Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
Chương 193
"Tiết Xán?" Tạ Phong Tiêu chen miệng nói, giọng nói có chút khó chịu.
"Đúng! Chính là cái tên này!" Tiểu Tiệp nói: "Hình như chị ấy rất bối rối, sau khi nhận được điện thoại thì vội vàng đi luôn rồi."
"Hóa ra là vậy." Tạ Phong Tiêu nói, giọng nói sa sút: "Quả nhiên cô ấy được Tiết Xán tìm về rồi."
Không!
Không phải như thế
A Viễn! Viện trưởng Ngô! Em ở trong này! Em ở ngay trong gian phòng này!
Tôi điên cuồng đập cửa gào thét, nhưng hoàn toàn chẳng có chút tác dụng gì.
Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rõ ràng là viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu đều tin lời nói của Tiểu Tiệp, rời khỏi căn phòng rồi.
Đúng vậy, người bình thường ai lại nghi ngờ một đứa trẻ cơ chứ.
Hơn nữa lời nói dối của Tiểu Tiệp lại hợp tình hợp lý đến như vậy.
Tôi ngã ngồi trong tủ quần áo, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Sau khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, tôi nghe thấy một tiếng bước chân chậm rãi đi đến trước mặt tôi.
"Hì hì..." Ngoài cửa lại vang lên giọng nói của con búp bê kia: "Được rồi, An Tố, đến lúc rồi, tôi dẫn cô đi nhé."
Trong lòng tôi hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau, lưng dán sát tủ quần áo, run rẩy nói: "Cô... Cô định làm gì..."
"Yên tâm, cố vẫn còn tác dụng với chúng tôi, tạm thời chúng tôi sẽ không lấy mạng cô đâu." Giọng nói lạnh lẽo của con búp bê này vang lên: "Có điều cô ném tôi vào thùng rác, lại còn dùng lửa thiêu tôi, không cho cô chịu chút khổ sở thì làm sao được nhỉ?"
Dứt lời, đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh kỳ quái từ trong khe hở của tủ quần áo vang lên.
Rất giống âm thanh của không khí đang chuyển động.
Cùng lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn.
Tôi chợt phản ứng lại.
Nguy rồi!
Con búp bê này muốn rút hết khí oxi trong tủ quần áo ra ngoài,
Tôi cố hết sức nép chặt vào khe hở của tủ quần áo, liều mạng há miệng thật lớn muốn hít thở chút khí oxi còn sót lại.
Nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngột ngạt khó thở.
Đau đớn khổ sở như vậy, quả thật thà giết tôi luôn đi còn hơn!
Tôi cảm thấy tay chân ngày càng không còn sức lực, tôi biết tôi sắp ngất đi rồi.
Không Không được... Nếu ngất tôi sẽ bị mang đi... Tôi không ngừng ép buộc bản thân mình chống đỡ, nhưng thân thể hoàn toàn không chịu nghe lời...
Tôi dần dần xụi lơ, sau cùng khi sắp mất đi một chút ý thức cuối cùng...
Rầm!
Cánh cửa tủ quần áo trước mặt tôi đột nhiên bị người ta đập ra một cách thô bạo.
Một ít vụn gỗ văng vào mặt tôi, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm. Trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng cùng với không khí trong lành khiến tôi không tự chủ được ngã về phía trước, tham lam muốn hít thở, dù sắp rơi xuống mặt đất rồi, tôi cũng không hề chú ý đến.
Nhưng đúng lúc này, một vòng tay mạnh mẽ lạnh như băng đỡ lấy tôi.
Tôi còn đang choáng váng, cố gắng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy gương mặt vừa phẫn nộ vừa lo lắng của Tiết Xán đang nhìn tôi.
"An Tối! Em lại tự làm bản thân mình bị thương thành ra như vậy, rõ ràng yếu đuối muốn chết, tại sao cứ luôn không chịu nghe lời, lại còn..."
Tiết Xán còn đang giận dữ gào thét với tôi, nhưng dường như tôi không nghe thấy lời hắn nói, chỉ nhìn hắn, vui quá đến mức bật khóc, cắm đầu lao vào trong lòng hắn.
Tiết Xán đến rồi...
Tốt quá...
Cuối cùng hắn đã đến rồi...
Tiết Xán vốn dĩ còn muốn tiếp tục mắng tôi, nhưng vừa thấy tôi khóc đã tay chân luống cuống, hoảng hốt vội vàng nói: "Em khóc cái gì? Anh còn chưa mắng em mà em đã khóc rồi, không được khóc nữa!" Tiết Xán luống cuống lau nước mắt cho tôi, còn đe dọa: "Em còn khóc nữa, anh sẽ giận đấy!"
Hắn đã tức giận đến mức tóc dựng ngược lên rồi, còn nói cái gì mà sẽ giận đấy.
Tôi liếc hắn xem thường, càng khóc to hơn.
Lúc này Tiết Xán thật sự hoàn toàn luống cuống rồi, đành phải ôm tôi vào lòng, gượng gạo dỗ dành tôi: "Đừng khóc, là anh không tốt, anh không nên đến muộn như vậy. Còn không phải em nói cái gì mà phải tin tưởng em, không được đến đây, còn đe dọa anh nói phải có lòng tin với tình cảm của chúng ta, anh mới không lập tức chạy đến!"
Tôi rưng rưng nước mắt, khó mà tin nổi trợn mắt nhìn hắn.
Tôi còn đang suy nghĩ tại sao Tiết Xán lại không cúp điện thoại rồi vô cùng lo lắng lao đến, hắn thể mà vì thật sự nghe lời tôi nói, phải tin tưởng tôi, cho nên mới không xông đến đây?
Thấy cuối cùng tôi cũng ngừng khóc, Tiết Xán lại tức giận: "Nhưng em thì sao hả? Nói muốn anh tin tưởng em, mới một lúc như vậy thôi đã nhốt cả mình vào tủ quần áo rồi? Nếu không phải cuối cùng anh không kiềm chế được tìm đến đây, em chết thế nào cũng không biết! An Tố, em nghe kỹ cho anh, sau này em tuyệt đối không được phép rời khỏi tầm mắt anh một bước!"
Lúc này tôi mới chợt phản ứng lại.
Đúng rồi, con búp bê kia!
Tôi nhanh chóng lướt qua bả vai Tiết Xán, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Tiệp đang co rúm trong góc phòng run rẩy, trong lòng cô bé vẫn còn ôm con búp bê kia.
Con mắt đen như ngọc lưu ly kia của con búp bê trợn lên nhìn tôi chằm chằm, không biết có phải cảm giác của tôi có vấn đề hay không, tôi cảm thấy trong con mắt kia tràn đầy oán hận.
"Tiết Xán!" Tôi rất sợ con búp bê tà môn kia lại chạy mất, vội vàng nói: "Là con búp bê kia nhốt em vào! Cũng là con búp bê của nhà họ Chung."
Tiết Xán sửng sốt một lát, nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy con búp bê kia, sắc mặt thay đổi.
Một giây sau, cánh tay hắn ôm eo tôi, một tay kia vươn ra.
Trong nháy mắt, con búp bê này đã tuột khỏi tay Tiểu Tiệp, bay vào tay Tiết Xán.
"Hai người định làm gì?" Tiểu Tiệp sốt ruột vội vàng chạy đến. Nhưng Tiết Xán chỉ hạ mắt lạnh lùng liếc cô bé một cái là đã cố định cô bé ngay tại chỗ.
Tiết Xán cầm con búp bê, gần như không do dự chút nào, tay dùng sức giáng xuống.
Loảng xoảng.
Con búp bê sứ tinh xảo kia vỡ thành từng mảnh, rơi xuống đất.
"Không!"
Tiểu Tiệp kêu thảm thiết đau đớn, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng Tiết Xán cũng chẳng thèm liếc nhìn cô bé thêm một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mảnh vỡ trong tay, thấp giọng mắng: "Đáng chết, thế mà để cô ta chạy mất rồi."
"Chạy rồi sao?" Tôi ngẩn ra.
"Ừ, vừa nãy khi anh cứu em, hồn phách trốn trong đó hẳn đã chạy mất rồi." Tiết Xán lạnh lùng nói: "Có thể chạy trốn dưới mắt anh thì đạo hạnh cũng không tệ."
Nhìn chỗ mảnh vỡ này, tôi thật sự không nhịn được hỏi: "Tiết Xán, rốt cuộc hồn phách trong con búp bê này là ai vậy? Nghe cô ta nói
chuyện, hình như là người nhà họ Ninh, anh cảm thấy đó là ai?"Trong mắt Tiết Xán đột nhiên có một tia sáng quái dị, lóe lên rồi biến mất ngay.
"Anh không rõ lắm." Hắn nhanh chóng đáp lại.
Tôi mở miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Người nhà họ Ninh, được người nhà họ Chung gọi là cô chủ.
Trong lòng tôi đã có một suy đoán từ lâu rồi.
Nhưng tôi không dám nói ra khỏi miệng.
Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Tiệp đang hôn mê, bế cô bé lên giường.
Dù sao chỉ là bị hoảng sợ nên ngất xỉu, Tiểu Tiệp nhanh chóng tỉnh lại.
Cô bé mở mắt vừa nhìn thấy tôi đã mở miệng đòi cắn tôi, gầm thét: "Hung thủ! Cô là hung thủ giết bạn tôi! Tôi phải liều mạng với cô!"
Lần này tôi đã nhận được một bài học rồi, vội vàng tránh ra, nhưng cô bé vẫn giương nanh múa vuốt đòi nhào lên.
Tiết Xán sầm mặt lại, giữ chặt trán Tiểu Tiệp, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu Tiệp rõ ràng rất sợ Tiết Xán, không dám cử động nữa, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Trong lòng tôi luôn nghĩ đến thân phận của con búp bê kia, nên ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Tiệp: "Tiểu Tiệp, em có biết búp bê kia tên là gì không?"
"Tiết Xán?" Tạ Phong Tiêu chen miệng nói, giọng nói có chút khó chịu.
"Đúng! Chính là cái tên này!" Tiểu Tiệp nói: "Hình như chị ấy rất bối rối, sau khi nhận được điện thoại thì vội vàng đi luôn rồi."
"Hóa ra là vậy." Tạ Phong Tiêu nói, giọng nói sa sút: "Quả nhiên cô ấy được Tiết Xán tìm về rồi."
Không!
Không phải như thế
A Viễn! Viện trưởng Ngô! Em ở trong này! Em ở ngay trong gian phòng này!
Tôi điên cuồng đập cửa gào thét, nhưng hoàn toàn chẳng có chút tác dụng gì.
Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rõ ràng là viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu đều tin lời nói của Tiểu Tiệp, rời khỏi căn phòng rồi.
Đúng vậy, người bình thường ai lại nghi ngờ một đứa trẻ cơ chứ.
Hơn nữa lời nói dối của Tiểu Tiệp lại hợp tình hợp lý đến như vậy.
Tôi ngã ngồi trong tủ quần áo, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Sau khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, tôi nghe thấy một tiếng bước chân chậm rãi đi đến trước mặt tôi.
"Hì hì..." Ngoài cửa lại vang lên giọng nói của con búp bê kia: "Được rồi, An Tố, đến lúc rồi, tôi dẫn cô đi nhé."
Trong lòng tôi hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau, lưng dán sát tủ quần áo, run rẩy nói: "Cô... Cô định làm gì..."
"Yên tâm, cố vẫn còn tác dụng với chúng tôi, tạm thời chúng tôi sẽ không lấy mạng cô đâu." Giọng nói lạnh lẽo của con búp bê này vang lên: "Có điều cô ném tôi vào thùng rác, lại còn dùng lửa thiêu tôi, không cho cô chịu chút khổ sở thì làm sao được nhỉ?"
Dứt lời, đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh kỳ quái từ trong khe hở của tủ quần áo vang lên.
Rất giống âm thanh của không khí đang chuyển động.
Cùng lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn.
Tôi chợt phản ứng lại.
Nguy rồi!
Con búp bê này muốn rút hết khí oxi trong tủ quần áo ra ngoài,
Tôi cố hết sức nép chặt vào khe hở của tủ quần áo, liều mạng há miệng thật lớn muốn hít thở chút khí oxi còn sót lại.
Nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngột ngạt khó thở.
Đau đớn khổ sở như vậy, quả thật thà giết tôi luôn đi còn hơn!
Tôi cảm thấy tay chân ngày càng không còn sức lực, tôi biết tôi sắp ngất đi rồi.
Không Không được... Nếu ngất tôi sẽ bị mang đi... Tôi không ngừng ép buộc bản thân mình chống đỡ, nhưng thân thể hoàn toàn không chịu nghe lời...
Tôi dần dần xụi lơ, sau cùng khi sắp mất đi một chút ý thức cuối cùng...
Rầm!
Cánh cửa tủ quần áo trước mặt tôi đột nhiên bị người ta đập ra một cách thô bạo.
Một ít vụn gỗ văng vào mặt tôi, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm. Trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng cùng với không khí trong lành khiến tôi không tự chủ được ngã về phía trước, tham lam muốn hít thở, dù sắp rơi xuống mặt đất rồi, tôi cũng không hề chú ý đến.
Nhưng đúng lúc này, một vòng tay mạnh mẽ lạnh như băng đỡ lấy tôi.
Tôi còn đang choáng váng, cố gắng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy gương mặt vừa phẫn nộ vừa lo lắng của Tiết Xán đang nhìn tôi.
"An Tối! Em lại tự làm bản thân mình bị thương thành ra như vậy, rõ ràng yếu đuối muốn chết, tại sao cứ luôn không chịu nghe lời, lại còn..."
Tiết Xán còn đang giận dữ gào thét với tôi, nhưng dường như tôi không nghe thấy lời hắn nói, chỉ nhìn hắn, vui quá đến mức bật khóc, cắm đầu lao vào trong lòng hắn.
Tiết Xán đến rồi...
Tốt quá...
Cuối cùng hắn đã đến rồi...
Tiết Xán vốn dĩ còn muốn tiếp tục mắng tôi, nhưng vừa thấy tôi khóc đã tay chân luống cuống, hoảng hốt vội vàng nói: "Em khóc cái gì? Anh còn chưa mắng em mà em đã khóc rồi, không được khóc nữa!" Tiết Xán luống cuống lau nước mắt cho tôi, còn đe dọa: "Em còn khóc nữa, anh sẽ giận đấy!"
Hắn đã tức giận đến mức tóc dựng ngược lên rồi, còn nói cái gì mà sẽ giận đấy.
Tôi liếc hắn xem thường, càng khóc to hơn.
Lúc này Tiết Xán thật sự hoàn toàn luống cuống rồi, đành phải ôm tôi vào lòng, gượng gạo dỗ dành tôi: "Đừng khóc, là anh không tốt, anh không nên đến muộn như vậy. Còn không phải em nói cái gì mà phải tin tưởng em, không được đến đây, còn đe dọa anh nói phải có lòng tin với tình cảm của chúng ta, anh mới không lập tức chạy đến!"
Tôi rưng rưng nước mắt, khó mà tin nổi trợn mắt nhìn hắn.
Tôi còn đang suy nghĩ tại sao Tiết Xán lại không cúp điện thoại rồi vô cùng lo lắng lao đến, hắn thể mà vì thật sự nghe lời tôi nói, phải tin tưởng tôi, cho nên mới không xông đến đây?
Thấy cuối cùng tôi cũng ngừng khóc, Tiết Xán lại tức giận: "Nhưng em thì sao hả? Nói muốn anh tin tưởng em, mới một lúc như vậy thôi đã nhốt cả mình vào tủ quần áo rồi? Nếu không phải cuối cùng anh không kiềm chế được tìm đến đây, em chết thế nào cũng không biết! An Tố, em nghe kỹ cho anh, sau này em tuyệt đối không được phép rời khỏi tầm mắt anh một bước!"
Lúc này tôi mới chợt phản ứng lại.
Đúng rồi, con búp bê kia!
Tôi nhanh chóng lướt qua bả vai Tiết Xán, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Tiệp đang co rúm trong góc phòng run rẩy, trong lòng cô bé vẫn còn ôm con búp bê kia.
Con mắt đen như ngọc lưu ly kia của con búp bê trợn lên nhìn tôi chằm chằm, không biết có phải cảm giác của tôi có vấn đề hay không, tôi cảm thấy trong con mắt kia tràn đầy oán hận.
"Tiết Xán!" Tôi rất sợ con búp bê tà môn kia lại chạy mất, vội vàng nói: "Là con búp bê kia nhốt em vào! Cũng là con búp bê của nhà họ Chung."
Tiết Xán sửng sốt một lát, nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy con búp bê kia, sắc mặt thay đổi.
Một giây sau, cánh tay hắn ôm eo tôi, một tay kia vươn ra.
Trong nháy mắt, con búp bê này đã tuột khỏi tay Tiểu Tiệp, bay vào tay Tiết Xán.
"Hai người định làm gì?" Tiểu Tiệp sốt ruột vội vàng chạy đến. Nhưng Tiết Xán chỉ hạ mắt lạnh lùng liếc cô bé một cái là đã cố định cô bé ngay tại chỗ.
Tiết Xán cầm con búp bê, gần như không do dự chút nào, tay dùng sức giáng xuống.
Loảng xoảng.
Con búp bê sứ tinh xảo kia vỡ thành từng mảnh, rơi xuống đất.
"Không!"
Tiểu Tiệp kêu thảm thiết đau đớn, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng Tiết Xán cũng chẳng thèm liếc nhìn cô bé thêm một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mảnh vỡ trong tay, thấp giọng mắng: "Đáng chết, thế mà để cô ta chạy mất rồi."
"Chạy rồi sao?" Tôi ngẩn ra.
"Ừ, vừa nãy khi anh cứu em, hồn phách trốn trong đó hẳn đã chạy mất rồi." Tiết Xán lạnh lùng nói: "Có thể chạy trốn dưới mắt anh thì đạo hạnh cũng không tệ."
Nhìn chỗ mảnh vỡ này, tôi thật sự không nhịn được hỏi: "Tiết Xán, rốt cuộc hồn phách trong con búp bê này là ai vậy? Nghe cô ta nói
chuyện, hình như là người nhà họ Ninh, anh cảm thấy đó là ai?"Trong mắt Tiết Xán đột nhiên có một tia sáng quái dị, lóe lên rồi biến mất ngay.
"Anh không rõ lắm." Hắn nhanh chóng đáp lại.
Tôi mở miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Người nhà họ Ninh, được người nhà họ Chung gọi là cô chủ.
Trong lòng tôi đã có một suy đoán từ lâu rồi.
Nhưng tôi không dám nói ra khỏi miệng.
Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Tiệp đang hôn mê, bế cô bé lên giường.
Dù sao chỉ là bị hoảng sợ nên ngất xỉu, Tiểu Tiệp nhanh chóng tỉnh lại.
Cô bé mở mắt vừa nhìn thấy tôi đã mở miệng đòi cắn tôi, gầm thét: "Hung thủ! Cô là hung thủ giết bạn tôi! Tôi phải liều mạng với cô!"
Lần này tôi đã nhận được một bài học rồi, vội vàng tránh ra, nhưng cô bé vẫn giương nanh múa vuốt đòi nhào lên.
Tiết Xán sầm mặt lại, giữ chặt trán Tiểu Tiệp, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu Tiệp rõ ràng rất sợ Tiết Xán, không dám cử động nữa, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Trong lòng tôi luôn nghĩ đến thân phận của con búp bê kia, nên ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Tiệp: "Tiểu Tiệp, em có biết búp bê kia tên là gì không?"
Bình luận facebook