Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231-232
Chương 231: Tới khu nhà cũ của nhà họ Hạ
Nhưng Tiết Xán cũng chẳng buồn liếc nhìn người phụ nữ kia.
Thấy Tiết Xán không thèm để mình vào mắt, gương mặt kinh ngạc của bà hai lập tức được thay thế bằng sự tức giận. "Hừ, một gia tộc Huyền Môn đã xuống dốc từ lâu, còn tới chỗ này làm cái gì?" Bà ta nói một cách châm chọc. Lúc này, sắc mặt Tiết Phong liền trở nên khó coi.
Ánh mắt của Tiết Xán cũng hơi lạnh lùng. "Mẹt" Nhưng chàng trai trẻ tuổi ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ trách móc, sau đó vội vàng nói xin lỗi với Tiết Xán, "Thật ngại quá, đại nhân Tiết Xán, mẹ tôi không khéo nói chuyện. Khuôn mặt của Tiết Xán lúc này đã có một chút thiếu kiên nhẫn.
Hắn cũng không thèm quan tâm tới lời xin lỗi của cậu thanh niên kia, bèn xoay người đi vào khu nhà họ Hạ.
"Thôi đi, kéo cái gì!" Bà hai kia làu bàu một tiếng, nhưng dường như vẫn e dè Tiết Xán nên nói rất nhỏ.
Cậu thanh niên trừng mắt lườm bà ta một cái, rồi vội vàng lôi bà ta ra ngoài.
Khi hai người họ ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ và lái đi trước mắt tôi, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà hỏi đại sư Thừa Ảnh: "Hai người này là ai vậy?"
"Chính là cậu con trai thứ và bà hai nhà họ Hạ" Đại sư Thừa Ảnh thở dài, "Hạ Mỹ Lan và Hạ Nguyên.
Tôi hơi nhíu mày.
Chỉ là một đứa con thứ, cũng dám kiêu ngạo trước cậu cả dòng chính Hạ Lẫm sao, xem ra cậu cả Hạ Lẫm này sống cũng không thoải mái lắm.
Mấy người chúng tôi bước vào biệt thự nhà họ Hạ, chia nhau ra cất hành lý vào phòng được bố trí, rôi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Buổi tối, Hạ Lẫm tới gõ cửa, nói có thể chuẩn bị xuất phải tới khu nhà cũ của họ Hạ rồi.
Trong đầu tôi không khỏi cảm thấy rất nghi ngờ.
Sao ban ngày ban mặt không tới khu nhà cũ, lại đi lúc đêm hôm khuya khoắt thể
Nhưng đó không phải điều khiến tôi giật mình, điều khiến tôi khiếp sợ là sau khi chúng tôi lên xe, lại đi về hướng khu chợ ở trung tâm thành phố H.
Bạn biết đó, khu chợ trung tâm thành phố H đông đúc nhộn nhịp, có rất nhiều nhà cao tâng, làm gì có chút dáng vẻ nào của dãy nhà cổ?
Nhưng nhìn dáng vẻ thê thốt của đại sư Thừa Ảnh, tôi cũng không tiện truy hỏi.
H là một thành phố du lịch, chợ trung tâm chính là nơi có danh lam thắng cảnh Tây Hồ nổi tiếng. Xe của chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh hô.
Tôi càng ngạc nhiên hơn.
Tây Hồ này ngoại trừ nước và nước, làm gì có khu nhà cổ nào?
Tây Hồ vào đêm, gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết, thinh thoảng có vài đôi yêu nhau đi dạo nửa đêm bên bờ hồ.
Nhóm người chúng tôi không nói một lời, đi dọc bờ hồ một lúc rồi bất ngờ đi tới một bến sà lan.
Ban ngày Tây Hồ có rất nhiều du thuyền,
chỉ là buổi tối tất cả đều đỗ ở bên hồ, nhưng khi tới gân, chúng tôi mới nhìn rõ có một người đang đứng trên một con thuyền.
Người đó có làn da ngăm đen giống như bị dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt như chim ưng khiến tôi biết anh ta không phải người bình thường.
Quả nhiên, anh ta vừa nhìn thấy Hạ Lâm liên cung kính cúi đầu, ân cần hỏi han: "Chào cậu chủ."
Hạ Lẫm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Lên đường thôi.
"Da"
Bước lên thuyên, tôi mới phát hiện ra bên trong khoang có rất nhiều bọc to, không biết bên trong chứa cái gì.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, người chèo thuyền liền lái đi.
Tất nhiên thuyền bè ngày nay không dựa vào chèo lãi, mà chạy bằng điện, vù vù lao về phía trung tâm hồ,
Tây Hồ vào đêm vẫn rất đẹp.
Nhưng tôi không có tâm trạng ngắm nhìn nó, chỉ túm lấy Tiết Rắn và hỏi: "Ở đây làm sao có khu nhà cổ của họ Hạ được?"
Chẳng lẽ ở trên ốc đảo giữa hồ?
Nhưng ốc đảo đó là điểm du lịch, làm sao có dãy nhà cổ được?
Tiết Xán không trực tiếp trả lời tôi, hắn chỉ mim cười kỳ dị nói: "Phong thủy nơi này rất tốt, thảo nào nhà họ Hạ lại để khu nhà cũ của mình ở đây."
Tôi nghi ngờ hắn cố ý úp mở với tôi nên cũng lười hỏi tiếp. Lúc này, thuyền đột nhiên dừng lại giữa hồ,
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện chúng tôi đang dừng lại ở giữa hồ nước. Không phải chúng tôi sẽ tới dãy nhà cổ của họ Hạ sao? Sao lại dừng ở giữa hồ vậy?
Nhưng dường như chi có mình tôi giật mình, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lầm hiện tại đã nhanh chóng đứng dậy, lấy đống đồ trong những cải túi kia ra.
Tôi ngày người nhìn những thử kia. Hóa ra là đồ lặn và bình dưỡng khí.
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, hít một ngụm khí lạnh. "Chẳng lẽ khu nhà cổ của họ Hạ ở dưới đáy hồ?"
Trước ảnh mất ghét bỏ của Tiết Rắn, thần véo lên eo tối một cái, "Giờ mới nhận ra sao?"
Xí, cái gì gọi là mới!
Tôi thật sự đã nghĩ khu nhà cổ của họ Hạ sẽ ở trên núi, trong lòng đất, nhưng không hề ngờ rằng nó sẽ ở dưới nước.
"Khu nhà cố của họ Hạ ngày trước, nằm ở ngay trên Tây Hồ này" Đại sư Thừa Ảnh tốt bụng giải thích cho tôi, "Phong thủy nơi này rất tốt. Sau khi nhà họ Hạ quyết định ở ẩn nơi núi rừng, lại không muốn phụ âm đức của tổ tiên, liền đem di dời tất cả tòa nhà này vào trong nước."
Bây giờ tôi mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tất cả mọi người ở bên cạnh đều đã mặc đồ lặn ra bên ngoài quần áo và mang theo bình dưỡng khí.
Tiết Xán không cần bình dưỡng khí, sau khi mặc đồ lặn vào liền tới giúp tôi.
Tôi không thể không cảm khái ông trời không công bằng, đồ lặn xấu như vậy mà
Tiết Xám mặc lên người vẫn có một cảm giác anh tuấn tiêu sái,
Tôi thì ngược lại, mặc đồ lặn lại mang binh dưỡng khí, cồng kềnh muốn chết.
Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng lặn xuống nước, nhưng có Tiết Xán ở bên cạnh, tôi ngược lại cũng không quá lo lắng.
Chúng tôi lần lượt theo nhau xuống nước, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lẫm đi đầu, tiếp đến là Tiết Phong rồi tới tôi và Tiết Xán.
Sau khi xuống nước, đại sư Thừa Ảnh ở phía trước mở đèn trên bình dưỡng khi, chúng tôi theo ông ấy bơi xuống..
Dường như Tiết Xán nhận ra sự căng thắng của tôi, hắn vẫn luôn nám tay tôi, tôi chẳng cần đặt chân đã bơi xuống dưới rồi.
Càng xuống sâu, ánh trăng trên mặt hồ càng lúc càng phai mờ, lúc chúng tôi rơi xuống đáy hồ, bốn phía chi còn lại một màu đen. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Anh.
Dưới đáy hồ đều là nước bùn, tảo mọc tươi tốt rậm rạp, tôi chăm chú dõi theo ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Ảnh, sợ mất dấu ông ấy.
Nhưng cũng không biết có phải là tôi dùng quả nhiều sức hay không, đột nhiên tôi thấy hai mất minh lóa lên, ngọn đèn trước mất đột nhiên sáng lên thành hai cái.
Tôi vội vàng chớp mất.
Nhưng trong nháy mắt, ngọn đèn kia lại biến thành ba cái.
Không chỉ như vậy, ba ngọn đèn kia lại hướng về ba phía khác nhau, nhanh chóng tán ra.
Chẳng lẽ tôi bị áp lực nước đè tới choáng váng sao?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tiết Xán ở bên cạnh vẫn luôn kéo tôi đột nhiên đứng lại.
"Chết tiệt Tiết Xán lên tiếng, chắc hẳn dùng quỷ thuật nên mặc dù đang ở trong nước, tôi vẫn nghe rõ ràng, "Có người bày kết giới ở đây
Tôi sửng sốt, bèn nhận ra việc nhiều ngọn đèn tỏa ra cũng không phải ảo giác của mình.
Tôi nhìn bốn phía, liền phát hiện đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong ở phía trước đã không thấy đâu, chỉ còn lại mình tôi và Tiết Xán.
Khốn kiếp, là có người cố ý gây rối cho tôi và Tiết Xán, khiến chúng tôi mất dấu nhóm Hạ Lẫm và đại sư Thừa Ảnh.
Là ai? Ai không muốn để chúng tôi bước vào khu nhà cổ của họ Hạ?
Chẳng lẽ là người nhà họ Ninh?
Vừa nghĩ tới chuyện người nhà họ Ninh có thể đang giở trò quỷ ở một nơi bí mật gần đây, tôi thâm giật mình một cái, không tự chủ được mà siết chặt tay Tiết Xán.
Lúc này ngọn đèn ở phía trước cũng đã biến mất trong đám rong rêu ở phía xa, tôi và Tiết Xán hoàn toàn rơi vào bóng tối. Tiết Xản không mang bình dưỡng khí, tôi vội vàng mở đèn trên bình chiếu sáng.
Xung quanh chúng tôi.
Khắp bốn phía đều là rong rêu, không có bất cứ vật gì khác.
Tiết Xán củi đầu nhìn tôi, hắn dùng quỷ lực cất tiếng nói, âm thanh chuẩn xác truyền vào trong tai tôi.
"Anh tiến về phía trước xem một chút, em ở yên đây, đừng di chuyển”
Tôi biết nếu Tiết Xán dẫn theo tôi, chắc
chắn sẽ không có cách nào tìm được bọn Tiết Phong, bèn gật đầu và nhìn Tiết Xán bơi về phía trước.
Một mình tôi đứng trong đám rong. Bốn phía không một tiếng động, tôi cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.
Nhưng đột nhiên...
"An Tố"
Phía sau tôi vang lên một tiếng gọi khẽ. Tôi quay đầu lại theo bản năng liên nhìn thấy phía sau mình, chi có dòng nước vô tan.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy da đầu mình tê rần.
Làm sao lại có người gọi tên tôi dưới đáy hô này được?
Hơn nữa tiếng nói kia, giống như đang vang lên ngay bên tai tôi.
"An Tố."
Tôi còn chưa kịp sợ hãi, tiếng nói kia lại vang lên lần nữa.
Hiện tại tôi đã nghe rõ tiếng nói này là giọng của một người phụ nữ, dựa theo âm sắc, có lẽ tuổi cũng không còn trẻ.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, tuy tiếng nói này xuất hiện một cách kỳ lạ, nhưng trong đó lại không có chút âm điệu lạnh lẽo nào. Trái lại, âm thanh đó nghe có vẻ cực kỳ dịu dàng, khiến nỗi sợ hãi trong lòng tôi được nói lỏng hơn một chút.
Trong lúc tôi đang căng thẳng nhìn ngó xung quanh, muốn tìm nơi phát ra âm thanh này, thì đột nhiên cảm thấy có thứ tơ lụa mềm mại nào đó đang xẹt qua phía sau cổ của tôi.
Tôi xoay người lại.
Lúc này phía sau tôi đã không còn trống vằng nữa.
Tôi nhìn thấy một dải lụa màu trắng.
Dải lụa đó có vẻ được làm từ chất liệu rất tốt, bên trên còn thêu hoa văn rất tính xảo. Nhìn như ba đóa hoa mai chụm lại với nhau.
Dải lụa ấy bay trong làn nước, giống như một bàn tay đang không ngừng vẫy gọi tôi. Khoảnh khắc này, tôi giống như bị ma ám, không kìm lòng được mà vươn tay muốn bắt lấy dải lụa đó.
Nhưng trước khi tôi bắt được dái lụa, trên cổ đột nhiên cảm nhận được một thứ trơn mịn.
"Cẩn thận!"
Bên tai bỗng nhiên lại vang lên giọng nữ dịu dàng ban nãy, nhưng lần này lại có vẻ lo lắng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ mình đột nhiên bị siết chặt.
"A"
Tôi vật lộn với cái bình dưỡng khí rôi đưa tay sờ lên cổ mình.
Có một vật gì đó giống như sợi dây thừng đang siết lấy cổ tôi.
Tôi cúi đầu nhìn mới nhận ra đó là rong biển!
Chẳng biết từ lúc nào, những loài rong sinh trưởng ở đáy hồ bỗng nhiên giống như có sinh mạng, chúng quấn chặt lấy cổ tôi, dường như muốn siết tôi đến chết!
Trong phút chốc, tôi liền cảm thấy khó thở.
Tôi liều mạng muốn ngăn đám rong rêu này lại, nhưng không ngờ, tôi càng cử động, đám rong này không những không buông tôi ra mà ngược lại, gốc của chúng lại bị tôi kéo bật khỏi đáy hồ.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn.
"A!"
Tôi bị siết tới nỗi hét thảm thiết trong bình dưỡng khí.
Thứ bị tôi lôi ra trong đảm bùn nhão, căn bản không phải là gốc rễ rong rêu gì cả, mà là một cái xác trắng toát!
Cái xác đó hiến nhiên đã bị chôn vùi trong nước bùn này rất lâu rồi, đã thối rữa đến mức không thể tưởng tượng nổi từ lâu.
Nhưng đó cũng chưa phải điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ là, trên đầu của cái xác đó, chỗ vốn để mọc tóc lại mọc ra rong biển!
Chính là đám rong rêu đang siết lấy cổ tôi!
Thì ra đám rong rêu này mọc lên từ cái xác đó!
Nỗi sợ trong lòng tôi ngày một lớn hơn, mong muốn thoát khỏi đám rong trên cổ của tôi càng dữ dội hơn.
Nhưng dường như đảm rong rêu này cảm nhận được sự giãy dụa, chúng càng siết chặt tôi hơn.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy cái xác trong đám rong rêu ở bên kia đang từ từ ngẩng đầu lên. Gương mặt của xác chết đó đã thối rữa lộ ra xương trắng, chi còn lại một ít máu thịt dính trên xương cốt. Nhưng lúc gương mặt bị hủy hoại đến không thể chịu nổi đó ngẩng lên, tôi vẫn có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nó dùng hai hốc mắt đã trống rỗng từ lâu mà nhìn tôi châm cham.
Sau đó tôi nhìn thấy bộ mặt xương xẩu của nó cử động, chút thịt chẳng còn là bao trên đó khẽ động đậy.
Biểu cảm đó, giống như đang nhếch miệng cười với tôi.
Tôi thật sự sợ tới mức suy sụp, liều mạng muốn lùi về phía sau.
Nhưng bỗng nhiên, tôi cảm thấy trên cổ tay và cổ chân đều có cảm giác trơn min.
Tôi củi đầu, gần như suy sụp.
Rong biển càng lao tới nhiều hơn, chúng quấn chặt lấy cả người tôi..
Lúc này tôi đã học được bài học, không
dám giãy mạnh nữa, sợ mình lại lôi ra một cải xác chết nữa.
Nhưng rõ ràng là với những thứ đó, cho dù tôi không trêu chọc bọn chúng thì chúng cũng không bỏ qua cho tôi.
Nước dâng lên, tôi thấy nước bùn dưới đáy hồ xung quanh đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, hết xác chết này tới xác chết khác đều bò ra từ trong lớp bùn.
Trong khoảng thời gian gần đây, tôi đã nhìn thấy không ít ma quý xác chết, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều cái xác cùng xuất hiện như vậy.
Chưa kể, lúc này tôi vẫn đang bị đám rong rêu quấn chặt, hò hấp thôi cũng là cả một vấn đề.
Những cái xác xung quanh cũng không vội lao về phía tôi, những hốc mắt tối om của đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, dường như chúng đang rất phấn khích mà khua tay mùa chăn.
Theo cử động của chủng, đám rong kia ngày càng quấn chặt hơn, hơn nữa còn không ngừng lao tới từ bốn phương tám hướng.
Chẳng mấy chốc, đốm rong trên tay chân và cổ đã kéo cả người tôi di chuyển, giống như nằm thắng trong làn nước.
Những cái xác kia vẫn vui về nhảy múa, rong rêu càng quan càng chặt.
Tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Đệch.
Cái dáng vẻ bây giờ, sao lại giống ngũ mã phanh thấy trong phim truyền hình vậy nhi?
Tôi không ngờ, mình thật sự xúi quẩy mà đoán đúng rồi.
Tôi rất vui vẻ nhìn đảm rong rêu kia dùng lực kéo cơ thể tôi ra bốn phương tám hướng, cánh tay, chân, cổ và những khớp nối trên cơ thể tôi lập tức có cám giác bị xé toạc,
Không phải bọn chúng thật sự muốn xé tôi thành tám mành đó chứ
Lúc này tôi thật sự sợ hãi, muốn giãy dụa nhưng đã hoàn toàn bị ghim chặt, không thể sử dụng tới một chút sức lực nào.
Cảm giác bị giằng xé trên người ngày càng rõ ràng hơn, nhưng trong lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng, một tia sáng trắng đột nhiên lóe lên từ mặt hồ tối đen trên đầu tôi!
Tia sáng trắng này mang theo một năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, chiếu sáng khắp đáy hồ xung quanh tôi.
Trong chớp mất, đám rong rêu một giây trước còn giam cầm tôi giống như bị hủ dọa, vội vàng buông tôi ra và không ngừng co lai.
"Chạy mau!”
Lúc này, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia bỗng nhiên lại vang lên bên tai tôi.
Chẳng qua là tiếng nói hiện tại đã yếu ớt hơn một chút.
Tôi ngây người.
Có phải chủ nhân của giọng nói đó đã cứu tôi?
Nhưng tại sao cô ấy muốn cứu tôi?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng nói ấy vang lên, giọng điệu cùng lo lầng và yếu ớt hơn.
"Sức mạnh hiện tại của tôi không đủ để đối phó với những con quái vật này, An Tố. mau chạy đi!"
Nhưng Tiết Xán cũng chẳng buồn liếc nhìn người phụ nữ kia.
Thấy Tiết Xán không thèm để mình vào mắt, gương mặt kinh ngạc của bà hai lập tức được thay thế bằng sự tức giận. "Hừ, một gia tộc Huyền Môn đã xuống dốc từ lâu, còn tới chỗ này làm cái gì?" Bà ta nói một cách châm chọc. Lúc này, sắc mặt Tiết Phong liền trở nên khó coi.
Ánh mắt của Tiết Xán cũng hơi lạnh lùng. "Mẹt" Nhưng chàng trai trẻ tuổi ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ trách móc, sau đó vội vàng nói xin lỗi với Tiết Xán, "Thật ngại quá, đại nhân Tiết Xán, mẹ tôi không khéo nói chuyện. Khuôn mặt của Tiết Xán lúc này đã có một chút thiếu kiên nhẫn.
Hắn cũng không thèm quan tâm tới lời xin lỗi của cậu thanh niên kia, bèn xoay người đi vào khu nhà họ Hạ.
"Thôi đi, kéo cái gì!" Bà hai kia làu bàu một tiếng, nhưng dường như vẫn e dè Tiết Xán nên nói rất nhỏ.
Cậu thanh niên trừng mắt lườm bà ta một cái, rồi vội vàng lôi bà ta ra ngoài.
Khi hai người họ ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ và lái đi trước mắt tôi, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà hỏi đại sư Thừa Ảnh: "Hai người này là ai vậy?"
"Chính là cậu con trai thứ và bà hai nhà họ Hạ" Đại sư Thừa Ảnh thở dài, "Hạ Mỹ Lan và Hạ Nguyên.
Tôi hơi nhíu mày.
Chỉ là một đứa con thứ, cũng dám kiêu ngạo trước cậu cả dòng chính Hạ Lẫm sao, xem ra cậu cả Hạ Lẫm này sống cũng không thoải mái lắm.
Mấy người chúng tôi bước vào biệt thự nhà họ Hạ, chia nhau ra cất hành lý vào phòng được bố trí, rôi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Buổi tối, Hạ Lẫm tới gõ cửa, nói có thể chuẩn bị xuất phải tới khu nhà cũ của họ Hạ rồi.
Trong đầu tôi không khỏi cảm thấy rất nghi ngờ.
Sao ban ngày ban mặt không tới khu nhà cũ, lại đi lúc đêm hôm khuya khoắt thể
Nhưng đó không phải điều khiến tôi giật mình, điều khiến tôi khiếp sợ là sau khi chúng tôi lên xe, lại đi về hướng khu chợ ở trung tâm thành phố H.
Bạn biết đó, khu chợ trung tâm thành phố H đông đúc nhộn nhịp, có rất nhiều nhà cao tâng, làm gì có chút dáng vẻ nào của dãy nhà cổ?
Nhưng nhìn dáng vẻ thê thốt của đại sư Thừa Ảnh, tôi cũng không tiện truy hỏi.
H là một thành phố du lịch, chợ trung tâm chính là nơi có danh lam thắng cảnh Tây Hồ nổi tiếng. Xe của chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh hô.
Tôi càng ngạc nhiên hơn.
Tây Hồ này ngoại trừ nước và nước, làm gì có khu nhà cổ nào?
Tây Hồ vào đêm, gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết, thinh thoảng có vài đôi yêu nhau đi dạo nửa đêm bên bờ hồ.
Nhóm người chúng tôi không nói một lời, đi dọc bờ hồ một lúc rồi bất ngờ đi tới một bến sà lan.
Ban ngày Tây Hồ có rất nhiều du thuyền,
chỉ là buổi tối tất cả đều đỗ ở bên hồ, nhưng khi tới gân, chúng tôi mới nhìn rõ có một người đang đứng trên một con thuyền.
Người đó có làn da ngăm đen giống như bị dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt như chim ưng khiến tôi biết anh ta không phải người bình thường.
Quả nhiên, anh ta vừa nhìn thấy Hạ Lâm liên cung kính cúi đầu, ân cần hỏi han: "Chào cậu chủ."
Hạ Lẫm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Lên đường thôi.
"Da"
Bước lên thuyên, tôi mới phát hiện ra bên trong khoang có rất nhiều bọc to, không biết bên trong chứa cái gì.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, người chèo thuyền liền lái đi.
Tất nhiên thuyền bè ngày nay không dựa vào chèo lãi, mà chạy bằng điện, vù vù lao về phía trung tâm hồ,
Tây Hồ vào đêm vẫn rất đẹp.
Nhưng tôi không có tâm trạng ngắm nhìn nó, chỉ túm lấy Tiết Rắn và hỏi: "Ở đây làm sao có khu nhà cổ của họ Hạ được?"
Chẳng lẽ ở trên ốc đảo giữa hồ?
Nhưng ốc đảo đó là điểm du lịch, làm sao có dãy nhà cổ được?
Tiết Xán không trực tiếp trả lời tôi, hắn chỉ mim cười kỳ dị nói: "Phong thủy nơi này rất tốt, thảo nào nhà họ Hạ lại để khu nhà cũ của mình ở đây."
Tôi nghi ngờ hắn cố ý úp mở với tôi nên cũng lười hỏi tiếp. Lúc này, thuyền đột nhiên dừng lại giữa hồ,
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện chúng tôi đang dừng lại ở giữa hồ nước. Không phải chúng tôi sẽ tới dãy nhà cổ của họ Hạ sao? Sao lại dừng ở giữa hồ vậy?
Nhưng dường như chi có mình tôi giật mình, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lầm hiện tại đã nhanh chóng đứng dậy, lấy đống đồ trong những cải túi kia ra.
Tôi ngày người nhìn những thử kia. Hóa ra là đồ lặn và bình dưỡng khí.
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, hít một ngụm khí lạnh. "Chẳng lẽ khu nhà cổ của họ Hạ ở dưới đáy hồ?"
Trước ảnh mất ghét bỏ của Tiết Rắn, thần véo lên eo tối một cái, "Giờ mới nhận ra sao?"
Xí, cái gì gọi là mới!
Tôi thật sự đã nghĩ khu nhà cổ của họ Hạ sẽ ở trên núi, trong lòng đất, nhưng không hề ngờ rằng nó sẽ ở dưới nước.
"Khu nhà cố của họ Hạ ngày trước, nằm ở ngay trên Tây Hồ này" Đại sư Thừa Ảnh tốt bụng giải thích cho tôi, "Phong thủy nơi này rất tốt. Sau khi nhà họ Hạ quyết định ở ẩn nơi núi rừng, lại không muốn phụ âm đức của tổ tiên, liền đem di dời tất cả tòa nhà này vào trong nước."
Bây giờ tôi mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tất cả mọi người ở bên cạnh đều đã mặc đồ lặn ra bên ngoài quần áo và mang theo bình dưỡng khí.
Tiết Xán không cần bình dưỡng khí, sau khi mặc đồ lặn vào liền tới giúp tôi.
Tôi không thể không cảm khái ông trời không công bằng, đồ lặn xấu như vậy mà
Tiết Xám mặc lên người vẫn có một cảm giác anh tuấn tiêu sái,
Tôi thì ngược lại, mặc đồ lặn lại mang binh dưỡng khí, cồng kềnh muốn chết.
Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng lặn xuống nước, nhưng có Tiết Xán ở bên cạnh, tôi ngược lại cũng không quá lo lắng.
Chúng tôi lần lượt theo nhau xuống nước, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lẫm đi đầu, tiếp đến là Tiết Phong rồi tới tôi và Tiết Xán.
Sau khi xuống nước, đại sư Thừa Ảnh ở phía trước mở đèn trên bình dưỡng khi, chúng tôi theo ông ấy bơi xuống..
Dường như Tiết Xán nhận ra sự căng thắng của tôi, hắn vẫn luôn nám tay tôi, tôi chẳng cần đặt chân đã bơi xuống dưới rồi.
Càng xuống sâu, ánh trăng trên mặt hồ càng lúc càng phai mờ, lúc chúng tôi rơi xuống đáy hồ, bốn phía chi còn lại một màu đen. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Anh.
Dưới đáy hồ đều là nước bùn, tảo mọc tươi tốt rậm rạp, tôi chăm chú dõi theo ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Ảnh, sợ mất dấu ông ấy.
Nhưng cũng không biết có phải là tôi dùng quả nhiều sức hay không, đột nhiên tôi thấy hai mất minh lóa lên, ngọn đèn trước mất đột nhiên sáng lên thành hai cái.
Tôi vội vàng chớp mất.
Nhưng trong nháy mắt, ngọn đèn kia lại biến thành ba cái.
Không chỉ như vậy, ba ngọn đèn kia lại hướng về ba phía khác nhau, nhanh chóng tán ra.
Chẳng lẽ tôi bị áp lực nước đè tới choáng váng sao?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tiết Xán ở bên cạnh vẫn luôn kéo tôi đột nhiên đứng lại.
"Chết tiệt Tiết Xán lên tiếng, chắc hẳn dùng quỷ thuật nên mặc dù đang ở trong nước, tôi vẫn nghe rõ ràng, "Có người bày kết giới ở đây
Tôi sửng sốt, bèn nhận ra việc nhiều ngọn đèn tỏa ra cũng không phải ảo giác của mình.
Tôi nhìn bốn phía, liền phát hiện đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong ở phía trước đã không thấy đâu, chỉ còn lại mình tôi và Tiết Xán.
Khốn kiếp, là có người cố ý gây rối cho tôi và Tiết Xán, khiến chúng tôi mất dấu nhóm Hạ Lẫm và đại sư Thừa Ảnh.
Là ai? Ai không muốn để chúng tôi bước vào khu nhà cổ của họ Hạ?
Chẳng lẽ là người nhà họ Ninh?
Vừa nghĩ tới chuyện người nhà họ Ninh có thể đang giở trò quỷ ở một nơi bí mật gần đây, tôi thâm giật mình một cái, không tự chủ được mà siết chặt tay Tiết Xán.
Lúc này ngọn đèn ở phía trước cũng đã biến mất trong đám rong rêu ở phía xa, tôi và Tiết Xán hoàn toàn rơi vào bóng tối. Tiết Xản không mang bình dưỡng khí, tôi vội vàng mở đèn trên bình chiếu sáng.
Xung quanh chúng tôi.
Khắp bốn phía đều là rong rêu, không có bất cứ vật gì khác.
Tiết Xán củi đầu nhìn tôi, hắn dùng quỷ lực cất tiếng nói, âm thanh chuẩn xác truyền vào trong tai tôi.
"Anh tiến về phía trước xem một chút, em ở yên đây, đừng di chuyển”
Tôi biết nếu Tiết Xán dẫn theo tôi, chắc
chắn sẽ không có cách nào tìm được bọn Tiết Phong, bèn gật đầu và nhìn Tiết Xán bơi về phía trước.
Một mình tôi đứng trong đám rong. Bốn phía không một tiếng động, tôi cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.
Nhưng đột nhiên...
"An Tố"
Phía sau tôi vang lên một tiếng gọi khẽ. Tôi quay đầu lại theo bản năng liên nhìn thấy phía sau mình, chi có dòng nước vô tan.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy da đầu mình tê rần.
Làm sao lại có người gọi tên tôi dưới đáy hô này được?
Hơn nữa tiếng nói kia, giống như đang vang lên ngay bên tai tôi.
"An Tố."
Tôi còn chưa kịp sợ hãi, tiếng nói kia lại vang lên lần nữa.
Hiện tại tôi đã nghe rõ tiếng nói này là giọng của một người phụ nữ, dựa theo âm sắc, có lẽ tuổi cũng không còn trẻ.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, tuy tiếng nói này xuất hiện một cách kỳ lạ, nhưng trong đó lại không có chút âm điệu lạnh lẽo nào. Trái lại, âm thanh đó nghe có vẻ cực kỳ dịu dàng, khiến nỗi sợ hãi trong lòng tôi được nói lỏng hơn một chút.
Trong lúc tôi đang căng thẳng nhìn ngó xung quanh, muốn tìm nơi phát ra âm thanh này, thì đột nhiên cảm thấy có thứ tơ lụa mềm mại nào đó đang xẹt qua phía sau cổ của tôi.
Tôi xoay người lại.
Lúc này phía sau tôi đã không còn trống vằng nữa.
Tôi nhìn thấy một dải lụa màu trắng.
Dải lụa đó có vẻ được làm từ chất liệu rất tốt, bên trên còn thêu hoa văn rất tính xảo. Nhìn như ba đóa hoa mai chụm lại với nhau.
Dải lụa ấy bay trong làn nước, giống như một bàn tay đang không ngừng vẫy gọi tôi. Khoảnh khắc này, tôi giống như bị ma ám, không kìm lòng được mà vươn tay muốn bắt lấy dải lụa đó.
Nhưng trước khi tôi bắt được dái lụa, trên cổ đột nhiên cảm nhận được một thứ trơn mịn.
"Cẩn thận!"
Bên tai bỗng nhiên lại vang lên giọng nữ dịu dàng ban nãy, nhưng lần này lại có vẻ lo lắng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ mình đột nhiên bị siết chặt.
"A"
Tôi vật lộn với cái bình dưỡng khí rôi đưa tay sờ lên cổ mình.
Có một vật gì đó giống như sợi dây thừng đang siết lấy cổ tôi.
Tôi cúi đầu nhìn mới nhận ra đó là rong biển!
Chẳng biết từ lúc nào, những loài rong sinh trưởng ở đáy hồ bỗng nhiên giống như có sinh mạng, chúng quấn chặt lấy cổ tôi, dường như muốn siết tôi đến chết!
Trong phút chốc, tôi liền cảm thấy khó thở.
Tôi liều mạng muốn ngăn đám rong rêu này lại, nhưng không ngờ, tôi càng cử động, đám rong này không những không buông tôi ra mà ngược lại, gốc của chúng lại bị tôi kéo bật khỏi đáy hồ.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn.
"A!"
Tôi bị siết tới nỗi hét thảm thiết trong bình dưỡng khí.
Thứ bị tôi lôi ra trong đảm bùn nhão, căn bản không phải là gốc rễ rong rêu gì cả, mà là một cái xác trắng toát!
Cái xác đó hiến nhiên đã bị chôn vùi trong nước bùn này rất lâu rồi, đã thối rữa đến mức không thể tưởng tượng nổi từ lâu.
Nhưng đó cũng chưa phải điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ là, trên đầu của cái xác đó, chỗ vốn để mọc tóc lại mọc ra rong biển!
Chính là đám rong rêu đang siết lấy cổ tôi!
Thì ra đám rong rêu này mọc lên từ cái xác đó!
Nỗi sợ trong lòng tôi ngày một lớn hơn, mong muốn thoát khỏi đám rong trên cổ của tôi càng dữ dội hơn.
Nhưng dường như đảm rong rêu này cảm nhận được sự giãy dụa, chúng càng siết chặt tôi hơn.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy cái xác trong đám rong rêu ở bên kia đang từ từ ngẩng đầu lên. Gương mặt của xác chết đó đã thối rữa lộ ra xương trắng, chi còn lại một ít máu thịt dính trên xương cốt. Nhưng lúc gương mặt bị hủy hoại đến không thể chịu nổi đó ngẩng lên, tôi vẫn có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nó dùng hai hốc mắt đã trống rỗng từ lâu mà nhìn tôi châm cham.
Sau đó tôi nhìn thấy bộ mặt xương xẩu của nó cử động, chút thịt chẳng còn là bao trên đó khẽ động đậy.
Biểu cảm đó, giống như đang nhếch miệng cười với tôi.
Tôi thật sự sợ tới mức suy sụp, liều mạng muốn lùi về phía sau.
Nhưng bỗng nhiên, tôi cảm thấy trên cổ tay và cổ chân đều có cảm giác trơn min.
Tôi củi đầu, gần như suy sụp.
Rong biển càng lao tới nhiều hơn, chúng quấn chặt lấy cả người tôi..
Lúc này tôi đã học được bài học, không
dám giãy mạnh nữa, sợ mình lại lôi ra một cải xác chết nữa.
Nhưng rõ ràng là với những thứ đó, cho dù tôi không trêu chọc bọn chúng thì chúng cũng không bỏ qua cho tôi.
Nước dâng lên, tôi thấy nước bùn dưới đáy hồ xung quanh đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, hết xác chết này tới xác chết khác đều bò ra từ trong lớp bùn.
Trong khoảng thời gian gần đây, tôi đã nhìn thấy không ít ma quý xác chết, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều cái xác cùng xuất hiện như vậy.
Chưa kể, lúc này tôi vẫn đang bị đám rong rêu quấn chặt, hò hấp thôi cũng là cả một vấn đề.
Những cái xác xung quanh cũng không vội lao về phía tôi, những hốc mắt tối om của đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, dường như chúng đang rất phấn khích mà khua tay mùa chăn.
Theo cử động của chủng, đám rong kia ngày càng quấn chặt hơn, hơn nữa còn không ngừng lao tới từ bốn phương tám hướng.
Chẳng mấy chốc, đốm rong trên tay chân và cổ đã kéo cả người tôi di chuyển, giống như nằm thắng trong làn nước.
Những cái xác kia vẫn vui về nhảy múa, rong rêu càng quan càng chặt.
Tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Đệch.
Cái dáng vẻ bây giờ, sao lại giống ngũ mã phanh thấy trong phim truyền hình vậy nhi?
Tôi không ngờ, mình thật sự xúi quẩy mà đoán đúng rồi.
Tôi rất vui vẻ nhìn đảm rong rêu kia dùng lực kéo cơ thể tôi ra bốn phương tám hướng, cánh tay, chân, cổ và những khớp nối trên cơ thể tôi lập tức có cám giác bị xé toạc,
Không phải bọn chúng thật sự muốn xé tôi thành tám mành đó chứ
Lúc này tôi thật sự sợ hãi, muốn giãy dụa nhưng đã hoàn toàn bị ghim chặt, không thể sử dụng tới một chút sức lực nào.
Cảm giác bị giằng xé trên người ngày càng rõ ràng hơn, nhưng trong lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng, một tia sáng trắng đột nhiên lóe lên từ mặt hồ tối đen trên đầu tôi!
Tia sáng trắng này mang theo một năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, chiếu sáng khắp đáy hồ xung quanh tôi.
Trong chớp mất, đám rong rêu một giây trước còn giam cầm tôi giống như bị hủ dọa, vội vàng buông tôi ra và không ngừng co lai.
"Chạy mau!”
Lúc này, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia bỗng nhiên lại vang lên bên tai tôi.
Chẳng qua là tiếng nói hiện tại đã yếu ớt hơn một chút.
Tôi ngây người.
Có phải chủ nhân của giọng nói đó đã cứu tôi?
Nhưng tại sao cô ấy muốn cứu tôi?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng nói ấy vang lên, giọng điệu cùng lo lầng và yếu ớt hơn.
"Sức mạnh hiện tại của tôi không đủ để đối phó với những con quái vật này, An Tố. mau chạy đi!"
Last edited:
Bình luận facebook