Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215-220
Tôi chi cảm thấy run sợ trong lòng.
Ai lại đi trộm thử tro cốt này chứ?
Tôi nghĩ mình nên nói cho Phương Tinh biết chuyện này, bèn mau chóng quay về cùng với Tiết Xán.
Nhưng khi quay trở lại làng Miêu, tôi phát hiện Phương Tinh không có ở trong phòng.
Không chi như vậy, mà Na Cô cũng không có ở đây.
Tôi không hiểu gì cả, cảm thấy có phần sợ hãi,
Sắc mặt Tiết Xán cũng trăm xuống, hần nhảy ra khỏi căn nhà người Miêu, nhìn thấy một người Miêu qua liền túm lại. đi
Người Miêu vốn hay gây gổ, bị Tiết Xán túm lấy lập tức tỏ vẻ hung hăn, nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng liếc qua, người đó bỗng nhiên nguội lạnh như rơi vào một hầm băng.
"Nói, Na Cố ở chỗ này có phải là vu sư trong làng của các người không?" Tiết Xán nói với vẻ mặt lạnh tanh
Người Miêu kia bắt đầu toát mồ hồi.
"Đúng vậy... Một låt sau, anh ta mới trả lời lại bằng tiếng Hán.
Sắc mặt của Tiết Xin ngày càng sa sầm: "Vậy anh có biết tại sao người Hán lại tới tìm gã không?"
Người Miêu kia tỏ vẻ nghi hoặc.
"Các người... không phải tới đế tìm ngôi miếu đó sao?" Anh ta hỏi.
Ngôi miếu đó?
Tôi cảm thấy chúng tôi cuối cùng cũng chạm được tới mục đích thật sự của Phương Tinh khi tới đây, lập tức chạy tới trước mặt tên người Miêu kia và truy hỏi: "Miểu nào?"
Vẻ mặt của người Miêu kia đột nhiên trở nên thành kính, anh ta hạ giọng nói: "Đương nhiên là miếu Nữ Thần, bắt đầu từ mấy năm trước, đã có một vài người Hân đến ngôi làng của chúng tôi, đều là để cầu xin Na Cổ dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần."
"Ngôi miếu Nữ Thần đó để cầu điều gì?"
"Tôi không biết" Tên người Miêu đáp.
Tiết Xán tỏ ra thiếu kiên nhắn, hån túm lấy cổ áo người Miêu và gần giọng nói: "Đừng giả ngu với tôi." Có lẽ vì sát khí trên người Tiết Xán quá nặng, người Miêu này có hơi sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi không nói dối, tôi chi biết là, gia đình nào trong làng có người chết đi, đều đến cầu xin Na Cổ này dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần. Tôi còn trẻ, ba me vẫn khỏe mạnh, chưa từng đi tới miếu Nữ Thần, cho nên thật sự không biết rốt cuộc miểu Nữ Thần có tác dụng gi!"
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Gia đình nào có người chết đều đi tới ngôi miếu đó?
Quả nhiên, việc Phương Tình tới đây có liên quan tới cái chết của ba cô ấy.
Điều này càng khiến tôi lo lắng không yên,
Tiết Xán biết không hỏi được điều gì có ích từ tên người Miêu này nữa, liền thả anh ta ra. Tên người Miêu hốt hoảng bỏ chạy.
"Tiết Xản, anh nói xem cái miếu này rốt cuộc là thứ gì?" Tôi không nhịn được hỏi Tiết Xán.
Tiết Xán lắc đầu đáp: "Pháp thuật của người Miêu hết sức cổ quái, anh cũng không rõ lắm. Nhưng cô bạn kia của em nhất định đã chuẩn bị rất kỹ càng để đi tới nơi đây, chúng ta có thể đi kiểm tra những thứ đồ cô ấy mang theo.
Hai mắt tôi sáng lên.
Phải rồi,
Trên đường tới đây, Phương Tinh không ngừng ôm lấy máy tính bảng và điện thoại của mình nghiên cứu, hån là sẽ tra được lý do cô ấy tới đây ở trong đó.
Tôi và Tiết Xán lập tức quay về phòng, bắt đầu lục tìm trong balo của Phương Tình.
Mặc dù tôi biết Phương Tinh rất ghét người khác đụng vào đồ đạc của cô ấy, nhưng giờ phút này, tôi chi sợ cô ấy làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, cũng chẳng thèm quan tâm nhiều chuyện như vậy,
Điều khiến tối thất vọng là, người số một trong lĩnh vưc cấu thả lần này lại thật sự rất cần thận, cô mang theo cả máy tính bảng và điện thoại di động, không hề để lại trong balo, ấy
Tôi đang chuẩn bị bỏ cuộc thì ánh mắt của Tiết Xán đột nhiên trầm xuống, hắn mọi từ trong balo của Phương Tình ra một cái túi nhỏ.
Tôi củi đầu nhìn, bên trong cái túi kia đều là đồ lót của Phương Tình.
Tôi lập tức tối sầm mặt mày, thật muốn tát vù một cái về phía Tiết Xáản: "Con quỷ già hảo sắc nhà anh làm gì.. anh, Nhưng chưa nói hết câu, tôi đột nhiên ngây cả người.
Bởi vì tôi lại thấy Tiết Xán bởi ra một chiếc hộp màu đen ở trong đống đồ lót của Phương Tình.
Tôi sững sờ.
Đây là thứ gì? Tại sao Phương Tình phải giấu nó trong túi đồ lót?
Cô ấy sợ chủng tôi phát hiện ra sao?
Tôi đưa tay muốn mở cái hộp ra, nhưng Tiết Xán đã túm tay tôi lại: "Đừng động vào.
"Đây là thứ gi?" Tôi nhìn vẻ mặt của Tiết Xán, liền biết hắn đã biết thứ ở trong cái hộp này là gì.
Tiết Xán hơi củi đầu, vẻ mặt.còn nghiệm trọng hơn lúc trước: “Đây là tro cốt của ba bạn em."
Tôi như bị sét đánh trúng, trọn mắt há hốc mồm.
Người lấy trộm tro cốt của ba Phương Tinh hóa ra là Phương Tình?
Sắc mặt tôi trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: "Phương Tinh mang theo tro cốt của ba cỏ ấy tới Vân Nam để làm gì?"
Tiết Xán đặt hũ tro cốt lên trên bàn, thấp giọng nói: "Nói một cách chính xác phải là cô ấy cất công tới đây để mang hũ tro cốt này tới.
Tiết Xán nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại một lát, hãn hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ba của bạn em chết từ khi nào nhỉ?"
Tôi suy nghĩ rồi đáp: "Sáu ngày trước thì phải.
Tiết Xán lập tức tỏ vẻ bừng tinh: "Mai là được bảy ngày rồi."
Tôi rùng mình, một câu cũng không nói nên lời.
Bảy ngày, chính là ngày mà linh hồn quay về nhà,
Nhưng Tiết Xán đã nói với tôi, việc linh hồn quay trở lại vào ngày thứ bảy không hề đúng. Bởi vì chi có oan hồn mới có thể quay về nhà vào ngày này. Còn linh hồn bình thường đã xuống âm tào địa phủ từ lâu để chuẩn bị đầu thai chuyến thế rồi,
Tuy rằng linh hồn sẽ không trở lại, nhưng truyền thuyết nói rằng linh hồn sau khi xuống âm tào địa phủ sẽ đứng ở đài Vọng Hương để nhin về cối trần khi mất được bảy ngày.
Sau khi bảo đảm trong lòng không còn chấp niệm, linh hồn mới rời khỏi đài Vọng Hương, sau đó uống canh Mạnh Bà và bước qua cây cầu Nại Hà,
Truyền thuyết dân gian nói đài Vong Hương này có thể nhìn thấy cõi trần, thật ra cũng chính là nơi linh hồn tiếp cận gần nhất với cõi trần, thậm chí có người còn nói, đây là một vết nứt giữa cõi âm và cõi dương.
Tôi đột nhiên nhở ra, khi đó tôi hỏi Phương Tình tại sao phải đi Vân Nam gấp như vậy, vẻ mặt của cô ấy rất sốt ruột, chi lầm bẩm nói: "Nếu không sẽ không kịp nữa."
Chẳng lẽ cô ấy muốn mang tro cốt của ba mình tới nơi đây trước ngày thứ bảy?
Nhưng mục đích của cô ấy là gi?
Một lúc sau, trong đầu tôi này lên một suy nghĩ hoang đường, bèn hỏi: "Cô ấy... không phải làm ba mình sống lại chứ?" là cô ấy muốn
Không phải là tôi giàu trí tưởng tượng, chi là tôi nhớ tới dáng vẻ khóc lóc muốn nói lời xin lỗi với ba của Phương Tinh thì cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiết Xán lắc lắc đầu: “Cho dù người Miêu có pháp thuật kỳ diệu cỡ nào, cũng không thể can thiệp vào chuyên sống chết"
Tôi hơi yên lòng một chút.
Nhưng vẫn thấy khiếp sợ.
Dù sao ngày này cũng quá đặc biệt, chuyển đi này của Phương Tinh chắc chắn có mục đích đặc biệt nào đó.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bây giờ tôi đang rất lo lắng, tay chân lóng ngóng, chi có thể nhìn về phía Tiết Xán một cách bất lực.
Tiết Xán năm lấy tay tôi.
Tay hắn lạnh như băng, nhưng tay tôi lúc này cũng lanh hệt như tay hắn.
"Em đừng lo, chờ bạn em trở về, chúng ta cứ làm ra vẻ không biết gì hết. Tiết Xán khẽ nói: "Chúng ta đợi cô ấy tới cái miếu kia thì lén đi theo rồi sẽ biết được rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì"
"Cái gì?" Tôi gần như nhảy dựng lên. Nhưng nếu việc cô ấy làm rất nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy mạo hiểm được?"
"Em cảm thấy cứ cho rằng chúng ta nói cho cô ấy biết chúng ta tìm được hũ tro cốt rồi thì cô ấy sẽ nói cho chúng ta biết mục đích của cô ấy sao?" Tiết Xán hỏi ngược lại.
Tôi nghẹn họng.
Không sai, với thái độ khác thường gần đây của Phương Tình mà nói, e rằng cô ấy thật sự sẽ không nói cho tôi biết đâu.
"Chúng ta đánh cô ấy ngất đi rồi đưa cô ấy về đây" Tôi nghĩ ra một phương pháp bạo lực.
"Vây e rằng cô ấy sẽ hận em cả đời đấy." Sắc mặt Tiết Xán vẫn thản nhiên như trước: "Nếu em không còn cần đến người bạn này nữa, cũng vẫn có thể coi là một phương pháp,
Tôi lại cứng đờ cả người.
Nhớ đến mấy ngày gần đây Phương Tinh chuẩn bị cho chuyến du lịch này, thái độ cổ chấp đến mức gần như điên cuồng, tôi biết, nếu tôi ngăn chuyên cô ấy muốn làm lần này, chi sợ cô ấy không chi đơn giản cắt đứt quan hệ với tôi không đầu.
E răng cô ấy sẽ thật sự hận tôi cả đời đấy.
Nghĩ đến đây, tôi chi có thể chấp nhận, quả thật có lẽ phương pháp của Tiết Xán là thích hợp nhất rồi.
Nhưng sự lo lắng trong lòng tôi vẫn không hề giảm đi.
Tiết Xán nhận ra sự lo lắng của tôi, ôm tôi vào trong lòng.
Thân thế của hắn lạnh như băng, giống như một liều thuốc an thần, khiến trải tim hoảng loạn của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Đừng lo lắng, không phải người Miêu kia đã nói rồi đó sao? Bọn họ ở đây, chi cần có người chết đều sẽ đi đến cái miếu kia. Đã nhiều năm như vậy mà vẫn không xây ra chuyện hôn loạn gì, em đừng quá lo lång. Tiết Xán an úi tôi: “Đển lúc đó chúng ta cứ đi theo rồi xem tình hình mà liệu.”
Tôi gật đầu.
Khi đêm đã khuya, Phương Tình và Na Cổ mới quay về
Tôi và Tiết Rắn trốn trong phòng, nghe thấy Na Cổ nói chuyện với Phương Tinh.
"Tôi đã chi rõ đường đi rồi, ngày mai tôi không thể cùng đi với cô được, tự cô phải đi một mình mang đồ đến đó. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được mở cửa."
Na Cổ nói vô cùng cẩn thận, tôi và Tiết Xán đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau. quay ấy Tai sao lại nói như thế?"
"Trong khu rừng này có thuật Kỳ Môn Độn Giáp, rõ ràng là không muốn để cho người bên ngoài tim được ngôi miếu thần nữ kia"
Trong lòng tôi trầm xuống.
Từ những kinh nghiệm kỳ quải gần đây của tôi cho thấy, từ lâu tôi đã phát hiện ra, càng là thứ thần bí lại càng nguy hiểm, ngôi miêu này không biết rốt cuộc lại cất giấu bí mật lớn đến mức nào?
Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, rẽ một lần, cây cối trước mặt đột nhiên ít đi, lộ ra một khoảnh đất trống.
Trên bãi đất trống, ảnh trăng chiếu rọi một bóng dáng tối tăm.
Tôi lên dây cót tinh thần.
Đã đến miếu rồi.
Càng đến gần hơn, nhờ vào ảnh trăng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ngôi miêu này.
Tôi hơi sững ra.
Vốn đĩ tôi cho rằng, ngôi miếu này đã thần bí như vậy, còn có cái thuật Kỳ Môn Độn Giáp gì đó bảo vệ thì cũng nên là một ngôi miếu đăng hoàng đồ sộ.
Nhưng căn nhà trước mặt tôi đây, dùng từ "căn nhà" để hình dung là cũng vẫn còn quả khách sáo, quả thật chỉ là một căn phòng gỗ nhỏ.
Căn phòng này chỉ dùng cọc gỗ sơ sài so le dựng lên, nóc phòng cùng lắm cũng chỉ dùng có dại phủ lên,
trông tồi tàn không còn lời nào để diễn tả
Rất khó tưởng tượng ra một căn phòng vừa bấn vừa tàng như vậy thì cung phụng loại thần nữ gì?
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Phương Tình đến đây, cô ấy không giát mình chút nào, quen đường thuộc lối đi về phía trước.
Tiết Xán im hơi lặng tiếng đưa tôi đến gần
Vốn đĩ tôi cho rằng Phương Tinh sẽ đi thẳng vào bên trong, nhưng không ngờ cô ấy đột nhiên dừng bước.
Tôi và Tiết Xán cũng vội vàng tháng gấp.
Dưới ảnh trăng, tôi nhìn thấy Phương Tình lấy tro cốt của ba có ấy từ trong lòng ra. Tôi còn chưa kịp hiểu cô ấy định làm gì, cô ấy đã đột nhiên mở hộp ra, bốc một năm tro cốt, rắc bên
ngoài cửa.
Tôi ngần ra.
Cô ấy rắc tro cốt của ba mình sao?
Rõ ràng Phương Tinh cũng hơi sợ hãi, tôi nhìn thấy bàn tay rắc tro của cô ấy không ngừng run rẩy, dưới ảnh trăng, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Cô ấy không rắc hết toàn bộ tro cốt mà chi rắc một vòng, sau đó lại cẩn thận đậy nắp hộp, đi vào trong miếu.
Tôi và Tiết Xin hiểu được, đến lúc này, chúng tôi cũng nên xuất hiện rồi.
Vì vậy ngay trong khoảnh khắc Phương Tinh định đóng cửa lại, chúng tôi cùng lách mình vào theo,
"AL"
Sau khi Phương Tinh bước vào miếu, ban đầu định đóng cửa lại, nhưng không ngờ đột nhiên có hai người đi theo vào, nhất thời hoảng hốt hét lên.
"Suyt, là bọn tớ. Tôi kéo cô ấy đang láo đảo lại, nói rõ thân phận.
Nhờ vào ánh trăng chiếu vào cửa miếu, Phương Tình nhận ra chúng tôi, ngây người: "Tổ Tổ, tại sao các cậu lại..."
Lúc này tôi cũng lười tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn nữa, nói thẳng vào trọng điểm: "Phương Tinh, cậu nói thật với tớ, rốt cuộc cậu đến chỗ này là để làm gì?"
Phương Tinh như con cá mất nước, miệng khép rồi lại mở, cuối cùng cũng không nói nổi một câu.
Cuối cùng, cô ấy tựa như đã nản lòng, nói: "Hai người đóng cửa lại trước đi, tớ sẽ nói cho hai người biết Lúc này cánh cửa kia đang mở, gió bên ngoài thối mạnh, hất tung tro cốt trên đất lên, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không suy nghĩ quá nhiều, chi đóng cửa lại theo lời Phương Tinh.
Không ngờ, vừa đóng cửa lại, ảnh trăng đã không chiếu vào nữa, toàn bộ ngôi miếu lập tức rơi vào cảnh tối đen như mực.
Ở cái nơi kỳ quái tối như hũ nút này, trong lòng tôi vô cùng hoang mang, lập tức lấy điện thoại di động ra, chiếu sáng.
Nhưng ngay khi tôi bật đèn pin trên điện thoại di động lên thì đột nhiên phát hiện, điện thoại di động của tôi không có tín hiệu, Ngôi miếu này quả nhiên có gì đó quái lạ,
Tôi cảnh giác mượn ánh sáng của điện thoại di động, đầu tiên quan sát miếu thờ xung quanh chúng tôi một chút.
Tuy bên ngoài nhìn qua rách rưới, nhưng bên trong quả thật là kiểu cách của miếu thờ.
Nơi trung tâm không gian nhỏ hẹp này thờ cúng một bức tượng thần được đáp bằng đất, trồng không tinh xào lãm, màu sắc rất đậm, không hề giống với tượng thần đoan trang của người Trung Nguyên mà đậm hơi thở của Nam Cương.
Tôi đi vào một chút, muốn xem rốt cuộc trong miếu này đang thờ cúng loại thần nữ gì.
Nhưng vừa đến gần tôi đã không nhịn được hít vào mội hơi khí lạnh,
Pho tượng trước mặt này, thay vì nói là tượng thần, châng thà nói là yêu quái còn chính xác hơn.
Chi thấy pho tượng kia cao bằng người thường, mặc quần áo giống trang phục của phụ nữ tộc Miêu, ngoại trừ việc lộng lẫy sang trọng hơn thì cũng không nhận ra có gi đặc biệt.
Nhưng điều này cũng không khiến tôi sợ hãi.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là gương mặt của nó.
Nói chính xác hơn là tôi hoàn toàn không nhìn thấy mặt của nó.
Chi thấy pho tượng này giống như Quan Âm nghìn tay của người Trung Nguyên, có rất nhiều tay, từ hai bên thân thể vá phần lưng vươn ra.
Có điều khác với tay của Quan Âm nghìn tay, tất cả cánh tay của pho tượng này đưa vào trong, che trước mặt mình.
Cho nên chúng tôi hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của pho tượng kia, những gì tôi nhìn thấy chi có vô số cánh tay chất thành một đống khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Thế này thì tính là thần nữ gì chứ? Đúng là yêu nữ
Trong ngôi miếu này không ngờ lại thờ phụng thứ tà môn như vậy, khiến tôi không nhịn được càng cảm thấy đáng nghi.
Phương Tính đến nơi như vậy, rốt cuộc là định làm gì?
Tôi xoay người đang định quay sang chất vấn Phương Tinh, nhưng tôi vừa xoay người, đèn pin trên điện thoại di động chiếu lên mặt Phương Tình, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, cô ấy đang cười.
Nụ cười đó lộ chút về căng thẳng, nhưng lại có phần giống như vừa trút được gánh năng.
Sự lo lăng trong lòng tôi ngày càng tăng lên, chất vấn Phương Tinh càng nghiêm túc hơn nữa: "Phương
Tình, cầu mau nói đi, rốt cuộc là cậu đến đây để làm cái gi?"
Bây giờ sắc mặt Phương Tinh vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng so với ban näy dường như đã không còn lo làng như trước nữa, cô ấy bình tĩnh đáp lại: "Tớ đến gặp ba tớ, muốn nói xin lỗi với ông ấy
Tuy trước đó tôi đã đoán được Phương Tình đến chỗ này là có liên quan đến ba của cô ấy, nhưng khi chính tai tôi nghe thấy lời nói của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát
"Cậu nói linh tính gì thế?" Tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Ba cậu đã đi rồi, sao cậu còn nói xin lỗi ông ấy được nữa chứ?". Phương Tình lắc đầu, nói: "Tớ muốn xin lỗi với hồn phách của ông ấy
Thái độ của Phương Tinh vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ riêng sự bình tĩnh này đã khiến lòng tôi không tránh khỏi sợ hãi.
"Hồn phách của ba cậu đã vào địa phủ rồi, cậu định xin lỗi thế nào? Tôi hoảng hốt, gần như không kịp suy nghĩ chút nào đã buột miệng thốt ra,
Lần này, sắc mặt Phương Tinh hơi thay đổi.
"Làm sao cậu biết được hồn phách ba tớ đã vào địa phủ rồi?"
Tớ.. Tôi hơi không biết phải trả lời thế nào.
"Là tôi nói cho cô ấy biết." Lúc này, Tiết Xán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng
Phương Tình nhìn về phía hắn, hắn vẫn bình tĩnh như trước nói: "Tôi thông thạo một số đạo thuật Cho nên tôi có thể bảo đảm với cô, hồn phách của ba cô đã vào địa phủ rồi, tôi không biết người Miêu kia nói gi với cô, nhưng đều là lừa gạt cô thôi, cô không thể nào gặp lại ba cô được nữa.
Tiết Xin nói huych toẹt ra, vốn đĩ tôi cho rằng Phương Tình sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng không ngờ được, sau giây phút kinh ngạc ban đầu, cô ấy chỉ lắc đầu:
Tớ biết ba tớ đã vào địa phủ rồi." Phương Tình thán nhiên nói.
Tôi sứng sốt.
Vốn đĩ tôi cho rằng, Phương Tinh bị phù thủy người Miêu tên là Na Cố kia lừa gạt, cho rằng hồn phách ba minh vẫn còn lang thang ở nhân gian cho nên cô ấy mới đi tìm ông ấy để xin lỗi,
Nhưng mà cô ấy lại nói cô ấy biết rõ ba mình đã vào địa phủ rồi?
"Vậy làm sao cậu còn có thể xin lỗi với hồn phách của ông ấy được nữa chứ?" Tôi không đoán ra được rốt cuộc Phương Tình đang suy nghĩ gì, không nhịn được hơi nóng nảy,
Phương Tình ngẩng đầu nhìn về phia tôi.
Tai sao?" Cô ấy hỏi ngược lại.
"Bởi vì.." Tôi sốt ruột định nói gì đó, nhưng Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên đối sắc mặt.
"Chẳng lẽ cánh cửa này. Tiết Xán buột miệng thốt ra, tôi vội vàng nhìn về phía hắn, phát hiện ánh
hån lóe lên sự kinh ngạc.
Trong lòng tôi đột nhiên giống như bị đập một gậy. mắt Rất hiếm khi tôi nhìn thấy Tiết Xán kinh ngạc như vậy. Tôi cũng không dám tưởng tượng là chuyện gì sẽ khiến hắn có phản ứng dữ dội như vậy
Tôi hơi hoảng hốt, nắm chặt Tiết Xản hội "Ngôi miếu này rốt cuộc là thế nào?"
Tiết Xán liếc mắt nhìn chắm chăm Phương Tình, rồi lại quay về phía tôi, sắc mặt nghiêm trọng: "Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi, điểm then chốt không phải là ngôi miếu này, mà chính là cánh cửa này.
Tôi sứng sốt: "Cảnh cửa này làm sao?"
"Nếu anh đoán không sai Tiết Xán thấp giọng nói: "Nơi cánh cửa này kết nối chính là khe nứt của địa phủ.
Tôi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Sao, sao điều này có thể được chứ?” Tôi không muốn tin tưởng.
Tiết Xán giải thích: "Cải gọi là âm tào địa phủ đều không thực sự năm dưới lòng đất, nói chính xác hơn, nó là một không gian đồng hành với dương giới. Nếu là không gian, thì giống như những đồ vật mà em nhìn thấy hàng ngày như cái bàn, cái ghế vậy, trái qua thương tổn cũng sẽ sinh ra khe hở, khe nứt."
Tôi nghe thấy mà như đang lot vào sương mù, chỉ gật đầu nói: "Anh nói tiếp đi."
"Mỗi khi giữa dương gian và âm gian xuất hiện sức mạnh khống lồ va đập vào, giữa hai không gian sẽ xuất hiện khe nút Tiết Xán tiếp tục nói: "Rất nhiều người đã từng nhìn thấy âm binh mượn đường, thật ra chính là khí khe nứt âm gian bị mở ra. Dịp lễ quỷ mỗi năm cũng chính là lúc khe nứt âm gian mở rộng nhất
Tôi hơi hiểu ra: "Cho nên cảnh cửa này chính là một khe nứt?
"Ứm" Tiết Xán lại nhìn về phía Phương Tinh: "Hơn nữa nếu anh đoán không sai, nơi khe nứt này kết nối, cũng chính là đài Vọng Hương của địa phủ
Thân thể tôi láo đảo, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra,
Đăng sau cánh cửa này, ngoại trừ rừng cây mà chúng tôi vừa đi ngang qua kia, vẫn còn tồn tại một không gian khác mà chúng tôi không nhìn thấy.
Nơi gọi là đài Vọng Hương của cõi âm chính là nơi mà tất cả hồn phách đều tập trung đứng ở đó khi mất được bảy ngày đầu tiên.
Cho nên Phương Tinh vội vàng đến nơi này khi ba cô ấy vừa mất được bảy ngày, chính là vì muốn xin lỗi ông ấy khi ba cô ấy bước lên đài Vọng Hương.
Tôi vội vàng nhìn về phía Phương Tinh, giận dữ nói: "Phương Tinh! Có phải cậu điễn rồi hay không hà? Câu cho răng khe nứt giữa âm gian và dương gian này đơn giản như vậy sao? Cậu mau đi theo tớ!"
Tuy tôi không biết rốt cuộc khe nứt này là thế nào, nhưng kinh nghiệm kỳ quái trong mấy ngày gần đây nói cho tôi biết, loại chuyện như âm dương này tuyệt đối không thể làm bừa được.
Thông qua khe nứt này nói chuyện với một người đã không còn ở lại thế giới này nữa là quả nguy hiểm, chi không cẩn thận một chút thôi sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Tôi không thể để cho Phương Tinh mạo hiểm như vậy,
Nói xong tôi lập tức kéo Phương Tinh đi về phía ngoài.
Nhưng cô ấy không nhúc nhích chút nào.
Tôi quay đầu nhin về phía Phương Tinh, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi,
Chi thấy dưới ánh đèn yếu ớt của điện thoại, cô ấy đột nhiên lại nở nụ cười.
Trong nụ cười của Phương Tinh lộ chút sợ hãi, khẩn trương, nhưng nhiều hơn cả là mong đợi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bạn thân của mình cười lên lại đảng sợ đến như vậy,
Tố Tố, đã muộn rồi. Cô ấy thấp giọng nói: "Từ khoảnh khắc hai người đóng cửa lại, chủ pháp cũng đã bắt đầu rồi."
Mặt tôi giờ đã cắt không còn giọt máu.
Cuối cùng tôi cũng đã biết được, tại sao vừa nãy Phương Tình lại vội vàng bảo tôi đóng cửa lại trước đã.
Rắc tro cốt xong, đóng cửa lại, thuật pháp này cũng đã hoạt động rồi,
Tôi vội vàng nhìn về phía Tiết Xán, muốn xem xem hắn có cách gì hay hơn không, nhưng lại chỉ thấy đôi mất hẳn nhìn về phía cánh cửa gỗ xấu xí kia, bất ngờ mở miệng nói: "Đến rồi."
Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cải gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng "ken két".
Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như móng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.
Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mất Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.
"Ba! Có phải ba đấy không?" Phương Tinh gào lên như mất kiểm soát: "Có phải ba ở bên ngoài hay không?"
Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.
"Tình Tình? Là con sao? Thật sự là con sao?"
Sắc mặt tôi thay đổi.
Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.
Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tình hay sao?
Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?
Tôi nhìn về phía Tiết Xán, chỉ thấy hãn gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.
Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: "Ba... Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi... Xin lỗi... Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu... Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba. Ba là người ba mà con yêu thương nhất.
"Con bé ngốc này. Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: "Đương nhiên ba rõ."
Phương Tinh giống như trút được gánh nặng, hoàn toàn khóc rống lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này mắt cũng đỏ hoe, ít nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu có ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có thể coi là một chuyện tốt,
biết Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cái gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng "ken két".
Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như mỏng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.
Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mắt Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.
"Ba! Có phải ba đẩy không?" Phương Tình gào lên như mất kiểm soát: "Có phải ba ở bên ngoài hay
không?"
Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.
"Tình Tinh? Là con sao? Thật sự là con sao?"
Sắc mặt tôi thay đổi.
Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.
Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tinh hay sao?
Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?
Tôi nhìn về phía Tiết Đen, chi thấy phần gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.
Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: "Ba... Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi... Xin lỗi... Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu... Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba... Ba là người ba mà con yêu thương nhất..."
"Con bé ngốc này..." Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: "Đương nhiên ba biết ro..
Phương Tinh giống như trút được gánh năng, hoàn toàn khóc rống lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này måt cũng đỏ hoe. It nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu cô ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có coi là một chuyện tốt thể Phương Tình khóc đến mức không nói nối một câu, ông Phương đứng ngoài cửa, trong giọng nói đã có mấy phần lo lắng,
"Tình Tình, ba phải đi rồi, con thay ba gửi lời chào đến me con."
Dứt lời, giọng nói của ông Phương đã càng ngày càng nhỏ, dường như sắp phải rời đi,
"Bal"
Phương Tình đột nhiên đứng bật người dậy, cố gắng bảm vào cửa, kêu gào: "Không! Ba đừng đị! Con vẫn còn có lời muốn nói với ba mà!".
Nhưng bên kia cảnh cửa đã không còn giọng nói của ông Phương nữa
Lúc này Phương Tinh hoàn toàn sụp đổ rồi.
"Ba!"
Chi nghe thấy cô ấy kêu thảm một tiếng, dường như không suy nghĩ chút nào, vươn tay đấy cửa ia.
Trong phút chốc ấy, tôi cảm thấy dường như minh vừa ngã vào hầm bằng, toàn thân lạnh ngắt!
Tôi đột nhiên nhớ khi tối Na Cổ đã từng dặn dò Phương Tinh.
Tuyệt đối không được mở cánh cửa kia.
Lời dặn dò đó rất thận trọng, lông tóc trên gáy tôi lập tức dựng đứng lên
"Phương Tinh! Không được mở cửa!" Tôi gào lên một câu rồi lao về phía Phương Tình.
Động tác của Tiết Xin bên canh còn nhanh hơn, tôi chi nhìn thấy một bóng trắng xet qua, hắn đã vọt đến trước cửa,
Nhưng Phương Tình lại chi cần một động tác đấy cửa mà thôi, chúng tôi có nhanh hơn nữa cũng không đuối kịp cô ấy.
Trong chớp mắt chi nghe thấy một tiếng kèn kẹt nặng nề.
Cánh cửa đã mở ra
Đầu óc tôi hoàn toàn hồn loan, chỉ cảm thấy khi cánh cửa kia mở ra, một luồng gió âm u dữ dội tràn vào ngôi miếu nhỏ hẹp này.
Lúc này Tiết Xán đã xoay người, đi tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng như sợ sẽ có thử gì đó xuất hiện làm hại tôi vậy. Còn Phương Tình ở bên kia, sau khi mở cửa dường như cũng đã nhận ra mình vừa làm chuyện gì, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng một lòng nghĩ đến ba mình, cô ấy vẫn láo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.
"Phương Tinh!" Tôi gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo cùng với Tiết Xán.
Vốn dĩ tôi cho rằng bên ngoài cánh cửa này hắn sẽ có thể có thứ gì đó đáng sợ, nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là bên ngoài cánh cửa vẫn là rừng cây rậm rạp và ánh trăng lạnh lẽo như trước.
Giống hệt như lúc chúng tôi bước vào.
Tôi không khỏi ngây người.
Tại sao lại thế này?
Không phải là không được mở cửa ra sao?
Nhưng tại sao sau khi mở cửa vẫn không có gì xảy ra cả.
Phương Tình vẫn chạy xung quanh như điên, miệng gào to: "Ba ơi! Ba, ba đang ở đâu vậy?"
Lúc này tôi không rảnh quan tâm đến cô ấy, chi năm chặt tay Tiết Xán hôi: "Cánh cửa này mở ra rồi, liệu có hậu quả gì không?"
Lúc này sắc mặt Tiết Xin cũng nặng nề hơn mấy phần, hắn không vội vàng xông ra bên ngoài xem xét, ngược lại hắn lui về bên cạnh cửa, ngón tay thon dài xẹt qua mép cửa.
Đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, chi có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau thấu tim gan của Phương Tình.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng từng giây từng phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Châng lẽ Na Cổ nói phóng đại lên thôi, thật ra khi mở cửa hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cá? Ngay khi tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt,
buột miệng kêu lên: "Không xong rồi, cánh cửa này là phong ấn, đi nhanh lên!”
Dứt lời, thậm chí hắn còn không cho tôi có cơ hội đặt câu hỏi, ôm eo tôi phóng về phía rừng cây trước mặt.
"Còn Phương Tình!" Tôi sốt ruột kêu lên.
Tiết Xán cũng nhày đến bên cạnh Phương Tình, trực tiếp túm chặt cổ cô ấy, mang theo hai người chúng tôi nhày vọt vào bóng đêm. Vốn dĩ Phương Tinh muốn chống lại, nhưng nhìn thấy Tiết Xán đang di chuyển với tốc độ không phải của con người, cô ấy sợ đến mức không nói nổi một câu.
Mấy người chúng tôi đã sắp vọt vào trong rừng cây bên cạnh, đột nhiên tôi nghe thấy sau lưng mình
vang lên một tiếng nổ ầm vang.
Rất giống như âm thanh nứt vỡ của thứ gi đó.
Tôi vội vàng liếc nhìn miếu thờ đăng sau qua bả vai Tiết Xán.
Vừa nhìn xong sắc mặt tôi đã trăng bệch ra,
Thứ nứt vỡ lúc nãy chính là pho tượng được thờ củng trong miếu kia!.
Chi thấy lớp bùn đất bên ngoài pho tượng kia nhanh chóng tách ra, trong nháy mắt đã lộ ra thứ gì đó bên dưới lớp bùn đất.
Nhìn thấy thứ kia, tôi hét lên một tiếng.
Thứ lộ ra ngoài lớp bùn đất nứt vỡ là một con quái vật giống pho tượng kia y như đúc.
Cùng một cách ăn mặc giống người Miêu, cùng là nhiều tay, cùng là gương mặt bị bàn tay che kin.
Tôi che miệng lại mới ngăn mình không kêu lên thành tiếng.
Ngôi miếu này không chỉ thờ cúng một pho tượng, mà lại là chính chủ nữa cơ!
Trên thế giới này thật sự có thứ quái vật như thế này sao!
Rốt cuộc nó là cái gì? Là quý? Là yêu? Hay là người dị dạng?
Mặc dù Tiết Xản không quay đầu lại, nhưng rõ ràng hãn cũng biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, bước chân cảng lúc càng nhanh hơn.
Nhưng không ngờ động tác của quải vật kia cũng không chậm một chút nào,
Chỉ thấy nó đột nhiên từ trên đài đặt tượng nhảy bật lên, phóng như bay về phía chủng tôi.
Tuy mặt nó đã bị che kín, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy được, lập tức vợt thẳng về phía chủng tôi.
Nhưng Tiết Xán đương nhiên không ngồi yên mà nhìn, tuy mang theo hai chúng tôi nhưng vẫn nhanh hơn nó, khoảng cách càng ngày càng lớn.
Trong lòng tôi đang định thở phào, đúng lúc này bên cạnh tôi đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của Phương Tinh
"Ba!"
Tôi giật mình, Või vàng nhìn về phía Phương Tình đang ở trong tay Tiết Xán kia.
Chi thấy lúc này cô ấy vui mừng nhìn về phía nữ quái vật kia,
Cô ấy đang nói nữ quái vật kia là ba sao?
Tôi thầm rủa trong lòng, thắng thừng quát lên: "Phương Tình, mẹ kiếp cậu mù rồi à? Con quái vật kia có chỗ nào giống ba cậu chứ hả?"
Tôi đoán Phương Tình trúng phải ma chướng của nữ quái vật kia rồi, đang định mång cho cô ấy tinh ra, không ngờ cô ấy đã giấy giua dữ dội, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi tay Tiết Xán.
Lúc này Tiết Xán mang theo hai chúng tôi chạy như bay, lực chủ ý đương nhiên nghiêng về phía tôi nhiều hơn, hoàn toàn không ngờ Phương Tình lại đột nhiên giãy giụa,
Bởi vì quả mức đột ngột, Tiết Xán không chuẩn bị kịp nên để Phương Tinh thoát khỏi tay hãn thật.
Phương Tinh!" Tôi kêu lên: Tiết Xán, mau dừng lại! Phương Tinh!"
Thân thế của Tiết Xán đột nhiên dừng lại, quản tính khổng lồ khiến trái tôi gần như nhảy ra ngoài,
Bên kia, sau khi Phương Tình ngã xuống mặt đất đã lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía nữ quái vật kia. Nhưng mới chạy được mấy bước, cô ấy dường như đột nhiên nhìn thấy rõ quái vật trước mặt, sắc mặt thay đổi: "A!"
Cô ấy kêu một tiếng thám thiết định lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ của cô ấy làm sao so được với quái vật kia.
"Tiết Xán!" Thấy Phương Tình sắp bị quái vật kia đuổi kịp, tôi lòng nóng như lửa đốt, chi có thể xín Tiết Xán giúp đỡ. "Cứu Phương Tình với!"
"Chết tiệt" Tiết Xán sầm mặt, sau khi thấp giọng mãng một câu mới vội dặn dò tôi: "Em đợi ở đây, không được đi lung tung.
Dứt lời, mũi chân hắn nhón một cái đến trước mặt Phương Tình.
Chi thấy Tiết Xán một tay túm chặt Phương Tình, ném có ấy bay về phía tôi,
Một lần nhảy một lần ném này lưu loát liền mạch chi xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng chi trong một nhảy mät như vậy, nữ quái vật kia cũng đã vọt đến bên cạnh Tiết Xán.
Tôi cuống quýt đỡ được Phương Tình bị ném đến, còn chưa kịp đến đỡ cô ấy dậy đã cảm giác được một luồng gió âm u dữ dội thổi đến!
Tôi vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Xán cách đó không xa đã chiến đấu không phân thắng bại với nữ quái vật kia rồi.
Động tác của cả hai người đều cực kỳ nhanh, tôi phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ động tác của bọn họ.
Chí thấy nữ quái vật kia đã di chuyển một đôi tay ra khỏi mặt mình, dùng để tấn công Tiết Xán.
Nhưng quý khí của Tiết Xin bốc lên cuồn cuộn, trong nháy mắt đã chặt đứt hai cánh tay nữ quái vật đang vươn về phía mình. Nữ quái vật kêu một tiếng thì thám như đứt gan xẻ ruột, tôi nhìn thấy máu tươi vẩy ra tung tóe, nó nghiêng ngả lào đảo lùi lại mấy bước,
Rất nhanh sau đó nó lại di chuyển mấy cánh tay khỏi mặt mình. Lần này nó càng kiêng dè Tiết Xán hơn nữa, trực tiếp vươn ra bốn cánh tay.
Tôi đếm sơ sơ, thấy trên người nữ quái vật kia phải có ít nhất mười cánh tay, tức là nó có ít nhất mười cánh tay, lúc này tổng cộng sáu cảnh tay đã rời khỏi khuôn mặt rồi, mặt đã loáng thoáng lộ ra hai gò má.
Tôi vốn cho rằng gương mặt thật của nữ quái vật này hẳn phải xấu xí chết khiếp, nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là, hai gò má lộ ra ngoài lúc này trắng nõn nà.
Ngay khi tôi còn đang kinh ngạc với da thịt min màng của nữ quái vật này, Tiết Xán đã gọn gàng chặt đứt thêm bốn cảnh tay của nữ quái vật.
Quy khi mãnh liệt, không thể nghi ngờ là Tiết Xán hoàn toàn chiếm ưu thế.
"Tổ... Tổ Tổ.." Lúc này Phương Tình bên cạnh tôi cũng đã sợ hãi đến mức choáng váng rồi, cuối cùng nhỏ giong mở miệng: "Người bạn trai này của cậu... rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Hắn. Hắn là người sao?
Tôi ngẩn người, đột nhiên hơi không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu trước đây, tôi còn có thể thoái thác nói Tiết Xán chi là đạo sĩ linh tinh gì đó, nhưng lần này hãn đã thể hiện hết rồi, thứ sức mạnh không phải của con người này, bất kể thế nào tôi cũng không thể nói dổi cho qua được nữa rồi.
Chi sợ cũng chỉnh vì nguyên nhân như vậy, mặc dù Tiết Xán năm chắc có thể giải quyết được nữ quái vật này, nhưng trước đó cũng không muốn ra tay, sợ rằng sẽ bại lộ thân phận của mình.
Tôi nhìn về phía Phương Tinh, trịnh trọng nói: "Phương Tinh, chuyện này cậu không thể nói cho người khác biết được, biết chưa?"
Nếu như nói Phương Tinh đã từng là một thanh niên ba tốt tôn sùng khoa học, nhưng có lẽ vì chuyên của Nhậm Oánh trước đó, lúc này lại đến việc của ba cô ấy, thi cô ấy đã có nhận thức mới với những chuyện quỷ quái này rồi.
Thấy sắc mặt tôi nghiêm trọng, cô ấy cũng gật gật đầu, nhưng do dự rất lâu, cô ấy vẫn nói: "Nhưng mà Tổ Tổ, người và quý khác nhau... Hai người các câu..."
Mặt tôi cũng hơi hơi cứng đờ.
Đạo lý này, Tạ Phong Tiêu cũng đã từng nói với tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu.
Người và quý khác nhau, tuy rằng vì bát tự và mệnh cách kỳ lạ của tôi mà có thể làm đám cưới ma với Tiết Xăn, cũng sẽ không bị quỷ khí của hân gây thương tốn, nhưng hai chúng tôi xết cho củng vẫn là người của hai thế giới khác biệt.
Vi du như, đối với hắn mà nói, thời gian đã dừng lại, bất kể là mười năm, một trăm năm, thàm chí là một nghìn năm, hắn cũng vẫn sẽ có dáng vẻ như vậy.
Tuấn tủ hơn người, đứng trên tất cả sống chết của con người.
Nhưng còn tôi thi sao?
Chẳng qua chỉ là một cô gái cực kỳ bình thường, bây giờ còn đang trong độ tuổi thanh xuân, nhưmg mấy năm nữa sẽ sinh ra nếp nhắn, thậm chỉ cuối cùng sẽ bị cái chết căn nuốt từng chút từng chút mot
Cùng năm tay nhau, ở bên nhau cho đến lúc bạc đầu, đối với tôi và Tiết Xán mà nói, là hy vong quả xa vời.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi đau đớn.
Nhưng bầy giờ rõ ràng không phải lúc để tôi lo nghĩ vẩn vơ đau buồn về những chuyên này,ngay khi tôi và Phương Tinh nói chuyện với nhau, trận chiến của Tiết Xản bên kia dường như cũng đã đi đến hồi kết
Chỉ thấy nữ quái vật kia lúc này chi còn một đôi tay vẫn đang che kin mặt mình, những cảnh tay côn lại đều đã bị Tiết Xăn chặt đứt rồi.
Tôi gần như có thể nhìn thấy gương mặt nó xuyên qua khe hở của những ngón tay
Nhưng tôi vừa nhìn đột nhiên đã cảm thấy hơi khó thở,
Gương mặt này, tại sao lại hơi quen như vậy..
Tôi còn chưa kip suy nghĩ nhiều đã nhìn thấy trên mặt Tiết Xán hiện lên một tia không kiên nhân.
Chỉ thấy hãn phi người lên, toàn thân đột nhiên rơi xuống, vung tay lên, một luồng quy khí sắc bên kem theo linh lực trực tiếp chém về phía nữ quái vật kia.
Nữ quái vật kia lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn!
Máu tươi bản ra khấp nơi, trên người nó lập tức xuất hiện vô số vết máu, một giây sau, thân thể giống như bị sợi dây không nhìn thấy nào đó xet qua, cắt thành từng mảnh!
Bao gồm cả hai tay mà nó vẫn luôn che kin gương mặt kia.
Cảnh tay nhanh chóng bị cất đi, gương mặt của nó cuối cùng cũng đã lộ ra
"A Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó, tôi không kiềm chế được lùi lại một bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Tổ Tố! Phương Tinh vội đỡ lấy tôi, vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nhưng tôi không nói được một câu nào,
Chi thấy gương mặt nữ quải vật vừa lộ ra ngoài, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Gương mặt xinh đẹp đó, tôi mãi mãi nhớ rõ, mãi mãi cũng không thể nhìn lầm được.
Là gương mặt của Ninh Hoan Hoan.
Không chi có tôi, Tiết Xán cũng hoàn toàn ngẩn ra.
Nhưng chỉ trong phút chốc lơ đãng như vậy, tôi đã nhin thấy trên gương mặt xinh đẹp kia của Ninh Hoan Hoan lộ ra một nụ cười nham hiểm,
Ngay sau đó, nó gào lên một tiếng, gió âm u cuồn cuộn nổi lên, nó nhào phía Tiết Xán.
Rõ ràng Tiết Xán cũng bị gương mặt Ninh Hoan Hoan trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại được.
Nhưng trong trận chiến sống còn, làm sao cho phép hắn mất tập trung dù chi một chút xíu.
Cứ như vậy trong tích tắc, cánh tay Tiết Xản đã bị rạch ra một lỗ hổng lớn, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trăng của hãn.
Tiết Xán!"
Tôi sợ hãi, không rảnh suy thêm nữa, lập tức căn nát đầu ngón tay mình, xông lên.
Lần này, đương nhiên tôi cũng hiểu được, nữ quái vật này tuyệt đối không phải là Ninh Hoan Hoan.
Tuy nó có cùng gương mặt với Ninh Hoan Hoan, nhưng khi chất của nữ quái vật này còn kém xa Ninh Hoan Hoan, càng chưa nói đến việc với thái độ của Ninh Hoan Hoan yới Tiết Xản, tôi không cảm thấy cô ta sẽ ra tay tấn công Tiết Xuân.
Nữ quải vật này nhất định đã dùng yêu thuật, cố tình lộ ra gương mặt của Ninh Hoan Hoan để mê hoặc Tiết Xán.
Không thể không nói, chiêu này của nó thật sự có hiệu quả rồi.
Trong nháy mất khi Tiết Cần nhin thấy gương mặt kia của nó, bất kể là vì khiếp sợ hay là vì chuyện gì khác, đều bị nó thừa cơ chen vào rồi.
Tuy tôi hơi không thoải mái, nhưng lúc này tôi còn quan tâm đển sự an nguy của Tiết Xán hơn.
Tuy tôi không có bản lĩnh gì, nhưng tốt xấu gì tôi cũng có một dòng máu quý, hy vọng có thể giúp đỡ Tiết
Xán được một chút.
Nhưng tôi còn chưa kịp cất bước chân thi đã câm thấy hai chân minh không thể cử động được,
Tôi củi đầu nhìn xuống, hoảng hốt hét lên.
Chi thấy hai cánh tay gãy chia nhau năm chặt mắt cá chân của tôi, giữ tôi cố định ngay tại chỗ.
Hai cánh tay gãy kia chính là hai cánh tay từ trên người nữ quái vật kia rơi xuống!
Không ngờ sau khi rời khỏi thân nữ quái vật rồi, cánh tay này vẫn còn có sức sống riêng của mình, nằm
chặt lấy tôi.
"A!"
Cùng lúc đó, bên cạnh tôi vang lên một tiếng kêu sợ hãi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Tình bị một cánh tay gãy khác bóp chặt lấy cổ họng, sắc mặt trắng bệch.
"Phương Tinh!"
Lúc này làm sao tôi còn có thể đi giúp Tiết Xán được nữa chứ, vội vàng muốn tránh thoát cánh tay đang
năm chặt mắt cả chân mình.
Nhưng cánh tay kia giống như từ dưới đất mọc lên, quấn chặt lấy tôi.
Tôi giận dữ, vấy máu trên tay xuống.
Nhưng máu này trúng cánh tay kia không có chút phản ứng nào.
Tôi ngày ra!
Chẳng lẽ nữ quái vật này cũng là người nhà họ Ninh sao?
Tôi nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình.
Quỷ của nhà họ Ninh gặp máu của tôi sẽ gia tăng quỷ khí, nhưng khi những cánh tay này gặp máu của tôi
lại không bị thương, cũng không tăng sức mạnh lên, Không chi có vậy, lúc này cánh tay kia gần trong gang tấc, bên trong còn chửa âm khí, từ mắt cá chân tôi xâm nhập vào thân thể tối, lúc này tôi mới ý thức được một hiện tượng rất kỳ quải.
Sức mạnh trong cánh tay này không giống những con quỷ mà trước đây tôi đã từng tiếp xúc.
Tuy tôi chưa từng học huyền thuật bao giờ, nhưng chưa từng ăn thịt heo thì tôi cũng đã nhìn thấy heo chay, không đúng, nhìn thấy quỷ chạy.
Tôi có thể cảm nhận được, cái tay này hoặc nói chính xác hơn là nữ quái vật kia, hoàn toàn không phải là quy
Am khí trên người nó rất nặng, nhưng luồng âm khí này khác hẳn với quý khí của ma quý
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc suy tinh đến những thứ này, nếu máu của tôi đã không có tác dụng gì thì tôi hoàn toàn không phải đối thủ của những cánh tay này.
"An To!"
Tiết Xán bên canh nhìn thấy tình cảnh của tôi, không tránh được mất tập trung quay sang phía tôi gọi một tiếng
Mặc dù sức mạnh của Tiết Xin vượt xa nữ quái vật này, nhưng lúc này nữ quải vật kia đang năm giữa ranh giới sống chết, ra tay giống như không còn thiết sống nữa. Hơn nữa vừa nãy thừa cơ hội nó dùng gương mặt này cũng đã đánh Tiết Xin bị thương, Tiết Xán bây giờ đối phó với nó đã không còn dễ dàng như ban nãy nữa,
Tiết Xán lúc này đang mất tập trung, lại bị nữ quỷ kia năm lấy cơ hội, rach một lỗ hồng lớn trên ngực hắn, máu me đầm đia.
"Đừng lo... Tôi đang định nói với Tiết Xán đừng lo cho mình, nhưng đột nhiên, lại một cảnh tay gãy bất ngờ từ dưới mặt đất vọt lên bóp chất cổ tôi!
Trong chớp mắt tôi bị bóp chặt cổ đến không thể nói ra lời.
Tôi giấy giua muốn đẩy cánh tay kia ra, nhưng cánh tay gãy này vô cùng mạnh mẽ, tôn hoàn toàn không thể động đây được.
Cuối cùng tôi ngã nhào xuống đất.
Cánh tay trên cố kia càng ngày càng bóp mạnh hơn nữa, tôi thở càng ngày càng khó khăn,
"An To
Trong lúc giãy giua, tôi nghe thấy Tiết Xán nóng ruột kêu to, còn nhìn thấy hắn muốn lao đến đây. Lúc này dường như nữ quái vật kia cũng đã nhìn thấu tôi chính là điểm yếu của Tiết Xán, càng tàn nhẫn hơn nữa, không để cho hắn thoát ra được.
Tiết Xán giận dữ, một chưởng bổ vào nữ quái vật kia,
Tuy hän ra tay rất nhanh rất chuẩn xác, nhưng bàn tay đang bóp cổ tôi còn nhanh hơn nữa.
Tay kia càng lúc càng mạnh hơn, giống như không chi muốn bóp chết tôi, còn định bẻ gãy cả cổ tôi!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cho dù là Tiết Xn, e rång cũng khó mà cứu được tôi!
Ngay khi tôi cho rằng cổ mình sắp gãy rồi thì một cơn gió mát đột nhiên từ đằng sau tôr thổi đến.
Cơn gió này rất dịu dàng, thậm chí còn ngát hương thơm.
Nhưng trong cơn gió ẩn chứa linh lực, tuyệt đối không yểu một chút nào.
Bàn tay đang năm chặt cổ tôi phút chốc như khô mất một nửa, một giây sau đã biến thành mảnh vụn, nứt vỡ rơi xuống.
"Khụ khụ..."
Không còn sự trói buộc của cánh tay kia, thân thể yếu đuối của tôi cũng mất đi sự chống đỡ, ngã ra đăng sau.
Nhưng một cánh tay mềm mại đỡ được tôi.
"Cô không sao đấy chứ?" Giọng nói vừa dịu dàng vừa quen thuộc từ đăng sau tôi vang lên.
Trong phút chốc thân thể tôi cứng đờ.
Giọng nói này...
Sao lại thế..
Tôi xoay xoay cái cổ đau đớn của mình, quay lại, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng xinh đẹp.
Là Ninh Hoan Hoan.
Lúc này cô ta đang đỡ tôi, gương mặt đầy vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: "An Tố, cô không sao chứ?"
Tôi trợn mắt hả hốc miệng, hoàn toàn không nói ra lời.
Là Ninh Hoan Hoan vừa mới cứu được tôi từ trong cánh tay gãy này sao? Tôi không biết nên miêu tả sự khiếp sợ trong lòng như thế nào.
Tôi thật sự năm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc Ninh Hoan Hoan sẽ xuất hiện vào lúc Càng không
ngờ sẽ được có ta cứu mạng.
Ninh Hoan Hoan dường như không nhìn thấy ảnh mắt ngạc của tôi, chi dùng ngón tay ngọc thon thon hư vô của cô ta chạm vào
Trong phút chốc, cơn đau đớn và sưng tấy trên tôi đều biến mất.
Cô ta đưa mắt nhìn hai cánh tay gãy trên mắt cá chân của tôi, mắt lạnh lẽo, quát khế: "Cút!"
Lại một cơn gió mát thổi qua, hai cánh tay cũng biến thành tro bụi
Đúng lúc này, Tiết Xán bên kia cũng đã giải quyết xong nữ vật kia. vội vàng chạy đến đây, nhưng khi nhìn thấy bóng quỷ đứng bên cạnh tôi, cũng ra luôn.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vừa nhấc tay, cánh tay gãy còn đang năm chặt Phương cũng biến thành tro bụi.
"Phương Lúc này tôi mới nhớ đến Phương Tinh, cuống quýt thoát khỏi Ninh Hoan Hoan, chạy đến kiểm tra Phương Tinh.
Cô ấy bị bóp chặt đến mức ngất đi, nhưng may mà không có vẻ gì là nguy đến tính mạng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai bóng người trước mặt. Một con quỷ, một cương thi, một nam một nữ, đứng ngay trước mặt tôi, yên lặng đối mặt nhìn nhau,
Áo sơ mi trắng
Tiết Xán nhuốm màu, cũng không thể che lấp được hào hoa phong nhã xuất
Mà bên kia, tuy rằng Ninh Hoan Hoan là bóng quỷ, nhưng toàn thân mặc đồ trăng, vẫn xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Tôi cuối cùng vẫn không thế nhịn được cho mẹ kiếp hai người này thật sự rất xứng đôi.
Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng là Ninh Hoan Hoan lên tiếng trước phá tan sự im Nhưng cô ta lại không nói chuyện với Tiết Xán mà quay sang nói với tôi: "An vết thương trên cố còn đau không?"
Nhìn gương mặt ăn cần của cô ta, tôi Tôi không biết tôi nên định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và Ninh Hoan Hoan là như thế nào, tình địch? Kẻ thu?
Dù sao cũng tuyệt đối không phải quan hệ tốt đẹp gì, nhưng không ngỡ, tôi lại được cô ta cứu, cô ta còn
quan tâm đến tôi như vậy.
"Không sao cá” Tuy trong lòng hơi không được tự nhiên, nhưng tôi vẫn rất cảm kích: "Cảm ơn cô đã cứu tôi.
Thuận đường đi ngang qua thôi. Cô ta cười rất thoải mái, ngược lại khiến tôi trở nên hẹp hòi, hơi không hào phóng.
Tôi còn chưa kip trả lời, Tiết Xán bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng.
"Thuận đường đi ngang qua? Đi ngang qua mảnh đất Nam Cương này sao?"
Lúc này Ninh Hoan Hoan mới dời mắt nhìn sang Tiết Xán,
Đối với sự hùng hổ dọa người của Tiết Xán, cô ta có vẻ rất bình tĩnh, đáp lại: "Tôi đến lấy lại thị thể của tôi"
Ai lại đi trộm thử tro cốt này chứ?
Tôi nghĩ mình nên nói cho Phương Tinh biết chuyện này, bèn mau chóng quay về cùng với Tiết Xán.
Nhưng khi quay trở lại làng Miêu, tôi phát hiện Phương Tinh không có ở trong phòng.
Không chi như vậy, mà Na Cô cũng không có ở đây.
Tôi không hiểu gì cả, cảm thấy có phần sợ hãi,
Sắc mặt Tiết Xán cũng trăm xuống, hần nhảy ra khỏi căn nhà người Miêu, nhìn thấy một người Miêu qua liền túm lại. đi
Người Miêu vốn hay gây gổ, bị Tiết Xán túm lấy lập tức tỏ vẻ hung hăn, nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng liếc qua, người đó bỗng nhiên nguội lạnh như rơi vào một hầm băng.
"Nói, Na Cố ở chỗ này có phải là vu sư trong làng của các người không?" Tiết Xán nói với vẻ mặt lạnh tanh
Người Miêu kia bắt đầu toát mồ hồi.
"Đúng vậy... Một låt sau, anh ta mới trả lời lại bằng tiếng Hán.
Sắc mặt của Tiết Xin ngày càng sa sầm: "Vậy anh có biết tại sao người Hán lại tới tìm gã không?"
Người Miêu kia tỏ vẻ nghi hoặc.
"Các người... không phải tới đế tìm ngôi miếu đó sao?" Anh ta hỏi.
Ngôi miếu đó?
Tôi cảm thấy chúng tôi cuối cùng cũng chạm được tới mục đích thật sự của Phương Tinh khi tới đây, lập tức chạy tới trước mặt tên người Miêu kia và truy hỏi: "Miểu nào?"
Vẻ mặt của người Miêu kia đột nhiên trở nên thành kính, anh ta hạ giọng nói: "Đương nhiên là miếu Nữ Thần, bắt đầu từ mấy năm trước, đã có một vài người Hân đến ngôi làng của chúng tôi, đều là để cầu xin Na Cổ dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần."
"Ngôi miếu Nữ Thần đó để cầu điều gì?"
"Tôi không biết" Tên người Miêu đáp.
Tiết Xán tỏ ra thiếu kiên nhắn, hån túm lấy cổ áo người Miêu và gần giọng nói: "Đừng giả ngu với tôi." Có lẽ vì sát khí trên người Tiết Xán quá nặng, người Miêu này có hơi sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi không nói dối, tôi chi biết là, gia đình nào trong làng có người chết đi, đều đến cầu xin Na Cổ này dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần. Tôi còn trẻ, ba me vẫn khỏe mạnh, chưa từng đi tới miếu Nữ Thần, cho nên thật sự không biết rốt cuộc miểu Nữ Thần có tác dụng gi!"
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Gia đình nào có người chết đều đi tới ngôi miếu đó?
Quả nhiên, việc Phương Tình tới đây có liên quan tới cái chết của ba cô ấy.
Điều này càng khiến tôi lo lắng không yên,
Tiết Xán biết không hỏi được điều gì có ích từ tên người Miêu này nữa, liền thả anh ta ra. Tên người Miêu hốt hoảng bỏ chạy.
"Tiết Xản, anh nói xem cái miếu này rốt cuộc là thứ gì?" Tôi không nhịn được hỏi Tiết Xán.
Tiết Xán lắc đầu đáp: "Pháp thuật của người Miêu hết sức cổ quái, anh cũng không rõ lắm. Nhưng cô bạn kia của em nhất định đã chuẩn bị rất kỹ càng để đi tới nơi đây, chúng ta có thể đi kiểm tra những thứ đồ cô ấy mang theo.
Hai mắt tôi sáng lên.
Phải rồi,
Trên đường tới đây, Phương Tinh không ngừng ôm lấy máy tính bảng và điện thoại của mình nghiên cứu, hån là sẽ tra được lý do cô ấy tới đây ở trong đó.
Tôi và Tiết Xán lập tức quay về phòng, bắt đầu lục tìm trong balo của Phương Tình.
Mặc dù tôi biết Phương Tinh rất ghét người khác đụng vào đồ đạc của cô ấy, nhưng giờ phút này, tôi chi sợ cô ấy làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, cũng chẳng thèm quan tâm nhiều chuyện như vậy,
Điều khiến tối thất vọng là, người số một trong lĩnh vưc cấu thả lần này lại thật sự rất cần thận, cô mang theo cả máy tính bảng và điện thoại di động, không hề để lại trong balo, ấy
Tôi đang chuẩn bị bỏ cuộc thì ánh mắt của Tiết Xán đột nhiên trầm xuống, hắn mọi từ trong balo của Phương Tình ra một cái túi nhỏ.
Tôi củi đầu nhìn, bên trong cái túi kia đều là đồ lót của Phương Tình.
Tôi lập tức tối sầm mặt mày, thật muốn tát vù một cái về phía Tiết Xáản: "Con quỷ già hảo sắc nhà anh làm gì.. anh, Nhưng chưa nói hết câu, tôi đột nhiên ngây cả người.
Bởi vì tôi lại thấy Tiết Xán bởi ra một chiếc hộp màu đen ở trong đống đồ lót của Phương Tình.
Tôi sững sờ.
Đây là thứ gì? Tại sao Phương Tình phải giấu nó trong túi đồ lót?
Cô ấy sợ chủng tôi phát hiện ra sao?
Tôi đưa tay muốn mở cái hộp ra, nhưng Tiết Xán đã túm tay tôi lại: "Đừng động vào.
"Đây là thứ gi?" Tôi nhìn vẻ mặt của Tiết Xán, liền biết hắn đã biết thứ ở trong cái hộp này là gì.
Tiết Xán hơi củi đầu, vẻ mặt.còn nghiệm trọng hơn lúc trước: “Đây là tro cốt của ba bạn em."
Tôi như bị sét đánh trúng, trọn mắt há hốc mồm.
Người lấy trộm tro cốt của ba Phương Tinh hóa ra là Phương Tình?
Sắc mặt tôi trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: "Phương Tinh mang theo tro cốt của ba cỏ ấy tới Vân Nam để làm gì?"
Tiết Xán đặt hũ tro cốt lên trên bàn, thấp giọng nói: "Nói một cách chính xác phải là cô ấy cất công tới đây để mang hũ tro cốt này tới.
Tiết Xán nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại một lát, hãn hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ba của bạn em chết từ khi nào nhỉ?"
Tôi suy nghĩ rồi đáp: "Sáu ngày trước thì phải.
Tiết Xán lập tức tỏ vẻ bừng tinh: "Mai là được bảy ngày rồi."
Tôi rùng mình, một câu cũng không nói nên lời.
Bảy ngày, chính là ngày mà linh hồn quay về nhà,
Nhưng Tiết Xán đã nói với tôi, việc linh hồn quay trở lại vào ngày thứ bảy không hề đúng. Bởi vì chi có oan hồn mới có thể quay về nhà vào ngày này. Còn linh hồn bình thường đã xuống âm tào địa phủ từ lâu để chuẩn bị đầu thai chuyến thế rồi,
Tuy rằng linh hồn sẽ không trở lại, nhưng truyền thuyết nói rằng linh hồn sau khi xuống âm tào địa phủ sẽ đứng ở đài Vọng Hương để nhin về cối trần khi mất được bảy ngày.
Sau khi bảo đảm trong lòng không còn chấp niệm, linh hồn mới rời khỏi đài Vọng Hương, sau đó uống canh Mạnh Bà và bước qua cây cầu Nại Hà,
Truyền thuyết dân gian nói đài Vong Hương này có thể nhìn thấy cõi trần, thật ra cũng chính là nơi linh hồn tiếp cận gần nhất với cõi trần, thậm chí có người còn nói, đây là một vết nứt giữa cõi âm và cõi dương.
Tôi đột nhiên nhở ra, khi đó tôi hỏi Phương Tình tại sao phải đi Vân Nam gấp như vậy, vẻ mặt của cô ấy rất sốt ruột, chi lầm bẩm nói: "Nếu không sẽ không kịp nữa."
Chẳng lẽ cô ấy muốn mang tro cốt của ba mình tới nơi đây trước ngày thứ bảy?
Nhưng mục đích của cô ấy là gi?
Một lúc sau, trong đầu tôi này lên một suy nghĩ hoang đường, bèn hỏi: "Cô ấy... không phải làm ba mình sống lại chứ?" là cô ấy muốn
Không phải là tôi giàu trí tưởng tượng, chi là tôi nhớ tới dáng vẻ khóc lóc muốn nói lời xin lỗi với ba của Phương Tinh thì cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiết Xán lắc lắc đầu: “Cho dù người Miêu có pháp thuật kỳ diệu cỡ nào, cũng không thể can thiệp vào chuyên sống chết"
Tôi hơi yên lòng một chút.
Nhưng vẫn thấy khiếp sợ.
Dù sao ngày này cũng quá đặc biệt, chuyển đi này của Phương Tinh chắc chắn có mục đích đặc biệt nào đó.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bây giờ tôi đang rất lo lắng, tay chân lóng ngóng, chi có thể nhìn về phía Tiết Xán một cách bất lực.
Tiết Xán năm lấy tay tôi.
Tay hắn lạnh như băng, nhưng tay tôi lúc này cũng lanh hệt như tay hắn.
"Em đừng lo, chờ bạn em trở về, chúng ta cứ làm ra vẻ không biết gì hết. Tiết Xán khẽ nói: "Chúng ta đợi cô ấy tới cái miếu kia thì lén đi theo rồi sẽ biết được rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì"
"Cái gì?" Tôi gần như nhảy dựng lên. Nhưng nếu việc cô ấy làm rất nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy mạo hiểm được?"
"Em cảm thấy cứ cho rằng chúng ta nói cho cô ấy biết chúng ta tìm được hũ tro cốt rồi thì cô ấy sẽ nói cho chúng ta biết mục đích của cô ấy sao?" Tiết Xán hỏi ngược lại.
Tôi nghẹn họng.
Không sai, với thái độ khác thường gần đây của Phương Tình mà nói, e rằng cô ấy thật sự sẽ không nói cho tôi biết đâu.
"Chúng ta đánh cô ấy ngất đi rồi đưa cô ấy về đây" Tôi nghĩ ra một phương pháp bạo lực.
"Vây e rằng cô ấy sẽ hận em cả đời đấy." Sắc mặt Tiết Xán vẫn thản nhiên như trước: "Nếu em không còn cần đến người bạn này nữa, cũng vẫn có thể coi là một phương pháp,
Tôi lại cứng đờ cả người.
Nhớ đến mấy ngày gần đây Phương Tinh chuẩn bị cho chuyến du lịch này, thái độ cổ chấp đến mức gần như điên cuồng, tôi biết, nếu tôi ngăn chuyên cô ấy muốn làm lần này, chi sợ cô ấy không chi đơn giản cắt đứt quan hệ với tôi không đầu.
E răng cô ấy sẽ thật sự hận tôi cả đời đấy.
Nghĩ đến đây, tôi chi có thể chấp nhận, quả thật có lẽ phương pháp của Tiết Xán là thích hợp nhất rồi.
Nhưng sự lo lắng trong lòng tôi vẫn không hề giảm đi.
Tiết Xán nhận ra sự lo lắng của tôi, ôm tôi vào trong lòng.
Thân thế của hắn lạnh như băng, giống như một liều thuốc an thần, khiến trải tim hoảng loạn của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Đừng lo lắng, không phải người Miêu kia đã nói rồi đó sao? Bọn họ ở đây, chi cần có người chết đều sẽ đi đến cái miếu kia. Đã nhiều năm như vậy mà vẫn không xây ra chuyện hôn loạn gì, em đừng quá lo lång. Tiết Xán an úi tôi: “Đển lúc đó chúng ta cứ đi theo rồi xem tình hình mà liệu.”
Tôi gật đầu.
Khi đêm đã khuya, Phương Tình và Na Cổ mới quay về
Tôi và Tiết Rắn trốn trong phòng, nghe thấy Na Cổ nói chuyện với Phương Tinh.
"Tôi đã chi rõ đường đi rồi, ngày mai tôi không thể cùng đi với cô được, tự cô phải đi một mình mang đồ đến đó. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được mở cửa."
Na Cổ nói vô cùng cẩn thận, tôi và Tiết Xán đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau. quay ấy Tai sao lại nói như thế?"
"Trong khu rừng này có thuật Kỳ Môn Độn Giáp, rõ ràng là không muốn để cho người bên ngoài tim được ngôi miếu thần nữ kia"
Trong lòng tôi trầm xuống.
Từ những kinh nghiệm kỳ quải gần đây của tôi cho thấy, từ lâu tôi đã phát hiện ra, càng là thứ thần bí lại càng nguy hiểm, ngôi miêu này không biết rốt cuộc lại cất giấu bí mật lớn đến mức nào?
Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, rẽ một lần, cây cối trước mặt đột nhiên ít đi, lộ ra một khoảnh đất trống.
Trên bãi đất trống, ảnh trăng chiếu rọi một bóng dáng tối tăm.
Tôi lên dây cót tinh thần.
Đã đến miếu rồi.
Càng đến gần hơn, nhờ vào ảnh trăng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ngôi miêu này.
Tôi hơi sững ra.
Vốn đĩ tôi cho rằng, ngôi miếu này đã thần bí như vậy, còn có cái thuật Kỳ Môn Độn Giáp gì đó bảo vệ thì cũng nên là một ngôi miếu đăng hoàng đồ sộ.
Nhưng căn nhà trước mặt tôi đây, dùng từ "căn nhà" để hình dung là cũng vẫn còn quả khách sáo, quả thật chỉ là một căn phòng gỗ nhỏ.
Căn phòng này chỉ dùng cọc gỗ sơ sài so le dựng lên, nóc phòng cùng lắm cũng chỉ dùng có dại phủ lên,
trông tồi tàn không còn lời nào để diễn tả
Rất khó tưởng tượng ra một căn phòng vừa bấn vừa tàng như vậy thì cung phụng loại thần nữ gì?
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Phương Tình đến đây, cô ấy không giát mình chút nào, quen đường thuộc lối đi về phía trước.
Tiết Xán im hơi lặng tiếng đưa tôi đến gần
Vốn đĩ tôi cho rằng Phương Tinh sẽ đi thẳng vào bên trong, nhưng không ngờ cô ấy đột nhiên dừng bước.
Tôi và Tiết Xán cũng vội vàng tháng gấp.
Dưới ảnh trăng, tôi nhìn thấy Phương Tình lấy tro cốt của ba có ấy từ trong lòng ra. Tôi còn chưa kịp hiểu cô ấy định làm gì, cô ấy đã đột nhiên mở hộp ra, bốc một năm tro cốt, rắc bên
ngoài cửa.
Tôi ngần ra.
Cô ấy rắc tro cốt của ba mình sao?
Rõ ràng Phương Tinh cũng hơi sợ hãi, tôi nhìn thấy bàn tay rắc tro của cô ấy không ngừng run rẩy, dưới ảnh trăng, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Cô ấy không rắc hết toàn bộ tro cốt mà chi rắc một vòng, sau đó lại cẩn thận đậy nắp hộp, đi vào trong miếu.
Tôi và Tiết Xin hiểu được, đến lúc này, chúng tôi cũng nên xuất hiện rồi.
Vì vậy ngay trong khoảnh khắc Phương Tinh định đóng cửa lại, chúng tôi cùng lách mình vào theo,
"AL"
Sau khi Phương Tinh bước vào miếu, ban đầu định đóng cửa lại, nhưng không ngờ đột nhiên có hai người đi theo vào, nhất thời hoảng hốt hét lên.
"Suyt, là bọn tớ. Tôi kéo cô ấy đang láo đảo lại, nói rõ thân phận.
Nhờ vào ánh trăng chiếu vào cửa miếu, Phương Tình nhận ra chúng tôi, ngây người: "Tổ Tổ, tại sao các cậu lại..."
Lúc này tôi cũng lười tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn nữa, nói thẳng vào trọng điểm: "Phương Tinh, cậu nói thật với tớ, rốt cuộc cậu đến chỗ này là để làm gì?"
Phương Tinh như con cá mất nước, miệng khép rồi lại mở, cuối cùng cũng không nói nổi một câu.
Cuối cùng, cô ấy tựa như đã nản lòng, nói: "Hai người đóng cửa lại trước đi, tớ sẽ nói cho hai người biết Lúc này cánh cửa kia đang mở, gió bên ngoài thối mạnh, hất tung tro cốt trên đất lên, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không suy nghĩ quá nhiều, chi đóng cửa lại theo lời Phương Tinh.
Không ngờ, vừa đóng cửa lại, ảnh trăng đã không chiếu vào nữa, toàn bộ ngôi miếu lập tức rơi vào cảnh tối đen như mực.
Ở cái nơi kỳ quái tối như hũ nút này, trong lòng tôi vô cùng hoang mang, lập tức lấy điện thoại di động ra, chiếu sáng.
Nhưng ngay khi tôi bật đèn pin trên điện thoại di động lên thì đột nhiên phát hiện, điện thoại di động của tôi không có tín hiệu, Ngôi miếu này quả nhiên có gì đó quái lạ,
Tôi cảnh giác mượn ánh sáng của điện thoại di động, đầu tiên quan sát miếu thờ xung quanh chúng tôi một chút.
Tuy bên ngoài nhìn qua rách rưới, nhưng bên trong quả thật là kiểu cách của miếu thờ.
Nơi trung tâm không gian nhỏ hẹp này thờ cúng một bức tượng thần được đáp bằng đất, trồng không tinh xào lãm, màu sắc rất đậm, không hề giống với tượng thần đoan trang của người Trung Nguyên mà đậm hơi thở của Nam Cương.
Tôi đi vào một chút, muốn xem rốt cuộc trong miếu này đang thờ cúng loại thần nữ gì.
Nhưng vừa đến gần tôi đã không nhịn được hít vào mội hơi khí lạnh,
Pho tượng trước mặt này, thay vì nói là tượng thần, châng thà nói là yêu quái còn chính xác hơn.
Chi thấy pho tượng kia cao bằng người thường, mặc quần áo giống trang phục của phụ nữ tộc Miêu, ngoại trừ việc lộng lẫy sang trọng hơn thì cũng không nhận ra có gi đặc biệt.
Nhưng điều này cũng không khiến tôi sợ hãi.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là gương mặt của nó.
Nói chính xác hơn là tôi hoàn toàn không nhìn thấy mặt của nó.
Chi thấy pho tượng này giống như Quan Âm nghìn tay của người Trung Nguyên, có rất nhiều tay, từ hai bên thân thể vá phần lưng vươn ra.
Có điều khác với tay của Quan Âm nghìn tay, tất cả cánh tay của pho tượng này đưa vào trong, che trước mặt mình.
Cho nên chúng tôi hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của pho tượng kia, những gì tôi nhìn thấy chi có vô số cánh tay chất thành một đống khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Thế này thì tính là thần nữ gì chứ? Đúng là yêu nữ
Trong ngôi miếu này không ngờ lại thờ phụng thứ tà môn như vậy, khiến tôi không nhịn được càng cảm thấy đáng nghi.
Phương Tính đến nơi như vậy, rốt cuộc là định làm gì?
Tôi xoay người đang định quay sang chất vấn Phương Tinh, nhưng tôi vừa xoay người, đèn pin trên điện thoại di động chiếu lên mặt Phương Tình, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, cô ấy đang cười.
Nụ cười đó lộ chút về căng thẳng, nhưng lại có phần giống như vừa trút được gánh năng.
Sự lo lăng trong lòng tôi ngày càng tăng lên, chất vấn Phương Tinh càng nghiêm túc hơn nữa: "Phương
Tình, cầu mau nói đi, rốt cuộc là cậu đến đây để làm cái gi?"
Bây giờ sắc mặt Phương Tinh vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng so với ban näy dường như đã không còn lo làng như trước nữa, cô ấy bình tĩnh đáp lại: "Tớ đến gặp ba tớ, muốn nói xin lỗi với ông ấy
Tuy trước đó tôi đã đoán được Phương Tình đến chỗ này là có liên quan đến ba của cô ấy, nhưng khi chính tai tôi nghe thấy lời nói của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát
"Cậu nói linh tính gì thế?" Tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Ba cậu đã đi rồi, sao cậu còn nói xin lỗi ông ấy được nữa chứ?". Phương Tình lắc đầu, nói: "Tớ muốn xin lỗi với hồn phách của ông ấy
Thái độ của Phương Tinh vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ riêng sự bình tĩnh này đã khiến lòng tôi không tránh khỏi sợ hãi.
"Hồn phách của ba cậu đã vào địa phủ rồi, cậu định xin lỗi thế nào? Tôi hoảng hốt, gần như không kịp suy nghĩ chút nào đã buột miệng thốt ra,
Lần này, sắc mặt Phương Tinh hơi thay đổi.
"Làm sao cậu biết được hồn phách ba tớ đã vào địa phủ rồi?"
Tớ.. Tôi hơi không biết phải trả lời thế nào.
"Là tôi nói cho cô ấy biết." Lúc này, Tiết Xán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng
Phương Tình nhìn về phía hắn, hắn vẫn bình tĩnh như trước nói: "Tôi thông thạo một số đạo thuật Cho nên tôi có thể bảo đảm với cô, hồn phách của ba cô đã vào địa phủ rồi, tôi không biết người Miêu kia nói gi với cô, nhưng đều là lừa gạt cô thôi, cô không thể nào gặp lại ba cô được nữa.
Tiết Xin nói huych toẹt ra, vốn đĩ tôi cho rằng Phương Tình sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng không ngờ được, sau giây phút kinh ngạc ban đầu, cô ấy chỉ lắc đầu:
Tớ biết ba tớ đã vào địa phủ rồi." Phương Tình thán nhiên nói.
Tôi sứng sốt.
Vốn đĩ tôi cho rằng, Phương Tinh bị phù thủy người Miêu tên là Na Cố kia lừa gạt, cho rằng hồn phách ba minh vẫn còn lang thang ở nhân gian cho nên cô ấy mới đi tìm ông ấy để xin lỗi,
Nhưng mà cô ấy lại nói cô ấy biết rõ ba mình đã vào địa phủ rồi?
"Vậy làm sao cậu còn có thể xin lỗi với hồn phách của ông ấy được nữa chứ?" Tôi không đoán ra được rốt cuộc Phương Tình đang suy nghĩ gì, không nhịn được hơi nóng nảy,
Phương Tình ngẩng đầu nhìn về phia tôi.
Tai sao?" Cô ấy hỏi ngược lại.
"Bởi vì.." Tôi sốt ruột định nói gì đó, nhưng Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên đối sắc mặt.
"Chẳng lẽ cánh cửa này. Tiết Xán buột miệng thốt ra, tôi vội vàng nhìn về phía hắn, phát hiện ánh
hån lóe lên sự kinh ngạc.
Trong lòng tôi đột nhiên giống như bị đập một gậy. mắt Rất hiếm khi tôi nhìn thấy Tiết Xán kinh ngạc như vậy. Tôi cũng không dám tưởng tượng là chuyện gì sẽ khiến hắn có phản ứng dữ dội như vậy
Tôi hơi hoảng hốt, nắm chặt Tiết Xản hội "Ngôi miếu này rốt cuộc là thế nào?"
Tiết Xán liếc mắt nhìn chắm chăm Phương Tình, rồi lại quay về phía tôi, sắc mặt nghiêm trọng: "Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi, điểm then chốt không phải là ngôi miếu này, mà chính là cánh cửa này.
Tôi sứng sốt: "Cảnh cửa này làm sao?"
"Nếu anh đoán không sai Tiết Xán thấp giọng nói: "Nơi cánh cửa này kết nối chính là khe nứt của địa phủ.
Tôi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Sao, sao điều này có thể được chứ?” Tôi không muốn tin tưởng.
Tiết Xán giải thích: "Cải gọi là âm tào địa phủ đều không thực sự năm dưới lòng đất, nói chính xác hơn, nó là một không gian đồng hành với dương giới. Nếu là không gian, thì giống như những đồ vật mà em nhìn thấy hàng ngày như cái bàn, cái ghế vậy, trái qua thương tổn cũng sẽ sinh ra khe hở, khe nứt."
Tôi nghe thấy mà như đang lot vào sương mù, chỉ gật đầu nói: "Anh nói tiếp đi."
"Mỗi khi giữa dương gian và âm gian xuất hiện sức mạnh khống lồ va đập vào, giữa hai không gian sẽ xuất hiện khe nút Tiết Xán tiếp tục nói: "Rất nhiều người đã từng nhìn thấy âm binh mượn đường, thật ra chính là khí khe nứt âm gian bị mở ra. Dịp lễ quỷ mỗi năm cũng chính là lúc khe nứt âm gian mở rộng nhất
Tôi hơi hiểu ra: "Cho nên cảnh cửa này chính là một khe nứt?
"Ứm" Tiết Xán lại nhìn về phía Phương Tinh: "Hơn nữa nếu anh đoán không sai, nơi khe nứt này kết nối, cũng chính là đài Vọng Hương của địa phủ
Thân thể tôi láo đảo, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra,
Đăng sau cánh cửa này, ngoại trừ rừng cây mà chúng tôi vừa đi ngang qua kia, vẫn còn tồn tại một không gian khác mà chúng tôi không nhìn thấy.
Nơi gọi là đài Vọng Hương của cõi âm chính là nơi mà tất cả hồn phách đều tập trung đứng ở đó khi mất được bảy ngày đầu tiên.
Cho nên Phương Tinh vội vàng đến nơi này khi ba cô ấy vừa mất được bảy ngày, chính là vì muốn xin lỗi ông ấy khi ba cô ấy bước lên đài Vọng Hương.
Tôi vội vàng nhìn về phía Phương Tinh, giận dữ nói: "Phương Tinh! Có phải cậu điễn rồi hay không hà? Câu cho răng khe nứt giữa âm gian và dương gian này đơn giản như vậy sao? Cậu mau đi theo tớ!"
Tuy tôi không biết rốt cuộc khe nứt này là thế nào, nhưng kinh nghiệm kỳ quái trong mấy ngày gần đây nói cho tôi biết, loại chuyện như âm dương này tuyệt đối không thể làm bừa được.
Thông qua khe nứt này nói chuyện với một người đã không còn ở lại thế giới này nữa là quả nguy hiểm, chi không cẩn thận một chút thôi sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.
Tôi không thể để cho Phương Tinh mạo hiểm như vậy,
Nói xong tôi lập tức kéo Phương Tinh đi về phía ngoài.
Nhưng cô ấy không nhúc nhích chút nào.
Tôi quay đầu nhin về phía Phương Tinh, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi,
Chi thấy dưới ánh đèn yếu ớt của điện thoại, cô ấy đột nhiên lại nở nụ cười.
Trong nụ cười của Phương Tinh lộ chút sợ hãi, khẩn trương, nhưng nhiều hơn cả là mong đợi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bạn thân của mình cười lên lại đảng sợ đến như vậy,
Tố Tố, đã muộn rồi. Cô ấy thấp giọng nói: "Từ khoảnh khắc hai người đóng cửa lại, chủ pháp cũng đã bắt đầu rồi."
Mặt tôi giờ đã cắt không còn giọt máu.
Cuối cùng tôi cũng đã biết được, tại sao vừa nãy Phương Tình lại vội vàng bảo tôi đóng cửa lại trước đã.
Rắc tro cốt xong, đóng cửa lại, thuật pháp này cũng đã hoạt động rồi,
Tôi vội vàng nhìn về phía Tiết Xán, muốn xem xem hắn có cách gì hay hơn không, nhưng lại chỉ thấy đôi mất hẳn nhìn về phía cánh cửa gỗ xấu xí kia, bất ngờ mở miệng nói: "Đến rồi."
Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cải gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng "ken két".
Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như móng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.
Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mất Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.
"Ba! Có phải ba đấy không?" Phương Tinh gào lên như mất kiểm soát: "Có phải ba ở bên ngoài hay không?"
Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.
"Tình Tình? Là con sao? Thật sự là con sao?"
Sắc mặt tôi thay đổi.
Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.
Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tình hay sao?
Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?
Tôi nhìn về phía Tiết Xán, chỉ thấy hãn gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.
Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: "Ba... Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi... Xin lỗi... Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu... Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba. Ba là người ba mà con yêu thương nhất.
"Con bé ngốc này. Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: "Đương nhiên ba rõ."
Phương Tinh giống như trút được gánh nặng, hoàn toàn khóc rống lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này mắt cũng đỏ hoe, ít nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu có ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có thể coi là một chuyện tốt,
biết Tôi vốn định hỏi Tiết Xán cái gì đến, lại đột nhiên nghe thấy cửa kêu một tiếng "ken két".
Tiếng kêu đó rất kỳ quái, giống như mỏng tay cào lên cửa gỗ, phát ra tiếng ma sát.
Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh kia, mắt Phương Tinh lập tức sáng lên, hất tay tôi ra lao về phía cảnh cửa.
"Ba! Có phải ba đẩy không?" Phương Tình gào lên như mất kiểm soát: "Có phải ba ở bên ngoài hay
không?"
Ngoài cửa âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm trầm tràn đầy kinh ngạc vang lên.
"Tình Tinh? Là con sao? Thật sự là con sao?"
Sắc mặt tôi thay đổi.
Tôi nhận ra giọng nói này, là giọng nói của ba của Phương Tinh.
Bên kia cánh cửa, thật sự là ba của Phương Tinh hay sao?
Hay là một lệ quỷ không biết tên nào đó?
Tôi nhìn về phía Tiết Đen, chi thấy phần gật đầu ra hiệu tôi không cần phải lo lắng.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xem ra người Miêu tên là Giao Na Cổ kia cũng không lừa gạt người khác, cánh cửa này quả thật thông đến đài Vọng Hương của âm gian, bên kia cánh cửa thật sự chính là ba của Phương Tinh.
Lúc này Phương Tinh đã khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa, nức nở: "Ba... Con đến đây là vì muốn nói với ba. Xin lỗi... Xin lỗi... Ngày đó không phải con cố ý nói những lời như thế đâu... Con không hề ghét ba. Con rất yêu ba... Ba là người ba mà con yêu thương nhất..."
"Con bé ngốc này..." Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói hiền từ của ông Phương: "Đương nhiên ba biết ro..
Phương Tinh giống như trút được gánh năng, hoàn toàn khóc rống lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không đồng ý với hành động của Phương Tình, nhưng lúc này måt cũng đỏ hoe. It nhất, Phương Tinh chi nói ra sự áy náy của cô ấy, nếu cô ấy có thể buông tay như vậy, cũng vẫn có coi là một chuyện tốt thể Phương Tình khóc đến mức không nói nối một câu, ông Phương đứng ngoài cửa, trong giọng nói đã có mấy phần lo lắng,
"Tình Tình, ba phải đi rồi, con thay ba gửi lời chào đến me con."
Dứt lời, giọng nói của ông Phương đã càng ngày càng nhỏ, dường như sắp phải rời đi,
"Bal"
Phương Tình đột nhiên đứng bật người dậy, cố gắng bảm vào cửa, kêu gào: "Không! Ba đừng đị! Con vẫn còn có lời muốn nói với ba mà!".
Nhưng bên kia cảnh cửa đã không còn giọng nói của ông Phương nữa
Lúc này Phương Tinh hoàn toàn sụp đổ rồi.
"Ba!"
Chi nghe thấy cô ấy kêu thảm một tiếng, dường như không suy nghĩ chút nào, vươn tay đấy cửa ia.
Trong phút chốc ấy, tôi cảm thấy dường như minh vừa ngã vào hầm bằng, toàn thân lạnh ngắt!
Tôi đột nhiên nhớ khi tối Na Cổ đã từng dặn dò Phương Tinh.
Tuyệt đối không được mở cánh cửa kia.
Lời dặn dò đó rất thận trọng, lông tóc trên gáy tôi lập tức dựng đứng lên
"Phương Tinh! Không được mở cửa!" Tôi gào lên một câu rồi lao về phía Phương Tình.
Động tác của Tiết Xin bên canh còn nhanh hơn, tôi chi nhìn thấy một bóng trắng xet qua, hắn đã vọt đến trước cửa,
Nhưng Phương Tình lại chi cần một động tác đấy cửa mà thôi, chúng tôi có nhanh hơn nữa cũng không đuối kịp cô ấy.
Trong chớp mắt chi nghe thấy một tiếng kèn kẹt nặng nề.
Cánh cửa đã mở ra
Đầu óc tôi hoàn toàn hồn loan, chỉ cảm thấy khi cánh cửa kia mở ra, một luồng gió âm u dữ dội tràn vào ngôi miếu nhỏ hẹp này.
Lúc này Tiết Xán đã xoay người, đi tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng như sợ sẽ có thử gì đó xuất hiện làm hại tôi vậy. Còn Phương Tình ở bên kia, sau khi mở cửa dường như cũng đã nhận ra mình vừa làm chuyện gì, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng một lòng nghĩ đến ba mình, cô ấy vẫn láo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.
"Phương Tinh!" Tôi gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo cùng với Tiết Xán.
Vốn dĩ tôi cho rằng bên ngoài cánh cửa này hắn sẽ có thể có thứ gì đó đáng sợ, nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là bên ngoài cánh cửa vẫn là rừng cây rậm rạp và ánh trăng lạnh lẽo như trước.
Giống hệt như lúc chúng tôi bước vào.
Tôi không khỏi ngây người.
Tại sao lại thế này?
Không phải là không được mở cửa ra sao?
Nhưng tại sao sau khi mở cửa vẫn không có gì xảy ra cả.
Phương Tình vẫn chạy xung quanh như điên, miệng gào to: "Ba ơi! Ba, ba đang ở đâu vậy?"
Lúc này tôi không rảnh quan tâm đến cô ấy, chi năm chặt tay Tiết Xán hôi: "Cánh cửa này mở ra rồi, liệu có hậu quả gì không?"
Lúc này sắc mặt Tiết Xin cũng nặng nề hơn mấy phần, hắn không vội vàng xông ra bên ngoài xem xét, ngược lại hắn lui về bên cạnh cửa, ngón tay thon dài xẹt qua mép cửa.
Đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, chi có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau thấu tim gan của Phương Tình.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng từng giây từng phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Châng lẽ Na Cổ nói phóng đại lên thôi, thật ra khi mở cửa hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cá? Ngay khi tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Tiết Xán bên cạnh tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt,
buột miệng kêu lên: "Không xong rồi, cánh cửa này là phong ấn, đi nhanh lên!”
Dứt lời, thậm chí hắn còn không cho tôi có cơ hội đặt câu hỏi, ôm eo tôi phóng về phía rừng cây trước mặt.
"Còn Phương Tình!" Tôi sốt ruột kêu lên.
Tiết Xán cũng nhày đến bên cạnh Phương Tình, trực tiếp túm chặt cổ cô ấy, mang theo hai người chúng tôi nhày vọt vào bóng đêm. Vốn dĩ Phương Tinh muốn chống lại, nhưng nhìn thấy Tiết Xán đang di chuyển với tốc độ không phải của con người, cô ấy sợ đến mức không nói nổi một câu.
Mấy người chúng tôi đã sắp vọt vào trong rừng cây bên cạnh, đột nhiên tôi nghe thấy sau lưng mình
vang lên một tiếng nổ ầm vang.
Rất giống như âm thanh nứt vỡ của thứ gi đó.
Tôi vội vàng liếc nhìn miếu thờ đăng sau qua bả vai Tiết Xán.
Vừa nhìn xong sắc mặt tôi đã trăng bệch ra,
Thứ nứt vỡ lúc nãy chính là pho tượng được thờ củng trong miếu kia!.
Chi thấy lớp bùn đất bên ngoài pho tượng kia nhanh chóng tách ra, trong nháy mắt đã lộ ra thứ gì đó bên dưới lớp bùn đất.
Nhìn thấy thứ kia, tôi hét lên một tiếng.
Thứ lộ ra ngoài lớp bùn đất nứt vỡ là một con quái vật giống pho tượng kia y như đúc.
Cùng một cách ăn mặc giống người Miêu, cùng là nhiều tay, cùng là gương mặt bị bàn tay che kin.
Tôi che miệng lại mới ngăn mình không kêu lên thành tiếng.
Ngôi miếu này không chỉ thờ cúng một pho tượng, mà lại là chính chủ nữa cơ!
Trên thế giới này thật sự có thứ quái vật như thế này sao!
Rốt cuộc nó là cái gì? Là quý? Là yêu? Hay là người dị dạng?
Mặc dù Tiết Xản không quay đầu lại, nhưng rõ ràng hãn cũng biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, bước chân cảng lúc càng nhanh hơn.
Nhưng không ngờ động tác của quải vật kia cũng không chậm một chút nào,
Chỉ thấy nó đột nhiên từ trên đài đặt tượng nhảy bật lên, phóng như bay về phía chủng tôi.
Tuy mặt nó đã bị che kín, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy được, lập tức vợt thẳng về phía chủng tôi.
Nhưng Tiết Xán đương nhiên không ngồi yên mà nhìn, tuy mang theo hai chúng tôi nhưng vẫn nhanh hơn nó, khoảng cách càng ngày càng lớn.
Trong lòng tôi đang định thở phào, đúng lúc này bên cạnh tôi đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của Phương Tinh
"Ba!"
Tôi giật mình, Või vàng nhìn về phía Phương Tình đang ở trong tay Tiết Xán kia.
Chi thấy lúc này cô ấy vui mừng nhìn về phía nữ quái vật kia,
Cô ấy đang nói nữ quái vật kia là ba sao?
Tôi thầm rủa trong lòng, thắng thừng quát lên: "Phương Tình, mẹ kiếp cậu mù rồi à? Con quái vật kia có chỗ nào giống ba cậu chứ hả?"
Tôi đoán Phương Tình trúng phải ma chướng của nữ quái vật kia rồi, đang định mång cho cô ấy tinh ra, không ngờ cô ấy đã giấy giua dữ dội, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi tay Tiết Xán.
Lúc này Tiết Xán mang theo hai chúng tôi chạy như bay, lực chủ ý đương nhiên nghiêng về phía tôi nhiều hơn, hoàn toàn không ngờ Phương Tình lại đột nhiên giãy giụa,
Bởi vì quả mức đột ngột, Tiết Xán không chuẩn bị kịp nên để Phương Tinh thoát khỏi tay hãn thật.
Phương Tinh!" Tôi kêu lên: Tiết Xán, mau dừng lại! Phương Tinh!"
Thân thế của Tiết Xán đột nhiên dừng lại, quản tính khổng lồ khiến trái tôi gần như nhảy ra ngoài,
Bên kia, sau khi Phương Tình ngã xuống mặt đất đã lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía nữ quái vật kia. Nhưng mới chạy được mấy bước, cô ấy dường như đột nhiên nhìn thấy rõ quái vật trước mặt, sắc mặt thay đổi: "A!"
Cô ấy kêu một tiếng thám thiết định lùi về phía sau.
Nhưng tốc độ của cô ấy làm sao so được với quái vật kia.
"Tiết Xán!" Thấy Phương Tình sắp bị quái vật kia đuổi kịp, tôi lòng nóng như lửa đốt, chi có thể xín Tiết Xán giúp đỡ. "Cứu Phương Tình với!"
"Chết tiệt" Tiết Xán sầm mặt, sau khi thấp giọng mãng một câu mới vội dặn dò tôi: "Em đợi ở đây, không được đi lung tung.
Dứt lời, mũi chân hắn nhón một cái đến trước mặt Phương Tình.
Chi thấy Tiết Xán một tay túm chặt Phương Tình, ném có ấy bay về phía tôi,
Một lần nhảy một lần ném này lưu loát liền mạch chi xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng chi trong một nhảy mät như vậy, nữ quái vật kia cũng đã vọt đến bên cạnh Tiết Xán.
Tôi cuống quýt đỡ được Phương Tình bị ném đến, còn chưa kịp đến đỡ cô ấy dậy đã cảm giác được một luồng gió âm u dữ dội thổi đến!
Tôi vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Xán cách đó không xa đã chiến đấu không phân thắng bại với nữ quái vật kia rồi.
Động tác của cả hai người đều cực kỳ nhanh, tôi phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ động tác của bọn họ.
Chí thấy nữ quái vật kia đã di chuyển một đôi tay ra khỏi mặt mình, dùng để tấn công Tiết Xán.
Nhưng quý khí của Tiết Xin bốc lên cuồn cuộn, trong nháy mắt đã chặt đứt hai cánh tay nữ quái vật đang vươn về phía mình. Nữ quái vật kêu một tiếng thì thám như đứt gan xẻ ruột, tôi nhìn thấy máu tươi vẩy ra tung tóe, nó nghiêng ngả lào đảo lùi lại mấy bước,
Rất nhanh sau đó nó lại di chuyển mấy cánh tay khỏi mặt mình. Lần này nó càng kiêng dè Tiết Xán hơn nữa, trực tiếp vươn ra bốn cánh tay.
Tôi đếm sơ sơ, thấy trên người nữ quái vật kia phải có ít nhất mười cánh tay, tức là nó có ít nhất mười cánh tay, lúc này tổng cộng sáu cảnh tay đã rời khỏi khuôn mặt rồi, mặt đã loáng thoáng lộ ra hai gò má.
Tôi vốn cho rằng gương mặt thật của nữ quái vật này hẳn phải xấu xí chết khiếp, nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là, hai gò má lộ ra ngoài lúc này trắng nõn nà.
Ngay khi tôi còn đang kinh ngạc với da thịt min màng của nữ quái vật này, Tiết Xán đã gọn gàng chặt đứt thêm bốn cảnh tay của nữ quái vật.
Quy khi mãnh liệt, không thể nghi ngờ là Tiết Xán hoàn toàn chiếm ưu thế.
"Tổ... Tổ Tổ.." Lúc này Phương Tình bên cạnh tôi cũng đã sợ hãi đến mức choáng váng rồi, cuối cùng nhỏ giong mở miệng: "Người bạn trai này của cậu... rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Hắn. Hắn là người sao?
Tôi ngẩn người, đột nhiên hơi không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu trước đây, tôi còn có thể thoái thác nói Tiết Xán chi là đạo sĩ linh tinh gì đó, nhưng lần này hãn đã thể hiện hết rồi, thứ sức mạnh không phải của con người này, bất kể thế nào tôi cũng không thể nói dổi cho qua được nữa rồi.
Chi sợ cũng chỉnh vì nguyên nhân như vậy, mặc dù Tiết Xán năm chắc có thể giải quyết được nữ quái vật này, nhưng trước đó cũng không muốn ra tay, sợ rằng sẽ bại lộ thân phận của mình.
Tôi nhìn về phía Phương Tinh, trịnh trọng nói: "Phương Tinh, chuyện này cậu không thể nói cho người khác biết được, biết chưa?"
Nếu như nói Phương Tinh đã từng là một thanh niên ba tốt tôn sùng khoa học, nhưng có lẽ vì chuyên của Nhậm Oánh trước đó, lúc này lại đến việc của ba cô ấy, thi cô ấy đã có nhận thức mới với những chuyện quỷ quái này rồi.
Thấy sắc mặt tôi nghiêm trọng, cô ấy cũng gật gật đầu, nhưng do dự rất lâu, cô ấy vẫn nói: "Nhưng mà Tổ Tổ, người và quý khác nhau... Hai người các câu..."
Mặt tôi cũng hơi hơi cứng đờ.
Đạo lý này, Tạ Phong Tiêu cũng đã từng nói với tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu.
Người và quý khác nhau, tuy rằng vì bát tự và mệnh cách kỳ lạ của tôi mà có thể làm đám cưới ma với Tiết Xăn, cũng sẽ không bị quỷ khí của hân gây thương tốn, nhưng hai chúng tôi xết cho củng vẫn là người của hai thế giới khác biệt.
Vi du như, đối với hắn mà nói, thời gian đã dừng lại, bất kể là mười năm, một trăm năm, thàm chí là một nghìn năm, hắn cũng vẫn sẽ có dáng vẻ như vậy.
Tuấn tủ hơn người, đứng trên tất cả sống chết của con người.
Nhưng còn tôi thi sao?
Chẳng qua chỉ là một cô gái cực kỳ bình thường, bây giờ còn đang trong độ tuổi thanh xuân, nhưmg mấy năm nữa sẽ sinh ra nếp nhắn, thậm chỉ cuối cùng sẽ bị cái chết căn nuốt từng chút từng chút mot
Cùng năm tay nhau, ở bên nhau cho đến lúc bạc đầu, đối với tôi và Tiết Xán mà nói, là hy vong quả xa vời.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi đau đớn.
Nhưng bầy giờ rõ ràng không phải lúc để tôi lo nghĩ vẩn vơ đau buồn về những chuyên này,ngay khi tôi và Phương Tinh nói chuyện với nhau, trận chiến của Tiết Xản bên kia dường như cũng đã đi đến hồi kết
Chỉ thấy nữ quái vật kia lúc này chi còn một đôi tay vẫn đang che kin mặt mình, những cảnh tay côn lại đều đã bị Tiết Xăn chặt đứt rồi.
Tôi gần như có thể nhìn thấy gương mặt nó xuyên qua khe hở của những ngón tay
Nhưng tôi vừa nhìn đột nhiên đã cảm thấy hơi khó thở,
Gương mặt này, tại sao lại hơi quen như vậy..
Tôi còn chưa kip suy nghĩ nhiều đã nhìn thấy trên mặt Tiết Xán hiện lên một tia không kiên nhân.
Chỉ thấy hãn phi người lên, toàn thân đột nhiên rơi xuống, vung tay lên, một luồng quy khí sắc bên kem theo linh lực trực tiếp chém về phía nữ quái vật kia.
Nữ quái vật kia lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn!
Máu tươi bản ra khấp nơi, trên người nó lập tức xuất hiện vô số vết máu, một giây sau, thân thể giống như bị sợi dây không nhìn thấy nào đó xet qua, cắt thành từng mảnh!
Bao gồm cả hai tay mà nó vẫn luôn che kin gương mặt kia.
Cảnh tay nhanh chóng bị cất đi, gương mặt của nó cuối cùng cũng đã lộ ra
"A Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó, tôi không kiềm chế được lùi lại một bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Tổ Tố! Phương Tinh vội đỡ lấy tôi, vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nhưng tôi không nói được một câu nào,
Chi thấy gương mặt nữ quải vật vừa lộ ra ngoài, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Gương mặt xinh đẹp đó, tôi mãi mãi nhớ rõ, mãi mãi cũng không thể nhìn lầm được.
Là gương mặt của Ninh Hoan Hoan.
Không chi có tôi, Tiết Xán cũng hoàn toàn ngẩn ra.
Nhưng chỉ trong phút chốc lơ đãng như vậy, tôi đã nhin thấy trên gương mặt xinh đẹp kia của Ninh Hoan Hoan lộ ra một nụ cười nham hiểm,
Ngay sau đó, nó gào lên một tiếng, gió âm u cuồn cuộn nổi lên, nó nhào phía Tiết Xán.
Rõ ràng Tiết Xán cũng bị gương mặt Ninh Hoan Hoan trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại được.
Nhưng trong trận chiến sống còn, làm sao cho phép hắn mất tập trung dù chi một chút xíu.
Cứ như vậy trong tích tắc, cánh tay Tiết Xản đã bị rạch ra một lỗ hổng lớn, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trăng của hãn.
Tiết Xán!"
Tôi sợ hãi, không rảnh suy thêm nữa, lập tức căn nát đầu ngón tay mình, xông lên.
Lần này, đương nhiên tôi cũng hiểu được, nữ quái vật này tuyệt đối không phải là Ninh Hoan Hoan.
Tuy nó có cùng gương mặt với Ninh Hoan Hoan, nhưng khi chất của nữ quái vật này còn kém xa Ninh Hoan Hoan, càng chưa nói đến việc với thái độ của Ninh Hoan Hoan yới Tiết Xản, tôi không cảm thấy cô ta sẽ ra tay tấn công Tiết Xuân.
Nữ quải vật này nhất định đã dùng yêu thuật, cố tình lộ ra gương mặt của Ninh Hoan Hoan để mê hoặc Tiết Xán.
Không thể không nói, chiêu này của nó thật sự có hiệu quả rồi.
Trong nháy mất khi Tiết Cần nhin thấy gương mặt kia của nó, bất kể là vì khiếp sợ hay là vì chuyện gì khác, đều bị nó thừa cơ chen vào rồi.
Tuy tôi hơi không thoải mái, nhưng lúc này tôi còn quan tâm đển sự an nguy của Tiết Xán hơn.
Tuy tôi không có bản lĩnh gì, nhưng tốt xấu gì tôi cũng có một dòng máu quý, hy vọng có thể giúp đỡ Tiết
Xán được một chút.
Nhưng tôi còn chưa kịp cất bước chân thi đã câm thấy hai chân minh không thể cử động được,
Tôi củi đầu nhìn xuống, hoảng hốt hét lên.
Chi thấy hai cánh tay gãy chia nhau năm chặt mắt cá chân của tôi, giữ tôi cố định ngay tại chỗ.
Hai cánh tay gãy kia chính là hai cánh tay từ trên người nữ quái vật kia rơi xuống!
Không ngờ sau khi rời khỏi thân nữ quái vật rồi, cánh tay này vẫn còn có sức sống riêng của mình, nằm
chặt lấy tôi.
"A!"
Cùng lúc đó, bên cạnh tôi vang lên một tiếng kêu sợ hãi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Tình bị một cánh tay gãy khác bóp chặt lấy cổ họng, sắc mặt trắng bệch.
"Phương Tinh!"
Lúc này làm sao tôi còn có thể đi giúp Tiết Xán được nữa chứ, vội vàng muốn tránh thoát cánh tay đang
năm chặt mắt cả chân mình.
Nhưng cánh tay kia giống như từ dưới đất mọc lên, quấn chặt lấy tôi.
Tôi giận dữ, vấy máu trên tay xuống.
Nhưng máu này trúng cánh tay kia không có chút phản ứng nào.
Tôi ngày ra!
Chẳng lẽ nữ quái vật này cũng là người nhà họ Ninh sao?
Tôi nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình.
Quỷ của nhà họ Ninh gặp máu của tôi sẽ gia tăng quỷ khí, nhưng khi những cánh tay này gặp máu của tôi
lại không bị thương, cũng không tăng sức mạnh lên, Không chi có vậy, lúc này cánh tay kia gần trong gang tấc, bên trong còn chửa âm khí, từ mắt cá chân tôi xâm nhập vào thân thể tối, lúc này tôi mới ý thức được một hiện tượng rất kỳ quải.
Sức mạnh trong cánh tay này không giống những con quỷ mà trước đây tôi đã từng tiếp xúc.
Tuy tôi chưa từng học huyền thuật bao giờ, nhưng chưa từng ăn thịt heo thì tôi cũng đã nhìn thấy heo chay, không đúng, nhìn thấy quỷ chạy.
Tôi có thể cảm nhận được, cái tay này hoặc nói chính xác hơn là nữ quái vật kia, hoàn toàn không phải là quy
Am khí trên người nó rất nặng, nhưng luồng âm khí này khác hẳn với quý khí của ma quý
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc suy tinh đến những thứ này, nếu máu của tôi đã không có tác dụng gì thì tôi hoàn toàn không phải đối thủ của những cánh tay này.
"An To!"
Tiết Xán bên canh nhìn thấy tình cảnh của tôi, không tránh được mất tập trung quay sang phía tôi gọi một tiếng
Mặc dù sức mạnh của Tiết Xin vượt xa nữ quái vật này, nhưng lúc này nữ quải vật kia đang năm giữa ranh giới sống chết, ra tay giống như không còn thiết sống nữa. Hơn nữa vừa nãy thừa cơ hội nó dùng gương mặt này cũng đã đánh Tiết Xin bị thương, Tiết Xán bây giờ đối phó với nó đã không còn dễ dàng như ban nãy nữa,
Tiết Xán lúc này đang mất tập trung, lại bị nữ quỷ kia năm lấy cơ hội, rach một lỗ hồng lớn trên ngực hắn, máu me đầm đia.
"Đừng lo... Tôi đang định nói với Tiết Xán đừng lo cho mình, nhưng đột nhiên, lại một cảnh tay gãy bất ngờ từ dưới mặt đất vọt lên bóp chất cổ tôi!
Trong chớp mắt tôi bị bóp chặt cổ đến không thể nói ra lời.
Tôi giấy giua muốn đẩy cánh tay kia ra, nhưng cánh tay gãy này vô cùng mạnh mẽ, tôn hoàn toàn không thể động đây được.
Cuối cùng tôi ngã nhào xuống đất.
Cánh tay trên cố kia càng ngày càng bóp mạnh hơn nữa, tôi thở càng ngày càng khó khăn,
"An To
Trong lúc giãy giua, tôi nghe thấy Tiết Xán nóng ruột kêu to, còn nhìn thấy hắn muốn lao đến đây. Lúc này dường như nữ quái vật kia cũng đã nhìn thấu tôi chính là điểm yếu của Tiết Xán, càng tàn nhẫn hơn nữa, không để cho hắn thoát ra được.
Tiết Xán giận dữ, một chưởng bổ vào nữ quái vật kia,
Tuy hän ra tay rất nhanh rất chuẩn xác, nhưng bàn tay đang bóp cổ tôi còn nhanh hơn nữa.
Tay kia càng lúc càng mạnh hơn, giống như không chi muốn bóp chết tôi, còn định bẻ gãy cả cổ tôi!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cho dù là Tiết Xn, e rång cũng khó mà cứu được tôi!
Ngay khi tôi cho rằng cổ mình sắp gãy rồi thì một cơn gió mát đột nhiên từ đằng sau tôr thổi đến.
Cơn gió này rất dịu dàng, thậm chí còn ngát hương thơm.
Nhưng trong cơn gió ẩn chứa linh lực, tuyệt đối không yểu một chút nào.
Bàn tay đang năm chặt cổ tôi phút chốc như khô mất một nửa, một giây sau đã biến thành mảnh vụn, nứt vỡ rơi xuống.
"Khụ khụ..."
Không còn sự trói buộc của cánh tay kia, thân thể yếu đuối của tôi cũng mất đi sự chống đỡ, ngã ra đăng sau.
Nhưng một cánh tay mềm mại đỡ được tôi.
"Cô không sao đấy chứ?" Giọng nói vừa dịu dàng vừa quen thuộc từ đăng sau tôi vang lên.
Trong phút chốc thân thể tôi cứng đờ.
Giọng nói này...
Sao lại thế..
Tôi xoay xoay cái cổ đau đớn của mình, quay lại, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng xinh đẹp.
Là Ninh Hoan Hoan.
Lúc này cô ta đang đỡ tôi, gương mặt đầy vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: "An Tố, cô không sao chứ?"
Tôi trợn mắt hả hốc miệng, hoàn toàn không nói ra lời.
Là Ninh Hoan Hoan vừa mới cứu được tôi từ trong cánh tay gãy này sao? Tôi không biết nên miêu tả sự khiếp sợ trong lòng như thế nào.
Tôi thật sự năm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc Ninh Hoan Hoan sẽ xuất hiện vào lúc Càng không
ngờ sẽ được có ta cứu mạng.
Ninh Hoan Hoan dường như không nhìn thấy ảnh mắt ngạc của tôi, chi dùng ngón tay ngọc thon thon hư vô của cô ta chạm vào
Trong phút chốc, cơn đau đớn và sưng tấy trên tôi đều biến mất.
Cô ta đưa mắt nhìn hai cánh tay gãy trên mắt cá chân của tôi, mắt lạnh lẽo, quát khế: "Cút!"
Lại một cơn gió mát thổi qua, hai cánh tay cũng biến thành tro bụi
Đúng lúc này, Tiết Xán bên kia cũng đã giải quyết xong nữ vật kia. vội vàng chạy đến đây, nhưng khi nhìn thấy bóng quỷ đứng bên cạnh tôi, cũng ra luôn.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vừa nhấc tay, cánh tay gãy còn đang năm chặt Phương cũng biến thành tro bụi.
"Phương Lúc này tôi mới nhớ đến Phương Tinh, cuống quýt thoát khỏi Ninh Hoan Hoan, chạy đến kiểm tra Phương Tinh.
Cô ấy bị bóp chặt đến mức ngất đi, nhưng may mà không có vẻ gì là nguy đến tính mạng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai bóng người trước mặt. Một con quỷ, một cương thi, một nam một nữ, đứng ngay trước mặt tôi, yên lặng đối mặt nhìn nhau,
Áo sơ mi trắng
Tiết Xán nhuốm màu, cũng không thể che lấp được hào hoa phong nhã xuất
Mà bên kia, tuy rằng Ninh Hoan Hoan là bóng quỷ, nhưng toàn thân mặc đồ trăng, vẫn xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Tôi cuối cùng vẫn không thế nhịn được cho mẹ kiếp hai người này thật sự rất xứng đôi.
Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng là Ninh Hoan Hoan lên tiếng trước phá tan sự im Nhưng cô ta lại không nói chuyện với Tiết Xán mà quay sang nói với tôi: "An vết thương trên cố còn đau không?"
Nhìn gương mặt ăn cần của cô ta, tôi Tôi không biết tôi nên định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và Ninh Hoan Hoan là như thế nào, tình địch? Kẻ thu?
Dù sao cũng tuyệt đối không phải quan hệ tốt đẹp gì, nhưng không ngỡ, tôi lại được cô ta cứu, cô ta còn
quan tâm đến tôi như vậy.
"Không sao cá” Tuy trong lòng hơi không được tự nhiên, nhưng tôi vẫn rất cảm kích: "Cảm ơn cô đã cứu tôi.
Thuận đường đi ngang qua thôi. Cô ta cười rất thoải mái, ngược lại khiến tôi trở nên hẹp hòi, hơi không hào phóng.
Tôi còn chưa kip trả lời, Tiết Xán bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng.
"Thuận đường đi ngang qua? Đi ngang qua mảnh đất Nam Cương này sao?"
Lúc này Ninh Hoan Hoan mới dời mắt nhìn sang Tiết Xán,
Đối với sự hùng hổ dọa người của Tiết Xán, cô ta có vẻ rất bình tĩnh, đáp lại: "Tôi đến lấy lại thị thể của tôi"
Bình luận facebook