Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306: Công tử như ngọc
Thanh âm kia xuất hiện quá đột ngột, cả người tôi chấn động, nhanh chóng xoay người lại, phòng bị mà thấp giọng quát: “Ai!”
Tuy nhiên, khi tôi ngước mắt lên nhìn thấy người mới vừa nói chuyện, tôi đột ngơ ngẩn.
Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi tuổi, một thân trường bào màu trắng, chất liệu thoạt nhìn đã biết giá trị rất chi là xa xỉ, thân hình anh ta cao gầy.
Điều khiến tôi thực sự ngạc nhiên chính là khuôn mặt của chàng thiếu niên ấy.
Đơn giản là,chàng trai này lớn lên quá đẹp đi.
Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú ôn nhuận, nhưng không hề nữ tính, đôi mắt đen như những ngôi sao.
Tôi đúng là một cô gái hiện đại không có văn hóa mà, khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai này, trong đầu tôi lại nhảy ra một câu thơ ——
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Tôi chưa từng thấy chàng trai nào thích hợp với câu này như vậy.
Đời này, người đẹp nhất mà tôi gặp qua chính là Tiết Xán.
Chàng trai một thân trắng xóa trước mắt này, khuôn mặt không thể nói là hơn hẳn Tiết Xán, nhưng cái khí chất cao quý ấy chỉ có thể so với Tiết Xán, hoàn toàn không cùng một phong thái.
Thật lòng mà nói, so với phong thái lạnh lùng mê người của Tiết Xán, trêи thực tế, hình mẫu lý tưởng của tôi chính là dáng vẻ của chàng trai trước mặt này, ôn nhu tao nhã.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, chàng trai mặc áo bào trắng kia không khỏi mỉm cười.
Tiếng cười này cuối cùng đã kéo tâm trí tôi trở lại.
Chết tiệt, bây giờ đâu phải là lúc để tôi mê trai chứ.
“Ngươi là ai!” Tôi lập tức cảnh giác.
Tôi hiện tại mới chú ý nơi tôi ngã xuống là một khu rừng trêи một ngọn núi nhỏ.
Làm sao lại có một mỹ nam ở nơi rừng núi hẻo lánh như vậy?
Chẳng lẽ là yêu quái?
Hồ yêu gì đấy? Chuyên dùng sắp đẹp để lừa gạt các tiểu cô nương?
Trong lòng tôi đang miên man suy nghĩ, chàng trai kia lại cười đến càng vui vẻ.
“Cô hỏi tôi là ai, tôi cũng muốn hỏi cô, cô là ai?” Anh ta nhẹ giọng nói, giọng nói trong trẻo, đôi mắt như lưu li liếc nhìn tôi từ trêи xuống dưới, “Đột nhiên từ trêи trời rơi xuống một cô nương? Lại còn mặc áo cưới?”
Nghe những gì anh ta nói,tôi chợt nhận ra, so với anh ta, sự xuất hiện của tôi có vẻ đáng ngờ hơn nhiều.
“Tôi là người trong Huyền môn.” Tôi nhớ chàng trai kia, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi sử dụng khinh thân thuật, liền nửa thật nửa giả mà giải thích, “Tôi bị yêu quái bắt đi, bị ném từ không trung xuống.”
“Thì ra là thế.” Chàng trai kia cũng không hề giật mình, chỉ gật đầu.
“Tôi đã nói rồi, vậy còn ngươi?” Tôi hơi nheo mắt lại.
“Tôi cũng là người trong Huyền môn.” Chàng trai kia bình tĩnh nói, “Tôi tới đây có một số việc.”
Câu trả lời cũng nửa úp nửa mở như tôi, không có sơ hở, cũng không có nghe ra thông tin hữu dụng gì.
Lòng tôi trầm xuống, chàng trai này cũng giống như tôi, không muốn tiết lộ danh tính nên tôi cũng không nói gì nhiều, vỗ nhẹ lên chiếc áo cưới, bình tĩnh nói: “Nếu vậy thì đường ai nấy đi, tạm biệt.”
Dứt lời, tôi cũng không quay đầu lại mà tiến về phía trước.
Tôi bước đi rất vội vã, còn vẫn luôn ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng những con quỷ điểu đó.
Thật không ngờ, tôi cũng khá may mắn, thực sự đã nhìn thấy chúng.
Tôi nhìn thấy một vách đá cheo leo trêи sườn núi cách đó không xa, có vài cái bóng khổng lồ bay lượn trêи bầu trời.
Thật rõ ràng, đấy chính đích đến của đám quỷ điểu đó.
Có vẻ như tôi đã gặp may, tuy rằng nửa đường thì bị ném xuống đất, nhưng dù sao đích đến cũng gần.
Nghĩ vậy, tôi không hề do dự, bước nhanh về phía trước.
Nhưng tôi mới đi được vài bước, tôi đột nhiên nghe thấy, phía sau trong bụi cỏ, vang lên một giọng nói yếu ớt.
“Tiểu cô nương.”
Khuya lơ khoắt lắc thế này, giữa núi sâu rừng già, tôi sợ đến mức mất hồn.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại mới thấy, có một bà già đang nằm cạnh bụi cỏ.
Bà mặc bộ quần áo vải thô của một thôn phụ bình thường, hình như chân bị thương, bà ấy đang nằm trong bụi cỏ, thống khổ mà nhìn tôi, cầu cứu nói: “Tiểu cô nương, chân bà bị thương rồi, cháu tới giúp giúp bà được không.”
Trông bà ta thật đáng thương, nhưng tôi không có nhúc nhích.
Tại sao nửa đêm lại có một bà già ở đây chứ?
Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa về một con quỷ gọi là sơn bà bà.
Chuyện xưa kể rằng, nếu bạn gặp một bà già đang bị thương khi đang ở rừng già sâu trong núi, bà ta sẽ nhờ bạn giúp đưa về nhà. Sau khi bạn đưa bà ta về nhà, bà ta sẽ chủ động mời bạn ngủ lại một đêm, còn nấu cơm cho bạn nữa, sau đó chỉ cần bạn mất cảnh giác, bà ta sẽ giết bạn rồi ăn luôn.
Tôi rùng mình một cái.
“Tiểu cô nương.” Thấy tôi không nói lời nào, bà cụ kia lại sâu kín mở miệng, “Đã trễ thế này, chắc là con vẫn chưa có chỗ nghỉ ngơi? Sau khi đưa bà về, bà sẽ nấu cho cháu một bữa, cháu còn có thể nghỉ ngơi ở nhà bà một đêm.
Tôi càng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Tôi kinh hãi.
Thế nhưng lại hoàn toàn giống với những gì chuyện xưa kể lại!
Y như thật vậy!
Nếu trước đây tôi chỉ nghi bà già đó có vấn đề thì nay đã thực sự khẳng định.
Bà ta chắc là yêu quái.
Nghĩ vậy, tôi cười gượng hai tiếng, bình tĩnh mà bắt đầu lui về phía sau, “Bà à, một cô nương nhỏ bé như cháu không giúp được bà gì đâu, bằng hữu cháu ở gần đây, không bằng cháu đi tìm hắn giúp bà nha?
Dứt lời, không đợi bà lão trả lời, tôi vội vàng muốn bỏ đi.
Nhưng tôi vừa rời đi chưa được mấy bước, sau cổ đột nhiên cảm thấy lạnh.
Tôi rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy giọng nói già nua vang lên, gần trong gang tấc.
“Tiểu cô nương, nhưng ta chỉ muốn ngươi giúp.”
Tôi nhanh chóng quay đầu liền thấy bà cụ trước vẫn còn nằm trêи mặt đất cố gắng giả vờ yếu ớt không biết từ khi nào đã đứng dậy, hơn nữa nháy mắt liền đứng sau lưng tôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Dưới ánh trăng đỏ, khuôn mặt già nua của bà ta không còn lộ ra vẻ dịu dàng yếu ớt, ánh xanh lục trong mắt bà ta trông thật lạnh lùng và kinh khủng.
“A!”
Tôi sợ tới mức lùi lại một bước.
Nhưng thân hình gầy gò của bà lão, động tác càng thêm nhanh nhạy.
Bàn tay giống như móng gà của bà ta, lập tức bắt được cánh tay tôi.
Thật là một bàn tay lạnh lẽo.
Tôi run lập cập, liều mạng muốn tránh thoát.
Không nghĩ đến tôi giãy giụa, móng tay sắc nhọn của bà ta trực tiếp cắt qua chiếc áo cưới rực lửa của tôi.
Roẹt một tiếng.
Tay áo cưới bị xé rách, trêи cánh tay trắng nõn của tôi có một vệt máu.
Tôi ngay lập tức cảm thấy cực kì có lỗi.
Cơ thể này dù sao cũng không phải là của tôi, Tiết Vô Song một cô gái da thịt non mịn như vậy, liền bị tôi hại bị thương.
Máu từ vết thương chảy ra, bà lão sờ vào giọt máu dính trêи tay, nhất thời, đôi mắt bà ta sáng bừng lên.
Chỉ thấy bà ta đưa tay lên miệng, tham lam thè lưỡi ɭϊếʍ đi giọt máu trêи tay.
Lông tơ tôi đều dựng thẳng lên!
Chết tiệt, hiện tại máu của tôi không thể đuổi quỷ được nữa, trong mắt những con quỷ này chỉ là một món ăn ngon.
Tuy nhiên, khi tôi ngước mắt lên nhìn thấy người mới vừa nói chuyện, tôi đột ngơ ngẩn.
Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi tuổi, một thân trường bào màu trắng, chất liệu thoạt nhìn đã biết giá trị rất chi là xa xỉ, thân hình anh ta cao gầy.
Điều khiến tôi thực sự ngạc nhiên chính là khuôn mặt của chàng thiếu niên ấy.
Đơn giản là,chàng trai này lớn lên quá đẹp đi.
Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú ôn nhuận, nhưng không hề nữ tính, đôi mắt đen như những ngôi sao.
Tôi đúng là một cô gái hiện đại không có văn hóa mà, khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai này, trong đầu tôi lại nhảy ra một câu thơ ——
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Tôi chưa từng thấy chàng trai nào thích hợp với câu này như vậy.
Đời này, người đẹp nhất mà tôi gặp qua chính là Tiết Xán.
Chàng trai một thân trắng xóa trước mắt này, khuôn mặt không thể nói là hơn hẳn Tiết Xán, nhưng cái khí chất cao quý ấy chỉ có thể so với Tiết Xán, hoàn toàn không cùng một phong thái.
Thật lòng mà nói, so với phong thái lạnh lùng mê người của Tiết Xán, trêи thực tế, hình mẫu lý tưởng của tôi chính là dáng vẻ của chàng trai trước mặt này, ôn nhu tao nhã.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, chàng trai mặc áo bào trắng kia không khỏi mỉm cười.
Tiếng cười này cuối cùng đã kéo tâm trí tôi trở lại.
Chết tiệt, bây giờ đâu phải là lúc để tôi mê trai chứ.
“Ngươi là ai!” Tôi lập tức cảnh giác.
Tôi hiện tại mới chú ý nơi tôi ngã xuống là một khu rừng trêи một ngọn núi nhỏ.
Làm sao lại có một mỹ nam ở nơi rừng núi hẻo lánh như vậy?
Chẳng lẽ là yêu quái?
Hồ yêu gì đấy? Chuyên dùng sắp đẹp để lừa gạt các tiểu cô nương?
Trong lòng tôi đang miên man suy nghĩ, chàng trai kia lại cười đến càng vui vẻ.
“Cô hỏi tôi là ai, tôi cũng muốn hỏi cô, cô là ai?” Anh ta nhẹ giọng nói, giọng nói trong trẻo, đôi mắt như lưu li liếc nhìn tôi từ trêи xuống dưới, “Đột nhiên từ trêи trời rơi xuống một cô nương? Lại còn mặc áo cưới?”
Nghe những gì anh ta nói,tôi chợt nhận ra, so với anh ta, sự xuất hiện của tôi có vẻ đáng ngờ hơn nhiều.
“Tôi là người trong Huyền môn.” Tôi nhớ chàng trai kia, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi sử dụng khinh thân thuật, liền nửa thật nửa giả mà giải thích, “Tôi bị yêu quái bắt đi, bị ném từ không trung xuống.”
“Thì ra là thế.” Chàng trai kia cũng không hề giật mình, chỉ gật đầu.
“Tôi đã nói rồi, vậy còn ngươi?” Tôi hơi nheo mắt lại.
“Tôi cũng là người trong Huyền môn.” Chàng trai kia bình tĩnh nói, “Tôi tới đây có một số việc.”
Câu trả lời cũng nửa úp nửa mở như tôi, không có sơ hở, cũng không có nghe ra thông tin hữu dụng gì.
Lòng tôi trầm xuống, chàng trai này cũng giống như tôi, không muốn tiết lộ danh tính nên tôi cũng không nói gì nhiều, vỗ nhẹ lên chiếc áo cưới, bình tĩnh nói: “Nếu vậy thì đường ai nấy đi, tạm biệt.”
Dứt lời, tôi cũng không quay đầu lại mà tiến về phía trước.
Tôi bước đi rất vội vã, còn vẫn luôn ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng những con quỷ điểu đó.
Thật không ngờ, tôi cũng khá may mắn, thực sự đã nhìn thấy chúng.
Tôi nhìn thấy một vách đá cheo leo trêи sườn núi cách đó không xa, có vài cái bóng khổng lồ bay lượn trêи bầu trời.
Thật rõ ràng, đấy chính đích đến của đám quỷ điểu đó.
Có vẻ như tôi đã gặp may, tuy rằng nửa đường thì bị ném xuống đất, nhưng dù sao đích đến cũng gần.
Nghĩ vậy, tôi không hề do dự, bước nhanh về phía trước.
Nhưng tôi mới đi được vài bước, tôi đột nhiên nghe thấy, phía sau trong bụi cỏ, vang lên một giọng nói yếu ớt.
“Tiểu cô nương.”
Khuya lơ khoắt lắc thế này, giữa núi sâu rừng già, tôi sợ đến mức mất hồn.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại mới thấy, có một bà già đang nằm cạnh bụi cỏ.
Bà mặc bộ quần áo vải thô của một thôn phụ bình thường, hình như chân bị thương, bà ấy đang nằm trong bụi cỏ, thống khổ mà nhìn tôi, cầu cứu nói: “Tiểu cô nương, chân bà bị thương rồi, cháu tới giúp giúp bà được không.”
Trông bà ta thật đáng thương, nhưng tôi không có nhúc nhích.
Tại sao nửa đêm lại có một bà già ở đây chứ?
Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa về một con quỷ gọi là sơn bà bà.
Chuyện xưa kể rằng, nếu bạn gặp một bà già đang bị thương khi đang ở rừng già sâu trong núi, bà ta sẽ nhờ bạn giúp đưa về nhà. Sau khi bạn đưa bà ta về nhà, bà ta sẽ chủ động mời bạn ngủ lại một đêm, còn nấu cơm cho bạn nữa, sau đó chỉ cần bạn mất cảnh giác, bà ta sẽ giết bạn rồi ăn luôn.
Tôi rùng mình một cái.
“Tiểu cô nương.” Thấy tôi không nói lời nào, bà cụ kia lại sâu kín mở miệng, “Đã trễ thế này, chắc là con vẫn chưa có chỗ nghỉ ngơi? Sau khi đưa bà về, bà sẽ nấu cho cháu một bữa, cháu còn có thể nghỉ ngơi ở nhà bà một đêm.
Tôi càng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Tôi kinh hãi.
Thế nhưng lại hoàn toàn giống với những gì chuyện xưa kể lại!
Y như thật vậy!
Nếu trước đây tôi chỉ nghi bà già đó có vấn đề thì nay đã thực sự khẳng định.
Bà ta chắc là yêu quái.
Nghĩ vậy, tôi cười gượng hai tiếng, bình tĩnh mà bắt đầu lui về phía sau, “Bà à, một cô nương nhỏ bé như cháu không giúp được bà gì đâu, bằng hữu cháu ở gần đây, không bằng cháu đi tìm hắn giúp bà nha?
Dứt lời, không đợi bà lão trả lời, tôi vội vàng muốn bỏ đi.
Nhưng tôi vừa rời đi chưa được mấy bước, sau cổ đột nhiên cảm thấy lạnh.
Tôi rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy giọng nói già nua vang lên, gần trong gang tấc.
“Tiểu cô nương, nhưng ta chỉ muốn ngươi giúp.”
Tôi nhanh chóng quay đầu liền thấy bà cụ trước vẫn còn nằm trêи mặt đất cố gắng giả vờ yếu ớt không biết từ khi nào đã đứng dậy, hơn nữa nháy mắt liền đứng sau lưng tôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Dưới ánh trăng đỏ, khuôn mặt già nua của bà ta không còn lộ ra vẻ dịu dàng yếu ớt, ánh xanh lục trong mắt bà ta trông thật lạnh lùng và kinh khủng.
“A!”
Tôi sợ tới mức lùi lại một bước.
Nhưng thân hình gầy gò của bà lão, động tác càng thêm nhanh nhạy.
Bàn tay giống như móng gà của bà ta, lập tức bắt được cánh tay tôi.
Thật là một bàn tay lạnh lẽo.
Tôi run lập cập, liều mạng muốn tránh thoát.
Không nghĩ đến tôi giãy giụa, móng tay sắc nhọn của bà ta trực tiếp cắt qua chiếc áo cưới rực lửa của tôi.
Roẹt một tiếng.
Tay áo cưới bị xé rách, trêи cánh tay trắng nõn của tôi có một vệt máu.
Tôi ngay lập tức cảm thấy cực kì có lỗi.
Cơ thể này dù sao cũng không phải là của tôi, Tiết Vô Song một cô gái da thịt non mịn như vậy, liền bị tôi hại bị thương.
Máu từ vết thương chảy ra, bà lão sờ vào giọt máu dính trêи tay, nhất thời, đôi mắt bà ta sáng bừng lên.
Chỉ thấy bà ta đưa tay lên miệng, tham lam thè lưỡi ɭϊếʍ đi giọt máu trêи tay.
Lông tơ tôi đều dựng thẳng lên!
Chết tiệt, hiện tại máu của tôi không thể đuổi quỷ được nữa, trong mắt những con quỷ này chỉ là một món ăn ngon.
Bình luận facebook