Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
Chương 192
Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên tai tôi, thể mà tôi không kiềm chế được thân thể run rẩy!
Tuy trước mắt tôi chỉ là một con búp bê sứ và một đứa trẻ, nhưng lúc này tôi lại thật sự cảm giác được nguy hiểm đang gần kề tôi!
Con búp bê này muốn giết tôi?
Sợ hãi dâng lên trong lòng, nhất thời tôi cũng không đoái hoài đến nhiều như vậy, xoay người chạy ra ngoài phòng.
Nhưng tôi còn chưa chạy đến cửa đã nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng đột nhiên đóng sập lai!
Tôi va vào cửa, vừa đập vừa đẩy, liều mạng muốn mở ra.
Nhưng chẳng biết tại sao, cánh cửa này giống như bị phong ấn, có làm thế nào cũng không mở ra được.
Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dâng cao, tôi vội vàng lo lắng hết nhìn trái lại ngó phải, cuối cùng cũng nhìn thấy trong căn phòng còn có một cánh cửa sổ...
Tuy đây là tầng hai, nhưng trại trẻ mồ côi rất thấp, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy chân thôi. Lúc này tôi không nghi ngờ chút nào con búp bê này thực sự muốn tôi chết rồi, chỉ cảm thấy thà gãy xương còn tốt hơn mất mạng.
Nghĩ đến đây, tôi bất chấp tất cả chạy về phía cửa sổ.
"Hì hì hì..."
Đúng vào lúc này, bên tai tôi vang lên một tiếng cười lạnh lẽo và non nớt.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sâu trong xương cốt tràn ra ngoài!
Tôi dừng bước lại, quay đầu, nhìn thấy con búp bê kia đã rời khỏi lòng Tiểu Tiệp, đứng trên giường.
Đúng, nó giống như một đứa trẻ, đứng thẳng trên giường.
Trên gương mặt tinh xảo trắng như tuyết của nó là một nụ cười vừa lạnh lùng vừa đắc ý.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của nó máy móc khép mở, một giọng bé gái non nớt từ bên trong phát ra.
"Lâu rồi không gặp, An Tổ."
Một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu xuyên thẳng đến bàn chân. Giọng nói này giống hệt giọng nói mà tôi nghe được trong cuộc điện thoại từng nhận ở bệnh viện!
Có lẽ là hoảng sợ đến cực điểm, lúc này, tôi trái lại từ từ bình tĩnh lại.
"Cô rốt cuộc là ai?" Tôi cố gắng bình tĩnh mở miệng.
Con búp bê kia cười càng vui vẻ hơn.
"Tôi là ai, chẳng lẽ cô không đoán được sao?"
Không biết có phải tôi cảm giác sai lầm hay không, nụ cười của con búp bê kia rõ ràng không hề thay đổi, nhưng lúc này tôi lại nhìn thấu mấy phần châm chọc và lạnh lẽo của nó.
Gương mặt tôi trắng bệch, không nói lời nào.
Quả thật tôi không biết rốt cuộc con búp bê này là ai, chỉ biết người nhà họ Chung vô cùng kính trọng nó.
Xem ra con búp bê này không có ý định nói cho tôi biết thân phận thật của nó, nên đổi câu hỏi: "Rốt cuộc là cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì sao?" Con búp bê này cứng đờ đưa tay lên đặt bên cạnh cằm, làm ra vẻ cân nhắc: "Tuy tôi rất muốn giết cô, nhưng chúng tôi còn cần đến máu của cô, cho nên tôi chỉ có thể giữ lại cô thôi."
Tôi không kiềm được lùi lại mấy bước.
Bọn họ muốn máu của tôi?
Con búp bê này thật sự là người nhà họ Ninh!
"Cô đừng hòng!" Gương mặt tôi trắng bệch, gào lên.
"Ha ha." Con búp bê lại cười rộ lên: "Vậy sao?"
Dứt lời, nó đột nhiên bay lên khỏi giường, nhào đến chỗ tôi.
Tôi cũng dùng hết sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất cắn nát đầu ngón tay, hất về phía con búp bê kia.
Nhưng máu tươi vấy lên gương mặt màu trắng sứ của con búp bê, nhưng nó lại chẳng có chút phản ứng nào.
"Hì hì..." Con búp bê này lại cười rộ lên đầy nham hiểm: "Máu của cô không làm tổn thương được tôi đâu."
Thấy nó sắp chạm vào người tôi, sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng chạy sang cửa sổ bên cạnh, tiếp tục chạy trốn!
Nhưng tốc độ của con búp bê này còn nhanh hơn, trực tiếp đập lên người tôi!
Điều khiến tôi khó mà tin được là, thân thể của nó nhỏ bé nhưng sức lực lại khổng lồ, một lần đẩy đã đẩy tôi ngã sang tủ quần áo bên cạnh!
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, tủ quần áo kia đột nhiên tự mở ra từ bên trong.
Rầm!
Tôi ngã thẳng vào tủ quần áo!
Tôi cảm giác cột sống của tôi cũng gãy luôn rồi!
Tôi cố chịu đau, giãy giụa muốn đứng dậy leo ra khỏi tủ quần áo, nhưng đúng lúc này...
Lại cạch một tiếng nữa!
Tủ quần áo này tự đóng lại rồi!
Trong phút chốc, toàn bộ ảnh sáng trước mặt tôi đều biến mất, biến thành một vùng tăm tối.
Tôi ngẩn ra, mấy giây sau mới hoàn toàn hoảng loạn lên, đưa tay đẩy cửa tủ quần áo này.
Tủ quần áo này rõ ràng không có khóa, nhưng điều khiến tôi sợ hãi là, tôi có đẩy thế nào cũng không thể mở được nó ra! Lúc này, tôi hoàn toàn hoảng sợ rồi.
"Thả tôi ra!"
Tôi thét chói tai vừa đập vừa đá cửa tủ quần áo, tôi cảm thấy với sức lực này, chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ này hẳn phải bị tôi đạp cho thủng mấy lỗ rồi chứ!
Nhưng mà nó lại chẳng sây sát chút gì!
"Hì hì..."
Lúc này, tiếng cười lạnh lẽo và non nớt đột nhiên vang lên bên ngoài tủ quần áo.
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Là con búp bê kia.
"Cô mau thả tôi ra!" Tôi gào lên: "Cô cho rằng nhốt tôi vào đây rồi sẽ không có ai phát hiện ra sao?"
"Cô yên tâm. Trước khi cô được phát hiện ra, tôi sẽ mang cô đi."
"Cô đúng là đồ bệnh hoạn! Mau thả tôi ra!" Tôi gào thét không còn câu nệ gì, nhưng ngoài cửa không còn bất kỳ âm thanh nào đáp lại nữa.
"Tiểu Tiệp! Tiểu Tiệp!" Biết không thể cầu xin con búp bê này, tôi chỉ có thể cầu cứu một người khác trong gian phòng: "Em tin lời chị An Tổ đi, con búp bê này thật sự không phải thứ tốt lành gì! Mau thả chị ra ngoài đi!"
Nhưng không có ai trả lời tôi.
Tôi đạp cửa như điên, thét chói tai, mãi đến khi thật sự cạn kiệt sức lực, mềm nhũn ngã ngồi trong tủ quần áo.
Tôi cũng đã thử tìm điện thoại di động, nhưng tôi nhớ điện thoại di động của tôi để trong túi xách, không ở trong người.
Tôi càng tuyệt vọng hơn nữa.
Kích động ban đầu trôi qua, tôi mới phát hiện, bị giam trong tủ quần áo đóng kín tối đen như mực này, rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.
Đưa tay ra không thấy ngón, cũng không biết bao giờ mới có thể ra ngoài được, một nơi không biết, khiến cho tôi tuyệt vọng giống như ngã xuống một vực thẩm.
Tôi cuộn tròn người lại, ôm đầu gối, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, Tạ Phong Tiêu hoặc mấy người viện trưởng Ngô có thể nhanh chóng phát hiện ra tôi đã mất tích.
Lời cầu nguyện của tôi nhanh chóng có tác dụng. Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy có tiếng gọi lo lắng vang lên bên ngoài.
"Tiểu Tổ con đang ở đâu vậy? Tiểu Tố!"
Tôi nhận ra là giọng nói của viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu, vội vàng đập lên cửa tủ, gào lên qua khe hở: "Em ở đây! A Viễn! Dì Ngô! Con ở trong này!"
Nhưng điều khiến tôi sợ hãi là, nghe giọng nói của mấy người A Viễn, rõ ràng hơn là ở trong gian phòng này, nhưng tôi kêu to như vậy, thế mà bọn họ hoàn toàn không nghe thấy gì.
Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng.
Nhất định là con búp bê kia hạ kết giới cho tủ quần áo này rồi.
Tôi biết dù có gọi thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể cầu nguyện mấy người viện trưởng Ngô sẽ đến kiểm tra tủ quần áo này thôi.
Nhưng hy vọng của tôi nhanh chóng bị dập tắt.
"Viện trưởng Ngô?" Tôi nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên bên ngoài, tôi nhận ra là Tiểu Tiệp.
"Tiểu Tiệp?" Giọng nói hốt hoảng của viện trưởng Ngô vang lên: "Tại sao con lại ở đây? Chúng ta đi tìm con lâu lắm rồi. Con có nhìn thấy chị An Tố đâu không?"
"Con thấy, là chị An Tổ dẫn con ra khỏi phòng chứa đồ." Giọng nói của Tiểu Tiệp vang lên lanh lảnh.
Trong lòng tôi run lên, chẳng lẽ lương tâm của Tiểu Tiệp thức tỉnh, muốn nói cho bọn họ biết tin tức của tôi sao?
Nhưng tôi nhanh chóng biết được, mình nghĩ nhiều quá rồi.
"Nhưng chị An Tổ nói
chuyện với con một lúc, thì nhận được một cuộc điện thoại." Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Hình như người kia tên là... Tiết cái gì đó... Tiết..."
Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên tai tôi, thể mà tôi không kiềm chế được thân thể run rẩy!
Tuy trước mắt tôi chỉ là một con búp bê sứ và một đứa trẻ, nhưng lúc này tôi lại thật sự cảm giác được nguy hiểm đang gần kề tôi!
Con búp bê này muốn giết tôi?
Sợ hãi dâng lên trong lòng, nhất thời tôi cũng không đoái hoài đến nhiều như vậy, xoay người chạy ra ngoài phòng.
Nhưng tôi còn chưa chạy đến cửa đã nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng đột nhiên đóng sập lai!
Tôi va vào cửa, vừa đập vừa đẩy, liều mạng muốn mở ra.
Nhưng chẳng biết tại sao, cánh cửa này giống như bị phong ấn, có làm thế nào cũng không mở ra được.
Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dâng cao, tôi vội vàng lo lắng hết nhìn trái lại ngó phải, cuối cùng cũng nhìn thấy trong căn phòng còn có một cánh cửa sổ...
Tuy đây là tầng hai, nhưng trại trẻ mồ côi rất thấp, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy chân thôi. Lúc này tôi không nghi ngờ chút nào con búp bê này thực sự muốn tôi chết rồi, chỉ cảm thấy thà gãy xương còn tốt hơn mất mạng.
Nghĩ đến đây, tôi bất chấp tất cả chạy về phía cửa sổ.
"Hì hì hì..."
Đúng vào lúc này, bên tai tôi vang lên một tiếng cười lạnh lẽo và non nớt.
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sâu trong xương cốt tràn ra ngoài!
Tôi dừng bước lại, quay đầu, nhìn thấy con búp bê kia đã rời khỏi lòng Tiểu Tiệp, đứng trên giường.
Đúng, nó giống như một đứa trẻ, đứng thẳng trên giường.
Trên gương mặt tinh xảo trắng như tuyết của nó là một nụ cười vừa lạnh lùng vừa đắc ý.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của nó máy móc khép mở, một giọng bé gái non nớt từ bên trong phát ra.
"Lâu rồi không gặp, An Tổ."
Một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu xuyên thẳng đến bàn chân. Giọng nói này giống hệt giọng nói mà tôi nghe được trong cuộc điện thoại từng nhận ở bệnh viện!
Có lẽ là hoảng sợ đến cực điểm, lúc này, tôi trái lại từ từ bình tĩnh lại.
"Cô rốt cuộc là ai?" Tôi cố gắng bình tĩnh mở miệng.
Con búp bê kia cười càng vui vẻ hơn.
"Tôi là ai, chẳng lẽ cô không đoán được sao?"
Không biết có phải tôi cảm giác sai lầm hay không, nụ cười của con búp bê kia rõ ràng không hề thay đổi, nhưng lúc này tôi lại nhìn thấu mấy phần châm chọc và lạnh lẽo của nó.
Gương mặt tôi trắng bệch, không nói lời nào.
Quả thật tôi không biết rốt cuộc con búp bê này là ai, chỉ biết người nhà họ Chung vô cùng kính trọng nó.
Xem ra con búp bê này không có ý định nói cho tôi biết thân phận thật của nó, nên đổi câu hỏi: "Rốt cuộc là cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì sao?" Con búp bê này cứng đờ đưa tay lên đặt bên cạnh cằm, làm ra vẻ cân nhắc: "Tuy tôi rất muốn giết cô, nhưng chúng tôi còn cần đến máu của cô, cho nên tôi chỉ có thể giữ lại cô thôi."
Tôi không kiềm được lùi lại mấy bước.
Bọn họ muốn máu của tôi?
Con búp bê này thật sự là người nhà họ Ninh!
"Cô đừng hòng!" Gương mặt tôi trắng bệch, gào lên.
"Ha ha." Con búp bê lại cười rộ lên: "Vậy sao?"
Dứt lời, nó đột nhiên bay lên khỏi giường, nhào đến chỗ tôi.
Tôi cũng dùng hết sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất cắn nát đầu ngón tay, hất về phía con búp bê kia.
Nhưng máu tươi vấy lên gương mặt màu trắng sứ của con búp bê, nhưng nó lại chẳng có chút phản ứng nào.
"Hì hì..." Con búp bê này lại cười rộ lên đầy nham hiểm: "Máu của cô không làm tổn thương được tôi đâu."
Thấy nó sắp chạm vào người tôi, sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng chạy sang cửa sổ bên cạnh, tiếp tục chạy trốn!
Nhưng tốc độ của con búp bê này còn nhanh hơn, trực tiếp đập lên người tôi!
Điều khiến tôi khó mà tin được là, thân thể của nó nhỏ bé nhưng sức lực lại khổng lồ, một lần đẩy đã đẩy tôi ngã sang tủ quần áo bên cạnh!
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, tủ quần áo kia đột nhiên tự mở ra từ bên trong.
Rầm!
Tôi ngã thẳng vào tủ quần áo!
Tôi cảm giác cột sống của tôi cũng gãy luôn rồi!
Tôi cố chịu đau, giãy giụa muốn đứng dậy leo ra khỏi tủ quần áo, nhưng đúng lúc này...
Lại cạch một tiếng nữa!
Tủ quần áo này tự đóng lại rồi!
Trong phút chốc, toàn bộ ảnh sáng trước mặt tôi đều biến mất, biến thành một vùng tăm tối.
Tôi ngẩn ra, mấy giây sau mới hoàn toàn hoảng loạn lên, đưa tay đẩy cửa tủ quần áo này.
Tủ quần áo này rõ ràng không có khóa, nhưng điều khiến tôi sợ hãi là, tôi có đẩy thế nào cũng không thể mở được nó ra! Lúc này, tôi hoàn toàn hoảng sợ rồi.
"Thả tôi ra!"
Tôi thét chói tai vừa đập vừa đá cửa tủ quần áo, tôi cảm thấy với sức lực này, chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ này hẳn phải bị tôi đạp cho thủng mấy lỗ rồi chứ!
Nhưng mà nó lại chẳng sây sát chút gì!
"Hì hì..."
Lúc này, tiếng cười lạnh lẽo và non nớt đột nhiên vang lên bên ngoài tủ quần áo.
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Là con búp bê kia.
"Cô mau thả tôi ra!" Tôi gào lên: "Cô cho rằng nhốt tôi vào đây rồi sẽ không có ai phát hiện ra sao?"
"Cô yên tâm. Trước khi cô được phát hiện ra, tôi sẽ mang cô đi."
"Cô đúng là đồ bệnh hoạn! Mau thả tôi ra!" Tôi gào thét không còn câu nệ gì, nhưng ngoài cửa không còn bất kỳ âm thanh nào đáp lại nữa.
"Tiểu Tiệp! Tiểu Tiệp!" Biết không thể cầu xin con búp bê này, tôi chỉ có thể cầu cứu một người khác trong gian phòng: "Em tin lời chị An Tổ đi, con búp bê này thật sự không phải thứ tốt lành gì! Mau thả chị ra ngoài đi!"
Nhưng không có ai trả lời tôi.
Tôi đạp cửa như điên, thét chói tai, mãi đến khi thật sự cạn kiệt sức lực, mềm nhũn ngã ngồi trong tủ quần áo.
Tôi cũng đã thử tìm điện thoại di động, nhưng tôi nhớ điện thoại di động của tôi để trong túi xách, không ở trong người.
Tôi càng tuyệt vọng hơn nữa.
Kích động ban đầu trôi qua, tôi mới phát hiện, bị giam trong tủ quần áo đóng kín tối đen như mực này, rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.
Đưa tay ra không thấy ngón, cũng không biết bao giờ mới có thể ra ngoài được, một nơi không biết, khiến cho tôi tuyệt vọng giống như ngã xuống một vực thẩm.
Tôi cuộn tròn người lại, ôm đầu gối, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, Tạ Phong Tiêu hoặc mấy người viện trưởng Ngô có thể nhanh chóng phát hiện ra tôi đã mất tích.
Lời cầu nguyện của tôi nhanh chóng có tác dụng. Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy có tiếng gọi lo lắng vang lên bên ngoài.
"Tiểu Tổ con đang ở đâu vậy? Tiểu Tố!"
Tôi nhận ra là giọng nói của viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu, vội vàng đập lên cửa tủ, gào lên qua khe hở: "Em ở đây! A Viễn! Dì Ngô! Con ở trong này!"
Nhưng điều khiến tôi sợ hãi là, nghe giọng nói của mấy người A Viễn, rõ ràng hơn là ở trong gian phòng này, nhưng tôi kêu to như vậy, thế mà bọn họ hoàn toàn không nghe thấy gì.
Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng.
Nhất định là con búp bê kia hạ kết giới cho tủ quần áo này rồi.
Tôi biết dù có gọi thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể cầu nguyện mấy người viện trưởng Ngô sẽ đến kiểm tra tủ quần áo này thôi.
Nhưng hy vọng của tôi nhanh chóng bị dập tắt.
"Viện trưởng Ngô?" Tôi nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên bên ngoài, tôi nhận ra là Tiểu Tiệp.
"Tiểu Tiệp?" Giọng nói hốt hoảng của viện trưởng Ngô vang lên: "Tại sao con lại ở đây? Chúng ta đi tìm con lâu lắm rồi. Con có nhìn thấy chị An Tố đâu không?"
"Con thấy, là chị An Tổ dẫn con ra khỏi phòng chứa đồ." Giọng nói của Tiểu Tiệp vang lên lanh lảnh.
Trong lòng tôi run lên, chẳng lẽ lương tâm của Tiểu Tiệp thức tỉnh, muốn nói cho bọn họ biết tin tức của tôi sao?
Nhưng tôi nhanh chóng biết được, mình nghĩ nhiều quá rồi.
"Nhưng chị An Tổ nói
chuyện với con một lúc, thì nhận được một cuộc điện thoại." Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Hình như người kia tên là... Tiết cái gì đó... Tiết..."