Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-510
Chương 510: Dấu tay máu
Tôi muốn tìm hiểu thêm về vụ tự tử của cô gái này, nhưng không có gì thêm, khi điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, tôi cúi đầu nhìn, không khỏi cau mày.
Đó là Phương Tình.
- Này, Tiểu Tố? Điện thoại vừa kết nối, tôi liền nghe thấy giọng nói của Phương Tình lại dừng lại, "Cậu và Hồng Hà, sao hôm nay cãi nhau?”
"Không tính là cãi nhau." Tôi cũng quá lười biếng để giải thích, "Bạn trai của cậu ấy có vấn đề, nhưng cậu ấy không tin tới.” "Ôi, đều là bạn thân nhiều năm như vậy, sao vì nam nhân liền cãi nhau." Phương Tình bất đắc dĩ, "Như vậy đi, tháng này tới mới lấy lương, tớ mời hai người các người các đến giảng hòa với nhau.”
Mặc dù tôi tức giận với Hồng Hà, nhưng bây giờ rất nhiều điều với tôi là nhạt nhẽo, | Hồng Hà và Phương Tình là những người bạn tôi đặc biệt trân trọng, tôi cũng không muốn mất như vậy. Nghĩ đến chuyện này, tôi đồng ý. Vào cuối tuần, ở trung tâm mua sắm.
Khi tôi đến, Phương Tình và Hồng Hà đã đến, xa xa, Hồng Hà nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quay đầu muốn đi, vẫn là Phương Tình nhất định kéo cô ấy lại.
Lúc này, tôi đi tới, liền nghe Thấy Hồng Hà tức giận mở miệng với Phương Tình: "Phương Tình, rõ ràng đã nói là hai chúng ta gặp mặt, cậu gọi cả An Tố là có ý gì?”
Tôi hiểu rồi, thì ra Phương sắp xếp mọi thứ, trước không nói với Hồng Hà tôi sẽ tới.
Biểu cảm của Phương Tình lập tức xấu | hổ, "Chúng ta đều là bạn tốt a, có cái gì mà cãi nhau--
"Tôi không cãi nhau với cô ấy." Sắc mặt Hồng Hà không tốt cắt ngang lời Phương Tình, "Tôi không thể đi mua sắm với người nguyền rủa bạn trai tôi!”
Nói xong, Hồng Hà quay đầu bỏ đi.
Tôi mỉm cười lạnh lẽo và nhìn vào bóng lưng của cô ấy.
Chắc chắn thế, tình bạn của phụ nữ, thực sự là miếng khoai tây chiên mỏng. Chỉ vì một nam nhân, Hồng Hà lại cứ như vậy đối với tôi
Phương Tình vẫn luôn xin lỗi tôi, tôi đáp một câu không sao, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt dừng lại trên người Hồng Hà ở một bên, sắc mặt tôi đột nhiên biến đổi.
- Hồng Hà, cẩn thận!
Một giây sau, tôi hét lớn một tiếng, tôi nhào người về phía Hồng Hà.
Cùng lúc đó, trên đầu Hồng Hà đột nhiên phát ra một tiếng kêu ọp ẹp, trên trần nhà một chùm đèn trang trí đột nhiên rơi xuống, tí nữa trúng đầu cô ấy.
Hồng Hà nghe thấy tiếng là của tôi, bước chân theo bản năng dừng lại, còn chưa tới quay đầu, chùm đèn trên đỉnh đầu đã nhanh chóng rơi xuống.
Mắt tôi thấy chùm đèn sắp rơi xuống đầu Hồng Hà trong nháy mắt! Thân hình của tôi nhanh chóng rơi xuống bên cạnh cô ấy, cầm tay nắm lấy eo cô ấy, hai người liền lăn vài vòng trên mặt đất.
cùng lúc đó, chùm đèn kia đã nặng nề rơi xuống đất, chính ngay nơi vừa rồi Hồng Hà đứng, trên mặt đất trực tiếp tạo ra lỗ thủng, nếu vừa rồi Hồng Hà bị đập vào, chỉ sợ bây giờ đã sớm thành đống thịt nhão.
Hồng Hà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tôi thấy trên mắt cá chân cô ấy đều là máu, hiển nhiên vừa rồi tốc độ khi tôi kéo cô ấy rời đi vẫn chậm hơn một chút, cô ấy vẫn bị trầy xước.
Tôi vội vàng đỡ cô ấy lên, quan tâm nói: "Hồng Hà, vết thương của cậu không sao
chứ?”
Mặc dù những gì Hồng Hà nói là quá mức, nhưng sau tất cả, là một người bạn trong nhiều năm, tôi chắc chắn vẫn lo lắng về cô ấy, tôi muốn kiểm tra vết thương của cô ấy
Nhưng không muốn, tay tôi vừa chạm được Hồng Hà, cô ấy liền vứt bỏ tôi, thét chói tai: "An Tố, Cô đừng chạm vào tôi! Cô nói đi! Có phải cô lại dính vào thứ bẩn thỉu nào đó không? Vì vậy, tôi lại xui xẻo đến
vậy!”
Tôi nhìn Hiểu Mẫn, thu tay lại, sắc mặt có chút khó nhìn.
"Chu Hồng Hà, cậu không nên quá đáng." Tôi lạnh lùng nói, "Tôi không trêu chọc cái gì bẩn thỉu, nếu như cậu thật sự lo lắng, vẫn nên đi hỏi bạn trai bảo bối của cậu nhiều hơn!” Hồng Hà nghe xong, đằng đằng đứng lên, "An Tố! Vất vả lắm tôi mới có được hạnh phúc, tại sao cô lại đến phá hủy? Tại sao cô phải nói rằng A Xương là người xấu!”
Nói sau, nước mắt Hồng Hà chảy thẳng xuống.
Tôi nhất thời quên tức giận, sửng sốt một chút.
Hồng Hà đã thích Trần Xương kia đến mức này?
Sau khi Hồng Hà hét lên với tôi rất nhanh liền đứng lên, lết đôi chân chảy máu, khập khiễng chạy ra ngoài trung tâm thương mại.
Tôi định gọi cô ấy lại, nhưng khi tôi thấy một vết thương trên lưng cô ấy, khuôn mặt của tôi đột nhiên thay đổi.
Vừa nãy tôi không chú ý quá nhiều, lúc này Hồng Hà quay lưng về phía tôi, tôi mới nhìn thấy phía sau cổ cô ấy, có một dấu tay
Không lớn không nhỏ, ngón tay thon dài mảnh khảnh, nhìn thấy chính là bàn tay của cô gái. Tay ấn máu đỏ, dán ở sau lưng chiếc váy trắng của Hồng Hà, phảng phất như nhiễm huyết ấn.
Phương Tình vừa rời đi, người phụ trách trung tâm mua sắm nhanh chóng đến, tưởng tôi là nạn nhân của vụ tai nạn, không ngừng xin lỗi.
"Chúng tôi thật sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy." Người phụ trách đầu đầy mồ hôi nói, "Đèn này rõ ràng hai ngày trước mới kiểm tra... Làm sao có thể?
Tai nạn lần này, quá trùng hợp, quả thực giống như hướng về phía Hồng Hà. Còn có dấu tay đỏ trên người Hồng Hà...
Chỉ sợ Hồng Hà cũng bị thứ gì đó quấnlấy.
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, tôi và Phương Tình đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, tôi trực tiếp mở cửa nhìn ra núi. "Phương Tình, về bạn trai của Hồng Hà, Trần Xương, cậu có biết gì không?”
Phương Tình sửng sốt một chút, "Tố Tố, chẳng lẽ Trần Xương thật sự bị Lệ Quỷ quẩn lấy?”
"Không sai." Tôi lạnh lùng, "Bị người đàn ông thích vứt bỏ rồi tự sát, lại không cam lòng, hóa thành lệ quỷ dây dưa với bạn trai cũ. Tớ đã gặp quá nhiều người phụ nữ như vậy.”
"Nhưng... Hàn Tú Tú căn bản không có lý do gì quấn lấy Trần Xương a! "Phương Tình lắng nói, "Tuy rằng cô ấy và Trần Xương là tình cũ, nhưng là Trần Xương bị Hàn Tú Tú đá, Trần Xương đặc biệt thương tâm, vẫn muốn đi tìm Hàn Tú Tú muốn quay lại, nhưng Hàn Tú Tú cũng không để ý tới anh ấy, còn cạo trọc đầu, chuyện này đặc biệt nổi tiếng ở trường S, tớ đã nghe nói qua.”
Tôi sửng sốt, hiểu được vì sao Hồng Hà và Phương Tình đều không cảm thấy Hàn Tú Tú sẽ quấn lấy Trần Xương. Dù sao lúc cô ta còn sống cũng không để ý Trần Xương, làm sao sau khi chết còn dây dưa với hắn?
| Tôi có thực sự nhầm lẫn không? Nhưng quỷ khí trên người Trần Xương nên giải thích như thế nào?
Tôi muốn tìm hiểu thêm về vụ tự tử của cô gái này, nhưng không có gì thêm, khi điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, tôi cúi đầu nhìn, không khỏi cau mày.
Đó là Phương Tình.
- Này, Tiểu Tố? Điện thoại vừa kết nối, tôi liền nghe thấy giọng nói của Phương Tình lại dừng lại, "Cậu và Hồng Hà, sao hôm nay cãi nhau?”
"Không tính là cãi nhau." Tôi cũng quá lười biếng để giải thích, "Bạn trai của cậu ấy có vấn đề, nhưng cậu ấy không tin tới.” "Ôi, đều là bạn thân nhiều năm như vậy, sao vì nam nhân liền cãi nhau." Phương Tình bất đắc dĩ, "Như vậy đi, tháng này tới mới lấy lương, tớ mời hai người các người các đến giảng hòa với nhau.”
Mặc dù tôi tức giận với Hồng Hà, nhưng bây giờ rất nhiều điều với tôi là nhạt nhẽo, | Hồng Hà và Phương Tình là những người bạn tôi đặc biệt trân trọng, tôi cũng không muốn mất như vậy. Nghĩ đến chuyện này, tôi đồng ý. Vào cuối tuần, ở trung tâm mua sắm.
Khi tôi đến, Phương Tình và Hồng Hà đã đến, xa xa, Hồng Hà nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quay đầu muốn đi, vẫn là Phương Tình nhất định kéo cô ấy lại.
Lúc này, tôi đi tới, liền nghe Thấy Hồng Hà tức giận mở miệng với Phương Tình: "Phương Tình, rõ ràng đã nói là hai chúng ta gặp mặt, cậu gọi cả An Tố là có ý gì?”
Tôi hiểu rồi, thì ra Phương sắp xếp mọi thứ, trước không nói với Hồng Hà tôi sẽ tới.
Biểu cảm của Phương Tình lập tức xấu | hổ, "Chúng ta đều là bạn tốt a, có cái gì mà cãi nhau--
"Tôi không cãi nhau với cô ấy." Sắc mặt Hồng Hà không tốt cắt ngang lời Phương Tình, "Tôi không thể đi mua sắm với người nguyền rủa bạn trai tôi!”
Nói xong, Hồng Hà quay đầu bỏ đi.
Tôi mỉm cười lạnh lẽo và nhìn vào bóng lưng của cô ấy.
Chắc chắn thế, tình bạn của phụ nữ, thực sự là miếng khoai tây chiên mỏng. Chỉ vì một nam nhân, Hồng Hà lại cứ như vậy đối với tôi
Phương Tình vẫn luôn xin lỗi tôi, tôi đáp một câu không sao, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt dừng lại trên người Hồng Hà ở một bên, sắc mặt tôi đột nhiên biến đổi.
- Hồng Hà, cẩn thận!
Một giây sau, tôi hét lớn một tiếng, tôi nhào người về phía Hồng Hà.
Cùng lúc đó, trên đầu Hồng Hà đột nhiên phát ra một tiếng kêu ọp ẹp, trên trần nhà một chùm đèn trang trí đột nhiên rơi xuống, tí nữa trúng đầu cô ấy.
Hồng Hà nghe thấy tiếng là của tôi, bước chân theo bản năng dừng lại, còn chưa tới quay đầu, chùm đèn trên đỉnh đầu đã nhanh chóng rơi xuống.
Mắt tôi thấy chùm đèn sắp rơi xuống đầu Hồng Hà trong nháy mắt! Thân hình của tôi nhanh chóng rơi xuống bên cạnh cô ấy, cầm tay nắm lấy eo cô ấy, hai người liền lăn vài vòng trên mặt đất.
cùng lúc đó, chùm đèn kia đã nặng nề rơi xuống đất, chính ngay nơi vừa rồi Hồng Hà đứng, trên mặt đất trực tiếp tạo ra lỗ thủng, nếu vừa rồi Hồng Hà bị đập vào, chỉ sợ bây giờ đã sớm thành đống thịt nhão.
Hồng Hà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tôi thấy trên mắt cá chân cô ấy đều là máu, hiển nhiên vừa rồi tốc độ khi tôi kéo cô ấy rời đi vẫn chậm hơn một chút, cô ấy vẫn bị trầy xước.
Tôi vội vàng đỡ cô ấy lên, quan tâm nói: "Hồng Hà, vết thương của cậu không sao
chứ?”
Mặc dù những gì Hồng Hà nói là quá mức, nhưng sau tất cả, là một người bạn trong nhiều năm, tôi chắc chắn vẫn lo lắng về cô ấy, tôi muốn kiểm tra vết thương của cô ấy
Nhưng không muốn, tay tôi vừa chạm được Hồng Hà, cô ấy liền vứt bỏ tôi, thét chói tai: "An Tố, Cô đừng chạm vào tôi! Cô nói đi! Có phải cô lại dính vào thứ bẩn thỉu nào đó không? Vì vậy, tôi lại xui xẻo đến
vậy!”
Tôi nhìn Hiểu Mẫn, thu tay lại, sắc mặt có chút khó nhìn.
"Chu Hồng Hà, cậu không nên quá đáng." Tôi lạnh lùng nói, "Tôi không trêu chọc cái gì bẩn thỉu, nếu như cậu thật sự lo lắng, vẫn nên đi hỏi bạn trai bảo bối của cậu nhiều hơn!” Hồng Hà nghe xong, đằng đằng đứng lên, "An Tố! Vất vả lắm tôi mới có được hạnh phúc, tại sao cô lại đến phá hủy? Tại sao cô phải nói rằng A Xương là người xấu!”
Nói sau, nước mắt Hồng Hà chảy thẳng xuống.
Tôi nhất thời quên tức giận, sửng sốt một chút.
Hồng Hà đã thích Trần Xương kia đến mức này?
Sau khi Hồng Hà hét lên với tôi rất nhanh liền đứng lên, lết đôi chân chảy máu, khập khiễng chạy ra ngoài trung tâm thương mại.
Tôi định gọi cô ấy lại, nhưng khi tôi thấy một vết thương trên lưng cô ấy, khuôn mặt của tôi đột nhiên thay đổi.
Vừa nãy tôi không chú ý quá nhiều, lúc này Hồng Hà quay lưng về phía tôi, tôi mới nhìn thấy phía sau cổ cô ấy, có một dấu tay
Không lớn không nhỏ, ngón tay thon dài mảnh khảnh, nhìn thấy chính là bàn tay của cô gái. Tay ấn máu đỏ, dán ở sau lưng chiếc váy trắng của Hồng Hà, phảng phất như nhiễm huyết ấn.
Phương Tình vừa rời đi, người phụ trách trung tâm mua sắm nhanh chóng đến, tưởng tôi là nạn nhân của vụ tai nạn, không ngừng xin lỗi.
"Chúng tôi thật sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy." Người phụ trách đầu đầy mồ hôi nói, "Đèn này rõ ràng hai ngày trước mới kiểm tra... Làm sao có thể?
Tai nạn lần này, quá trùng hợp, quả thực giống như hướng về phía Hồng Hà. Còn có dấu tay đỏ trên người Hồng Hà...
Chỉ sợ Hồng Hà cũng bị thứ gì đó quấnlấy.
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, tôi và Phương Tình đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, tôi trực tiếp mở cửa nhìn ra núi. "Phương Tình, về bạn trai của Hồng Hà, Trần Xương, cậu có biết gì không?”
Phương Tình sửng sốt một chút, "Tố Tố, chẳng lẽ Trần Xương thật sự bị Lệ Quỷ quẩn lấy?”
"Không sai." Tôi lạnh lùng, "Bị người đàn ông thích vứt bỏ rồi tự sát, lại không cam lòng, hóa thành lệ quỷ dây dưa với bạn trai cũ. Tớ đã gặp quá nhiều người phụ nữ như vậy.”
"Nhưng... Hàn Tú Tú căn bản không có lý do gì quấn lấy Trần Xương a! "Phương Tình lắng nói, "Tuy rằng cô ấy và Trần Xương là tình cũ, nhưng là Trần Xương bị Hàn Tú Tú đá, Trần Xương đặc biệt thương tâm, vẫn muốn đi tìm Hàn Tú Tú muốn quay lại, nhưng Hàn Tú Tú cũng không để ý tới anh ấy, còn cạo trọc đầu, chuyện này đặc biệt nổi tiếng ở trường S, tớ đã nghe nói qua.”
Tôi sửng sốt, hiểu được vì sao Hồng Hà và Phương Tình đều không cảm thấy Hàn Tú Tú sẽ quấn lấy Trần Xương. Dù sao lúc cô ta còn sống cũng không để ý Trần Xương, làm sao sau khi chết còn dây dưa với hắn?
| Tôi có thực sự nhầm lẫn không? Nhưng quỷ khí trên người Trần Xương nên giải thích như thế nào?
Bình luận facebook