Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641-643
Chính là Lý Nghiên nửa đêm đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi.
Tôi thật sự không nghĩ tới cô ấy sẽ tìm đến mình, lập tức đứng dậy: "Lý Nghiên?"
Vẻ mặt Lý Nghiên không hiểu vì sao lại có chút hoảng hốt, cô liếc nhanh nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng: "An Tố, ngươi hãy cẩn thận"
Tôi sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Cẩn thận cái gì?"
“Cẩn thận Ninh Uyển Uyển, cẩn thận người của Ninh Gia.” Sau khi Lý Nghiên nói xong vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng tôi nào có thể để cô ấy đi như thế này.
Tôi lập tức bước tới, nắm lấy cổ tay cô ấy, nghiêm nghị nói: "Ý của cô là gì? Ninh Uyển Uyển có kế hoạch gì sao?"
Lý Nghiên quay đầu lại, hai mắt hơi đỏ, liều mạng lắc đầu.
“Nói đi!” Nhìn thấy nàng như vậy, tôi không khỏi có chút sốt ruột, tay tăng thêm lực.
"" Không phải ta không muốn nói. "Lý Nghiên bắt đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào," Nhưng ta thật sự không thể phản bội Ninh Uyển Uyển. "
Tôi lúc này mới nhớ tới tình cảm của Lý Nghiên dành cho Ninh Uyển Uyển. Quả thật, theo lý mà nói, cô ấy không muốn phản bội Ninh Uyển Uyển.
“Đã vậy, cô còn tới đây nhắc nhở tôi cẩn thận với Ninh Uyển Uyển làm gì?" Tôi trực tiếp hỏi.
Lý Nghiên thân thể khẽ run lên mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Nhìn nhau lúc này mới nhận ra đã lâu không gặp, Lý Nghiên trông gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, xem ra Ninh Uyển Uyển đối xử với cô ấy thật sự rất tệ.
"Ta... Ta chỉ là không muốn nhìn ngươi đi chết..." Do dự một chút, Lý Nghiên thấp giọng nói, trên người không còn là dáng vẻ cao ngạo ngọc ngà của Cao Lệ công chúa 900 năm trước, cả người khúm núm.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lý Nghiên, trong lòng tôi có chút không đành lòng, nhịn không được tiếp tục hỏi: "Vậy thì nói cho tôi biết, kế hoạch của Ninh Uyển Uyển chính xác là như thế nào? Nàng ta cũng đang có chủ ý muốn cướp Kim Ô Sa sao?"
Khi nghe đến ba chữ "Kim Ô Sa", thân thể Lý Nghiên run lên không kìm được, trợn to hai mắt nhìn tôi, "Ngươi đã biết rồi?"
Nhìn phản ứng của Lý Nghiên, tôi biết mình nói đúng.
Quả nhiên, xem ra hiểu biết của tôi về Ninh Uyển Uyển vẫn không sai, không muốn nhìn thấy chúng tôi tìm được Thần khí cuối cùng, sau đó ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán. Cô ta thật sự không cam tâm, muốn hạ thủ đối với Kim Ô Sa.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Vậy thì nói cho tôi biết chính xác kế hoạch của Ninh Uyển Uyển là gì?” Tôi tiếp tục hỏi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Ninh Uyển Uyển lại đưa ra kế hoạch này, Trương Nhị Cẩu lại không hề điều tra ra?
"Ta không thể nói..." Lý Nghiên không ngừng lắc đầu, cuối cùng không nhịn được mà hất tay tôi ra, cô ấy vừa muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng khi vừa chuẩn bị nhảy qua, cô ấy liền nhìn thấy trên bệ cửa sổ tập tài liệu thông tin về con của Phương Hải, nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt..
“Cô muốn tiếp cận Phương Trạch sao?” Nàng kinh hô.
Phương Trạch chính là con trai của Phương Hải.
Khi nghe nói Lý Nghiên cũng biết con trai của Phương Hải, tôi sửng sốt, nhưng cũng phản ứng ngay, có lẽ Ninh Uyển Uyển cũng giống như chúng tôi, trong quá trình tìm kiếm Kim Ô Sa cũng tìm được Phương Hải, nhưng không tìm được cách tiếp cận Phương Hải nên đành phải bắt đầu với cậu con trai quý giá của ông ta.
Khi biết kế hoạch của Ninh Uyển Uyển giống với kế hoạch của chúng tôi, trong lòng không khỏi lo lắng hơn, rất nhanh muốn đi tới bên cửa sổ giữ chặt Lý Nghiên tiếp tục hỏi.
Nhưng Lý Nghiên nhìn thấy tôi đi tới, nhanh chóng mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn tôi thật sâu, ánh mắt lóe lên, "An Tố, thật sự đừng lo lắng cho Tiết Xán nữa. Nếu muốn cứu mạng Tiết Xán thì cũng đừng nên đến gần Phương Trạch "
Nói xong, cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất trong màn đêm.
“Lý Nghiên!” Tôi muốn đuổi theo, nhưng đã quá muộn.
Tuy rằng Lý Nghiên nhắc nhở rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng không thể từ bỏ Phương Trạch, chính là điểm đầu vào này được.
Vì vậy, ngày hôm sau, tôi đã đến phỏng vấn đúng giờ.
Thân phận giả mà Hạ Lẫm chuẩn bị cho tôi là một giáo viên vừa tốt nghiệp trường học bình thường, tuy rằng thiếu kinh nghiệm nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết, thành tích học tập cũng rất tốt, hơn nữa Hạ Lẫm cũng đã nhờ đến các mối quan hệ tác động giúp tôi nên kế hoạch được tiến hành khá thuận lợi. Tôi trở thành giáo viên Anh ngữ cho con trai Phương Hải.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Phương Hải rất giàu có, trực tiếp cho phép tất cả các giáo viên dạy con trai ông ấy ở nhà riêng của mình. Thực sự quá tốt,nếu như có thể ở lạ Phương gia thì việc tìm kiếm Kim Ô Sa cũng dễ dàng hơn phần nào.
Phỏng vấn xong, tôi nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà Phương gia.
Khi Hạ Lẫm tiễn tôi đi, tôi còn do dự không biết có nên nói cho cậu ấy biết lời nhắc nhở mà Lý Nghiên đã nói với tôi hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi lại lựa chọn không nói ra.
Bởi vì tôi biết, so với tình cảnh của Tiết Xán Hạ Lẫm còn quan tâm đến sự an nguy của tôi hơn, sợ rằng sau khi biết được lời nhắc nhở của Lý Nghiên, cậu ấy sẽ ngăn cản tôi đến nhà họ La.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, tôi thật sự không muốn có biến cố gì nữa, chỉ muốn thật nhanh tìm Kim Ô Sa càng nhanh càng tốt. Chỉ cần ta tìm được Kim Ô Sa nữa thôi là có thể một lần nữa ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán. Chờ khi Tiết Xán cả linh hồn và thể xác đều khôi phục, cho dù Ninh Uyển Uyển có ra tay trở thành như mấy con thiêu thân, tôi cũng không sợ nàng.
Tôi bắt taxi đến Phương gia thật nhanh, vừa bước vào đã thấy vợ của Phương Hải đang tiến lại gần tôi.
“Ôi, vị này là cô giáo tiếng Anh mới, cô An sao. Phương phu nhân quả nhiên là người có học vấn, nở nụ cười rất ôn nhu nói với tôi.“Mời vào trong, những cô giáo khác cũng sắp tới rồi.”
Phương Hải thực sự giàu có và quyền lực, ông ấy đã thực sự cố gắng hết sức vì con trai của mình, mỗi một môn học đều thuê một gia sư riêng. Đồng thời cho tất cả giáo viên của con trai mình ở lại nhà họ Phương.
“Cám ơn phu nhân.” Trong lúc đáp lời La phu nhân, tôi nhanh chóng nhìn lướt qua biệt thự.
Biệt thự Phương gia rất xa hoa, so với Hạ gia cùng Tiết gia chỉ có hơn chứ không có kém.Khi ánh mắt tôi rơi xuống đến mặt đất, con mắt có chút nheo lại.
Quả nhiên,nhà của Phương gia sử dụng cấu trúc tương tự như Tiết gia và Hạ gia chúng tôi.Với một tầng hầm khổng lồ ẩn dưới tòa nhà hiện đại.
Tôi tin rằng Kim Ô Sa nên được cất giấu dưới tầng hầm.
"Ôi, các vị lão sư, mọi người đều đến rồi."
Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng của Phương phu nhân vang lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nhóm người đang đi vào nhà. hình như là gia sư của mấy môn khác.
Trừ tôi ra, những giáo viên khác đều có vẻ hơi già, thoạt nhìn đều là những người có kinh nghiệm giáo dục, chỉ có người phụ nữ cuối cùng giống tôi, vẫn còn rất trẻ khiến tôi không khỏi chú ý tới.
Nhưng trước mắt này, toàn thân tôi đột nhiên choáng váng.
Tại sao hình dáng này có chút quen thuộc?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy người kia ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào tầm mắt.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Cô giáo xuất hiện trước mặt tôi lúc này có khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được một vẻ đẹp như vậy.
Là Ninh Uyển Uyển.
Lúc này tôi không thể tin vào mắt mình, Ninh Uyển Uyển làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Chờ một chút... không đúng,... quan trọng hơn là, vẻ mặt của Ninh Uyển Uyển làm sao có thể trở lại như trước?
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Uyển Uyển trơn bóng như ngọc, mảy may không có một chút dấu vết của gương mặt bị hủy hoại trước đó.
Dù bị sốc nhưng ngay lập tức, tôi nhanh chóng nhận ra rằng khuôn mặt này không được tự nhiên chút nào. Cô ấy hẳn đã uống một số loại thuốc nào đó mới có thể che lấp đi khuôn mặt đáng sợ trước đó.
Sau khi xác định người trước mặt mình là Ninh Uyển Uyển, lòng tôi càng rối bời.
Tôi biết Ninh Uyển Uyển cũng đã nhắm đến Phương Trạch, nhưng điều tôi không ngờ tới là cô ấy còn nghĩ ra kế giống như chúng tôi, lại còn lẻn vào nhà họ Phương làm gia sư.
Cứ như vậy, hẳn tôi còn phải đề phòng thêm cả cô ta.
Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển chằm chằm, Ninh Uyển Uyển cũng nhanh chóng nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười như không có chuyện gì, mang theo vẻ khiêu khích.
Tôi có chút tức giận, còn chưa kịp biểu đạt cái gì, liền nghe thấy Phương phu nhân bên cạnh mở miệng.
"Bây giờ các vị giáo viên cũng đã đều đến đủ, chúng ta hãy nhanh chóng chuyển vào."
Nói xong, Phương phu nhân đưa chúng tôi lên lầu hai nhận phòng riêng. Phương phu nhân nói ngày mai mới bắt đầu lên lớp, hôm nay để chúng tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi việc giải quyết xong, Phương phu nhân rời đi. Tôi trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng không nhịn được đi ra khỏi phòng, đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Trong tích tắc, cánh cửa liền mở ra, lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Uyển Uyển.
Ninh Uyển Uyển có vẻ không ngạc nhiên chút nào về việc tôi sẽ đến với cô ấy, khóe miệng hơi cong lên, dựa vào cửa, đa tình nói: "Làm sao vậy An Tố, có vẻ cô không được bình tĩnh lắm?"
Tôi lạnh lùng nhìn Ninh Uyển Uyển, mặt không chút biến sắc nói: "Làm sao Ninh Uyển Uyển, bất quá uống thuốc gì đó vừa khôi phục được dáng vẻ trước kia liền đã đắc chí rồi sao?"
Lời nói của tôi vô tình làm chọc vào đúng chỗ đau của Ninh Uyển Uyển, sắc mặt cô ta lập tức dữ tơn, hung hăng nhìn tôi chằm chằm: "An Tố, tôi cảnh cáo cô, đừng nói nhảm, đừng tưởng rằng ở đây tôi không dám làm gì cô"
“Cô có thể làm gì tôi?” Ta chế nhạo, âm thầm ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, ép về phía Ninh Uyển Uyển.
Bây giờ năng lực của tôi đã vượt xa Ninh Uyển Uyển, khi Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tôi làm vậy, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của tôi.
"" Ninh Uyển Uyển.Tôi cảnh cáo cô. đừng cản trở tôi tìm Kim Ô Sa.", tôi lạnh lùng nói. "Nếu không tôi sẽ giết cô! "
Đối với lời đe dọa của tôi, trong mắt Ninh Uyển Uyển lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta gia vẻ thờ ơ chế nhạo: "Giết tôi sao? An Tố, bây giờ cô có chắc là dám làm không? Cô phải biết, nếu tôi có vấn đề gì ở đây, La gia sẽ nhất định sẽ điều tra ra danh tính thực sự của cô. "(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ánh mắt tôi lạnh đi.
Tôi biết Tiết Xán nói đúng, tôi còn cần phải che giấu thân phận của mình trước mặt nhà họ La, không thể động đến Ninh Uyển Uyển lúc này.
Nghĩ đến đây, trong lòng tuy có lửa giận nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể ném Ninh Uyển Uyển xuống giường, lạnh lùng nói: "Ninh Uyển Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì với tôi. Nếu không, tôi sẽ có cách để giết chết cô! "
Nói xong tôi liền rời đi, xuống phòng bếp dưới lầu uống chút nước, liền nhìn thấy Phương phu nhân đang ở trong phòng khách.
"A, là cô giáo An. Có chuyện gì vậy?"
“Tôi uống chút nước.” Ta cười cười, giả vờ vô ý nói chuyện phiếm với Phương phu nhân, “Mà này, Phương phu nhân, hình như Phương tiên sinh không có nhà?
Phương phu nhân ánh mắt lóe lên, thì thào nói: "Hắn bận quá, thường không ở nhà"
Trong lòng tôi biết, ở ngoài Phườn Hải này có rất nhiều phụ nữ, tôi đoán vì vậy nên ông ta thường không về nhà.
Tôi đang suy nghĩ, chợt Phương phu nhân nhận ra có điều gì khác đến, nghe thấy tiếng mở cửa, Phương phu nhân ngạc nhiên gọi.
"A, con trai, con về rồi sao!"
Phương Trạch đã trở lại?
Dù sao Phương Trạch này cũng là học sinh tôi sắp dạy, tôi lập tức bỏ tâm tư, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử cao gầy đi vào.
Tôi thấy cậu bé này còn rất trẻ, 18 tuổi, miệng phì phèo điếu thuốc, mặc đồng phục học sinh nhưng không cài cúc áo, trông rất ngỗ ngược.
Hóa ra đây là Phương Trạch, quả nhiên có chút khác xa so với tưởng tượng, hóa ra rất đẹp trai, mặc dù khoác lên mình bộ quần áo lôi thôi da vẻ hư hỏng nhưng vẫn không che giấu đi được vẻ mặt điển trai.
"Phương Trạch, con có chuyện gì sao? Còn hút thuốc nữa!" Phương phu nhân nhìn thấy Phương Trạch như vậy rất tức giận liền đi tới giật điếu thuốc từ miệng Phương Trạch xuống, nhanh chóng dập tắt. "Con đến cùng là muốn làm gì? Kì thi đại học sắp tới, con không thể để cho ta tin tưởng một chút sao?"(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Phương Trạch bỏ qua lời mẹ, chỉ là nhìn quanh nói: "Tên mập chết bầm đó còn chưa về sao?"
Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra tên béo mà Phương Trạch nhắc tới chắc là bố của anh ta -Phương Hải.
"Cái gì tên mập chết bầm. Lời đó là dùng để con gọi cha mình hay sao?" Phương phu nhân càng tức giận, "" Ông ấy ở bên ngoài bận rộn, đêm nay sẽ không về. "
Phương Trạch khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Bận rộn? Ông ta cùng nữ nhân khác bận bịu, hay là bận quan tâm đến đứa con riêng nào đó?"
Không ngờ thằng nhóc Phương Trạch lại trực tiếp nói như vậy, có chút ngượng ngùng, vẻ mặt của Phương phu nhân càng thêm xấu hổ.
Bà thấp giọng chửi bới: "Con đang nói cái gì vậy?"
“Con không có nói nhảm!” Phương Trạch cũng có chút cao hứng, “Mẹ, ở trong lòng mẹ chẳng phải rất rõ, biết ông ta là loại đàn ông như thế, còn trông chờ bao che cho ông ta làm gì. Sao không li hôn đi?"
Phương phu nhân sắc mặt đột nhiên tái nhợt, môi run lên, nói không nên lời.
“Khụ khụ.” Ở bên cạnh tôi rốt cuộc không chịu nổi, khẽ ho.
Đến giờ mẹ con họ dường như vừa mới nhận thấy sự tồn tại của tôi.
Phương Trạch cau mày khi nhìn thấy tôi: "Đây là ai?"
“Đây là người mà trước đó mẹ đã nói con, cô ấy là giáo viên Anh ngữ mới, cùng mấy vị giáo viên khác cũng đã tới rồi.” Phươnh phu nhân đã trở lại bình thường, vội vàng nói: “Mau chào hỏi cô giáo An đi"
Tôi lập tức tiến lên một bước, giơ tay chào Phương Trạch, "Xin chào, tôi tên An Viện Viện."
Đây là tên giả của tôi, tuy khó nghe, nhưng rất thật.
Phương Trạch không có ý muốn bắt tay của tôi, chỉ là nhìn tôi chằm chằm.
Tôi có chút xấu hổ đành phải rút tay về, lúc này Phương Trạch lại đột nhiên lên tiếng.
"Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi không?"
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Tôi đã choáng váng.
Những gì Phương Trạch nói cũng giống như đánh giá một cuộc trò chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy, rõ ràng là anh ấy đang thực sự cố gắng nhớ lại điều gì đó.
"Em nhớ nhầm à? Làm sao chúng ta từng gặp nhau được chứ?." Tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta khi nói vậy.
Thực sự nếu từng gặp cậu ấy trước đây, lẽ nào tôi không ấn tượng với một cậu bé đẹp trai như vậy.
PhươngTrạch lại nhìn tôi, không nói thêm, chỉ là quay đầu rời đi.
“Ồ, cô giáo An, đừng để ý, đứa nhỏ này ngu dốt, tính khí khó gần, mong cô thông cảm.” Phương phu nhân vội vàng chạy tới nói nhỏ
Tôi cười hờ hững.
Thật ra Phương Trạch có quý tôi hay không tôi thật sự không quan tâm, dù sao tôi đến nhà họ Phương cũng chỉ là để tìm Kim Ô Sa.
Sau khi tôi cùng Phương phu nhân nói thêm vài câu, cô ấy đang nhanh chóng rời đi vì còn bận đánh bài với mấy vị phu nhân khác, tôi nhân cơ hội kiểm tra lại cách bố trí các phòng của Phương gia với lý do cần chuẩn bị bài cho Phương thiếu gia ở phòng khách.
Biệt thự Phương gia rất xa hoa, so với Hạ gia, Tiết gia tốt hơn nhiều, ánh mắt tôi bỗng nhíu lại khi nhìn kĩ sàn nhà.
Chắc chắn, Phương Chí Tường sử dụng cấu trúc tương tự như Hạ gia và Tiết gia, với một tầng hầm khổng lồ ẩn dưới tòa nhà hiện đại.
Tôi tin rằng Kim Ô Sa nên được cất giấu dưới tầng hầm.
Không chỉ vậy,tôi còn nhìn thấy nhiều tổ chức và Kết Giới chỉ có ở Huyền Môn trong căn phòng này, có vẻ như Phương Hải sử dụng rất nhiều huyền thuật để canh giữ thần khí này.
Sau khi tôi quan sát kĩ cấu trúc của Phương gia, lúc này trời đã tối.
Sau khi dùng bữa tôi đơn giản, tôi trở về phòng và gửi cho họ một tin nhắn bằng mật mã đã quy định trước đó với Hạ Lẫm.
Lúc mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm, tôi định xuống lầu để rót một cốc nước, chợt tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong khi đi qua căn phòng đầu tiên cạnh hành lang.
Tôi sững sờ một lúc, mới nhớ ra căn phòng này hình như là của Phương Trạch, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là trong phòng lúc này vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Chuyện gì vậy? Đã nửa đêm, làm sao lại có phụ nữ trong phòng Phương Trạch?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ, sắc mặt hơi thay đổi.
Thì ra là giọng của Ninh Uyển Uyển.
"Phương Trạch, tôi nói câu này cậu thật sự không hiểu sao? Để tôi dạy cho cậu cách học tốt không khó gì cả. Cậu chỉ cần trước tiên học thuộc lòng, sau đó viết lại là được."
Ninh Uyển Uyển dạy tiếng Trung, nhưng tôi nghe giọng nói của cô ấy thật mềm mại quyến rũ. Không biết cô ấy đang giảng bài hay đang quyến rũ người đối diện không biết.
Tôi trầm mặc ngẫm nghĩ, lập tức tới gần phòng của Phương Trạch hơn, âm thầm mở hé cửa nhìn vào, Nhẹ nhàng ẩn thân, nhìn vào bên trong phòng.
Nhìn thấy chyện đang diễn ra, tôi thực sự không biết phải nói gì.
Tôi nhìn thấy Phương Trạch đang ngồi trên ghế quay lưng lại với mình nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, Ninh Uyển Uyển lúc này đang ở bên cạnh anh ta, cả người cô ta áp sát vào anh ấy, dường như đang chỉ vào cuốn sách nhưng cô ta không ngừng xoa xoa cánh tay của Phương Trạch.
Đến bây giờ nếu tôi vẫn không hiểu ý đồ của cô ta đang làm gì thì đúng là tôi quá ngu ngốc.
Ninh Uyển Uyển muốn dùng nhan sắc của mình để quyến rũ Phương Trạch.
Phương Trạch là thiếu gia của Phương gia, nhất định phải biết cấu trúc bên trong của ngôi biệt thự này và nơi cất giữ bảo vật hơn chúng tôi. Chỉ cần Ninh Uyển Uyển giải quyết được Phương Trạch thì càng thuận lợi để tìm Kim Ô Sa.
Tôi cười nhạo sau cánh cửa, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp người phụ nữ Ninh Uyển Uyển này, để đạt được mục đích, cô ta có thể làm bất cứ điều gì?
Lúc này tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Trạch, nhưng anh ấy cũng là một thiếu niên có sức sống mãnh liệt, Ninh Uyển Uyển lại ưa nhìn như vậy, chỉ sợ anh ta không nhịn được dưới sự dụ dỗ ngọt ngao, hấp dẫn như vậy..
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng.
Chết tiệt, tôi không thể để Ninh Uyển Uyển là người đầu tiên tìm ra Kim Ô Sa trước được.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng, không thèm tiếp tục quan sát Phương Trạch và Ninh Uyển Uyển, mà đi thẳng xuống lầu.
Để đề phòng Ninh Uyển Uyển lợi dụng Phương Trạch, tối nay tôi quyết định thử vận may của mình xem có tìm được tung tích của Kim Ô Sa.
Tôi nhanh chóng đi xuống lầu, giờ đã là nửa đêm, toàn bộ phòng khách lầu một trống không, không có một bóng người, đèn đã tắt, tối om.
Tôi lặng lẽ đi trong phòng khách, xung quanh có chút đáng sợ, nhưng tôi cũng không lưu ý nhiều, vừa bước lên sàn phòng khách, tôi cẩn thận cảm nhận được lối vào tầng hầm bên dưới.
Tôi hơi cau mày một chút.
Tôi đã không cảm nhận nó một cách cẩn thận vào ban ngày, và bây giờ tôi nhận ra rằng tầng hầm bên dưới dường như được chia thành nhiều phần và chúng không được kết nối với nhau.
Nói cách khác, muốn xuống tìm Kim Ô Sa thì phải biết Kim Ô Sa ở dưới tầng hầm nào, tôi muốn dùng linh lực dò ra Kim Ô Sa ở đâu, nhưng là Phương Hải thật sự quá thận trọng. Hiện tại toàn bộ căn phòng tầng hầm đều có Kết Giới cực mạnh, cho dù là năng lực của tôi cũng khó đoán được bên dưới là cái gì, cuối cùng chỉ có thể chịu thua.
Vì không thể tính được nên tôi chỉ có thể thử vận may của mình.
Tôi thản nhiên bước tới một mảnh ốp dưới sàn nhà, ngồi xổm xuống, đối diện với khe hở của mảnh sàn gỗ, vỗ mạnh, cả tấm ván trực tiếp bị nhấc lên.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh và chắc chắn rằng không ai nhận ra trước khi mở nó.
Ngay sau đó, tôi thấy bên dưới có một tầng hầm, tôi nhanh chóng đi vào, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Có vẻ như tôi phải đi xuống và xem xét nơi này.
Tôi tập trung tâm trí và ngay lập tức nhảy vào bóng tối.
Sau khi đáp nhẹ xuống tầng hầm, tôi nhanh chóng đốt một ngọn lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng xung quanh.
Dưới ánh lửa đung đưa, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tầng hầm nơi tôi đang ở.
Đây là một căn phòng dưới tầng hầm rất hẹp, nơi ánh sáng chiếu vào, tôi thấy rất nhiều bụi và tơ nhện, trong không khí có mùi ẩm mốc.
Trong lòng có chút thất vọng, xem ra mình tìm nhầm tầng hầm rồi, căn phòng này bỏ hoang đã lâu, không thể chứa được một linh khí như Kim Ô Sa.
Vì không có thứ mình muốn, nên tôi lập tức chỉ mũi chân và chuẩn bị rời khỏi tầng hầm này, nhưng khi ngón chân tôi chỉ nhón gót, và người vẫn chưa bỏ đi, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh ở mắt cá chân.
Trái tim tôi rùng mình, và ngay lập tức nhìn xuống.
Nhìn thế này, tôi không thể không hét lên.
Trong ánh lửa mờ ảo, tôi thực sự nhìn thấy một khúc xương trắng muốt nằm trên mặt đất đầy bụi, Khô Lâu này trắng như tuyết. Nó dùng hai tay ôm chặt lấy mắt cá chân của tôi, ngẩng cao đầu, hai con mắt rỗng, nhìn thẳng vào tôi như thể có vô vàn bất bình và phẫn uất.
Tôi thật sự không nghĩ tới cô ấy sẽ tìm đến mình, lập tức đứng dậy: "Lý Nghiên?"
Vẻ mặt Lý Nghiên không hiểu vì sao lại có chút hoảng hốt, cô liếc nhanh nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng: "An Tố, ngươi hãy cẩn thận"
Tôi sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Cẩn thận cái gì?"
“Cẩn thận Ninh Uyển Uyển, cẩn thận người của Ninh Gia.” Sau khi Lý Nghiên nói xong vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng tôi nào có thể để cô ấy đi như thế này.
Tôi lập tức bước tới, nắm lấy cổ tay cô ấy, nghiêm nghị nói: "Ý của cô là gì? Ninh Uyển Uyển có kế hoạch gì sao?"
Lý Nghiên quay đầu lại, hai mắt hơi đỏ, liều mạng lắc đầu.
“Nói đi!” Nhìn thấy nàng như vậy, tôi không khỏi có chút sốt ruột, tay tăng thêm lực.
"" Không phải ta không muốn nói. "Lý Nghiên bắt đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào," Nhưng ta thật sự không thể phản bội Ninh Uyển Uyển. "
Tôi lúc này mới nhớ tới tình cảm của Lý Nghiên dành cho Ninh Uyển Uyển. Quả thật, theo lý mà nói, cô ấy không muốn phản bội Ninh Uyển Uyển.
“Đã vậy, cô còn tới đây nhắc nhở tôi cẩn thận với Ninh Uyển Uyển làm gì?" Tôi trực tiếp hỏi.
Lý Nghiên thân thể khẽ run lên mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Nhìn nhau lúc này mới nhận ra đã lâu không gặp, Lý Nghiên trông gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, xem ra Ninh Uyển Uyển đối xử với cô ấy thật sự rất tệ.
"Ta... Ta chỉ là không muốn nhìn ngươi đi chết..." Do dự một chút, Lý Nghiên thấp giọng nói, trên người không còn là dáng vẻ cao ngạo ngọc ngà của Cao Lệ công chúa 900 năm trước, cả người khúm núm.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lý Nghiên, trong lòng tôi có chút không đành lòng, nhịn không được tiếp tục hỏi: "Vậy thì nói cho tôi biết, kế hoạch của Ninh Uyển Uyển chính xác là như thế nào? Nàng ta cũng đang có chủ ý muốn cướp Kim Ô Sa sao?"
Khi nghe đến ba chữ "Kim Ô Sa", thân thể Lý Nghiên run lên không kìm được, trợn to hai mắt nhìn tôi, "Ngươi đã biết rồi?"
Nhìn phản ứng của Lý Nghiên, tôi biết mình nói đúng.
Quả nhiên, xem ra hiểu biết của tôi về Ninh Uyển Uyển vẫn không sai, không muốn nhìn thấy chúng tôi tìm được Thần khí cuối cùng, sau đó ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán. Cô ta thật sự không cam tâm, muốn hạ thủ đối với Kim Ô Sa.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Vậy thì nói cho tôi biết chính xác kế hoạch của Ninh Uyển Uyển là gì?” Tôi tiếp tục hỏi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Ninh Uyển Uyển lại đưa ra kế hoạch này, Trương Nhị Cẩu lại không hề điều tra ra?
"Ta không thể nói..." Lý Nghiên không ngừng lắc đầu, cuối cùng không nhịn được mà hất tay tôi ra, cô ấy vừa muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng khi vừa chuẩn bị nhảy qua, cô ấy liền nhìn thấy trên bệ cửa sổ tập tài liệu thông tin về con của Phương Hải, nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt..
“Cô muốn tiếp cận Phương Trạch sao?” Nàng kinh hô.
Phương Trạch chính là con trai của Phương Hải.
Khi nghe nói Lý Nghiên cũng biết con trai của Phương Hải, tôi sửng sốt, nhưng cũng phản ứng ngay, có lẽ Ninh Uyển Uyển cũng giống như chúng tôi, trong quá trình tìm kiếm Kim Ô Sa cũng tìm được Phương Hải, nhưng không tìm được cách tiếp cận Phương Hải nên đành phải bắt đầu với cậu con trai quý giá của ông ta.
Khi biết kế hoạch của Ninh Uyển Uyển giống với kế hoạch của chúng tôi, trong lòng không khỏi lo lắng hơn, rất nhanh muốn đi tới bên cửa sổ giữ chặt Lý Nghiên tiếp tục hỏi.
Nhưng Lý Nghiên nhìn thấy tôi đi tới, nhanh chóng mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn tôi thật sâu, ánh mắt lóe lên, "An Tố, thật sự đừng lo lắng cho Tiết Xán nữa. Nếu muốn cứu mạng Tiết Xán thì cũng đừng nên đến gần Phương Trạch "
Nói xong, cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất trong màn đêm.
“Lý Nghiên!” Tôi muốn đuổi theo, nhưng đã quá muộn.
Tuy rằng Lý Nghiên nhắc nhở rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng không thể từ bỏ Phương Trạch, chính là điểm đầu vào này được.
Vì vậy, ngày hôm sau, tôi đã đến phỏng vấn đúng giờ.
Thân phận giả mà Hạ Lẫm chuẩn bị cho tôi là một giáo viên vừa tốt nghiệp trường học bình thường, tuy rằng thiếu kinh nghiệm nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết, thành tích học tập cũng rất tốt, hơn nữa Hạ Lẫm cũng đã nhờ đến các mối quan hệ tác động giúp tôi nên kế hoạch được tiến hành khá thuận lợi. Tôi trở thành giáo viên Anh ngữ cho con trai Phương Hải.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Phương Hải rất giàu có, trực tiếp cho phép tất cả các giáo viên dạy con trai ông ấy ở nhà riêng của mình. Thực sự quá tốt,nếu như có thể ở lạ Phương gia thì việc tìm kiếm Kim Ô Sa cũng dễ dàng hơn phần nào.
Phỏng vấn xong, tôi nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà Phương gia.
Khi Hạ Lẫm tiễn tôi đi, tôi còn do dự không biết có nên nói cho cậu ấy biết lời nhắc nhở mà Lý Nghiên đã nói với tôi hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi lại lựa chọn không nói ra.
Bởi vì tôi biết, so với tình cảnh của Tiết Xán Hạ Lẫm còn quan tâm đến sự an nguy của tôi hơn, sợ rằng sau khi biết được lời nhắc nhở của Lý Nghiên, cậu ấy sẽ ngăn cản tôi đến nhà họ La.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, tôi thật sự không muốn có biến cố gì nữa, chỉ muốn thật nhanh tìm Kim Ô Sa càng nhanh càng tốt. Chỉ cần ta tìm được Kim Ô Sa nữa thôi là có thể một lần nữa ngưng tụ hồn phách cho Tiết Xán. Chờ khi Tiết Xán cả linh hồn và thể xác đều khôi phục, cho dù Ninh Uyển Uyển có ra tay trở thành như mấy con thiêu thân, tôi cũng không sợ nàng.
Tôi bắt taxi đến Phương gia thật nhanh, vừa bước vào đã thấy vợ của Phương Hải đang tiến lại gần tôi.
“Ôi, vị này là cô giáo tiếng Anh mới, cô An sao. Phương phu nhân quả nhiên là người có học vấn, nở nụ cười rất ôn nhu nói với tôi.“Mời vào trong, những cô giáo khác cũng sắp tới rồi.”
Phương Hải thực sự giàu có và quyền lực, ông ấy đã thực sự cố gắng hết sức vì con trai của mình, mỗi một môn học đều thuê một gia sư riêng. Đồng thời cho tất cả giáo viên của con trai mình ở lại nhà họ Phương.
“Cám ơn phu nhân.” Trong lúc đáp lời La phu nhân, tôi nhanh chóng nhìn lướt qua biệt thự.
Biệt thự Phương gia rất xa hoa, so với Hạ gia cùng Tiết gia chỉ có hơn chứ không có kém.Khi ánh mắt tôi rơi xuống đến mặt đất, con mắt có chút nheo lại.
Quả nhiên,nhà của Phương gia sử dụng cấu trúc tương tự như Tiết gia và Hạ gia chúng tôi.Với một tầng hầm khổng lồ ẩn dưới tòa nhà hiện đại.
Tôi tin rằng Kim Ô Sa nên được cất giấu dưới tầng hầm.
"Ôi, các vị lão sư, mọi người đều đến rồi."
Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng của Phương phu nhân vang lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nhóm người đang đi vào nhà. hình như là gia sư của mấy môn khác.
Trừ tôi ra, những giáo viên khác đều có vẻ hơi già, thoạt nhìn đều là những người có kinh nghiệm giáo dục, chỉ có người phụ nữ cuối cùng giống tôi, vẫn còn rất trẻ khiến tôi không khỏi chú ý tới.
Nhưng trước mắt này, toàn thân tôi đột nhiên choáng váng.
Tại sao hình dáng này có chút quen thuộc?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy người kia ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào tầm mắt.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Cô giáo xuất hiện trước mặt tôi lúc này có khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được một vẻ đẹp như vậy.
Là Ninh Uyển Uyển.
Lúc này tôi không thể tin vào mắt mình, Ninh Uyển Uyển làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Chờ một chút... không đúng,... quan trọng hơn là, vẻ mặt của Ninh Uyển Uyển làm sao có thể trở lại như trước?
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Uyển Uyển trơn bóng như ngọc, mảy may không có một chút dấu vết của gương mặt bị hủy hoại trước đó.
Dù bị sốc nhưng ngay lập tức, tôi nhanh chóng nhận ra rằng khuôn mặt này không được tự nhiên chút nào. Cô ấy hẳn đã uống một số loại thuốc nào đó mới có thể che lấp đi khuôn mặt đáng sợ trước đó.
Sau khi xác định người trước mặt mình là Ninh Uyển Uyển, lòng tôi càng rối bời.
Tôi biết Ninh Uyển Uyển cũng đã nhắm đến Phương Trạch, nhưng điều tôi không ngờ tới là cô ấy còn nghĩ ra kế giống như chúng tôi, lại còn lẻn vào nhà họ Phương làm gia sư.
Cứ như vậy, hẳn tôi còn phải đề phòng thêm cả cô ta.
Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển chằm chằm, Ninh Uyển Uyển cũng nhanh chóng nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười như không có chuyện gì, mang theo vẻ khiêu khích.
Tôi có chút tức giận, còn chưa kịp biểu đạt cái gì, liền nghe thấy Phương phu nhân bên cạnh mở miệng.
"Bây giờ các vị giáo viên cũng đã đều đến đủ, chúng ta hãy nhanh chóng chuyển vào."
Nói xong, Phương phu nhân đưa chúng tôi lên lầu hai nhận phòng riêng. Phương phu nhân nói ngày mai mới bắt đầu lên lớp, hôm nay để chúng tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi việc giải quyết xong, Phương phu nhân rời đi. Tôi trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng không nhịn được đi ra khỏi phòng, đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Trong tích tắc, cánh cửa liền mở ra, lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Uyển Uyển.
Ninh Uyển Uyển có vẻ không ngạc nhiên chút nào về việc tôi sẽ đến với cô ấy, khóe miệng hơi cong lên, dựa vào cửa, đa tình nói: "Làm sao vậy An Tố, có vẻ cô không được bình tĩnh lắm?"
Tôi lạnh lùng nhìn Ninh Uyển Uyển, mặt không chút biến sắc nói: "Làm sao Ninh Uyển Uyển, bất quá uống thuốc gì đó vừa khôi phục được dáng vẻ trước kia liền đã đắc chí rồi sao?"
Lời nói của tôi vô tình làm chọc vào đúng chỗ đau của Ninh Uyển Uyển, sắc mặt cô ta lập tức dữ tơn, hung hăng nhìn tôi chằm chằm: "An Tố, tôi cảnh cáo cô, đừng nói nhảm, đừng tưởng rằng ở đây tôi không dám làm gì cô"
“Cô có thể làm gì tôi?” Ta chế nhạo, âm thầm ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, ép về phía Ninh Uyển Uyển.
Bây giờ năng lực của tôi đã vượt xa Ninh Uyển Uyển, khi Ninh Uyển Uyển nhìn thấy tôi làm vậy, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của tôi.
"" Ninh Uyển Uyển.Tôi cảnh cáo cô. đừng cản trở tôi tìm Kim Ô Sa.", tôi lạnh lùng nói. "Nếu không tôi sẽ giết cô! "
Đối với lời đe dọa của tôi, trong mắt Ninh Uyển Uyển lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta gia vẻ thờ ơ chế nhạo: "Giết tôi sao? An Tố, bây giờ cô có chắc là dám làm không? Cô phải biết, nếu tôi có vấn đề gì ở đây, La gia sẽ nhất định sẽ điều tra ra danh tính thực sự của cô. "(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ánh mắt tôi lạnh đi.
Tôi biết Tiết Xán nói đúng, tôi còn cần phải che giấu thân phận của mình trước mặt nhà họ La, không thể động đến Ninh Uyển Uyển lúc này.
Nghĩ đến đây, trong lòng tuy có lửa giận nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể ném Ninh Uyển Uyển xuống giường, lạnh lùng nói: "Ninh Uyển Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì với tôi. Nếu không, tôi sẽ có cách để giết chết cô! "
Nói xong tôi liền rời đi, xuống phòng bếp dưới lầu uống chút nước, liền nhìn thấy Phương phu nhân đang ở trong phòng khách.
"A, là cô giáo An. Có chuyện gì vậy?"
“Tôi uống chút nước.” Ta cười cười, giả vờ vô ý nói chuyện phiếm với Phương phu nhân, “Mà này, Phương phu nhân, hình như Phương tiên sinh không có nhà?
Phương phu nhân ánh mắt lóe lên, thì thào nói: "Hắn bận quá, thường không ở nhà"
Trong lòng tôi biết, ở ngoài Phườn Hải này có rất nhiều phụ nữ, tôi đoán vì vậy nên ông ta thường không về nhà.
Tôi đang suy nghĩ, chợt Phương phu nhân nhận ra có điều gì khác đến, nghe thấy tiếng mở cửa, Phương phu nhân ngạc nhiên gọi.
"A, con trai, con về rồi sao!"
Phương Trạch đã trở lại?
Dù sao Phương Trạch này cũng là học sinh tôi sắp dạy, tôi lập tức bỏ tâm tư, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử cao gầy đi vào.
Tôi thấy cậu bé này còn rất trẻ, 18 tuổi, miệng phì phèo điếu thuốc, mặc đồng phục học sinh nhưng không cài cúc áo, trông rất ngỗ ngược.
Hóa ra đây là Phương Trạch, quả nhiên có chút khác xa so với tưởng tượng, hóa ra rất đẹp trai, mặc dù khoác lên mình bộ quần áo lôi thôi da vẻ hư hỏng nhưng vẫn không che giấu đi được vẻ mặt điển trai.
"Phương Trạch, con có chuyện gì sao? Còn hút thuốc nữa!" Phương phu nhân nhìn thấy Phương Trạch như vậy rất tức giận liền đi tới giật điếu thuốc từ miệng Phương Trạch xuống, nhanh chóng dập tắt. "Con đến cùng là muốn làm gì? Kì thi đại học sắp tới, con không thể để cho ta tin tưởng một chút sao?"(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Phương Trạch bỏ qua lời mẹ, chỉ là nhìn quanh nói: "Tên mập chết bầm đó còn chưa về sao?"
Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra tên béo mà Phương Trạch nhắc tới chắc là bố của anh ta -Phương Hải.
"Cái gì tên mập chết bầm. Lời đó là dùng để con gọi cha mình hay sao?" Phương phu nhân càng tức giận, "" Ông ấy ở bên ngoài bận rộn, đêm nay sẽ không về. "
Phương Trạch khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Bận rộn? Ông ta cùng nữ nhân khác bận bịu, hay là bận quan tâm đến đứa con riêng nào đó?"
Không ngờ thằng nhóc Phương Trạch lại trực tiếp nói như vậy, có chút ngượng ngùng, vẻ mặt của Phương phu nhân càng thêm xấu hổ.
Bà thấp giọng chửi bới: "Con đang nói cái gì vậy?"
“Con không có nói nhảm!” Phương Trạch cũng có chút cao hứng, “Mẹ, ở trong lòng mẹ chẳng phải rất rõ, biết ông ta là loại đàn ông như thế, còn trông chờ bao che cho ông ta làm gì. Sao không li hôn đi?"
Phương phu nhân sắc mặt đột nhiên tái nhợt, môi run lên, nói không nên lời.
“Khụ khụ.” Ở bên cạnh tôi rốt cuộc không chịu nổi, khẽ ho.
Đến giờ mẹ con họ dường như vừa mới nhận thấy sự tồn tại của tôi.
Phương Trạch cau mày khi nhìn thấy tôi: "Đây là ai?"
“Đây là người mà trước đó mẹ đã nói con, cô ấy là giáo viên Anh ngữ mới, cùng mấy vị giáo viên khác cũng đã tới rồi.” Phươnh phu nhân đã trở lại bình thường, vội vàng nói: “Mau chào hỏi cô giáo An đi"
Tôi lập tức tiến lên một bước, giơ tay chào Phương Trạch, "Xin chào, tôi tên An Viện Viện."
Đây là tên giả của tôi, tuy khó nghe, nhưng rất thật.
Phương Trạch không có ý muốn bắt tay của tôi, chỉ là nhìn tôi chằm chằm.
Tôi có chút xấu hổ đành phải rút tay về, lúc này Phương Trạch lại đột nhiên lên tiếng.
"Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi không?"
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Tôi đã choáng váng.
Những gì Phương Trạch nói cũng giống như đánh giá một cuộc trò chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy, rõ ràng là anh ấy đang thực sự cố gắng nhớ lại điều gì đó.
"Em nhớ nhầm à? Làm sao chúng ta từng gặp nhau được chứ?." Tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta khi nói vậy.
Thực sự nếu từng gặp cậu ấy trước đây, lẽ nào tôi không ấn tượng với một cậu bé đẹp trai như vậy.
PhươngTrạch lại nhìn tôi, không nói thêm, chỉ là quay đầu rời đi.
“Ồ, cô giáo An, đừng để ý, đứa nhỏ này ngu dốt, tính khí khó gần, mong cô thông cảm.” Phương phu nhân vội vàng chạy tới nói nhỏ
Tôi cười hờ hững.
Thật ra Phương Trạch có quý tôi hay không tôi thật sự không quan tâm, dù sao tôi đến nhà họ Phương cũng chỉ là để tìm Kim Ô Sa.
Sau khi tôi cùng Phương phu nhân nói thêm vài câu, cô ấy đang nhanh chóng rời đi vì còn bận đánh bài với mấy vị phu nhân khác, tôi nhân cơ hội kiểm tra lại cách bố trí các phòng của Phương gia với lý do cần chuẩn bị bài cho Phương thiếu gia ở phòng khách.
Biệt thự Phương gia rất xa hoa, so với Hạ gia, Tiết gia tốt hơn nhiều, ánh mắt tôi bỗng nhíu lại khi nhìn kĩ sàn nhà.
Chắc chắn, Phương Chí Tường sử dụng cấu trúc tương tự như Hạ gia và Tiết gia, với một tầng hầm khổng lồ ẩn dưới tòa nhà hiện đại.
Tôi tin rằng Kim Ô Sa nên được cất giấu dưới tầng hầm.
Không chỉ vậy,tôi còn nhìn thấy nhiều tổ chức và Kết Giới chỉ có ở Huyền Môn trong căn phòng này, có vẻ như Phương Hải sử dụng rất nhiều huyền thuật để canh giữ thần khí này.
Sau khi tôi quan sát kĩ cấu trúc của Phương gia, lúc này trời đã tối.
Sau khi dùng bữa tôi đơn giản, tôi trở về phòng và gửi cho họ một tin nhắn bằng mật mã đã quy định trước đó với Hạ Lẫm.
Lúc mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm, tôi định xuống lầu để rót một cốc nước, chợt tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong khi đi qua căn phòng đầu tiên cạnh hành lang.
Tôi sững sờ một lúc, mới nhớ ra căn phòng này hình như là của Phương Trạch, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là trong phòng lúc này vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Chuyện gì vậy? Đã nửa đêm, làm sao lại có phụ nữ trong phòng Phương Trạch?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ, sắc mặt hơi thay đổi.
Thì ra là giọng của Ninh Uyển Uyển.
"Phương Trạch, tôi nói câu này cậu thật sự không hiểu sao? Để tôi dạy cho cậu cách học tốt không khó gì cả. Cậu chỉ cần trước tiên học thuộc lòng, sau đó viết lại là được."
Ninh Uyển Uyển dạy tiếng Trung, nhưng tôi nghe giọng nói của cô ấy thật mềm mại quyến rũ. Không biết cô ấy đang giảng bài hay đang quyến rũ người đối diện không biết.
Tôi trầm mặc ngẫm nghĩ, lập tức tới gần phòng của Phương Trạch hơn, âm thầm mở hé cửa nhìn vào, Nhẹ nhàng ẩn thân, nhìn vào bên trong phòng.
Nhìn thấy chyện đang diễn ra, tôi thực sự không biết phải nói gì.
Tôi nhìn thấy Phương Trạch đang ngồi trên ghế quay lưng lại với mình nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, Ninh Uyển Uyển lúc này đang ở bên cạnh anh ta, cả người cô ta áp sát vào anh ấy, dường như đang chỉ vào cuốn sách nhưng cô ta không ngừng xoa xoa cánh tay của Phương Trạch.
Đến bây giờ nếu tôi vẫn không hiểu ý đồ của cô ta đang làm gì thì đúng là tôi quá ngu ngốc.
Ninh Uyển Uyển muốn dùng nhan sắc của mình để quyến rũ Phương Trạch.
Phương Trạch là thiếu gia của Phương gia, nhất định phải biết cấu trúc bên trong của ngôi biệt thự này và nơi cất giữ bảo vật hơn chúng tôi. Chỉ cần Ninh Uyển Uyển giải quyết được Phương Trạch thì càng thuận lợi để tìm Kim Ô Sa.
Tôi cười nhạo sau cánh cửa, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp người phụ nữ Ninh Uyển Uyển này, để đạt được mục đích, cô ta có thể làm bất cứ điều gì?
Lúc này tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Trạch, nhưng anh ấy cũng là một thiếu niên có sức sống mãnh liệt, Ninh Uyển Uyển lại ưa nhìn như vậy, chỉ sợ anh ta không nhịn được dưới sự dụ dỗ ngọt ngao, hấp dẫn như vậy..
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng.
Chết tiệt, tôi không thể để Ninh Uyển Uyển là người đầu tiên tìm ra Kim Ô Sa trước được.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng, không thèm tiếp tục quan sát Phương Trạch và Ninh Uyển Uyển, mà đi thẳng xuống lầu.
Để đề phòng Ninh Uyển Uyển lợi dụng Phương Trạch, tối nay tôi quyết định thử vận may của mình xem có tìm được tung tích của Kim Ô Sa.
Tôi nhanh chóng đi xuống lầu, giờ đã là nửa đêm, toàn bộ phòng khách lầu một trống không, không có một bóng người, đèn đã tắt, tối om.
Tôi lặng lẽ đi trong phòng khách, xung quanh có chút đáng sợ, nhưng tôi cũng không lưu ý nhiều, vừa bước lên sàn phòng khách, tôi cẩn thận cảm nhận được lối vào tầng hầm bên dưới.
Tôi hơi cau mày một chút.
Tôi đã không cảm nhận nó một cách cẩn thận vào ban ngày, và bây giờ tôi nhận ra rằng tầng hầm bên dưới dường như được chia thành nhiều phần và chúng không được kết nối với nhau.
Nói cách khác, muốn xuống tìm Kim Ô Sa thì phải biết Kim Ô Sa ở dưới tầng hầm nào, tôi muốn dùng linh lực dò ra Kim Ô Sa ở đâu, nhưng là Phương Hải thật sự quá thận trọng. Hiện tại toàn bộ căn phòng tầng hầm đều có Kết Giới cực mạnh, cho dù là năng lực của tôi cũng khó đoán được bên dưới là cái gì, cuối cùng chỉ có thể chịu thua.
Vì không thể tính được nên tôi chỉ có thể thử vận may của mình.
Tôi thản nhiên bước tới một mảnh ốp dưới sàn nhà, ngồi xổm xuống, đối diện với khe hở của mảnh sàn gỗ, vỗ mạnh, cả tấm ván trực tiếp bị nhấc lên.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh và chắc chắn rằng không ai nhận ra trước khi mở nó.
Ngay sau đó, tôi thấy bên dưới có một tầng hầm, tôi nhanh chóng đi vào, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Có vẻ như tôi phải đi xuống và xem xét nơi này.
Tôi tập trung tâm trí và ngay lập tức nhảy vào bóng tối.
Sau khi đáp nhẹ xuống tầng hầm, tôi nhanh chóng đốt một ngọn lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng xung quanh.
Dưới ánh lửa đung đưa, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tầng hầm nơi tôi đang ở.
Đây là một căn phòng dưới tầng hầm rất hẹp, nơi ánh sáng chiếu vào, tôi thấy rất nhiều bụi và tơ nhện, trong không khí có mùi ẩm mốc.
Trong lòng có chút thất vọng, xem ra mình tìm nhầm tầng hầm rồi, căn phòng này bỏ hoang đã lâu, không thể chứa được một linh khí như Kim Ô Sa.
Vì không có thứ mình muốn, nên tôi lập tức chỉ mũi chân và chuẩn bị rời khỏi tầng hầm này, nhưng khi ngón chân tôi chỉ nhón gót, và người vẫn chưa bỏ đi, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh ở mắt cá chân.
Trái tim tôi rùng mình, và ngay lập tức nhìn xuống.
Nhìn thế này, tôi không thể không hét lên.
Trong ánh lửa mờ ảo, tôi thực sự nhìn thấy một khúc xương trắng muốt nằm trên mặt đất đầy bụi, Khô Lâu này trắng như tuyết. Nó dùng hai tay ôm chặt lấy mắt cá chân của tôi, ngẩng cao đầu, hai con mắt rỗng, nhìn thẳng vào tôi như thể có vô vàn bất bình và phẫn uất.
Bình luận facebook