Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68
"Con người tôi không thích những thứ không rõ ràng" Tiết Xán mặt không đổi sắc nói: “Tôi đã thuê kế toán tỉnh toán kĩ càng lại, số tiền mấy năm nay các người nuôi An Tổ cùng lám cũng chỉ năm mươi ngàn tệ.”
"Sao lại it như vậy được..."
Sắc mặt người nhà họ An tái nhợt, muốn mở miệng phản bác, nhưng tập tài liệu ban nãy Tiết Xản ném cho bọn họ chính là số sách kế toán chi tiết đã được tính toán rất rõ ràng, bọn họ chẳng thể phản bác được lời nào.
Quả thật, mấy năm nay bọn họ không cho tôi tiền tiêu vặt, chưa bao giờ mua cho tôi vật dụng gì, quần áo thì đều là đồ An Nhân thải ra cho tôi.
Năm mươi ngàn, bao gồm phí sinh hoạt và học phí, đã là dư dả.
"Hôm nay, tôi sẽ thay An Tổ trả lại số tiền đó cho các người." Tiết Xán lạnh lùng nói: "Từ nay về sau cô ấy không liên quan gì tới nhà họ An các người nữa."
Ba người nhà họ An còn chưa kịp phản ứng, Tiết Xán đột nhiên khoát tay, mấy người áo đen phía sau khiêng bao tải vào, nện thắng vào mặt bọn họ.
Rào rào rào!
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Toàn bộ những cái bao bố này đều đựng tiền xu
Leng keng leng keng, một đống tiền xu rơi xuống trước mặt ba người nhà họ An.
"Năm mươi ngàn tệ. Tiết Xán nhếch khóe miệng lên đùa cợt: "Đều ở nơi này."
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, quả thực không biết nên nói gì.
Trước kia tôi chỉ biết, Tiết Xán là một con quỷ bả đạo, không ngờ rằng hắn còn xấu tỉnh như vậy!
Năm mươi ngàn tệ, toàn bộ đều là tiền xu một tệ!
Hắn đúng là đã dùng hành động thể hiện thế nào là "dùng tiền đè chết người"!
Tôi nhìn thấy vẻ mặt ba người nhà họ An quả thực khó coi như ăn phân.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng dậy từ trong đống tiền xu này thì Tiết Xán lại nhấc tay lên,
Một thanh niên đi giày tây đột nhiên bước tới, cầm laptop trên tay, nói chuyện với Tiết Xán bằng thái độ nịnh nọt: "Chủ tịch Tiết, tôi được cục trưởng cử tới, xin hỏi ngài có gì dặn dò?
"Tách tên của An Tổ ra khỏi hộ khẩu nhà họ An." Tiết Xán thản nhiên nói.
Tôi bàng hoàng nhìn Tiết Xán.
Tôi không ngờ rằng hắn lại kiên quyết vạch rõ hoàn toàn ranh giới giữa tôi và nhà họ An như vậy!
Cha mẹ nuôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc, cha nuôi đã gặt lên đầy oán giận, mắng chửi: "Tách thì tách đi, vốn dĩ cũng là đứa con hoang từ đầu chui ra, chúng tôi cũng chả thèm!"
Sắc mặt tôi tái nhợt, chưa kịp nói gì thì Tiết Xán đã dùng một tay túm thắng cha nuôi từ dưới đất lên.
"Cha nó!"
"Ba!"
Sắc mặt An Nhân và mẹ nuôi tái nhợt vì sợ hãi.
Tiết Xán bóp cổ cha nuôi, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta rét lạnh.
"Ông nói cho rõ rằng, là ai không cần ai?” Hån lạnh lùng nói.
"Cái, cái gì?" Cha nuôi sợ tới mức run rẩy, không kịp phản ứng.
"Tôi muốn ông biết rõ điều này, là An Tổ không muốn làm con gái nhà các người nữa, không phải họ An các người không cần cô ấy!" Tiết Xán quát lên.
Tôi ngây người.
Tôi không ngờ rằng, Tiết Xán lại để ý tới chuyện nhỏ nhặt này của tôi.
Hån không muốn khiển tôi cảm thấy mình bị người ta ruồng bỏ sao?
"Là... Là An Tổ không muốn làm con gái nhà chúng tôi nữa..." Hiện tại cha nuôi đã sợ hãi thật sự, vội vàng lặp lai theo lời Tiết Xán nói.
Lúc này Tiết Xán mới buông tay và quăng ông vào trong đống tiền xu.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc đồ tây kia đã gõ lạch cạch bàn phím laptop xong, nịnh nọt nói: "Chủ tịch Tiết, đã xong rồi, hộ khẩu của cô An đã được tách ra”
Cơ thể tôi không thể kìm chế được mà run lên.
Tuy rằng trái tim tôi đã cực kỳ nguội lạnh với cha mẹ nuôi, nhưng giờ đây chính tai nghe thấy mình không còn là người của nhà họ An nữa, cảm giác vẫn có hơi phức tạp.
Dường như Tiết Xán cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, hắn bỗng nhiên năm lấy tay tôi.
Tay tôi hơi lạnh, nhưng của Tiết Rắn còn lạnh lẽo hơn, chạm vào lòng bàn tay khiến cho cả người tôi thật sự tinh tảo lại.
Tiết Xin từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ An đang run rẩy trên mặt đất, vẻ mặt lạnh như băng: "Lần này tôi nể tình An Tổ gọi các người một tiếng cha mẹ nên không truy cứu những việc các người đã làm trước đây. Nếu lần sau còn để tôi biết các người hãm hại An Tổ, thì..."
Một chữ “thi" khiến cho ba người nhà họ An sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Tiết Xán không thèm để ý tới bọn họ nữa, nám tay tôi đi ra ngoài cửa.
Khoảnh khoác bước ra khỏi cửa, tôi bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Từ bây giờ, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này, nơi mà tôi từng gọi là "nhà".
Cho tới tận khi ngồi lại trong xe, tôi vẫn còn trong trạng thái thẫn thờ.
Đột nhiên, cầm của tôi bị túm lấy, tôi quay đầu thì thấy Tiết Xán nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
"An Tổ, lúc đi cùng với tôi, không được lơ đãng như vậy!"
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, cuối cùng cũng tỉnh tảo lại một chút.
“Không phải tôi lơ đãng." Tôi giải thích: "Chỉ là... chỉ là hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện, tôi hơi khó tiếp nhận.”
"Chuyện gì khiến em khó tiếp nhận?" Vẻ mặt Tiết Xán thiếu kiên nhẫn.
"Là chuyện nhà họ An, hôm nay xem như tôi và bọn họ đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới.” Nói tới đây, tôi cười khổ một tiếng: "Vậy là tôi lại chỉ còn một mình trên thế giới này."
Nói rồi, tôi cúi đầu xuống.
Nhưng Tiết Xán lại bá đạo túm lấy cầm của tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên.
"An Tố, ai nói em chỉ có một mình?" Hãn lạnh lùng nói, mất thấp thoáng lửa giận: "Không phải có tôi ở bên cạnh em sao? Chẳng lẽ em không coi tôi là người?"
Tôi sững sờ.
Tiết Xản vậy mà lại nói, hắn sẽ ở bên tôi.
Trong lòng tôi hơi rung động, nhưng miệng vẫn không nhịn được cười nhạo: "Anh không phải là người thật mà.”
Bỗng nhiên, tôi thấy sắc mặt Tiết Đen xám xit.
Tôi vội vã rụt cổ lại, muốn né hn.
Nhưng Tiết Xán đời nào lại buông tha cho tôi.
Một bàn tay của hần tiếp tục nắm lấy cầm tôi, tay kia giữ lấy eo, hai người chúng tôi lập tức dính chặt hơn.
gần như vậy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài và có ba tầng của Tiết Xản,
Thật sự là một hàng mi đẹp.
"An Tổ, tôi biết trong lòng em luôn nghi ngờ, rốt cuộc tôi xem em là cái gì." Tiết Xán khê thì thầm: "Là món đồ, vật nuôi hay vợ chồng?"
Tôi ngây người.
Không ngờ rằng Tiết Xán lại biết hết những suy nghĩ nhỏ nhặt này của tôi.
"Về điểm này, chính tôi cũng không biết.” Tiết Xán hơi cau mày lại rồi nói tiếp: "Nhưng có một chuyện, tôi biết rất rõ.
Nói tới đây, hẳn ngừng lại một lát rồi mới từ từ nói,
"Bây giờ tôi chỉ có một mình em. Bởi vậy cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại em."
Bây giờ tôi chỉ có mình em.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại em.
Nếu tôi nói lòng không rung động, chắc chân là nói dối.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tuyệt đối sẽ không bỏ lại tôi.
"Anh nói thật sao...?" Giọng nói của tôi hơi run run.
"Đương nhiên là thật, tôi đã bao giờ lừa em chưa?" Tiết Xán khẽ nói, ngón tay mơn trớn gương mặt của tôi: "Cho nên em cũng đừng hòng bỏ được tôi."
Trong đôi mất ngoan cố và ngang tàng của Tiết Xán dường như có một chút căng tháng.
Dường như hần đang sợ, tôi sẽ không đồng ý.
"Được, tôi đồng ý với anh." Tôi khẽ đáp: "Tôi cũng sẽ không bỏ anh lại."
Ánh mắt Tiết Xán chot sáng lên, hắn bồng dưng nở nụ cười.
Lần đầu tiên tôi thấy Tiết Xán cười tới trong lành thuần khiết như vậy, giống như một đứa trẻ.
"Đi, chúng ta về nhà" Hắn thơm nhẹ một cái lên trán tôi, khẽ nói.
Tôi sững sờ.
Nhà?
Bây giờ tôi làm gì còn nơi nào gọi là nhà?
Tôi còn chưa kịp hỏi Tiết Xán, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một khu căn hộ xa hoa, Tôi nhận ra khu căn hộ này ở ngay bên cạnh trường học của tôi, là khu nhà giàu, tôi nhớ mỗi một căn cũng phải hơn một trăm ngàn tệ. "Chúng ta tới đây làm gì vậy?" Tôi thắc mắc.
Tiết Xản không trả lời, chỉ kéo tay tôi xuống xe và đi vào một căn hộ ở vị trí trung tâm của khu, bước lên thang máy, quet thẻ rồi ấn chọn tầng sáu.
Thang máy dừng ở tầng thứ sáu, cánh cửa vừa hé mở liền khiến tôi ngây người.
Khu căn hộ này, thang máy vừa mở ra liền thấy nhà ở.
Trước mắt là một tầng lầu rộng rãi, được bài trí rất hiện đại với gam màu trắng chủ đạo, vừa đơn giản lại phóng khoáng.
"Thế nào, có thích không?” Tiết Xán ghé tới bên tai tôi, khẽ nói.
Tôi vẫn còn hoang mang.
"Đây là đâu?”
"Nhà của chúng ta”
"Con người tôi không thích những thứ không rõ ràng" Tiết Xán mặt không đổi sắc nói: “Tôi đã thuê kế toán tỉnh toán kĩ càng lại, số tiền mấy năm nay các người nuôi An Tổ cùng lám cũng chỉ năm mươi ngàn tệ.”
"Sao lại it như vậy được..."
Sắc mặt người nhà họ An tái nhợt, muốn mở miệng phản bác, nhưng tập tài liệu ban nãy Tiết Xản ném cho bọn họ chính là số sách kế toán chi tiết đã được tính toán rất rõ ràng, bọn họ chẳng thể phản bác được lời nào.
Quả thật, mấy năm nay bọn họ không cho tôi tiền tiêu vặt, chưa bao giờ mua cho tôi vật dụng gì, quần áo thì đều là đồ An Nhân thải ra cho tôi.
Năm mươi ngàn, bao gồm phí sinh hoạt và học phí, đã là dư dả.
"Hôm nay, tôi sẽ thay An Tổ trả lại số tiền đó cho các người." Tiết Xán lạnh lùng nói: "Từ nay về sau cô ấy không liên quan gì tới nhà họ An các người nữa."
Ba người nhà họ An còn chưa kịp phản ứng, Tiết Xán đột nhiên khoát tay, mấy người áo đen phía sau khiêng bao tải vào, nện thắng vào mặt bọn họ.
Rào rào rào!
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Toàn bộ những cái bao bố này đều đựng tiền xu
Leng keng leng keng, một đống tiền xu rơi xuống trước mặt ba người nhà họ An.
"Năm mươi ngàn tệ. Tiết Xán nhếch khóe miệng lên đùa cợt: "Đều ở nơi này."
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, quả thực không biết nên nói gì.
Trước kia tôi chỉ biết, Tiết Xán là một con quỷ bả đạo, không ngờ rằng hắn còn xấu tỉnh như vậy!
Năm mươi ngàn tệ, toàn bộ đều là tiền xu một tệ!
Hắn đúng là đã dùng hành động thể hiện thế nào là "dùng tiền đè chết người"!
Tôi nhìn thấy vẻ mặt ba người nhà họ An quả thực khó coi như ăn phân.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng dậy từ trong đống tiền xu này thì Tiết Xán lại nhấc tay lên,
Một thanh niên đi giày tây đột nhiên bước tới, cầm laptop trên tay, nói chuyện với Tiết Xán bằng thái độ nịnh nọt: "Chủ tịch Tiết, tôi được cục trưởng cử tới, xin hỏi ngài có gì dặn dò?
"Tách tên của An Tổ ra khỏi hộ khẩu nhà họ An." Tiết Xán thản nhiên nói.
Tôi bàng hoàng nhìn Tiết Xán.
Tôi không ngờ rằng hắn lại kiên quyết vạch rõ hoàn toàn ranh giới giữa tôi và nhà họ An như vậy!
Cha mẹ nuôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc, cha nuôi đã gặt lên đầy oán giận, mắng chửi: "Tách thì tách đi, vốn dĩ cũng là đứa con hoang từ đầu chui ra, chúng tôi cũng chả thèm!"
Sắc mặt tôi tái nhợt, chưa kịp nói gì thì Tiết Xán đã dùng một tay túm thắng cha nuôi từ dưới đất lên.
"Cha nó!"
"Ba!"
Sắc mặt An Nhân và mẹ nuôi tái nhợt vì sợ hãi.
Tiết Xán bóp cổ cha nuôi, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta rét lạnh.
"Ông nói cho rõ rằng, là ai không cần ai?” Hån lạnh lùng nói.
"Cái, cái gì?" Cha nuôi sợ tới mức run rẩy, không kịp phản ứng.
"Tôi muốn ông biết rõ điều này, là An Tổ không muốn làm con gái nhà các người nữa, không phải họ An các người không cần cô ấy!" Tiết Xán quát lên.
Tôi ngây người.
Tôi không ngờ rằng, Tiết Xán lại để ý tới chuyện nhỏ nhặt này của tôi.
Hån không muốn khiển tôi cảm thấy mình bị người ta ruồng bỏ sao?
"Là... Là An Tổ không muốn làm con gái nhà chúng tôi nữa..." Hiện tại cha nuôi đã sợ hãi thật sự, vội vàng lặp lai theo lời Tiết Xán nói.
Lúc này Tiết Xán mới buông tay và quăng ông vào trong đống tiền xu.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc đồ tây kia đã gõ lạch cạch bàn phím laptop xong, nịnh nọt nói: "Chủ tịch Tiết, đã xong rồi, hộ khẩu của cô An đã được tách ra”
Cơ thể tôi không thể kìm chế được mà run lên.
Tuy rằng trái tim tôi đã cực kỳ nguội lạnh với cha mẹ nuôi, nhưng giờ đây chính tai nghe thấy mình không còn là người của nhà họ An nữa, cảm giác vẫn có hơi phức tạp.
Dường như Tiết Xán cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, hắn bỗng nhiên năm lấy tay tôi.
Tay tôi hơi lạnh, nhưng của Tiết Rắn còn lạnh lẽo hơn, chạm vào lòng bàn tay khiến cho cả người tôi thật sự tinh tảo lại.
Tiết Xin từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ An đang run rẩy trên mặt đất, vẻ mặt lạnh như băng: "Lần này tôi nể tình An Tổ gọi các người một tiếng cha mẹ nên không truy cứu những việc các người đã làm trước đây. Nếu lần sau còn để tôi biết các người hãm hại An Tổ, thì..."
Một chữ “thi" khiến cho ba người nhà họ An sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Tiết Xán không thèm để ý tới bọn họ nữa, nám tay tôi đi ra ngoài cửa.
Khoảnh khoác bước ra khỏi cửa, tôi bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Từ bây giờ, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này, nơi mà tôi từng gọi là "nhà".
Cho tới tận khi ngồi lại trong xe, tôi vẫn còn trong trạng thái thẫn thờ.
Đột nhiên, cầm của tôi bị túm lấy, tôi quay đầu thì thấy Tiết Xán nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
"An Tổ, lúc đi cùng với tôi, không được lơ đãng như vậy!"
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, cuối cùng cũng tỉnh tảo lại một chút.
“Không phải tôi lơ đãng." Tôi giải thích: "Chỉ là... chỉ là hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện, tôi hơi khó tiếp nhận.”
"Chuyện gì khiến em khó tiếp nhận?" Vẻ mặt Tiết Xán thiếu kiên nhẫn.
"Là chuyện nhà họ An, hôm nay xem như tôi và bọn họ đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới.” Nói tới đây, tôi cười khổ một tiếng: "Vậy là tôi lại chỉ còn một mình trên thế giới này."
Nói rồi, tôi cúi đầu xuống.
Nhưng Tiết Xán lại bá đạo túm lấy cầm của tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên.
"An Tố, ai nói em chỉ có một mình?" Hãn lạnh lùng nói, mất thấp thoáng lửa giận: "Không phải có tôi ở bên cạnh em sao? Chẳng lẽ em không coi tôi là người?"
Tôi sững sờ.
Tiết Xản vậy mà lại nói, hắn sẽ ở bên tôi.
Trong lòng tôi hơi rung động, nhưng miệng vẫn không nhịn được cười nhạo: "Anh không phải là người thật mà.”
Bỗng nhiên, tôi thấy sắc mặt Tiết Đen xám xit.
Tôi vội vã rụt cổ lại, muốn né hn.
Nhưng Tiết Xán đời nào lại buông tha cho tôi.
Một bàn tay của hần tiếp tục nắm lấy cầm tôi, tay kia giữ lấy eo, hai người chúng tôi lập tức dính chặt hơn.
gần như vậy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài và có ba tầng của Tiết Xản,
Thật sự là một hàng mi đẹp.
"An Tổ, tôi biết trong lòng em luôn nghi ngờ, rốt cuộc tôi xem em là cái gì." Tiết Xán khê thì thầm: "Là món đồ, vật nuôi hay vợ chồng?"
Tôi ngây người.
Không ngờ rằng Tiết Xán lại biết hết những suy nghĩ nhỏ nhặt này của tôi.
"Về điểm này, chính tôi cũng không biết.” Tiết Xán hơi cau mày lại rồi nói tiếp: "Nhưng có một chuyện, tôi biết rất rõ.
Nói tới đây, hẳn ngừng lại một lát rồi mới từ từ nói,
"Bây giờ tôi chỉ có một mình em. Bởi vậy cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại em."
Bây giờ tôi chỉ có mình em.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại em.
Nếu tôi nói lòng không rung động, chắc chân là nói dối.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tuyệt đối sẽ không bỏ lại tôi.
"Anh nói thật sao...?" Giọng nói của tôi hơi run run.
"Đương nhiên là thật, tôi đã bao giờ lừa em chưa?" Tiết Xán khẽ nói, ngón tay mơn trớn gương mặt của tôi: "Cho nên em cũng đừng hòng bỏ được tôi."
Trong đôi mất ngoan cố và ngang tàng của Tiết Xán dường như có một chút căng tháng.
Dường như hần đang sợ, tôi sẽ không đồng ý.
"Được, tôi đồng ý với anh." Tôi khẽ đáp: "Tôi cũng sẽ không bỏ anh lại."
Ánh mắt Tiết Xán chot sáng lên, hắn bồng dưng nở nụ cười.
Lần đầu tiên tôi thấy Tiết Xán cười tới trong lành thuần khiết như vậy, giống như một đứa trẻ.
"Đi, chúng ta về nhà" Hắn thơm nhẹ một cái lên trán tôi, khẽ nói.
Tôi sững sờ.
Nhà?
Bây giờ tôi làm gì còn nơi nào gọi là nhà?
Tôi còn chưa kịp hỏi Tiết Xán, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một khu căn hộ xa hoa, Tôi nhận ra khu căn hộ này ở ngay bên cạnh trường học của tôi, là khu nhà giàu, tôi nhớ mỗi một căn cũng phải hơn một trăm ngàn tệ. "Chúng ta tới đây làm gì vậy?" Tôi thắc mắc.
Tiết Xản không trả lời, chỉ kéo tay tôi xuống xe và đi vào một căn hộ ở vị trí trung tâm của khu, bước lên thang máy, quet thẻ rồi ấn chọn tầng sáu.
Thang máy dừng ở tầng thứ sáu, cánh cửa vừa hé mở liền khiến tôi ngây người.
Khu căn hộ này, thang máy vừa mở ra liền thấy nhà ở.
Trước mắt là một tầng lầu rộng rãi, được bài trí rất hiện đại với gam màu trắng chủ đạo, vừa đơn giản lại phóng khoáng.
"Thế nào, có thích không?” Tiết Xán ghé tới bên tai tôi, khẽ nói.
Tôi vẫn còn hoang mang.
"Đây là đâu?”
"Nhà của chúng ta”
Bình luận facebook