp quay lại, mặt ông ấy biến sắc khi nhìn thấy Tiết Xán như thể này.

“Không được! Quỷ khí của Tiết Xán đại nhân không thể chống đỡ cho cơ thể của cậu ấy nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của cậu ấy sẽ bị hủy!”

Thông thường, chỉ cần con người chết đi thì cơ thể người đó sẽ lập tức phân hủy, bất kể sử dụng phương pháp hóa học nào cũng không có khá năng giữ lại cơ thể nguyên vẹn. Sở dĩ cơ thể của Tiết Xán không bị phân hủy trong chín trăm năm qua hoàn toàn là vì hẳn chống đỡ bằng quỷ khí của mình.

Nhưng bây giờ, quý khí của hắn không đủ, cơ thể hån lập tức trở nên giống xác chết của người thường và bắt đầu nhanh chóng phân hủy. Tôi biết, cơ thể bị phân hủy là việc không thể chống lại. Nếu bây giờ cơ thể của Tiết Xán bị phân hủy hoặc bị tiêu diệt, hẳn sẽ không thể nào có được lại thân xác nữa.

Nghĩ đến đây, một tiếng “âm” vang lên trong đầu tôi. Tôi tức bất chấp mọi thứ mà xông tới bên cạnh Tiết Xán.

Tôi cầm lấy miếng sắt dưới đất, không ngại bẩn mà cắt mạnh vào cổ tay của mình.

Tôi không biết cát chỗ nào mới có thể chảy nhiều máu, vậy nên cứ cát liên tục vài nhát.

Tôi như thể không cảm nhận được đau đớn, thay vào đó là vui vẻ khi nhìn thấy máu tươi tuôn ra.

“Cô An! Cô đang làm gì vậy?”

Giọng nói đầy hoảng loạn của đại sư Thừa Ảnh vang lên từ sau lưng, nhưng tôi không để ý tới, chỉ nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên cổ tay rồi đưa đến bên miệng Tiết Xán.

Trong lúc đó, mặt của Tiết Xán đã bắt đầu thối rữa. Nhìn khuôn mặt anh tuấn từng hoàn hảo trở nên đáng sợ như vậy, nước mắt tôi rơi xuống “lách tách”. Tôi liều mạng bóp chặt cổ tay để máu chảy ra nhanh hơn.

Ngay sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra. Những vết thối rữa và con sâu đang bò trên mặt Tiết Xán đột nhiên giảm tốc độ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lơi mà tiếp tục nặn máu ra.

Lúc này đại sư Thừa Ảnh đã kinh ngạc đến ngây người.

“Cô An, máu của cô.” Ông ấy trố mắt đứng nhìn: “Không phải máu cô là khắc tinh của quỷ sao?”

Tôi biết bây giờ có giấu giếm cũng vô dụng, bèn nói với đại sư Thừa Ảnh về máu của tôi.

Đại sư Thừa Ảnh khiếp sợ.Tôi nhìn cơ thể thối rữa của Tiết Xán mà chỉ cảm thấy đau trong lòng, không nhịn được hỏi: “Đại sư Thừa Ảnh, ông nói cơ thể của Tiết Xán có thể khôi phục lại như trước không?”

Đại sư Thừa Ảnh hoàn hồn lại, lắc đầu.

“Thi thể của Tiết Xán đại nhân hoàn hảo không chút hư hại trong nhiều năm như vậy là nhờ cậu ấy bảo vệ bằng quỷ khí.

Nhưng ban nãy quỷ khí của cậu ấy quá yếu, thi thể không thể được bảo vệ nên tự nhiên sẽ thối rữa” Ông ấy giải thích: “Cơ thể bị hư hại là điều không thể chống lại, nhưng dù sao đi nữa, cơ thể không bị hủy hoại hoàn toàn cũng tốt lắm rồi”

Tôi đương nhiên hiểu đạo lý này. Nếu sự phân hủy của xác thịt có thể đáo ngược thì sẽ không có nhiều ma quỷ không chiếm được thân thể như vậy.

Lúc này, khi máu của tôi không ngừng chảy ra, sự phân hủy trên cơ thể Tiết Xán đã dừng lại.

Còn tôi vì mất máu quá nhiều mà bắt đầu cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

“Cô An, hãy dừng lại đi.”

Đại sư Thừa Ảnh lo lắng nói: “Quý khi của Tiết Xán đại nhân đã khôi phục gần đủ rồi.”

Tôi gật đầu.

Mặc dù cơ thể không thể phục hồi, nhưng bất kế như thế nào, hồn phách của Tiết Xuân có thể được giữ lại là tôi đã cảm ơn trời đất.

Tôi vừa định rút tay về, nhưng đột nhiên, ánh mắt tôi chạm vào mặt Tiết Xán, tôi ngày người. Chỉ thấy dấu vết phân hủy trên mặt Tiết Xán bồng mờ đi một chút

Lúc đầu tôi tưởng là mình gặp ảo giác, nhưng ngay sau đó, tôi tận mắt nhìn thấy một vết thối rữa trên mật Tiết Xán biến, mất hoàn toàn.

Chuyện gì thế này? Chẳng phải không thể cán lại sự phân hủy của xác chết à? Tại sao thi thể của Tiết Xán lại tự phục hồi được?

“Đại sư Thừa Ảnh!” Tôi vội vàng gọi: “Ông mau tới xem này, cơ thể của Tiết Xin đang khôi phục!”

“Làm sao có thể như vậy được?” Đại sư Thừa Ảnh choáng văng, vội vã nhìn xuống.

Quả nhiên, không chi là mặt của Tiết Xán, ngay cả những vết thối rữa trên cơ thể hắn cũng đang dần dần thu nhỏ lại.

“Trời ạ..” Đại sư Thửa Ảnh lẩm bẩm: “Làm sao có thể… Rõ ràng là không thể cản được việc thí thể phản hủy… Lẽ nào… Lẽ nào đây cũng là một tác dụng của màu có ư?”

Tôi ngơ ngẩn. Đúng đấy, quỷ y đã nói rằng không ai biết tác dụng thật sự của máu tôi, có lẽ nó thực sự có tác dụng phục hồi thi thế? Nghĩ đến đây, tôi vội vàng xé rách miệng vết thương đã hơi khép lại để máu chảy ra nhanh hơn.

Đại sư Thừa Ảnh thấy thế thì nhíu mày: “Cô An, nếu cứ tiếp tục như vậy, có sẽ mất quá nhiều màu

“Không sao đâu. Tôi cũng không quan tâm.

Chỉ cần có thế giúp Tiết Xán khôi phục lại như ban đầu, tôi thực sự không để ý chút máu như vậy. Tuy trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng cơ thế đã nhanh chóng có chút không thể chịu nổi. Tôi cảm thấy toàn thân mình trở nên run rẩy, tầm mất biến thành màu đen như thể tôi sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Tôi nghiến răng chịu đựng để minh nhìn chằm chằm vào những vết thối rữa trên người Tiết Xuân. Những vết thối rữa dần khép lại, ngay cả những nơi bị lòi xương cũng nhanh chóng sinh ra thịt mới với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình hơi khó thở. Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng.

Cho đến khi nhìn thấy vết thối rữa cuối cùng trên cơ thể Tiết Xán khép lại hoàn toàn, sợi dây cung căng chặt của tôi mới được nới lông. Tiết Xán… Tiết Xán cuối cùng cũng ổn… Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi, và ngay sau đó, tôi chìm vào bóng tối.

“An Tổ! Em tỉnh lại cho tôi! Em không được chết, có nghe không hả! Tôi chỉ thích nữ nhân, không thích nữ quý!”

“An Tổ, chỉ cần em tinh lại, tôi hứa sẽ không chạm vào em! Không trói buộc em nữa!”.

“An Tố, coi như là tôi xin em đấy. Tôi chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai, dù trước hay sau khi chết, nhưng tôi xin em! Xin em hãy tinh lại!”

“An Tố… An Tố.. An Tổ..”

Trong hỗn loạn, tôi cứ nghe thấy một giọng nói đầy lo láng và tức giận gào thét bên tai. Tôi hơi nhíu mày.

Ồn quá…

Ai mà ồn vậy chứ…Người ta chi muốn ngủ thôi mà…

“An Tố!” Giọng nói đó lại vang lên, lần này trở nên vô cùng gắt gỏng: “Nếu em vẫn không tinh lại, tôi chi có thể dùng cách của mình để đánh thức em!”

Dứt lời, tôi cảm thấy một cơn lạnh lẽo áp xuống.Cùng lúc đó, một thứ lạnh lẽo ngang ngược di động trên người tôi.

Chương 178
Má ơi!
Khi đã ý thức được chuyện gì xảy ra, tôi sợ đến nội mở bừng mất.
Đập vào mắt là một mảng trắng xóa, tôi phát hiện minh đang nằm ở một nơi giống như phòng bệnh.
Lần nữa ngẩng đầu, tôi nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, hai mắt trợn tròn xoe gần ngay trước mắt!
“Á”
Mặc dù khuôn mặt đỏ anh tuấn có một không hai, nhưng nó quả gần, tôi vẫn giật nảy mình và hét lên.
“Tiết Xán!” Ngay sau đó, tôi nhận ra gương mặt trước mắt này rồi lại kích động kêu lên: “Anh đang làm…”
Tôi còn chưa hỏi dứt lời, Tiết Xán đã ôm chặt tôi. Hắn ôm rất chặt, như thể muốn ép tôi vào tận xương của mình.
Hai cơ thể kề sát lẫn nhau, tôi cảm nhận được hân đang run rẩy. Tôi ngây người. Tiết Xán bị sao vậy?
Tôi chợt nhớ ra rằng hắn đã bị thương trước đó nên cũng không quan tâm nữa, thay vào đó là thoát khỏi vòng tay han, nôn nóng hỏi: “À, cơ thể anh sao rồi?”
Tiết Xán cụp mắt nhìn chằm chằm tôi Tôi cũng nhìn chằm chằm hắn.Khuôn mặt anh tuấn trước mắt hoàn mĩ không một tì vết.Tốt quả, xem ra cơ thể của hắn đã ổn rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhôm, khóe mắt hơi ươn ướt. Thật khó để tưởng tượng rằng gương mặt hoàn mĩ này suýt đã thối rữa thành bùn đất. Tôi không cầm nổi mà đưa tay xoa mặt Tiết Xán..
Tôi của mấy ngày trước đã từng rầu rĩ muốn chết vì không biết Tiết Rắn có thích mình hay không
Nhưng lúc này tôi mới phát hiện, chỉ cần hắn. khỏe mạnh ở trước mặt tôi, tôi đã rất vui vẻ rồi. Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay đang xoa mặt hắn của tôi rồi nhìn xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi.
Nơi hắn đang nắm là phần cổ tay tôi rạch lấy mẫu trước đó, giờ đây vết thương đã kết vảy, lộn xộn trông rất đáng sợ.
Ngay sau đó, hắn cúi đầu và hôn lên những vết thương xấu xí đó. Tôi giật mình trước hành động đột ngột của hắn và vội vã rút tay về, nhưng Tiết Xán lại ngang ngược nắm chặt không buông,
Cơn đau nhè nhẹ trên cổ tay giờ đây được che phủ bởi đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Tiết Xán, trong lạnh buốt hàm chứa đôi chút tê dại, cảm giác ấy truyền từ cổ tay đến thần kinh làm cho tôi bất giác hơi run rẩy.
Nụ hôn của hắn đi từ cổ tay, rồi dần lên trên cánh tay tôi. Cùng lúc đó, cơ thể của hãng nghiêng qua đè tôi nằm dưới người hàn.
“Tiết Xán… Anh… Anh làm gì vậy?”
“An Tổ..” Hãn bỗng lên tiếng, giọng hơi khàn: “Em có nhớ, lúc em bị Chung Tuyết bắt giữ, anh đã nói một câu với em trước khi tự đánh mình hồn phi phách tán không?”
Tôi sững sờ. Đúng nhỉ, lúc đó khi đối mặt với sinh tử, Tiết Xán đã nói một câu với tôi, nhưng tình hình lúc ấy quá hồn loạn, tôi không thể nghe rõ.
“Vậy anh muốn nói gì với em?” Tôi tò mò hỏi.
Tiết Xán cười khẽ rồi đột nhiên vùi đầu hôn lên cổ tôi. Bờ môi lạnh buốt tê dại chạm vào phần cổ mẫn cảm của tôi, tôi chỉ cảm thấy nổi da gà. Tôi muốn tránh ra nhưng Tiết Xán ôm tôi rất chặt, cuối cùng hắn dán môi lên vành tai của tôi Rồi ngậm lấy nó và nhẹ nhàng cọ xát, sau đó mở miệng.
“Anh thích em”
Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai tôi, như thể có một dòng điện xuyên qua khắp người tôi. Tôi cứng đờ người, khó tin trợn tròn mắt. Gì cơ? Tiết Xán nói hàn thích tôi ư? Tôi không thể tin vào tai của mình, nhìn chằm châm Tiết Xán.
“Anh… Anh có biết mình đang nói gì không?” Tôi cổ thoát ra khỏi vòng tay của hắn,
Tiết Xán bất lấy tay tôi và đè nó xuống giường, sau đó nhìn tôi: “Tất nhiên là anh biết.”
Tôi nhìn chấm chăm vào Tiết Xán, toàn thân tôi như đang ngồi trên quả bóng bay căng phồng, nó càng ngày càng bay lên cao, nhẹ nhàng vô cùng, cảm giác không chân thật chút nào. Không!
Tôi buộc mình phải đâm thủng quả bóng trong lòng để khiến bản thân tỉnh táo lại. “Tiết Rắn, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?” Tôi cố gắng bình tĩnh nói: “Có lẽ đối với em anh chỉ có lòng chiếm hữu, vì vậy anh hiếu lầm đó là thích, thật ra anh.”
“An Tố, em có ý gì hả?”
Tôi đang nói dở thì đã bị Tiết Xán hung ác ngất lời. Tôi ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đen của hần bùng lên sự phẫn nộ và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi run rẩy, nhưng vẫn nói: “Ỹ em là, có lẽ anh không thật sự thích em…”
Không phải tôi tự xem thường bản thân mình, chẳng qua là tôi thực sự không thể tin lời của Tiết Xán.
Tôi sợ tôi tin tưởng rồi thi sau khi hy vọng, nó sẽ còn thất vọng hơn nữa, Nghe thấy lời tôi nói, Tiết Xán tức giận đến mức nổi cả gân xanh trên trán.
“Em nghĩ đối với em anh chỉ có lòng chiếm hữu? Chỉ coi em như một món đồ của mình ư?” Hắn quát: “Có ai điên mà mất mạng vì đồ vật của mình không hả?”
Tôi ngây người.
Đúng nhỉ, lúc trước Chung Tuyết bắt tôi để uy hiếp Tiết Xán, hân đã thật sự vì tôi mà hồn phi phách tán..
Tôi lập tức ngơ ngẩn. Chẳng lẽ… hắn thực sự thích tôi?
Nhìn Tiết Xán ở trước mặt, trong lòng tôi có thứ gì đó nhảy nhót, nhưng tôi vẫn không dám đổi mặt.
“Nhưng mà… Nhưng mà anh…” Tôi vẫn muốn nói gì đó, nhưng Tiết Xán đã mất kiên nhẫn, củi xuống chặn môi tôi lại.
Một lời mạnh mẽ cướp đoạt, không cho giải thích một lời.
“Tiết Xán… anh… anh đợi đã! Chúng ta vẫn chưa nói xong…” Tôi sững sở, cổ gắng nói.
Rốt cuộc là trong đầu cái tên này chứa thứ gì, chúng tôi đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc như vậy mà hắn lại dứt khoát động tay động chân?
Nhưng Tiết Xán sao có thể nghe tôi.
Hắn cọ xát mỏi tôi, rồi lại gần bên tai tôi thì thào: “Em không tin anh, vì vậy anh sẽ dùng hành động để nói với em.”
“Dùng hành động nói với em?” Tôi sụp đổ hoàn toàn: “Đây là loại hành động gì chứ! Chuyện như này… Chuyện như này thì có thể nhìn ra cái gi!”
“Đừng lo lắng. Tiết Xán củi đầu ngậm lấy vành tai của tôi: “Nương tử, em có còn nhớ lần đầu động phòng của chúng ta không?” Tôi ước gì có thế quất chết hân.
Sao có thể quên được? Thấy tôi không nói gì, Tiết Xán cười khẽ: “Nhớ là tốt rồi, Cứ so sánh thử xem, em sẽ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt.”
“Có gi khác biệt…”
Tôi còn chưa dứt lời, Tiết Xán đã hôn lên môi tôi và nuốt hết những lời tôi muốn nói. Ngay sau đó là sự mây mưa triền miên không thể nào quen thuộc hơn nữa,
Chỉ có điều, khác với những lần cướp đoạt, chiếm hữu trước đây. Tiết Xán của lần này rất quan tâm đến cảm nhận của tôi và cực kỳ dịu dàng, mỗi một nụ hôn như muốn hòa tan tôi vào hắn.
Tôi vừa đón nhận, vừa đỏ bừng cả tai. Tôi xấu hổ khi phát hiện Tiết Xán nói không sai tí nào. Thật sự rất khác nhau, một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Như thể nhìn ra được suy nghĩ từ trên mặt tôi, Tiết Xán cười khẽ một tiếng rồi lại gần bên tai tôi, thì thào: “An Tố, giờ em đã biết rồi đúng không? Anh thật sự thích em, chỉ thích một mình em, vì vậy khi làm việc này mới có sự khác biệt.”
Hắn nói toạc ra làm tai tôi như muốn bốc khói. Tôi xấu hổ muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn chìm đắm.

Chương 179

Tôi và Tiết Xán lăn qua lăn lại chẳng biết bao nhiêu lâu. Tôi chỉ cảm thấy mình càng ngày càng đói, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Cuối cùng, một tiếng “ọt ọt”.
Bụng tôi reo lên rất đúng lúc.
Tiết Xán sững người trong giây lát, ngay sau đó, hẳn buông tôi ra và ghét bỏ nói bên tai tôi: “Con người thật rắc rối, còn cần phải ăn uống”
Tôi tức giận nhìn hắn: “Ai giống anh, cái gì cũng không cần ăn hả!!”
Tiết Xán cười nham hiểm, giọng hắn bỗng trở nên trầm trầm mập mờ: “Ai nói anh không än gì chứ? Anh muốn ăn em mỗi ngày kia”
Lúc này tôi mới nhận ra tất cả những gì mình nói với tên Tiết Xán này đều sai.
Tôi sờ vào cái bụng đang kêu của mình và trợn trắng mắt:
“Em muốn ăn cơm”
“Cho anh biết câu trả lời rồi anh cho em ãn” Tiết Xán nghịch tóc tôi, thì thầm: “Em có cảm nhận được khác biệt không?”
Tôi đỏ mặt, không chịu trá lời.
Thấy tôi không nói lời nào, Tiết Xán lại đè lên người tôi: “Có vẻ như là không cảm nhận được, lần nữa chứ?”
“Đừng!” Tôi vội vàng nói: “Cảm nhận được… Em cảm nhận được thật mà…”

Thấy dáng vẻ hoảng loạn của tôi, trong mắt Tiết Xán nổi lên ý cười, hắn đột nhiên kéo tôi vào lòng.

“Cảm nhận được là tốt rồi” Đôi môi lạnh buốt của hắn nhẹ nhàng chạm lên trán tôi: “Anh nói rất nghiêm túc”

Lúc này, tôi có cảm giác như có rất nhiều pháo hoa đang nổ bùm bùm trong lòng. Tôi dựa vào ngực Tiết Xán, ngực hắn lạnh lẽo không có nhịp đập, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng yên lòng. Hai chúng tôi cứ lặng lẽ ôm nhau, tuy không nói một lời nhưng lại cảm thấy hơn cá ngàn vạn lời nói.

Nhưng cứ vào một thời điểm lãng mạn như vậy, bụng tôi lại kêu không đúng lúc.

Ọt ọt.

Tôi nghe thấy Tiết Xán cười khẽ từ phía trên đầu. Mặt tôi ửng đỏ: “Em đã nhịn đói lâu lắm rồi”

“Ừ, rất lâu” Tiết Xán buông tôi ra: “Em muốn ăn gì?”

Tôi nghĩ ngợi: “Gà rán!”

Tiết Xán hơi nhíu mày: “Là loại thức ăn nhanh không lành mạnh đó hả?”

Có đôi khi, con người chỉ muốn ăn thực phẩm chiên dầu không lành mạnh thôi. Tôi chớp mắt nhìn Tiết Xán một cách đáng thương.
hông biết liệu hẳn uống nhầm thuốc gì không mà khi nhìn thấy biểu cảm này của tôi, cổ họng của hản đột nhiên thắt chật lại, rồi đưa tay ra che mắt tôi.

“An Tố” Hẳn nói với giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này, nếu không thì em không chỉ không ăn được, mà còn phải bị ăn”

Fuckl

Cái tên Tiết Xán này bị bệnh à! Tôi cạn lời, hắn đứng lên hỏi: “Muốn ăn bao nhiêu?”

Thấy hắn thực sự muốn cho tôi ăn gà rán, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt hơn, vội vã đáp: “Bao nhiêu cũng được.”

Tiết Xán lập tức đi ra ngoài, chỉ còn một mình tôi trong phòng bệnh trống rỗng. Tôi vừa định nằm xuống ngủ một giấc, cửa đột nhiên được mở ra.

“Sao anh nhanh thế? Đừng nói là quên lấy bóp tiền đấy” Tôi ngồi dậy, vừa định nói vài lời cay độc với Tiết Xán thì lập tức sừng sờ khi thấy người bước vào cửa.

Hóa ra là Tạ Phong Tiêu. Tôi và Tạ Phong Tiêu mới không gặp nhau một ngày, nhưng lúc này trông anh ta hốc hác hơn trước rất nhiều, râu lún phún trên cảm, sắc mặt tái nhợt.

“A Viễn, sao anh lại đến đây?” Tôi ngạc nhiên.

“Từ hôm qua anh đã luôn cảm thấy không yên tâm, cứ có
cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó” Tạ Phong Tiêu ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ nói: “Vậy nên anh đã không nhin được mà liên lạc với em, nhưng lại phát hiện không thể liên lạc được. Anh lo lắng đi tìm Tiết Phong mới biết em đã xảy ra chuyện.”

Tôi cảm thấy thật kì diệu. Giác quan thứ sáu của Tạ Phong Tiêu chính xác đến thế à?

“Em không sao.” Nhìn vào nỗi lo lắng trong mất anh ta, tôi vội đáp: “Chị là bị mất máu một chút thôi.”

Một tia giận dữ mỏng manh lóe lên trong mắt Tạ Phong Tiêu.

“Chỉ là mất máu? Anh hỏi bác sĩ rồi, em đã suýt chết vì bị mất máu quá nhiều đấy!” Tạ Phong Tiêu hơi tức giận, nhưng một lúc sau, khi anh ta lên tiếng lần nữa, giọng anh ta có chút cay đang: “Anh nghe đại sư Thừa Ánh nói, em dùng nhiều máu như vậy là vì gã nam quý Tiết Xán đó?”

Tôi hơi cứng đờ. Nỗi cô đơn trong mắt Tạ Phong Tiêu quá rõ ràng, tôi có muốn phớt lờ cũng không được.

Nhưng tôi vẫn cười một tiếng “ha ha”, giả ngu nói: “Ôi giời, mẫu rồi sẽ tự sản sinh thêm, chuyện nhỏ mà đúng không?”

Tôi cố ý cười rất thoải mái, nhưng Tạ Phong Tiêu cử nhìn chăm chăm vào tôi khiến tôi không thể cười tiếp được.

Một lát sau, anh ta cười cay đáng: “Tiểu Tố, bây giờ em giả ngu giỏi thật”

Tôi lúng túng. Ngay khi tôi không biết nên nói gì, Tạ Phong Tiêu bỏng hở miệng.

“Tiểu Tố, anh thích em.”

Tôi như bị sét đánh mà không thể thốt nên lời. Mặc dù Tạ Phong Tiêu chưa từng che giấu tình cảm đối với tôi, nhưng lời tỏ tình dứt khoát như vậy của anh ta vẫn khiến tôi không còn chỗ để trốn.

Tôi thầm rên rĩ trong lòng. Làm sao mà vận đào hoa hôm nay của tôi lại tốt vậy kia, dù là Tiết Xán hay Tạ Phong Tiêu đều lần lượt tỏ tình với tôi.

Chỉ có điều, đối với Tiết Xán thì tôi cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với Tạ Phong Tiêu, tôi chỉ cảm thấy áy này.

“A Viễn… Một lúc sau, tôi nói với giọng chua chất: “Xin lỗi..”

Hai mắt Tạ Phong Tiêu tối sầm lại, nhưng chẳng mấy chốc, anh ta mim cười thờ ơ và đáp: “Không sao đâu, em không cần phải vội vàng xin lỗi anh. Đợi sau khi em và Tiết Xán giải trừ đảm cưới ma em sẽ độc thân trở lại. Khi đó anh sẽ có thế mặc sức theo đuối em, lúc ấy em quay lại với anh cũng không muộn.”

Mặc dù tôi rất không đành lòng nhìn Tạ Phong Tiêu như thế này, nhưng tôi nghĩ minh nên nhanh chóng chém đứt đoạn tơ rối này: “A Viên, em và Tiết Xuân sẽ không giải trừ đám cưới ma.”

Lần này, nụ cười của Tạ Phong Tiêu hoàn toàn cứng đờ.

“Hai chúng em.” Tôi không biết phải nói thế nào mới có thể giảm bớt sự tổn thương đối với A Viên, cuối cùng đành cắn răng mở miệng: “Hai chúng em đã yêu nhau”.

Ngay lập tức, phòng bệnh im lặng như tờ. Mặt của Tạ Phong Tiêu hơi phờ phạc, Một lúc lâu sau, anh ta mới như lấy lại tinh thần.

“Thật ư?” Anh ta không nhìn tôi và cười hơi bất đắc dĩ: “Vậy xem ra anh đã bị loại hoàn toán”

“A Viễn..” Tôi không biết phải nói gì.

Một lát sau, Tạ Phong Tiêu đột nhiên quay sang nhìn tôi, nụ cười đã quay lại trên mặt anh ta như ngày thường, như thể người mất hồn mất via ban nãy không phải là anh ta.

“Không sao đâu, anh chi hơi kinh ngạc mà thôi, không ngờ mình lại bị một cô nhóc như em đá” Anh ta cười rất thản nhiên: “Em đừng nhìn anh với vẻ mật cay đáng như vậy, Anh là Tạ Phong Tiêu må, tuy bị em từ chối, nhưng sau lưng vẫn còn không biết bao nhiêu có gái lần lượt mà đến”

Tôi biết Tạ Phong Tiêu cố tình muốn làm với bớt sự bối rối giữa hai chúng tôi, bèn gật đầu, cười đáp: “Đúng nhi”

Ánh mát của Tạ Phong Tiêu hơi lập lòe, anh ta đột nhiên nghiêm túc nói: “Tiểu Tố, khi nào chúng ta sẽ cùng nhau đến cô nhi viện gặp viện trưởng Ngô đây?”

Tôi không ngờ anh ta sẽ bất ngờ đề nghị điều này nên hơi sửng sốt. Thấy tôi không trả lời, Tạ Phong Tiếu nở nụ cưới bất đác đĩ: “Sao vậy? Đừng nói là sau khi tỏ tinh thất bại sẽ không còn cả tư cách làm bạn bè đấy?”

“Làm gì có!” Tôi vội đáp: “Đương nhiên là có thể. Em rất rảnh, anh xem khi nào anh có thời gian, chúng ta…

Tôi còn chưa dứt lời, cánh cửa đã phát ra một tiếng “ầm”.

Chương 180



Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy cánh cửa đã bị đạp rớt luôn xuống đất. Tiết Xán đứng ngoài cửa với vẻ mặt tái mét, đôi mắt đen hừng hực lửa giận nhìn chăm chăm Tạ Phong Tiêu.

Nguy rồi!

Tôi thầm giật mình, vừa định đứng lên giải thích với Tiết Xán, nhưng hẳn đã nhấc đôi chân dài bước châm chậm tới trước mặt Tạ Phong Tiêu. Hai mắt Tạ Phong Tiêu cũng lạnh đi ngay khi nhìn thấy Tiết Xán, anh ta đứng dậy khỏi ghế và nhìn thắng vào Tiết Xán.

Hai người họ đều cao gần một mét chín, chú lùn là tôi đây ngồi trên giường chỉ có thể ngước lên nhìn họ giằng co.

Tiết Xán và Tạ Phong Tiêu đều không nói gì, chỉ cứ thế đứng nhìn đối phương, chỉ có điêu ánh mắt đó rất đáng sợ, tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tia lửa nổ đùng đùng giữa hai người họ. Cuối cùng, Tiết Xán cười khẩy phá vỡ sự im lặng. “Tôi mới ra ngoài một lúc mà đã có người có ý đồ với vợ tôi rồi à?”

Mặt Tạ Phong Tiêu hơi tái đi, nhưng anh ta nhanh chóng mỉa mai lại: “Tôi chỉ muốn đưa Tiểu Tổ sống một cuộc sống của người bình thường mà thôi. Nói cho cùng, ngày nào cũng ở chung với một con cương thi, cô ấy sắp quên mất mình là người luôn rồi”

Khi Tạ Phong Tiêu châm chọc câu này, tôi thấy đôi mắt đen của Tiết Xán càng sắm màu hơn.

Trời ạ! Đang xảy ra chuyện gì thế này!

Nhìn mùi thuốc súng giữa hai người họ càng ngày càng nồng, tôi hơi luống cuống, vội vàng giảng hòa: “Hai các anh bị sao vậy, có chuyện gì mà phải cãi nhau, á.. Tôi nói rồi định đứng đậy khỏi giường, không ngờ cơ thể còn hơi thiếu máu dẫn đến choáng đầu hoa mắt, thế là ngã ngồi xuống.

Hai người đàn ông đứng bên lập tức biến sắc, nhanh chóng đi qua. Tiết Xán nhanh tay hơn, hẳn vươn ra cánh tay dài ôm tôi vào lòng. Thấy thể, hai gò má của Tạ Phong Tiêu căng chặt, mặt đầy tức giận.

“Cảm ơn..” Tôi nhẹ nhàng nói, rồi mặc cho Tiết Xán thả tôi xuống giường.

“An Tổ không được thoái mái trong người, cậu đi trước đi”.

Tiết Xán vẫn nhìn tôi, không hề liếc mắt tới người đang đứng bên cạnh mà ra lệnh đuổi khách ngay lập tức.

Gân xanh trên trán Tạ Phong Tiêu nổi cá lên. Tôi xấu hổ, chỉ có thể nói: “A Viễn, lần sau có cơ hội em sẽ cùng anh.”

“Không có lần sau!” Tiết Xán dứt khoát ngắt lời, rồi siết chặt tay ôm eo tôi, mắt bùng lên lửa giận: “An Tố, em to gan đến nỗi dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt anh hả ?”

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, xấu hổ không thốt ra được một câu nào. A Viễn vẫn chưa đi nữa, hắn cứ thế mà nổi cáu,

không muốn cho người khác con đường sống à! Nhìn thấy hành động “thân mật” này của tôi và Tiết Xán, sắc mặt của Tạ Phong Tiêu càng âm u hơn, anh ta trầm giọng nói: “Tiểu Tố, anh đi trước đây”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

“A Viễn, tạm… hít hà! Tiết Xán, anh điên hả!”

Tôi còn chưa kịp tạm biệt với A Viễn, Tiết Xán đã đè tôi xuống giường. Tôi tức giận định mắng hắn, nhưng hẳn đã dùng môi ngăn chặn tôi lại.

Hắn tàn nhẫn cắn xé môi của tôi, chắc chắn là đang trừng phạt tôi. Một lúc lâu sau, khi hắn buông tôi ra, môi của tôi đã sưng lên. Nhưng cái tên này vẫn không áy náy chút nào, chỉ bóp bóp môi tôi, nhíu mày chế bai: “Giống lạp xưởng quá đi”

Fuck!

Cái này không phải là kiệt tác của người nào đó à! Tôi tức giận đẩy hắn: “Đi ra đi, em muốn ăn”

Tiết Xán vẫn không nhúc nhích.Hắn duỗi tay cầm lấy túi giấy ở bên cạnh đưa cho tôi, nhưng vẫn đề tôi dưới thân: “Cứ vậy mà ăn đi.”

Tôi thật sự rất chán nản.Tôi im lặng, nhưng biết rằng mình không có cơ hội thương lượng với cái tên Tiết Xán này, mà tôi còn đói muốn chết, cuối cùng đành phải lấy chân gà ra.

Tôi bát đầu gậm chân gà mà không có chút hình tượng nào, Để trả thù Tiết Xán cử đè ép tôi, tôi còn có ý chạm tay dính đầy mỡ của mình lên chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng của hắn, thậm chí còn quá đáng hơn là dùng cái miệng đầy dầu mỡ của mình cọ vào mặt hắn.

Tôi nhớ Tiết Xán mắc chứng thích sạch sẽ, để coi hắn còn dám tiếp tục đề tôi nữa không!

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ đó là, Tiết Xán không ghét bỏ tôi vì dính đầy dầu mỡ, mà chỉ tủm tay tôi lại và nói: “Đừng nghịch.”

Tôi có chút nân lòng, đành phải tập trung ăn chân gà.

Sau khi ăn xong, tôi xòe tay tới trước mặt Tiết Xán: “Trả ba lô lại cho em.” Tiết Xán vẫn không đứng dậy mà chỉ nhấc tay lên, chiếc ba lô năm trên ghế bên cạnh bay thắng tới.

Tôi sầm mặt mở ba lô rồi lấy điện thoại ra từ bên trong. Tôi đã hôn mê nhiều ngày rồi, không biết trong thời gian này có ai tìm tôi không. Tôi vừa định mở khóa điện thoại của mình, đột nhiên một bàn tay ở bên cạnh đã ngang ngược giật lấy nó.

“Tiết Xán, anh lại sao nữa?” Tôi khiếp sợ nhìn về phía Tiết Xán thì thấy hắn đang nhìn chăm chằm vào điện thoại của tôi, ảnh mất đó giống như đang nhìn kẻ thù của minh.

“Anh làm gì vậy?” Tôi cạn lời, chẳng lẽ điện thoại cũng đắc tội với hãng à?

“Tạ Phong Tiêu cũng có một thứ này đúng không?” Tiết Xán đột nhiên chỉ vào con Minnie trên điện thoại di động của tôi, lạnh lùng hỏi: “Bảy giờ anh mới chợt nhớ ra, lúc trước khi anh cứu hai người từ tay Bạch Phấn Bà ở suối nước nóng của khách sạn, trên điện thoại của cậu ta cũng có treo một con rất giống

Tôi thầm giật mình một cái. Mẹ nó, khả năng quan sát và trí nhớ của Tiết Xán tốt quả thể rồi thì phải. Tôi không dám nói dối, chỉ có thể ấp ủng ứ một tiếng. Vẻ mặt của Tiết Xin càng xấu hơn.

“Thảo nó ra cho anh.” Ngay sau đó, hãn bóp chật con Minnie đó: “Anh bỏ ra năm mươi triệu chỉ để mua một chiếc móc khóa trang trí đội cho em với tên khốn kiếp đó ư?

Khi thấy Tiết Xán sấp bộp nát con chuột Minnie, tôi sợ đến nổi vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn.

Đối với tôi, chiếc móc khóa Minnie này không chi đơn giản là một món quả ma A Viễn tặng cho tôi nữa.

Trong mấy năm qua, mỗi khi phải chịu oan ức ở nhà họ An, tôi đều sẽ tâm sự với chiếc móc khóa này và nhớ lại những ngày tháng gián đơn tốt đẹp ở cô nhi viện.

Nhưng dù có nói với Tiết Xán những điều này, hắn cũng không thế hiểu được, vì vậy tôi quyết định nói đối,

“Nó không phải là móc khóa đồi!” Tôi giải thích: “Nó là món quà mà viện trưởng Ngô đã mua cho em và A Viên hồi còn nhỏ, hai bọn em môi người một con. Từ nhỏ đến lớn, viện trưởng Ngô chi tăng cho em một món quà như thế, anh không được làm hỏng.”

Tiết Xán biết y nghĩa đặc biệt của viện trưởng Ngô đối với tôi nên tay hân hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn ném trả lại Minnie cho tôi.

Tôi vội vàng kiếm tra con Minnie, may là nó không bị sao. Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào, Tiết Xán đã lạnh lùng lên tiếng.

“Vi không thể cham vào cái này, anh sẽ xẻ cải của thắng nhóc kia”

Dứt lời, hân thực sự đứng dậy và đi ra ngoài.

“Khoan đã”

Tôi lại sợ đến nỗi ôm lấy eo hắn.

Ông trời ơi, rốt cuộc là tại sao con lại thích một gã nam quỷ ngang ngược như vậy hả.
Tôi thầm than trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không được đầu Tiết Xán, đó cũng là quả viện trưởng Ngõ tặng cho anh ấy. Nếu làm hỏng nó, viện trưởng Ngô cũng sẽ đau lòng!”

Tôi biết dù mình có nói giúp Tạ Phong Tiêu cũng võ ích, chỉ có thể nhắc tới viện trưởng Ngô. Tiết Xán dừng lại, quay đầu tức giàn nhìn tôi: “An Tố, người mà em quan tâm nhiều thật đấy”

Chương 181
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tiết Xán, tôi chợt thấy ngờ ngợ, dè dặt nói: “À .. Tiết Xản, em có thể hiểu phản ứng bây giờ của anh là đang ghen không?”
Gương mặt điển trai của Tiết Xán bỗng chốc tối sam lại
“Ai ghen chứ!” Hán gượng gạo quay đi chỗ khác, biểu cảm cứng nhắc: “Chí có phụ nữ mới ghen tuông. Anh làm sao có thể ghen được?”
Ha ha. Tôi không nhịn được cười đến nỗi cá người run lên.
“Anh còn cứng miệng sao?” Tôi kéo cánh tay của Tiết Xán, tiện thể trèo lên người rồi đưa tay véo cầm của hắn, trêu chọc nói: “Không ngờ Tiết Xán bé nhỏ nhà chúng ta thích ăn giấm chua như thế à?”
Tôi cảm thấy mình bây giờ đúng là to gan, dám chòng ghẹo cả Tiết Xán.
Nhưng tôi vừa mới thỏa mãn được một giây, thì con người đen của Tiết Xin đột nhiên trầm xuống.
Giây tiếp theo, hắn túm một phát lấy cố tay tôi, rồi đè tôi xuống giường ngay lập tức. Tôi lập tức mất hết dáng vẻ kiêu ngạo.
“An Tố, bây giờ em to gan thật đấy?” Hắn hơi nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Đừng lảng sang chuyện khác, chúng ta tiếp tục thảo luận, cái móc treo điện thoại di động rách nát này của em, phải xử lý thế nào đây.”
Tôi thầm đau xót trong lòng. Má ơi, hắn còn muốn thảo luận chuyện cái móc điện thoại này sao?
Tôi thầm cười nhạo trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nhắm mắt nói: “Em không mang theo nữa, cứ để trong tủ treo quần áo là được rồi.”
“Không được!” Không ngờ rằng, Tiết Xin lại từ chối mà chẳng hề suy nghĩ: “Em cất giữ nó như của quý thì anh càng tức giận hơn!”
Tôi hoàn toàn bó tay với hắn, chỉ có thể nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Tiết Xán nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta cũng dùng mấy thứ đồ đôi gì đó.” Tôi thật sự sốc.
Tiết Xán trong trí nhớ của tôi sẽ chỉ cười nhạt trước những chuyện thể này. Nhưng hôm nay vì Tạ Phong Tiêu, hån cũng hơi thải quá rồi thì phải?
“Tùy anh thôi.” Cơ thế tôi vẫn hơi mệt mỏi, uể oải nói.
Có lẽ vì sắc mặt tôi hơi nhợt nhạt, Tiết Xán cuối cùng cũng không lăng nhăng những chuyện này nữa, hắn đỡ lấy vai giúp tôi nằm xuống: “Ngủ đi.”
Tôi thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ say. Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị tiếng binh binh bốp bốp trong phòng bệnh đánh thức. Tôi mở mắt nhìn, mấy giây sau mới nhận ra nơi minh đang ở vẫn là phòng bệnh trong bệnh viện,
Căn phòng bệnh vốn thuần một màu trắng, vậy mà bây giờ lại chất chồng đủ thứ. Có máy tính và máy tính bảng chưa mở hộp, đủ loại đường dây, thậm chí còn có cả những đô lặt vật như đệm, miếng lót chuột.
Tôi ngây người.
“Tinh rồi sao?” Lúc này, bên cạnh tôi vang lên một tiếng nói, tôi nghiêng đầu thì thấy Tiết Xán đang nhìn tôi với vẻ mặt khoan thai đắc ý.
“Mấy… mấy thứ này là sao?” Tôi sợ hãi hỏi.
“Là đồ đõi.” Tiết Xán mặt không đổi sắc đáp: “Mọi thứ anh có thể nghĩ ra được hầu hết đều ở đây rồi, nhưng quần áo đôi hay vòng tay gì đó quả ngu xuẩn nên anh không mua chúng.”
Tôi thật sự không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào!
Ngay lúc tôi nghĩ tất cả những thứ này đã quả đủ hoang đường thì một cô y tá bước vào.
Gương mặt y tá kia rất xinh đẹp, từ khi bước vào đều liếc mắt đưa tình với Tiết Xán, chỉ tiếc rằng Tiết Xán không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Cuối cùng, cô ta cũng đành bỏ cuộc, liền nói với tôi một cách tức giận: “Cô An, bác sĩ bảo cô đã không còn vấn đề gì, có thể xuất viện.” Tôi vui vẻ, mau chóng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Nhưng vừa nhìn đến những thứ trong căn phòng, gương mặt của tôi liền nhãn thành mướp đắng.
Tiết Xán lại rất bình tĩnh, phần năm tay tôi đi ra ngoài: “Đừng lo, anh sẽ cho người mang đi.”
Tôi và Tiết Xán ngồi vào xe trở về khu nhà ở.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là hắn lại không vào tòa nhà có căn hộ của chúng tôi, mà lại đi vào tòa nhà bên cạnh.
“Này, Tiết Xán, anh đi nhầm à?” Tôi không nhịn được nói.
“Không nhầm đâu.”
Không ngờ rằng, Tiết Xán lại ném cho tôi ba chữ kia rồi dẫn tôi bước vào thang máy. Thang máy nhanh chóng tới cùng tầng lầu với cân hộ của chúng tôi, cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy một căn hộ.
Căn hộ này có bố cục giống hệt với căn hộ ở bên kia của Tiết Xán, có điều vách tường đều sơn màu hồng, trông rất nữ tính. Tôi trợn mất há hốc mồm, hoảng sợ hồi lâu rồi mới cất tiếng: “Đây, đây là cái gi?”
Tiết Xán điềm tĩnh nhàn nhã mở miệng: “Đây cũng là đồ đội.”
Tối phải mất vài giây mới tiêu hóa được ý tứ trong những lời này. Tôi trợn tròn hai mắt, chỉ vào căn hộ này, há miệng mấy lần mới có thể lên tiếng được: “Anh nói, căn hộ này là tặng cho em?”
“Ừm.” Tiết Xán thản nhiên gật đầu.
“Anh điễn rồi à!” Tôi không nhịn được xù lòng lên: “Căn hộ này cũng hơn chục triệu, anh mua cái thứ giống nhau như đúc này làm gì! Chúng ta cũng không thể nào ở được, anh mua để chơi à?”
Tuy tôi từng thấy những kẻ có tiền, nhưng chưa từng gặp kẻ giàu có nào bốc đồng như vậy!
Thấy tôi tức giận, Tiết Xán nhướng một bên mày, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, đưa tay nâng câm của tôi lên.
Con ngươi đen của hắn nhìn thẳng vào mất tôi. “Đúng là mua để chơi.” Hắn bình tĩnh đáp: “Anh đã nói rồi, mọi thứ đều phải là đồ đôi.”
Tôi quả thật không thể phản bác. Thấy biểu cảm này của tôi, Tiết Xán không khỏi hơi cau mày lại: “Sao vậy? Em không thích à, vậy anh sẽ mua cái khác.”
“Đừng đừng đừng! Xin anh đừng mua nữa.” Tôi vội vàng nói, tôi sợ rằng tên nam quỷ khoa trương này sẽ mua cho tôi một cái máy bay đổi luôn, thậm chí là tàu sân bay đôi, chỉ có thể nói: “Em rất thích, cực kỳ thích…”
Lúc này Tiết Xán mới tỏ ra hài lòng: “Tốt lâm, nếu em thích, vậy mua tiếp.”
Tôi suýt chút nữa bị sặc nước miếng chết tươi! Ông trời ơi, ông mau tới bắt con nam quỷ đốt nhà phá của này đi đi! Tuy tôi đã được xuất viện, nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt. Sau khi về tới nhà, tôi đã ngủ miên man suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, Tiết Xin đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra lại. Bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt, hai người chúng tôi mới yên tâm rời đi.
Nhưng ngay lúc chiếc xe vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì tôi đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài cửa kính.
Hai mắt tôi sáng lên, vội vàng nói: “Tiết Xán, dừng xe lại đã!”
Người tôi thấy lúc này là anh Nam trợ lý của Tạ Phong Tiêu và cô cháu gái của chị Mai, Mai Đình Đình.
Bọn họ tới bệnh viện làm gì?
Trong chuyến đi Úc lần trước, quan hệ giữa tôi và bọn họ coi như không tệ. Lúc này tôi vội vàng bước xuống, chạy tới chào hỏi bọn họ.
“Anh Nam, Đình Đình!”
Hai người bọn họ ngẩng đầu lên, thấy tôi và Tiết Xán ở đẳng sau thì đều tỏ ra kinh ngạc.
“Tổ Tổ, sao cô lại ở đây?” Anh Nam hỏi.
“Em không khỏe, tới bệnh viện khám thôi.” Tôi đáp: “Hai người thì sao? BỊ ốm à?”
“Không, chúng tôi đến thăm chị Mai.” Anh Nam nói,
Tôi ngây người, vội hỏi: “Chị Mai bị bệnh sao?”
Anh Nam hơi ngạc nhiên liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi lại: “Cô không biết tình trạng của chị Mai sao?”
“Tinh trạng của chị Mai làm sao?” Nhớ đến khoảng thời gian chị Mai chăm sóc cho mình, tôi không khỏi hơi sốt ruột.
“Từ sau khi chị Mai gặp chuyện không may ở núi Tuyết thì vẫn chưa từng tỉnh lại.” Anh Nam trả lời, ánh mắt tối sầm lại: “Bác sĩ nói cô ấy có khả năng sẽ thành người thực vật, không thể tỉnh lại được nữa.”

Chương 182



Chị Mai trở thành người thực vật? Tôi ngạc nhiên đến sừng người.

Tôi biết lần đó chị Mai đã bị thương ở trên núi Tuyết, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến mức này. Dù sao Tạ Phong Tiêu và Mai Đình Đình cũng bị nữ quỷ đó bắt đi, nhưng họ đều không có việc gì.

“Em muốn đi thăm chị Mai” Tôi vội vàng xoay người nói với Tiết Xán.

Tiết Xán từ đầu tới cuối đều không tỏ vẻ gì, hắn thấy tôi sốt ruột như thế thì gật đầu, “Anh đi cùng em”

Anh Nam và Mai Đình Đình dẫn tôi và Tiết Xán đi tới phòng bệnh của chị Mai. Phòng bệnh mà chị Mai ở còn nhỏ hơn so với tôi rất nhiều, tôi thấy chị nằm lặng yên ở đó, trên mu bàn tay cảm đầy những vết kim, trông vô cùng đáng thương. Mắt tôi cay cay, tôi bước tới bên cạnh chị và ngồi xuống.

“Chị Mai… Chị có khỏe không? Em là An Tố, em tới thăm chị đây, chị còn nhớ em không?” Tôi nói rất nhiều với chị Mai, nhưng chị ấy chỉ nhảm nghiên hai mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trong lòng tôi rất buôn, nhưng không biết có thể làm được gì, cuối cùng chỉ có thế chào tạm biệt anh Nam và Mai Đình Đình rồi rời khói phòng bệnh.

Vừa ra tới hành lang bệnh viện, Tiết Xán vẫn lặng im bỗng nhiên lên tiếng: “Người phụ nữ đó không thật sự hôn mê”

Tôi ngạc nhiên: “Anh nói vậy là sao?”

“Cô ta bị người khác dùng pháp thuật rút mất hồn phách nên mới hôn mê bất tỉnh ”

Tôi trợn mắt há hốc mồm. Tôi cũng cảm thấy việc chị Mai hôn mê có hơi kì quái, nhưng trăm ngàn lần cũng không ngờ, hóa ra lại có người rút mất hồn của chị ấy.

“Chính là Tuyết Nữ ở Úc sao?” Tôi vội vàng nói: “Là lúc chị Mai bị Tuyết Nữ bắt đi, đã bị nó bắt mất hồn sao?”

Tiết Xán lắc đầu: “Anh nhớ ở Úc cô ta chỉ hôn mê vì cơ thể suy yếu, linh hôn không bị làm sao. Chắc là sau khi về nước mới bị rút mất hồn”

Tôi kinh ngạc. Chị Mai chỉ là một người bình thường, ai lại cố tình muốn bắt hồn chị ấy?

“Tiết Xán” Nhớ tới việc chị Mai từng chăm sóc cho mình, tôi cầu xin: “Anh có thể giúp chị Mai triệu hồi hồn phách về được không?”

Tiết Xán liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đương nhiên có thể, chỉ là một pháp thuật rất đơn giản thôi ”

“Thật tốt quá!” Tôi vui vẻ trong lòng.

“Nhưng chúng ta không thể hành động ngay lúc này được” Tiết Xán lại nói: “Chúng ta hãy quay lại vào ban đêm không có ai”

Tôi vội vàng gật đầu, đi theo Tiết Xán quay trở lại xe, mau chóng lái xe về chung cư. Sau khi trở về căn hộ, Tiết Xán chê bệnh viện bẩn thíu, yêu cầu tôi đi tắm rửa ngay lập tức.

“Được” Tôi gật đầu, xoay người đi về phía phòng tắm.

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi nhận ra Tiết Xán cũng đi theo tôi.

“Anh làm gì vậy?” Tôi cảnh giác nhìn hắn.

“Tắm rửa” Tiết Xán đáp gọn lỏn.

“À, vậy anh tắm trước đi” Nói xong tôi liên xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng trời đất đột nhiên quay cuồng một trận, tôi bị Tiết Xán bế ngang người lên.

“Nương tử, em đi đâu vậy?” Tiết Xán nghiêng đầu nhìn tôi trong lòng, khóe miệng nhếch lên nụ cu tà: “Đương nhiên là chúng ta sẽ tắm chung rồi”

Mặt tôi liên đỏ ửng.

“Gì mà tắm chung chứ, mau thả em xuống!”

Tôi phản kháng, nhưng Tiết Xán chẳng thèm để ý, chỉ ôm tôi bước về phía phòng tắm. Phòng tắm của căn hộ này lớn hơn nhiều so với căn hộ của tôi, tưởng chừng như một cái bể bơi loại nhỏ, tôi nhìn đến ngây người.

“Nương tử, để vi phu thay quần áo cho nàng”

Trong lúc tôi còn đang choáng ngợp không kịp phản ứng lại, Tiết Xán đã đặt tôi lên trên bồn tắm, thì thầm một câu rồi lột bỏ quần áo của tôi. Động tác của hắn rất thành thạo, chỉ trong nháy mắt đã lột sạch tôi như một quả trứng gà nhẫn thín.

“Anh!” Tôi hoảng sợ, xấu hổ và giận dữ muốn tránh né, nhưng Tiết Xán chi dùng một tay đè chặt tôi lại, tay kia cói áo sơ mi của mình ra.

Cơ thể hoàn hảo như đá cẩm thạch lập tức hiện ra trước mất tôi. Tôi không thể rời mắt nối, kim lòng không đặng mà nuốt một ngụm nước bọt. Tiết Xán nhìn thấy hết những phản ứng của tòi, hàn chỉ cười khẽ một tiếng rồi ôm tôi xuống bể.

Tôi biết mình không thể phản kháng, chỉ có thể nhanh chóng lần vào làn nước, đổ tất cả những cánh hoa và bọt xà phòng vào bồn, mãi tới khi che hết cơ thế minh mới thôi. Còn Tiết Xán chỉ tùy tiện dựa vào bên cạnh bồn tâm, hai tay vắt lên thành, nhìn tôi bận rộn với vẻ dở khóc dở cười.

Sau khi làm xong tất cả, tôi ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cười như không cười kia, cùng với dáng người hơi lộ ra, gợi cảm tới đòi mạng.

Ánh mắt tôi dừng lại trên lồng ngực trơn bóng của hãn, bỗng nhiên tôi hơi thất thần. Cơ thể hoàn hảo như vậy, mà hôm kia suýt chút nữa đã thối rữa thành bùn đất.. Nghĩ tới đây, tôi không khói sợ hãi.

Tiết Xán dường như nhận ra ánh mắt của tôi, hắn tới gần tôi một chút, dùng hai cánh tay thon dài nhốt tôi lại, tiến tới gần rồi củi đầu hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ, may mà máu của em có thể cứu anh.” Tôi thật lòng nói: “Nếu không lúc này em đã phái đổi mặt với một xác chết thối rữa rồi

Tiết Xán túm cảm và bất tôi quay sang đối diện với ảnh mắt không vui của hân.

“An Tố, chẳng lẽ thứ em thích là vẻ ngoài này của anh sao?”

Tôi cười sặc sua.

“Làm sao có thế? Em là người nông cạn vậy sao?”

“Anh nghĩ vậy” Tiết Xán nhíu mày: “Trước khi em quen biết Tạ Phong Tiêu, chẳng phải cũng rất thích cậu ta sao? Còn mua album gì đó, không chứng cũng là vì ngoại hình đẹp đẽ của cậu ta.”

Tôi không nói gì, không ngờ hình tượng của mình trong mắt Tiết Xán lại háo sắc như vậy.

“Không phải đâu, là vì xuất thân của anh ấy rất giống em” Tôi phải tự thanh mình cho mình: “Còn về phần anh… cho dù là biển thành dáng vẻ gì, em đều thích.”

Lời nói buồn nôn như vậy mà tôi có thể thuận miệng nói ra, đến chính tôi cũng thấy khiếp sợ.

Con ngươi đen của Tiết Xân bằng hơi co rút lại, giày tiếp theo, hắn đột nhiên ôm tôi vào lồng ngực.

“An Tố..” Hắn khẽ thở dài bên tai tôi một cái: “Có phải em từng yêu đương với rất nhiều đàn ông rồi không?”

“Nào có” Tôi cau mày: “Chị từng yêu đương với tên khốn Lưu Tử Hạo thôi, mà thời gian cũng không dài.

“Vậy tại sao em luôn biết cách, khiến lòng anh rối loạn như vậy” Tiết Xán thì thầm, vùi đầu vào những sợi tóc ướt át của tôi: “Anh thật sự thua dưới tay em rồi.”

Giọng nói của Tiết Xán trầm thấp và gợi cảm, vang vọng bên tai tôi, khiến trải tim tôi không kim được mà đập nhanh.

Mẹ nó chứ, chính anh mới là kẻ kinh nghiệm phong phú, chung quy vẫn biết cách khiến trái tim tôi thổn thức.

“Nhưng nói tới chuyện này. Tiết Xán đột nhiên ngẩng đầu, nói tiếp: “Anh muốn nói với em chuyện liên quan tới máu của em:

“Nói chuyện gì?” Tôi sững sờ. “Chăng phải chúng ta mới phát hiện ra, máu của em ngoại trừ việc trừ tà và làm tăng quỷ khí, còn có tác dụng hồi phục xác chết thối rữa sao, còn có chuyện gì đặc biệt sao?”

Tiết Xán lác đầu: “An Tổ, em nghĩ việc khôi phục xác chết này quả đơn giản rồi. Em thử nghĩ xem, nếu xác chết thật sự đều dễ dàng khôi phục và bảo quản như thế, chẳng phải rất nhiều ma quý đều có thể trở lại thể xác của mình, trở thành cương thi bất tử sao? Vậy e là rất nhiều kẻ theo đuổi sự trường sinh bất lão đều đã tìm cách biến thành cương thi rồi.”

Chương 183



Tôi giật mình.

Tôi không hiểu sự mê hoặc của trường sinh bất lão, nhưng tôi biết, từ xưa tới nay, có rất nhiều người, đặc biệt là những người quyền cao chức trọng, đều có sự cố chấp lạ lùng với việc trường sinh bất lão. Tôi từng nghe Tiết Xán nói, một người sau khi chết muốn biến thành quỷ hồn sẽ rất đơn giản, chỉ cần dùng vài vị thuốc và pháp thuật, sẽ có thể đạt được.

Nhưng, đối với người mà nói, cho dù sau khi chết có thể biến thành quỷ hồn, chung quy lại vẫn là chết, vẫn hoàn toàn khác biệt với trường sinh bất lão. Nhưng nếu sau đó có thể biến thành cương thi, mọi thứ sẽ khác.

Trở thành cương thi, có cơ thể, có thể đi lại trên thế gian, có thể trải nghiệm tất cả những gì con người có thể trải nghiệm, còn có thể trường sinh bất tử. Bởi vậy đối với rất nhiều người sợ chết mà nói, có thể trở thành cương thi, e là còn tốt hơn so với việc sống.

Nhưng mà cũng không dễ mà biến thành cương thi được. Đầu tiên, bạn phải chết rồi biến thành quý hồn, điều ấy rất dễ dàng. Thứ hai, bạn cần nhập vào cơ thể của chủng mình. Điều này cũng không phải chuyện quả khó khăn, với những quỷ hồn tu hành tốt như Tiết Xán, có thể trực tiếp nhập vào. Quý hồn tu hành không tốt, cũng có thể nhập xác nhờ thuật hồi hồn.

Điều khó khăn nhất, thực ra là làm thế nào mới có thể bảo quản thi thể. Sau khi chết, cơ thể sẽ bị thối rữa. Chỉ có loại quỷ khí mạnh mẽ như Tiết Xán mới có thể bảo quán được cơ thể, không để mục nát cũng không bị hư tổn..

Nhưng dù là loại quý có quý khí mạnh mẽ như Tiết Xán, một khi không đủ quỷ khí, xác chết sẽ bắt đầu thối rữa nhanh chóng, như ngày hôm kia vậy. Chứ đừng nói tới loại quỷ quái tầm thường.

Bây giờ tôi đã hơi hiểu một chút, liên hỏi hắn: “Vậy nên, việc máu của em có thể hồi phục lại xác chết là rất hiếm gặp sao?”

“Đâu chỉ là hiểm gặp.” Tiết Xin liếc xuống nhìn tôi: “Thật sự có thể nói là có một không hai. Nếu để người ta biết máu của em có tác dụng này, không biết sẽ có bao nhiêu con người và ma quỷ muốn có được em.”

Tôi sợ đến nối da gà.

“Không chỉ như vậy, điều mà anh quan tâm hơn là…” Con ngươi đen của Tiết Rắn đột nhiên lỏe lên một ánh sáng khác thường, hắn nói tiếp: “Khi đó em cho anh hút máu, phải hút rất nhiều, thân xác của anh mới bắt đầu khôi phục phải không?”

“Hình như vậy.”

“Vậy nên tôi nghi ngờ, tác dụng và lượng máu của em có liên quan tới nhau.” Tiết Xán đáp: “Em cho anh hút từng đó máu là đã có thể giúp anh khôi phục lại cơ thế đã thổi rữa. Vậy nếu như, có người uống cạn máu của em thì sao? Vậy chẳng phải là, ngay cả xác chết đã hóa thành tro cũng có thể hồi phục được sao?

Tôi như bị sét đánh, sắc mặt trở nên tái nhợt trong phút chốc. Những lời Quỷ Y từng nói với tôi ngày trước liền vang lên bên tai…

Không ai biết được, uống cạn máu của cô sẽ xảy ra chuyện thần kỳ gì. Chẳng lẽ. đây chính là chuyện thần kỳ như lời gã nói?

Đầu óc tôi hơi choáng váng, run sợ một lúc mới hé miệng nói: “Tiết Xán… Vậy, vậy người nhà họ Ninh tìm em, chẳng lẽ là vì…”

“Không sai, anh nghi ngờ, bọn họ nhằm vào điều này.” Tiết Xán thấp giọng nói: “Ninh gia đã thực hiện một loại pháp thuật rất giống thuật hồi hồn, mặc dù có chút thay đổi, nhưng chắc chắn cũng là vì muốn hồi sinh một người nào đó. Vậy nên điều anh nghi ngờ là quý hồn mà bọn họ muốn hồi sinh đã mất đi cơ thể.”

Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, liền hiểu được: “Ý của anh là, vì quỷ hồn kia không còn thân xác, nên bọn họ mới cần máu của em để đưa cho kẻ đó, muốn đắp nặn lại thân thế lần nữa?”

“Không sai.” Tiết Xán liếc nhìn tôi tỏ ý khen ngợi: “Thuật hồi hồn đã cải biển của bọn họ hån là có tác dụng này kèm theo.”

Sắc mặt tôi càng tái nhợt. Tuy tôi biết người nhà họ Ninh không có ý tốt, nhưng hôm nay biết được mục đích của bọn họ, tôi vẫn thấy sợ tới nổi da gà,

Tôi đột nhiên nhớ tới những lời mà Nguyệt Nguyệt nói với tôi lúc ở khu nhà cũ của họ Ninh. Khi đó, cô ta cũng đã nói, máu của tôi có tác dụng khôi phục lại thế xác.Chẳng qua là lúc ấy chúng tôi đã vạch trần được thân phận thật sự của Nguyệt Nguyệt, nên tôi cũng không tin những lời cô ta nói nữa.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, mặc dù cô ta đã lừa tôi về chuyện của Tiết Rắn, nhưng những chuyện khác, có thể đều là nói thật. Trước đó tôi đã từng đọc được trong một cuốn sách, rằng nếu bạn muốn nâng cao độ tin cậy cho một lời nói dối, cách đơn giản nhất là nói sự thật, sau đó chỉ nói dối ở điểm mấu chốt nhất.

Rất rõ ràng, Nguyệt Nguyệt lúc trước đã dùng chính biện pháp này.

Những lời cô ta nói với tôi đều là thật, chỉ lửa tôi chuyện Tiết Xán muốn lấy máu của tôi.

“Tiết Xán…” Tôi cất tiếng, cố gắng khiến giọng nói của mình không quá run rẩy: “Anh nói xem… Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy, rốt cuộc là muốn hồi sinh người nào… Người mà họ muốn hồi sinh nhất chắc chán là trưởng họ Ninh Trác, nhưng rõ ràng anh đã nói, anh ta không thể nào sống lại được?”

Nay, mục đích của nhà họ Ninh đã dần dần hé lộ, nhưng còn một câu hỏi quan trọng nhất, vẫn chưa có đáp án.

Đó chính là, bọn họ rốt cuộc muốn hồi sinh ai?

“Trước đây anh đã nói như vậy, là vì chính tay anh đã hủy thân thể của Ninh Trác khi anh ta chết, hơn nữa còn khiến cho hồn bay phách tăn” Tiết Xán đáp: “Nhưng hôm nay… nếu máu của em có thể phục hồi lại thân xác của anh ta, e là tất cả mọi chuyện cũng không phải hoàn toàn không có khá năng.”

Mí mắt tôi mở to: “Nhưng không phải anh ta đã hồn bay phách tản rồi sao? Người đã bị hồn bay phách tán sao có thể sống lại được?”

“Nói vậy quả thực là không có khả năng.” Gương mặt Tiết Xán hơi trầm xuống: “Nhưng trên thế giới có một vật, có thể ngưng tụ lại các linh hồn đã vỡ vụn.”

Tôi thay đổi sắc mặt: “Là cái gì?”

“Chẳng bao lâu nữa em sẽ biết thôi.” Tiết Xán nói qua loa, rồi hắn đột nhiên nhướn mày lên, đối giọng: “Nương tử, tính ra thì, đây chính là lần đầu tiên chúng ta tắm chung, đừng nói những chuyện nhà họ Ninh nữa, tâm sự chuyện chúng mình thôi.”

Trong lòng tôi run lên một cái.

“Cái gì mà lần đầu tầm chung. Ở Nhật Bán chúng ta đã cùng nhau tám ở suối nước nóng.” Tôi cảnh giác lùi lại phía sau: “Anh muốn nói chuyện gì chứ?”

“Suối nước nóng là suối nước nóng, tắm chung là tầm chung” Tiết Xán ở trong làn nước, chầm chậm tới gần tôi, khẽ thì thầm: “Còn về phần muốn nói chuyện gì, đương nhiên là chuyện nam nữ rồi.”

Trong lòng tôi thầm nhủ không ổn rồi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải né tránh thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa.

Ding dong

Gương mặt Tiết Xán bỗng nhiên tối sầm,

“Đáng chết.” Phần khẽ mảng: “Đang yên đang lành tới sớm thế làm gì.”

“Ai vậy?” Tôi nhịn không được hỏi,

“Tiết Phong và Thừa Ảnh.” Tiết Xán đứng dậy từ trong bồn tắm: “Anh có chuyện muốn hỏi Thừa Ánh.”

Tiết Xán không biết xấu hổ mà đứng phát dậy rời khỏi bồn tắm, tôi xấu hổ vội vàng che mất lại, nhân lúc hàn xoay người, vội vàng đứng dậy quấn khăn tắm thật kỹ.

Sau khi tôi và Tiết Xán sửa soạn xong xuôi, liền bước ra ngoài mở cửa, quả nhiên là Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh.

Tiết Phong nhìn chúng tôi với vẻ mặt dâm đãng, miệng sáp ngoác tới tận mang tai.

“Ôi, hai người này, vừa rồi đang làm gi thế mà lâu như vậy mới ra mở cửa?” Anh ta nhảy mắt: “Chẳng lẽ chúng tôi đã phá hỏng chuyện tốt của hai người?”

Tôi thật hận không thể dùng kim khâu cái miệng bẩn thỉu của tên Tiết Phong này lại! “Là hỏng chuyện tốt của tôi.” Tiết Xám thần nhiên lên tiếng

Tôi xấu hổ hận không thể tìm cái chỗ chui xuống ngay lập tức!

Xin hỏi da mặt dày có phải là gene di truyền của nhà họ Tiết không vậy!

Chương 184

“Khụ khụ…” Cuối cùng vẫn là đại sư Thừa Ảnh không chịu nối, cầu hồ đăng hằng một cái: “Đại nhân Tiết Xán, ngài nói có chuyện quan trọng cần tìm chúng tôi, không biết là chuyện gì?”

“Đúng vậy.” Lúc này Tiết Xán mới dẫn hai người bọn họ vào phòng khách. Tôi chạy vào nhà bếp pha trà cho Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh xong, lúc quay lại phòng khách đã thấy đại sư Thừa Ảnh đã bắt đầu thảo luận cùng Tiết Xán.

“Vậy nên ngài nghi ngờ, người mà nhà họ Ninh muốn dùng thuật hồi hồn để hồi sinh lại là Ninh Trác? Bọn họ cần máu của An Tổ, là để khôi phục thể xác cho Ninh Trác?” Về mặt đại sư Thừa Ảnh đầy khiếp sợ.

“Đúng vậy.”

Đại sư Thừa Ảnh trợn tròn mắt, một lúc sau mới lại lên tiếng: “Nhưng không phải tên đó đã hồn bay phách tán rồi sao? Cho dù có màu của An Tổ để đáp nặn lại cơ thể thì hồn phách cũng mất rồi.”

Tiết Xán đột nhiên nở nụ cười, trong ý cười có vài phần suy ngẫm.

“Đại sư Thừa Ảnh, ông còn muốn giả vờ với tôi sao?”

Sắc mặt của đại sư Thừa Ảnh thay đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã khôi phục lại vẻ nghi ngờ: “Đại nhân Tiết Xán, tôi không hiểu ý của ngài.”

Tiết Xán tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Ông không cần giả vờ nữa, tôi biết nhà họ Hạ các người có cỏ hồi hồn.”

Lúc này sắc mặt của đại sư Thừa Ảnh đã hoàn toàn biến đổi. “Ngài, làm sao ngài biết chuyện có hồi hồn!”

Ông ta đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt trắng bệch.Tôi ngạc nhiên.

Có hồi hồn này rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho đại sư Thừa Ánh phản ứng kịch liệt như the? “Tôi đương nhiên biết. Không chỉ tôi biết, e là người nhà họ Ninh cũng biết.” Tiết Xán thản nhiên đáp: “Cho nên tôi đề nghị nhà họ Hạ các người hãy kiếm tra cần thận có hồi hồn của mình đi, kẻo bảo bối bị người khác trộm mất cũng không biết”

Đại sư Thừa Ảnh sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt càng tái nhợt: “Ý của ngài là… Người nhà họ Ninh đã lấy trộm có hồi hồn của chúng tôi?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào!” Đại sư Thừa Ảnh phủ nhận, nhưng trong mắt ngập tràn sự bối rối: “Chúng tôi đã bố trí rất nhiều kết giới và pháp thuật bảo vệ cỏ hồi hồn, không ai có thể tìm tới đó, càng không ai có thể trộm có hồi hồn ra được.”

Trong vẻ tươi cười của Tiết Xán lại mang theo mấy phần khinh thường “Tôi biết người nhà họ Hạ các người đã dốc hết tâm tư bảo vệ có hồi hồn, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, ngày đó gia tộc các người đã bắt đầu xuống dốc rồi, người khác không phá giải được những pháp thuật các người sử dụng, nhưng nhà họ Tiết và nhà họ Ninh chưa chắc đã thèm để vào mắt.”

Thân hình của địa sư Thừa Ảnh run lên, ngã ngồi xuống ghế sô pha, mặt vàng như nghệ. “Sư phụ.” Tiết Phong vội vàng đỡ lấy ông ấy: “Thứ này… Có hồi hồn rốt cuộc là cái gì?”

Lúc này đại sư Thừa Ảnh một câu cũng không nói nối nên lời, Tiết Xán đáp: “Là một loài có quý có thể ngưng tụ lại linh hồn đã bị hồn bay phách tán. Nhưng dù sao cũng chỉ là cây cỏ, chỉ có thể dùng được một lần, sau khi triệu hồn, sẽ không còn giá trị gì nữa. Trên thế giới này, e là cũng chỉ có một cây cỏ như vậy, là bảo vật gia truyền của nhà họ Hạ.”

“Thật sự có thứ này sao?” Tuy Tiết Phong rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Bởi vậy mới nói người nhà họ Ninh muốn dùng có hồi hồn đó, để tìm lại hồn phách của Ninh Trắc lần nữa?”

“Không sai.”

Gương mặt tôi trắng bệch..Người nhà họ Ninh phải điên cuồng cỡ nào mới vì việc làm sống lại Ninh Trác mà tốn nhiều công sức như thế.

Đại sư Thừa Ảnh đứng bật dậy từ ghế số pha.

“Tôi phải báo chuyện này cho cậu chủ, yêu cầu cậu ấy lập tức phải người đi kiểm tra.” Sắc mặt ông ta tái xanh: “Nếu người nhà họ Ninh thật sự dám đụng tới cỏ hồi hồn của chúng ta, nhà họ Hạ sẽ không đội trời chung với bọn họ!”

Nói tới đây, ông ta liền xoay người bước ra ngoài cửa. “Đợi một chút.” Nhưng Tiết Xán đột nhiên lên, tiếng ngăn ông lại: “Tôi và An Tổ sẽ theo các người cùng đi kiếm tra cỏ hồi hồn có bị trộm hay không.”

Đại sư Thừa Ảnh khiếp sợ quay đầu, nhưng ông ta lập tức trầm mặt nói: “Đại nhân Tiết Xán, hi vọng ngài hiểu cho, có hồi hồn được lưu giữ ở nơi bí mật của nhà họ Hạ, người ngoài không thể vào đó kiểm tra được.”

Khỏe miệng Tiết Xán nhếch lên một nụ cười không đồng tình: “Thừa Ảnh, ông nên biết, nếu tôi muốn tự đi thì chẳng cần phải hỏi ý kiến của ông.”

Sắc mặt đại sư Thừa Ảnh tái nhợt. Quả thực, những lời này của Tiết Rắn không phải đang bàn bạc với người nhà họ Hạ, chẳng qua là thông báo một tiếng thôi.

Đại sư Thừa Ảnh củi đầu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cần răng nói: “Tôi đi hỏi ý của cậu chủ đã”

Tiết Xán gật đầu, nhìn đại sư Thừa Ảnh vội vã rời đi.

Khi đại sư Thừa Ảnh đi rồi, tôi không nhịn được hỏi Tiết Xán: “Tiết Xán, trên thế giới thật sự có loại có hồi hồn thần kỳ như vậy?”

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, hồn bay phách tán là hoàn toàn xong đời, không ngờ vẫn còn có cách thu thập lại các linh hồn đã vỡ vụn một lần nữa.

“Đó là đương nhiên.” Tiết Xin vuốt cảm: “Ba gia tộc lớn của Huyền Môn đều có một bảo vật gia truyền, giá trị của chúng đều là thứ người thường không thể tưởng tượng được.”

Tôi hứng thú hỏi: “Vây của nhà họ Tiết các anh là bảo bối gi?”

“Bảo bối của nhà họ Tiết là lư Lưu Quang.” Tiết Xán không giấu tôi, thắng thắn đáp.

“Lư Lưu Quang? Cải đó để làm gi?”

“Là một lư hương, sau khi đốt lên, làn hương của nó có thể giúp người ta xuyên không.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm. Trên thế giới này thật sự có người có thể xuyên không sao?”

“Vậy còn nhà họ Ninh?” Tôi không nhịn được lại hỏi tiếp.

Tiết Xin hơi cau mày: “Bảo bối của nhà họ Ninh là một loại kịch độc, nghe nói nó không màu không vị, cho dù là người hay quỷ thần, sau khi trúng độc đều không thể chống cự được.”

“Ha? Chỉ là thuốc độc thôi.” Sau khi nghe về tác dụng thần kỳ của có hồi hồn và lư Lưu Quang, tôi không khỏi cảm thấy thứ đồ gia truyền của nhà họ Ninh này quả yếu kém.

“Em đừng xem thường loại độc này.” Tiết Xin búng vào trán tôi: “Nghe nói thứ độc này chỉ cần chạm vào sẽ khiến đối phương trúng độc. Nói một cách đơn giản, thì chỉ cần có loại độc này, kẻ trói gà không chặt cũng có thể gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quý.”

Tôi hơi sững sỡ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Nếu thuốc độc của nhà họ Ninh thật sự trâu bò như vậy, tại sao năm đó lúc bị diệt sạch cả nhà lại không dùng tới?

Dường như nhìn thấu nghi hoặc của tôi, Tiết Xán nói: “Loại độc đó tuy rằng rất lợi hại, nhưng dung lượng rất ít, lượng độc lưu trữ năm đó hắn là chỉ đủ giết một người.”

“Vậy lúc bọn họ bị tiêu diệt đã dùng rồi sao?”

Sắc mặt Tiết Xán hơi trầm xuống một chút: “Trong trí nhớ của anh là chưa dùng”

Tôi không khỏi cau mày. Nói cách khác, bây giờ trong tay người nhà họ Ninh, còn có một đòn sát thủ?

Thấy vẻ mặt tôi lo lắng, Tiết Xán không khỏi nhíu may, hắn dùng một tay kéo tôi vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Tiết Phong vẫn đang ở bên canh, tôi bị hành động thân mật này của hắn làm cho xấu hổ, vội vàng muốn né tránh.

Nhưng không ngờ, Tiết Phong vẫn luôn im lặng bên cạnh liền cười tủm tím nói: “Không sao cả không sao cả, các người cử tiếp tục, coi như tôi không tồn tại là được rồi.”

Tôi xấu hổ đến nỗi muốn đào đất chui xuống. Tiết Phong tiếp tục mặt dày mày dạn cảm khải: “Ôi chao, chuyện tình yêu của hai người đã khiến tôi phải lao tâm khố trí như bà mẹ già rồi. Trước đó tên Tiết Xán này còn hỏi tôi phương pháp tỏ tình này nọ, tôi nghĩ đám các người cuối cùng cũng thành đôi rồi, thật không ngờ sau đó hai người lại giằng co cả buổi, cuối cùng bây giờ cũng…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom