Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1031-1035
Chap 1031: Đêm dài dằng dặc đến doạ người
Edit by Như Oanh
Chiếc Land Rover của Hạ Lẫm lái cực nhanh.
Trong nháy mắt, còn không có thấy được một bóng người.
Tôi đã chạy bộ theo chiếc xe anh ấy như thế này, và sau khi chạy bộ 15 km vào buổi chiều, việc đuổi kịp là một kỳ tích.
Không sai, mới vừa đi men theo đến Tiết gia thả đuổi mấy bước, bắp chân đau đến toát mồ hôi.
Lúc đó tôi đi trên những con đường, cố ý đi đường nhỏ để đến Tiết gia sớm hơn.
Bất quá, cái này chẳng những không giúp ta đuổi kịp Hạ Lẫm, con đường rẽ ngoặt, mà còn làm cho ta hoa mắt, đành phải chật vật dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Một ngày này hoặc là chạy hoặc đuổi người, không có phương tiện đi lại cũng không có ăn.
Đáng tiếc, tôi muốn bắt taxi đến Tiết gia, đút tay vào túi cũng không bắt được một xu, nên đi được hơn nửa đoạn đường, đành phải tiếp tục đi bộ đến Tiết gia.
Dừng lại rồi đi, thời gian vô tình đã bước vào hơn mười giờ đêm.
Xung quanh những con hẻm là những khu nhà cho dân nghèo thuê, không sôi động như cuộc sống về đêm ở Thành phố.
Vì vậy mà trong ngõ không có đèn, trời tối.
Khi tôi bước đi, tôi vẫn cảm thấy một chút ảm đạm không thể giải thích được.
Gió đêm thổi từ mọi hướng, và tôi rùng mình vì lạnh.
"Hay là, ta vẫn trở về Hạ gia chờ Hạ Lẫm trở về?"
Cảm giác bị bóng tối bao trùm, thậm chí trái tim bất giác run lên, ta do dự, trong lòng sinh ra một chút rút lui.
Tôi lo lắng chuyện của nũa quỷ ăn tim sẽ lại xảy ra như đêm hôm đó, tuy rằng Tiết Phong và Hạ Lẫm vẫn luôn nói rằng nữ quỷ ăn tim đã bị tiêu diệt, nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tôi mím môi, nghĩ đi nghĩ lại rồi quay người đi về.
Nhưng ngay khi chân tôi lùi lại một bước, cách đó không xa có một tiếng hét chói tai vang lên, tôi bị người nào đó nhéo cổ họng một cái, âm thanh đau đớn.
Cổ họng tôi đau nhói, nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ, tôi tìm một góc và trốn.
Sau khi nhìn thấy một bức tranh ma quái trên bức tường đối diện được ánh trăng chiếu rọi, may mắn là tôi đã trốn nhanh.
Nếu không, ta sẽ giống như bóng kia nghẹn họng, đáng sợ muốn chết.
Khi tôi nhìn thấy lại cảnh cắt tim, lồng ngực rỗng tuếch, dưới đất toàn máu tanh mà tôi nhìn thấy đêm đó bỗng hiện lên trong tâm trí tôi ...
"Oẹe ~"
Sau khi nhìn thấy bóng quỷ biến mất trên tường, cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà dựa vào góc tường nôn ra.
Cảnh tượng đẫm máu ấy, ký ức là một lần tra tấn dã man.
Nhưng là, Hạ Lẫm cùng Tiết Phong không phải nói Lệ Quỷ đã biến mất sao?
Nhưng hình ảnh đốn tim trước mặt tôi là gì?
Đừng nói với tôi, có nhiều hơn một con Lệ Quỷ, mà là vô số, và tôi điên cuồng tưởng tượng trong đầu cảnh tượng bị vô số con Lệ Quỷ đuổi theo cắn xé trái tim.
Cảm giác kia, còn không bằng đập đầu chết!
Phệ tâm hình tượng lại xuất hiện, nơi đây càng là không nên ở lâu.
Tôi đợi trong vài phút, và sau khi không thấy cảnh tượng kỳ lạ nào khác đáng lẽ không nên xuất hiện, tôi đã bỏ chạy.
Lúc này, ta vì đào mệnh, đừng nói là chạy mười lăm cây số, đi mấy dặm đường, chính là què chân, tôi có thể bay ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Tôi háo hức chạy đến nỗi không để ý đến một bóng người lụp xụp đang lững thững đi vào con hẻm.
Và tôi lao đến, và mạnh mẽ giả vờ như đầy người đàn ông đang không ổn định.
"Là cái quỷ gì, dám đụng vào Lão Tử!"
Tôi đang định xin lỗi người đến, thì lời buộc tội thô lỗ của người bên kia đột nhiên vang lên bên tai.
Sau đó, tôi cảm thấy đau nhức ở quai hàm, và đối thủ đã véo quai hàm và bắt tôi phải nhìn anh ta.
Sau khi nhìn thấy người ở đây là một người say rượu với cái bụng ngấn mỡ, tôi nghe thấy người kia xấu hổ nói: "Ôi, tiểu mỹ nữ, đêm dài ngủ không yên, mỹ nữ chúng ta cùng một chỗ ba ba ba đi."
Tôi chưa nghe nghĩa của 'Ba ba ba' là có ý gì, nhưng ta trực tiếp cũng không phải là lời đứng đắn gì
Chân mày tôi nhíu lại, tôi đưa tay lên gạt bàn tay đang kẹp chặt quai hàm của anh ta.
"Buông ra! Là tôi đụng phải anh, tôi xin lỗi, nhưng anh hãy chú ý lời nói và hành động của mình."
Tôi không vừa lòng đối phương và quay người rời đi.
Nhưng ngay khi chân tôi vừa di chuyển một bước, gã say rượu không biết xấu hổ túm cổ áo tôi ném vào góc tường.
"Này, người phụ nữ không biết xấu hổ, cô nửa đêm không ngủ đi ra ngoài lang thang. Không phải chỉ có những thứ đó ra tay sao? Còn dám giả vờ với ta, cô đêm nay sẽ xong đời với ta.”
Gã say nấc lên trong men rượu, nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt nham nhở, như thể anh ta muốn lột sạch quần áo của tôi.
Ta bị hắn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, cảm giác buồn nôn gợi lên trong lòng tôi vẫn chưa giảm bớt, lại bị một kẻ nghiện rượu quấy rối, tôi cảm thấy nôn nao muốn nôn.
Nói nôn liền nôn, ta 'Ọe' một tiếng liền nôn đến con ma men kia.
Bị ta nôn lên thân , con ma men mông lung mắt say lờ đờ phút chốc trợn to, lập tức ngoan lệ liền phải ra tay đánh ta.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, xắn tay áo định cùng đánh anh ta.
Bị một Lệ Quỷ bắt nạt thì thôi, tôi dù sao, tôi cũng đã từng luyện tập.
Tâm động liền hành động, ra tay liền phải giải quyết kẻ ngáng đường này.
Chỉ là nắm đấm chuẩn bị đánh ra, hai mắt đột nhiên mở to nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía sau người say.
"Tiện nhân, xem cô làm tốt lắm, ta đánh chết cô!"
Kẻ say rượu thậm chí còn không nhận thấy nguy hiểm mình sắp phải đối mặt, và sau khi bị tôi ném lên, anh ta đã giơ tay và đánh tôi.
"Sau, phía sau..."
Tôi nhẫn nhịn và nhìn chằm chằm phía sau anh ta, nhưng không để ý đến động tác của anh ta, vì vậy tôi bị đấm vào mặt, và đau đớn làm cho nước mắt của tôi trào ra.
"Cái gì đằng sau, đồ nhát gan này, đằng sau cô là bức tường, lão tử liền muốn ở chỗ này làm cho cô. . . hả? Ai đụng vào vai của tôi!"
Người say rượu hoàn toàn không có cảm giác khủng hoảng, cho đến khi có người đột nhiên đập vào vai hắn, hắn mới ngẩn đầu quay đầu lại mắng: " "Có bệnh a, không thấy được lão tử ta vui sướng sao. Còn tới phiền lão tử, trời đất bao la, bên trên nữ nhân lớn nhất..... Là Ai? Ôi Mỹ nữ!"
Tôi không biết liệu tầm nhìn của người say có khác với tôi hay không.
Phía sau hắn đứng một quỷ nữ khuôn mặt không thịt Khô Lâu, thật sự là hắn coi như tuyệt thế đại mỹ nữ, xông tới quỷ nữ cầm lấy cánh tay .
Sau đó, tôi kinh hoàng khi thấy ma nữ có ánh mắt thèm khát khát máu nhìn tôi và người say, há miệng thút thít và cắn vào cổ người say.
Người say rượu không vội hét lên, trực tiếp ngã xuống đất chết.
Trước cơn ác mộng bất ngờ này tôi vô cùng hoảng sợ, tôi đứng đó quên cả chạy trốn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ quỷ , cô ta đã đưa bàn tay vào trong ngực của thi thể gã ma men say rượu, móc tim.
Cuối cùng, quỷ nữ duỗi ra cái lưỡi dài trước mặt ta, nhẹ nhàng cuộn tròn trái tim còn sống trong tay, nuốt vào trong bụng.
Điều khiến tôi choáng váng và sửng sốt hơn cả là quỷ nữ ăn tim, khuôn mặt Khô Lâu bắt đầu mọc cơ, thịt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Và khuôn mặt mọc ra lại là càng thêm chấn động lòng người.
Khuôn mặt kia cùng trước đó phệ tâm nữ quỷ giống nhau như đúc- xinh đẹp tuyệt mỹ .
Chương 1032: Hãi hùng khiếp vía
Edit by Như Oanh
Tôi ngẩng đầu nhìn lên và đâm sầm vào vẻ mặt nhăn nhó đó giống hệt như nữ quỷ ăn trộm trái tim đã biến mất.
Tim đập nhanh.
Kẻ say kia đã chết, và mục tiêu tiếp theo của quỷ nữ là tôi.
Tôi đảo mắt nhanh chóng, sau một lúc lâu, tôi quyết định 36 kế chuồn là thượng sách .
Tôi vừa chạy.
Quỷ nữ đã chặn đầu ngõ, tôi phải chạy vào trong ngõ.
Nhưng lần chạy của tôi là đều bị quỷ nữ ngăn.
Cô ấy giống như có thuật phân thân, và các bản sao của cô ấy được phân phối ở mọi lối ra của con hẻm.
Tôi bị vây quanh bởi những phân thân của cô ấy, giống như thịt trên thớt chờ được cắt thành từng mảnh.
"Ngươi, trốn không thoát. Linh nữ kia ——"
Khi tôi bị chặn lại, nguyên thân của quỷ nữ thèm thuồng và khát máu chảy nước miếng vào tôi, cô ấy dường như đã thèm muốn tôi từ rất lâu rồi.
Linh nữ?
Nghe ma nữ nói mà tôi choáng váng.
Cô ấy đang nói cái gì vậy, sao tôi không hiểu, tôi trở thành một Linh nữ từ khi nào, tại sao tôi lại không biết?
Hay là một người phụ nữ biết linh lực nên được ví như một linh nữ ?
Tôi chưa kịp phân tích những nghi vấn trong lòng thì quỷ ảnh quỷ nữ đã biến mất tại chỗ.
Khi cô ấy xuất hiện lần nữa, xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc đó tôi chỉ muốn nắm bắt thời gian để chạy trốn, đột nhiên một quỷ nữ nhảy ra, tôi theo bản năng dùng linh lực để đối phó.
Kung fu của con mèo ba chân cũng là kung fu, nó có thể trì hoãn thời gian để tôi nghĩ cách tự cứu mình.
Nhưng cho đến khi bị quỷ nữ đánh cho ngã lăn ra đất, tôi cũng không nghĩ ra cách hay để cứu mình, cuối cùng chỉ còn cách hữu dụng nhất là cầu cứu.
"Cứu , cứu mạng!"
Sau khi móng vuốt của quỷ nữ vươn ra trước mặt, tôi chống cự một cách tuyệt vọng, và bên kia la hét cầu cứu.
Không còn cách nào khác, nhưng phương pháp này vẫn có thể có được một một chút hi vọng sống.
Nếu không được nữa thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.
Tôi buồn bã nghĩ trong lòng, miệng không ngừng kêu cứu.
Ở Tiết gia mấy ngày nay, linh lực của ta không có tăng lên, nhưng thể chất lại tăng lên gấp bội.
Khi móng vuốt ma quái đâm mạnh vào ngực tôi, cố gắng moi tim tôi ra, tôi đã dùng hết sức để kéo móng vuốt ma quái của cô ấy ra.
Hạ Lẫm , Tiết Phong , các người nếu không tới nữa, cái mạng nhỏ của ta thật là liền xong đời tại đây.
Ta lòng nóng như lửa đốt chống lại lấy nữ quỷ quỷ trảo, ngược lại là quên nàng còn có vô số phân thân.
Vào khoảnh khắc khi những quỷ nữ mặc váy đỏ kia đang bay về phía tôi, toàn thân tôi như chết lặng.
Một người thật khó để đánh bại nhiều bàn tay đáng sợ như vậy, đôi mắt tôi mở to kinh hoàng.
Nhìn thấy quỷ nữ dùng tay đâm vào ngực ta, kiếm gỗ đào cùng đồng tiền bảo bối đồng thời từ trên trời giáng xuống, mục tiêu đều là quỷ nữ đang nằm trên người ta.
Nhìn thấy hai thanh kiếm quen thuộc, trong mắt tôi chợt hiện lên niềm hy vọng sống sót.
"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước, Tru Tà!"
Hình bóng Tiết Phong lần đầu tiên hiện ra trước mắt tôi, anh ta niệm chú, múa may theo điệu bộ.
Khi anh ta đọc đến hai chữ cuối cùng, vô số ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt Tiết Phong, kim quang bắn vào những phân thân quỷ nữ xung quanh tôi như một mũi dao, bao gồm cả bản thân quỷ nữ.
Tôi bị ánh sáng vàng làm cho choáng váng, nhưng chỉ cảm thấy ấm áp chứ không có cảm giác gì khác lạ, nhưng có một tiếng tâm tê liệt phế của quỷ nữ thét lên.
"Còn thất thần làm gì, đi theo ta."
Hạ Lẫm Thanh âm lãnh đạm quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Cùng lúc đó, anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của quỷ nữ, và dẫn tôi ra khỏi con hẻm.
Lúc đó, đêm đen và gió lớn, đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ, những vong linh, hồn ma lang thang lần lượt ra đi.
Chiếc Land Rover của Hạ Lẫm đậu ở ngoài ngõ, ta điên cuồng chạy tới, không nói lời nào liền nhảy lên xe.
Khi Hạ Lẫm nổ máy, chợt nhận ra Tiết Phong vẫn chưa trở lại.
Ta lo lắng ôm Hạ Lẫm kéo tay bánh răng: "Chờ đã, Tiết Phong còn chưa tới, chúng ta không thể bỏ anh ta mà đi trước ."
Bất luận Tiết Phong là bằng hữu hay là sư phụ của ta, hay là một người xa lạ không liên quan gì .
Ta nghĩ ta cùng Hạ Lẫm đưa anh đi từ miệng sói là điều cần thiết.
Hơn nữa, nếu không có Tiết Phong lôi kéo quỷ nữ lần này, ta và Hạ Lẫm cũng không dễ dàng thoát ra ngõ hẻm như vậy.
Hạ Lẫm lạnh lùng nhìn ta, khó giải thích được hỏi: "Cô quan tâm Tiết Phong, là bởi vì thích anh ta?"
Sau câu hỏi đột ngột , tôi ngạc nhiên tại chỗ, một lúc quên không trả lời anh.
Ta không trả lời lại thành anh xem là ngầm thừa nhận, Hạ Lẫm sắc mặt khó coi nhăn lại.
Anh ta phớt lờ tôi và nắm tay, kéo số về tốc độ nhanh nhất rồi chiếc xe biến mất tại chỗ.
Ta nhìn chằm chằm Hạ Lẫm, không có chút nào nể tình bằng hữu: "Hạ Lẫm, anh làm sao vậy! Dừng lại, Tiết Phong còn chưa có lên, các người là bằng hữu!"
Tôi bị hành vi thờ ơ của Hạ Lẫm làm cho sốc, ngữ khí hỗn loạn.
Ta hết sức ngăn cản Hạ Lẫm tay lái, cố gắng ngăn anh lại, cứu Tiết Phong.
Nhưng sự ngăn cản của tôi suýt giết chết chúng tôi, tay lái không vững, suýt tông vào cột điện ngoài ngõ.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, giữa sự im lặng của Hạ Lẫm, tôi nhận ra rằng xe của chúng tôi đã lái từ nảy giờ, và nó đang ở một vòng quanh các con hẻm kia.
Mục đích của Hạ Lẫm là để cho Tiết Phong đang ở trong ngõ đối phó với ma nữ, tìm đường đột phá trốn thoát, khi ra tay có thể lên xe tẩu thoát càng sớm càng tốt.
"Chết tiệt, vì sự vụng về của cô, chúng ta suýt chút nữa đã xong đời ở đây."
Hạ Lẫm nhìn chằm chằm tôi đôi mắt nhướng lên, không tự chủ được mà quát mắng.
Ngay lập tức, anh nhanh chóng nhảy ra khỏi xe và mở mui để sửa chữa.
Vừa rồi, Hạ Lẫm phanh gấp để tránh va vào cột điện thoại, xe không thể giảm tốc độ, bốc khói nghi ngút.
Tôi xin lỗi cùng Hạ Lẫm xuống xe, nhưng Hạ Lẫm lại trừng mắt nhìn lại.
"Quay lại, cô ở yên đó."
Lại bị mắng như trút được gánh nặng, tôi cắn môi quay lại xe ngồi xuống.
Tôi thực sự bất tài.
Cảm giác này thật là khó chịu.
Khi Hạ Lẫm lo liệu xong xuôi, khi ngồi lại ghế lái, bóng dáng Tiết Phong vừa nhảy ra khỏi ngõ, chạy về phía tôi và Hạ Lẫm .
"Hạ Lẫm, nhanh lên, nơi đó không chỉ có một con phệ tâm quỷ, là hàng ngàn hàng vạn con, giải quyết một cái lại tới một cái, xa luân chiến tiêu hao thể lực, chúng ta đi mau!"
Tiết Phong mở cửa, chuẩn bị lên xe, Hạ Lẫm đột nhiên ánh mắt lạnh lùng nhảy xuống Land Rover, lấy ra một thứ tương tự súng lục, nổ tung 'Tiết Phong'.
"Bùm? !"
Ta nhìn chằm chằm Tiết Phong chết ở dưới súng lục linh lực của Hạ Lẫm, không ngờ nhất thời quên lời.
Chỉ nhìn chằm chằm Hạ Lẫm bằng ánh mắt buộc tội.
Anh ta thật sự đã giết chết Tiết Phong!
"Hắn không phải Tiết Phong."
Câu trả lời của Hạ Lẫm rất bình tĩnh, sau khi nói xong, Tiết Phong giả nằm trên mặt đất biến thành mảnh vỡ rồi biến mất trong không trung.
Sau này mới biết Tiết Phong giả này là do Quỷ Hồn làm ra.
Nhưng ta vẫn không thể chấp nhận Hạ Lẫm giết người tương tự như Tiết Phong không chớp mắt.
Anh ta phải chịu đựng tâm lý gì mà máu lạnh và tàn nhẫn như vậy.
Chương 1033: Nguy hiểm!
Edit by Như Oanh
Lần này nhìn thấy Tiết Phong chạy tới, theo bản năng tưởng là giả, tôi liền hoảng sợ thúc giục Hạ Lẫm .
"Cái này cũng là giả, chúng ta đi mau!"
Sự việc Tiết Phong giả lần trước khiến tôi nghi ngờ sự xuất hiện trở lại của Tiết Phong.
Đối mặt với sự thúc giục của tôi, lần này Hạ Lẫm cũng không thực sự rút súng linh lực kiara, thay vào đó, anh ta cấp tốc phanh xe hướng về Tiết Phong đang ngoài cửa sổ: “Lên xe! "
Ai??
Ta không biết, ta sững sờ, không hiểu Hạ Lẫm.
Có lẽ làn này là thật
Trong lúc tôi Suy nghĩ , Tiết Phong đã lên xe, Hạ Lẫm nhấn số, định lái xe ra khỏi con phố nơi xảy ra tai nạn.
Và chỉ trong vòng mười giây sau khi Land Rover lái xe rời khỏi nơi đó, hàng ngàn phệ tâm nữ quỷ giống hệt nhau lao ra khỏi con hẻm, họ cười toe toét và trông có vẻ dữ tợn, nhưng những hướng họ lao ra đều chỉ về cùng một nơi mà Land Rover vừa biến mất.
"Là hương vị của Tiết gia và người nhà họ Hạ, chết tiệt, chết tiệt -"
Ngập trời oán hận hóa thành vô cùng vô tận màu đen oán lực, bay thẳng nửa đêm chân trời.
Bầu trời đêm đen kịt, dưới sự đen kịt của ai oán, cắt ra một tia sáng đỏ như máu như bị cắt bởi lưỡi liềm của tử thần.
Sau khi rời phố, chúng tôi lái xe dọc theo đường cao tốc gần nhất.
Đêm nay không ồn ào, trên đường cũng ít xe cộ.
Đèn neon chiếu rọi con đường cuối cùng không thấy được, thời tiết sương mù, con đường dường như rất vắng vẻ.
Vầng sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời khiến Hạ Lẫm và Tiết Phong lay động đôi chút.
Tiết Phong nhìn chằm chằm bầu trời đêm đỏ rực nửa bầu trời từ cửa sổ xe, cau mày, trong miệng lẩm bẩm những lời không thể tin được: "Nửa đêm, huyết ma lang thang kinh ngạc, lưỡi liềm cắt xương người. mặt trời, và xương người chết được chôn ở nơi khác. "
Tiết Phong đột nhiên lẩm bẩm một câu như vậy, Tôi không hiểu được .
Ta vừa mở miệng muốn hỏi anh có ý tứ gì, lại nghe Tiết Phong kêu Hạ Lẫm ngồi ở ghế lái: "Tăng tốc, tiếp tục tăng tốc, chúng ta lập tức phải rời khỏi đây!"
Tiết Phong thất thần gào lên, ta bị tiếng gào đột ngột của anh làm cho sửng sốt.
Từ khi gặp Tiết Phong, chưa bao giờ tôi thấy anh ta căng thẳng và sợ hãi như vậy, chẳng lẽ đêm nay nửa bầu trời đỏ rực, có điềm báo gì sao?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt tình huống đột ngột của anh ta, tôi đã bị Hạ Lẫm gia tăng tốc đột ngột lao tới kính chắn gió bằng cách đạp ga.
Tôi bị đau ở trán, cơn đau làm tôi nhe răng nhếch miệng, khi chạm vào trán, tôi bị trầy xước da và chảy máu một chút.
Và sau khi vết máu trên trán tôi lấm tấm trên kính chắn gió, nó không ngờ lại vạch ra nét chữ đẫm máu một cách kỳ lạ.
Lúc đầu, tôi không hiểu các ký tự đơn giản ở trên, và khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng đó không phải là một từ, mà là một bức tranh trừu tượng của một khuôn mặt nhăn nhó.
Đột nhiên, một làn sương mù màu đỏ xuất hiện từ khuôn mặt nhuốm màu máu, và Tiết Phong, đang ngồi ở chỗ đậu xe phía sau, nhanh chóng đến gần ghế phụ của tôi và kéo tôi lại từ kính chắn gió.
"Tiết Phong, ngươi..."
Ta đột nhiên bị Tiết Phong kéo lại chỗ ngồi, ta nhìn chằm chằm, há mồm liền tìm Tiết Phong phiền phức.
Nhưng trước khi lời buộc tội thốt ra khỏi miệng, tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt nhăn nhó đỏ tươi trên kính chắn gió phảng phất sương mù đỏ.
Với việc khó khăn, một khuôn mặt con người sống động xuất hiện trong màn sương, làn da của nó mở ra và có thịt, và nó đang há to miệng nuốt chửng lấy tôi.
Tôi bị sốc đến mức tôi có đủ linh lực, và tôi không biết sức mạnh đã tập trung ở đâu trên cánh tay phải của tôi, và tôi đã đưa ngón tay lên và chỉ vào nó một cách mạnh mẽ.
Những đầu ngón tay thực sự bắn ra một thứ ánh sáng bạch quang chói và sắc bén, làm phát ra vẻ mặt nhăn nhó lạ lùng.
"Tiêu, biến mất."
Rõ ràng là chính ta tiêu diệt mặt quỷ, ta thế mà so nhìn thấy người khác tiêu diệt còn muốn sợ hãi, bàng hoàng.
Tôi nhìn vào bàn tay phải của mình đã giết chết quỷ nữ trong sự hoài nghi.
Tôi cảm thấy mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hạ Lẫm cùng Tiết Phong ánh mắt nghi hoặc xuất hiện ở bên trái phải của ta.
Tiết Phong không có kiên nhẫn Hạ Lẫm , nhìn thấy ta chụp xong, thẳng thắn hỏi ta: "Đoá Nhã, thật là mạnh mẽ linh lực a, cô vất vả như vậy giấu giếm chúng ta."
Giọng điệu của Tiết Phong có vẻ thờ ơ, nhưng hàm ý lại đầy chất vấn mạnh mẽ.
Tôi tê cả da đầu, lúc đó tôi còn sốc hơn cả anh.
Linh lực mạnh mẽ đột ngột bắn ra từ tôi, và đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
"Sư phụ Tiết Phong, nghe ta nói... Ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Ta so với anh còn thua. Không biết thực lực của mình đến từ đâu... Ta..."
Tôi nói dối và quay lại, và giải thích với
"Tiêu, biến mất."
Rõ ràng là chính ta tiêu diệt mặt quỷ, ta thế mà so nhìn thấy người khác tiêu diệt còn muốn sợ hãi, bàng hoàng. phía sau tôi bằng cử chỉ.
Đáng tiếc Tiết Phong hoàn toàn không có nghe ta giải thích, trong lòng chìm xuống, quay đầu giải thích rõ ràng với Hạ Lẫm .
Khi lời nói đến miệng, tôi sắp thốt ra.
Chiếc Land Rover đang lái xe trên đường đột nhiên kêu lên một tiếng, tốc độ quá nhanh, Land Rover không thể chịu đựng được mà dừng lại đột ngột, sau khi lốp xe phát ra âm thanh ma sát dữ dội với mặt đất, họ dừng hẳn lại giữa đường. .
Xe đột nhiên bị chết máy giữa đường, lời giải thích của tôi với Hạ Lẫm đều nói không thành lời , anh ta nhảy xuống xe, đi kiểm tra mui xe.
Hạ Lẫm sau khi xuống xe kiểm tra.
Lúc đó bầu trời đã hơn phân nửa bị huyết sắc hồng mang bao trùm, giống như Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa mở đỏ chói.
Tôi bất giác liếc nhìn bầu trời, và bị doạ bởi bầu trời đỏ rực.
"Bùm - bùm - bùm -" Lúc này tim đập nhanh.
Một nỗi sợ hãi không tên cứ thế lan tỏa trong lòng.
Và nguồn gốc của nỗi sợ hãi này là Hạ Lẫm , người đang hướng về mui xe của Land Rover.
Ta lo lắng trừng mắt nhìn Hạ Lẫm , vươn tay mở mui xe, trong lòng sôi trào.
Không chút do dự, tôi đi tới bên cạnh Hạ Lẫm , cố gắng dùng sức che lại mui xe mà Hạ Lẫm chuẩn bị vén lên.
"Hạ Lẫm , không, rất nguy hiểm!"
Nhưng tốc độ của tôi đâu có nhanh như Hạ Lẫm được đào tạo bài bản, tôi vừa nói thì mui xe mở ra.
Một bóng đỏ bay ra khỏi mui xe, chuẩn bị đánh vào Hạ Lẫm .
Đó là một linh hồn ác quỷ nhẫn tâm đẫm máu và xấu xí, với những lỗ thủng khắp cơ thể.
Nhưng làm sao có thể quan tâm nàng bị người ức hiếp trước khi còn sống, nhìn thấy quỷ đỏ kia vồ lên Hạ Lẫm , động tác nhanh hơn đại não, tôi nhanh chóng nhào về phía Hạ Lẫm .
Nhắm mắt lại, sự đau đớn hay xót xa đã không xuất hiện như mong đợi.
Thay vào đó, cơ thể tôi được nâng đỡ bởi một đôi cánh tay mạnh mẽ. Cuối cùng, sau khi xoay người 360 độ, anh ấy đã giải thoát tôi khỏi những linh hồn xấu xa một cách nguy hiểm.
Sau đó, Hạ Lẫm lệnh lạnh lùng vang lên bên tai.
"Tiết Phong, giúp ta bảo vệ tốt Đoá Nhã!"
Trong nháy mắt, tôi bị ném từ vòng tay này sang vòng tay rộng lớn khác.
Tiết Phong bế ta lên xe, lập tức một đạo đạo kim sắc phù lục đánh về phía xe bốn phương tám hướng.
Chap 1034: Quỷ một mắt
Edit by Như Oanh
Tôi nhìn chằm chằm vào xung quanh chiếc xe, nơi được bao phủ bởi ánh sáng của lá bùa vàng, và tôi đã không thoát ra được.
Cho đến khi tôi phát hiện ra có vô số bóng quỷ hoang dã cô đơn không có tim bên ngoài xe, và họ đang vây quanh Hạ Lẫm muốn moi tim anh.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của tôi co rút lại.
Không, tôi không thể để Hạ Lẫm gặp nguy hiểm.
Tôi mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Một quỷ nam lách vào khe cửa xe mà tôi mở ra.
Hắn một cái lưỡi dài, đầu lưỡi trượt vào trên mặt của ta.
Có cảm giác lạnh lẽo bị liếm trên mặt, nước axit trong bụng trào lên cổ họng, axit dạ dày ùng ục ục ục đến con quỷ một mắt.
"Chà ――"
Con quái vật một mắt bị tôi hất tung thế này mà lùi lại, rồi một luồng sáng xanh đen nguy hiểm hiện ra khắp người, nó lại lao vào tôi một cách quyết liệt.
Tôi giơ tay lên, để lộ móng tay và đánh hắn ta bằng tay không trước khi tôi kịp nghĩ về điều đó.
Ta hoàn toàn quên mất hắn là quỷ, móng tay dài cắm vào trên người, ta chỉ cảm thấy móng tay giống như cắm vào trong không khí, xuyên qua.
Đòn tấn công đột ngột xuyên qua.
Đột nhiên một cơn gió mát thổi qua trên đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Phong đang bực bội móc ra cái phù lục đánh vào trong cơ thể của con quỷ một mắt.
Con quỷ một mắt bị đấm vào lá bùa cuối cùng cơ thể của nó bị xé toạc như một mạng nhện bị nứt.
Vì để tránh cho quỷ nứt mảnh vỡ sẽ làm bị thương đến ta, ta ngay lập tức đem cửa xe đóng lại.
Tôi kinh ngạc vỗ ngực, lùi vào trong xe.
Chỉ là sau khi nhìn qua bên ngoài xe tà linh kia đối phó với Hạ Lẫm , tôi phát hiện động tác của anh ta lúc này không được suôn sẻ, dần dần trở nên mệt mỏi.
Tôi lại lo lắng.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, không ngừng dùng móng vuốt ma quái cào cửa sổ xe, linh lực ở trong cửa đang tìm cơ hội xuống xe cứu Hạ Lẫm, nhưng Tiết Phong lại ở bên tai tôi ngăn lại.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Hạ Lẫm để cho ta bảo vệ cô, cô yên tâm ở đây đừng nhúc nhích."
Tiết Phong có vẻ rất bị thuyết phục bởi lời nói của Hạ Lẫm.
Nghe xong thanh âm dừng lại của hắn, ta đột nhiên có dự định, quay đầu nhìn chằm chằm TP ánh mắt khẩn cầu.
"Ta biết ta yếu, nhưng làm ơn hãy giúp Hạ Lẫm , dù sao anh ấy cũng không am hiểu đối phó tà ma quỷ quái. Và ta nhớ rằng Ngũ âm thuật của Tiết Xán là mạnh nhất trong ba gia tộc. Anh với tư cách là hậu nhân của anh ta . kế thừa một chút ... mau Giúp Hạ Lẫm! "
Tôi nhìn Tiết Phong cầu xin.
Tiết Phong mặt sắt nhìn ta chằm chằm: "Cô không nói ta cũng biết, ta đặt phù chú bảo vệ trong xe cho cô rồi đi xuống. Cô trốn trong xe ngoan ngoãn một chút, không phải tôi có thể bảo vệ chiếu cố cô mọi lúc.”
Tiết Phong nói không tốt lắm, dường như rất gấp, lời nói ra mang theo vài phần bốc đồng.
Tôi lúng túng cắn môi và không nói gì, anh ấy nói đúng, tôi an phận một chút sẽ không để hai người họ lo lắng nhọc lòng.
Sau khi Tiết Phong dán một phù chú bảo vệ, tôi đeo một bùa bảo vệ bằng giấy tam giác lên cổ tay.
"Đừng cởi ra."
Nói xong anh ta mở cửa bước ra khỏi xe.
Tôi lo lắng nhìn bóng lưng anh, nhìn anh nhanh chóng đóng cửa sau khi nhảy xuống.
Tôi liếc nhìn tờ giấy bùa hình tam giác trên cổ tay, sau đó rất lo lắng dựa vào cửa sổ xe, rất lo lắng cho sự an toàn của Hạ Lẫm và Tiết Phong .
Trận chiến vẫn đang diễn ra.
Hạ Lẫm cùng Tiết Phong cũng hao tổn thể lực.
Ngũ Huyền Thuật Hạ Lẫm không tinh thông, Tiết Phong xuống xe đã chật vật rồi.
"Tiết Phong , anh có thể giải quyết. Ta sẽ liên hệ với Hạ gia , thị vệ nhà họ Tiết."
Cứ tiếp tục như thế này thì khó mà đánh được.
Ta nhìn thấy Hạ Lẫm qua cửa sổ xe, xử lý ác ma, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tôi không biết anh ấy đang trò chuyện với ai, tôi chỉ có thể xem vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của anh ấy để nghiên cứu xem lúc này giọng điệu trò chuyện của anh ấy thờ ơ và bình tĩnh đến mức nào.
Chỉ là anh ấy còn chưa nói xong.
Chiếc điện thoại trên tay anh đã bị một quyền đập vỡ bởi những bóng quỷ xung quanh.
Nhìn thấy mục tiêu tiếp theo của con quỷ là Hạ Lẫm, nhịp tim căng thẳng của tôi nhảy ra khỏi cổ họng.
"Hạ Lẫm! Anh Cẩn thận bên trái!"
Nhà dột còn gặp mưa, Hạ Lẫm bị tấn công trước mặt không tính, nhưng lại bị hai ác ma vô tình đánh gãy tay chân hai bên.
Hạ Lẫm nguy hiểm né tránh trái phải, nhưng lại bị bóng quỷ không đầu tóm lấy trước mặt.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu tôi ong ong, chết lặng.
Lời căn dặn của Tiết Phong trước khi xuống xe hoàn toàn quên mất, tôi vội vàng mở cửa xe nhảy xuống xe.
Tôi ném mình vào ý thức cứu Hạ Lẫm, không để ý rằng mình đã bị bao vây bởi vô số ác linh sau khi xuống xe.
Tiết Phong bận đối phó với Trăm ma quỷ, nhất thời không để ý tới hành vi kỳ quái của ta.
Hạ Lẫm bị hồn ma không đầu ép phải lui ra phía sau , anh lại càng không quan tâm đến ta.
"Đi tìm cái chết!"
Khi tôi bước đến chỗ Hạ Lẫm, con ngươi trong mắt tôi đã thay đổi, trở nên điên cuồng và méo mó.
Hiện tại Hạ Lẫm ngẩng đầu, ta vô ý thức vươn tay xé rách góc quần áo, đặt ở trước mắt anh.
Khi Hạ Lẫm kéo góc quần áo tôi dùng để che mắt anh ta, tôi nhanh chóng vụt đến bên cạnh con quỷ không đầu kia, dùng tay không bẻ gãy cổ hắn, rồi tan nát linh hồn của hắn.
"Đoá Nhã !"
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của Hạ Lẫm.
Ta cả người hưng phấn, đại não hỗn loạn đột nhiên bị một mảnh giấy trắng khôi phục ý thức làm chủ.
Tôi thẫn thờ nhìn nơi bóng quỷ không đầu biến mất, rồi vào lòng bàn tay.
Vừa rồi chính mình là người đánh chết con quỷ không đầu sao?
"Đoá Nhã!"
Tiếng hét của Hạ Lẫm một lần nữa cưỡng ép kéo ý thức tự do của tôi trở lại.
Với nhận thức muộn màng, tôi ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Lẫm, có chút tố cáo.
"Đồ ngốc, ai cho cô ra ngoài!"
Khi Hạ Lẫm nói, anh ta lao về phía tôi và chặn một cuộc tấn công lén lút của một con quỷ đối với tôi.
Nhưng chúng tôi đều quên rằng con đường hiện tại là ở ngoại ô, xung quanh là đường núi dốc.
Ta bị Hạ Lẫm quật cường, đẩy ra khỏi đường cao tốc, hướng thẳng đường núi bên đường đi.
Chúng tôi lăn xuống bên con đường dốc núi.
Tạm thời thoát ly bách quỷ tầm mắt phạm vi công kích, nhưng lại bị ngã phải toàn thân mình đầy thương tích.
May mắn thay, ngay từ lúc ngã xuống, tôi đã bị mắc kẹt trong vòng tay của Hạ Lẫm, nhưng thân thể của Hạ Lẫm đã bị cành cây và gai xung quanh đâm vào, một chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ máu.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết máu, ta hoảng sợ, nhất thời nhìn thấy Hạ Lẫm nhắm chặt hai mắt lại, không cảm nhận được hơi thở .
Điều này khiến tôi sợ hãi đến mức không nhận ra rằng tôi và Hạ Lẫm đã rơi xuống cửa một bệnh viện bỏ hoang.
"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm, tỉnh lại!"
Tôi sợ hãi ôm đầu Hạ Lẫm, không ngừng gọi tên anh ấy.
Chỉ là từ trên đường lớn ngã xuống, lại không cao, làm sao liền không có hô hấp đâu.
"Hạ Lẫm..."
Chương 1035: Bệnh viện bỏ hoang
Edit by Như Oanh
"Hạ Lẫm , anh đừng doạ tôi sợ, tôi chịu không nổi."
Cảm giác Hạ Lẫm thân thể dần dần cứng ngắc, tôi không khỏi rơi vài giọt nước mắt .
Để không khiến Hạ Lẫm cảm thấy mình yếu đuối, dù có buồn đến mấy cũng nhẫn nhịn không rơi nước mắt.
Nhưng trong cảnh hôm nay, anh ấy thực sự khiến tôi sợ hãi.
Tôi tiếp tục gõ vào tim Hạ Lẫm để cố đánh thức Hạ Lẫm.
Nhưng tôi đã thử trong một thời gian dài mà không thấy kết quả, anh ta không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi tôi xốc lên người Hạ Lẫm, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho anh ấy, hai mắt anh ấy nhanh chóng mở ra.
"Hửmmmm?"
Khi đó cả người nằm ở trên người Hạ Lẫm, cách mặt không tới 0,5 cm, có thể hôn vào môi anh ta.
Nhưng ngay khi anh ấy mở mắt ra, tôi sững sờ dừng lại mọi hành động của mình, và xung quanh tôi như đứng yên, bất động.
Hạ Lẫm đột nhiên mở mắt ra, tôi cũng không phản ứng kịp.
Cho đến khi khóe miệng Hạ Lẫm cong lên, một giọng nói có chút đùa cợt vang lên trước mặt tôi : "Thế nào, thừa dịp ta không chú ý, cô nổi sắc tâm rồi.”
Hạ Lẫm rất ít dùng thái độ đùa cợt này với tôi, tôi bình tĩnh lại thì hai má nóng bừng.
Anh ấy mới tỉnh dậy không hiểu sao vẫn nói câu đó khiến tôi xấu hổ.
Tôi không để ý đến vòng cung ngày càng dài của miệng Hạ Lẫm, sau khi từ trên người anh hoảng sợ leo xuống, tôi vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, tôi là, tôi là để cứu anh, vừa rồi anh từ trên cao rơi xuống, đột nhiên bất tỉnh. Phản ứng, tôi nghĩ, anh, anh ... "
Lời nói của ta càng ngày càng hỗn loạn , không biết là bởi vì thẹn thùng hay là bởi vì Hạ Lẫm nhìn ta sau khi từ trên mặt đất đứng lên, ta cảm thấy căng thẳng. trong lòng ta khẩn trương ..
Thật lâu sau mới nói một câu hoàn chỉnh, Hạ Lẫm cũng không có nói, ta quá xấu hổ.
"Hạ Lẫm, tôi không phải nguyền rủa anh , vì anh không có phản ứng mất đi ý thức, vừa rồi thật là dọa tôi ."
Ta lúng túng duỗi tay ra, không nói được gì, tổng kết một câu , không biết Hạ Lẫm sẽ có thái độ gì.
Ta thận trọng ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm mới phát hiện anh hiện tại không có nhìn ta.
Thay vào đó, mắt anh ấy nhìn thẳng ra phía sau tôi.
"Hạ Lẫm, anh đang nhìn cái gì?"
Hạ Lẫm bất giác tạm thời tỉnh lại.
Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt của Hạ Lẫm một cách khó hiểu, sững sờ nhìn thấy một bệnh viện bỏ hoang, chúng tôi vừa ở ngoài cửa sắt đã mục nát gần hết.
Nhìn vào một mảng sơn tường lớn và mạng nhện dày đặc trên bức tường bên ngoài của bệnh viện, có thể thấy rằng nơi này đã bị bỏ hoang không phải một hoặc hai năm.
Tôi nhìn chằm chằm vào sâu thẳm của bệnh viện chưa hoàn thiện, một mảng tối, nhưng có một cảm giác bí ẩn không thể giải thích được.
Lòng hiếu kỳ trong tôi từ trước đến nay đều không nhỏ, nhưng khi nhìn thấy bệnh viện tối om, không ngờ tôi lại tràn ngập vô tận.
Chân không tự chủ được đi về phía cánh cổng sắt đã mục nát gần hết, vừa đi vừa nói với Hạ Lẫm, "Bệnh viện này hình như cất giấu một bí mật rất lớn."Đọc nhanh tại Vietwriter
Tôi không biết biểu hiện của mình lúc này kỳ quái đến mức nào, thậm chí nó còn bộc lộ ý thức không rõ ràng.
Ta từng bước đi về phía cửa sắt, đột nhiên Hạ Lẫm kéo lại cánh tay của ta.
"Đoá Nhã , em đang làm gì vậy? Quay lại!"
Hạ Lẫm vừa rồi còn lầm lì thì giờ ôm ta vào lòng, vẻ mặt không hài lòng, cưỡng ép muốn mang ta rời đi nơi này.
Tiềm thức nói với tôi rằng tôi không muốn rời khỏi đây, tôi muốn vào sâu trong bệnh viện.
Mơ hồ, tiếng kêu của một người phụ nữ lọt vào tai tôi từ dưới bệnh viện.
Tiếng khóc của người đàn bà sầu thảm, mang một nỗi buồn thê lương, dường như có nỗi chua xót không nguôi, khiến tôi muốn khóc cùng nàng.
Không thể giải thích được, tôi muốn tìm cô ấy trong bệnh viện.
Ta cưỡng ép đứng yên, không cho Hạ Lẫm mang đi.
"Tôi không muốn đi, tôi ..."
Lúc này, ta đột nhiên dừng lại, đồng tử đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm phía sau Hạ Lẫm.
Bọn họ bắt đầu từ khi nào, đám quỷ gãy tay chân kia thật sự xuống đường, Tiết Phong vội vàng chạy trước mặt bọn họ vẻ mặt hốt hoảng. 
Nhận thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn, Hạ Lẫm quay đầu lại, trước mắt ổn định lại, liền bị Tiết Phong đang phía trước kéo vào trong cánh cổng sắt.
" "Các ngươi đừng ngẩn người, có quá nhiều quỷ vật, một hồi cũng không đánh hết được. Chạy đi!"
Cuối cùng tìm được một bệnh viện bỏ hoang để trốn, Tiết Phong dẫn chúng tôi vào mà không nói một lời.
Anh kéo Hạ Lẫm đi vào cửa sắt.
Để ngăn cản Trăm ma quỷ tiến vào, Tiết Phong đã đặt ra cấm chú trước cửa.
Có quá nhiều quỷ, khó đảm bảo chúng ta sẽ không tách ra.
Để tránh cho bất kỳ ai trong chúng ta bị ám hại, Tiết Phong cũng đã dán hai lá bùa ngăn quỷ lên tôi và Hạ Lẫm.
Phù lục dán lên thân thể của ta, liền dung nhập máu thịt bên trong, ta cảm kích nhìn Tiết Phong : "Tạ ơn" .
Vừa nói lời cảm ơn, lệnh cấm ở cửa của Tiết Phong đã bách quỷ xông phá.
Tiết Phong và Hạ Lẫm đã bảo vệ tôi ở trung tâm để đối phó với hơn một trăm con quỷ.
Cả ba người cùng nhau hợp tác để đối phó với Trăm quỷ, nhưng vẫn là trong sân bị bọn hắn tách ra.
Trước khi bị tâch ra, Tiết Phong đã đưa cho tôi và Hạ Lẫm hai đồng tiền trông đã cũ nát.
"Mọi người mau tránh. không thể liên lạc bằng điện thoại bình thường ở nơi này. Đây là thẻ liên lạc. Nếu gặp nguy hiểm, có thể nói tên của một trong ba người chúng ta và có thể gọi người đó đến Cứu giúp."
Tiết Phong nói xong liền dẫn theo hầu hết đám quỷ lang đi tới góc đông nam của viện.
Sau khi Hạ Lẫm cất thẻ liên lạc đi dặn dò tôi cẩn thận, anh cũng dẫn theo hầu hết ác ma đi đến góc đông bắc.
Và tôi rời đi đến góc tây bắc, mặc dù hai người họ đã dẫn đi một số lượng lớn hồn ma lang thang để bảo vệ tôi.
Nhưng linh lực của ta dù sao cũng yếu, hơn nữa còn có một ít tiểu quỷ dùng linh lực đuổi theo ta.
Sau khi lao vào góc Tây Bắc, tôi quay đầu chạy vào tầng hai của tòa nhà bệnh viện.
Mặc dù bệnh viện bị bỏ hoang nhưng các cơ sở cũ vẫn còn đó.
Vừa bước lên tầng hai, trời tối đen như mực, nhìn xuống cái gì cũng chỉ biết loạng choạng đi về phía trước.
Tường đầy bụi, và các xúc tu có lớp bột dày.
Để tránh bị tà ma phát hiện, tôi đã cố gắng giảm tốc độ thở và quá trình bước đi, đồng thời linh lực cũng cố tình bị áp chế, mặc dù linh lực rất yếu nhưng nó cũng sẽ thúc giục chúng tấn công tôi.
Đường đi dạo của bệnh viện hình tròn, rất dài, đi bộ dò dẫm mất nửa tiếng.
Khi tôi vừa đi đến cuối, một cái lưỡi đẫm máu đột nhiên rơi từ trên đầu xuống, tôi nhìn lên và trượt vào một cánh cửa bên cạnh.
Sau khi đóng cửa "bốp", tôi mới dám nhìn ra ngoài cửa kính, bóng đen.
Bên ngoài thế mà mấy du hồn dã quỷ.
Không biết là ta nhìn lầm, hay là thật, ta phát hiện bên ngoài du đãng quỷ, dường như rất e ngại căn phòng này?
Ta hiếu kì nghiêng đầu sang chỗ khác. . .
Edit by Như Oanh
Chiếc Land Rover của Hạ Lẫm lái cực nhanh.
Trong nháy mắt, còn không có thấy được một bóng người.
Tôi đã chạy bộ theo chiếc xe anh ấy như thế này, và sau khi chạy bộ 15 km vào buổi chiều, việc đuổi kịp là một kỳ tích.
Không sai, mới vừa đi men theo đến Tiết gia thả đuổi mấy bước, bắp chân đau đến toát mồ hôi.
Lúc đó tôi đi trên những con đường, cố ý đi đường nhỏ để đến Tiết gia sớm hơn.
Bất quá, cái này chẳng những không giúp ta đuổi kịp Hạ Lẫm, con đường rẽ ngoặt, mà còn làm cho ta hoa mắt, đành phải chật vật dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Một ngày này hoặc là chạy hoặc đuổi người, không có phương tiện đi lại cũng không có ăn.
Đáng tiếc, tôi muốn bắt taxi đến Tiết gia, đút tay vào túi cũng không bắt được một xu, nên đi được hơn nửa đoạn đường, đành phải tiếp tục đi bộ đến Tiết gia.
Dừng lại rồi đi, thời gian vô tình đã bước vào hơn mười giờ đêm.
Xung quanh những con hẻm là những khu nhà cho dân nghèo thuê, không sôi động như cuộc sống về đêm ở Thành phố.
Vì vậy mà trong ngõ không có đèn, trời tối.
Khi tôi bước đi, tôi vẫn cảm thấy một chút ảm đạm không thể giải thích được.
Gió đêm thổi từ mọi hướng, và tôi rùng mình vì lạnh.
"Hay là, ta vẫn trở về Hạ gia chờ Hạ Lẫm trở về?"
Cảm giác bị bóng tối bao trùm, thậm chí trái tim bất giác run lên, ta do dự, trong lòng sinh ra một chút rút lui.
Tôi lo lắng chuyện của nũa quỷ ăn tim sẽ lại xảy ra như đêm hôm đó, tuy rằng Tiết Phong và Hạ Lẫm vẫn luôn nói rằng nữ quỷ ăn tim đã bị tiêu diệt, nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tôi mím môi, nghĩ đi nghĩ lại rồi quay người đi về.
Nhưng ngay khi chân tôi lùi lại một bước, cách đó không xa có một tiếng hét chói tai vang lên, tôi bị người nào đó nhéo cổ họng một cái, âm thanh đau đớn.
Cổ họng tôi đau nhói, nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ, tôi tìm một góc và trốn.
Sau khi nhìn thấy một bức tranh ma quái trên bức tường đối diện được ánh trăng chiếu rọi, may mắn là tôi đã trốn nhanh.
Nếu không, ta sẽ giống như bóng kia nghẹn họng, đáng sợ muốn chết.
Khi tôi nhìn thấy lại cảnh cắt tim, lồng ngực rỗng tuếch, dưới đất toàn máu tanh mà tôi nhìn thấy đêm đó bỗng hiện lên trong tâm trí tôi ...
"Oẹe ~"
Sau khi nhìn thấy bóng quỷ biến mất trên tường, cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà dựa vào góc tường nôn ra.
Cảnh tượng đẫm máu ấy, ký ức là một lần tra tấn dã man.
Nhưng là, Hạ Lẫm cùng Tiết Phong không phải nói Lệ Quỷ đã biến mất sao?
Nhưng hình ảnh đốn tim trước mặt tôi là gì?
Đừng nói với tôi, có nhiều hơn một con Lệ Quỷ, mà là vô số, và tôi điên cuồng tưởng tượng trong đầu cảnh tượng bị vô số con Lệ Quỷ đuổi theo cắn xé trái tim.
Cảm giác kia, còn không bằng đập đầu chết!
Phệ tâm hình tượng lại xuất hiện, nơi đây càng là không nên ở lâu.
Tôi đợi trong vài phút, và sau khi không thấy cảnh tượng kỳ lạ nào khác đáng lẽ không nên xuất hiện, tôi đã bỏ chạy.
Lúc này, ta vì đào mệnh, đừng nói là chạy mười lăm cây số, đi mấy dặm đường, chính là què chân, tôi có thể bay ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Tôi háo hức chạy đến nỗi không để ý đến một bóng người lụp xụp đang lững thững đi vào con hẻm.
Và tôi lao đến, và mạnh mẽ giả vờ như đầy người đàn ông đang không ổn định.
"Là cái quỷ gì, dám đụng vào Lão Tử!"
Tôi đang định xin lỗi người đến, thì lời buộc tội thô lỗ của người bên kia đột nhiên vang lên bên tai.
Sau đó, tôi cảm thấy đau nhức ở quai hàm, và đối thủ đã véo quai hàm và bắt tôi phải nhìn anh ta.
Sau khi nhìn thấy người ở đây là một người say rượu với cái bụng ngấn mỡ, tôi nghe thấy người kia xấu hổ nói: "Ôi, tiểu mỹ nữ, đêm dài ngủ không yên, mỹ nữ chúng ta cùng một chỗ ba ba ba đi."
Tôi chưa nghe nghĩa của 'Ba ba ba' là có ý gì, nhưng ta trực tiếp cũng không phải là lời đứng đắn gì
Chân mày tôi nhíu lại, tôi đưa tay lên gạt bàn tay đang kẹp chặt quai hàm của anh ta.
"Buông ra! Là tôi đụng phải anh, tôi xin lỗi, nhưng anh hãy chú ý lời nói và hành động của mình."
Tôi không vừa lòng đối phương và quay người rời đi.
Nhưng ngay khi chân tôi vừa di chuyển một bước, gã say rượu không biết xấu hổ túm cổ áo tôi ném vào góc tường.
"Này, người phụ nữ không biết xấu hổ, cô nửa đêm không ngủ đi ra ngoài lang thang. Không phải chỉ có những thứ đó ra tay sao? Còn dám giả vờ với ta, cô đêm nay sẽ xong đời với ta.”
Gã say nấc lên trong men rượu, nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt nham nhở, như thể anh ta muốn lột sạch quần áo của tôi.
Ta bị hắn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, cảm giác buồn nôn gợi lên trong lòng tôi vẫn chưa giảm bớt, lại bị một kẻ nghiện rượu quấy rối, tôi cảm thấy nôn nao muốn nôn.
Nói nôn liền nôn, ta 'Ọe' một tiếng liền nôn đến con ma men kia.
Bị ta nôn lên thân , con ma men mông lung mắt say lờ đờ phút chốc trợn to, lập tức ngoan lệ liền phải ra tay đánh ta.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, xắn tay áo định cùng đánh anh ta.
Bị một Lệ Quỷ bắt nạt thì thôi, tôi dù sao, tôi cũng đã từng luyện tập.
Tâm động liền hành động, ra tay liền phải giải quyết kẻ ngáng đường này.
Chỉ là nắm đấm chuẩn bị đánh ra, hai mắt đột nhiên mở to nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía sau người say.
"Tiện nhân, xem cô làm tốt lắm, ta đánh chết cô!"
Kẻ say rượu thậm chí còn không nhận thấy nguy hiểm mình sắp phải đối mặt, và sau khi bị tôi ném lên, anh ta đã giơ tay và đánh tôi.
"Sau, phía sau..."
Tôi nhẫn nhịn và nhìn chằm chằm phía sau anh ta, nhưng không để ý đến động tác của anh ta, vì vậy tôi bị đấm vào mặt, và đau đớn làm cho nước mắt của tôi trào ra.
"Cái gì đằng sau, đồ nhát gan này, đằng sau cô là bức tường, lão tử liền muốn ở chỗ này làm cho cô. . . hả? Ai đụng vào vai của tôi!"
Người say rượu hoàn toàn không có cảm giác khủng hoảng, cho đến khi có người đột nhiên đập vào vai hắn, hắn mới ngẩn đầu quay đầu lại mắng: " "Có bệnh a, không thấy được lão tử ta vui sướng sao. Còn tới phiền lão tử, trời đất bao la, bên trên nữ nhân lớn nhất..... Là Ai? Ôi Mỹ nữ!"
Tôi không biết liệu tầm nhìn của người say có khác với tôi hay không.
Phía sau hắn đứng một quỷ nữ khuôn mặt không thịt Khô Lâu, thật sự là hắn coi như tuyệt thế đại mỹ nữ, xông tới quỷ nữ cầm lấy cánh tay .
Sau đó, tôi kinh hoàng khi thấy ma nữ có ánh mắt thèm khát khát máu nhìn tôi và người say, há miệng thút thít và cắn vào cổ người say.
Người say rượu không vội hét lên, trực tiếp ngã xuống đất chết.
Trước cơn ác mộng bất ngờ này tôi vô cùng hoảng sợ, tôi đứng đó quên cả chạy trốn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ quỷ , cô ta đã đưa bàn tay vào trong ngực của thi thể gã ma men say rượu, móc tim.
Cuối cùng, quỷ nữ duỗi ra cái lưỡi dài trước mặt ta, nhẹ nhàng cuộn tròn trái tim còn sống trong tay, nuốt vào trong bụng.
Điều khiến tôi choáng váng và sửng sốt hơn cả là quỷ nữ ăn tim, khuôn mặt Khô Lâu bắt đầu mọc cơ, thịt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Và khuôn mặt mọc ra lại là càng thêm chấn động lòng người.
Khuôn mặt kia cùng trước đó phệ tâm nữ quỷ giống nhau như đúc- xinh đẹp tuyệt mỹ .
Chương 1032: Hãi hùng khiếp vía
Edit by Như Oanh
Tôi ngẩng đầu nhìn lên và đâm sầm vào vẻ mặt nhăn nhó đó giống hệt như nữ quỷ ăn trộm trái tim đã biến mất.
Tim đập nhanh.
Kẻ say kia đã chết, và mục tiêu tiếp theo của quỷ nữ là tôi.
Tôi đảo mắt nhanh chóng, sau một lúc lâu, tôi quyết định 36 kế chuồn là thượng sách .
Tôi vừa chạy.
Quỷ nữ đã chặn đầu ngõ, tôi phải chạy vào trong ngõ.
Nhưng lần chạy của tôi là đều bị quỷ nữ ngăn.
Cô ấy giống như có thuật phân thân, và các bản sao của cô ấy được phân phối ở mọi lối ra của con hẻm.
Tôi bị vây quanh bởi những phân thân của cô ấy, giống như thịt trên thớt chờ được cắt thành từng mảnh.
"Ngươi, trốn không thoát. Linh nữ kia ——"
Khi tôi bị chặn lại, nguyên thân của quỷ nữ thèm thuồng và khát máu chảy nước miếng vào tôi, cô ấy dường như đã thèm muốn tôi từ rất lâu rồi.
Linh nữ?
Nghe ma nữ nói mà tôi choáng váng.
Cô ấy đang nói cái gì vậy, sao tôi không hiểu, tôi trở thành một Linh nữ từ khi nào, tại sao tôi lại không biết?
Hay là một người phụ nữ biết linh lực nên được ví như một linh nữ ?
Tôi chưa kịp phân tích những nghi vấn trong lòng thì quỷ ảnh quỷ nữ đã biến mất tại chỗ.
Khi cô ấy xuất hiện lần nữa, xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc đó tôi chỉ muốn nắm bắt thời gian để chạy trốn, đột nhiên một quỷ nữ nhảy ra, tôi theo bản năng dùng linh lực để đối phó.
Kung fu của con mèo ba chân cũng là kung fu, nó có thể trì hoãn thời gian để tôi nghĩ cách tự cứu mình.
Nhưng cho đến khi bị quỷ nữ đánh cho ngã lăn ra đất, tôi cũng không nghĩ ra cách hay để cứu mình, cuối cùng chỉ còn cách hữu dụng nhất là cầu cứu.
"Cứu , cứu mạng!"
Sau khi móng vuốt của quỷ nữ vươn ra trước mặt, tôi chống cự một cách tuyệt vọng, và bên kia la hét cầu cứu.
Không còn cách nào khác, nhưng phương pháp này vẫn có thể có được một một chút hi vọng sống.
Nếu không được nữa thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.
Tôi buồn bã nghĩ trong lòng, miệng không ngừng kêu cứu.
Ở Tiết gia mấy ngày nay, linh lực của ta không có tăng lên, nhưng thể chất lại tăng lên gấp bội.
Khi móng vuốt ma quái đâm mạnh vào ngực tôi, cố gắng moi tim tôi ra, tôi đã dùng hết sức để kéo móng vuốt ma quái của cô ấy ra.
Hạ Lẫm , Tiết Phong , các người nếu không tới nữa, cái mạng nhỏ của ta thật là liền xong đời tại đây.
Ta lòng nóng như lửa đốt chống lại lấy nữ quỷ quỷ trảo, ngược lại là quên nàng còn có vô số phân thân.
Vào khoảnh khắc khi những quỷ nữ mặc váy đỏ kia đang bay về phía tôi, toàn thân tôi như chết lặng.
Một người thật khó để đánh bại nhiều bàn tay đáng sợ như vậy, đôi mắt tôi mở to kinh hoàng.
Nhìn thấy quỷ nữ dùng tay đâm vào ngực ta, kiếm gỗ đào cùng đồng tiền bảo bối đồng thời từ trên trời giáng xuống, mục tiêu đều là quỷ nữ đang nằm trên người ta.
Nhìn thấy hai thanh kiếm quen thuộc, trong mắt tôi chợt hiện lên niềm hy vọng sống sót.
"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước, Tru Tà!"
Hình bóng Tiết Phong lần đầu tiên hiện ra trước mắt tôi, anh ta niệm chú, múa may theo điệu bộ.
Khi anh ta đọc đến hai chữ cuối cùng, vô số ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt Tiết Phong, kim quang bắn vào những phân thân quỷ nữ xung quanh tôi như một mũi dao, bao gồm cả bản thân quỷ nữ.
Tôi bị ánh sáng vàng làm cho choáng váng, nhưng chỉ cảm thấy ấm áp chứ không có cảm giác gì khác lạ, nhưng có một tiếng tâm tê liệt phế của quỷ nữ thét lên.
"Còn thất thần làm gì, đi theo ta."
Hạ Lẫm Thanh âm lãnh đạm quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Cùng lúc đó, anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của quỷ nữ, và dẫn tôi ra khỏi con hẻm.
Lúc đó, đêm đen và gió lớn, đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ, những vong linh, hồn ma lang thang lần lượt ra đi.
Chiếc Land Rover của Hạ Lẫm đậu ở ngoài ngõ, ta điên cuồng chạy tới, không nói lời nào liền nhảy lên xe.
Khi Hạ Lẫm nổ máy, chợt nhận ra Tiết Phong vẫn chưa trở lại.
Ta lo lắng ôm Hạ Lẫm kéo tay bánh răng: "Chờ đã, Tiết Phong còn chưa tới, chúng ta không thể bỏ anh ta mà đi trước ."
Bất luận Tiết Phong là bằng hữu hay là sư phụ của ta, hay là một người xa lạ không liên quan gì .
Ta nghĩ ta cùng Hạ Lẫm đưa anh đi từ miệng sói là điều cần thiết.
Hơn nữa, nếu không có Tiết Phong lôi kéo quỷ nữ lần này, ta và Hạ Lẫm cũng không dễ dàng thoát ra ngõ hẻm như vậy.
Hạ Lẫm lạnh lùng nhìn ta, khó giải thích được hỏi: "Cô quan tâm Tiết Phong, là bởi vì thích anh ta?"
Sau câu hỏi đột ngột , tôi ngạc nhiên tại chỗ, một lúc quên không trả lời anh.
Ta không trả lời lại thành anh xem là ngầm thừa nhận, Hạ Lẫm sắc mặt khó coi nhăn lại.
Anh ta phớt lờ tôi và nắm tay, kéo số về tốc độ nhanh nhất rồi chiếc xe biến mất tại chỗ.
Ta nhìn chằm chằm Hạ Lẫm, không có chút nào nể tình bằng hữu: "Hạ Lẫm, anh làm sao vậy! Dừng lại, Tiết Phong còn chưa có lên, các người là bằng hữu!"
Tôi bị hành vi thờ ơ của Hạ Lẫm làm cho sốc, ngữ khí hỗn loạn.
Ta hết sức ngăn cản Hạ Lẫm tay lái, cố gắng ngăn anh lại, cứu Tiết Phong.
Nhưng sự ngăn cản của tôi suýt giết chết chúng tôi, tay lái không vững, suýt tông vào cột điện ngoài ngõ.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, giữa sự im lặng của Hạ Lẫm, tôi nhận ra rằng xe của chúng tôi đã lái từ nảy giờ, và nó đang ở một vòng quanh các con hẻm kia.
Mục đích của Hạ Lẫm là để cho Tiết Phong đang ở trong ngõ đối phó với ma nữ, tìm đường đột phá trốn thoát, khi ra tay có thể lên xe tẩu thoát càng sớm càng tốt.
"Chết tiệt, vì sự vụng về của cô, chúng ta suýt chút nữa đã xong đời ở đây."
Hạ Lẫm nhìn chằm chằm tôi đôi mắt nhướng lên, không tự chủ được mà quát mắng.
Ngay lập tức, anh nhanh chóng nhảy ra khỏi xe và mở mui để sửa chữa.
Vừa rồi, Hạ Lẫm phanh gấp để tránh va vào cột điện thoại, xe không thể giảm tốc độ, bốc khói nghi ngút.
Tôi xin lỗi cùng Hạ Lẫm xuống xe, nhưng Hạ Lẫm lại trừng mắt nhìn lại.
"Quay lại, cô ở yên đó."
Lại bị mắng như trút được gánh nặng, tôi cắn môi quay lại xe ngồi xuống.
Tôi thực sự bất tài.
Cảm giác này thật là khó chịu.
Khi Hạ Lẫm lo liệu xong xuôi, khi ngồi lại ghế lái, bóng dáng Tiết Phong vừa nhảy ra khỏi ngõ, chạy về phía tôi và Hạ Lẫm .
"Hạ Lẫm, nhanh lên, nơi đó không chỉ có một con phệ tâm quỷ, là hàng ngàn hàng vạn con, giải quyết một cái lại tới một cái, xa luân chiến tiêu hao thể lực, chúng ta đi mau!"
Tiết Phong mở cửa, chuẩn bị lên xe, Hạ Lẫm đột nhiên ánh mắt lạnh lùng nhảy xuống Land Rover, lấy ra một thứ tương tự súng lục, nổ tung 'Tiết Phong'.
"Bùm? !"
Ta nhìn chằm chằm Tiết Phong chết ở dưới súng lục linh lực của Hạ Lẫm, không ngờ nhất thời quên lời.
Chỉ nhìn chằm chằm Hạ Lẫm bằng ánh mắt buộc tội.
Anh ta thật sự đã giết chết Tiết Phong!
"Hắn không phải Tiết Phong."
Câu trả lời của Hạ Lẫm rất bình tĩnh, sau khi nói xong, Tiết Phong giả nằm trên mặt đất biến thành mảnh vỡ rồi biến mất trong không trung.
Sau này mới biết Tiết Phong giả này là do Quỷ Hồn làm ra.
Nhưng ta vẫn không thể chấp nhận Hạ Lẫm giết người tương tự như Tiết Phong không chớp mắt.
Anh ta phải chịu đựng tâm lý gì mà máu lạnh và tàn nhẫn như vậy.
Chương 1033: Nguy hiểm!
Edit by Như Oanh
Lần này nhìn thấy Tiết Phong chạy tới, theo bản năng tưởng là giả, tôi liền hoảng sợ thúc giục Hạ Lẫm .
"Cái này cũng là giả, chúng ta đi mau!"
Sự việc Tiết Phong giả lần trước khiến tôi nghi ngờ sự xuất hiện trở lại của Tiết Phong.
Đối mặt với sự thúc giục của tôi, lần này Hạ Lẫm cũng không thực sự rút súng linh lực kiara, thay vào đó, anh ta cấp tốc phanh xe hướng về Tiết Phong đang ngoài cửa sổ: “Lên xe! "
Ai??
Ta không biết, ta sững sờ, không hiểu Hạ Lẫm.
Có lẽ làn này là thật
Trong lúc tôi Suy nghĩ , Tiết Phong đã lên xe, Hạ Lẫm nhấn số, định lái xe ra khỏi con phố nơi xảy ra tai nạn.
Và chỉ trong vòng mười giây sau khi Land Rover lái xe rời khỏi nơi đó, hàng ngàn phệ tâm nữ quỷ giống hệt nhau lao ra khỏi con hẻm, họ cười toe toét và trông có vẻ dữ tợn, nhưng những hướng họ lao ra đều chỉ về cùng một nơi mà Land Rover vừa biến mất.
"Là hương vị của Tiết gia và người nhà họ Hạ, chết tiệt, chết tiệt -"
Ngập trời oán hận hóa thành vô cùng vô tận màu đen oán lực, bay thẳng nửa đêm chân trời.
Bầu trời đêm đen kịt, dưới sự đen kịt của ai oán, cắt ra một tia sáng đỏ như máu như bị cắt bởi lưỡi liềm của tử thần.
Sau khi rời phố, chúng tôi lái xe dọc theo đường cao tốc gần nhất.
Đêm nay không ồn ào, trên đường cũng ít xe cộ.
Đèn neon chiếu rọi con đường cuối cùng không thấy được, thời tiết sương mù, con đường dường như rất vắng vẻ.
Vầng sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời khiến Hạ Lẫm và Tiết Phong lay động đôi chút.
Tiết Phong nhìn chằm chằm bầu trời đêm đỏ rực nửa bầu trời từ cửa sổ xe, cau mày, trong miệng lẩm bẩm những lời không thể tin được: "Nửa đêm, huyết ma lang thang kinh ngạc, lưỡi liềm cắt xương người. mặt trời, và xương người chết được chôn ở nơi khác. "
Tiết Phong đột nhiên lẩm bẩm một câu như vậy, Tôi không hiểu được .
Ta vừa mở miệng muốn hỏi anh có ý tứ gì, lại nghe Tiết Phong kêu Hạ Lẫm ngồi ở ghế lái: "Tăng tốc, tiếp tục tăng tốc, chúng ta lập tức phải rời khỏi đây!"
Tiết Phong thất thần gào lên, ta bị tiếng gào đột ngột của anh làm cho sửng sốt.
Từ khi gặp Tiết Phong, chưa bao giờ tôi thấy anh ta căng thẳng và sợ hãi như vậy, chẳng lẽ đêm nay nửa bầu trời đỏ rực, có điềm báo gì sao?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt tình huống đột ngột của anh ta, tôi đã bị Hạ Lẫm gia tăng tốc đột ngột lao tới kính chắn gió bằng cách đạp ga.
Tôi bị đau ở trán, cơn đau làm tôi nhe răng nhếch miệng, khi chạm vào trán, tôi bị trầy xước da và chảy máu một chút.
Và sau khi vết máu trên trán tôi lấm tấm trên kính chắn gió, nó không ngờ lại vạch ra nét chữ đẫm máu một cách kỳ lạ.
Lúc đầu, tôi không hiểu các ký tự đơn giản ở trên, và khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng đó không phải là một từ, mà là một bức tranh trừu tượng của một khuôn mặt nhăn nhó.
Đột nhiên, một làn sương mù màu đỏ xuất hiện từ khuôn mặt nhuốm màu máu, và Tiết Phong, đang ngồi ở chỗ đậu xe phía sau, nhanh chóng đến gần ghế phụ của tôi và kéo tôi lại từ kính chắn gió.
"Tiết Phong, ngươi..."
Ta đột nhiên bị Tiết Phong kéo lại chỗ ngồi, ta nhìn chằm chằm, há mồm liền tìm Tiết Phong phiền phức.
Nhưng trước khi lời buộc tội thốt ra khỏi miệng, tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt nhăn nhó đỏ tươi trên kính chắn gió phảng phất sương mù đỏ.
Với việc khó khăn, một khuôn mặt con người sống động xuất hiện trong màn sương, làn da của nó mở ra và có thịt, và nó đang há to miệng nuốt chửng lấy tôi.
Tôi bị sốc đến mức tôi có đủ linh lực, và tôi không biết sức mạnh đã tập trung ở đâu trên cánh tay phải của tôi, và tôi đã đưa ngón tay lên và chỉ vào nó một cách mạnh mẽ.
Những đầu ngón tay thực sự bắn ra một thứ ánh sáng bạch quang chói và sắc bén, làm phát ra vẻ mặt nhăn nhó lạ lùng.
"Tiêu, biến mất."
Rõ ràng là chính ta tiêu diệt mặt quỷ, ta thế mà so nhìn thấy người khác tiêu diệt còn muốn sợ hãi, bàng hoàng.
Tôi nhìn vào bàn tay phải của mình đã giết chết quỷ nữ trong sự hoài nghi.
Tôi cảm thấy mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hạ Lẫm cùng Tiết Phong ánh mắt nghi hoặc xuất hiện ở bên trái phải của ta.
Tiết Phong không có kiên nhẫn Hạ Lẫm , nhìn thấy ta chụp xong, thẳng thắn hỏi ta: "Đoá Nhã, thật là mạnh mẽ linh lực a, cô vất vả như vậy giấu giếm chúng ta."
Giọng điệu của Tiết Phong có vẻ thờ ơ, nhưng hàm ý lại đầy chất vấn mạnh mẽ.
Tôi tê cả da đầu, lúc đó tôi còn sốc hơn cả anh.
Linh lực mạnh mẽ đột ngột bắn ra từ tôi, và đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
"Sư phụ Tiết Phong, nghe ta nói... Ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Ta so với anh còn thua. Không biết thực lực của mình đến từ đâu... Ta..."
Tôi nói dối và quay lại, và giải thích với
"Tiêu, biến mất."
Rõ ràng là chính ta tiêu diệt mặt quỷ, ta thế mà so nhìn thấy người khác tiêu diệt còn muốn sợ hãi, bàng hoàng. phía sau tôi bằng cử chỉ.
Đáng tiếc Tiết Phong hoàn toàn không có nghe ta giải thích, trong lòng chìm xuống, quay đầu giải thích rõ ràng với Hạ Lẫm .
Khi lời nói đến miệng, tôi sắp thốt ra.
Chiếc Land Rover đang lái xe trên đường đột nhiên kêu lên một tiếng, tốc độ quá nhanh, Land Rover không thể chịu đựng được mà dừng lại đột ngột, sau khi lốp xe phát ra âm thanh ma sát dữ dội với mặt đất, họ dừng hẳn lại giữa đường. .
Xe đột nhiên bị chết máy giữa đường, lời giải thích của tôi với Hạ Lẫm đều nói không thành lời , anh ta nhảy xuống xe, đi kiểm tra mui xe.
Hạ Lẫm sau khi xuống xe kiểm tra.
Lúc đó bầu trời đã hơn phân nửa bị huyết sắc hồng mang bao trùm, giống như Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa mở đỏ chói.
Tôi bất giác liếc nhìn bầu trời, và bị doạ bởi bầu trời đỏ rực.
"Bùm - bùm - bùm -" Lúc này tim đập nhanh.
Một nỗi sợ hãi không tên cứ thế lan tỏa trong lòng.
Và nguồn gốc của nỗi sợ hãi này là Hạ Lẫm , người đang hướng về mui xe của Land Rover.
Ta lo lắng trừng mắt nhìn Hạ Lẫm , vươn tay mở mui xe, trong lòng sôi trào.
Không chút do dự, tôi đi tới bên cạnh Hạ Lẫm , cố gắng dùng sức che lại mui xe mà Hạ Lẫm chuẩn bị vén lên.
"Hạ Lẫm , không, rất nguy hiểm!"
Nhưng tốc độ của tôi đâu có nhanh như Hạ Lẫm được đào tạo bài bản, tôi vừa nói thì mui xe mở ra.
Một bóng đỏ bay ra khỏi mui xe, chuẩn bị đánh vào Hạ Lẫm .
Đó là một linh hồn ác quỷ nhẫn tâm đẫm máu và xấu xí, với những lỗ thủng khắp cơ thể.
Nhưng làm sao có thể quan tâm nàng bị người ức hiếp trước khi còn sống, nhìn thấy quỷ đỏ kia vồ lên Hạ Lẫm , động tác nhanh hơn đại não, tôi nhanh chóng nhào về phía Hạ Lẫm .
Nhắm mắt lại, sự đau đớn hay xót xa đã không xuất hiện như mong đợi.
Thay vào đó, cơ thể tôi được nâng đỡ bởi một đôi cánh tay mạnh mẽ. Cuối cùng, sau khi xoay người 360 độ, anh ấy đã giải thoát tôi khỏi những linh hồn xấu xa một cách nguy hiểm.
Sau đó, Hạ Lẫm lệnh lạnh lùng vang lên bên tai.
"Tiết Phong, giúp ta bảo vệ tốt Đoá Nhã!"
Trong nháy mắt, tôi bị ném từ vòng tay này sang vòng tay rộng lớn khác.
Tiết Phong bế ta lên xe, lập tức một đạo đạo kim sắc phù lục đánh về phía xe bốn phương tám hướng.
Chap 1034: Quỷ một mắt
Edit by Như Oanh
Tôi nhìn chằm chằm vào xung quanh chiếc xe, nơi được bao phủ bởi ánh sáng của lá bùa vàng, và tôi đã không thoát ra được.
Cho đến khi tôi phát hiện ra có vô số bóng quỷ hoang dã cô đơn không có tim bên ngoài xe, và họ đang vây quanh Hạ Lẫm muốn moi tim anh.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của tôi co rút lại.
Không, tôi không thể để Hạ Lẫm gặp nguy hiểm.
Tôi mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Một quỷ nam lách vào khe cửa xe mà tôi mở ra.
Hắn một cái lưỡi dài, đầu lưỡi trượt vào trên mặt của ta.
Có cảm giác lạnh lẽo bị liếm trên mặt, nước axit trong bụng trào lên cổ họng, axit dạ dày ùng ục ục ục đến con quỷ một mắt.
"Chà ――"
Con quái vật một mắt bị tôi hất tung thế này mà lùi lại, rồi một luồng sáng xanh đen nguy hiểm hiện ra khắp người, nó lại lao vào tôi một cách quyết liệt.
Tôi giơ tay lên, để lộ móng tay và đánh hắn ta bằng tay không trước khi tôi kịp nghĩ về điều đó.
Ta hoàn toàn quên mất hắn là quỷ, móng tay dài cắm vào trên người, ta chỉ cảm thấy móng tay giống như cắm vào trong không khí, xuyên qua.
Đòn tấn công đột ngột xuyên qua.
Đột nhiên một cơn gió mát thổi qua trên đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Phong đang bực bội móc ra cái phù lục đánh vào trong cơ thể của con quỷ một mắt.
Con quỷ một mắt bị đấm vào lá bùa cuối cùng cơ thể của nó bị xé toạc như một mạng nhện bị nứt.
Vì để tránh cho quỷ nứt mảnh vỡ sẽ làm bị thương đến ta, ta ngay lập tức đem cửa xe đóng lại.
Tôi kinh ngạc vỗ ngực, lùi vào trong xe.
Chỉ là sau khi nhìn qua bên ngoài xe tà linh kia đối phó với Hạ Lẫm , tôi phát hiện động tác của anh ta lúc này không được suôn sẻ, dần dần trở nên mệt mỏi.
Tôi lại lo lắng.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, không ngừng dùng móng vuốt ma quái cào cửa sổ xe, linh lực ở trong cửa đang tìm cơ hội xuống xe cứu Hạ Lẫm, nhưng Tiết Phong lại ở bên tai tôi ngăn lại.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Hạ Lẫm để cho ta bảo vệ cô, cô yên tâm ở đây đừng nhúc nhích."
Tiết Phong có vẻ rất bị thuyết phục bởi lời nói của Hạ Lẫm.
Nghe xong thanh âm dừng lại của hắn, ta đột nhiên có dự định, quay đầu nhìn chằm chằm TP ánh mắt khẩn cầu.
"Ta biết ta yếu, nhưng làm ơn hãy giúp Hạ Lẫm , dù sao anh ấy cũng không am hiểu đối phó tà ma quỷ quái. Và ta nhớ rằng Ngũ âm thuật của Tiết Xán là mạnh nhất trong ba gia tộc. Anh với tư cách là hậu nhân của anh ta . kế thừa một chút ... mau Giúp Hạ Lẫm! "
Tôi nhìn Tiết Phong cầu xin.
Tiết Phong mặt sắt nhìn ta chằm chằm: "Cô không nói ta cũng biết, ta đặt phù chú bảo vệ trong xe cho cô rồi đi xuống. Cô trốn trong xe ngoan ngoãn một chút, không phải tôi có thể bảo vệ chiếu cố cô mọi lúc.”
Tiết Phong nói không tốt lắm, dường như rất gấp, lời nói ra mang theo vài phần bốc đồng.
Tôi lúng túng cắn môi và không nói gì, anh ấy nói đúng, tôi an phận một chút sẽ không để hai người họ lo lắng nhọc lòng.
Sau khi Tiết Phong dán một phù chú bảo vệ, tôi đeo một bùa bảo vệ bằng giấy tam giác lên cổ tay.
"Đừng cởi ra."
Nói xong anh ta mở cửa bước ra khỏi xe.
Tôi lo lắng nhìn bóng lưng anh, nhìn anh nhanh chóng đóng cửa sau khi nhảy xuống.
Tôi liếc nhìn tờ giấy bùa hình tam giác trên cổ tay, sau đó rất lo lắng dựa vào cửa sổ xe, rất lo lắng cho sự an toàn của Hạ Lẫm và Tiết Phong .
Trận chiến vẫn đang diễn ra.
Hạ Lẫm cùng Tiết Phong cũng hao tổn thể lực.
Ngũ Huyền Thuật Hạ Lẫm không tinh thông, Tiết Phong xuống xe đã chật vật rồi.
"Tiết Phong , anh có thể giải quyết. Ta sẽ liên hệ với Hạ gia , thị vệ nhà họ Tiết."
Cứ tiếp tục như thế này thì khó mà đánh được.
Ta nhìn thấy Hạ Lẫm qua cửa sổ xe, xử lý ác ma, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tôi không biết anh ấy đang trò chuyện với ai, tôi chỉ có thể xem vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của anh ấy để nghiên cứu xem lúc này giọng điệu trò chuyện của anh ấy thờ ơ và bình tĩnh đến mức nào.
Chỉ là anh ấy còn chưa nói xong.
Chiếc điện thoại trên tay anh đã bị một quyền đập vỡ bởi những bóng quỷ xung quanh.
Nhìn thấy mục tiêu tiếp theo của con quỷ là Hạ Lẫm, nhịp tim căng thẳng của tôi nhảy ra khỏi cổ họng.
"Hạ Lẫm! Anh Cẩn thận bên trái!"
Nhà dột còn gặp mưa, Hạ Lẫm bị tấn công trước mặt không tính, nhưng lại bị hai ác ma vô tình đánh gãy tay chân hai bên.
Hạ Lẫm nguy hiểm né tránh trái phải, nhưng lại bị bóng quỷ không đầu tóm lấy trước mặt.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu tôi ong ong, chết lặng.
Lời căn dặn của Tiết Phong trước khi xuống xe hoàn toàn quên mất, tôi vội vàng mở cửa xe nhảy xuống xe.
Tôi ném mình vào ý thức cứu Hạ Lẫm, không để ý rằng mình đã bị bao vây bởi vô số ác linh sau khi xuống xe.
Tiết Phong bận đối phó với Trăm ma quỷ, nhất thời không để ý tới hành vi kỳ quái của ta.
Hạ Lẫm bị hồn ma không đầu ép phải lui ra phía sau , anh lại càng không quan tâm đến ta.
"Đi tìm cái chết!"
Khi tôi bước đến chỗ Hạ Lẫm, con ngươi trong mắt tôi đã thay đổi, trở nên điên cuồng và méo mó.
Hiện tại Hạ Lẫm ngẩng đầu, ta vô ý thức vươn tay xé rách góc quần áo, đặt ở trước mắt anh.
Khi Hạ Lẫm kéo góc quần áo tôi dùng để che mắt anh ta, tôi nhanh chóng vụt đến bên cạnh con quỷ không đầu kia, dùng tay không bẻ gãy cổ hắn, rồi tan nát linh hồn của hắn.
"Đoá Nhã !"
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của Hạ Lẫm.
Ta cả người hưng phấn, đại não hỗn loạn đột nhiên bị một mảnh giấy trắng khôi phục ý thức làm chủ.
Tôi thẫn thờ nhìn nơi bóng quỷ không đầu biến mất, rồi vào lòng bàn tay.
Vừa rồi chính mình là người đánh chết con quỷ không đầu sao?
"Đoá Nhã!"
Tiếng hét của Hạ Lẫm một lần nữa cưỡng ép kéo ý thức tự do của tôi trở lại.
Với nhận thức muộn màng, tôi ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Lẫm, có chút tố cáo.
"Đồ ngốc, ai cho cô ra ngoài!"
Khi Hạ Lẫm nói, anh ta lao về phía tôi và chặn một cuộc tấn công lén lút của một con quỷ đối với tôi.
Nhưng chúng tôi đều quên rằng con đường hiện tại là ở ngoại ô, xung quanh là đường núi dốc.
Ta bị Hạ Lẫm quật cường, đẩy ra khỏi đường cao tốc, hướng thẳng đường núi bên đường đi.
Chúng tôi lăn xuống bên con đường dốc núi.
Tạm thời thoát ly bách quỷ tầm mắt phạm vi công kích, nhưng lại bị ngã phải toàn thân mình đầy thương tích.
May mắn thay, ngay từ lúc ngã xuống, tôi đã bị mắc kẹt trong vòng tay của Hạ Lẫm, nhưng thân thể của Hạ Lẫm đã bị cành cây và gai xung quanh đâm vào, một chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ máu.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết máu, ta hoảng sợ, nhất thời nhìn thấy Hạ Lẫm nhắm chặt hai mắt lại, không cảm nhận được hơi thở .
Điều này khiến tôi sợ hãi đến mức không nhận ra rằng tôi và Hạ Lẫm đã rơi xuống cửa một bệnh viện bỏ hoang.
"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm, tỉnh lại!"
Tôi sợ hãi ôm đầu Hạ Lẫm, không ngừng gọi tên anh ấy.
Chỉ là từ trên đường lớn ngã xuống, lại không cao, làm sao liền không có hô hấp đâu.
"Hạ Lẫm..."
Chương 1035: Bệnh viện bỏ hoang
Edit by Như Oanh
"Hạ Lẫm , anh đừng doạ tôi sợ, tôi chịu không nổi."
Cảm giác Hạ Lẫm thân thể dần dần cứng ngắc, tôi không khỏi rơi vài giọt nước mắt .
Để không khiến Hạ Lẫm cảm thấy mình yếu đuối, dù có buồn đến mấy cũng nhẫn nhịn không rơi nước mắt.
Nhưng trong cảnh hôm nay, anh ấy thực sự khiến tôi sợ hãi.
Tôi tiếp tục gõ vào tim Hạ Lẫm để cố đánh thức Hạ Lẫm.
Nhưng tôi đã thử trong một thời gian dài mà không thấy kết quả, anh ta không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi tôi xốc lên người Hạ Lẫm, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho anh ấy, hai mắt anh ấy nhanh chóng mở ra.
"Hửmmmm?"
Khi đó cả người nằm ở trên người Hạ Lẫm, cách mặt không tới 0,5 cm, có thể hôn vào môi anh ta.
Nhưng ngay khi anh ấy mở mắt ra, tôi sững sờ dừng lại mọi hành động của mình, và xung quanh tôi như đứng yên, bất động.
Hạ Lẫm đột nhiên mở mắt ra, tôi cũng không phản ứng kịp.
Cho đến khi khóe miệng Hạ Lẫm cong lên, một giọng nói có chút đùa cợt vang lên trước mặt tôi : "Thế nào, thừa dịp ta không chú ý, cô nổi sắc tâm rồi.”
Hạ Lẫm rất ít dùng thái độ đùa cợt này với tôi, tôi bình tĩnh lại thì hai má nóng bừng.
Anh ấy mới tỉnh dậy không hiểu sao vẫn nói câu đó khiến tôi xấu hổ.
Tôi không để ý đến vòng cung ngày càng dài của miệng Hạ Lẫm, sau khi từ trên người anh hoảng sợ leo xuống, tôi vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, tôi là, tôi là để cứu anh, vừa rồi anh từ trên cao rơi xuống, đột nhiên bất tỉnh. Phản ứng, tôi nghĩ, anh, anh ... "
Lời nói của ta càng ngày càng hỗn loạn , không biết là bởi vì thẹn thùng hay là bởi vì Hạ Lẫm nhìn ta sau khi từ trên mặt đất đứng lên, ta cảm thấy căng thẳng. trong lòng ta khẩn trương ..
Thật lâu sau mới nói một câu hoàn chỉnh, Hạ Lẫm cũng không có nói, ta quá xấu hổ.
"Hạ Lẫm, tôi không phải nguyền rủa anh , vì anh không có phản ứng mất đi ý thức, vừa rồi thật là dọa tôi ."
Ta lúng túng duỗi tay ra, không nói được gì, tổng kết một câu , không biết Hạ Lẫm sẽ có thái độ gì.
Ta thận trọng ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm mới phát hiện anh hiện tại không có nhìn ta.
Thay vào đó, mắt anh ấy nhìn thẳng ra phía sau tôi.
"Hạ Lẫm, anh đang nhìn cái gì?"
Hạ Lẫm bất giác tạm thời tỉnh lại.
Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt của Hạ Lẫm một cách khó hiểu, sững sờ nhìn thấy một bệnh viện bỏ hoang, chúng tôi vừa ở ngoài cửa sắt đã mục nát gần hết.
Nhìn vào một mảng sơn tường lớn và mạng nhện dày đặc trên bức tường bên ngoài của bệnh viện, có thể thấy rằng nơi này đã bị bỏ hoang không phải một hoặc hai năm.
Tôi nhìn chằm chằm vào sâu thẳm của bệnh viện chưa hoàn thiện, một mảng tối, nhưng có một cảm giác bí ẩn không thể giải thích được.
Lòng hiếu kỳ trong tôi từ trước đến nay đều không nhỏ, nhưng khi nhìn thấy bệnh viện tối om, không ngờ tôi lại tràn ngập vô tận.
Chân không tự chủ được đi về phía cánh cổng sắt đã mục nát gần hết, vừa đi vừa nói với Hạ Lẫm, "Bệnh viện này hình như cất giấu một bí mật rất lớn."Đọc nhanh tại Vietwriter
Tôi không biết biểu hiện của mình lúc này kỳ quái đến mức nào, thậm chí nó còn bộc lộ ý thức không rõ ràng.
Ta từng bước đi về phía cửa sắt, đột nhiên Hạ Lẫm kéo lại cánh tay của ta.
"Đoá Nhã , em đang làm gì vậy? Quay lại!"
Hạ Lẫm vừa rồi còn lầm lì thì giờ ôm ta vào lòng, vẻ mặt không hài lòng, cưỡng ép muốn mang ta rời đi nơi này.
Tiềm thức nói với tôi rằng tôi không muốn rời khỏi đây, tôi muốn vào sâu trong bệnh viện.
Mơ hồ, tiếng kêu của một người phụ nữ lọt vào tai tôi từ dưới bệnh viện.
Tiếng khóc của người đàn bà sầu thảm, mang một nỗi buồn thê lương, dường như có nỗi chua xót không nguôi, khiến tôi muốn khóc cùng nàng.
Không thể giải thích được, tôi muốn tìm cô ấy trong bệnh viện.
Ta cưỡng ép đứng yên, không cho Hạ Lẫm mang đi.
"Tôi không muốn đi, tôi ..."
Lúc này, ta đột nhiên dừng lại, đồng tử đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm phía sau Hạ Lẫm.
Bọn họ bắt đầu từ khi nào, đám quỷ gãy tay chân kia thật sự xuống đường, Tiết Phong vội vàng chạy trước mặt bọn họ vẻ mặt hốt hoảng. 
Nhận thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn, Hạ Lẫm quay đầu lại, trước mắt ổn định lại, liền bị Tiết Phong đang phía trước kéo vào trong cánh cổng sắt.
" "Các ngươi đừng ngẩn người, có quá nhiều quỷ vật, một hồi cũng không đánh hết được. Chạy đi!"
Cuối cùng tìm được một bệnh viện bỏ hoang để trốn, Tiết Phong dẫn chúng tôi vào mà không nói một lời.
Anh kéo Hạ Lẫm đi vào cửa sắt.
Để ngăn cản Trăm ma quỷ tiến vào, Tiết Phong đã đặt ra cấm chú trước cửa.
Có quá nhiều quỷ, khó đảm bảo chúng ta sẽ không tách ra.
Để tránh cho bất kỳ ai trong chúng ta bị ám hại, Tiết Phong cũng đã dán hai lá bùa ngăn quỷ lên tôi và Hạ Lẫm.
Phù lục dán lên thân thể của ta, liền dung nhập máu thịt bên trong, ta cảm kích nhìn Tiết Phong : "Tạ ơn" .
Vừa nói lời cảm ơn, lệnh cấm ở cửa của Tiết Phong đã bách quỷ xông phá.
Tiết Phong và Hạ Lẫm đã bảo vệ tôi ở trung tâm để đối phó với hơn một trăm con quỷ.
Cả ba người cùng nhau hợp tác để đối phó với Trăm quỷ, nhưng vẫn là trong sân bị bọn hắn tách ra.
Trước khi bị tâch ra, Tiết Phong đã đưa cho tôi và Hạ Lẫm hai đồng tiền trông đã cũ nát.
"Mọi người mau tránh. không thể liên lạc bằng điện thoại bình thường ở nơi này. Đây là thẻ liên lạc. Nếu gặp nguy hiểm, có thể nói tên của một trong ba người chúng ta và có thể gọi người đó đến Cứu giúp."
Tiết Phong nói xong liền dẫn theo hầu hết đám quỷ lang đi tới góc đông nam của viện.
Sau khi Hạ Lẫm cất thẻ liên lạc đi dặn dò tôi cẩn thận, anh cũng dẫn theo hầu hết ác ma đi đến góc đông bắc.
Và tôi rời đi đến góc tây bắc, mặc dù hai người họ đã dẫn đi một số lượng lớn hồn ma lang thang để bảo vệ tôi.
Nhưng linh lực của ta dù sao cũng yếu, hơn nữa còn có một ít tiểu quỷ dùng linh lực đuổi theo ta.
Sau khi lao vào góc Tây Bắc, tôi quay đầu chạy vào tầng hai của tòa nhà bệnh viện.
Mặc dù bệnh viện bị bỏ hoang nhưng các cơ sở cũ vẫn còn đó.
Vừa bước lên tầng hai, trời tối đen như mực, nhìn xuống cái gì cũng chỉ biết loạng choạng đi về phía trước.
Tường đầy bụi, và các xúc tu có lớp bột dày.
Để tránh bị tà ma phát hiện, tôi đã cố gắng giảm tốc độ thở và quá trình bước đi, đồng thời linh lực cũng cố tình bị áp chế, mặc dù linh lực rất yếu nhưng nó cũng sẽ thúc giục chúng tấn công tôi.
Đường đi dạo của bệnh viện hình tròn, rất dài, đi bộ dò dẫm mất nửa tiếng.
Khi tôi vừa đi đến cuối, một cái lưỡi đẫm máu đột nhiên rơi từ trên đầu xuống, tôi nhìn lên và trượt vào một cánh cửa bên cạnh.
Sau khi đóng cửa "bốp", tôi mới dám nhìn ra ngoài cửa kính, bóng đen.
Bên ngoài thế mà mấy du hồn dã quỷ.
Không biết là ta nhìn lầm, hay là thật, ta phát hiện bên ngoài du đãng quỷ, dường như rất e ngại căn phòng này?
Ta hiếu kì nghiêng đầu sang chỗ khác. . .
Bình luận facebook