Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619-624
"Dừng tay cho tôi!"
Trông thấy lưỡi đao của Ninh Nhị kia cách cánh tay đứa bé trong gang tấc, tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, khản giọng gầm to lên.
Quả nhiên, tên áo đen kia dừng lại một chút.
Tôi gắng gượng đứng lên, thân thể thất tha thất thểu đi đến chỗ Ninh Uyển Uyển, lấy hết sức bình sinh đứng cho thẳng thắn, rồi bịch một tiếng, quỳ xuống.
"Ha ha ha ha ha!"
Trông thấy tôi quỳ xuống tức khắc, Ninh Uyển Uyển liền cười như điên.
"An Tố! Ta không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay! Ngươi khẳng định cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày phải quỳ gối trước mặt ta đúng không?" Không cần nhìn cũng biết ả ta đang quá hưng phấn, ngước nhìn thấy ả còn kích động tới mức nước mắt từ khóe mắt lấp lánh, âm thanh run rẩy, "Ta thật vui không tả nổi! Ta phát hiện tra tấn ngươi, so với việc có được Tiết Xán còn vui hơn nhiều! Nhìn cái bộ dạng này của ngươi mà xem! Ha Ha ha Ha Ha!"
Nuốt hận vào trong: "Ninh Uyển Uyển, giữ lời, thả đứa bé kia ra!"
"Ơ kìa, ngươi chóng quên thế? Ta đã nói là muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, dập đầu van lạy ta, liều mạng cầu ta, không ngừng liếm chân ta! Cầu ta đừng làm hại nhà họ Hạ của ngươi đi chứ!"
Cô ta càng ngày càng điên. Cử chỉ cùng lời nói điên cuồng, vung tay tát lên mặt tôi hết cái này tới cái kia!
Mặt của tôi đau rát, cô ta không hề nương tay vả mạnh thêm một phát, tôi chỉ cảm thấy hàm răng của tôi liền trực tiếp rơi ra ngoài 2 chiếc, máu tươi xộc lên trong miệng.
Nhưng tôi nhất quyết ngậm miệng, không kêu rên, cũng không dập đầu cầu xin cô ta.
"An Tố! Dập đầu nhanh lên! Xin ta đi! Mau tới liếm chân của ta đi! Nhanh lên!" Ninh Uyển Uyển càng ngày càng điên cuồng, trực bàn tay không ngừng nện xuống gương mặt tôi.
Tôi cảm giác chắc mặt mình giờ sưng vù như đầu heo, nhưng nhất quyết cắn răng không hé nửa lời.
Thấy tôi không nhúc nhích, tưởng tôi không nghe lời, cô ta lập tức vừa giận, vừa nhìn về phía màn hình nước, hô lớn: "Đem đứa bé kia cắt tay cho ta mau! Cắt ngay! Móc luôn cả mắt ra!"
Ninh Uyển Uyển gào thét như bà điên, phía bên kia tên Ninh Nhị cũng vung đao lên. Đứa bé thấy vậy cũng la khóc tợn hơn.
Thế nhưng tôi không nghe được thanh âm gì, chỉ cúi đầu.
Tôi như vậy không phải bởi không muốn suy nghĩ đến việc cầu xin cô ta. Chỉ là, tôi đang gấp gáp suy tính…
Chắc chắn tôi sẽ không dập đầu trước Ninh Uyển Uyển. Bởi vì tôi biết rõ, hiện tại dù tôi có cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Hạ chúng tôi, cô ta sẽ tiếp tục không ngừng tra tấn tôi, cuối cùng vẫn sẽ đem người nhà họ Hạ, từng người giết chết.
Bởi vì cô ta biết rõ, chỉ khi tôi vứt bỏ hết tôn nghiêm quỳ xuống van nài cô ta, nhưng vẫn không ngăn được nhìn thấy từng người thân phải chết, khi ấy mới thực sự là tột cùng đau khổ.
Người nhà họ Hạ toàn bộ đều trong tay cô ta, kể cả khi chỉ còn lại một mình Hạ Lẫm, cô ta cũng sẽ vẫn biết cách để uy hiếp tôi thôi.
Tôi ghét người khác uy hiếp tôi, càng không muốn bị Ninh Uyển Uyển dắt mũi, cho nên tôi biết cầu xin tha thứ căn bản cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình chết đi. Vậy tôi nên làm cái gì?
Lúc này đầu óc của tôi, giống như điên cuồng tìm kiếm và suy luận.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm mặc dù không phải Thần khí, cũng là một loại cực phẩm ám khí tinh vi, trong giới Huyền môn cũng nổi danh mười phần. Khi mới bước chân về Hạ gia, tôi dành nhiều thời gian để nghiên cứu trong Tàng kinh các, Bạo Vũ Lê Hoa Châm tôi cũng từng nhìn qua nhiều lần trong sách.
Tôi liều mạng hồi tưởng những gì liên quan tới Bạo Vũ Lê Hoa Châm này, rốt cục trong một khoảnh khắc bối rồi, trong đầu tôi đã bắt được cái gì đó.
Đúng vậy, hồi mới chân ướt chân ráo tới Hạ gia, tôi từng đọc được một cuốn thư tịch chuyên giảng giải về ám khí cùng binh khí. Bạo Vũ Lê Hoa Châm được thiết lập cùng với một cơ quan, mà khi kích hoạt, nó liền có thể truy tìm đến người đối diện, cắm vào thịt tìm tới kinh mạch mà đâm vào.
Nếu như lúc này tôi vận động linh lực, sẽ kích đẩy nó ở trong huyết mạch mình nhanh chóng hòa tan, nó sẽ hoàn toàn ăn mòn huyết mạch của tôi.
Cho nên nói cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này, từ trình độ mà nói, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào dựa vào sức một mình mình để giải quyết.
Bởi vì nếu như ta muốn vận động linh lực bức ra nó, như vậy liền sẽ đẩy nhanh quá trình hòa tan; nếu như bỏ mặc nó tự do, nó cũng chậm rãi ăn mòn kinh mạch của ta.
Tôi càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Chẳng lẽ tôi thật sự không còn cách nào giải quyết sao? Chẳng lẽ chỉ vì cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này mà kinh mạch của tôi bị hủy sao?
Trong một khắc tuyệt vọng, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ, cả người tôi hơi chấn động một chút.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhằm vào kinh mạch của tôi, mà kinh mạch, lại nằm trên cơ thể của tôi. Vậy nếu như, nếu như không có cơ thể, linh lực cùng quỷ lực của tôi ở đâu?
Cả người đột nhiên hưng phấn, càng nghĩ càng thấy có lý.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm vốn dĩ là dùng để đối phó người sống. Mà tôi hiện tại nghiêm túc mà nói, căn bản cũng không tính là người sống, mà là một kiểu nửa người nửa quỷ.
Bình thường người sống là không cách nào mang theo linh lực nếu linh hồn xuất ra, nhưng tôi đâu giống. Kể từ khi ăn Bách Thạch Tán, cơ thể tôi ngừng trao đổi chất, cho nên linh hồn có thể mang theo linh lực rời đi.
Chờ tôi hồn phách rời khỏi thân thể, tôi có thể vận động linh lực cùng quỷ khí, khi đó thân thể không còn linh lực, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng sẽ không bị hòa tan. Ngược lại, tôi còn có thể dùng hồn phách, lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra khỏi cơ thể mình.
Quan trọng hơn chính là, linh hồn của tôi rời khỏi thân thể rồi, tôi chính là một Quỷ Hồn chính thống, quỷ lực cùng linh lực toàn bộ đều đi theo Quỷ Hồn, khi đó mặc dù tôi không thể giống nhục thể có thể tùy ý điều khiển, nhưng với linh lực của tôi, giải quyết Ninh Uyển Uyển chẳng nhẽ lại khó à?
Tôi càng nghĩ càng thấy phương pháp này có thể thực hiện. Nhưng toàn bộ kế hoạch bên trong, có một vấn đề lớn nhất.
Đó chính là, cho tới bây giờ tôi chưa từng thử tự xuất Quỷ Hồn thi triển thông qua linh lực của tôi.
Chuyện này nghe nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng kỳ thật làm rồi mới thấy không dễ dàng như vậy, dù sao tôi cũng sớm quen thuộc điều khiển thân xác. Theo tôi được biết, không ít Quỷ Hồn tại thời điểm vừa chết và xuất ra hồn phách, căn bản cũng không biết làm như thế nào điều khiển hồn phách của mình, sẽ bay lung tung tán loạn tới lui, chỉ khi từ từ tự tìm hiểu và khống chế được chưởng lực, làm quen hoàn toàn với hồn phách, họ mới có thể điều khiển hồn phách giống như người bình thường điều khiển thân thể, bay nhảy vận động.
Cho nên giờ này tôt thật lòng lo lắng, dù sao tôi cũng chưa từng điều khiển hồn phách. Mặc dù trước kia có mấy lần hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng cũng chỉ trong mấy giây thôi, căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Cho nên tôi quá lo lắng, nếu như hiện tại đem hồn phách của tôi rời khỏi thân thể, có thể sẽ mất một lúc lâu không cách nào điều khiển linh lực cùng hồn phách. Ừ thì hiện tại là thế, trong lúc nguy cấp, nếu như không cách nào điều khiển hồn phách của mình, rất có thể sẽ bị Ninh Uyển Uyển trực tiếp cho một chưởng hồn phi phách tán.
Trong lúc tôi còn chìm đắm trong suy tư, Ninh Uyển Uyển đứng nhìn, tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Ninh Uyển Uyển nhìn sang kia hét lớn: "Ninh Nhị! Móc ngay mắt của nó ra cho ta! Móc xuống cả mũi luôn!"
Tiếng hét của bà điên Ninh Uyển Uyển kéo tôi trở về thực tại, tôi biết thời khắc này không còn đủ để tôi do dự nữa rồi.
Tôi nhất định phải đánh cược một lần, xem như cuối cùng là lấy hồn phách cùng sinh mệnh của mình làm tiền đặt cược, không hối tiếc!
Dù sao tôi đã hứa với đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão nhất định sẽ bảo vệ gia tộc mình. Giờ này khắc này, tôi mới ý thức tới cái gọi là trách nhiệm và nghĩa vụ. Việc này chẳng quan trọng đúng sai nữa, chỉ là ta biết rõ, tất cả mọi người ở dưới kia, đều chỉ có thể dựa vào một mình mình.
Nghĩ tới đây, chút do dự cuối cùng cũng biến mất, cả người tôi hét lớn một tiếng, nhanh chóng đem hồn phách của mình rút ra khỏi thân thể.
Cảm giác thật sự… vi diệu!
Hồn phách vốn không có hình thể, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được nhục thể dường như khẽ động đậy, giống như chúng ta lột găng tay vậy.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu bồng, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thân thể mình – một tôi khác, đang nằm đó.
Nhục thể của tôi toàn thân đều là máu, nhìn trắng bệch mà tàn tạ vô cùng.
"An Tố!"
Tôi nghe thấy Ninh Uyển Uyển kinh ngạc hô lên, tôi lập tức liền ý thức được hồn phách của mình đã hoàn toàn rời khỏi thân thể. Tôi cúi đầu nhìn mình, liền phát hiện hồn phách của tôi có màu ngà sữa, bởi vì có quỷ khí của đại trưởng lão, hình dáng hồn phách của tôi mạnh mẽ có cảm giác, giống như là tảng băng được điêu khắc ra chân dung, mơ hồ mang theo vài phần sương mù.
"An Tố ngươi xuất được hồn ra?" Ninh Uyển Uyển vẫn là một người thông minh, rất nhanh liền hiểu được động cơ nào mà tôi làm như vậy, mặt ả biến sắc, tức giận mắng to, "Chết tiệt, ta suýt quên mất, ngươi bây giờ cũng sớm không còn là người sống!"
"Ninh Uyển Uyển, hiện tại Bạo Vũ Lê Hoa Châm với tôi đã vô dụng". Tôi lạnh lùng nhìn xem Ninh Uyển Uyển, "Chúng ta cũng nên thanh toán nốt nợ nần thôi nhỉ?"
Nháy mắt, tôi lập tức hướng phía phía trước đánh tới.
Tôi vốn là nghĩ nhào về phía Ninh Uyển Uyển đầy khí phách, nhưng không nghĩ thân thể quá nhẹ, liền nặng nề đập mặt xuống đất. May mắn tôi là không có thực thể, cho nên đụng vào trên mặt đất cũng không có việc gì.
Bây giờ tôi mới nhận thức được, là bởi vì tôi hiện tại thân thể chỉ có hồn phách không có nhục thể, so với bình thường nhẹ hơn rất nhiều, nếu theo thói quen bình thường để khống chế thân thể, khẳng định là dùng sức quá độ.
Hồn phách của tôi có chút lảo đảo trên mặt đất xoay tròn đến mấy lần, mới miễn cưỡng đứng vững.
"Ha ha ha ha ha!" Ninh Uyển Uyển dù sao cũng đã chết qua một lần, rất nhanh liền hiểu được tôi lúc này vì sao lại chật vật như vậy, lập tức trên mặt mất đi vẻ lo lắng, chỉ cười lạnh nói: "Sao thế An Tố, vừa rồi ngươi oai lắm kia mà? Ngươi đúng là lần đầu tiên xuất hồn ra. Ngươi tự xem lại mình đi, căn bản đến hồn phách mình còn không điều khiển được. Như thế mà còn dám dọa đánh ta? Ngươi chắc vẫn còn đánh giá thấp ta quá, coi trọng bản thân quá à?"
Ninh Uyển Uyển cười lạnh một tiếng, tất nhiên không cho tôi cơ hội làm quen với hồn phách, lập tức ngưng tụ linh lực hướng về phía tôi!
Trong lòng tôi kinh hãi, tranh thủ thời gian muốn lui lại, chẳng nghĩ vừa lui lại, cả người dùng sức quá độ, liền hướng phía đằng sau lảo đảo đến mấy lần.
Ả điên kia căn bản không cho tôi cơ hội thở dốc, từng bước ép sát. Tôi liên tục lùi lại, tranh thủ thời gian trong lòng bàn tay ngưng tụ linh lực chống cự.
Xem ra, mặc dù chưa thể điều khiển động tác hồn phách của mình, nhưng thao tác linh lực xem chừng linh hoạt hơn rất nhiều.
Thế là tôi lập tức thay đổi chiến lược, dứt khoát để hồn phách của mình đứng yên một chỗ không nhúc nhích, chỉ ngưng tụ linh lực, quăng về phía Ninh Uyển Uyển.
Đáng tiếc, Ninh Uyển Uyển cũng không phải kẻ ngờ nghệch.
Thấy tôi tung ra linh lực hùng mạnh, cô ta nhanh như mèo khom lưng xuống nhặt đỡ một thứ gì đó, nhằm che chắn.
Thế mà cô ta lại lấy cơ thể của tôi ra che chắn!
Tôi hoảng hốt, tranh thủ thu tay về điều chỉnh phương hướng, thế nhưng vẫn có chút không kịp, trực tiếp đâm bị thương thân thể của mình, thân thể yếu ớt kia lại tóe ra một đám máu nữa.
Tôi cau chặt lông mày.
Phải biết xác thịt rất khó phục hồi như cũ, hiện tại linh hồn của tôi rời khỏi thân xác, thân xác hoàn toàn không có bảo hộ, nếu như Ninh Uyển Uyển làm tổn thương nhục thể của tôi, tôi nên làm thế nào cho phải?
Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Ninh Uyển Uyển lại nhặt thân thể của tôi lên, rống to: "An Tố! Ngươi đã không cần thân thể của mình, vậy đừng trách ta không khách khí!"
Dứt lời, Ninh Uyển Uyển gương mặt toàn sát khí một chưởng bổ về phía khuôn mặt nhục thể của tôi.
Vô sỉ! Hẳn là ả ta ghi hận tôi hủy dung mạo của ả, cho nên cũng muốn đem thân xác và dung mạo của tôi đem hủy!
Tôi cũng chỉ là con gái thôi, mặc dù không có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như của cô ta, nhưng tôi cũng để ý mà!
"Ninh Uyển Uyển ngươi dừng tay lại ngay cho ta!" Tôi lập tức cũng ngưng tụ linh lực, hướng phía Ninh Uyển Uyển bổ tới.
Thế nhưng là thực tế tôi vẫn chưa quen khống chế linh hồn mình, mười phần không nhạy bén, thêm nữa lúc này tình thế cấp bách, lập tức chưởng liền đánh trật, chị xẹt qua mấy sợi tóc của ả ta, không ngăn được hành vi.
Chưởng kia của Ninh Uyển Uyển thẳng tắp rơi xuống thân thể tôi, làn da trơn bóng bị rạch một đường máu.
"Ha ha ha ha ha!" Trông thấy trên mặt tôi đổ máu, Ninh Uyển Uyển cười hô hố đầy sảng khoái, "An Tố! Đây là quả báo đấy! Ngươi hủy mặt của ta, ta cũng hủy lại mặt ngươi nè!"
Dứt lời, cô ta ngưng tụ linh lực càng ngày càng lớn, lại một lần nữa một chưởng bổ về phía mặt của tôi.
Tôi không còn nhiều thời gian mà chần chừ, vọt tới, muốn ngăn cản hành vi của ả ta.
Thế nhưng linh hồn của tôi thực tế quá khó khống chế, chỉ là một động tác đơn giản, vậy mà trượt đà, trực tiếp xuyên qua thân thể Ninh Uyển Uyển.
"Ha ha! An Tố, ngươi cho rằng hồn phách dễ điều khiển và ra chưởng thế sao? Vậy ngươi cũng quá ngây thơ rồi, nếu không muốn nói là ngu độn!" Trông thấy dáng vẻ chật vật của tôi, Ninh Uyển Uyển cười lạnh, "Hôm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, cũng sẽ không bỏ qua Hạ Gia!"
Vừa nói, cô ta tung chưởng trực tiếp bổ về phía tôi, ra tay dứt khoát, nếu quả thật đánh trúng mặt tôi, chắc sẽ khiến nó nhão nhoét ra, ít nhất cũng nát bấy như mặt của cô ta.
Trong lòng tôi hoảng hốt, chính không biết làm sao, lúc này ả đàn bà điên kia bàn tay dồn hết sức vào mặt của tôi, khiến tôi lạnh gáy khiếp sợ.
Edit by Như Oanh
Lúc trước mặt tôi bị Ninh Uyển Uyển làm cho chảy máu, máu chảy ra từ vết thương chảy ra, đột nhiên giống như thuốc, trực tiếp khôi phục vết thương trên mặt.
“Chuyện này… chuyện gì xảy ra vậy?”
Ninh Uyển Uyển sửng sờ, quên việc tiếp tục hủy hoại khuôn mặt tôi, chỉ chết lặng nhìn thân thể của tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi cũng choáng váng, nhưng dù sao tôi cũng bình tĩnh hơn Ninh Uyển Uyển, phản ứng nhanh.
Đúng vậy, đây là máu của tôi! Suýt nữa thì tôi quên mất, máu của tôi có tác dụng phục hồi da thịt.
Chỉ là đối với cơ thể của người khác, máu của tôi sẽ chỉ có ích sau khi được điều trị bằng thuốc mỡ, nhưng đối với cơ thể của chính tôi, dường như nó có thể được khôi phục mà không cần dùng thuốc mỡ.
Đồng thời, sau khi tôi nhận ra điều này, tôi ngay lập tức có một ý tưởng, Trong phút chốc, tôi không thể nghĩ đến Ninh Uyển Uyển được nữa, cứ để hồn bay phách lạc, trực tiếp đè lên thân thể trên mặt đất.
Mặc dù linh hồn của tôi vẫn khó khống chế hơn, nhưng dù sao thể chất của tôi cũng giống như Ninh Uyển Uyển động tĩnh, cho nên sau khi lảo đảo vài cái, nó vẫn nhanh chóng rơi xuống bên cạnh thân thể.
"An Tố làm sao vậy?" Ninh Uyển Uyển vẫn chưa nhận ra tôi sẽ làm gì, nhưng theo bản năng cô ấy vẫn muốn ngăn cản tôi, Nhưng bây giờ tôi đã nín thở, tất cả linh lực của tôi đều tập trung vào việc kiểm soát hồn phách.
Cuối cùng, tôi đã đến gần thân xác của mình.
Đột nhiên, tôi trong tay tụ linh lực, đánh ra, trên người đột nhiên đáp xuống, chính là một ít kinh mạch trọng yếu.
Trong phút chốc, máu văng khắp người, quần áo bê bết máu đỏ.
Ninh Uyển Uyển cuối cùng cũng hiểu tôi định làm gì, hét lên: "An Tố! Chết tiệt!" Cô ấy bước nhanh đến, không quan tâm đến hồn phách của tôi chút nào mà lao thẳng vào cơ thể của mình, cố gắng dùng linh lực để ngăn cản chuyện tự chữa lành mọi vết thương trên người tôi, ngăn máu tiếp tục chảy ra.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Máu của cơ thể tôi đã chảy đến da và thịt của tôi, và chẳng bao lâu nữa cơ thể tôi đã trải qua những thay đổi to lớn.
Khi máu tôi chảy đến chỗ bị gãy trên bàn chân, tôi nhanh chóng thấy cái chân bị trẹo của mình ngay lập tức thẳng ra, và xương bên trong đã lành lại.
Không chỉ vậy, một số kinh mạch trên cơ thể tôi bắt đầu phục hồi nhanh chóng do máu chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim đang hoảng sợ của tôi chợt buông xuống.
Tôi chỉ định cược một ván, cứ tưởng nó dài vô tận, nhưng không ngờ thực sự khiến tôi thành công! Khi máu của tôi vẫn còn ở nơi kinh mạch bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâm thủng, tất cả những Bạo Vũ Lê Hoa Châm đó đều bị máu của tôi ép ra ngoài, và vết thương trong kinh mạch nhanh chóng trở lại bình thường.
Chắc chắn, máu của tôi đủ mạnh để ép ra bất cứ thứ gì phá hủy cơ thể, đồng thời, trong máu không có linh lực nên sẽ không thể đẩy nhanh việc giải thể Bạo Vũ Lê Hoa Châm chút nào.
Ninh Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này, cả khuôn mặt đều kinh hãi, nhưng vẫn phản ứng nhanh, hung ác nhìn tôi rồi gầm lên: "An tố, ngươi đã rời khỏi hồn phách với thân xác ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi còn có khả năng tiếp tục trở về thân thể của ngươi sao? Ta sẽ cho người hồn bay phách tán ngay bây giờ! " Ninh Uyển Uyển trước đây, cũng có thể định tra tấn tôi cho hả lòng hả dạ rồi mới giết tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, chỉ đau lòng gào thét, lao về phía tôi.
Đồng thời, tôi chỉ hít thở sâu và thiền định trong trái tim mình-- An Tố, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào bước này.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng tránh đòn đánh hồn bay phách lạc lên cao nhất của Ninh Uyển Uyển.
Khả năng điều khiển hồn phách của tôi so với lúc trước tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, đột nhiên tôi nghiến răng lập tức khống chế lĩnh hồn,trong chốc lát liền nhanh chóng cúi xuống.
Vào lúc này, thần kinh của tôi sụp đổ thật +, chỉ để khiến cho linh hồn của tôi lao về cơ thể một cách chính xác.
Chỉ với một hành động đơn giản như vậy, nhưng tôi đang cố gắng hết sức mình, tôi đang nghĩ nếu linh hồn mình có thể đổ mồ hôi thì chắc giờ tôi cũng phải đổ mồ hôi rất nhiều Ninh Uyển Uyển cũng không phải là người chậm chạp, cô ta đuổi theo, chỉ muốn bắt hồn phách tôi nhưng chỉ trong một giây, mọi thứ giống như chuyển động chậm lại. Nhìn thấy bàn tay của Ninh Uyển Uyển sắp nắm lấy cổ chân của mình, chính lúc này, linh hồn tôi dồn hết sức lực lao vào thể xác.
Đồng thời, cơ thể tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Mọi thứ chỉ xảy ra nhanh như tia chớp, ngay lúc linh hồn trở lại với thể xác, tôi đột ngột bật dậy khỏi bể bơi, đầu óc nặng trĩu, choáng váng.
Nhưng tôi không có thời gian để thích ứng, gần như dựa vào bản năng, điều khiển cơ thể để đứng lên.
Bởi vì động tác của tôi quá nhanh nên lúc tôi mới đứng dậy, Ninh Uyển Uyển mới tiến lại gần tôi.
Cô ấy còn không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, linh hồn và thể xác của tôi đã hòa vào nhau, nên cô ấy có chút choáng váng. Nhưng một giây tiếp theo, cô ta đã phản ứng lại và hét lên: “An tố, cô đi chết đi!" Ngay sau đó, tôi nhìn cô ấy giơ tay và tấn công tôi.
Lúc này, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, giữa sự sống và cái chết, tôi chỉ cảm thấy mọi tiềm năng của mình đều bị Ninh Uyển Uyển kích thích.
Gần như theo bản năng, tôi nhanh chóng tập hợp linh lực trong lòng bàn tay.
Vốn dĩ linh lực của tôi hiện tại mạnh hơn Ninh Uyển Uyển rất nhiều, cho nên tôi tự nhiên thu thập linh lực nhanh hơn cô ấy, chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Mải miết suy nghĩ, tôi trực tiếp giơ tay lên, toàn bộ linh khí trong đó đều đổ lên ngực Ninh Uyển Uyển! Trong phút chốc, tôi thấy động tác của Ninh Uyển Uyển đột ngột dừng lại, hai mắt tròn xoe.
Trong giây tiếp theo, cô giống như một con rối bị đứt dây, trực tiếp ngã ra ngoài, nặng nề đập xuống đất! Tại thời điểm này, tôi thậm chí không phản ứng.
Tôi...
Tôi thành công rồi sao? Cơ thể tôi đã hồi phục hoàn toàn sao? điều ngạc nhiên là ngay lập tức, tôi biết rằng nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, và chắc chắn không phải lúc tôi kiêu ngạo, tôi lập tức nín thở và thu thập linh lực, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Ninh Uyển Uyển người ngã xuống đất.
Phải nói rằng điều khiển thân xác thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với điều khiển hồn hồn phách tôi nhanh chóng đáp xuống Ninh Uyển Uyển một cách chính xác, không góc cạnh giẫm lên người cô.
Còn Ninh Uyển Uyển, vốn dĩ đang chật vật đứng dậy, không nghĩ rằng tôi hồi phục nhanh như vậy nên, sau đó giẫm lên người cô ta Nhìn Ninh Uyển Uyển nửa xinh đẹp nửa gớm ghiếc này, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, tôi cười lạnh, cúi đầu nói: "Ninh Uyển Uyển, cô chuẩn bị xong chưa, tôi trả thù nhé?"
Edit by Như Oanh
Lúc trước mặt tôi b
“An Tố! Tôi khuyên cô đừng kiêu ngạo!" Mặc dù Ninh Uyển Uyển bị tôi giẫm lên, tia hoảng sợ lóe lên dưới mắt, nhưng ngoài mặt lại cố bày ra vẻ đe dọa, "Đừng quên đám người của Hạ gia đều ở trong tay ta! Nếu ta xảy ra chuyện gì, Ninh Nhị nhất định sẽ giết hết bọn họ! "
Tôi biết những gì nữ nhân này đang đe doạ là sự thật, thực ra tôi cũng có chút lo lắng, nhưng tôi biết nếu lúc này lộ ra vẻ rụt rè thì chỉ có thể rơi vào mưu kế của cô ta.
Vì vậy, nghĩ đến điều này, tôi chế giễu lạnh lùng nói: "Thật sao? Hãy để tôi nhìn xem cô chết trước, hay nhà họ Hạ chúng tôi!"
Nói đến đây, trong lòng bàn tay không chút do dự gia tăng lực đạo, trực tiếp nâng Ninh Uyển Uyển lên, lạnh lùng nhìn màn sương trắng xóa, nhàn nhạt nói: "Ninh Uyển Uyển? Hãy bảo người của cô rời khỏi Hạ gia ngay bây giờ, nếu không, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô! "
Khi Ninh Uyển Uyển nghe tôi nói, cả người khó chịu giãy giụa, thật không may, linh lực của cô ta đang bị tôi áp chế.
Nhưng Ninh Uyển Uyển vẫn bất đắc dĩ mắng: "Ninh Nhị, đừng nghe cô ta! Hạ gia nhiều người như vậy, còn sợ cô ta uy hiếp sao?"
Hiển nhiên, Ninh Nhị cũng phải có một màn sương mù tương tự như chúng ta, mới có thể thấy rõ biến hóa của chúng ta.
Tôi thấy anh ta nhìn thấy Ninh Uyển Uyển bị bắt, rõ ràng là có chút hụt hẫng.
Ninh Uyển Uyển sợ Ninh Nhị bị tôi dọa mà dao động, lo lắng muốn hét lên gì đó, nhưng tôi không cho cô ấy cơ hội nói tiếp, chỉ một cái tát trời giáng, Ninh Uyển Uyển trực tiếp ngã xuống đất.
“Tiểu thư!” Nét Mặt của Ninh Nhị rốt cuộc nổi sóng, kêu to: “An Tố! Ta cảnh cáo ngươi đừng động đại tiểu thư! Bằng không ta giết hết Hạ gia các ngươi!
“Ồ, thật sao?” Tôi chế nhạo “Nhưng trong mắt, tính mạng đại tiểu thư của anh rõ ràng quan trọng hơn người nhà họ Hạ của chúng ta,”
Lời nói của tôi hiển nhiên đã ảnh hưởng đến Ninh Nhị, hắn cắn chặt môi không nói ra được.
Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tình thế lật ngược, lập tức hét lớn: "Ninh Nhị! Đừng nghe lời cô ta! Cứ giết một người Hạ gia cảnh cáo! Cô ta Còn dám lên mặt sao?"
“Anh dám!” Tôi lớn giọng, túm cổ Ninh Uyển Uyển, nâng cô ấy lên cao, nói với hắn bên kia, “Ninh Nhị, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động một người của Hạ Gia, cho dù chỉ làm tổn thương bọn họ, tôi sẽ chặt tay Ninh Uyển Uyển ra! Anh tổn thương một người, tôi sẽ chặt một cái, sau khi chặt tay chân ra, có thể nghĩ xem sao tứ chi không còn! Xem là ai hơn ai!"
Tôi thậm chí còn lo lắng cho Ninh Uyển Uyển và Ninh Nhị, nếu cô không tin, tôi sẽ làm cho Ninh Nhị xem một bước.
"An Tố! Ngươi còn dám!"
Tôi chưa kịp buông tay, Ninh Uyển Uyển đã kịp nhận ra mình định làm gì, cả người hoảng sợ đến cực điểm hét lên.
Nhưng động tác của tôi không dừng lại chút nào, linh lực của tôi rơi thẳng vào mặt Ninh Uyển Uyển.
Ôi Chà.
Khuôn mặt Ninh Uyển Uyển lập tức hằn lên vết máu.
“An Tố!”, Ninh Uyển Uyển hét lên tâm tê liệt phế, nhưng tôi mặc kệ cô ấy, chỉ cầm một lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra.
“An Tố, cô muốn làm gì!” Giọng Ninh Uyển Uyển hiện tại run lên vì sợ.
“Dù sao thì tôi cũng đã làm hỏng nửa khuôn mặt bên trái của cô, và tôi không ngại làm hỏng nửa khuôn mặt bên phải của cô.” Tôi cười nhạo, cầm thuốc mỡ trong tay định bôi lên mặt Ninh Uyển Uyển.
Thuốc mỡ tôi cầm trên tay là loại thuốc mỡ không bao giờ có thể chữa lành vết thương trên mặt.
Edit by Như Oanh
Hai mắt Ninh Uyển Uyển bây giờ đầy vẻ sợ hãi, nhưng nữ nhân này trước mặt tôi vẫn cứng miệng, cô ấy nhanh chóng nghiến răng nói: "An Tố, cô muốn chém giết gì cũng được, đừng nói nhảm "
"Ồ? Cô không muốn chơi với tôi sao?" Tôi chế nhạo, không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh chóng như vậy, trong nháy mắt, tình thế của hai chúng tôi đã thay đổi, "Nhưng tôi không quên, cô làm thế nào lại muốn chơi với tôi. "
Sau đó không khách sáo chút nào, trực tiếp đạp lên chân Ninh Uyển Uyển.
Chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, kèm theo tiếng hét của Ninh Uyển Uyển, chân cô ta xoắn lại thành một vòng cung kỳ lạ, bên trong có thể thấy rõ là xương cốt đã bị gãy.
"An Tố! Đồ vô sỉ!" Dưới sự đau đớn và nhục nhã, Ninh Uyển Uyển hoàn toàn mất lý trí, gào thét chửi bới, từ lâu đã biến mất khỏi cô nương dịu dàng tao nhã trước đây, "Ngươi dám! Ngươi! Ngươi! cướp đi người ta thích, làm hỏng mặt của ta, còn dám đả thương ta! "
Mặc dù tôi cũng lười để ý đến tiếng mắng của Ninh Uyển Uyển, nhưng khi nghe thấy tiếng cô ấy, tôi không khỏi bật cười.
"Ninh Uyển Uyển, tôi cướp cái gì của cô? Cô nói rõ tôi cướp cái gì của cô."
"Cô cướp đi người tôi yêu thích!" Lúc này sự tỉnh táo của Ninh Uyển Uyển đã sụp đổ, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ rực, không ngừng gào thét, "Cô cướp mất Tiết Xán của tôi! Nếu không phải là cô, chúng ta đã nên ở bên nhau! Tất cả đều là tại cô! Tất cả là vì cô mà anh ấy mới rời xa tôi! "
Nghe những gì Ninh Uyển Uyển nói, tôi không biết nên tức giận hay nghĩ buồn cười.
“Nếu không phải do tôi?” Tôi chế nhạo, nắm lấy Ninh Uyển Uyển một tấm lụa màu xanh lam tuyệt đẹp, “Ninh Uyển Uyển, tôi không tin cô thật sự không biết, chín trăm năm trước, người mà Tiết Xán nảy sinh tình cảm hoàn toàn không phải là cô. Đó là tôi. "
Từ lâu, quá khứ của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển đã là nhược điểm trong lòng tôi, bởi vì tôi biết rằng quá khứ không thể thay đổi, dù có làm thế nào thì quá khứ của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển đều không là của tôi. Là sự thật không thể thay đổi được.
Nhưng ý trời không ngờ rằng, sau khi xuyên về quá khứ lần trước, từ đầu đến cuối tôi đã biết Tiết Xán, người duy nhất anh thích, hóa ra lúc trước luôn ghen tị, thì ra lại là chính tôi.
Chỉ là từ khi xuyên không, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc trực tiếp với Ninh Uyển Uyển, cho nên lần này nhìn thấy Ninh Uyển Uyển, tâm tình của tôi thực sự hoàn toàn khác trước.
Trước đây tôi luôn đa sầu đa cảm, luôn có mặc cảm tự ti mờ mịt, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chuyện này không chỉ bởi vì dung mạo của cô ấy bị hủy hoại, mà quan trọng hơn bởi vì tôi nhận ra Tiết Xán yêu từ đầu đến cuối là tôi, Ninh Uyển Uyển, dù cô ấy dù đẹp đến đâu cũng chẳng khác gì người xa lạ với tôi và Tiết Xán.
Và tôi nghĩ rằng Ninh Uyển Uyển cũng nên biết sự thật về chín trăm năm trước.
Sở dĩ tôi có ý nghĩ như vậy là bởi vì tôi nhớ ra mình vừa mới bắt đầu dùng thân thể của Ninh Uyển Uyển để du hành ngược về quá khứ ngăn chặn Tiết Xán trúng độc, hoảng sợ mắng mỏ là tuyệt đối không thể, bây giờ nhìn lại, một Ninh Uyển Uyển tài tình, cô có thể mơ hồ nhận ra người mà Tiết Xán thích khi đó có thể là người khác du hành trở về.
Tôi cũng từng nghĩ rằng Ninh Uyển Uyển đã được Ninh gia cho uống thuốc rồi mới quên đi quá khứ, nhưng có lẽ cô ấy vẫn lờ mờ cảm nhận được, cô ấy thật sự dường như không có quá khứ với Tiết Xán.
“Ninh Uyển Uyển, cô còn tiếp tục giả vờ nữa sao?” Tôi chỉ là đoán mò, nhưng vừa nói xong câu hỏi này, đã thấy Ninh Uyển Uyển bỗng tái mặt, liền biết mình nói đúng.
Cô ta quả thực đã đoán được người mà Tiết Xán yêu khi đó là tôi, không phải cô ấy.
Nhưng Ninh Uyển Uyển, ngoài mặt là miễn cưỡng không thừa nhận chuyện này, trước mặt tôi, đau lòng hét lên: "An Tố, đừng nói nhảm! Tiết Xán, khi đó tôi đã yêu tôi rồi. Đừng nguy biện! Cô đã đoạt Tiết Xán khỏi tay tôi! "
Nhìn Ninh Uyển Uyển tự lừa dối bản thân, tôi không thấy tức giận nữa, chỉ nghĩ cũng thấy buồn cười.
Tôi nắm tóc cô ta thật mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy máu chảy ra từ da đầu của cô ấy, nhưng không cảm thấy đáng thương dù là một chút
Vì tôi biết rằng Ninh Uyển Uyển đối với tôi càng ác độc, càng không cần rủ lòng thương xót đối với nữ nhân này.
“Ninh Uyển Uyển, cô nói đây là ý gì?” Tôi lạnh lùng nói, “Cô thậm chí không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra với Tiết Xán chín trăm năm trước. Nhưng về mọi chuyện đã xảy ra chín trăm năm trước. Tôi nhớ rõ mọi chuyện, đây là hồi ức mà tôi cùng Tiết Xán có được, và cô chỉ là người ngoài cuộc. "
Lời nói của tôi rõ ràng là đâm thẳng vào chỗ đau của Ninh Uyển Uyển, nét mặt cô ta tái đi, môi khẽ run.
Vào lúc này, nếu cô ấy không phải là người tôi ghét nhất, tôi có thể cảm thấy cô ấy có chút đáng thương.
Sau tất cả, tôi biết rằng Ninh Uyển Uyển thích Tiết Xán từ chín trăm năm trước, dù xuất phát từ mối tình đầu non nớt của một thiếu nữ, hay là mối tình thầm kín giấu kín trong lòng, thì tình yêu này là nghiêm túc. ngay từ đầu, Nàng ta chỉ là vì Ninh gia, nhưng thật sự chưa bao giờ muốn làm tổn thương Tiết Xán, cho dù là Ninh gia hay Tiết Xán thì hết lần này tới lần khác, nàng lựa chọn tình yêu của mình không chút do dự.
Tuy rằng cô ấy ích kỷ và độc ác, nhưng tôi biết cô ấy rất thích Tiết Xán.
Và từ trước đến nay, điều quý giá nhất đối với Ninh Uyển Uyển chính là điều cô ấy cho là đúng, chuyện tình cảm giữa cô ấy và Dung Kỳ chín trăm năm trước, vậy mà bây giờ, tôi đã tước đi chút ảo tưởng cuối cùng của cô ấy.
Ninh Uyển Uyển buồn bực chỉ trong chốc lát, lại cắn chặt môi quát: "An Tố! Cô ở đây bớt kiêu ngạo! Chín mươi trăm năm trước, nếu như cô không chiếm lấy thân thể và sắc đẹp của ta, Cô nghĩ Tiết Xán sẽ yêu cô sao! Cho nên, Tiết Xán vẫn luôn yêu tôi! Vẫn luôn là tôi! "
Lời nói của Ninh Uyển Uyển hoàn toàn không khiến tôi tức giận, ngược lại, tôi chỉ nghĩ cô ấy đáng thương hơn.
“Ninh Uyển Uyển.” Tôi trầm mặc nhìn Ninh Uyển Uyển, trong giọng điệu có chút bi thương, “Chuyện này đã đến cùng rồi, sao cứ tự lừa mình dối người”
Tôi nói nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cơn tức giận của Ninh Uyển Uyển đột ngột tắt ngấm.
Trong phút chốc, cả người cô như kiệt sức, ngã xuống đất, đau thương
Ninh Uyển Uyển nhìn rất đáng thương, nhưng rõ ràng không phải lúc để thông cảm cho người phụ nữ này, tôi nhìn cô ta, nheo mắt, một giây tiếp theo, linh lực tôi đột nhiên toả ra, không chút do dự mà túm lấy cổ cô ấy!
“An Tố, cô làm gì vậy?" Ninh Uyển Uyển dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, bỗng dưng ngừng lại nước mắt, hoảng sợ nhìn tôi.
"Giết cô."
Tôi nhanh chóng phun ra hai chữ, trực tiếp nâng linh lực trong tay lên mức cao nhất.
Đừng trách tôi độc ác, chỉ là Ninh Uyển Uyển quá nguy hiểm, cô ta còn tồn tại một ngày thì hẳn đêm dài lắm mộng, chỉ khi nàng ta hồn phi phách tán tôi mới có thể yên lòng.
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự mà gia tăng linh lực trong tay, tăng tốc hướng về phía Ninh Uyển Uyển.
Khi cơn gió lòng bàn tay sắp rơi vào người Ninh Uyển Uyển, trong phút chốc, tôi có mấy phần suy nghĩ.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Sắp kết thúc thật rồi sao? Người phụ nữ này đã khiến cuộc đời tôi không yên, cuối cùng cũng phải chết rồi sao?
Đang lúc suy nghĩ miên man, tay cũng không dừng lại, nhìn thấy linh lực trong lòng bàn tay đã xé toạc quần áo của Ninh Uyển Uyển, nhưng đột nhiên, vào lúc này, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt.
"An Tố! Dừng tay!"
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, tôi đột nhiên cảm giác được một cỗ ma khí cũng chẳng mạnh mẽ lắm hướng phía sau lưng tôi đánh tới!
Quỷ khí này tuy không ghê gớm, nhưng bởi vì nó xuất hiện quá đột ngột, tôi nhất thời không phản ứng kịp, liền xác định sai vị trí, linh lực đánh về phía Ninh Uyển Uyển lập tức lách qua một chút, liền trật mục tiêu.
Trong nháy mắt, sự việc xảy ra trước khi kịp phản ứng, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một người mà tôi không ngờ tới
Đó là Cao Lệ công chúa.
Tôi thấy công chúa Cao Lệ đi theo Tiết Xán, nhưng bởi vì quỷ khí của Tiết Xán hôm nay quá yếu, thậm chí còn không bằng Cao Lệ công chúa, tốc độ của Tiết Xán so với nàng ta chậm hơn rất nhiều.
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Hạ Lẫm có lẽ đã bị Ninh gia bắt đi, nhưng bọn họ không hề động đến Cao Lệ công chúa và Tiết Xán nên họ đã đuổi theo hướng của tôi.
“Ngươi muốn làm gì?” Lúc này, tôi nhìn thấy Cao Lệ công chúa, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, tôi nghiêng mắt xác nhận lòng bàn tay của mình vẫn đang nắm lấy Ninh Uyển Uyển.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa cả người liền như phát điên không nói thêm lời gì nàng trực tiếp hướng về phía tôi từng chưởng một đánh ra(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Này, cô điên rồi sao?” Tôi không khỏi có chút giận, hướng phía Công chúa Cao Lệ mắng, dù sao gần như toàn bộ linh lực trong bàn tay tôi vẫn còn đang khống chế Ninh Uyển Uyển nên cũng lười quan tâm đến Cao Lệ công chúa lúc này.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa căn bản chính là phát cuồng, không ngừng ngưng tụ linh lực.
Tôi cảm thấy có chút phiền phức, nhanh chóng điểm huyệt Diệp Uyển Uyển khiến nàng không thể động đậy, liền tăng thêm linh lực để đối phó với Cao Lệ công chúa.
Dù sao Cao Lệ công chúa thật sự không phải là đối thủ của tôi, cô ấy nhanh chóng nhận ra điều này liền lộ ra vẻ lo lắng, trong phút chốc, ánh mắt rơi vào Tiết Xán đang đuổi kịp phía sau, đột nhiên tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy lóe lên thật sâu, ánh mắt lộ ra tia hung ác, cả người đột nhiên ngừng công kích tôi mà bay về phía sau, tóm lấy Tiết Xán.
Biết được mười phần ý định của Cao Lệ công chúa, lòng tôi chợt kéo đến từng tia lo lắng cùng hoảng sợ. Lúc này cô ta đã bắt được Tiết Xán trong tay, hướng về phía tôi hét lớn: "An Tố! Ngươi mau buông phu quân của ta ra, nếu không ta sẽ giết phu quân của ngươi!"
Nghe vậy tôi như bị sét đánh, sững sờ một lúc mới hiểu ra tại sao công chúa Cao Lệ lại đột ngột lao ra ngăn cản không cho Ninh Uyển Uyển bị thương.
Nàng ta đã nhận ra...
Rõ ràng công chúa Cao Lệ đã cảm nhận được khí tức của Ninh Uyển Uyển chính là cái người mà trở thành phò mã của mình 900 năm trước, thế nên nàng ta mới nhất mực muốn bảo vệ Ninh Uyển Uyển.
Tôi lúc này cảm thấy mình quá sơ ý chủ quan. Vậy mà lại tính sót, không nghĩ đến Cao Lệ công chúa này.
Nàng ta có thể nhận ra khí tức của Ninh Uyển Uyển trên Khổ Tiên Thằng, bây giờ nhìn thấy bản thân Diệp Uyển Uyển chắc hẳn là có thể nhanh chóng nhận ra. Nhưng tôi hết lần này đến lần khác không nghĩ đến điều này, lại còn giữ nàng ở lại Hạ gia
Nhìn thấy Tiết Xán bị Cao Lệ công chúa khống chế trong tay, tôi lo lắng gấp gáp kêu lên: "Cao Lệ công chúa, nghe ta nói, người này thật sự không phải người mà ngươi tìm! Càng không phải người năm đó mà người gả cho! Thật sự người nhận nhầm rồi."
Trong lúc vội vàng, mặc dù lời giải thích của tôi là sự thật, nhưng nghe có vẻ như tôi đang lừa dối Công chúa Cao Lệ.
Cô ấy hoàn toàn không tin tôi, mà tiếp tục siết chặt Tiết Xán trong tay.
“Ngươi nói láo!” Cao Lệ công chúa mắng ta, “Ta lẽ ra phải biết ngươi tìm nàng, không phải thật sự tìm nàng mà ngươi chỉ muốn giết nàng, ta làm sao có thể để cho ngươi nguyện ý! Ta nhất định bảo vệ cô ấy!"
Nói xong lời này, Cao Lệ công chúa liền nhìn về phía bóng đêm ở giữa, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, ra vẻ bình tĩnh nói với Ninh Uyển Uyển: "Ninh Uyển Uyển, đúng không? Đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghĩ đến duyên phận của chúng ta chín trăm năm trước, cho nên là ta tự nguyện muốn giúp ngươi, ta không thể trơ mắt ngươi chết được. "
Có vẻ như Cao Lệ công chúa khá ngại ngùng, cô nhận ra mình và Ninh Uyển Uyển đều là phụ nữ, cô đã si tình mà tìm kiếm nhiều năm như vậy, vẫn có chút kì quái nên vẫn viện ra một lý do để hợp thức hóa hành động của mình.
Nhưng điều mà công chúa Cao Lệ không ngờ tới là Ninh Uyển Uyển còn không biết chuyện xảy ra chín trăm năm trước, cả người đờ đẫn. Nhưng Ninh Uyển Uyển là một người phụ nữ thông minh, đã sớm mơ hồ nhận ra điều gì đó, cô ta nói với công chúa Cao Lệ: "Dù thế nào, xin hãy cứu ta càng sớm càng tốt, đề phòng ta ở trong tay An Tố. Khi đó nàng nhất định sẽ giết ta."
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ninh Uyển Uyển cố ý đem lời nói này tránh nặng tìm nhẹ, không nói về quan hệ của cô với Cao Lệ công chúa, nhưng cô cũng hiển nhiên nhận ra rằng nếu muốn sống sót, hy vọng duy nhất lúc này chính là Công chúa Cao Lệ.
Công chúa Cao Lệ không nghi ngờ, chỉ bóp tay thật chặt, sau đó trừng mắt nhìn ta, nói: "An Tố, mau thả nàng ta ra! Nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận!"
“Thôi đi!” Tôi rất muốn nói với công chúa Cao Lệ về chuyện đã xảy ra chín trăm năm trước, nhưng hiển nhiên, không phải lúc để giải thích chút nào.
Ngay khi đang tuyệt vọng không biết phải làm sao, Cao Lệ công chúa bên kia đã mất kiên nhẫn, túm lấy cổ Tiết Xán, quát lớn: "An Tố! Ta bảo ngươi thả nàng ấy ra, nếu không ta sẽ động thủ!"
Hiện tại thân thể Tiết Xán yếu ớt như vậy, tuy rằng ma lực của Công chúa Cao Lệ không mạnh nhưng vẫn khiến cho hơi hồn của Tiết Xán bắt đầu dao động!
Trông thấy lưỡi đao của Ninh Nhị kia cách cánh tay đứa bé trong gang tấc, tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, khản giọng gầm to lên.
Quả nhiên, tên áo đen kia dừng lại một chút.
Tôi gắng gượng đứng lên, thân thể thất tha thất thểu đi đến chỗ Ninh Uyển Uyển, lấy hết sức bình sinh đứng cho thẳng thắn, rồi bịch một tiếng, quỳ xuống.
"Ha ha ha ha ha!"
Trông thấy tôi quỳ xuống tức khắc, Ninh Uyển Uyển liền cười như điên.
"An Tố! Ta không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay! Ngươi khẳng định cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày phải quỳ gối trước mặt ta đúng không?" Không cần nhìn cũng biết ả ta đang quá hưng phấn, ngước nhìn thấy ả còn kích động tới mức nước mắt từ khóe mắt lấp lánh, âm thanh run rẩy, "Ta thật vui không tả nổi! Ta phát hiện tra tấn ngươi, so với việc có được Tiết Xán còn vui hơn nhiều! Nhìn cái bộ dạng này của ngươi mà xem! Ha Ha ha Ha Ha!"
Nuốt hận vào trong: "Ninh Uyển Uyển, giữ lời, thả đứa bé kia ra!"
"Ơ kìa, ngươi chóng quên thế? Ta đã nói là muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, dập đầu van lạy ta, liều mạng cầu ta, không ngừng liếm chân ta! Cầu ta đừng làm hại nhà họ Hạ của ngươi đi chứ!"
Cô ta càng ngày càng điên. Cử chỉ cùng lời nói điên cuồng, vung tay tát lên mặt tôi hết cái này tới cái kia!
Mặt của tôi đau rát, cô ta không hề nương tay vả mạnh thêm một phát, tôi chỉ cảm thấy hàm răng của tôi liền trực tiếp rơi ra ngoài 2 chiếc, máu tươi xộc lên trong miệng.
Nhưng tôi nhất quyết ngậm miệng, không kêu rên, cũng không dập đầu cầu xin cô ta.
"An Tố! Dập đầu nhanh lên! Xin ta đi! Mau tới liếm chân của ta đi! Nhanh lên!" Ninh Uyển Uyển càng ngày càng điên cuồng, trực bàn tay không ngừng nện xuống gương mặt tôi.
Tôi cảm giác chắc mặt mình giờ sưng vù như đầu heo, nhưng nhất quyết cắn răng không hé nửa lời.
Thấy tôi không nhúc nhích, tưởng tôi không nghe lời, cô ta lập tức vừa giận, vừa nhìn về phía màn hình nước, hô lớn: "Đem đứa bé kia cắt tay cho ta mau! Cắt ngay! Móc luôn cả mắt ra!"
Ninh Uyển Uyển gào thét như bà điên, phía bên kia tên Ninh Nhị cũng vung đao lên. Đứa bé thấy vậy cũng la khóc tợn hơn.
Thế nhưng tôi không nghe được thanh âm gì, chỉ cúi đầu.
Tôi như vậy không phải bởi không muốn suy nghĩ đến việc cầu xin cô ta. Chỉ là, tôi đang gấp gáp suy tính…
Chắc chắn tôi sẽ không dập đầu trước Ninh Uyển Uyển. Bởi vì tôi biết rõ, hiện tại dù tôi có cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Hạ chúng tôi, cô ta sẽ tiếp tục không ngừng tra tấn tôi, cuối cùng vẫn sẽ đem người nhà họ Hạ, từng người giết chết.
Bởi vì cô ta biết rõ, chỉ khi tôi vứt bỏ hết tôn nghiêm quỳ xuống van nài cô ta, nhưng vẫn không ngăn được nhìn thấy từng người thân phải chết, khi ấy mới thực sự là tột cùng đau khổ.
Người nhà họ Hạ toàn bộ đều trong tay cô ta, kể cả khi chỉ còn lại một mình Hạ Lẫm, cô ta cũng sẽ vẫn biết cách để uy hiếp tôi thôi.
Tôi ghét người khác uy hiếp tôi, càng không muốn bị Ninh Uyển Uyển dắt mũi, cho nên tôi biết cầu xin tha thứ căn bản cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình chết đi. Vậy tôi nên làm cái gì?
Lúc này đầu óc của tôi, giống như điên cuồng tìm kiếm và suy luận.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm mặc dù không phải Thần khí, cũng là một loại cực phẩm ám khí tinh vi, trong giới Huyền môn cũng nổi danh mười phần. Khi mới bước chân về Hạ gia, tôi dành nhiều thời gian để nghiên cứu trong Tàng kinh các, Bạo Vũ Lê Hoa Châm tôi cũng từng nhìn qua nhiều lần trong sách.
Tôi liều mạng hồi tưởng những gì liên quan tới Bạo Vũ Lê Hoa Châm này, rốt cục trong một khoảnh khắc bối rồi, trong đầu tôi đã bắt được cái gì đó.
Đúng vậy, hồi mới chân ướt chân ráo tới Hạ gia, tôi từng đọc được một cuốn thư tịch chuyên giảng giải về ám khí cùng binh khí. Bạo Vũ Lê Hoa Châm được thiết lập cùng với một cơ quan, mà khi kích hoạt, nó liền có thể truy tìm đến người đối diện, cắm vào thịt tìm tới kinh mạch mà đâm vào.
Nếu như lúc này tôi vận động linh lực, sẽ kích đẩy nó ở trong huyết mạch mình nhanh chóng hòa tan, nó sẽ hoàn toàn ăn mòn huyết mạch của tôi.
Cho nên nói cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này, từ trình độ mà nói, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào dựa vào sức một mình mình để giải quyết.
Bởi vì nếu như ta muốn vận động linh lực bức ra nó, như vậy liền sẽ đẩy nhanh quá trình hòa tan; nếu như bỏ mặc nó tự do, nó cũng chậm rãi ăn mòn kinh mạch của ta.
Tôi càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Chẳng lẽ tôi thật sự không còn cách nào giải quyết sao? Chẳng lẽ chỉ vì cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này mà kinh mạch của tôi bị hủy sao?
Trong một khắc tuyệt vọng, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ, cả người tôi hơi chấn động một chút.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhằm vào kinh mạch của tôi, mà kinh mạch, lại nằm trên cơ thể của tôi. Vậy nếu như, nếu như không có cơ thể, linh lực cùng quỷ lực của tôi ở đâu?
Cả người đột nhiên hưng phấn, càng nghĩ càng thấy có lý.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm vốn dĩ là dùng để đối phó người sống. Mà tôi hiện tại nghiêm túc mà nói, căn bản cũng không tính là người sống, mà là một kiểu nửa người nửa quỷ.
Bình thường người sống là không cách nào mang theo linh lực nếu linh hồn xuất ra, nhưng tôi đâu giống. Kể từ khi ăn Bách Thạch Tán, cơ thể tôi ngừng trao đổi chất, cho nên linh hồn có thể mang theo linh lực rời đi.
Chờ tôi hồn phách rời khỏi thân thể, tôi có thể vận động linh lực cùng quỷ khí, khi đó thân thể không còn linh lực, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng sẽ không bị hòa tan. Ngược lại, tôi còn có thể dùng hồn phách, lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra khỏi cơ thể mình.
Quan trọng hơn chính là, linh hồn của tôi rời khỏi thân thể rồi, tôi chính là một Quỷ Hồn chính thống, quỷ lực cùng linh lực toàn bộ đều đi theo Quỷ Hồn, khi đó mặc dù tôi không thể giống nhục thể có thể tùy ý điều khiển, nhưng với linh lực của tôi, giải quyết Ninh Uyển Uyển chẳng nhẽ lại khó à?
Tôi càng nghĩ càng thấy phương pháp này có thể thực hiện. Nhưng toàn bộ kế hoạch bên trong, có một vấn đề lớn nhất.
Đó chính là, cho tới bây giờ tôi chưa từng thử tự xuất Quỷ Hồn thi triển thông qua linh lực của tôi.
Chuyện này nghe nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng kỳ thật làm rồi mới thấy không dễ dàng như vậy, dù sao tôi cũng sớm quen thuộc điều khiển thân xác. Theo tôi được biết, không ít Quỷ Hồn tại thời điểm vừa chết và xuất ra hồn phách, căn bản cũng không biết làm như thế nào điều khiển hồn phách của mình, sẽ bay lung tung tán loạn tới lui, chỉ khi từ từ tự tìm hiểu và khống chế được chưởng lực, làm quen hoàn toàn với hồn phách, họ mới có thể điều khiển hồn phách giống như người bình thường điều khiển thân thể, bay nhảy vận động.
Cho nên giờ này tôt thật lòng lo lắng, dù sao tôi cũng chưa từng điều khiển hồn phách. Mặc dù trước kia có mấy lần hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng cũng chỉ trong mấy giây thôi, căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Cho nên tôi quá lo lắng, nếu như hiện tại đem hồn phách của tôi rời khỏi thân thể, có thể sẽ mất một lúc lâu không cách nào điều khiển linh lực cùng hồn phách. Ừ thì hiện tại là thế, trong lúc nguy cấp, nếu như không cách nào điều khiển hồn phách của mình, rất có thể sẽ bị Ninh Uyển Uyển trực tiếp cho một chưởng hồn phi phách tán.
Trong lúc tôi còn chìm đắm trong suy tư, Ninh Uyển Uyển đứng nhìn, tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Ninh Uyển Uyển nhìn sang kia hét lớn: "Ninh Nhị! Móc ngay mắt của nó ra cho ta! Móc xuống cả mũi luôn!"
Tiếng hét của bà điên Ninh Uyển Uyển kéo tôi trở về thực tại, tôi biết thời khắc này không còn đủ để tôi do dự nữa rồi.
Tôi nhất định phải đánh cược một lần, xem như cuối cùng là lấy hồn phách cùng sinh mệnh của mình làm tiền đặt cược, không hối tiếc!
Dù sao tôi đã hứa với đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão nhất định sẽ bảo vệ gia tộc mình. Giờ này khắc này, tôi mới ý thức tới cái gọi là trách nhiệm và nghĩa vụ. Việc này chẳng quan trọng đúng sai nữa, chỉ là ta biết rõ, tất cả mọi người ở dưới kia, đều chỉ có thể dựa vào một mình mình.
Nghĩ tới đây, chút do dự cuối cùng cũng biến mất, cả người tôi hét lớn một tiếng, nhanh chóng đem hồn phách của mình rút ra khỏi thân thể.
Cảm giác thật sự… vi diệu!
Hồn phách vốn không có hình thể, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được nhục thể dường như khẽ động đậy, giống như chúng ta lột găng tay vậy.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu bồng, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thân thể mình – một tôi khác, đang nằm đó.
Nhục thể của tôi toàn thân đều là máu, nhìn trắng bệch mà tàn tạ vô cùng.
"An Tố!"
Tôi nghe thấy Ninh Uyển Uyển kinh ngạc hô lên, tôi lập tức liền ý thức được hồn phách của mình đã hoàn toàn rời khỏi thân thể. Tôi cúi đầu nhìn mình, liền phát hiện hồn phách của tôi có màu ngà sữa, bởi vì có quỷ khí của đại trưởng lão, hình dáng hồn phách của tôi mạnh mẽ có cảm giác, giống như là tảng băng được điêu khắc ra chân dung, mơ hồ mang theo vài phần sương mù.
"An Tố ngươi xuất được hồn ra?" Ninh Uyển Uyển vẫn là một người thông minh, rất nhanh liền hiểu được động cơ nào mà tôi làm như vậy, mặt ả biến sắc, tức giận mắng to, "Chết tiệt, ta suýt quên mất, ngươi bây giờ cũng sớm không còn là người sống!"
"Ninh Uyển Uyển, hiện tại Bạo Vũ Lê Hoa Châm với tôi đã vô dụng". Tôi lạnh lùng nhìn xem Ninh Uyển Uyển, "Chúng ta cũng nên thanh toán nốt nợ nần thôi nhỉ?"
Nháy mắt, tôi lập tức hướng phía phía trước đánh tới.
Tôi vốn là nghĩ nhào về phía Ninh Uyển Uyển đầy khí phách, nhưng không nghĩ thân thể quá nhẹ, liền nặng nề đập mặt xuống đất. May mắn tôi là không có thực thể, cho nên đụng vào trên mặt đất cũng không có việc gì.
Bây giờ tôi mới nhận thức được, là bởi vì tôi hiện tại thân thể chỉ có hồn phách không có nhục thể, so với bình thường nhẹ hơn rất nhiều, nếu theo thói quen bình thường để khống chế thân thể, khẳng định là dùng sức quá độ.
Hồn phách của tôi có chút lảo đảo trên mặt đất xoay tròn đến mấy lần, mới miễn cưỡng đứng vững.
"Ha ha ha ha ha!" Ninh Uyển Uyển dù sao cũng đã chết qua một lần, rất nhanh liền hiểu được tôi lúc này vì sao lại chật vật như vậy, lập tức trên mặt mất đi vẻ lo lắng, chỉ cười lạnh nói: "Sao thế An Tố, vừa rồi ngươi oai lắm kia mà? Ngươi đúng là lần đầu tiên xuất hồn ra. Ngươi tự xem lại mình đi, căn bản đến hồn phách mình còn không điều khiển được. Như thế mà còn dám dọa đánh ta? Ngươi chắc vẫn còn đánh giá thấp ta quá, coi trọng bản thân quá à?"
Ninh Uyển Uyển cười lạnh một tiếng, tất nhiên không cho tôi cơ hội làm quen với hồn phách, lập tức ngưng tụ linh lực hướng về phía tôi!
Trong lòng tôi kinh hãi, tranh thủ thời gian muốn lui lại, chẳng nghĩ vừa lui lại, cả người dùng sức quá độ, liền hướng phía đằng sau lảo đảo đến mấy lần.
Ả điên kia căn bản không cho tôi cơ hội thở dốc, từng bước ép sát. Tôi liên tục lùi lại, tranh thủ thời gian trong lòng bàn tay ngưng tụ linh lực chống cự.
Xem ra, mặc dù chưa thể điều khiển động tác hồn phách của mình, nhưng thao tác linh lực xem chừng linh hoạt hơn rất nhiều.
Thế là tôi lập tức thay đổi chiến lược, dứt khoát để hồn phách của mình đứng yên một chỗ không nhúc nhích, chỉ ngưng tụ linh lực, quăng về phía Ninh Uyển Uyển.
Đáng tiếc, Ninh Uyển Uyển cũng không phải kẻ ngờ nghệch.
Thấy tôi tung ra linh lực hùng mạnh, cô ta nhanh như mèo khom lưng xuống nhặt đỡ một thứ gì đó, nhằm che chắn.
Thế mà cô ta lại lấy cơ thể của tôi ra che chắn!
Tôi hoảng hốt, tranh thủ thu tay về điều chỉnh phương hướng, thế nhưng vẫn có chút không kịp, trực tiếp đâm bị thương thân thể của mình, thân thể yếu ớt kia lại tóe ra một đám máu nữa.
Tôi cau chặt lông mày.
Phải biết xác thịt rất khó phục hồi như cũ, hiện tại linh hồn của tôi rời khỏi thân xác, thân xác hoàn toàn không có bảo hộ, nếu như Ninh Uyển Uyển làm tổn thương nhục thể của tôi, tôi nên làm thế nào cho phải?
Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Ninh Uyển Uyển lại nhặt thân thể của tôi lên, rống to: "An Tố! Ngươi đã không cần thân thể của mình, vậy đừng trách ta không khách khí!"
Dứt lời, Ninh Uyển Uyển gương mặt toàn sát khí một chưởng bổ về phía khuôn mặt nhục thể của tôi.
Vô sỉ! Hẳn là ả ta ghi hận tôi hủy dung mạo của ả, cho nên cũng muốn đem thân xác và dung mạo của tôi đem hủy!
Tôi cũng chỉ là con gái thôi, mặc dù không có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như của cô ta, nhưng tôi cũng để ý mà!
"Ninh Uyển Uyển ngươi dừng tay lại ngay cho ta!" Tôi lập tức cũng ngưng tụ linh lực, hướng phía Ninh Uyển Uyển bổ tới.
Thế nhưng là thực tế tôi vẫn chưa quen khống chế linh hồn mình, mười phần không nhạy bén, thêm nữa lúc này tình thế cấp bách, lập tức chưởng liền đánh trật, chị xẹt qua mấy sợi tóc của ả ta, không ngăn được hành vi.
Chưởng kia của Ninh Uyển Uyển thẳng tắp rơi xuống thân thể tôi, làn da trơn bóng bị rạch một đường máu.
"Ha ha ha ha ha!" Trông thấy trên mặt tôi đổ máu, Ninh Uyển Uyển cười hô hố đầy sảng khoái, "An Tố! Đây là quả báo đấy! Ngươi hủy mặt của ta, ta cũng hủy lại mặt ngươi nè!"
Dứt lời, cô ta ngưng tụ linh lực càng ngày càng lớn, lại một lần nữa một chưởng bổ về phía mặt của tôi.
Tôi không còn nhiều thời gian mà chần chừ, vọt tới, muốn ngăn cản hành vi của ả ta.
Thế nhưng linh hồn của tôi thực tế quá khó khống chế, chỉ là một động tác đơn giản, vậy mà trượt đà, trực tiếp xuyên qua thân thể Ninh Uyển Uyển.
"Ha ha! An Tố, ngươi cho rằng hồn phách dễ điều khiển và ra chưởng thế sao? Vậy ngươi cũng quá ngây thơ rồi, nếu không muốn nói là ngu độn!" Trông thấy dáng vẻ chật vật của tôi, Ninh Uyển Uyển cười lạnh, "Hôm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, cũng sẽ không bỏ qua Hạ Gia!"
Vừa nói, cô ta tung chưởng trực tiếp bổ về phía tôi, ra tay dứt khoát, nếu quả thật đánh trúng mặt tôi, chắc sẽ khiến nó nhão nhoét ra, ít nhất cũng nát bấy như mặt của cô ta.
Trong lòng tôi hoảng hốt, chính không biết làm sao, lúc này ả đàn bà điên kia bàn tay dồn hết sức vào mặt của tôi, khiến tôi lạnh gáy khiếp sợ.
Edit by Như Oanh
Lúc trước mặt tôi bị Ninh Uyển Uyển làm cho chảy máu, máu chảy ra từ vết thương chảy ra, đột nhiên giống như thuốc, trực tiếp khôi phục vết thương trên mặt.
“Chuyện này… chuyện gì xảy ra vậy?”
Ninh Uyển Uyển sửng sờ, quên việc tiếp tục hủy hoại khuôn mặt tôi, chỉ chết lặng nhìn thân thể của tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi cũng choáng váng, nhưng dù sao tôi cũng bình tĩnh hơn Ninh Uyển Uyển, phản ứng nhanh.
Đúng vậy, đây là máu của tôi! Suýt nữa thì tôi quên mất, máu của tôi có tác dụng phục hồi da thịt.
Chỉ là đối với cơ thể của người khác, máu của tôi sẽ chỉ có ích sau khi được điều trị bằng thuốc mỡ, nhưng đối với cơ thể của chính tôi, dường như nó có thể được khôi phục mà không cần dùng thuốc mỡ.
Đồng thời, sau khi tôi nhận ra điều này, tôi ngay lập tức có một ý tưởng, Trong phút chốc, tôi không thể nghĩ đến Ninh Uyển Uyển được nữa, cứ để hồn bay phách lạc, trực tiếp đè lên thân thể trên mặt đất.
Mặc dù linh hồn của tôi vẫn khó khống chế hơn, nhưng dù sao thể chất của tôi cũng giống như Ninh Uyển Uyển động tĩnh, cho nên sau khi lảo đảo vài cái, nó vẫn nhanh chóng rơi xuống bên cạnh thân thể.
"An Tố làm sao vậy?" Ninh Uyển Uyển vẫn chưa nhận ra tôi sẽ làm gì, nhưng theo bản năng cô ấy vẫn muốn ngăn cản tôi, Nhưng bây giờ tôi đã nín thở, tất cả linh lực của tôi đều tập trung vào việc kiểm soát hồn phách.
Cuối cùng, tôi đã đến gần thân xác của mình.
Đột nhiên, tôi trong tay tụ linh lực, đánh ra, trên người đột nhiên đáp xuống, chính là một ít kinh mạch trọng yếu.
Trong phút chốc, máu văng khắp người, quần áo bê bết máu đỏ.
Ninh Uyển Uyển cuối cùng cũng hiểu tôi định làm gì, hét lên: "An Tố! Chết tiệt!" Cô ấy bước nhanh đến, không quan tâm đến hồn phách của tôi chút nào mà lao thẳng vào cơ thể của mình, cố gắng dùng linh lực để ngăn cản chuyện tự chữa lành mọi vết thương trên người tôi, ngăn máu tiếp tục chảy ra.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Máu của cơ thể tôi đã chảy đến da và thịt của tôi, và chẳng bao lâu nữa cơ thể tôi đã trải qua những thay đổi to lớn.
Khi máu tôi chảy đến chỗ bị gãy trên bàn chân, tôi nhanh chóng thấy cái chân bị trẹo của mình ngay lập tức thẳng ra, và xương bên trong đã lành lại.
Không chỉ vậy, một số kinh mạch trên cơ thể tôi bắt đầu phục hồi nhanh chóng do máu chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim đang hoảng sợ của tôi chợt buông xuống.
Tôi chỉ định cược một ván, cứ tưởng nó dài vô tận, nhưng không ngờ thực sự khiến tôi thành công! Khi máu của tôi vẫn còn ở nơi kinh mạch bị Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâm thủng, tất cả những Bạo Vũ Lê Hoa Châm đó đều bị máu của tôi ép ra ngoài, và vết thương trong kinh mạch nhanh chóng trở lại bình thường.
Chắc chắn, máu của tôi đủ mạnh để ép ra bất cứ thứ gì phá hủy cơ thể, đồng thời, trong máu không có linh lực nên sẽ không thể đẩy nhanh việc giải thể Bạo Vũ Lê Hoa Châm chút nào.
Ninh Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này, cả khuôn mặt đều kinh hãi, nhưng vẫn phản ứng nhanh, hung ác nhìn tôi rồi gầm lên: "An tố, ngươi đã rời khỏi hồn phách với thân xác ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi còn có khả năng tiếp tục trở về thân thể của ngươi sao? Ta sẽ cho người hồn bay phách tán ngay bây giờ! " Ninh Uyển Uyển trước đây, cũng có thể định tra tấn tôi cho hả lòng hả dạ rồi mới giết tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, chỉ đau lòng gào thét, lao về phía tôi.
Đồng thời, tôi chỉ hít thở sâu và thiền định trong trái tim mình-- An Tố, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào bước này.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng tránh đòn đánh hồn bay phách lạc lên cao nhất của Ninh Uyển Uyển.
Khả năng điều khiển hồn phách của tôi so với lúc trước tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, đột nhiên tôi nghiến răng lập tức khống chế lĩnh hồn,trong chốc lát liền nhanh chóng cúi xuống.
Vào lúc này, thần kinh của tôi sụp đổ thật +, chỉ để khiến cho linh hồn của tôi lao về cơ thể một cách chính xác.
Chỉ với một hành động đơn giản như vậy, nhưng tôi đang cố gắng hết sức mình, tôi đang nghĩ nếu linh hồn mình có thể đổ mồ hôi thì chắc giờ tôi cũng phải đổ mồ hôi rất nhiều Ninh Uyển Uyển cũng không phải là người chậm chạp, cô ta đuổi theo, chỉ muốn bắt hồn phách tôi nhưng chỉ trong một giây, mọi thứ giống như chuyển động chậm lại. Nhìn thấy bàn tay của Ninh Uyển Uyển sắp nắm lấy cổ chân của mình, chính lúc này, linh hồn tôi dồn hết sức lực lao vào thể xác.
Đồng thời, cơ thể tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Mọi thứ chỉ xảy ra nhanh như tia chớp, ngay lúc linh hồn trở lại với thể xác, tôi đột ngột bật dậy khỏi bể bơi, đầu óc nặng trĩu, choáng váng.
Nhưng tôi không có thời gian để thích ứng, gần như dựa vào bản năng, điều khiển cơ thể để đứng lên.
Bởi vì động tác của tôi quá nhanh nên lúc tôi mới đứng dậy, Ninh Uyển Uyển mới tiến lại gần tôi.
Cô ấy còn không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, linh hồn và thể xác của tôi đã hòa vào nhau, nên cô ấy có chút choáng váng. Nhưng một giây tiếp theo, cô ta đã phản ứng lại và hét lên: “An tố, cô đi chết đi!" Ngay sau đó, tôi nhìn cô ấy giơ tay và tấn công tôi.
Lúc này, tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, giữa sự sống và cái chết, tôi chỉ cảm thấy mọi tiềm năng của mình đều bị Ninh Uyển Uyển kích thích.
Gần như theo bản năng, tôi nhanh chóng tập hợp linh lực trong lòng bàn tay.
Vốn dĩ linh lực của tôi hiện tại mạnh hơn Ninh Uyển Uyển rất nhiều, cho nên tôi tự nhiên thu thập linh lực nhanh hơn cô ấy, chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Mải miết suy nghĩ, tôi trực tiếp giơ tay lên, toàn bộ linh khí trong đó đều đổ lên ngực Ninh Uyển Uyển! Trong phút chốc, tôi thấy động tác của Ninh Uyển Uyển đột ngột dừng lại, hai mắt tròn xoe.
Trong giây tiếp theo, cô giống như một con rối bị đứt dây, trực tiếp ngã ra ngoài, nặng nề đập xuống đất! Tại thời điểm này, tôi thậm chí không phản ứng.
Tôi...
Tôi thành công rồi sao? Cơ thể tôi đã hồi phục hoàn toàn sao? điều ngạc nhiên là ngay lập tức, tôi biết rằng nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, và chắc chắn không phải lúc tôi kiêu ngạo, tôi lập tức nín thở và thu thập linh lực, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Ninh Uyển Uyển người ngã xuống đất.
Phải nói rằng điều khiển thân xác thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với điều khiển hồn hồn phách tôi nhanh chóng đáp xuống Ninh Uyển Uyển một cách chính xác, không góc cạnh giẫm lên người cô.
Còn Ninh Uyển Uyển, vốn dĩ đang chật vật đứng dậy, không nghĩ rằng tôi hồi phục nhanh như vậy nên, sau đó giẫm lên người cô ta Nhìn Ninh Uyển Uyển nửa xinh đẹp nửa gớm ghiếc này, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, tôi cười lạnh, cúi đầu nói: "Ninh Uyển Uyển, cô chuẩn bị xong chưa, tôi trả thù nhé?"
Edit by Như Oanh
Lúc trước mặt tôi b
“An Tố! Tôi khuyên cô đừng kiêu ngạo!" Mặc dù Ninh Uyển Uyển bị tôi giẫm lên, tia hoảng sợ lóe lên dưới mắt, nhưng ngoài mặt lại cố bày ra vẻ đe dọa, "Đừng quên đám người của Hạ gia đều ở trong tay ta! Nếu ta xảy ra chuyện gì, Ninh Nhị nhất định sẽ giết hết bọn họ! "
Tôi biết những gì nữ nhân này đang đe doạ là sự thật, thực ra tôi cũng có chút lo lắng, nhưng tôi biết nếu lúc này lộ ra vẻ rụt rè thì chỉ có thể rơi vào mưu kế của cô ta.
Vì vậy, nghĩ đến điều này, tôi chế giễu lạnh lùng nói: "Thật sao? Hãy để tôi nhìn xem cô chết trước, hay nhà họ Hạ chúng tôi!"
Nói đến đây, trong lòng bàn tay không chút do dự gia tăng lực đạo, trực tiếp nâng Ninh Uyển Uyển lên, lạnh lùng nhìn màn sương trắng xóa, nhàn nhạt nói: "Ninh Uyển Uyển? Hãy bảo người của cô rời khỏi Hạ gia ngay bây giờ, nếu không, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô! "
Khi Ninh Uyển Uyển nghe tôi nói, cả người khó chịu giãy giụa, thật không may, linh lực của cô ta đang bị tôi áp chế.
Nhưng Ninh Uyển Uyển vẫn bất đắc dĩ mắng: "Ninh Nhị, đừng nghe cô ta! Hạ gia nhiều người như vậy, còn sợ cô ta uy hiếp sao?"
Hiển nhiên, Ninh Nhị cũng phải có một màn sương mù tương tự như chúng ta, mới có thể thấy rõ biến hóa của chúng ta.
Tôi thấy anh ta nhìn thấy Ninh Uyển Uyển bị bắt, rõ ràng là có chút hụt hẫng.
Ninh Uyển Uyển sợ Ninh Nhị bị tôi dọa mà dao động, lo lắng muốn hét lên gì đó, nhưng tôi không cho cô ấy cơ hội nói tiếp, chỉ một cái tát trời giáng, Ninh Uyển Uyển trực tiếp ngã xuống đất.
“Tiểu thư!” Nét Mặt của Ninh Nhị rốt cuộc nổi sóng, kêu to: “An Tố! Ta cảnh cáo ngươi đừng động đại tiểu thư! Bằng không ta giết hết Hạ gia các ngươi!
“Ồ, thật sao?” Tôi chế nhạo “Nhưng trong mắt, tính mạng đại tiểu thư của anh rõ ràng quan trọng hơn người nhà họ Hạ của chúng ta,”
Lời nói của tôi hiển nhiên đã ảnh hưởng đến Ninh Nhị, hắn cắn chặt môi không nói ra được.
Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tình thế lật ngược, lập tức hét lớn: "Ninh Nhị! Đừng nghe lời cô ta! Cứ giết một người Hạ gia cảnh cáo! Cô ta Còn dám lên mặt sao?"
“Anh dám!” Tôi lớn giọng, túm cổ Ninh Uyển Uyển, nâng cô ấy lên cao, nói với hắn bên kia, “Ninh Nhị, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động một người của Hạ Gia, cho dù chỉ làm tổn thương bọn họ, tôi sẽ chặt tay Ninh Uyển Uyển ra! Anh tổn thương một người, tôi sẽ chặt một cái, sau khi chặt tay chân ra, có thể nghĩ xem sao tứ chi không còn! Xem là ai hơn ai!"
Tôi thậm chí còn lo lắng cho Ninh Uyển Uyển và Ninh Nhị, nếu cô không tin, tôi sẽ làm cho Ninh Nhị xem một bước.
"An Tố! Ngươi còn dám!"
Tôi chưa kịp buông tay, Ninh Uyển Uyển đã kịp nhận ra mình định làm gì, cả người hoảng sợ đến cực điểm hét lên.
Nhưng động tác của tôi không dừng lại chút nào, linh lực của tôi rơi thẳng vào mặt Ninh Uyển Uyển.
Ôi Chà.
Khuôn mặt Ninh Uyển Uyển lập tức hằn lên vết máu.
“An Tố!”, Ninh Uyển Uyển hét lên tâm tê liệt phế, nhưng tôi mặc kệ cô ấy, chỉ cầm một lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra.
“An Tố, cô muốn làm gì!” Giọng Ninh Uyển Uyển hiện tại run lên vì sợ.
“Dù sao thì tôi cũng đã làm hỏng nửa khuôn mặt bên trái của cô, và tôi không ngại làm hỏng nửa khuôn mặt bên phải của cô.” Tôi cười nhạo, cầm thuốc mỡ trong tay định bôi lên mặt Ninh Uyển Uyển.
Thuốc mỡ tôi cầm trên tay là loại thuốc mỡ không bao giờ có thể chữa lành vết thương trên mặt.
Edit by Như Oanh
Hai mắt Ninh Uyển Uyển bây giờ đầy vẻ sợ hãi, nhưng nữ nhân này trước mặt tôi vẫn cứng miệng, cô ấy nhanh chóng nghiến răng nói: "An Tố, cô muốn chém giết gì cũng được, đừng nói nhảm "
"Ồ? Cô không muốn chơi với tôi sao?" Tôi chế nhạo, không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh chóng như vậy, trong nháy mắt, tình thế của hai chúng tôi đã thay đổi, "Nhưng tôi không quên, cô làm thế nào lại muốn chơi với tôi. "
Sau đó không khách sáo chút nào, trực tiếp đạp lên chân Ninh Uyển Uyển.
Chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, kèm theo tiếng hét của Ninh Uyển Uyển, chân cô ta xoắn lại thành một vòng cung kỳ lạ, bên trong có thể thấy rõ là xương cốt đã bị gãy.
"An Tố! Đồ vô sỉ!" Dưới sự đau đớn và nhục nhã, Ninh Uyển Uyển hoàn toàn mất lý trí, gào thét chửi bới, từ lâu đã biến mất khỏi cô nương dịu dàng tao nhã trước đây, "Ngươi dám! Ngươi! Ngươi! cướp đi người ta thích, làm hỏng mặt của ta, còn dám đả thương ta! "
Mặc dù tôi cũng lười để ý đến tiếng mắng của Ninh Uyển Uyển, nhưng khi nghe thấy tiếng cô ấy, tôi không khỏi bật cười.
"Ninh Uyển Uyển, tôi cướp cái gì của cô? Cô nói rõ tôi cướp cái gì của cô."
"Cô cướp đi người tôi yêu thích!" Lúc này sự tỉnh táo của Ninh Uyển Uyển đã sụp đổ, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ rực, không ngừng gào thét, "Cô cướp mất Tiết Xán của tôi! Nếu không phải là cô, chúng ta đã nên ở bên nhau! Tất cả đều là tại cô! Tất cả là vì cô mà anh ấy mới rời xa tôi! "
Nghe những gì Ninh Uyển Uyển nói, tôi không biết nên tức giận hay nghĩ buồn cười.
“Nếu không phải do tôi?” Tôi chế nhạo, nắm lấy Ninh Uyển Uyển một tấm lụa màu xanh lam tuyệt đẹp, “Ninh Uyển Uyển, tôi không tin cô thật sự không biết, chín trăm năm trước, người mà Tiết Xán nảy sinh tình cảm hoàn toàn không phải là cô. Đó là tôi. "
Từ lâu, quá khứ của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển đã là nhược điểm trong lòng tôi, bởi vì tôi biết rằng quá khứ không thể thay đổi, dù có làm thế nào thì quá khứ của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển đều không là của tôi. Là sự thật không thể thay đổi được.
Nhưng ý trời không ngờ rằng, sau khi xuyên về quá khứ lần trước, từ đầu đến cuối tôi đã biết Tiết Xán, người duy nhất anh thích, hóa ra lúc trước luôn ghen tị, thì ra lại là chính tôi.
Chỉ là từ khi xuyên không, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc trực tiếp với Ninh Uyển Uyển, cho nên lần này nhìn thấy Ninh Uyển Uyển, tâm tình của tôi thực sự hoàn toàn khác trước.
Trước đây tôi luôn đa sầu đa cảm, luôn có mặc cảm tự ti mờ mịt, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chuyện này không chỉ bởi vì dung mạo của cô ấy bị hủy hoại, mà quan trọng hơn bởi vì tôi nhận ra Tiết Xán yêu từ đầu đến cuối là tôi, Ninh Uyển Uyển, dù cô ấy dù đẹp đến đâu cũng chẳng khác gì người xa lạ với tôi và Tiết Xán.
Và tôi nghĩ rằng Ninh Uyển Uyển cũng nên biết sự thật về chín trăm năm trước.
Sở dĩ tôi có ý nghĩ như vậy là bởi vì tôi nhớ ra mình vừa mới bắt đầu dùng thân thể của Ninh Uyển Uyển để du hành ngược về quá khứ ngăn chặn Tiết Xán trúng độc, hoảng sợ mắng mỏ là tuyệt đối không thể, bây giờ nhìn lại, một Ninh Uyển Uyển tài tình, cô có thể mơ hồ nhận ra người mà Tiết Xán thích khi đó có thể là người khác du hành trở về.
Tôi cũng từng nghĩ rằng Ninh Uyển Uyển đã được Ninh gia cho uống thuốc rồi mới quên đi quá khứ, nhưng có lẽ cô ấy vẫn lờ mờ cảm nhận được, cô ấy thật sự dường như không có quá khứ với Tiết Xán.
“Ninh Uyển Uyển, cô còn tiếp tục giả vờ nữa sao?” Tôi chỉ là đoán mò, nhưng vừa nói xong câu hỏi này, đã thấy Ninh Uyển Uyển bỗng tái mặt, liền biết mình nói đúng.
Cô ta quả thực đã đoán được người mà Tiết Xán yêu khi đó là tôi, không phải cô ấy.
Nhưng Ninh Uyển Uyển, ngoài mặt là miễn cưỡng không thừa nhận chuyện này, trước mặt tôi, đau lòng hét lên: "An Tố, đừng nói nhảm! Tiết Xán, khi đó tôi đã yêu tôi rồi. Đừng nguy biện! Cô đã đoạt Tiết Xán khỏi tay tôi! "
Nhìn Ninh Uyển Uyển tự lừa dối bản thân, tôi không thấy tức giận nữa, chỉ nghĩ cũng thấy buồn cười.
Tôi nắm tóc cô ta thật mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy máu chảy ra từ da đầu của cô ấy, nhưng không cảm thấy đáng thương dù là một chút
Vì tôi biết rằng Ninh Uyển Uyển đối với tôi càng ác độc, càng không cần rủ lòng thương xót đối với nữ nhân này.
“Ninh Uyển Uyển, cô nói đây là ý gì?” Tôi lạnh lùng nói, “Cô thậm chí không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra với Tiết Xán chín trăm năm trước. Nhưng về mọi chuyện đã xảy ra chín trăm năm trước. Tôi nhớ rõ mọi chuyện, đây là hồi ức mà tôi cùng Tiết Xán có được, và cô chỉ là người ngoài cuộc. "
Lời nói của tôi rõ ràng là đâm thẳng vào chỗ đau của Ninh Uyển Uyển, nét mặt cô ta tái đi, môi khẽ run.
Vào lúc này, nếu cô ấy không phải là người tôi ghét nhất, tôi có thể cảm thấy cô ấy có chút đáng thương.
Sau tất cả, tôi biết rằng Ninh Uyển Uyển thích Tiết Xán từ chín trăm năm trước, dù xuất phát từ mối tình đầu non nớt của một thiếu nữ, hay là mối tình thầm kín giấu kín trong lòng, thì tình yêu này là nghiêm túc. ngay từ đầu, Nàng ta chỉ là vì Ninh gia, nhưng thật sự chưa bao giờ muốn làm tổn thương Tiết Xán, cho dù là Ninh gia hay Tiết Xán thì hết lần này tới lần khác, nàng lựa chọn tình yêu của mình không chút do dự.
Tuy rằng cô ấy ích kỷ và độc ác, nhưng tôi biết cô ấy rất thích Tiết Xán.
Và từ trước đến nay, điều quý giá nhất đối với Ninh Uyển Uyển chính là điều cô ấy cho là đúng, chuyện tình cảm giữa cô ấy và Dung Kỳ chín trăm năm trước, vậy mà bây giờ, tôi đã tước đi chút ảo tưởng cuối cùng của cô ấy.
Ninh Uyển Uyển buồn bực chỉ trong chốc lát, lại cắn chặt môi quát: "An Tố! Cô ở đây bớt kiêu ngạo! Chín mươi trăm năm trước, nếu như cô không chiếm lấy thân thể và sắc đẹp của ta, Cô nghĩ Tiết Xán sẽ yêu cô sao! Cho nên, Tiết Xán vẫn luôn yêu tôi! Vẫn luôn là tôi! "
Lời nói của Ninh Uyển Uyển hoàn toàn không khiến tôi tức giận, ngược lại, tôi chỉ nghĩ cô ấy đáng thương hơn.
“Ninh Uyển Uyển.” Tôi trầm mặc nhìn Ninh Uyển Uyển, trong giọng điệu có chút bi thương, “Chuyện này đã đến cùng rồi, sao cứ tự lừa mình dối người”
Tôi nói nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cơn tức giận của Ninh Uyển Uyển đột ngột tắt ngấm.
Trong phút chốc, cả người cô như kiệt sức, ngã xuống đất, đau thương
Ninh Uyển Uyển nhìn rất đáng thương, nhưng rõ ràng không phải lúc để thông cảm cho người phụ nữ này, tôi nhìn cô ta, nheo mắt, một giây tiếp theo, linh lực tôi đột nhiên toả ra, không chút do dự mà túm lấy cổ cô ấy!
“An Tố, cô làm gì vậy?" Ninh Uyển Uyển dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, bỗng dưng ngừng lại nước mắt, hoảng sợ nhìn tôi.
"Giết cô."
Tôi nhanh chóng phun ra hai chữ, trực tiếp nâng linh lực trong tay lên mức cao nhất.
Đừng trách tôi độc ác, chỉ là Ninh Uyển Uyển quá nguy hiểm, cô ta còn tồn tại một ngày thì hẳn đêm dài lắm mộng, chỉ khi nàng ta hồn phi phách tán tôi mới có thể yên lòng.
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự mà gia tăng linh lực trong tay, tăng tốc hướng về phía Ninh Uyển Uyển.
Khi cơn gió lòng bàn tay sắp rơi vào người Ninh Uyển Uyển, trong phút chốc, tôi có mấy phần suy nghĩ.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Sắp kết thúc thật rồi sao? Người phụ nữ này đã khiến cuộc đời tôi không yên, cuối cùng cũng phải chết rồi sao?
Đang lúc suy nghĩ miên man, tay cũng không dừng lại, nhìn thấy linh lực trong lòng bàn tay đã xé toạc quần áo của Ninh Uyển Uyển, nhưng đột nhiên, vào lúc này, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt.
"An Tố! Dừng tay!"
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, tôi đột nhiên cảm giác được một cỗ ma khí cũng chẳng mạnh mẽ lắm hướng phía sau lưng tôi đánh tới!
Quỷ khí này tuy không ghê gớm, nhưng bởi vì nó xuất hiện quá đột ngột, tôi nhất thời không phản ứng kịp, liền xác định sai vị trí, linh lực đánh về phía Ninh Uyển Uyển lập tức lách qua một chút, liền trật mục tiêu.
Trong nháy mắt, sự việc xảy ra trước khi kịp phản ứng, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một người mà tôi không ngờ tới
Đó là Cao Lệ công chúa.
Tôi thấy công chúa Cao Lệ đi theo Tiết Xán, nhưng bởi vì quỷ khí của Tiết Xán hôm nay quá yếu, thậm chí còn không bằng Cao Lệ công chúa, tốc độ của Tiết Xán so với nàng ta chậm hơn rất nhiều.
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Hạ Lẫm có lẽ đã bị Ninh gia bắt đi, nhưng bọn họ không hề động đến Cao Lệ công chúa và Tiết Xán nên họ đã đuổi theo hướng của tôi.
“Ngươi muốn làm gì?” Lúc này, tôi nhìn thấy Cao Lệ công chúa, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, tôi nghiêng mắt xác nhận lòng bàn tay của mình vẫn đang nắm lấy Ninh Uyển Uyển.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa cả người liền như phát điên không nói thêm lời gì nàng trực tiếp hướng về phía tôi từng chưởng một đánh ra(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Này, cô điên rồi sao?” Tôi không khỏi có chút giận, hướng phía Công chúa Cao Lệ mắng, dù sao gần như toàn bộ linh lực trong bàn tay tôi vẫn còn đang khống chế Ninh Uyển Uyển nên cũng lười quan tâm đến Cao Lệ công chúa lúc này.
Thế nhưng Cao Lệ công chúa căn bản chính là phát cuồng, không ngừng ngưng tụ linh lực.
Tôi cảm thấy có chút phiền phức, nhanh chóng điểm huyệt Diệp Uyển Uyển khiến nàng không thể động đậy, liền tăng thêm linh lực để đối phó với Cao Lệ công chúa.
Dù sao Cao Lệ công chúa thật sự không phải là đối thủ của tôi, cô ấy nhanh chóng nhận ra điều này liền lộ ra vẻ lo lắng, trong phút chốc, ánh mắt rơi vào Tiết Xán đang đuổi kịp phía sau, đột nhiên tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy lóe lên thật sâu, ánh mắt lộ ra tia hung ác, cả người đột nhiên ngừng công kích tôi mà bay về phía sau, tóm lấy Tiết Xán.
Biết được mười phần ý định của Cao Lệ công chúa, lòng tôi chợt kéo đến từng tia lo lắng cùng hoảng sợ. Lúc này cô ta đã bắt được Tiết Xán trong tay, hướng về phía tôi hét lớn: "An Tố! Ngươi mau buông phu quân của ta ra, nếu không ta sẽ giết phu quân của ngươi!"
Nghe vậy tôi như bị sét đánh, sững sờ một lúc mới hiểu ra tại sao công chúa Cao Lệ lại đột ngột lao ra ngăn cản không cho Ninh Uyển Uyển bị thương.
Nàng ta đã nhận ra...
Rõ ràng công chúa Cao Lệ đã cảm nhận được khí tức của Ninh Uyển Uyển chính là cái người mà trở thành phò mã của mình 900 năm trước, thế nên nàng ta mới nhất mực muốn bảo vệ Ninh Uyển Uyển.
Tôi lúc này cảm thấy mình quá sơ ý chủ quan. Vậy mà lại tính sót, không nghĩ đến Cao Lệ công chúa này.
Nàng ta có thể nhận ra khí tức của Ninh Uyển Uyển trên Khổ Tiên Thằng, bây giờ nhìn thấy bản thân Diệp Uyển Uyển chắc hẳn là có thể nhanh chóng nhận ra. Nhưng tôi hết lần này đến lần khác không nghĩ đến điều này, lại còn giữ nàng ở lại Hạ gia
Nhìn thấy Tiết Xán bị Cao Lệ công chúa khống chế trong tay, tôi lo lắng gấp gáp kêu lên: "Cao Lệ công chúa, nghe ta nói, người này thật sự không phải người mà ngươi tìm! Càng không phải người năm đó mà người gả cho! Thật sự người nhận nhầm rồi."
Trong lúc vội vàng, mặc dù lời giải thích của tôi là sự thật, nhưng nghe có vẻ như tôi đang lừa dối Công chúa Cao Lệ.
Cô ấy hoàn toàn không tin tôi, mà tiếp tục siết chặt Tiết Xán trong tay.
“Ngươi nói láo!” Cao Lệ công chúa mắng ta, “Ta lẽ ra phải biết ngươi tìm nàng, không phải thật sự tìm nàng mà ngươi chỉ muốn giết nàng, ta làm sao có thể để cho ngươi nguyện ý! Ta nhất định bảo vệ cô ấy!"
Nói xong lời này, Cao Lệ công chúa liền nhìn về phía bóng đêm ở giữa, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, ra vẻ bình tĩnh nói với Ninh Uyển Uyển: "Ninh Uyển Uyển, đúng không? Đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghĩ đến duyên phận của chúng ta chín trăm năm trước, cho nên là ta tự nguyện muốn giúp ngươi, ta không thể trơ mắt ngươi chết được. "
Có vẻ như Cao Lệ công chúa khá ngại ngùng, cô nhận ra mình và Ninh Uyển Uyển đều là phụ nữ, cô đã si tình mà tìm kiếm nhiều năm như vậy, vẫn có chút kì quái nên vẫn viện ra một lý do để hợp thức hóa hành động của mình.
Nhưng điều mà công chúa Cao Lệ không ngờ tới là Ninh Uyển Uyển còn không biết chuyện xảy ra chín trăm năm trước, cả người đờ đẫn. Nhưng Ninh Uyển Uyển là một người phụ nữ thông minh, đã sớm mơ hồ nhận ra điều gì đó, cô ta nói với công chúa Cao Lệ: "Dù thế nào, xin hãy cứu ta càng sớm càng tốt, đề phòng ta ở trong tay An Tố. Khi đó nàng nhất định sẽ giết ta."
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ninh Uyển Uyển cố ý đem lời nói này tránh nặng tìm nhẹ, không nói về quan hệ của cô với Cao Lệ công chúa, nhưng cô cũng hiển nhiên nhận ra rằng nếu muốn sống sót, hy vọng duy nhất lúc này chính là Công chúa Cao Lệ.
Công chúa Cao Lệ không nghi ngờ, chỉ bóp tay thật chặt, sau đó trừng mắt nhìn ta, nói: "An Tố, mau thả nàng ta ra! Nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận!"
“Thôi đi!” Tôi rất muốn nói với công chúa Cao Lệ về chuyện đã xảy ra chín trăm năm trước, nhưng hiển nhiên, không phải lúc để giải thích chút nào.
Ngay khi đang tuyệt vọng không biết phải làm sao, Cao Lệ công chúa bên kia đã mất kiên nhẫn, túm lấy cổ Tiết Xán, quát lớn: "An Tố! Ta bảo ngươi thả nàng ấy ra, nếu không ta sẽ động thủ!"
Hiện tại thân thể Tiết Xán yếu ớt như vậy, tuy rằng ma lực của Công chúa Cao Lệ không mạnh nhưng vẫn khiến cho hơi hồn của Tiết Xán bắt đầu dao động!
Bình luận facebook