• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch (8 Viewers)

  • Chap 1023 + 1024 : Phúc họa khó cản

Chap 1023 + 1024 : Phúc họa khó cản
Ta im lặng theo Hạ Lẫm trở về Hạ gia.
Đã gần ba giờ sáng, trở về phòng khách, trằn trọc trằn trọc không ngủ được.
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, người phụ nữ mặc áo trắng Lệ Quỷ không có trái tim hiện ra trong tâm trí tôi.
Khuôn mặt gớm ghiếc của cô cứ lởn vởn như một cơn ác mộng.
"ayyyy ~"
Lật qua lật lại ngủ không được, ta dứt khoát không ngủ nữa.
Sau khi bật đèn, tôi cảm thấy khát, và bước ra khỏi giường để lấy một cốc để làm dịu cơn khát của tôi.
Xuống lầu phòng khách lấy nước, lại vô tình đụng phải Hạ Lẫm cũng mất ngủ.
" Hạ Lẫm, sao muộn như vậy anh còn chưa ngủ?"
Vừa hỏi, tôi vừa lấy một chiếc cốc sứ sạch để lấy nước.
Nhưng cho đến khi tôi đổ đầy nước, tôi không thấy Hạ Lẫm đáp lại tôi.
Tôi uống nước ấm, bước lại gần Hạ Lẫm đang ngồi yên trên sô pha.
Khi bước vào, tôi thấy trên bàn kính trước mặt Hạ Lẫm có ba đồng tiền bằng đồng quen thuộc.
Tôi nghiêng đầu nghi ngờ, anh ta bói toán à?
Sau khi bói toán, là cát hay là hung?
Tôi nhớ lúc xảy ra sự việc Lục Mao Cương Thi, sau khi Hạ Lẫm bói toán, mặc dù rất ít lời như mọi khi, nhưng ít nhất cũng sẽ nói cho tôi biết kết quả là như thế nào.
Nhưng lần này, anh cau mày nhìn chằm chằm ba đồng tiền trên bàn, không những không nói, cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Có vẻ như kết quả thật khủng khiếp.
" Hạ Lẫm, có phải là điềm dữ, hay là..."
Tôi đang định an ủi Hạ Lẫm, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn tôi với vẻ thờ ơ khác thường.
"Cô hiểu quẻ tượng?"
Ngay khi tôi bị anh nhìn chằm chằm, đang định tìm cớ quay vào nhà, Hạ Lẫm đột nhiên nói một câu không thể giải thích được với tôi.
"Tôi cũng không hiểu."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì.
Tôi không hiểu bói toán và anh ấy cũng không phải không biết nó lần đầu, vậy anh đề cập đến điều này không có lý do làm gì ?
Nhưng sau đó, câu trả lời của Hạ Lẫm khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Anh cúi đầu sờ soạng ba đồng trên bàn, ra vẻ thản nhiên nói: "Cô không hiểu hẳn là đương nhiên, ta tại sao không hiểu?"
"Sao ?"
Ta nghe được như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy HL
trong thanh âm tràn ngập bi thương nồng đậm.
Anh ta dường như đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng.
Tôi bất giác thốt lên: "Sao anh không hiểu? Chẳng phải anh giỏi bói toán, tính toán, thuật số sao?"
Tôi đã yêu cầu đương nhiên, trong trí nhớ của tôi, Hạ Lẫm còn là người bói toán và số học bên cạnh các kỹ năng y học.
Nhưng Hạ Lẫm chợt mất đi thuật bói toán.
"Vốn dĩ tôi đã hiểu."
Cái ẩn ý, bây giờ tôi không hiểu.
Hạ Lẫm đột nhiên đứng dậy, cúi đầu, ném đống tiền trên bàn vào thùng rác như trút giận.
"Tôi không cần bọn họ bây giờ."
Tôi thẫn thờ nhìn ba chiếc đồng mà Hạ Lẫm từng coi như bảo vật, lại bị ném vào thùng rác
Trong lòng đột nhiên có chút khó chịu không giải thích được.
Còn chưa kịp hiểu khó chịu là vì cái gì, Hạ Lẫm đột nhiên xoay người rời đi về phòng ngủ của mình.
Khi đi đến đầu cầu thang, anh ấy đột ngột dừng lại, quay lưng về phía tôi và nói điều gì đó khiến tôi như lên mây.
"Mấy ngày này thành phố sẽ không quá yên bình."
Nói xong, Hạ Lẫm lên lầu, để lại ta một mình đứng ở nơi đó, suy nghĩ anh nói vậy là gì.
Ý của anh ta là thành phố sẽ không được yên bình trong những ngày tiếp theo, vậy nên Quỷ không bị xóa sổ sao?
Bộ não của tôi quá nhỏ để suy nghĩ thấu đáo.
Đến gần cơm trưa ngày hôm sau, Tiết Phong mang tin dữ trở về.
"... Cô ấy bỏ chạy."
Lúc HL và Tiết Phong đang nói chuyện trong phòng làm việc, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe vậy không khỏi sững sờ.
Cô ấy bỏ chạy?
Cô ấy đang ám chỉ ai vậy?
Lệ Quỷ trắng đêm qua bất giác xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tiết Phong nhắc tới có lẽ là Lệ Quỷ kia.
Tôi cau mày và tiếp tục lắng nghe.
Sau đó, giọng nói lạnh lùng của Hạ Lẫm từ khe cửa truyền đến.
“Có chuyện ngoài ý muốn.” Hạ Lẫm dừng lại, tiếp tục nói, “Sự xuất hiện cô ta tạo nên phản ánh tính toán số học trước đây của tôi. Ba đại gia chủ chúng ta sợ rằng sắp tới sẽ xảy ra tai họa.”
Thảm họa đang cận kề?
Khi tôi nghe điều này, tim tôi nhảy lên.
Tôi muốn tiếp tục lắng nghe những gì họ nói sau đó.
Nhưng mà, Hạ Lẫm và Tiết Phong thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe được bọn họ nhắc tới bói toán.
Nói cái gì thuật bói toán tạm thời biến mất, mệnh lý suy tính thuật độ chính xác không đủ, gần đây phải tăng cường gia tộc phòng bị.
Tôi chỉ nghe đại khái điều này, nhưng tôi tự hỏi tại sao Hạ Lẫm lại nói về sự biến mất của bói toán.
Lời nói không thể giải thích được của Hạ Lẫm tối hôm qua có phải là nói đến việc bói toán biến mất không?
Tôi không biết, tôi muốn bám vào cửa và lắng nghe cẩn thận, nhưng tai vừa dựa vào.
Cánh cửa đột nhiên bị người bên trong mở ra, tai tôi dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của người kia.
"Đóa Nhã, cô đang làm gì ?!"
Tiếng nói lạnh lùng bất mãn của Hạ Lẫm từ trên đầu tôi vang lên.
Tôi choáng váng, vội vàng đứng dậy khỏi vòng tay anh ta và lùi lại.
Tôi bị phát hiện đang nghe trộm, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, và lời giải thích của tôi trở nên nhợt nhạt và yếu ớt.
“Tôi, tôi ở đây—” Tôi nhìn thấy người giúp việc đi về phía phòng làm việc, cô ấy chỉ cầm hai tách trà trên tay, trên tay của nàng vừa vặn bưng hai chén trà, ta không chút suy nghĩ liền đoạt lấy, "Đưa trà, đúng, ta là tới đưa trà."
Nếu nói thẳng ra thì ngay cả tôi cũng không tin mình .
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Hạ Lẫm thực sự tin, vươn tay cầm lấy tách trà trên khay của tôi nhấp một ngụm.
"Lần sau nếu đưa trà, nếu như không phải mượn tay người khác người khác không còn gì tốt hơn."
Ngay khi tôi nghĩ Hạ Lẫm thật sự tin tôi, những gì Hạ Lẫm đột nhiên nói ra khiến cổ tôi xấu hổ đỏ bừng.
Ta ủ rũ đứng tại chỗ, trả lời cũng thế, không trả lời cũng không phải, chỉ có thể khô cằn đưa mắt nhìn HL từ bên cạnh ta đi qua.
"Lần sau nếu cô bị bắt quả tang nghe lén, tốt nhất mặt không đỏ tim không đập trả lời, như vậy sẽ thuyết phục hơn."
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
Nghe thấy giọng nói này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nam nhân, sau khi nhìn thấy Tiết Phong, sắc mặt trở nên vừa trắng vừa đỏ.
Mở miệng, tôi muốn nói cái gì phản bác hắn, cuối cùng nghĩ lại hay là quên đi.
Nếu không phải tối hôm qua Tiết Phong giúp đỡ, tôi và Hạ Lẫm có lẽ đã không dễ dàng trở về như vậy.
Nghĩ đến đây, mặt tôi bình tĩnh trở lại, cũng đã gần trưa, tốt hơn hết tôi nên xuống nhà đợi bữa ăn.
Tiết Phong vội vàng rời đi sau khi ăn cơm trưa ở Hạ gia, Hạ Lẫm nói mấy ngày nay sẽ không quá yên ổn, tốt hơn là nên về sớm làm việc phòng thân phòng trường hợp khẩn cấp.
Ăn cơm trưa xong, Hạ Lẫm không có đi tới bệnh viện Hạ Gia ngay lập tức, mà là mở TV trong phòng khách xem.
Tôi vừa vặn nhàm chán, liền theo nhìn lên TV, sau khi xem tin tức mới nhất trực tiếp trên bản tin TV.
Mặt tôi đột nhiên trở nên tái nhợt và không còn chút máu.
"Vào lúc 7h15 sáng nay, theo báo cáo của một nữ công nhân quét rác, sáu xác chết được tìm thấy ở góc đông bắc của đường X. Họ chết trong tình trạng khủng khiếp, tim của họ đều bị kẻ sát nhân đào bới đáng sợ"
Bản tin trực tiếp đã công bố những bức ảnh của sáu xác chết trên đường phố, một trong số đó là người đàn ông tóc xanh đã cố gắng xử lý tôi trong con hẻm đêm qua, và năm xác còn lại là đồng bọn cùng hắn.
Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh của người đàn ông tóc xanh, mặt tôi tái đi.
Đó là họ, và tôi không thể không nghĩ đến cảnh họ chết và cảnh đẫm máu của vụ việc sau khi trái tim bị đào bới.
Chương trình phát sóng của người dẫn chương trình thời sự vẫn tiếp tục.
"Để tôi đi bộ vào hiện trường để báo cáo."
Sau khi cô ấy nói câu này, camera của TV quay lại hiện trường vụ án.
Người dẫn chương trình hiện trường đang thăm hỏi nữ nhân viên dọn vệ sinh đã tìm thấy thi thể thì sau khi vào thăm, một người đàn ông lớn tuổi bất ngờ xuất hiện trong camera và vẫy tay ra hiệu cho người lái xe đi.
"Ngừng quay phim, chúng tôi bị cấm quay phim và đưa tin về chuyện của Ninh gia."
Sau khi người đàn ông trên truyền hình nói xong, camera nhất thời mờ đi, cuối cùng chuyển sang bản tin trực tiếp điều tra của tổng giám đốc.
Tin tức vẫn tiếp tục, nhưng chân tay tôi trở nên lạnh.
“Cô biết Ninh gia sao?"
Một giọng nói chất vấn đột nhiên vang lên bên tai tôi , tôi chột dạ mở to hai mắt, và tôi buột miệng nói ra vấn đề.
"Không, tôi không biết."
Không biết HL đang nói đến ai, liền mở miệng trả lời.
Như Hạ Lẫm thông minh như vậy, cũng biết thái độ của tôi có chỗ không đúng.
Anh ấy hướng thẳng mặt tôi và bắt tôi nhìn vào mắt anh ấy một cách trực tiếp.
"Cô không biết là ai? Ta còn chưa nói là ai, cô liền trả lời rồi , là chột dạ sao ?”
Không đợi Hạ Lẫm nói xong, ta lập tức lắc đầu ra hiệu : "Chột dạ? Tôi có thể chột dạ cái gì, tôi là trả lời anh mà thôi, ha ha, a ha ha. . ."
Tục ngữ nói càng che càng lộ, nói chính là tôi, tôi nếu là không trả lời HL, còn có thể che giấu chút , nhưng bây giờ tôi càng nói càng sai.
Hạ Lẫm nhìn trước mắt tôi, từ đầu dò hỏi đến hiện tại đã chắc chắn.
Anh ta chắc chắn rằng tôi biết những gì đã xảy ra trong vụ án đêm qua.
"Cô thật không biết Ninh gia, là cô giết người ? “
Hạ Lẫm lần này không dùng lời nói khoa trương, gọn gàng dứt khoát đem tội danh đặt tại trên đầu ta.
Ta tràn đầy kích động, lo lắng lắc đầu: "Không phải, tôi không giết người, tôi không giết người!"
Tôi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt trong veo của Hạ Lẫm.
"Tối hôm qua cô thật sự xuất hiện tại hiện trường, Ninh Gia bọn họ tử vong không phải nữ quỷ kia moi tim giết chết sao ?"
Hạ Lẫm giọng nói lãnh đạm xa cách, cũng không thiếu răn đe không thể cự tuyệt.
Sau khi tôi nghe câu trả lời, tôi nhận ra rằng tôi đã bị lừa.
Tôi muốn từ chối trả lời, thế nhưng là ma xui quỷ khiến thế nào liền há mồm trả lời.
"Tôi không biết trong đám người đó có người Ninh gia không, nhưng tôi có chứng kiến cảnh một Nữ quỷ trộm tim người đêm qua, tôi không dám nhớ lại cảnh đó nữa."
Tôi không dám nhớ lại lần nữa, thế nhưng là trong đầu không tự chủ được nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Hình tượng này xuất hiện hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Sắc mặt tôi dần trở nên tái nhợt, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh khi nghĩ về hiện trường giết người của Lệ Quỷ kia.
"Đừng sợ."
Hạ Lẫm dường như nhận ra được trên mặt tôi có gì đó không ổn, trong giọng nói lạnh lùng có một tia thương cảm hiếm thấy.
Tôi ủ rũ ôm hai gối mình, không nói tiếng nào.
Ta bối rối, còn không có để ý Hạ Lẫm trong mắt không có lãnh đạm nhìn ta, mà là thái độ quan tâm khác thường.
"Tôi sẽ thiết lập các biện pháp bảo vệ xung quanh Hạ gia. Nếu như cô không ra khỏi cửa, ma nữ kia sẽ không thể thương tổn được cô."
Hạ Lẫm nói với tôi những lời hiếm hoi, cuối cùng cũng là để xoa dịu tôi, anh ta nói thêm, "Nếu cô sợ, hãy học làm bánh cùng sư phụ Lương, như vậy cô có thể quên sợ hãi."
Hạ Lẫm dường như biết tôi có chút hứng thú với việc làm bánh, cuối cùng anh ấy thực sự đề nghị tôi đi học hỏi Lương sư phụ.
Ta không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt, chỉ là ôm gối mình, nghĩ đến việc vừa xảy ra đêm qua ..
Hạ Lẫm nhìn thấy tôi cũng không trả lời, cũng không tiếp tục ngồi ở phòng khách, tắt TV rời đi Hạ gia.
"Chờ một chút."
Ngay lúc Hạ Lẫm chuẩn bị đóng sầm cửa rời đi, ta ngẩng đầu, kiên định nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Lẫm.
Nghe thấy giọng nói của ta, Hạ Lẫm theo bản năng dừng lại, sau đó quay đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn ta.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn không chút biểu cảm của Hạ Lẫm, sau đó chậm rãi mở miệng cầu xin.
" Hạ Lẫm, tôi muốn mạnh lên , tôi không muốn yếu đuối như này, tôi muốn từ anh học được Ngũ Âm thuật, tôi..."
Nhưng còn chưa nói xong, liền bị Hạ Lẫm cắt ngang.
Anh ấy đã từ chối từ đầu cho đến bây giờ khi tôi muốn học Năm Kỹ thuật.
Ta cắn môi, khó hiểu nhìn Hạ Lẫm.
"Tại sao anh không dạy tôi ? Ngay cả một người ngu ngốc cũng cần có cơ hội học hỏi, tại sao anh còn không cho tôi một cơ hội?"
Tôi không thể chịu đựng được khi có ai đó giúp đỡ mình mỗi khi có chuyện.
Tôi không thể chịu đựng trước mọi tình huống xấu, mà chờ người khác đến cứu mình.
Ai có thể đảm bảo với tôi rằng nếu không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai, tôi sẽ trở thành một con cừu non bị giết thịt, và tôi sẽ không chết nữa?
Trong Lòng rối rắm, nhìn Hạ Lẫm ánh mắt đều là bối rối không hiểu.
Bây giờ, tôi chỉ muốn một câu trả lời có thể ổn định tâm trạng hiện tại của tôi, tôi cần tự bảo vệ mình.
Nhưng câu trả lời của Hạ Lẫm lại làm cho lòng tôi thật lâu không cách nào bình tĩnh.
"Cùng một chỗ với tôi, ai có thể làm tổn thương cô?"
Đó rõ ràng là một câu hỏi vậy mà tôi thực sự nghe được từ những lời của Hạ Lẫm rằng anh ấy đã sẵn lòng bảo vệ cho tôi.
Nhưng anh ấy có thực sự có ý đó không?
Ta không rõ, ta muốn hỏi rõ ràng HL , còn chưa kịp hỏi, Hạ Lẫm đã quay người đóng sầm cửa lại, rời đi Hạ gia.
Ta nhìn về phía cửa mà Hạ Lẫm đang đứng, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Trong lòng tôi có chút vui mừng và cũng có chút phiền muộn, nhưng tôi lo lắng hơn là mình đã hiểu lầm nó.
Tôi vô tư rời khỏi phòng khách, theo ý định của Hạ Lẫm, tôi tự nhiên đi đến phòng bếp nơi Lương Sư Thành đang gác chân.
Hạ Lẫm muốn tôi học làm bánh, tôi sẽ chăm chỉ học.
Chỉ là ý tưởng về việc học Ngũ âm thuật sâu xa, nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ buông bỏ nó.
"Lương sư phụ, ta lại tới rồi."
Tôi bước vào bếp nhưng tình cờ không gặp được Lương sư phụ mà lại gặp vợ ông ấy là Tiền Y Y, cũng là một đầu bếp bánh ngọt.
"Này? Đóa Nhã lại tới học làm bánh với lão Lương, cháu thật là chăm chỉ, lão Lương thường xuyên khen ngợi cháu trước mặt ta, khiến ta ghen tị."
Tiền Y Y đối với tôi còn ấm áp hơn Lương sư phụ, nắm tay tôi đi vào bếp.
Vừa đi, cô ấy vừa kể cho tôi nghe những điều mà Sư phụ Lương đã khen ngợi tôi và thích tôi không kém gì Sư phụ.
Và tôi tình cờ theo chân nữ đầu bếp Tiền Y Y để học làm món tráng miệng ngon hơn.
Cuộc nghiên cứu này kéo dài một buổi chiều, tôi phải mất thời gian đến gần nửa đêm .
Nhưng đêm nay, Hạ Lẫm lại về rất muộn.
Sau khi ăn tối xong không thấy Hạ Lẫm về nhà.
Ta lo lắng anh sẽ gặp Lệ Quỷ áo trắng, trong lòng trằn trọc cả đêm.
Ta ở phòng khách chờ Hạ Lẫm trở về.
Nhưng tôi không kịp đợi, đột nhiên, tôi nghe thấy những tiếng hét xuyên tim từ trong bếp.
"Aaaaa --"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom