Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1031
Chương 1067: Phẫn nộ
Edit by Như Oanh
"Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tại sao đêm đó lại xuất hiện trong phòng làm việc của Hạ gia, cô là..."
N Mộng Dao chất vấn tôi sau khi tỉnh lại, như thể tôi đã làm chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ.
Nhưng thật ra tôi nghĩ mình không làm gì có lỗi với N Mộng Dao, đúng không?
Tôi sững sờ trước câu hỏi của cô ấy: "Tôi là bạn của Hạ Lẫm. Ở nhà anh ấy không phải bình thường sao?"
Nghe ý tứ của N Mộng Dao, hình như mình và Hạ Lẫm có gì không thể nói người khác biết.
Nhất là nghe nàng nói, ta cảm thấy được nữ nhân này không đáng để Hạ Lẫm thích.
Quá phi lý.
"Bạn bình thường, Hạ Lẫm chưa bao giờ để cho người khác phái ngoại trừ ta cùng chị gái anh ta tiến vào Hạ gia, huống chi là Thư phòng. Cô nói xem cô là ai, để Hạ Lẫm đáp ứng cô tiến vào thư phòng? Có phải hay không là cô thật mặt dày mày dạn..
Rõ ràng là một bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, không ngờ N Mộng Dao lại quát mắng tôi như người hầu chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Tôi cau mày, cách cô ấy một khoảng cách an toàn, những lo lắng ban đầu hiện lên trong mắt tôi lại trở nên lạnh lẽo.
Tôi chống tay vào tường, nhìn N Mộng Dao đang nhìn mình chằm chằm trên giường bệnh: "Ninh tiểu thư, giữ gìn miệng sạch sẽ. Giáo dưỡng của một gia tộc lớn bị cô đem ra dùng như thế phải chăng không ổn cho lắm.”
Trước đây, nếu đối mặt với những câu hỏi dồn dập như vậy, tôi có thể vẫn rụt rè sợ hãi trả lời, hoặc thậm chí yếu ớt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng xưa nay không phải như vậy, đừng tưởng rằng ta sợ nữ nhân này.
"Ta rẻ tiền? Ta toàn thân so với cô đều hơn hẳn, khụ khụ khụ... Mẹ, ta ngực căng như vậy bị mắng, mẹ tại sao còn không có giúp đỡ?" Để ta tức chết sao?!"
N Mộng Dao bị bệnh khó chịu đến mức muốn buột miệng chọc tức tôi, kết quả cô ấy bị ca mổ phát cáu lên ho sặc sụa.
Cô ấy ho xong, nhìn tôi chằm chằm và quay đầu lại với mẹ của mình.
Edit by Như Oanh
Là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tính khí của N Mộng Dao cũng không tốt lắm.
Chưa kể tôi và Hạ Lẫm không có quan hệ vượt qua giới tính, tôi không nói gì cũng không làm gì, khi tỉnh lại, cô ấy nhớ ra nhìn thấy tôi ở phòng làm việc của Hạ Lẫm trước khi bất tỉnh, mới có thể nghĩ lâu như vậy. Với tất cả những điều hư cấu, chỉ riêng điều này thôi cũng có thể nói rằng người phụ nữ này không phải là người tốt lành gì.
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngày càng thờ ơ hơn, đến cuối ngày, tôi bắt đầu ngẫm lại những gì mình đã làm khi trở lại bệnh viện.
Lục Tuyết Kỳ cũng chiều chuộng con gái quá mức, N Mộng Dao chỉ vào mặt mũi của tôi trước mặt tôi và Tiết Phong, bà ta cũng không có phản bác, thậm chí còn giúp N Mộng Dao đối mặt với tôi, bất chấp chỉ trích.
Tôi cong môi buồn cười, đây là lần đầu tiên tôi gặp hai mẹ con quái đản như vậy.
Độc đều không phải ta hạ, Lục Tuyết kỳ thế mà một khẳng định rằng ta hạ, giúp nữ nhân kia mắng ta, lời nói ra ngay cả cái đầu óc đều không mang theo.
N Mộng Dao cũng là mù quáng, cái gì cũng không hiểu rõ, liền chỉ vào người của ta nói là hại nàng.
Ta không phản bác được.
"Đủ rồi, N Mộng Dao!" Bên cạnh Tiết Phong thực tế nghe không vô, anh ấy nguyên bản cũng bởi vì N Uyển Uyển cùng Ninh Trác sự kiện đối Ninh Gia cũng không xem trọng, lúc này nghe được ta bị lung tung nói xấu, động thân giúp ta, "Đóa nhã có hay không hại cô, chính cô lòng dạ biết rõ. Đêm đó là cô đột nhiên xâm nhập thư phòng uống trà xong, trước đó, chúng ta ai cũng không biết cô lại đột nhiên tại đêm đó xuống máy bay tiến tới Hạ Gia."
Cũng may, đêm đó Tiết Phong tình cờ vào phòng làm việc, nhìn thấy cảnh tượng nên xem, ít nhất anh sẽ không để tôi phải chịu oan ức vô cớ.
Edit by Như Oanh
Tôi cảm kích liếc nhìn Tiết Phong đang giúp mình nói chuyện, quay đầu lại, liếc mắt nhìn mẹ con N Mộng Dao với ánh mắt lạnh lùng.
Không ngờ đối với lời nói của Tiết Phong, bọn họ thật sự là nhét kim vào trong bông, lại nghe theo lời của TP mỉa mai mình cho dù không phải mục đích hại N Mộng Dao, cũng là nhằm mục đích hãm hại Hạ Lẫm.
Rốt cuộc, trà đêm đó vốn là dâng lên cho Hạ Lẫm.
"Không phải ta, cũng là Hạ Lẫm, lòng nữ nhân độc nhất, chính là cô. Cô nên bị pháp luật trừng trị."
N Mộng Dao hung tợn lời nói được xảo trá ngoan lệ, thẳng đâm lòng người.
Ta trừng mắt sinh sự từ việc không đâu N Mộng Dao, ta lại không thông minh nhưng cũng biết nàng đây là cố ý nhằm vào ta, mà nguyên nhân đại khái chính là vì diệt trừ ta, là tình địch.
Ta trừng mắt nàng, trọn vẹn một hồi lâu, đột nhiên, ta uốn lên miệng cười.
"Cô, cô cười cái gì cười?" N Mộng Dao bị ta xảy ra bất ngờ cười, cười đến đáy lòng hoảng hốt, liên lụy đến vết thương, đau đến nàng nhe răng trợn mắt kêu đau.
Lục Tuyết kỳ đau lòng mặt mũi tràn đầy đều là phiền muộn.
Edit by Như Oanh
Tôi nhìn cảnh hai mẹ con không hiếu thuận mà nhếch môi hờ hững: "Cười cô buồn cười, cười cô một lần trúng độc liền đầu óc ngu si. Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, cô nếu là muốn kiện ta, hiện tại liền đi, lớn không được ta phụng bồi tới cùng. Nhìn thấy thời điểm là cô bị mất mặt, vẫn là ta nên xem xem."
Ta nói không chút sợ hãi, khí thế mở miệng không giống như là bình thường nói chuyện hành động.
Tiết Phong nhìn xem ánh mắt của ta đều trở nên như nhìn thấy một người khác.
Ta cũng không có giải thích cái gì, xoay người muốn đi, sau lưng phút chốc vang lên N Mộng Dao cùng Lục Tuyết kỳ mẫu tử hùng hùng hổ hổ tiếng kêu.
Cuối cùng, tại ta sắp rời đi phòng bệnh thời điểm, lại có cái gối đầu hướng ta cái ót ném tới.
Tiết Phong tay mắt lanh lẹ phải vì ta ngăn trở tập kích. Ta mở cửa một khắc này, vừa vặn Hạ Lẫm chạy tới ôm lấy ta, bắt lấy cái gối đang hướng về phía ta.
Ta không có kịp phản ứng ôm ta người là ai, liền nghe được Hạ Lẫm lạnh lùng trách âm thanh từ đỉnh đầu vang lên.
"N Mộng Dao, cô còn muốn quấy rối tới khi nào! Cô cho rằng vẫn là khi còn bé, làm chuyện gì đều muốn người khác đến xoay quanh cô sao."
Hạ Lẫm thanh âm rét lạnh thâm hàn, nghe được người trong lỗ tai đều mang lên hàn ý lạnh lẽo.
Ta bị anh ôm vào trong ngực, cuối cùng cảm nhận được kia cỗ sắt xương rùng mình.
Ta ngoài ý muốn nghĩ, Hạ Lẫm không phải đang chủ trì Hạ kỳ anh tang lễ sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại trong bệnh viện?
N Mộng Dao vừa nhìn thấy Hạ Lẫm liền lộ ra cừu non yếu ớt bộ dáng, nửa điểm cũng không có vừa rồi khí thế khinh người.
"Hạ Lẫm, người ta nào có quấy rối. Nữ nhân này vốn chính là không đúng, làm chuyện xấu còn không cho ta nói, cũng may là ta trúng độc, nếu là anh, Hạ Gia gia nghiệp làm sao bây giờ? Chúng ta không phải như Những người bình thường này, nếu có chuyện gì không hay sẽ liên quan đến nhiều việc. "
N Mộng Dao lộ ra vẻ bất bình giữa lời thoại, nghẹn ngào giống như tôi thật sự bắt nạt cô ấy.
Tôi tức giận vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Hạ Lẫm, và thật khó chịu khi cô ấy giả vờ yếu đuối.
Tôi quay lại, muốn mở miệng chống lại sự uỷ mị gượng gạo trong lời nói của N Mộng Dao.
Cái gì gọi là tiểu lão bách tính, ta nếu là nói ra thân phận của ta, cô ta bất quá cũng chỉ là thiên kim trong một gia tộc, so với ta một công chúa Xà nữ hoàng tộc cao quý, cô ta một ngón út cũng không thể đem ra so sánh với ta.
Edit by Như Oanh
Hạ Lẫm dường như cảm giác được cơn thịnh nộ tràn ngập thân thể của ta, cưỡng ép lôi kéo cánh tay của ta phía sau, thậm chí để cho ta yên lặng, để cho Tiết Phong nhìn chằm chằm ta chăm chú.
Tôi bất mãn nhìn bóng lưng Hạ Lẫm, không hiểu anh ấy bảo vệ N Mộng Dao như vậy là có ý gì.
Mãi cho đến khi Hạ Lẫm mở miệng nói lại, tôi mới biết lần này anh đến bệnh viện là để giúp tôi giải quyết vụ đầu độc N Mộng Dao.
“Ninh Mộng Dao!” Hạ Lẫm đưa tên qua kẽ răng nhìn N Mộng Dao với đôi mắt đen.
Không chỉ có N Mộng Dao sợ hãi im bặt mà tôi và Tiết Phong cũng theo đó mà nín thở.
Không hiểu Hạ Lẫm đột nhiên trầm giọng nói là vì cái gì?
“N Mộng Dao, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung. Cô không có tìm được chứng cứ trước đó, không có quyền kết luận kẻ nào hiềm nghi, cô phải hiểu ăn nói linh tinh nghiêm trọng, khả năng tạo thành bệnh tâm lý nghiêm trọng, thậm chí nếu là bệnh tâm lý nặng có thể bức người đến nhảy lầu tự sát, biết không!"
Edit by Như Oanh
Edit by Như Oanh
"Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tại sao đêm đó lại xuất hiện trong phòng làm việc của Hạ gia, cô là..."
N Mộng Dao chất vấn tôi sau khi tỉnh lại, như thể tôi đã làm chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ.
Nhưng thật ra tôi nghĩ mình không làm gì có lỗi với N Mộng Dao, đúng không?
Tôi sững sờ trước câu hỏi của cô ấy: "Tôi là bạn của Hạ Lẫm. Ở nhà anh ấy không phải bình thường sao?"
Nghe ý tứ của N Mộng Dao, hình như mình và Hạ Lẫm có gì không thể nói người khác biết.
Nhất là nghe nàng nói, ta cảm thấy được nữ nhân này không đáng để Hạ Lẫm thích.
Quá phi lý.
"Bạn bình thường, Hạ Lẫm chưa bao giờ để cho người khác phái ngoại trừ ta cùng chị gái anh ta tiến vào Hạ gia, huống chi là Thư phòng. Cô nói xem cô là ai, để Hạ Lẫm đáp ứng cô tiến vào thư phòng? Có phải hay không là cô thật mặt dày mày dạn..
Rõ ràng là một bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, không ngờ N Mộng Dao lại quát mắng tôi như người hầu chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Tôi cau mày, cách cô ấy một khoảng cách an toàn, những lo lắng ban đầu hiện lên trong mắt tôi lại trở nên lạnh lẽo.
Tôi chống tay vào tường, nhìn N Mộng Dao đang nhìn mình chằm chằm trên giường bệnh: "Ninh tiểu thư, giữ gìn miệng sạch sẽ. Giáo dưỡng của một gia tộc lớn bị cô đem ra dùng như thế phải chăng không ổn cho lắm.”
Trước đây, nếu đối mặt với những câu hỏi dồn dập như vậy, tôi có thể vẫn rụt rè sợ hãi trả lời, hoặc thậm chí yếu ớt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng xưa nay không phải như vậy, đừng tưởng rằng ta sợ nữ nhân này.
"Ta rẻ tiền? Ta toàn thân so với cô đều hơn hẳn, khụ khụ khụ... Mẹ, ta ngực căng như vậy bị mắng, mẹ tại sao còn không có giúp đỡ?" Để ta tức chết sao?!"
N Mộng Dao bị bệnh khó chịu đến mức muốn buột miệng chọc tức tôi, kết quả cô ấy bị ca mổ phát cáu lên ho sặc sụa.
Cô ấy ho xong, nhìn tôi chằm chằm và quay đầu lại với mẹ của mình.
Edit by Như Oanh
Là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tính khí của N Mộng Dao cũng không tốt lắm.
Chưa kể tôi và Hạ Lẫm không có quan hệ vượt qua giới tính, tôi không nói gì cũng không làm gì, khi tỉnh lại, cô ấy nhớ ra nhìn thấy tôi ở phòng làm việc của Hạ Lẫm trước khi bất tỉnh, mới có thể nghĩ lâu như vậy. Với tất cả những điều hư cấu, chỉ riêng điều này thôi cũng có thể nói rằng người phụ nữ này không phải là người tốt lành gì.
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngày càng thờ ơ hơn, đến cuối ngày, tôi bắt đầu ngẫm lại những gì mình đã làm khi trở lại bệnh viện.
Lục Tuyết Kỳ cũng chiều chuộng con gái quá mức, N Mộng Dao chỉ vào mặt mũi của tôi trước mặt tôi và Tiết Phong, bà ta cũng không có phản bác, thậm chí còn giúp N Mộng Dao đối mặt với tôi, bất chấp chỉ trích.
Tôi cong môi buồn cười, đây là lần đầu tiên tôi gặp hai mẹ con quái đản như vậy.
Độc đều không phải ta hạ, Lục Tuyết kỳ thế mà một khẳng định rằng ta hạ, giúp nữ nhân kia mắng ta, lời nói ra ngay cả cái đầu óc đều không mang theo.
N Mộng Dao cũng là mù quáng, cái gì cũng không hiểu rõ, liền chỉ vào người của ta nói là hại nàng.
Ta không phản bác được.
"Đủ rồi, N Mộng Dao!" Bên cạnh Tiết Phong thực tế nghe không vô, anh ấy nguyên bản cũng bởi vì N Uyển Uyển cùng Ninh Trác sự kiện đối Ninh Gia cũng không xem trọng, lúc này nghe được ta bị lung tung nói xấu, động thân giúp ta, "Đóa nhã có hay không hại cô, chính cô lòng dạ biết rõ. Đêm đó là cô đột nhiên xâm nhập thư phòng uống trà xong, trước đó, chúng ta ai cũng không biết cô lại đột nhiên tại đêm đó xuống máy bay tiến tới Hạ Gia."
Cũng may, đêm đó Tiết Phong tình cờ vào phòng làm việc, nhìn thấy cảnh tượng nên xem, ít nhất anh sẽ không để tôi phải chịu oan ức vô cớ.
Edit by Như Oanh
Tôi cảm kích liếc nhìn Tiết Phong đang giúp mình nói chuyện, quay đầu lại, liếc mắt nhìn mẹ con N Mộng Dao với ánh mắt lạnh lùng.
Không ngờ đối với lời nói của Tiết Phong, bọn họ thật sự là nhét kim vào trong bông, lại nghe theo lời của TP mỉa mai mình cho dù không phải mục đích hại N Mộng Dao, cũng là nhằm mục đích hãm hại Hạ Lẫm.
Rốt cuộc, trà đêm đó vốn là dâng lên cho Hạ Lẫm.
"Không phải ta, cũng là Hạ Lẫm, lòng nữ nhân độc nhất, chính là cô. Cô nên bị pháp luật trừng trị."
N Mộng Dao hung tợn lời nói được xảo trá ngoan lệ, thẳng đâm lòng người.
Ta trừng mắt sinh sự từ việc không đâu N Mộng Dao, ta lại không thông minh nhưng cũng biết nàng đây là cố ý nhằm vào ta, mà nguyên nhân đại khái chính là vì diệt trừ ta, là tình địch.
Ta trừng mắt nàng, trọn vẹn một hồi lâu, đột nhiên, ta uốn lên miệng cười.
"Cô, cô cười cái gì cười?" N Mộng Dao bị ta xảy ra bất ngờ cười, cười đến đáy lòng hoảng hốt, liên lụy đến vết thương, đau đến nàng nhe răng trợn mắt kêu đau.
Lục Tuyết kỳ đau lòng mặt mũi tràn đầy đều là phiền muộn.
Edit by Như Oanh
Tôi nhìn cảnh hai mẹ con không hiếu thuận mà nhếch môi hờ hững: "Cười cô buồn cười, cười cô một lần trúng độc liền đầu óc ngu si. Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, cô nếu là muốn kiện ta, hiện tại liền đi, lớn không được ta phụng bồi tới cùng. Nhìn thấy thời điểm là cô bị mất mặt, vẫn là ta nên xem xem."
Ta nói không chút sợ hãi, khí thế mở miệng không giống như là bình thường nói chuyện hành động.
Tiết Phong nhìn xem ánh mắt của ta đều trở nên như nhìn thấy một người khác.
Ta cũng không có giải thích cái gì, xoay người muốn đi, sau lưng phút chốc vang lên N Mộng Dao cùng Lục Tuyết kỳ mẫu tử hùng hùng hổ hổ tiếng kêu.
Cuối cùng, tại ta sắp rời đi phòng bệnh thời điểm, lại có cái gối đầu hướng ta cái ót ném tới.
Tiết Phong tay mắt lanh lẹ phải vì ta ngăn trở tập kích. Ta mở cửa một khắc này, vừa vặn Hạ Lẫm chạy tới ôm lấy ta, bắt lấy cái gối đang hướng về phía ta.
Ta không có kịp phản ứng ôm ta người là ai, liền nghe được Hạ Lẫm lạnh lùng trách âm thanh từ đỉnh đầu vang lên.
"N Mộng Dao, cô còn muốn quấy rối tới khi nào! Cô cho rằng vẫn là khi còn bé, làm chuyện gì đều muốn người khác đến xoay quanh cô sao."
Hạ Lẫm thanh âm rét lạnh thâm hàn, nghe được người trong lỗ tai đều mang lên hàn ý lạnh lẽo.
Ta bị anh ôm vào trong ngực, cuối cùng cảm nhận được kia cỗ sắt xương rùng mình.
Ta ngoài ý muốn nghĩ, Hạ Lẫm không phải đang chủ trì Hạ kỳ anh tang lễ sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại trong bệnh viện?
N Mộng Dao vừa nhìn thấy Hạ Lẫm liền lộ ra cừu non yếu ớt bộ dáng, nửa điểm cũng không có vừa rồi khí thế khinh người.
"Hạ Lẫm, người ta nào có quấy rối. Nữ nhân này vốn chính là không đúng, làm chuyện xấu còn không cho ta nói, cũng may là ta trúng độc, nếu là anh, Hạ Gia gia nghiệp làm sao bây giờ? Chúng ta không phải như Những người bình thường này, nếu có chuyện gì không hay sẽ liên quan đến nhiều việc. "
N Mộng Dao lộ ra vẻ bất bình giữa lời thoại, nghẹn ngào giống như tôi thật sự bắt nạt cô ấy.
Tôi tức giận vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Hạ Lẫm, và thật khó chịu khi cô ấy giả vờ yếu đuối.
Tôi quay lại, muốn mở miệng chống lại sự uỷ mị gượng gạo trong lời nói của N Mộng Dao.
Cái gì gọi là tiểu lão bách tính, ta nếu là nói ra thân phận của ta, cô ta bất quá cũng chỉ là thiên kim trong một gia tộc, so với ta một công chúa Xà nữ hoàng tộc cao quý, cô ta một ngón út cũng không thể đem ra so sánh với ta.
Edit by Như Oanh
Hạ Lẫm dường như cảm giác được cơn thịnh nộ tràn ngập thân thể của ta, cưỡng ép lôi kéo cánh tay của ta phía sau, thậm chí để cho ta yên lặng, để cho Tiết Phong nhìn chằm chằm ta chăm chú.
Tôi bất mãn nhìn bóng lưng Hạ Lẫm, không hiểu anh ấy bảo vệ N Mộng Dao như vậy là có ý gì.
Mãi cho đến khi Hạ Lẫm mở miệng nói lại, tôi mới biết lần này anh đến bệnh viện là để giúp tôi giải quyết vụ đầu độc N Mộng Dao.
“Ninh Mộng Dao!” Hạ Lẫm đưa tên qua kẽ răng nhìn N Mộng Dao với đôi mắt đen.
Không chỉ có N Mộng Dao sợ hãi im bặt mà tôi và Tiết Phong cũng theo đó mà nín thở.
Không hiểu Hạ Lẫm đột nhiên trầm giọng nói là vì cái gì?
“N Mộng Dao, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung. Cô không có tìm được chứng cứ trước đó, không có quyền kết luận kẻ nào hiềm nghi, cô phải hiểu ăn nói linh tinh nghiêm trọng, khả năng tạo thành bệnh tâm lý nghiêm trọng, thậm chí nếu là bệnh tâm lý nặng có thể bức người đến nhảy lầu tự sát, biết không!"
Edit by Như Oanh
Bình luận facebook