Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635-640
Tôi cùng Hạ Lẫm dùng thuật ẩn thân, nhón chân nhảy vào bên trong khuôn viên nhà họ Tiết. Trong sân có một vài người bảo vệ, nhưng đều là người thường không có tu vi, bởi vậy nên không thấy chúng tôi. Chúng tôi hóp bụng lại, đi vào như mèo.
Con đường vào có vẻ thuận lợi. Nhưng chính vì quá thuận lợi, khiến tôi có chút run rẩy dè chừng.
Chẳng lẽ người nhà họ Tiết hoàn toàn không biết chúng tôi có ý lấy Khai Thiên Phủ bảo vật, cho nên tới bây giờ vẫn chẳng có chút phòng bị nào? Hay thực ra bọn họ đang đặt cái bẫy cực kỳ lớn và nguy hiểm ở phía trong?
Còn mải mê suy nghĩ, thì đã tới tầng hầm.
Tiết gia cũng giống như Hạ gia, biệt phủ của họ, phía trên cũng có kiến trúc hiện đại, tầng hầm phía dưới lại còn nguyên sự cổ kính. Bảo vật gia truyền, trừ một phần đặt ở nơi trước đó chúng tôi đã tới, còn lại phần lớn đều giấu ở tầng hầm này.
Tầng hầm trang trí rất tinh xảo, đủ loại thiết bị thông gió để bảo đảm tránh sự phá hoại do ẩm ướt xâm nhập.
Chúng tôi xuyên qua hành lang tầng hầm, liền thấy một cái cửa lớn màu đen.
Nếu quả thật như Tiết Xán nói, người Tiết gia cho chúng tôi một cái bẫy, suy luận mà ra hẳn nguy hiểm nằm sau cửa sắt này.
Tôi biết việc đã đến nước này, coi như biết là núi đao biển lửa cũng phải đi vào, nghĩ tới đây tôi liền không do dự, nói với Hạ Lẫm 2 chữ cẩn thận.
Hạ Lẫm là người cực kỳ thông minh, khẳng định cũng nghĩ đến những gì tôi đã nghĩ, rất nhanh nhẹ gật đầu, dẫn đầu tiến lên một bước, đẩy cái cửa lớn kia ra.
Ngay khi cửa sắt từ từ mở ra, tôi đột nhiên cảm giác được cái gì, mặt trắng bệch, bật thốt lên
"Cẩn thận!"
Tiếng nói của tôi chưa dứt, đã nhìn thấy phía trước vô số mưa tên đột nhiên bắn tới, mang theo linh lực sắc bén!
May mắn Hạ Lẫm đã nghe được lời nhắc nhở của tôi, dùng tốc độ nhanh nhất để phản ứng, nhảy vọt một cái, né tránh mưa tên kia.
Tôi cũng lập tức ngưng tụ linh lực bảo vệ ở trước mình!
Mưa tên này bắn tới thật khí thế, nhưng tới cũng nhanh đi.
Tôi cũng hạ linh lực của mình, lập tức đi đến bên Hạ Lẫm, "Em không sao chứ?"
"Không sao." Hạ Lẫm mở cửa sắt ra, phía sau một vùng đen như mực, cười lạnh một tiếng, "Xem ra chúng ta đoán không lầm, Tiết gia hẳn đã biết mục đích rồi. An Tố, chúng ta còn muốn đi vào sao?"
Hạ Lẫm nói không sai. Trận địa mưa tên linh lực này hẳn mới được thêm vào. Chắc chắn Tiết gia đã biết chúng tôi muốn tới, nên đặc biệt chuẩn bị để mai phục chúng tôi.
"Đi."
Tôi không do dự chút nào, nói một câu, liền nhanh chóng đi vào phía trong của cửa sắt sâu hun hút.
Tôi vận linh lực tạo một đốm lửa trong lòng bàn tay, rất nhanh liền chiếu sáng bốn phía.
Tầng hầm này kết cấu rất đơn giản, thật ra chỉ là phòng chứa đồ lớn, bày biện vô số ngăn tủ, tôi cẩn thận cảm thụ linh lực từ 4 phía, rất nhanh liền cảm thấy một cỗ thần lực mạnh mẽ.
"Ở đó". Tôi đè thấp cuống họng nói, rất nhanh liền cùng Hạ Lẫm đi lên phía trước.
Nhưng tôi vừa tới gần cỗ linh lực, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh the thé trầm trầm phía sau lưng.
"Hạ gia đại tiểu thư, vội vàng thế, có lão già này đang đợi cô đây."
Tôi nhanh chóng quay đầu, thấy ngay một ông lão mặc đồ đen đứng đó.
Lão già kia không biết bao nhiêu tuổi, toàn thân nhăn nhúm, nhưng lại tản mát ra thần sắc nhạy bén, không nên coi nhẹ.
Nhìn thấy ông ta đứng đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi đã sớm nghe Tiết Phong nói qua người nhà họ Tiết đã bắt đầu thuê mấy người ngoài chuyên tu luyện huyền học về làm môn khách, xem ra ông lão này chính là một trong số đó, đến trông coi Khai Thiên Phủ.
Thì...
Khóe miệng tôi hiện lên một tia cười lạnh.
"Tiết Gia chỉ biết Tiết Xán linh lực bị suy yếu, nhưng lại không biết tôi đã kế thừa linh lực của đại trưởng lão nhà tôi, tưởng rằng cử một ông già ra, liền có thể giải quyết tôi và Hạ Lẫm.
Ừ thì cũng đúng đấy, lão già trước mắt có tu vi như thế, tuổi thọ có lẽ cũng vượt qua so với kiếp người bình thường, nhưng so với linh lực của Đại trưởng lão - ông cụ cương thi ngàn năm tuổi nhà tôi, xem ra quá sức rồi.
Thế thì tốc chiến tốc thắng đi!
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự, hét lớn với Hạ Lẫm: "Đi lấy Khai Thiên Phủ!"
Dứt lời, nhón mũi chân, nhanh chóng ngưng tụ linh lực, vọt về phía lão già kia.
Lão già kia cũng lập tức ngưng tụ linh lực, nhưng làm sao nhanh được bằng tôi?
Tôi đưa tay, một chưởng vỗ ra, cách đỉnh đầu lão kia 1 gang!
Linh lực của chưởng này đã tăng lên tới tối cao, lão kia căn bản không nghĩ tới tôi lại lợi hại như vậy, bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bên kia Hạ Lẫm cũng đã thành công lấy được bảo vật, hai chúng tôi nhìn nhau gật đầu, liền nhảy ra khỏi tầng hầm nhà họ Tiết, ẩn thân chạy vội, lập tức trở lại trong xe, lái xe trở lại biệt thự của Hạ gia ở thành phố S.
Tiết Phong đã đang chờ chúng tôi. Vừa nhìn thấy chúng tôi trở về, hắn hốt hoảng chào đón: "Mọi người không sao chứ? Tôi đột nhiên phát hiện, mấy lão hồ ly nhà tôi có vẻ như đã biết kế hoạch của chúng ta rồi!"
Trông Tiết Phong còn mặc đồ lễ phục, chắc là nghĩ chúng tôi bị lộ tẩy, nên vội vàng hấp tấp tới.
"Ừm, bọn họ có đặt bẫy, nhưng chúng tôi qua rồi." Trong lúc tôi đáp lời, Hạ Lẫm đã cầm bảo vật, đặt vào chỗ mấy cái Thần khí kia.
Tiết Phong trợn tròn con mắt, "Thật á? An Tố ơi giờ em cũng ngầu quá đi, mới có một lúc đã giải quyết xong rồi?"
Tôi không thể vui vẻ mà tán gẫu, nói: "Mặc dù Khai Thiên Phủ đã cầm về, nhưng người của Tiết gia lúc nào cũng có thể đến để đòi về."
Trước đó chúng tôi sở dĩ lựa chọn trộm Khai Thiên Phủ, chính là không muốn trực diện gây hấn với họ Tiết, nhưng không nghĩ vẫn bị bọn họ phát hiện. Họ đã biết là chúng tôi trộm, khẳng định liền sẽ tìm tới cửa, mặc dù trộm ra rất dễ dàng, nhưng sau đó phải đối mặt với Tiết gia, e rằng cũng không hay ho nổi.
Hạ Lẫm hiển nhiên đã sớm nghĩ đến chuyện này này, sắp xếp cẩn thận Thần khí, rồi nói: "Xem ra, chúng ta phải nhanh chóng cấp tốc tìm kiếm xem Thần khí cuối cùng đang ở nơi nào."
Tôi gật gật đầu.
Không sai, nếu như Thần khí cuối cùng kia cũng thu về, chúng tôi lập tức có thể để Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách, đến lúc đó Tiết Gia có đến tìm hay không thì cũng kệ.
Thần khí cuối cùng này, là Kim Ô Sa, nhưng điều tra mãi mà chúng tôi vẫn không có tin tức.
Do dự mãi, tôi rốt cục đưa ra quyết định, ngẩng đầu nói với Tiết Phong cùng Hạ Lẫm: "Tôi quyết định sẽ dùng bói máu, để bói xem Kim Ô Sa ở nơi nào."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thế, Hạ Lẫm cùng Tiết Phong liền đổi sắc mặt, đặc biệt là Hạ Lẫm, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận: "An Tố, chị có biết mình đang nói cái gì không? Bói máu nguy hiểm như thế… "
"Chị biết". Hạ Lẫm chưa nói xong, tôi đã ngắt lời, "Chị biết Bói máu phải bỏ ra những gì, nhưng chị đồng ý đánh cược một lần."
Cái gọi là Bói máu, là dùng máu của mình làm môi giới, tiến hành xem bói cùng suy tính, bởi vì trong máu linh lực dồi dào, nên khi suy tính sẽ mang lại độ chính xác đặc biệt cao, có thể vượt qua giới hạn suy tính của một người bình thường.
Nhưng tất nhiên, không có gì là miễn phí, Bói máu sẽ phải trả lại một cái giá tương xứng.
Bói máu cần thông qua linh lực trong máu để suy tính, nên sau khi tính, người ta sẽ bị nội thương, cũng không phải là mãi mãi tổn thương, nhưng cũng là sẽ suy yếu thật lâu.
Năng lực bói của tôi, mặc dù đã được đại trưởng lão truyền cho linh lực nên đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng Thần khí mang thần lực dồi dào, tự có khả năng bảo vệ, bởi vậy tôi có tính cũng không tính ra.
Nhưng nếu như, tôi dùng Bói máu, mọi thứ liền khác.
Chỉ cần dùng Bói máu, tôi liền có thể tính ra những thứ mà ngày thường tôi không thể tính, độ chính xác còn đặc biệt cao, khẳng định có thể tìm được Thần Khí cuối cùng này.
"Em không đồng ý". Chẳng cần nghĩ Hạ Lẫm nói luôn, "Chúng ta có thể dùng những phương pháp khác để tìm Thần khí."
"Thế nhưng thời gian đã không cho phép chúng ta từ từ đi tìm nữa rồi." Tôi đưa tay bắt lấy tay áo Hạ Lẫm "Đi mà!"
Kế hoạch Bói máu lần này, tôi nhất định cần được Hạ Lẫm đồng ý, bởi vì tôi cần trợ giúp của cậu ấy.
Bởi vì máu đại diện cho toàn bộ thân thể, nếu như tôi chỉ có một thân mình, khẳng định đã sớm không chút do dự lựa chọn phương pháp này để giúp đỡ Tiết Xán tìm Thần khí cuối cùng xem đang ở nơi nào.
Thế nhưng tôi mãi chần chừ, là bởi vì trong bụng tôi còn có một đứa bé. Tôi sợ Bói máu sẽ hại cho bé con.
Nhưng giờ khắc này, tôi biết mình không còn lựa chọn.
Nhưng tôi vẫn quá lo lắng cho bé con trong bụng, nên phải cầu cứu Hạ Lẫm. Bởi vì tôi biết, tinh thông nhất y học chính là Hạ Lẫm, thông qua trợ giúp của cậu ấy, có lẽ tôi có thể bảo vệ tốt bé con trong bụng khỏi ảnh hưởng của Bói máu.
Hạ Lẫm hiển nhiên không đồng ý, muốn nói thêm lời ngăn cản. Nhưng nhìn vào đôi mắt tôi, thấy ý chí kiên định khó lòng lay chuyển, lời đến đầu môi lại bị mím chặt nuốt trở lại, thốt ra thành tiếng thở dài.
"Được, An Tố, em đồng ý sẽ giúp chị nghĩ cách bảo vệ đứa bé trong bụng."
Hạ Lẫm không hổ là Hạ Lẫm, luôn hiểu rất rõ tôi, mặc dù tôi không nói ra yêu cầu của mình, nhưng cậu rất nhanh hiểu được tôi muốn gì.
Có Hạ Lẫm cam đoan, tôi nhẹ nhàng thở ra, thế là nghiêm chỉnh nói: "Tôi trở về sẽ nghiên cứu và tu luyện Bói máu. Mặt khác có chuyện muốn nhờ 2 người..."
Nói đến đây, tôi dừng một chút, mang theo vài phần khẩn cầu: "Chuyện này, hi vọng 2 người đừng nói cho Tiết Xán."
Tôi hiểu rất rõ Tiết Xán, nếu như anh biết tôi mang thân thể của mình làm tiền đặt cược để đổi tin tức của Thần khí, anh nhất định sẽ ngăn cản tôi. Cho nên để tốt cho anh ấy, tôi nhất định phải đem chuyện này giấu diếm kỹ.
Hai người kia hoàn toàn không đồng ý, nhưng nhìn tôi một mặt kiên định, liền cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhẹ gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, chú tâm trong mật thất biệt thự của hạ gia ở thành phố S, cẩn thận nghiên cứu Bói máu phương pháp từ sách cổ.
May mà Tiết Xán mấy ngày nay một mực mê man, nên cũng không phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi.
Ngày thứ hai, tôi đang xem sách, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tiền Thuận Nhi.
"A lô?"
Vừa mở máy, liền nghe được tiếng của Tiền Thuận Nhi đầy lo lắng vang lên.
"Đại tiểu thư, cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở thành phố S, chỗ Hạ gia biệt thự. Có chuyện gì vậy?"
"Tôi hiện tại vừa mới đến thành phố S, tôi đi tìm mọi người luôn?"
Tôi sửng sốt một chút.
Tôi, Hạ Lẫm cùng Tiết Xán trước khi đến thành phố S, đặc biệt dặn dò Tiền Thuận Nhi ở lại trông coi, vì sao cậu ta lại đột nhiên tới đây?
Giọng cậu ta trần đầy lo lắng, qua điện thoại nói cũng không thể rõ được, tôi liền để Hạ Lẫm đi đón cậu ta, hơn nửa canh giờ sau thì họ về tới biệt thự.
"Tiền Thuận Nhi, sao lại tới đây?"
Vừa đến phòng khách, trông thấy vẻ bụi bặm mệt mỏi, tóc tai bù xù của Tiền Thuận Nhi, vừa định hỏi thăm, ai dè cậu ta lại đột nhiên xông lên, một phát bắt được bờ vai của tôi, nóng nảy hỏi: "Đại tiểu thư, có phải cô đang muốn làm việc gì đó rất nguy hiểm?"
Tôi lập tức sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Tiền Thuận Nhi nói tiếp.
"Sáng hôm nay tôi đang luyện tập xem bói, trong lúc vô tình tính cho cô một quẻ, vậy mà phát hiện ra cô bây giờ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, mà lại do chính cô tự tạo ra! Đại tiểu thư, cô mau nói cho tôi biết, cô rốt cục muốn làm gì?"
Thì ra Tiền Thuận Nhi đột nhiên vội vã tới tìm chúng tôi, bởi vì trong lúc chăm chỉ luyện tập kỹ thuật Bói toán, tính ra tôi định dùng Bói máu.
Tiền Thuận Nhi hai năm qua một mực đi theo chúng tôi, với tôi cũng gần như là người nhà, chuyện này tôi cũng không muốn giấu cậu ta, dù sao cũng thuật bói toán của cậu ấy cũng có tu vi tốt, có lẽ có thể cho tôi trợ giúp về thuật Bói máu.
Tiền Thuận Nhi nghe xong, y như Hạ Lẫm lúc trước, lập tức liền phản đối kế hoạch của tôi.
"Đại tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy! Chuyện này quá mạo hiểm, cô có biết Bói máu tổn thương thân thể đến mức nào hay không? Mà trong bụng cô còn có một đứa bé nữa chứ! Đại tiểu thư, coi như cô không quan tâm đến bản thân mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ chứ?"
"Chính là bởi vì nghĩ đến đứa con trong bụng tôi, tôi mới càng muốn làm như thế". Tôi nhìn Tiền Thuận Nhi, kiên định nói, "Tôi không muốn con của tôi khi sinh ra, giống như tôi, trở thành đứa trẻ không có đầy đủ tình thương của cha mẹ".
Tiền Thuận Nhi trừng mắt nhìntôi, không nói gì nữa.
Hắn đã không muốn giúp tôi, tôi liền mất kiên nhẫn: "Nếu như cậu không muốn giúp tôi, thì tôi cũng không ép, cậu mau đi đi."
"Không". Tiền Thuận Nhi đột nhiên trừng trừng mắt, "Đại tiểu thư, tôi không đi. Cô cũng tuyệt đối không được dùng Bói máu."
Tôi sở dĩ dám kể cho Tiền Thuận Nhi nghe, không chỉ bởi coi cậu ta như người nhà, còn bởi tôi biết đối với Tiền Thuận Nhi, tốt xấu gì tôi cũng là đại tiểu thư, cậu ta mà không đồng ý kế hoạch của tôi, cũng không thể ngăn cản tôi.
Ấy vậy mà không ngờ, cậu ta lại phản đối tôi?
Tôi nhíu mày, vừa định bảo Tiền Thuận Nhi là dù cậu ta không đồng ý cũng không xoay chuyển được tôi, không ngờ Tiền Thuận Nhi lại lên tiếng.
"Đại tiểu thư, cô không cần Bói máu, tôi có thể tính giúp cô."
Tôi trợn tròn mắt.
"Tiền Thuận Nhi, cậu nói bừa à?" Sau một lúc lâu, tôi mới hiểu ý cậu ta, bật thốt lên, "Bói máu sẽ rất tổn thương thân thể, cậu không định… "
"Đại tiểu thư, cô cũng biết sẽ thương tổn thân thể, như vậy so với một người đang mang thai, tôi làm chuyện này sẽ thích hợp hơn". Tiền Thuận Nhi nhìn tôi, vẻ mặt thành thật.
"Thế nhưng, đây là tìm Thần Khí để ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán, anh ấy là chồng tôi, tất nhiên phải để tôi làm chuyện ấy".
Tiết Xán với Tiền Thuận Nhi không thân chẳng quen, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiền Thuận Nhi vì Tiết Xán mà hi sinh đến mức ấy.
"Tôi không phải vì Tiết Xán Đại Nhân, tôi vì đại tiểu thư cô". Tiền Thuận Nhi bỏ qua dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ thường ngày, mặt nghiêm túc, "Nếu như không nhờ có cô, tôi cũng sớm đã chết tại thành phố C rồi. Dù sao tôi cũng còn trẻ, Bói máu xong thì cũng chỉ bị thương thôi, còn có Hạ Lẫm thiếu gia ở đây, khẳng định có thể lập tức giúp tôi chữa trị khỏi".
Tiền Thuận Nhi nói không sai, từ tình trạng cơ thể cho tới trình độ khả năng, thật sự cậu ta còn thích hợp hơn cả tôi.
Nhưng linh lực của tôi cao hơn, máu đem bói hẳn có độ chính xác cao hơn. Mà quan trọng hơn chính là, tôi không muốn vì lợi ích của bản thân mình, mà để người khác phải trả giá đắt.
Tôi vừa định khuyên Tiền Thuận Nhi một chút, chẳng ngờ cậu ta lại quyết tâm, "Đại tiểu thư, cô mà không đồng ý tôi, tôi cũng sẽ tự mình đi tính toán, cho nên cô đồng ý tôi thì hơn".
Trong lòng tôi biết, đừng nhìn Tiền Thuận Nhi cái cậu nhóc này nói chuyện có vẻ nhút nhát, thật sự khi đã quyết tâm, mười trâu kéo cũng không quay đầu.
Nhìn cái mặt đầy vẻ kiên quyết kìa, tôi rốt cục thở dài một tiếng, "Tiền Thuận Nhi, cám ơn cậu".
Lời buông ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng tôi biết mình cảm kích cậu ấy đến mức nào.
Cậu ấy nghe thế, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Đừng nói nhiều như vậy, mau chóng bắt đầu đi".
Tiền Thuận Nhi rất nhanh liền bắt đầu bế quan tu luyện Bói máu. Không thể không thừa nhận, như trước kia Tiết Xán từng nói, Tiền Thuận Nhi thực sự có thiên phú xem bói. Dù linh lực của cậu ấy thấp hơn tôi rất nhiều, nhưng tiến độ học Bói máu toán của 2 chúng tôi vậy mà không khác mấy.
Sau 3 ngày, cậu ta cũng đã nắm được những yêu cầu cơ bản của Bói máu. Tôi định để cậu ấy cẩn thận nghiên cứu thêm hai ngày, thế mà có một số người đã đợi không kịp.
Ngày thứ ba lúc, Tiết Phong đột nhiên vô cùng lo lắng chạy tới nói cho chúng tôi biết, người nhà họ Tiết dường như đã chuẩn bị có hành động, dự định tới tận nhà tìm chúng tôi để đòi Khai Thiên Phủ.
Trong lòng tôi biết thời gian đã không còn nhiều, đành phải bất đắc dĩ, để Tiền Thuận Nhi đêm đó tiến hành Bói máu.
Đêm đó, toàn bộ lầu 1 biệt thự Hạ gia được chuẩn bị cho Bói máu.
Bói máu cũng không phải là kiểu xem bói thông thường, ngược lại có vẻ giống như một nghi thức.
Trên mặt đất đục ra một sơ đồ bát quái cực lớn, sai người giúp việc đi chợ mua mấy con gà trống lớn, toàn bộ giết, bày ở 4 phía của bát quái trận. Đèn điện cũng tắt hết, chỉ để chút ánh nến vây quanh vòng tròn của bát quái trận.
Chúng tôi đều đứng ở bên ngoài bát quái, Tiền Thuận Nhi thì đứng ở giữa, trong tay cầm một cây chủy thủ bén nhọn, lẳng lặng chờ đợi.
Có lẽ là bởi vì gấp gáp quá, nên nhìn qua thấy gương mặt cậu ấy tái nhợt hơn bình thường rất nhiều. Ngôn Tình Hay
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng hai giờ đêm, sắc mặt của tôi trầm xuống, gấp gáp nói: "Đến giờ rồi!"
Bốn phía xung quanh nghe đó đứng im, đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Cửa sổ toàn bộ đã đóng chặt, nên gió này phảng phất đến từ hư vô, khiến những ngọn nến đều bị thổi, không ngừng chập chờn.
Lúc này, Tiền Thuận Nhi đã nhanh chóng cầm lấy chủy thủ trong tay, xẹt qua lòng bàn tay của mình, máu chảy ra như con rắn nhỏ, uốn lượn chảy tới mặt đất, tiếp tục không ngừng di động. Rất nhanh trên mặt đất đục bát quái trận liền bị Tiền Thuận Nhi nhuộm đỏ.
Cái gọi là Bói máu này, người xem có linh lực càng thấp, càng cần nhiều máu. Tiền Thuận Nhi bởi vì linh lực còn chưa đủ mạnh, nên máu chảy ra rất nhiều, lấp đầy toàn bộ bát quái đồ.
Cho tới khi cả quẻ đồ đã được lấp đầy, Tiền Thuận Nhi sắc mặt lúc này đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, lập tức trong tay bóp một cái quyết, hét lớn: "Phá".
Sau đó, máu trên mặt đất dường như bốc hơi, hóa thành vô số giọt nhỏ, bay lên, ngưng tụ thành một hình ảnh.
Hình ảnh này nhìn không rõ, tiêu hao rất nhiều linh lực và máu của Tiền Thuận Nhi cũng càng ngày càng nhiều, tôi thấy cậu ta dường như sắp không chịu nổi, toàn thân đều đang run rẩy.
Thấy vậy, trong lòng tôi lo lắng, bật thốt lên: "Tiền Thuận Nhi, nếu như không được thì thôi đi!"
Nhưng Tiền Thuận Nhi dường như nghe không được tôi nói gì, chỉ không ngừng vận động linh lực, thậm chí dùng chủy thủ rạch thêm một nhát nữa lên vết thương của mình, máu lập tức chảy nhanh hơn!
Cùng lúc đó, sắc mặt của cậu ấy dường như trong suốt, thân thể lung lay sắp đổ.
Nhưng hình ảnh kia, cũng đã hiện lên rõ ràng.
Trong tấm hình kia, vậy mà là một người dáng người.
Người này, làm sao khá quen?
Tôi rất nhanh nhớ tới, đây không phải vị quan chức nào đó của thành phố S hay sao? Tôi nhớ có lần trên TV đã nhìn thấy ông ta.
Cũng không phải là khó hiểu, bởi vì thứ chúng tôi muốn tìm là Kim Ô Sa, tác dụng của nó, chính là giúp đường quan lộc cho người sở hữu.
"Được rồi Tiền Thuận Nhi, chúng ta đã biết Kim Ô Sa ở đâu rồi!" Tôi tranh thủ thời gian nói với Tiền Thuận Nhi.
Lập tức, Tiền Thuận Nhi liền như người bị rút khô tất cả khí lực, đột nhiên ngã trên mặt đất, hình tượng kia cũng rơi xuống đất, tan thành vũng máu.
Tôi và Hạ Lẫm lập tức tiến lên, Hạ Lẫm không nói hai lời, rút ra kim châm, đâm vào toàn thân Tiền Thuận Nhi, tôi thì cho cậu ấy ăn thuốc bổ huyết.
Sau một hồi dày vò, Tiền Thuận Nhi mới tỉnh lại.
Mắt của tôi có chút mệt mỏi, vừa muốn nói với cậu ấy lời cảm tạ, không ngờ cậu ta đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của tôi, hai mắt trợn tròn xoe.
Tôi bị dọa cho sợ, hỏi: "Tiền Thuận Nhi, sao thế? Bị đau ở đâu hả?"
Nhưng Tiền Thuận Nhi lại không trả lời tôi, chỉ tiếp tục trừng mắt tôi, vuốt vuốt cổ họng, khó khăn mở miệng: "Đại tiểu thư... Cô... Cô có biết không, đường hôn nhân của cô, người phối ngẫu, không phải là Tiết Xán?
Tôi ngơ ngác một chút, mới nhớ ra, trước đó Ninh Trác đã tự ý cải mệnh của tôi.
"Tôi biết". Tôi nói, "Tôi bị cải mệnh".
Nghe thế, sắc mặt cậu ấy chẳng những không dãn ra, càng nắm cánh tay tôi chặt hơn, gằn từng chữ: "Vậy Đại tiểu thư, cô có biết hay không, sau khi bị cải mệnh, cô và Tiết Xán, giờ trở nên tương khắc?
Nghe thấy Tiền Thuận Nhi nói, đầu tiên tôi sững sờ, sau đó không khỏi chê cười: "Tiền Thuận Nhi, cậu lại đoán mò nữa à? Tôi với Tiết Xán làm sao mà tương khắc được?"
Không phải tôi xem thường Tiền Thuận Nhi, chỉ là lời cậu ấy nói, nghe quá vô lý.
Tương khắc, thực sự là một hiện tượng mệnh lý. Tôi bây giờ đối với mệnh lý không còn là kẻ khù khở, bởi vậy đã tính qua ngày sinh tháng đẻ của cả 2.
Hai chúng tôi, vốn là có nhân duyên mệnh, nhưng về sau bởi vì tôi bị Ninh Trác đổi hôn nhân mệnh, nên đường hôn nhân bị chia rẽ, ngược lại lại chặp vào với Ninh Trác.
Nhưng kể cả như vậy, tôi với Tiết Xán cũng tuyệt đối không thể tương khắc nhau.
Thấy tôi không tin mình, Tiền Thuận Nhi gấp gáp, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng hơi còn chưa tới đã ho kịch liệt.
"Nhìn xem người cậu càng ngày càng suy yếu, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng", tôi không khỏi cau mày nói: "Thôi cậu không nên nói nữa, chuyện gì thì cũng chờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói.
Thế nhưng chẳng hiểu cậu ta uống nhầm cái thuốc gì, dường như đặc biệt kiên trì, gắt gao trừng mắt tôi, há mồm còn muốn nói điều gì, nhưng Hạ Lẫm ở bên nhìn không được, nhanh chóng rút ra kim châm, cắm ở cổ Tiền Thuận Nhi. Truyện Gia Đấu
Tiền Thuận Nhi mí mắt lật một cái, ngất luôn.
"Cậu ta không sao chứ?" Tôi lo lắng nhìn, dù sao cũng vì cho Bói máu cho Tiết Xán mới như vậy, nếu như thân thể thật sự có hao tổn, tôi chỉ sợ phải áy náy cả một đời.
"Không sao, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, nhưng như chính cậu ta có nói tới, thân thể của của cậu ta nội tại không sao, người lại trẻ tuổi, hẳn là rất nhanh liền có thể khôi phục lại". Hạ Lẫm vẫn như cũ, lời nói mang khí chất của bác sĩ tài năng, sau khi kiểm tra kỹ, liền cùng tôi đem Tiền Thuận Nhi đưa đến phòng nghỉ.
Sắp xếp cho cậu ta xong xuôi, Hạ Lẫm mới ngẩng đầu nhìn tôi, hàng lông mày thanh tú có chút nhíu lại, "An Tố, vừa rồi Tiền Thuận Nhi nói những lời kia, là có ý gì?"
"Chị cũng không biết, cậu ta nói cái gì mà chị và Tiết Xán bát tự tương khắc, thế nhưng căn bản chị đã từng xem qua, bát tự của bọn chị rất bình thường".
Hạ Lẫm là con trai trưởng nhà họ Hạ, đối với thuật xem mệnh lý ít nhiều có chút hiểu rõ, cho nên càng nhíu mày: "Đúng vậy, thật kỳ lạ."
"Đúng thế. Mà mà tính toán mệnh lý chị còn có khả năng hơn cậu ta, đến đồ vật cậu ấy còn không tính ra được, làm sao giờ lại tính ra được mệnh lý?
"Có lẽ cậu ta thông qua Bói máu đoán ra?" Hạ Lẫm suy đoán.
"Không thể". Tôi lập tức phủ định, "Bói máu này là bói xem Kim Ô Sa ở nơi nào, liên quan gì tới việc tương xung tương khắc của chị và Tiết Xán?"
Hạ Lẫm có chút nhíu mày, "Thôi được rồi, đừng nói cái này nữa, chúng ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào mới có thể lấy được Kim Ô Sa".
Nhắc đến đúng là đau đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được Kim Ô Sa rất có thể ở trong tay một vị quan chức nào đó, nhưng không nghĩ tới lại nằm trong tay người này.
Ông ta là Phương Hải, hai năm nay thăng tiến rất nhanh, cho nên trên đài truyền hình có thể thường xuyên bắt gặp hình ảnh của ông ta.
Nhưng phiền phức chính là, mỗi lần ra ngoài, Phương Hải này thường mang theo rất nhiều vệ sĩ, cơ hồ rất khó ra tay.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào? Trực tiếp đi lấy sao?" Tôi chủ động nói, "Mặc dù ông ta có rất nhiều vệ sĩ, nhưng tin là với thân thủ của 2 chúng ta thì không vấn đề gì, dù sao họ cũng không phải người của Huyền Môn".
"An Tố, chị nghĩ Phương Hải nghĩ đơn giản quá rồi đấy". Hạ Lẫm nhàn nhạt mở miệng, "Ông ta ở trong giới Huyền Môn cũng rất nổi danh."
"Cái gì"? Tôi sợ hãi sửng sốt một chút, "Chẳng lẽ ông ta cũng là người tu luyện Huyền Thuật"?
"Không phải". Hạ Lẫm thấp giọng nói, "Nhưng ông ta rất thích thuê người của Huyền Môn".
Giới Huyền Môn, nhắc đến thường chỉ nghĩ tới mấy gia tộc đời đời học đạo, cách biệt với bên ngoài. Cho nên với người bình thường, Nhất là ở thế kỷ 21 này, Huyền Môn căn bản là một định nghĩa xa lạ, hoặc coi là một sản phẩm phong kiến mê tín dị đoan.
Nhưng thật ra có thiểu số một bộ phận người, giống như người của Viện thẩm mỹ đã cấu kết với Ninh gia lúc trước, tuy không tu luyện Huyền Thuật nhưng tôn sùng, thậm chí mượn tay để làm ăn.
Còn có cả những người làm quan chức cũng thế, một mặt có thể bảo vệ mình, một mặt là để những người đó giúp mình làm những chuyện không muốn làm.
Tôi không nghĩ tới, Phương Hải này chính là một người như vậy, cũng khó trách vì hắn có bảo vật Kim Ô Sa bên mình mà.
"An Tố, chị không biết tên Phương Hải này đâu". Hạ Lẫm tiếp tục nói, "Nhưng chúng tôi đều biết, dưới tay hắn thuê một đám người Huyền Môn."
Hai năm này mặc dù tôi đã đến Hạ gia, nhưng tôi vẫn luôn chỉ quan tâm đến tu vi của mình, những việc khác trong giới Huyền Môn, tôi cũng không hiểu rõ, cũng chưa nghe nói qua người tên Phương Hải này. Nhưng Hạ Lẫm đã nói như vậy, xem ra thật sự là hắn rất khó đối phó.
"Đám người đó lợi hại lắm sao?" Tôi hỏi.
"Cũng không thể nói là quá lợi hại, nhưng chủ yếu là số lượng quá nhiều, đủ loại Bàng Môn Tà Đạo đều có. Tự nhiên sẽ có chút khó giải quyết.
Tôi nhíu mày.
Chúng tôi bây giờ tình thế gấp gáp, nhất định phải nhanh nhanh lấy được Kim Ô Sa. Nếu như ông ta quá khó khăn, ví dụ như là lần đầu tiên hạ thủ thất bại, với cá tính của Phương Hải khẳng định sẽ càng tăng thêm phòng hộ, đến lúc đó chúng tôi muốn hạ thủ lần sau càng khó. Cho nên nói đến việc đoạt lấy, chỉ e là cũng không phải cách hay.
Nhưng nếu như muốn trộm khẳng định cũng rất khó, những kẻ Huyền Môn và Bàng Môn Tả Đạo kia, đánh trực diện có lẽ cũng không quá lợi hại, nhưng lập bẫy hay những thứ tà ma, sợ là chúng tôi cũng không phải đối thủ.
Vậy phải làm sao?
Tôi cẩn thận suy tư, Hạ Lẫm bên kia đột nhiên bấm một số điện thoại.
"Không sai, là tôi, tôi muốn nhờ anh điều tra chút chuyện. Phương Hải đó, anh có biết không? Không sai, chính là cái người thuê mướn cực kỳ nhiều người của Huyền Môn, xem giúp tôi chuyện gần đây của hắn ta, chuyện gì cũng được, ừ, tôi cần có kết quả càng sớm càng tốt."
Hạ Lẫm sau khi cúp điện thoại, tôi một mặt kinh ngạc nhìn, "Ai vậy?"
"Trương Nhị Cẩu". Hạ Lẫm ngắn gọn trả lời.
"Trương Nhị Cẩu?"
Tôi bị bị cái tên này làm cho ong ong lỗ tai, "Đó là ai"?
"Là một người của Huyền Môn, một dạng thám tử tư". Hạ Lẫm ngồi xuống, cầm lấy chén trà đưa tới bên miệng, thản nhiên nói, "Trước đó, khi tìm kiếm những cái Thần khí kia, em cũng tìm hắn điều tra giúp. Mỗi tội Phương Hải trước đó đem Kim Ô Sa giấu kỹ quá, ngay cả Trương Nhị Cẩu cũng tìm không ra".
Thám tử tư? Huyền Môn mà cũng có thám tử tư?
Tôi chợt hiếu kỳ với cái người tên là Trương Nhị Cẩu kia.
Trương Nhị Cẩu hiệu suất cực kỳ cao. Hôm sau, hắn liền tới tận cửa để nói cho chúng tôi biết tin tức.
"Sao anh ta lại phải tự mình tới?" Tôi vừa thay quần áo, vừa có chút nghi ngờ hỏi Hạ Lẫm.
"Nói là đến đưa tin tức cho chúng ta, nhưng em đoán là anh ta tới để tranh thủ nhìn xem Hạ gia đại tiểu thư thần bí này một chút".
Tôi sửng sốt. Hoàn toàn chính xác, nếu như Trương Nhị Cẩu này thật sự sống bằng nghề buôn câu chuyện trong giới Huyền Môn, tôi làm Hạ gia đại tiểu thư dù sao cũng là một thế gia Huyền Môn, hai năm nay lại rất ít xuất đầu lộ diện, chính ra là một loại tin tức nóng bỏng giật gân ấy.
Sau nửa giờ, Trương Nhị Cẩu liền đến, từ ngoài cửa đi vào dáng người con trai cao gầy mang áo đen, tôi ngây người ra.
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng, Trương Nhị Cẩu, căn bản cũng không phải là người.
Hắn cũng không phải quỷ, mà là một con yêu, yêu tinh chó (cẩu yêu).
Tôi nhìn thấy Trương Nhị Cẩu quá kinh ngạc, nhịn không được bắt lấy Hạ Lẫm, thấp giọng hỏi: "Sao em không nói cho chị biết hắn ta là một con yêu tinh chó? -_- "
"Thì nói rồi còn gì, chẳng phải gọi hắn là Trương Nhị Cẩu còn gì?" Hạ Lẫm gương mặt vẫn không đổi, "Nghe thì phải biết hắn là một con yêu tinh chó chứ?"
"Ai biết được tên là Trương Nhị Cẩu thì là yêu tinh chó? Logic?"
Tôi trừng mắt nhìn Hạ Lẫm, nhưng lúc này Trương Nhị Cẩu đến gần rồi, tôi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gượng cười: "Xin chào, Trương… tiên sinh".
"Đừng gọi tôi… tiên sinh tiên xiếc gì, người cũng biết chúng tôi là yêu quái, cũng không giống loài người, không cần phải lễ nghĩa". Trương Nhị Cẩu đen đen gầy gầy, cuống họng khàn khàn, mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng khi nói chuyện với tôi vẫn không nhịn được mà sụt sịt cái mũi hít hít, mười phần giống bộ dạng một con chó, tôi cũng không nói nhảm thêm nữa, hắn liền trực tiếp đi vào vấn đề, "Việc các người hỏi, tôi đã tra được."
Mắt tôi sáng lên, hỏi: "Thế nào"?
"Tư liệu toàn bộ ở đây. Tất tật chuyện của Phương Hải đều có, từ chuyện một ngày hắn tè mấy lần, vợ bé hay con riêng, toàn bộ đều ở đây, các người xem đi".
Trương Nhị Cẩu nói chuyện thật sự "chuyên nghiệp", liền từ trong ngực rút ra một xấp giấy có phần dúm dó, đưa cho chúng tôi.
Tôi liếc qua, phát hiện thật như hắn nói, tin tức cực kỳ chi tiết.
Thật không nghĩ tới hắn lại nắm rõ đến thế, dựa theo logic này, nếu hắn muốn điều tra chúng tôi, không phải cũng có thể tra ra rất nhiều chuyện hay sao?
Tựa hồ trong ánh mắt tôi phòng bị quá mức rõ ràng, Trương Nhị Cẩu dường như đã đoán được ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ma quái, "Đại tiểu thư, người yên tâm, cái này là do Phương Hải không phải là người của Huyền Môn, cho nên tôi mới có thể tra rõ ràng như vậy. Nếu như là người của Huyền Môn, tôi thật không có lá gan này".
Tôi căn bản không tin Trương Nhị Cẩu, gì mà không có lá gan, nhìn là biết chẳng qua là thù lao có xứng đáng hay không mà thôi.
Hạ Lẫm từ trong túi lấy ra cái gì, đưa cho Trương Nhị Cẩu, Trương Nhị Cẩu cả người lập tức liền hưng phấn.
Nhìn thoáng qua, lập tức hiểu vì cái gì mà Trương Nhị Cẩu kích động như vậy.
Hạ Lẫm cho hắn, là yêu quả.
Cái gọi là yêu quả, kỳ thật chính là cây đã tu luyện thành tinh mà ngưng tụ ra quả. Cái quả này bên trong ẩn chứa tinh hoa yêu khí, loại quả này đối với con người mà nói không có tác dụng gì, nhưng đối yêu quái chính là chí cao vô thượng bảo vật, ăn xong tu vi sẽ tăng nhiều, cũng khó trách Trương Nhị Cẩu lại kích động như vậy.
"Hắc hắc, Hạ gia thiếu gia, tôi rất thích người như ngài, cho thù lao cũng hào phóng". Trương Nhị Cẩu toét miệng cười nói.
Nghe thấy Trương Nhị Cẩu nịnh nọt, Hạ Lẫm vẫn như cũ là lạnh lùng, "Tốt, việc đã xong, anh đi trước đi".
Trương Nhị Cẩu cũng không rườm ra, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ quả, quay người liền chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!"
Tôi đột nhiên gọi lại Trương Nhị Cẩu.
Trương Nhị Cẩu quay đầu, nhìn tôi híp híp mắt, "Hạ gia đại tiểu thư, "Người còn cần tôi giúp việc gì khác hay sao?"
"Tôi còn có việc cần anh tra".
Trương Nhị Cẩu nhíu lông mày, rất nhanh, từ trong túi lấy ra một tờ lá cây đưa cho tôi.
Tôi nhìn thấy số được ghi trên lá cây, vừa đọc xong thì lá cây lại đột nhiên tự đốt. Cũng may tôi đã ghi nhớ con số đó.
"Đại tiểu thư nếu như muốn tôi giúp người điều tra chuyện gì, cứ việc gọi đến số này, yên tâm số tôi đưa cho cô khác số tôi đưa cho Hạ công tử, hắc hắc, người cũng biết cái nghề này, không thể để lại một phương thức liên lạc cố định được".
Trương Nhị Cẩu nói xong, liền phất phất tay, rất nhanh rời đi, bộ dạng có phần vui vẻ, nếu hắn có đuôi thì chắc hẳn giờ này cái đuôi đang lúc lắc.
Hạ Lẫm giờ mới quay đầu nhìn tôi, chân mày hơi nhíu lại: "An Tố, chị tìm Trương Nhị Cẩu, muốn điều tra chuyện gì?"
"Điều tra tình hình Ninh gia". Tôi ngắn gọn trả lời.
Hạ Lẫm sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới.
"An Tố, trong cái lúc mấu chốt này, chị còn quan tâm tới Ninh gia? Em biết chị chán ghét bọn chúng, nhưng bây giờ quan trọng nhất, chẳng phải là nghĩ biện pháp giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"
"Chính là bởi vì bây giờ là thời điểm mấu chốt, chị mới lo lắng người của Ninh gia". Tôi hạ giọng nói, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần lo lắng, "Chị luôn cảm thấy, Ninh gia chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách".
"Tại sao"? Hạ Lẫm vẫn không có lý giải, "Ninh gia hiện tại gia chủ mặc dù là Ninh Trác, nhưng hắn căn bản cũng không nguyện ý quản sự, cho nên nắm đại quyền kỳ thật chính là Ninh Uyển Uyển. Ninh Uyển Uyển mặc dù mưu hèn kế bẩn, nhưng dù sao cũng thích Tiết Xán, chẳng lẽ lại không hi vọng Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"
"Cô ta chính xác muốn Tiết Xán ngưng tụ hồn phách". Nghĩ đến ả đàn bà Ninh Uyển Uyển kia, trong mắt của tôi lại nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, thản nhiên nói, "Nhưng có lẽ cũng không muốn để Tiết Xán dễ dàng như vậy đâu. Bởi vì cô ta biết, Tiết Xán bây giờ trạng thái hư nhược, mới là cơ hội tốt nhất cho cô ta".
Hạ Lẫm sửng sốt một chút, giờ mới hiểu ý tôi.
Hoàn toàn chính xác, Ninh Uyển Uyển rất thích Tiết Xán, cho nên cô ta hoàn toàn hi vọng Tiết Xán có thể ngưng tụ hồn phách, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Lý do này rất đơn giản, bởi vì cô ta muốn diệt trừ tôi, và Tiết Gia.
Tiết Xán nếu như một lần nữa ngưng tụ hồn phách, khôi phục lại sự mạnh mẽ trước đây, có Tiết Xán bảo vệ, Ninh Uyển Uyển căn bản không có biện pháp xuống tay với tôi hoặc Tiết gia.
Cho nên nói, Ninh Uyển Uyển hi vọng Tiết Xán tạm thời không thể ngưng tụ hồn phách, để có cơ hội nghĩ biện pháp tra tấn tôi, và Tiết gia.
Tôi suy đoán, Kim Ô Sa lần này, Ninh Uyển Uyển cũng nhất định sẽ nghĩ hết cách để ngăn cản chúng tôi, hoặc là nghĩ cách đem Kim Ô Sa cướp đi, không chỉ có thể uy hiếp chúng tôi, còn có thể tra tấn chúng tôi một phen, sau đó chờ khi tôi cùng Tiết Gia toàn bộ đều bị tiêu diệt, cô ta sẽ đích thân giúp Tiết Xán ngưng tụ hồn phách, nghĩ biện pháp để anh ấy thích mình.
"Chị nói đúng". Nghĩ đến đây, Hạ Lẫm sắc mặt lập tức nghiêm túc, đồng ý tôi, "Ninh Uyển Uyển chính xác rất có thể làm như thế. Vậy thì cần để Trương Nhị Cẩu để mắt tới Ninh gia bọn họ".
Tôi nhẹ gật đầu, rất nhanh phát một tin nhắn cho Trương Nhị Cẩu, đem yêu cầu của tôi nói với hắn.
Trương Nhị Cẩu nghe nói tôi muốn điều tra người Ninh gia, ngay từ đầu không đồng ý, nhưng tôi lập tức liền lấy mười cây điều làm thù lao, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Thảo luận xong việc Ninh gia, Hạ Lẫm liền bắt đầu ngồi đọc tư liệu của Phương Hải.
"Có phát hiện cái gì hữu ích không em?" Tôi rót một chén trà đưa cho Hạ Lẫm, hỏi.
Hạ Lẫm không trả lời, chỉ là nhanh chóng lật xem văn kiện, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đều là mấy chuyện vụn vặt, gì mà con của Phương Hải gãy xương, gì mà cãi nhau, không nhìn ra cái gì hữu dụng.
Tôi không khỏi có chút bất mãn. Cái tên Trương Nhị Cẩu này không thể tập hợp báo cáo nào có ý nghĩa hơn à? Những tài liệu này cho tôi thì làm được cái gì?
Tôi đang suy nghĩ có nên bắt tên yêu tinh chó kia điều tra lại một lần nữa hay không, Hạ Lẫm đột nhiên đem ánh mắt dừng lại trên một tờ tài liệu.
"Sao thế?" Tôi lập tức hỏi.
"Cái tin tức này có vẻ là có chút tác dụng". Hạ Lẫm đem tờ giấy kia rút ra đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu xem xét, là liên quan tới vợ chính và con của Phương Hải.
Không thể không nói, Phương Hải thực chất vẫn là một tên đàn ông phong kiến, mặc dù ở bên ngoài có rất nhiều gái và vợ bé, còn có con riêng con ba con tư gì đó, nhưng ở trong mắt ông ta, chỉ có vợ cả mới sinh ra đứa con đích. Cho nên nói dù có chơi bời ở bên ngoài như thế nào, hắn từ đầu đến cuối đối với phu nhân chính thức cùng con đích của mình luôn để tâm.
Thế nhưng để hắn thất vọng là, đứa con trai này đúng là tên phản nghịch, không chỉ không chịu học hành, thậm chí còn du côn tiểu lưu manh, suốt ngày ở bên ngoài những tụ tập đàn đúm với bạn bè bất hảo, khiến người làm cha phải thường xuyên đau đầu.
Mà năm nay chính là năm con của hắn thi đại học, Phương Hải hao hết tâm cơ, hi vọng con của mình có thể thi đậu một trường đại học ra dáng, ít nhất cũng không thể xếp hạng quá thấp, vậy nên ông ta đã sớm mua luôn một trường đại học, nhưng con của hắn không chịu cố gắng, học tập quá kém, thậm chí ngay cả kiểm tra trên trường cũng không đi thi, coi như Phương Hải có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thể giúp được.
"Cái này với kế hoạch của chúng ta có liên quan gì?" Tôi xem xong tờ giấy này vẫn không rõ kế hoạch của Hạ Lẫm, chỉ nghi hoặc.
"An Tố, chúng ta không thể trông cậy vào Trương Nhị Cẩu điều tra cho tin tức hữu dụng dùng ngay được, mình chỉ có thể từ đó tìm được nhược điểm của Phương Hải, dùng cái này để tới gần hắn. Chị xem, hắn luôn lo lắng cho việc thi cử của con trai, như vậy thì, chúng ta hãy để người nào đó của mình ra dáng thầy giáo đi làm gia sư cho con hắn, chỉ cần có thể lẫn vào nhà bọn hắn, nói không chừng có thể tìm được Kim Ô Sa nơi nào".
Nghe Hạ Lẫm nói xong, tôi hơi có chút do dự.
Tôi biết đối với loại người cảnh giác cao như Phương Hải, loại phương pháp này là ổn thỏa nhất, nhưng tôi lo lắng, chúng tôi có thể tìm được Kim Ô Sa hay không, nếu như trà trộn vào mà cũng không nghe ngóng được gì, không phải là mất thời gian hay sao?
Nhưng trong lòng tôi cũng biết, hiện tại không có phương pháp nào tốt hơn.
"Thế thì thử xem. Để chị đi cho". Tôi ngẩng đầu, quyết định, "Chị đi xem có thể làm gì để trở thành gia sư cho hắn. Em giúp chị đi liên lạc."
Hạ Lẫm nhìn thật sâu tôi một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hạ Lẫm bên này thì đang đi sắp xếp cho tôi làm gia sư của con trai Phương Hải. Bên kia, Trương Nhị Cẩu cũng đang trong quá trình tiến hành điều tra Ninh gia.
Không thể không nói, Trương Nhị Cẩu làm việc hiệu suất vẫn rất là nhanh, tốc độ nhanh thật, hôm sau liền đã điều tra ra một chút kết quả.
Thế nhưng khi trông thấy Trương Nhị Cẩu mang tin tức Ninh gia tới, tôi cả người đều sửng sốt.
Theo đó, Ninh gia gần đây mười phần an ổn, Ninh Uyển Uyển thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, phần lớn thời gian đều chỉ nằm trong nhà. Mà Ninh Trác cũng thân chịu trọng thương, một mực đang tu dưỡng, có vẻ như không mảy may có ý ngăn cản chúng tôi đi tìm Kim Ô Sa.
"Chẳng lẽ là chúng ta cả nghĩ?" Hạ Lẫm trông thấy kết quả điều tra, cũng có chút nhíu mày.
"Có lẽ vậy", tôi đem tư liệu cất kỹ.
Đáng ra, nghe thấy vậy, tôi phải thở phảo nhẹ nhõm mới phải. Nhưng không rõ vì cái gì mà tôi vẫn thấp thỏm bất an.
Có lẽ là bởi vì tôi hiểu rất rõ Ninh Uyển Uyển này, mặc dù cô ta hiện tại thân chịu trọng thương, nhưng ngồi im chờ chết thì thực sự không phải phong cách của cô ta.
"Đừng nghĩ nhiều nữa". Nhìn mặt tôi lo lắng, Hạ Lẫm thấp giọng nói, "Chỗ con trai Phương Hải đã sắp xếp xong. Phương Hải đang cho người đi tìm gia sư đấy, em đã làm một thân phân giả cho chị rồi, ngày mai là có thể đi phỏng vấn".
Tôi liền đưa tay tiếp nhận vật trong tay cậu ấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ gật đầu, "Được rồi, ngày mai chị se đi tham gia phỏng vấn."
Hạ Lẫm giúp tôi chuẩn bị công cuộc phỏng vấn, tôi cũng đang chuyên tâm chuẩn bị, ai dè trời vừa tối, có một người mà tôi không nghĩ tới, đã đến tìm tôi.
Đêm hôm đó, tôi đang ngủ, trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo.
Linh lực của tôi bây giờ cực cao, mặc dù trong mơ, cũng cảm thấy không đúng, lập tức từ trên giường vọt dây.
"AI?"
Tôi quát một tiếng chói tai, bàn tay lập tức ngưng tụ linh lực, đang chuẩn bị phóng ra, thế nhưng trông thấy hình bóng yểu điệu kia trong bóng tôi, tôi cả người đều sửng sốt.
"Sao lại là cô? Tới tìm tôi làm gì?"
Con đường vào có vẻ thuận lợi. Nhưng chính vì quá thuận lợi, khiến tôi có chút run rẩy dè chừng.
Chẳng lẽ người nhà họ Tiết hoàn toàn không biết chúng tôi có ý lấy Khai Thiên Phủ bảo vật, cho nên tới bây giờ vẫn chẳng có chút phòng bị nào? Hay thực ra bọn họ đang đặt cái bẫy cực kỳ lớn và nguy hiểm ở phía trong?
Còn mải mê suy nghĩ, thì đã tới tầng hầm.
Tiết gia cũng giống như Hạ gia, biệt phủ của họ, phía trên cũng có kiến trúc hiện đại, tầng hầm phía dưới lại còn nguyên sự cổ kính. Bảo vật gia truyền, trừ một phần đặt ở nơi trước đó chúng tôi đã tới, còn lại phần lớn đều giấu ở tầng hầm này.
Tầng hầm trang trí rất tinh xảo, đủ loại thiết bị thông gió để bảo đảm tránh sự phá hoại do ẩm ướt xâm nhập.
Chúng tôi xuyên qua hành lang tầng hầm, liền thấy một cái cửa lớn màu đen.
Nếu quả thật như Tiết Xán nói, người Tiết gia cho chúng tôi một cái bẫy, suy luận mà ra hẳn nguy hiểm nằm sau cửa sắt này.
Tôi biết việc đã đến nước này, coi như biết là núi đao biển lửa cũng phải đi vào, nghĩ tới đây tôi liền không do dự, nói với Hạ Lẫm 2 chữ cẩn thận.
Hạ Lẫm là người cực kỳ thông minh, khẳng định cũng nghĩ đến những gì tôi đã nghĩ, rất nhanh nhẹ gật đầu, dẫn đầu tiến lên một bước, đẩy cái cửa lớn kia ra.
Ngay khi cửa sắt từ từ mở ra, tôi đột nhiên cảm giác được cái gì, mặt trắng bệch, bật thốt lên
"Cẩn thận!"
Tiếng nói của tôi chưa dứt, đã nhìn thấy phía trước vô số mưa tên đột nhiên bắn tới, mang theo linh lực sắc bén!
May mắn Hạ Lẫm đã nghe được lời nhắc nhở của tôi, dùng tốc độ nhanh nhất để phản ứng, nhảy vọt một cái, né tránh mưa tên kia.
Tôi cũng lập tức ngưng tụ linh lực bảo vệ ở trước mình!
Mưa tên này bắn tới thật khí thế, nhưng tới cũng nhanh đi.
Tôi cũng hạ linh lực của mình, lập tức đi đến bên Hạ Lẫm, "Em không sao chứ?"
"Không sao." Hạ Lẫm mở cửa sắt ra, phía sau một vùng đen như mực, cười lạnh một tiếng, "Xem ra chúng ta đoán không lầm, Tiết gia hẳn đã biết mục đích rồi. An Tố, chúng ta còn muốn đi vào sao?"
Hạ Lẫm nói không sai. Trận địa mưa tên linh lực này hẳn mới được thêm vào. Chắc chắn Tiết gia đã biết chúng tôi muốn tới, nên đặc biệt chuẩn bị để mai phục chúng tôi.
"Đi."
Tôi không do dự chút nào, nói một câu, liền nhanh chóng đi vào phía trong của cửa sắt sâu hun hút.
Tôi vận linh lực tạo một đốm lửa trong lòng bàn tay, rất nhanh liền chiếu sáng bốn phía.
Tầng hầm này kết cấu rất đơn giản, thật ra chỉ là phòng chứa đồ lớn, bày biện vô số ngăn tủ, tôi cẩn thận cảm thụ linh lực từ 4 phía, rất nhanh liền cảm thấy một cỗ thần lực mạnh mẽ.
"Ở đó". Tôi đè thấp cuống họng nói, rất nhanh liền cùng Hạ Lẫm đi lên phía trước.
Nhưng tôi vừa tới gần cỗ linh lực, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh the thé trầm trầm phía sau lưng.
"Hạ gia đại tiểu thư, vội vàng thế, có lão già này đang đợi cô đây."
Tôi nhanh chóng quay đầu, thấy ngay một ông lão mặc đồ đen đứng đó.
Lão già kia không biết bao nhiêu tuổi, toàn thân nhăn nhúm, nhưng lại tản mát ra thần sắc nhạy bén, không nên coi nhẹ.
Nhìn thấy ông ta đứng đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi đã sớm nghe Tiết Phong nói qua người nhà họ Tiết đã bắt đầu thuê mấy người ngoài chuyên tu luyện huyền học về làm môn khách, xem ra ông lão này chính là một trong số đó, đến trông coi Khai Thiên Phủ.
Thì...
Khóe miệng tôi hiện lên một tia cười lạnh.
"Tiết Gia chỉ biết Tiết Xán linh lực bị suy yếu, nhưng lại không biết tôi đã kế thừa linh lực của đại trưởng lão nhà tôi, tưởng rằng cử một ông già ra, liền có thể giải quyết tôi và Hạ Lẫm.
Ừ thì cũng đúng đấy, lão già trước mắt có tu vi như thế, tuổi thọ có lẽ cũng vượt qua so với kiếp người bình thường, nhưng so với linh lực của Đại trưởng lão - ông cụ cương thi ngàn năm tuổi nhà tôi, xem ra quá sức rồi.
Thế thì tốc chiến tốc thắng đi!
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự, hét lớn với Hạ Lẫm: "Đi lấy Khai Thiên Phủ!"
Dứt lời, nhón mũi chân, nhanh chóng ngưng tụ linh lực, vọt về phía lão già kia.
Lão già kia cũng lập tức ngưng tụ linh lực, nhưng làm sao nhanh được bằng tôi?
Tôi đưa tay, một chưởng vỗ ra, cách đỉnh đầu lão kia 1 gang!
Linh lực của chưởng này đã tăng lên tới tối cao, lão kia căn bản không nghĩ tới tôi lại lợi hại như vậy, bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bên kia Hạ Lẫm cũng đã thành công lấy được bảo vật, hai chúng tôi nhìn nhau gật đầu, liền nhảy ra khỏi tầng hầm nhà họ Tiết, ẩn thân chạy vội, lập tức trở lại trong xe, lái xe trở lại biệt thự của Hạ gia ở thành phố S.
Tiết Phong đã đang chờ chúng tôi. Vừa nhìn thấy chúng tôi trở về, hắn hốt hoảng chào đón: "Mọi người không sao chứ? Tôi đột nhiên phát hiện, mấy lão hồ ly nhà tôi có vẻ như đã biết kế hoạch của chúng ta rồi!"
Trông Tiết Phong còn mặc đồ lễ phục, chắc là nghĩ chúng tôi bị lộ tẩy, nên vội vàng hấp tấp tới.
"Ừm, bọn họ có đặt bẫy, nhưng chúng tôi qua rồi." Trong lúc tôi đáp lời, Hạ Lẫm đã cầm bảo vật, đặt vào chỗ mấy cái Thần khí kia.
Tiết Phong trợn tròn con mắt, "Thật á? An Tố ơi giờ em cũng ngầu quá đi, mới có một lúc đã giải quyết xong rồi?"
Tôi không thể vui vẻ mà tán gẫu, nói: "Mặc dù Khai Thiên Phủ đã cầm về, nhưng người của Tiết gia lúc nào cũng có thể đến để đòi về."
Trước đó chúng tôi sở dĩ lựa chọn trộm Khai Thiên Phủ, chính là không muốn trực diện gây hấn với họ Tiết, nhưng không nghĩ vẫn bị bọn họ phát hiện. Họ đã biết là chúng tôi trộm, khẳng định liền sẽ tìm tới cửa, mặc dù trộm ra rất dễ dàng, nhưng sau đó phải đối mặt với Tiết gia, e rằng cũng không hay ho nổi.
Hạ Lẫm hiển nhiên đã sớm nghĩ đến chuyện này này, sắp xếp cẩn thận Thần khí, rồi nói: "Xem ra, chúng ta phải nhanh chóng cấp tốc tìm kiếm xem Thần khí cuối cùng đang ở nơi nào."
Tôi gật gật đầu.
Không sai, nếu như Thần khí cuối cùng kia cũng thu về, chúng tôi lập tức có thể để Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách, đến lúc đó Tiết Gia có đến tìm hay không thì cũng kệ.
Thần khí cuối cùng này, là Kim Ô Sa, nhưng điều tra mãi mà chúng tôi vẫn không có tin tức.
Do dự mãi, tôi rốt cục đưa ra quyết định, ngẩng đầu nói với Tiết Phong cùng Hạ Lẫm: "Tôi quyết định sẽ dùng bói máu, để bói xem Kim Ô Sa ở nơi nào."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thế, Hạ Lẫm cùng Tiết Phong liền đổi sắc mặt, đặc biệt là Hạ Lẫm, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận: "An Tố, chị có biết mình đang nói cái gì không? Bói máu nguy hiểm như thế… "
"Chị biết". Hạ Lẫm chưa nói xong, tôi đã ngắt lời, "Chị biết Bói máu phải bỏ ra những gì, nhưng chị đồng ý đánh cược một lần."
Cái gọi là Bói máu, là dùng máu của mình làm môi giới, tiến hành xem bói cùng suy tính, bởi vì trong máu linh lực dồi dào, nên khi suy tính sẽ mang lại độ chính xác đặc biệt cao, có thể vượt qua giới hạn suy tính của một người bình thường.
Nhưng tất nhiên, không có gì là miễn phí, Bói máu sẽ phải trả lại một cái giá tương xứng.
Bói máu cần thông qua linh lực trong máu để suy tính, nên sau khi tính, người ta sẽ bị nội thương, cũng không phải là mãi mãi tổn thương, nhưng cũng là sẽ suy yếu thật lâu.
Năng lực bói của tôi, mặc dù đã được đại trưởng lão truyền cho linh lực nên đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng Thần khí mang thần lực dồi dào, tự có khả năng bảo vệ, bởi vậy tôi có tính cũng không tính ra.
Nhưng nếu như, tôi dùng Bói máu, mọi thứ liền khác.
Chỉ cần dùng Bói máu, tôi liền có thể tính ra những thứ mà ngày thường tôi không thể tính, độ chính xác còn đặc biệt cao, khẳng định có thể tìm được Thần Khí cuối cùng này.
"Em không đồng ý". Chẳng cần nghĩ Hạ Lẫm nói luôn, "Chúng ta có thể dùng những phương pháp khác để tìm Thần khí."
"Thế nhưng thời gian đã không cho phép chúng ta từ từ đi tìm nữa rồi." Tôi đưa tay bắt lấy tay áo Hạ Lẫm "Đi mà!"
Kế hoạch Bói máu lần này, tôi nhất định cần được Hạ Lẫm đồng ý, bởi vì tôi cần trợ giúp của cậu ấy.
Bởi vì máu đại diện cho toàn bộ thân thể, nếu như tôi chỉ có một thân mình, khẳng định đã sớm không chút do dự lựa chọn phương pháp này để giúp đỡ Tiết Xán tìm Thần khí cuối cùng xem đang ở nơi nào.
Thế nhưng tôi mãi chần chừ, là bởi vì trong bụng tôi còn có một đứa bé. Tôi sợ Bói máu sẽ hại cho bé con.
Nhưng giờ khắc này, tôi biết mình không còn lựa chọn.
Nhưng tôi vẫn quá lo lắng cho bé con trong bụng, nên phải cầu cứu Hạ Lẫm. Bởi vì tôi biết, tinh thông nhất y học chính là Hạ Lẫm, thông qua trợ giúp của cậu ấy, có lẽ tôi có thể bảo vệ tốt bé con trong bụng khỏi ảnh hưởng của Bói máu.
Hạ Lẫm hiển nhiên không đồng ý, muốn nói thêm lời ngăn cản. Nhưng nhìn vào đôi mắt tôi, thấy ý chí kiên định khó lòng lay chuyển, lời đến đầu môi lại bị mím chặt nuốt trở lại, thốt ra thành tiếng thở dài.
"Được, An Tố, em đồng ý sẽ giúp chị nghĩ cách bảo vệ đứa bé trong bụng."
Hạ Lẫm không hổ là Hạ Lẫm, luôn hiểu rất rõ tôi, mặc dù tôi không nói ra yêu cầu của mình, nhưng cậu rất nhanh hiểu được tôi muốn gì.
Có Hạ Lẫm cam đoan, tôi nhẹ nhàng thở ra, thế là nghiêm chỉnh nói: "Tôi trở về sẽ nghiên cứu và tu luyện Bói máu. Mặt khác có chuyện muốn nhờ 2 người..."
Nói đến đây, tôi dừng một chút, mang theo vài phần khẩn cầu: "Chuyện này, hi vọng 2 người đừng nói cho Tiết Xán."
Tôi hiểu rất rõ Tiết Xán, nếu như anh biết tôi mang thân thể của mình làm tiền đặt cược để đổi tin tức của Thần khí, anh nhất định sẽ ngăn cản tôi. Cho nên để tốt cho anh ấy, tôi nhất định phải đem chuyện này giấu diếm kỹ.
Hai người kia hoàn toàn không đồng ý, nhưng nhìn tôi một mặt kiên định, liền cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhẹ gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, chú tâm trong mật thất biệt thự của hạ gia ở thành phố S, cẩn thận nghiên cứu Bói máu phương pháp từ sách cổ.
May mà Tiết Xán mấy ngày nay một mực mê man, nên cũng không phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi.
Ngày thứ hai, tôi đang xem sách, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tiền Thuận Nhi.
"A lô?"
Vừa mở máy, liền nghe được tiếng của Tiền Thuận Nhi đầy lo lắng vang lên.
"Đại tiểu thư, cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở thành phố S, chỗ Hạ gia biệt thự. Có chuyện gì vậy?"
"Tôi hiện tại vừa mới đến thành phố S, tôi đi tìm mọi người luôn?"
Tôi sửng sốt một chút.
Tôi, Hạ Lẫm cùng Tiết Xán trước khi đến thành phố S, đặc biệt dặn dò Tiền Thuận Nhi ở lại trông coi, vì sao cậu ta lại đột nhiên tới đây?
Giọng cậu ta trần đầy lo lắng, qua điện thoại nói cũng không thể rõ được, tôi liền để Hạ Lẫm đi đón cậu ta, hơn nửa canh giờ sau thì họ về tới biệt thự.
"Tiền Thuận Nhi, sao lại tới đây?"
Vừa đến phòng khách, trông thấy vẻ bụi bặm mệt mỏi, tóc tai bù xù của Tiền Thuận Nhi, vừa định hỏi thăm, ai dè cậu ta lại đột nhiên xông lên, một phát bắt được bờ vai của tôi, nóng nảy hỏi: "Đại tiểu thư, có phải cô đang muốn làm việc gì đó rất nguy hiểm?"
Tôi lập tức sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Tiền Thuận Nhi nói tiếp.
"Sáng hôm nay tôi đang luyện tập xem bói, trong lúc vô tình tính cho cô một quẻ, vậy mà phát hiện ra cô bây giờ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, mà lại do chính cô tự tạo ra! Đại tiểu thư, cô mau nói cho tôi biết, cô rốt cục muốn làm gì?"
Thì ra Tiền Thuận Nhi đột nhiên vội vã tới tìm chúng tôi, bởi vì trong lúc chăm chỉ luyện tập kỹ thuật Bói toán, tính ra tôi định dùng Bói máu.
Tiền Thuận Nhi hai năm qua một mực đi theo chúng tôi, với tôi cũng gần như là người nhà, chuyện này tôi cũng không muốn giấu cậu ta, dù sao cũng thuật bói toán của cậu ấy cũng có tu vi tốt, có lẽ có thể cho tôi trợ giúp về thuật Bói máu.
Tiền Thuận Nhi nghe xong, y như Hạ Lẫm lúc trước, lập tức liền phản đối kế hoạch của tôi.
"Đại tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy! Chuyện này quá mạo hiểm, cô có biết Bói máu tổn thương thân thể đến mức nào hay không? Mà trong bụng cô còn có một đứa bé nữa chứ! Đại tiểu thư, coi như cô không quan tâm đến bản thân mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ chứ?"
"Chính là bởi vì nghĩ đến đứa con trong bụng tôi, tôi mới càng muốn làm như thế". Tôi nhìn Tiền Thuận Nhi, kiên định nói, "Tôi không muốn con của tôi khi sinh ra, giống như tôi, trở thành đứa trẻ không có đầy đủ tình thương của cha mẹ".
Tiền Thuận Nhi trừng mắt nhìntôi, không nói gì nữa.
Hắn đã không muốn giúp tôi, tôi liền mất kiên nhẫn: "Nếu như cậu không muốn giúp tôi, thì tôi cũng không ép, cậu mau đi đi."
"Không". Tiền Thuận Nhi đột nhiên trừng trừng mắt, "Đại tiểu thư, tôi không đi. Cô cũng tuyệt đối không được dùng Bói máu."
Tôi sở dĩ dám kể cho Tiền Thuận Nhi nghe, không chỉ bởi coi cậu ta như người nhà, còn bởi tôi biết đối với Tiền Thuận Nhi, tốt xấu gì tôi cũng là đại tiểu thư, cậu ta mà không đồng ý kế hoạch của tôi, cũng không thể ngăn cản tôi.
Ấy vậy mà không ngờ, cậu ta lại phản đối tôi?
Tôi nhíu mày, vừa định bảo Tiền Thuận Nhi là dù cậu ta không đồng ý cũng không xoay chuyển được tôi, không ngờ Tiền Thuận Nhi lại lên tiếng.
"Đại tiểu thư, cô không cần Bói máu, tôi có thể tính giúp cô."
Tôi trợn tròn mắt.
"Tiền Thuận Nhi, cậu nói bừa à?" Sau một lúc lâu, tôi mới hiểu ý cậu ta, bật thốt lên, "Bói máu sẽ rất tổn thương thân thể, cậu không định… "
"Đại tiểu thư, cô cũng biết sẽ thương tổn thân thể, như vậy so với một người đang mang thai, tôi làm chuyện này sẽ thích hợp hơn". Tiền Thuận Nhi nhìn tôi, vẻ mặt thành thật.
"Thế nhưng, đây là tìm Thần Khí để ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán, anh ấy là chồng tôi, tất nhiên phải để tôi làm chuyện ấy".
Tiết Xán với Tiền Thuận Nhi không thân chẳng quen, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiền Thuận Nhi vì Tiết Xán mà hi sinh đến mức ấy.
"Tôi không phải vì Tiết Xán Đại Nhân, tôi vì đại tiểu thư cô". Tiền Thuận Nhi bỏ qua dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ thường ngày, mặt nghiêm túc, "Nếu như không nhờ có cô, tôi cũng sớm đã chết tại thành phố C rồi. Dù sao tôi cũng còn trẻ, Bói máu xong thì cũng chỉ bị thương thôi, còn có Hạ Lẫm thiếu gia ở đây, khẳng định có thể lập tức giúp tôi chữa trị khỏi".
Tiền Thuận Nhi nói không sai, từ tình trạng cơ thể cho tới trình độ khả năng, thật sự cậu ta còn thích hợp hơn cả tôi.
Nhưng linh lực của tôi cao hơn, máu đem bói hẳn có độ chính xác cao hơn. Mà quan trọng hơn chính là, tôi không muốn vì lợi ích của bản thân mình, mà để người khác phải trả giá đắt.
Tôi vừa định khuyên Tiền Thuận Nhi một chút, chẳng ngờ cậu ta lại quyết tâm, "Đại tiểu thư, cô mà không đồng ý tôi, tôi cũng sẽ tự mình đi tính toán, cho nên cô đồng ý tôi thì hơn".
Trong lòng tôi biết, đừng nhìn Tiền Thuận Nhi cái cậu nhóc này nói chuyện có vẻ nhút nhát, thật sự khi đã quyết tâm, mười trâu kéo cũng không quay đầu.
Nhìn cái mặt đầy vẻ kiên quyết kìa, tôi rốt cục thở dài một tiếng, "Tiền Thuận Nhi, cám ơn cậu".
Lời buông ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng tôi biết mình cảm kích cậu ấy đến mức nào.
Cậu ấy nghe thế, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Đừng nói nhiều như vậy, mau chóng bắt đầu đi".
Tiền Thuận Nhi rất nhanh liền bắt đầu bế quan tu luyện Bói máu. Không thể không thừa nhận, như trước kia Tiết Xán từng nói, Tiền Thuận Nhi thực sự có thiên phú xem bói. Dù linh lực của cậu ấy thấp hơn tôi rất nhiều, nhưng tiến độ học Bói máu toán của 2 chúng tôi vậy mà không khác mấy.
Sau 3 ngày, cậu ta cũng đã nắm được những yêu cầu cơ bản của Bói máu. Tôi định để cậu ấy cẩn thận nghiên cứu thêm hai ngày, thế mà có một số người đã đợi không kịp.
Ngày thứ ba lúc, Tiết Phong đột nhiên vô cùng lo lắng chạy tới nói cho chúng tôi biết, người nhà họ Tiết dường như đã chuẩn bị có hành động, dự định tới tận nhà tìm chúng tôi để đòi Khai Thiên Phủ.
Trong lòng tôi biết thời gian đã không còn nhiều, đành phải bất đắc dĩ, để Tiền Thuận Nhi đêm đó tiến hành Bói máu.
Đêm đó, toàn bộ lầu 1 biệt thự Hạ gia được chuẩn bị cho Bói máu.
Bói máu cũng không phải là kiểu xem bói thông thường, ngược lại có vẻ giống như một nghi thức.
Trên mặt đất đục ra một sơ đồ bát quái cực lớn, sai người giúp việc đi chợ mua mấy con gà trống lớn, toàn bộ giết, bày ở 4 phía của bát quái trận. Đèn điện cũng tắt hết, chỉ để chút ánh nến vây quanh vòng tròn của bát quái trận.
Chúng tôi đều đứng ở bên ngoài bát quái, Tiền Thuận Nhi thì đứng ở giữa, trong tay cầm một cây chủy thủ bén nhọn, lẳng lặng chờ đợi.
Có lẽ là bởi vì gấp gáp quá, nên nhìn qua thấy gương mặt cậu ấy tái nhợt hơn bình thường rất nhiều. Ngôn Tình Hay
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng hai giờ đêm, sắc mặt của tôi trầm xuống, gấp gáp nói: "Đến giờ rồi!"
Bốn phía xung quanh nghe đó đứng im, đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Cửa sổ toàn bộ đã đóng chặt, nên gió này phảng phất đến từ hư vô, khiến những ngọn nến đều bị thổi, không ngừng chập chờn.
Lúc này, Tiền Thuận Nhi đã nhanh chóng cầm lấy chủy thủ trong tay, xẹt qua lòng bàn tay của mình, máu chảy ra như con rắn nhỏ, uốn lượn chảy tới mặt đất, tiếp tục không ngừng di động. Rất nhanh trên mặt đất đục bát quái trận liền bị Tiền Thuận Nhi nhuộm đỏ.
Cái gọi là Bói máu này, người xem có linh lực càng thấp, càng cần nhiều máu. Tiền Thuận Nhi bởi vì linh lực còn chưa đủ mạnh, nên máu chảy ra rất nhiều, lấp đầy toàn bộ bát quái đồ.
Cho tới khi cả quẻ đồ đã được lấp đầy, Tiền Thuận Nhi sắc mặt lúc này đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, lập tức trong tay bóp một cái quyết, hét lớn: "Phá".
Sau đó, máu trên mặt đất dường như bốc hơi, hóa thành vô số giọt nhỏ, bay lên, ngưng tụ thành một hình ảnh.
Hình ảnh này nhìn không rõ, tiêu hao rất nhiều linh lực và máu của Tiền Thuận Nhi cũng càng ngày càng nhiều, tôi thấy cậu ta dường như sắp không chịu nổi, toàn thân đều đang run rẩy.
Thấy vậy, trong lòng tôi lo lắng, bật thốt lên: "Tiền Thuận Nhi, nếu như không được thì thôi đi!"
Nhưng Tiền Thuận Nhi dường như nghe không được tôi nói gì, chỉ không ngừng vận động linh lực, thậm chí dùng chủy thủ rạch thêm một nhát nữa lên vết thương của mình, máu lập tức chảy nhanh hơn!
Cùng lúc đó, sắc mặt của cậu ấy dường như trong suốt, thân thể lung lay sắp đổ.
Nhưng hình ảnh kia, cũng đã hiện lên rõ ràng.
Trong tấm hình kia, vậy mà là một người dáng người.
Người này, làm sao khá quen?
Tôi rất nhanh nhớ tới, đây không phải vị quan chức nào đó của thành phố S hay sao? Tôi nhớ có lần trên TV đã nhìn thấy ông ta.
Cũng không phải là khó hiểu, bởi vì thứ chúng tôi muốn tìm là Kim Ô Sa, tác dụng của nó, chính là giúp đường quan lộc cho người sở hữu.
"Được rồi Tiền Thuận Nhi, chúng ta đã biết Kim Ô Sa ở đâu rồi!" Tôi tranh thủ thời gian nói với Tiền Thuận Nhi.
Lập tức, Tiền Thuận Nhi liền như người bị rút khô tất cả khí lực, đột nhiên ngã trên mặt đất, hình tượng kia cũng rơi xuống đất, tan thành vũng máu.
Tôi và Hạ Lẫm lập tức tiến lên, Hạ Lẫm không nói hai lời, rút ra kim châm, đâm vào toàn thân Tiền Thuận Nhi, tôi thì cho cậu ấy ăn thuốc bổ huyết.
Sau một hồi dày vò, Tiền Thuận Nhi mới tỉnh lại.
Mắt của tôi có chút mệt mỏi, vừa muốn nói với cậu ấy lời cảm tạ, không ngờ cậu ta đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của tôi, hai mắt trợn tròn xoe.
Tôi bị dọa cho sợ, hỏi: "Tiền Thuận Nhi, sao thế? Bị đau ở đâu hả?"
Nhưng Tiền Thuận Nhi lại không trả lời tôi, chỉ tiếp tục trừng mắt tôi, vuốt vuốt cổ họng, khó khăn mở miệng: "Đại tiểu thư... Cô... Cô có biết không, đường hôn nhân của cô, người phối ngẫu, không phải là Tiết Xán?
Tôi ngơ ngác một chút, mới nhớ ra, trước đó Ninh Trác đã tự ý cải mệnh của tôi.
"Tôi biết". Tôi nói, "Tôi bị cải mệnh".
Nghe thế, sắc mặt cậu ấy chẳng những không dãn ra, càng nắm cánh tay tôi chặt hơn, gằn từng chữ: "Vậy Đại tiểu thư, cô có biết hay không, sau khi bị cải mệnh, cô và Tiết Xán, giờ trở nên tương khắc?
Nghe thấy Tiền Thuận Nhi nói, đầu tiên tôi sững sờ, sau đó không khỏi chê cười: "Tiền Thuận Nhi, cậu lại đoán mò nữa à? Tôi với Tiết Xán làm sao mà tương khắc được?"
Không phải tôi xem thường Tiền Thuận Nhi, chỉ là lời cậu ấy nói, nghe quá vô lý.
Tương khắc, thực sự là một hiện tượng mệnh lý. Tôi bây giờ đối với mệnh lý không còn là kẻ khù khở, bởi vậy đã tính qua ngày sinh tháng đẻ của cả 2.
Hai chúng tôi, vốn là có nhân duyên mệnh, nhưng về sau bởi vì tôi bị Ninh Trác đổi hôn nhân mệnh, nên đường hôn nhân bị chia rẽ, ngược lại lại chặp vào với Ninh Trác.
Nhưng kể cả như vậy, tôi với Tiết Xán cũng tuyệt đối không thể tương khắc nhau.
Thấy tôi không tin mình, Tiền Thuận Nhi gấp gáp, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng hơi còn chưa tới đã ho kịch liệt.
"Nhìn xem người cậu càng ngày càng suy yếu, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng", tôi không khỏi cau mày nói: "Thôi cậu không nên nói nữa, chuyện gì thì cũng chờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói.
Thế nhưng chẳng hiểu cậu ta uống nhầm cái thuốc gì, dường như đặc biệt kiên trì, gắt gao trừng mắt tôi, há mồm còn muốn nói điều gì, nhưng Hạ Lẫm ở bên nhìn không được, nhanh chóng rút ra kim châm, cắm ở cổ Tiền Thuận Nhi. Truyện Gia Đấu
Tiền Thuận Nhi mí mắt lật một cái, ngất luôn.
"Cậu ta không sao chứ?" Tôi lo lắng nhìn, dù sao cũng vì cho Bói máu cho Tiết Xán mới như vậy, nếu như thân thể thật sự có hao tổn, tôi chỉ sợ phải áy náy cả một đời.
"Không sao, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, nhưng như chính cậu ta có nói tới, thân thể của của cậu ta nội tại không sao, người lại trẻ tuổi, hẳn là rất nhanh liền có thể khôi phục lại". Hạ Lẫm vẫn như cũ, lời nói mang khí chất của bác sĩ tài năng, sau khi kiểm tra kỹ, liền cùng tôi đem Tiền Thuận Nhi đưa đến phòng nghỉ.
Sắp xếp cho cậu ta xong xuôi, Hạ Lẫm mới ngẩng đầu nhìn tôi, hàng lông mày thanh tú có chút nhíu lại, "An Tố, vừa rồi Tiền Thuận Nhi nói những lời kia, là có ý gì?"
"Chị cũng không biết, cậu ta nói cái gì mà chị và Tiết Xán bát tự tương khắc, thế nhưng căn bản chị đã từng xem qua, bát tự của bọn chị rất bình thường".
Hạ Lẫm là con trai trưởng nhà họ Hạ, đối với thuật xem mệnh lý ít nhiều có chút hiểu rõ, cho nên càng nhíu mày: "Đúng vậy, thật kỳ lạ."
"Đúng thế. Mà mà tính toán mệnh lý chị còn có khả năng hơn cậu ta, đến đồ vật cậu ấy còn không tính ra được, làm sao giờ lại tính ra được mệnh lý?
"Có lẽ cậu ta thông qua Bói máu đoán ra?" Hạ Lẫm suy đoán.
"Không thể". Tôi lập tức phủ định, "Bói máu này là bói xem Kim Ô Sa ở nơi nào, liên quan gì tới việc tương xung tương khắc của chị và Tiết Xán?"
Hạ Lẫm có chút nhíu mày, "Thôi được rồi, đừng nói cái này nữa, chúng ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào mới có thể lấy được Kim Ô Sa".
Nhắc đến đúng là đau đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được Kim Ô Sa rất có thể ở trong tay một vị quan chức nào đó, nhưng không nghĩ tới lại nằm trong tay người này.
Ông ta là Phương Hải, hai năm nay thăng tiến rất nhanh, cho nên trên đài truyền hình có thể thường xuyên bắt gặp hình ảnh của ông ta.
Nhưng phiền phức chính là, mỗi lần ra ngoài, Phương Hải này thường mang theo rất nhiều vệ sĩ, cơ hồ rất khó ra tay.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào? Trực tiếp đi lấy sao?" Tôi chủ động nói, "Mặc dù ông ta có rất nhiều vệ sĩ, nhưng tin là với thân thủ của 2 chúng ta thì không vấn đề gì, dù sao họ cũng không phải người của Huyền Môn".
"An Tố, chị nghĩ Phương Hải nghĩ đơn giản quá rồi đấy". Hạ Lẫm nhàn nhạt mở miệng, "Ông ta ở trong giới Huyền Môn cũng rất nổi danh."
"Cái gì"? Tôi sợ hãi sửng sốt một chút, "Chẳng lẽ ông ta cũng là người tu luyện Huyền Thuật"?
"Không phải". Hạ Lẫm thấp giọng nói, "Nhưng ông ta rất thích thuê người của Huyền Môn".
Giới Huyền Môn, nhắc đến thường chỉ nghĩ tới mấy gia tộc đời đời học đạo, cách biệt với bên ngoài. Cho nên với người bình thường, Nhất là ở thế kỷ 21 này, Huyền Môn căn bản là một định nghĩa xa lạ, hoặc coi là một sản phẩm phong kiến mê tín dị đoan.
Nhưng thật ra có thiểu số một bộ phận người, giống như người của Viện thẩm mỹ đã cấu kết với Ninh gia lúc trước, tuy không tu luyện Huyền Thuật nhưng tôn sùng, thậm chí mượn tay để làm ăn.
Còn có cả những người làm quan chức cũng thế, một mặt có thể bảo vệ mình, một mặt là để những người đó giúp mình làm những chuyện không muốn làm.
Tôi không nghĩ tới, Phương Hải này chính là một người như vậy, cũng khó trách vì hắn có bảo vật Kim Ô Sa bên mình mà.
"An Tố, chị không biết tên Phương Hải này đâu". Hạ Lẫm tiếp tục nói, "Nhưng chúng tôi đều biết, dưới tay hắn thuê một đám người Huyền Môn."
Hai năm này mặc dù tôi đã đến Hạ gia, nhưng tôi vẫn luôn chỉ quan tâm đến tu vi của mình, những việc khác trong giới Huyền Môn, tôi cũng không hiểu rõ, cũng chưa nghe nói qua người tên Phương Hải này. Nhưng Hạ Lẫm đã nói như vậy, xem ra thật sự là hắn rất khó đối phó.
"Đám người đó lợi hại lắm sao?" Tôi hỏi.
"Cũng không thể nói là quá lợi hại, nhưng chủ yếu là số lượng quá nhiều, đủ loại Bàng Môn Tà Đạo đều có. Tự nhiên sẽ có chút khó giải quyết.
Tôi nhíu mày.
Chúng tôi bây giờ tình thế gấp gáp, nhất định phải nhanh nhanh lấy được Kim Ô Sa. Nếu như ông ta quá khó khăn, ví dụ như là lần đầu tiên hạ thủ thất bại, với cá tính của Phương Hải khẳng định sẽ càng tăng thêm phòng hộ, đến lúc đó chúng tôi muốn hạ thủ lần sau càng khó. Cho nên nói đến việc đoạt lấy, chỉ e là cũng không phải cách hay.
Nhưng nếu như muốn trộm khẳng định cũng rất khó, những kẻ Huyền Môn và Bàng Môn Tả Đạo kia, đánh trực diện có lẽ cũng không quá lợi hại, nhưng lập bẫy hay những thứ tà ma, sợ là chúng tôi cũng không phải đối thủ.
Vậy phải làm sao?
Tôi cẩn thận suy tư, Hạ Lẫm bên kia đột nhiên bấm một số điện thoại.
"Không sai, là tôi, tôi muốn nhờ anh điều tra chút chuyện. Phương Hải đó, anh có biết không? Không sai, chính là cái người thuê mướn cực kỳ nhiều người của Huyền Môn, xem giúp tôi chuyện gần đây của hắn ta, chuyện gì cũng được, ừ, tôi cần có kết quả càng sớm càng tốt."
Hạ Lẫm sau khi cúp điện thoại, tôi một mặt kinh ngạc nhìn, "Ai vậy?"
"Trương Nhị Cẩu". Hạ Lẫm ngắn gọn trả lời.
"Trương Nhị Cẩu?"
Tôi bị bị cái tên này làm cho ong ong lỗ tai, "Đó là ai"?
"Là một người của Huyền Môn, một dạng thám tử tư". Hạ Lẫm ngồi xuống, cầm lấy chén trà đưa tới bên miệng, thản nhiên nói, "Trước đó, khi tìm kiếm những cái Thần khí kia, em cũng tìm hắn điều tra giúp. Mỗi tội Phương Hải trước đó đem Kim Ô Sa giấu kỹ quá, ngay cả Trương Nhị Cẩu cũng tìm không ra".
Thám tử tư? Huyền Môn mà cũng có thám tử tư?
Tôi chợt hiếu kỳ với cái người tên là Trương Nhị Cẩu kia.
Trương Nhị Cẩu hiệu suất cực kỳ cao. Hôm sau, hắn liền tới tận cửa để nói cho chúng tôi biết tin tức.
"Sao anh ta lại phải tự mình tới?" Tôi vừa thay quần áo, vừa có chút nghi ngờ hỏi Hạ Lẫm.
"Nói là đến đưa tin tức cho chúng ta, nhưng em đoán là anh ta tới để tranh thủ nhìn xem Hạ gia đại tiểu thư thần bí này một chút".
Tôi sửng sốt. Hoàn toàn chính xác, nếu như Trương Nhị Cẩu này thật sự sống bằng nghề buôn câu chuyện trong giới Huyền Môn, tôi làm Hạ gia đại tiểu thư dù sao cũng là một thế gia Huyền Môn, hai năm nay lại rất ít xuất đầu lộ diện, chính ra là một loại tin tức nóng bỏng giật gân ấy.
Sau nửa giờ, Trương Nhị Cẩu liền đến, từ ngoài cửa đi vào dáng người con trai cao gầy mang áo đen, tôi ngây người ra.
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng, Trương Nhị Cẩu, căn bản cũng không phải là người.
Hắn cũng không phải quỷ, mà là một con yêu, yêu tinh chó (cẩu yêu).
Tôi nhìn thấy Trương Nhị Cẩu quá kinh ngạc, nhịn không được bắt lấy Hạ Lẫm, thấp giọng hỏi: "Sao em không nói cho chị biết hắn ta là một con yêu tinh chó? -_- "
"Thì nói rồi còn gì, chẳng phải gọi hắn là Trương Nhị Cẩu còn gì?" Hạ Lẫm gương mặt vẫn không đổi, "Nghe thì phải biết hắn là một con yêu tinh chó chứ?"
"Ai biết được tên là Trương Nhị Cẩu thì là yêu tinh chó? Logic?"
Tôi trừng mắt nhìn Hạ Lẫm, nhưng lúc này Trương Nhị Cẩu đến gần rồi, tôi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gượng cười: "Xin chào, Trương… tiên sinh".
"Đừng gọi tôi… tiên sinh tiên xiếc gì, người cũng biết chúng tôi là yêu quái, cũng không giống loài người, không cần phải lễ nghĩa". Trương Nhị Cẩu đen đen gầy gầy, cuống họng khàn khàn, mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng khi nói chuyện với tôi vẫn không nhịn được mà sụt sịt cái mũi hít hít, mười phần giống bộ dạng một con chó, tôi cũng không nói nhảm thêm nữa, hắn liền trực tiếp đi vào vấn đề, "Việc các người hỏi, tôi đã tra được."
Mắt tôi sáng lên, hỏi: "Thế nào"?
"Tư liệu toàn bộ ở đây. Tất tật chuyện của Phương Hải đều có, từ chuyện một ngày hắn tè mấy lần, vợ bé hay con riêng, toàn bộ đều ở đây, các người xem đi".
Trương Nhị Cẩu nói chuyện thật sự "chuyên nghiệp", liền từ trong ngực rút ra một xấp giấy có phần dúm dó, đưa cho chúng tôi.
Tôi liếc qua, phát hiện thật như hắn nói, tin tức cực kỳ chi tiết.
Thật không nghĩ tới hắn lại nắm rõ đến thế, dựa theo logic này, nếu hắn muốn điều tra chúng tôi, không phải cũng có thể tra ra rất nhiều chuyện hay sao?
Tựa hồ trong ánh mắt tôi phòng bị quá mức rõ ràng, Trương Nhị Cẩu dường như đã đoán được ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ma quái, "Đại tiểu thư, người yên tâm, cái này là do Phương Hải không phải là người của Huyền Môn, cho nên tôi mới có thể tra rõ ràng như vậy. Nếu như là người của Huyền Môn, tôi thật không có lá gan này".
Tôi căn bản không tin Trương Nhị Cẩu, gì mà không có lá gan, nhìn là biết chẳng qua là thù lao có xứng đáng hay không mà thôi.
Hạ Lẫm từ trong túi lấy ra cái gì, đưa cho Trương Nhị Cẩu, Trương Nhị Cẩu cả người lập tức liền hưng phấn.
Nhìn thoáng qua, lập tức hiểu vì cái gì mà Trương Nhị Cẩu kích động như vậy.
Hạ Lẫm cho hắn, là yêu quả.
Cái gọi là yêu quả, kỳ thật chính là cây đã tu luyện thành tinh mà ngưng tụ ra quả. Cái quả này bên trong ẩn chứa tinh hoa yêu khí, loại quả này đối với con người mà nói không có tác dụng gì, nhưng đối yêu quái chính là chí cao vô thượng bảo vật, ăn xong tu vi sẽ tăng nhiều, cũng khó trách Trương Nhị Cẩu lại kích động như vậy.
"Hắc hắc, Hạ gia thiếu gia, tôi rất thích người như ngài, cho thù lao cũng hào phóng". Trương Nhị Cẩu toét miệng cười nói.
Nghe thấy Trương Nhị Cẩu nịnh nọt, Hạ Lẫm vẫn như cũ là lạnh lùng, "Tốt, việc đã xong, anh đi trước đi".
Trương Nhị Cẩu cũng không rườm ra, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ quả, quay người liền chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!"
Tôi đột nhiên gọi lại Trương Nhị Cẩu.
Trương Nhị Cẩu quay đầu, nhìn tôi híp híp mắt, "Hạ gia đại tiểu thư, "Người còn cần tôi giúp việc gì khác hay sao?"
"Tôi còn có việc cần anh tra".
Trương Nhị Cẩu nhíu lông mày, rất nhanh, từ trong túi lấy ra một tờ lá cây đưa cho tôi.
Tôi nhìn thấy số được ghi trên lá cây, vừa đọc xong thì lá cây lại đột nhiên tự đốt. Cũng may tôi đã ghi nhớ con số đó.
"Đại tiểu thư nếu như muốn tôi giúp người điều tra chuyện gì, cứ việc gọi đến số này, yên tâm số tôi đưa cho cô khác số tôi đưa cho Hạ công tử, hắc hắc, người cũng biết cái nghề này, không thể để lại một phương thức liên lạc cố định được".
Trương Nhị Cẩu nói xong, liền phất phất tay, rất nhanh rời đi, bộ dạng có phần vui vẻ, nếu hắn có đuôi thì chắc hẳn giờ này cái đuôi đang lúc lắc.
Hạ Lẫm giờ mới quay đầu nhìn tôi, chân mày hơi nhíu lại: "An Tố, chị tìm Trương Nhị Cẩu, muốn điều tra chuyện gì?"
"Điều tra tình hình Ninh gia". Tôi ngắn gọn trả lời.
Hạ Lẫm sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới.
"An Tố, trong cái lúc mấu chốt này, chị còn quan tâm tới Ninh gia? Em biết chị chán ghét bọn chúng, nhưng bây giờ quan trọng nhất, chẳng phải là nghĩ biện pháp giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"
"Chính là bởi vì bây giờ là thời điểm mấu chốt, chị mới lo lắng người của Ninh gia". Tôi hạ giọng nói, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần lo lắng, "Chị luôn cảm thấy, Ninh gia chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách".
"Tại sao"? Hạ Lẫm vẫn không có lý giải, "Ninh gia hiện tại gia chủ mặc dù là Ninh Trác, nhưng hắn căn bản cũng không nguyện ý quản sự, cho nên nắm đại quyền kỳ thật chính là Ninh Uyển Uyển. Ninh Uyển Uyển mặc dù mưu hèn kế bẩn, nhưng dù sao cũng thích Tiết Xán, chẳng lẽ lại không hi vọng Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"
"Cô ta chính xác muốn Tiết Xán ngưng tụ hồn phách". Nghĩ đến ả đàn bà Ninh Uyển Uyển kia, trong mắt của tôi lại nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, thản nhiên nói, "Nhưng có lẽ cũng không muốn để Tiết Xán dễ dàng như vậy đâu. Bởi vì cô ta biết, Tiết Xán bây giờ trạng thái hư nhược, mới là cơ hội tốt nhất cho cô ta".
Hạ Lẫm sửng sốt một chút, giờ mới hiểu ý tôi.
Hoàn toàn chính xác, Ninh Uyển Uyển rất thích Tiết Xán, cho nên cô ta hoàn toàn hi vọng Tiết Xán có thể ngưng tụ hồn phách, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Lý do này rất đơn giản, bởi vì cô ta muốn diệt trừ tôi, và Tiết Gia.
Tiết Xán nếu như một lần nữa ngưng tụ hồn phách, khôi phục lại sự mạnh mẽ trước đây, có Tiết Xán bảo vệ, Ninh Uyển Uyển căn bản không có biện pháp xuống tay với tôi hoặc Tiết gia.
Cho nên nói, Ninh Uyển Uyển hi vọng Tiết Xán tạm thời không thể ngưng tụ hồn phách, để có cơ hội nghĩ biện pháp tra tấn tôi, và Tiết gia.
Tôi suy đoán, Kim Ô Sa lần này, Ninh Uyển Uyển cũng nhất định sẽ nghĩ hết cách để ngăn cản chúng tôi, hoặc là nghĩ cách đem Kim Ô Sa cướp đi, không chỉ có thể uy hiếp chúng tôi, còn có thể tra tấn chúng tôi một phen, sau đó chờ khi tôi cùng Tiết Gia toàn bộ đều bị tiêu diệt, cô ta sẽ đích thân giúp Tiết Xán ngưng tụ hồn phách, nghĩ biện pháp để anh ấy thích mình.
"Chị nói đúng". Nghĩ đến đây, Hạ Lẫm sắc mặt lập tức nghiêm túc, đồng ý tôi, "Ninh Uyển Uyển chính xác rất có thể làm như thế. Vậy thì cần để Trương Nhị Cẩu để mắt tới Ninh gia bọn họ".
Tôi nhẹ gật đầu, rất nhanh phát một tin nhắn cho Trương Nhị Cẩu, đem yêu cầu của tôi nói với hắn.
Trương Nhị Cẩu nghe nói tôi muốn điều tra người Ninh gia, ngay từ đầu không đồng ý, nhưng tôi lập tức liền lấy mười cây điều làm thù lao, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Thảo luận xong việc Ninh gia, Hạ Lẫm liền bắt đầu ngồi đọc tư liệu của Phương Hải.
"Có phát hiện cái gì hữu ích không em?" Tôi rót một chén trà đưa cho Hạ Lẫm, hỏi.
Hạ Lẫm không trả lời, chỉ là nhanh chóng lật xem văn kiện, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đều là mấy chuyện vụn vặt, gì mà con của Phương Hải gãy xương, gì mà cãi nhau, không nhìn ra cái gì hữu dụng.
Tôi không khỏi có chút bất mãn. Cái tên Trương Nhị Cẩu này không thể tập hợp báo cáo nào có ý nghĩa hơn à? Những tài liệu này cho tôi thì làm được cái gì?
Tôi đang suy nghĩ có nên bắt tên yêu tinh chó kia điều tra lại một lần nữa hay không, Hạ Lẫm đột nhiên đem ánh mắt dừng lại trên một tờ tài liệu.
"Sao thế?" Tôi lập tức hỏi.
"Cái tin tức này có vẻ là có chút tác dụng". Hạ Lẫm đem tờ giấy kia rút ra đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu xem xét, là liên quan tới vợ chính và con của Phương Hải.
Không thể không nói, Phương Hải thực chất vẫn là một tên đàn ông phong kiến, mặc dù ở bên ngoài có rất nhiều gái và vợ bé, còn có con riêng con ba con tư gì đó, nhưng ở trong mắt ông ta, chỉ có vợ cả mới sinh ra đứa con đích. Cho nên nói dù có chơi bời ở bên ngoài như thế nào, hắn từ đầu đến cuối đối với phu nhân chính thức cùng con đích của mình luôn để tâm.
Thế nhưng để hắn thất vọng là, đứa con trai này đúng là tên phản nghịch, không chỉ không chịu học hành, thậm chí còn du côn tiểu lưu manh, suốt ngày ở bên ngoài những tụ tập đàn đúm với bạn bè bất hảo, khiến người làm cha phải thường xuyên đau đầu.
Mà năm nay chính là năm con của hắn thi đại học, Phương Hải hao hết tâm cơ, hi vọng con của mình có thể thi đậu một trường đại học ra dáng, ít nhất cũng không thể xếp hạng quá thấp, vậy nên ông ta đã sớm mua luôn một trường đại học, nhưng con của hắn không chịu cố gắng, học tập quá kém, thậm chí ngay cả kiểm tra trên trường cũng không đi thi, coi như Phương Hải có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thể giúp được.
"Cái này với kế hoạch của chúng ta có liên quan gì?" Tôi xem xong tờ giấy này vẫn không rõ kế hoạch của Hạ Lẫm, chỉ nghi hoặc.
"An Tố, chúng ta không thể trông cậy vào Trương Nhị Cẩu điều tra cho tin tức hữu dụng dùng ngay được, mình chỉ có thể từ đó tìm được nhược điểm của Phương Hải, dùng cái này để tới gần hắn. Chị xem, hắn luôn lo lắng cho việc thi cử của con trai, như vậy thì, chúng ta hãy để người nào đó của mình ra dáng thầy giáo đi làm gia sư cho con hắn, chỉ cần có thể lẫn vào nhà bọn hắn, nói không chừng có thể tìm được Kim Ô Sa nơi nào".
Nghe Hạ Lẫm nói xong, tôi hơi có chút do dự.
Tôi biết đối với loại người cảnh giác cao như Phương Hải, loại phương pháp này là ổn thỏa nhất, nhưng tôi lo lắng, chúng tôi có thể tìm được Kim Ô Sa hay không, nếu như trà trộn vào mà cũng không nghe ngóng được gì, không phải là mất thời gian hay sao?
Nhưng trong lòng tôi cũng biết, hiện tại không có phương pháp nào tốt hơn.
"Thế thì thử xem. Để chị đi cho". Tôi ngẩng đầu, quyết định, "Chị đi xem có thể làm gì để trở thành gia sư cho hắn. Em giúp chị đi liên lạc."
Hạ Lẫm nhìn thật sâu tôi một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hạ Lẫm bên này thì đang đi sắp xếp cho tôi làm gia sư của con trai Phương Hải. Bên kia, Trương Nhị Cẩu cũng đang trong quá trình tiến hành điều tra Ninh gia.
Không thể không nói, Trương Nhị Cẩu làm việc hiệu suất vẫn rất là nhanh, tốc độ nhanh thật, hôm sau liền đã điều tra ra một chút kết quả.
Thế nhưng khi trông thấy Trương Nhị Cẩu mang tin tức Ninh gia tới, tôi cả người đều sửng sốt.
Theo đó, Ninh gia gần đây mười phần an ổn, Ninh Uyển Uyển thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, phần lớn thời gian đều chỉ nằm trong nhà. Mà Ninh Trác cũng thân chịu trọng thương, một mực đang tu dưỡng, có vẻ như không mảy may có ý ngăn cản chúng tôi đi tìm Kim Ô Sa.
"Chẳng lẽ là chúng ta cả nghĩ?" Hạ Lẫm trông thấy kết quả điều tra, cũng có chút nhíu mày.
"Có lẽ vậy", tôi đem tư liệu cất kỹ.
Đáng ra, nghe thấy vậy, tôi phải thở phảo nhẹ nhõm mới phải. Nhưng không rõ vì cái gì mà tôi vẫn thấp thỏm bất an.
Có lẽ là bởi vì tôi hiểu rất rõ Ninh Uyển Uyển này, mặc dù cô ta hiện tại thân chịu trọng thương, nhưng ngồi im chờ chết thì thực sự không phải phong cách của cô ta.
"Đừng nghĩ nhiều nữa". Nhìn mặt tôi lo lắng, Hạ Lẫm thấp giọng nói, "Chỗ con trai Phương Hải đã sắp xếp xong. Phương Hải đang cho người đi tìm gia sư đấy, em đã làm một thân phân giả cho chị rồi, ngày mai là có thể đi phỏng vấn".
Tôi liền đưa tay tiếp nhận vật trong tay cậu ấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ gật đầu, "Được rồi, ngày mai chị se đi tham gia phỏng vấn."
Hạ Lẫm giúp tôi chuẩn bị công cuộc phỏng vấn, tôi cũng đang chuyên tâm chuẩn bị, ai dè trời vừa tối, có một người mà tôi không nghĩ tới, đã đến tìm tôi.
Đêm hôm đó, tôi đang ngủ, trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo.
Linh lực của tôi bây giờ cực cao, mặc dù trong mơ, cũng cảm thấy không đúng, lập tức từ trên giường vọt dây.
"AI?"
Tôi quát một tiếng chói tai, bàn tay lập tức ngưng tụ linh lực, đang chuẩn bị phóng ra, thế nhưng trông thấy hình bóng yểu điệu kia trong bóng tôi, tôi cả người đều sửng sốt.
"Sao lại là cô? Tới tìm tôi làm gì?"