Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 38: Bộ mặt thật của Trương Thiên Hùng
Đây là loại nhạc gì vậy...
Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì ta måt đã trở nên nặng nề, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang năm trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và thấy mình đang ở trong một căn phòng cổ kính lạ lẫm.
Tôi đi ra ban công thì thấy trời đã tối. Dưới ảnh trăng, tôi thấy rất nhiều ngôi nhà ngói xanh và một con sông nhỏ bên ngoài.
Tôi lập tức nhận ra, đây là thị trấn W sao?
Tôi đã đến thị trấn W rồi hả?
Trong khi tôi đang kinh hãi, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên từ bên ngoài,
"Có An, có đã tính chưa? Đến lúc ăn tối rồi"
Là giọng của Trương Thiên Hùng.
Nơi tôi đang ở là một loại homestay rất phố biển ở thị trấn W, phòng tôi ở tầng hai, tầng dưới là phòng khách.
Tôi cảnh giác theo Trương Thiên Hùng đi xuống lầu, vừa vào nhà ăn thì thấy vài món tôm cá tươi và rau dưa, còn có mấy chai rượu gạo tự ủ được đặt trên bàn.
"Có An, mau mau ăn cơm đi." Trương Thiên Hùng ga lãng kéo ghế giúp tôi.
Tôi không ngồi xuống mà chỉ nhíu mày hỏi: "Tôi đến đây từ khi nào?"
"Cô vừa lên xe đã ngủ mất, sau khi tới gọi cô cũng không dậy nên tôi đã tự ôm cô xuống" Trương Thiên Hùng vẫn giữ vẻ mặt hiền lành.
Tôi không nhìn ra thứ gì từ trên mặt anh ta, đành phải đi tới ghế rồi ngồi xuống.
"Mau än đi, thức ăn ở đây khá ngon.” Trương Thiên Hùng điềm đạm nói.
Tôi chưa ăn gì từ sáng sớm tới giờ nên bây giờ rất đói bụng. Khi thấy Trương Thiên Hùng đã bắt đầu ăn, tôi cũng cầm đũa lên.
Nếu Trương Thiên Hùng thực sự muốn làm gì với tôi thì cũng không cần phải bỏ thuốc gi đó, dù sao tôi muốn tài không có tài, muốn sắc cũng không có sắc.
Nghĩ đến đây, tôi thả lỏng cảnh giác và bắt đầu ăn cơm.
"Nào, có An, nếm thử rượu gạo của họ đi, trước đây Lộ Lộ rất thích uống nó." Trương Thiên Hùng đột nhiên nói rồi rót rượu vào ly của tôi.
Tôi vốn định từ chối, nhưng khi mùi rượu bay vào mũi tôi, tôi lập tức hơi ngẩn ngơ rồi ma xui quỷ khiến cầm ly rượu đưa tới bên miệng.
Rượu gạo vào cố họng làm tôi bất đầu ho khan,
“Có An, uống miếng nước nào."
Giọng Trương Thiên Hùng vang lên bên tai, một ly nước trắng lập tức xuất hiện trước mắt.
Tôi vừa định nhận lấy thi đầu hơi choảng váng, ly nước đó lập tức biến thành mấy cái bóng
Có chuyện gì vậy?
Rượu này có độ mạnh đến thế à?
Sao tôi mới uống một ly đã say rồi.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi thì mát đã tối sầm lại, toàn thân mất tri giác.
Lần kế tiếp tôi tỉnh lại là vì quá lạnh.
Tôi cố mở mất ra và thấy xung quanh tối đen như mực.
Tôi hốt hoảng.
Đây là đâu?
Tôi đang ở homestay mà?
Sao lại đột nhiên tới đây?
Tôi vội vàng đứng dậy thì phát hiện xung quanh là một bãi cỏ trống trải.
Khi tôi đứng dậy, một cái gì đó đột nhiên đập vào khuỷu tay tôi.
Tôi quay đầu lại, khi thấy thử đâng sau minh, tôi sợ hết hồn!
Chỉ thấy thứ tôi đang dựa vào đàng sau là một bia mộ bằng đá!
Trên bia mộ có ảnh của một người phụ nữ, còn có một hàng chữ.
"Mộ vợ yêu Lộ Lộ của Trương Thiên Hùng."
Cái gì?
Tôi đã đến mộ của vợ Trương Thiên Hùng rồi?
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh và thấy chỉ có một bia mộ như vậy trên bãi có trống trái.
Lúc này dù tôi có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, thế là vội vàng đứng dậy định đi.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy, một giọng nói âm trầm bỏng vang lên từ sau lưng tôi.
"Cô An, cô muốn đi đầu vậy? Cô đã nói là đi tảo mộ với tôi mà?"
Tim tôi run lên mất kiếm soát.
Tôi cố làm mình bình tĩnh lại rồi run rẩy quay đầu, Trương Thiên Hùng đang đứng sau bia mộ và nhìn chàm chảm tôi.
Ánh mắt đó nào còn dịu dàng lịch sự như trước đây, thay vào đó là sự kỳ dị khiến người ta không rét mà run.
"Trường tiên sinh, tôi tưởng là sáng mai chúng ta mới đi tảo mộ. Tôi run rẩy nói:
"Đêm khuya như này dễ gặp phải thứ không sạch sē."
"Thứ không sạch sẽ?" Trương Thiên Hùng khẽ nhếch mõi và nở nụ cười âm u lạnh lẽo "Ý cô là nhìn thấy quỷ hôn ư? ở đây chỉ có mộ của Lộ Lộ, nếu được nhìn thấy linh hồn của cô ấy thì còn gì bằng? Em nói xem có đúng hay không, Lộ Lộ?"
Khi Trương Thiên Hùng nói nửa câu đầu, tôi dè dặt lùi lại liên tục.
Nhưng đến lúc nghe thấy nửa câu sau, cơ thế tôi cứng đờ.
Một cơn gió lạnh thối qua, tôi lập tức nhìn thấy một cái bóng trắng như tuyết hiện lên sau lưng Trương Thiên Hùng
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tôi đã thấy cô ta trong bức ảnh trước đó.
Là vợ của Trương Thiên Hùng, Lý Lộ Lộ!
Tôi chỉ cảm thấy rùng mình và nhanh chân chạy đi.
Nhưng khi mới chạy được mấy bước, chân tôi bồng vấp phải thứ gì đó trên bụi cỏ.
Rầm một tiếng, tôi ngã mạnh xuống bãi cỏ, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tôi loay hoay đứng dậy thì đột nhiên đụng vào một thứ mềm nhữn lạnh như băng.
Tôi ngẩng lên nhìn và suýt chút sợ ngất.
Thứ tôi vừa chạm vào là một cái xác nữ
Chỉ thấy cô gái đó xấp xỉ tuổi tôi, cơ thể đã hơi mục rữa, đôi mắt trợn tròn đây oán hận và đang nằm trên bụi cỏ cạnh tỏi.
"A!"
Tôi hét to rồi nhảy cẫng lên, loạng choạng lùi lại không ngừng.
Nhưng khi tôi mới lúc mấy bước, chân tôi lại giẫm lên thứ gì đó mềm nhũn.
Tôi nhanh chóng cúi xuống nhìn, trong lòng lại sụp đổ lần nữa,
Tôi lại giẫm lên một cái xác nữ khác!
Cái xác này cũng là một cô gái trẻ, chỉ có điều nó còn mục rữa hơn cái xác vừa nãy rất nhiều.
Bây giờ tôi không dám manh động, tôi vội nhìn xung quanh mới phát hiện có mấy cái xác nữ được giấu trên bãi cỏ trống trải này.
Tôi đếm sơ qua, ít nhất là có hơn mười xác chết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Sao lại có nhiều xác chết nữ ở đây đến vậy!
Ngay khi tôi đang sợ hết hồn vi đống xác chết nữ ở đây, tay tôi đột nhiên bị ai đó tóm lấy.
Tôi run lên, vội vàng ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt to của Trương Thiên Hùng.
Vẻ mặt của Trương Thiên Hùng gần như điên loạn, nó còn khiến tôi sợ hãi hơn đống xác chết này!
Tôi cố sức hất tay anh ta ra, nhưng sức lực của phụ nữ chẳng là gì khi ở trước mặt đàn ông, anh ta lập tức khống chế được tôi.
Anh ta cầm một sợi dây thừng và kéo tôi tới cạnh bia mộ.
Ngay sau đó, tôi bị anh ta trói vào bia mộ.
Linh hồn của Lý Lộ Lộ bay bên cạnh tôi và thỉnh thoảng xuyên qua cơ thể tôi, toàn thân tôi lạnh đến mức run lẩy bẩy.
"Trương Thiên Hùng! Anh đang làm cái quải gì vậy!" Tôi quát.
Nếu giờ tôi còn chưa rõ thì thực sự rất ngu rồi.
Việc Trương Thiên Hùng xem mắt với tôi, còn hẹn tôi đi tảo mộ vốn không phải "mệnh lệnh của cha" gì cả, mà là anh ta cổ tình sấp đặt!
Nhưng anh ta muốn làm gi?
Một sinh viên nghèo nàn như tôi có gì đáng để anh ta tốn công sức lừa gạt chứ?
Vả lại, có chuyện gì xảy ra với đống xác chết nữ này vậy!
Đây là loại nhạc gì vậy...
Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì ta måt đã trở nên nặng nề, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang năm trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và thấy mình đang ở trong một căn phòng cổ kính lạ lẫm.
Tôi đi ra ban công thì thấy trời đã tối. Dưới ảnh trăng, tôi thấy rất nhiều ngôi nhà ngói xanh và một con sông nhỏ bên ngoài.
Tôi lập tức nhận ra, đây là thị trấn W sao?
Tôi đã đến thị trấn W rồi hả?
Trong khi tôi đang kinh hãi, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên từ bên ngoài,
"Có An, có đã tính chưa? Đến lúc ăn tối rồi"
Là giọng của Trương Thiên Hùng.
Nơi tôi đang ở là một loại homestay rất phố biển ở thị trấn W, phòng tôi ở tầng hai, tầng dưới là phòng khách.
Tôi cảnh giác theo Trương Thiên Hùng đi xuống lầu, vừa vào nhà ăn thì thấy vài món tôm cá tươi và rau dưa, còn có mấy chai rượu gạo tự ủ được đặt trên bàn.
"Có An, mau mau ăn cơm đi." Trương Thiên Hùng ga lãng kéo ghế giúp tôi.
Tôi không ngồi xuống mà chỉ nhíu mày hỏi: "Tôi đến đây từ khi nào?"
"Cô vừa lên xe đã ngủ mất, sau khi tới gọi cô cũng không dậy nên tôi đã tự ôm cô xuống" Trương Thiên Hùng vẫn giữ vẻ mặt hiền lành.
Tôi không nhìn ra thứ gì từ trên mặt anh ta, đành phải đi tới ghế rồi ngồi xuống.
"Mau än đi, thức ăn ở đây khá ngon.” Trương Thiên Hùng điềm đạm nói.
Tôi chưa ăn gì từ sáng sớm tới giờ nên bây giờ rất đói bụng. Khi thấy Trương Thiên Hùng đã bắt đầu ăn, tôi cũng cầm đũa lên.
Nếu Trương Thiên Hùng thực sự muốn làm gì với tôi thì cũng không cần phải bỏ thuốc gi đó, dù sao tôi muốn tài không có tài, muốn sắc cũng không có sắc.
Nghĩ đến đây, tôi thả lỏng cảnh giác và bắt đầu ăn cơm.
"Nào, có An, nếm thử rượu gạo của họ đi, trước đây Lộ Lộ rất thích uống nó." Trương Thiên Hùng đột nhiên nói rồi rót rượu vào ly của tôi.
Tôi vốn định từ chối, nhưng khi mùi rượu bay vào mũi tôi, tôi lập tức hơi ngẩn ngơ rồi ma xui quỷ khiến cầm ly rượu đưa tới bên miệng.
Rượu gạo vào cố họng làm tôi bất đầu ho khan,
“Có An, uống miếng nước nào."
Giọng Trương Thiên Hùng vang lên bên tai, một ly nước trắng lập tức xuất hiện trước mắt.
Tôi vừa định nhận lấy thi đầu hơi choảng váng, ly nước đó lập tức biến thành mấy cái bóng
Có chuyện gì vậy?
Rượu này có độ mạnh đến thế à?
Sao tôi mới uống một ly đã say rồi.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi thì mát đã tối sầm lại, toàn thân mất tri giác.
Lần kế tiếp tôi tỉnh lại là vì quá lạnh.
Tôi cố mở mất ra và thấy xung quanh tối đen như mực.
Tôi hốt hoảng.
Đây là đâu?
Tôi đang ở homestay mà?
Sao lại đột nhiên tới đây?
Tôi vội vàng đứng dậy thì phát hiện xung quanh là một bãi cỏ trống trải.
Khi tôi đứng dậy, một cái gì đó đột nhiên đập vào khuỷu tay tôi.
Tôi quay đầu lại, khi thấy thử đâng sau minh, tôi sợ hết hồn!
Chỉ thấy thứ tôi đang dựa vào đàng sau là một bia mộ bằng đá!
Trên bia mộ có ảnh của một người phụ nữ, còn có một hàng chữ.
"Mộ vợ yêu Lộ Lộ của Trương Thiên Hùng."
Cái gì?
Tôi đã đến mộ của vợ Trương Thiên Hùng rồi?
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh và thấy chỉ có một bia mộ như vậy trên bãi có trống trái.
Lúc này dù tôi có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, thế là vội vàng đứng dậy định đi.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy, một giọng nói âm trầm bỏng vang lên từ sau lưng tôi.
"Cô An, cô muốn đi đầu vậy? Cô đã nói là đi tảo mộ với tôi mà?"
Tim tôi run lên mất kiếm soát.
Tôi cố làm mình bình tĩnh lại rồi run rẩy quay đầu, Trương Thiên Hùng đang đứng sau bia mộ và nhìn chàm chảm tôi.
Ánh mắt đó nào còn dịu dàng lịch sự như trước đây, thay vào đó là sự kỳ dị khiến người ta không rét mà run.
"Trường tiên sinh, tôi tưởng là sáng mai chúng ta mới đi tảo mộ. Tôi run rẩy nói:
"Đêm khuya như này dễ gặp phải thứ không sạch sē."
"Thứ không sạch sẽ?" Trương Thiên Hùng khẽ nhếch mõi và nở nụ cười âm u lạnh lẽo "Ý cô là nhìn thấy quỷ hôn ư? ở đây chỉ có mộ của Lộ Lộ, nếu được nhìn thấy linh hồn của cô ấy thì còn gì bằng? Em nói xem có đúng hay không, Lộ Lộ?"
Khi Trương Thiên Hùng nói nửa câu đầu, tôi dè dặt lùi lại liên tục.
Nhưng đến lúc nghe thấy nửa câu sau, cơ thế tôi cứng đờ.
Một cơn gió lạnh thối qua, tôi lập tức nhìn thấy một cái bóng trắng như tuyết hiện lên sau lưng Trương Thiên Hùng
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tôi đã thấy cô ta trong bức ảnh trước đó.
Là vợ của Trương Thiên Hùng, Lý Lộ Lộ!
Tôi chỉ cảm thấy rùng mình và nhanh chân chạy đi.
Nhưng khi mới chạy được mấy bước, chân tôi bồng vấp phải thứ gì đó trên bụi cỏ.
Rầm một tiếng, tôi ngã mạnh xuống bãi cỏ, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tôi loay hoay đứng dậy thì đột nhiên đụng vào một thứ mềm nhữn lạnh như băng.
Tôi ngẩng lên nhìn và suýt chút sợ ngất.
Thứ tôi vừa chạm vào là một cái xác nữ
Chỉ thấy cô gái đó xấp xỉ tuổi tôi, cơ thể đã hơi mục rữa, đôi mắt trợn tròn đây oán hận và đang nằm trên bụi cỏ cạnh tỏi.
"A!"
Tôi hét to rồi nhảy cẫng lên, loạng choạng lùi lại không ngừng.
Nhưng khi tôi mới lúc mấy bước, chân tôi lại giẫm lên thứ gì đó mềm nhũn.
Tôi nhanh chóng cúi xuống nhìn, trong lòng lại sụp đổ lần nữa,
Tôi lại giẫm lên một cái xác nữ khác!
Cái xác này cũng là một cô gái trẻ, chỉ có điều nó còn mục rữa hơn cái xác vừa nãy rất nhiều.
Bây giờ tôi không dám manh động, tôi vội nhìn xung quanh mới phát hiện có mấy cái xác nữ được giấu trên bãi cỏ trống trải này.
Tôi đếm sơ qua, ít nhất là có hơn mười xác chết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Sao lại có nhiều xác chết nữ ở đây đến vậy!
Ngay khi tôi đang sợ hết hồn vi đống xác chết nữ ở đây, tay tôi đột nhiên bị ai đó tóm lấy.
Tôi run lên, vội vàng ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt to của Trương Thiên Hùng.
Vẻ mặt của Trương Thiên Hùng gần như điên loạn, nó còn khiến tôi sợ hãi hơn đống xác chết này!
Tôi cố sức hất tay anh ta ra, nhưng sức lực của phụ nữ chẳng là gì khi ở trước mặt đàn ông, anh ta lập tức khống chế được tôi.
Anh ta cầm một sợi dây thừng và kéo tôi tới cạnh bia mộ.
Ngay sau đó, tôi bị anh ta trói vào bia mộ.
Linh hồn của Lý Lộ Lộ bay bên cạnh tôi và thỉnh thoảng xuyên qua cơ thể tôi, toàn thân tôi lạnh đến mức run lẩy bẩy.
"Trương Thiên Hùng! Anh đang làm cái quải gì vậy!" Tôi quát.
Nếu giờ tôi còn chưa rõ thì thực sự rất ngu rồi.
Việc Trương Thiên Hùng xem mắt với tôi, còn hẹn tôi đi tảo mộ vốn không phải "mệnh lệnh của cha" gì cả, mà là anh ta cổ tình sấp đặt!
Nhưng anh ta muốn làm gi?
Một sinh viên nghèo nàn như tôi có gì đáng để anh ta tốn công sức lừa gạt chứ?
Vả lại, có chuyện gì xảy ra với đống xác chết nữ này vậy!
Bình luận facebook