Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1088
Chương 1129: Bão cát đột kích
Edit by Hoang Lan Tran
Rời khỏi đội ngũ khảo cổ, ta nắm lạc đà một đường hướng bắc đi trong sa mạc.
Dù sao cũng là lớn lên trong sa mạc, dù có mê chơi, đối với sa mạc, ta vẫn là có bản năng phương hướng cảm giác.
Ta biết nơi nào có nguồn nước, đoạn thời gian nào sẽ có bão cát.
Càng sẽ dự đoán được nguy cơ xảy ra vòi rồng.
Trời tối bão cát nổi lên, dưới đất lạc đà bỗng nhiên chậm chạp không đi tiếp mà nằm rạp trên mặt đất.
Lạc đà là con mắt trong sa mạc, so với người có kinh nghiệm còn lạc đà còn hiểu được các quy luật tự nhiên trong sa mạc.
Ta dễ dàng leo từ trên lạc đà xuống,ở dưới bốn chân co lại của lạc đà, ta cố gắng chui vào trong ngực của nó.
Lạc đà quỳ xuống đất, chung quanh bão cát càng diễn ra mãnh liệt, xung quanh cát đá càng là hiện ra nhanh chóng chuyển động hướng dưới đáy...
Những dấu hiệu này đang nói rõ, sẽ có một trận bão cát sắp xảy ra.
Ta thông minh ôm mình vùi sâu vào trong ngực của lạc đà, đầu ủi vào bên cạnh, dùng lạc đà lông ngắn bao trùm ngũ quan của ta.
Bộ dạng này có thể giúp bên trong thất khiếu ta không bị gió cát chảy vào, mà dẫn đến hụt hơi tuyệt mạng.
Tựa như ta cùng lạc đà dự liệu, bão cát di chuyển từ hướng Tây Bắc đến hướng Đông Nam khoảng nửa giờ.
Sức gió của bão cát so với bất luận loại gió lốc gì đều mãnh liệt hơn, bão cát thổi bay đá, nếu là có người không có biện pháp an toàn cho bản thân, tất nhiên sẽ bị bão cát cuốn vào, từ đó bị che kín toàn thân, may mắn còn có thể giữ lại một hơi thở, không may tại chỗ liền tử vong, lại còn bị vùi sâu vào trong cát đá.
Nghiêm trọng hơn chính là, cát ở sa mạc đều là cát mịn, trải qua đất đá trôi, toàn thân bao trùm ngạt thở, cũng là tình huống thường gặp.
Cát gió từ trên người ta cùng lạc đà gào thét quét qua, sức gió lớn kém chút làm ta lăn khỏi người lạc đà.
Ta ra sức nắm lấy mắt cá chân của lạc đà, lại vận dụng lên linh lực mới có thể miễn cưỡng không bị gió cát mang đi.
Sau khi bão cát quét qua trung tâm khu vực của ta, ta tạm thời được an toàn, cũng không dám ngẩng đầu, liền sợ còn có bão cát thổi tới.
Vùi đầu ở giữa, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét quen thuộc, trong thanh âm dường như còn mang theo ý chiến đấu không cam lòng khuất phục.
"Ta còn chưa từng tìm được Đóa Nhã, ta không cam tâm, cứ như vậy chết trong sa mạc mênh mông bát ngát này sao. A... "
Theo thanh âm kia ra tới, ta lại nghe được âm thanh đinh đương rung động của những hạt cát xen vào bên trong vật thể.
Người kia hò hét ta lại nghe được không rõ ràng, cũng may hai chữ quan trọng nhất “Đóa Nhã” ta đã nghe được.
Nghe được tên của mình, ta bản năng giật mình trong lòng.
Khi bảo đảm mình không có nguy hiểm, ta ngẩng đầu nhìn qua hướng về phía đông nam hơn năm trăm mét là phạm vi tấn công của bão cát.
Từ khi có được linh lực, thị lực của ta so với trước đây trở nên minh mẫn bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy hơn trăm mét, bóng dáng người quen biết bị bão cát che lấp ở bên trong, nhịp tim trong ngực ta đập mãnh liệt hơn.
"Kỳ quái, thế nào lại là Tiết Phong?"
Tại trong dự đoán của ta, Tiết Phong hẳn là cùng Hạ Lẫm đang đợi trong nhà Tiết Xán, làm sao lại xuất hiện trong sa mạc?
Nhìn thấy bị bão cát vây quanh ở trung tâm, Tiết Phong dùng Kim Tiền Kiếm xen vào trong đất cát, nhờ vào đó ngăn trở lực đẩy của bão cát
Nhưng như vậy phòng thân làm được cái gì? Hắn rất nhanh sẽ bị bão cát cuốn sâu vào trong đất cát, sau đó bao phủ toàn thân, cuối cùng... Kết cục rõ ràng...
Ta sốt ruột nói vào mang tai của lạc đà: "Bảo nhi, vất vả cho ngươi, ngươi lại giúp ta một lần, đồng bọn của ta cần ngươi cứu."
Ta một mực tin tưởng vững chắc vạn sự vạn vật đều có linh tính, cũng có tình cảm.
Chỉ cần cùng vạn vật dụng tâm giao lưu, bọn chúng sẽ dùng cách của nhau để báo đáp lại tình cảm đó
Tựa như ta và lạc đà Bảo nhi, mặc dù ta cùng nó là vừa gặp trong đội khảo cổ, nhưng tình cảm lại rất chân thành.
Nghe được ta nhẹ giọng xin nhờ, nguyên bản còn phục trên đất, lạc đà chập chờn thân thể đứng lên.
Ta ra hiệu cho nó hạ xuống để ta cưỡi lên thân thể của nó, lập tức nó nhanh chóng bắt đầu chạy, chở ta tiến vào trong bão cát cứu Tiết Phong.
Bão cát vùng trung ương là hạch tâm, sức gió thường nguy hiểm hơn so với bất luận phạm vi nào.
Ta cưỡi lạc đà sắp tới Tiết Phong, gần nửa người đều bị bao bọc bởi cát đá, dưới thân lạc đà tứ chi lập tức rung động, suýt nữa để ta từ trên người nó rơi xuống.
Rõ ràng nó rất e ngại bão cát, còn làm ra động tác trấn an ta, thân mật dùng đến đầu của nó cọ lấy bắp chân của ta.
Con mắt ta hiện chua xót: "Bảo nhi, tiếp xuống ta tự mình tới đi."
Ta ra hiệu lạc đà nằm rạp người trên mặt đất, còn có thể cầu được một chút hi vọng sống.
Chính ta lại cố gắng đi giải cứu Tiết Phong sắp bị gió cát ngăn chặn miệng mắt mũi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, lạc đà không có nằm rạp người, còn nghênh tiếp bão cát đem ta cố gắng đưa vào vùng đất trung tâm bão cát.
Cát đá tại bên tai của ta điên cuồng thổi mạnh, ta không thèm quan tâm mà nhìn xem Tiết Phong, đưa tay liền phải lau đi cát đá xung quanh hắn.
Bỗng nhiên, hai chân lạc đà bị đánh gãy, ta một cái bổ nhào đến chỗ Tiết Phong, đẩy đi cát đá trên người hắn.
Ta thong thả kiểm tra Tiết Phong, quay đầu đã nhìn thấy vừa rồi cõng ta một đường, lạc đà bỗng nhiên giống như con kiến nhỏ bé bị gió cát cuốn lên, bay đến giữa không trung, đau khổ mà kêu vang.
"Bảo... Bảo nhi..."
Trong sa mạc không thể không có lạc đà, mà ta càng không thể không có lạc đà trung thành như vậy Bảo Nhi.
Ta cởi áo khoác, cố gắng đem áo khoác làm thành hình dây thừng, đem Tiết Phong sớm đã hôn mê buộc chặt trên người mình, ra sức di chuyển về phía lạc đà.
Lúc thân thể lạc đà sắp bay ra khỏi tầm mắt của ta, ta cố hết sức mang theo Tiết Phong, ra sức vung đuôi rắn giữ chặt lạc đà trong bão cát. Được copy tại _ t r u m t r u y e n . c om _
Giờ khắc này, trong mắt ta, vô luận là người hay lạc đà, đều không thể thiếu.
Cũng may khi ta không kiên trì nổi, bão cát kịp thời quét đi.
Bay treo giữa không trung ba người chúng ta giống như vật trôi nổi to lớn, cùng nhau rớt xuống đất.
Trên thân đau, thể hiện rõ chúng ta còn sống.
Ta kiểm tra một người, một lạc đà bên cạnh, còn tốt đều vô sự.
"Bảo nhi, vất vả cho ngươi quá."
Ta nhìn thấy lạc đà bị gió cát quật thân thể đều xuất hiện vết thương, áy náy dùng Trì Dũ Thuật xóa đi vết thương trên người nó.
Có đôi khi ta còn rất cảm kích mình là người của Xà Nữ tộc, trời sinh Trì Dũ Thuật, chí ít không cần lo lắng người quan tâm bị chết đi.
Trong sa mạc đêm rất dài, ta được lạc đà Bảo nhi dẫn dắt, cố gắng mang theo Tiết Phong hướng tường đất an toàn mà đi.
Trong sa mạc tường đất vẫn là có tác dụng phòng ngự nhất định, có lạc đà, nho nhỏ nghỉ ngơi một chút, còn không đến mức sẽ bị bão cát mang đi.
Trước khi ngủ, ta bôi nước cho đôi môi khô khốc của Tiết Phong, an tâm nằm trên thân lạc đà thiếp đi.
Tỉnh lại là lúc bị chạm đến trên mặt xoa đi xoa lại làm tỉnh giấc.
Ta không vui mở mắt ra, đã nhìn thấy Tiết Phong gần trong gang tấc, còn chưa kịp rút tay về.
Ta không cần nghĩ lại liền biết, vừa rồi xoa đi xoa lại trên mặt ta chính là tay của Tiết Phong.
Ta nhíu mày, ngày hôm đó trong rừng gặp gỡ bất ngờ, ta liền rõ ràng hắn có ý với ta, nhưng là không nghĩ tới hắn thế mà làm càn như vậy.
Sau khi ta tỉnh lại, ngăn cách cùng hắn một khoảng cách.
Ta đưa tay nhìn đồng hồ một chút, hơn chín giờ sáng, đã là ban ngày thế mà trời còn chưa sáng.
Edit by Hoang Lan Tran
Edit by Hoang Lan Tran
Rời khỏi đội ngũ khảo cổ, ta nắm lạc đà một đường hướng bắc đi trong sa mạc.
Dù sao cũng là lớn lên trong sa mạc, dù có mê chơi, đối với sa mạc, ta vẫn là có bản năng phương hướng cảm giác.
Ta biết nơi nào có nguồn nước, đoạn thời gian nào sẽ có bão cát.
Càng sẽ dự đoán được nguy cơ xảy ra vòi rồng.
Trời tối bão cát nổi lên, dưới đất lạc đà bỗng nhiên chậm chạp không đi tiếp mà nằm rạp trên mặt đất.
Lạc đà là con mắt trong sa mạc, so với người có kinh nghiệm còn lạc đà còn hiểu được các quy luật tự nhiên trong sa mạc.
Ta dễ dàng leo từ trên lạc đà xuống,ở dưới bốn chân co lại của lạc đà, ta cố gắng chui vào trong ngực của nó.
Lạc đà quỳ xuống đất, chung quanh bão cát càng diễn ra mãnh liệt, xung quanh cát đá càng là hiện ra nhanh chóng chuyển động hướng dưới đáy...
Những dấu hiệu này đang nói rõ, sẽ có một trận bão cát sắp xảy ra.
Ta thông minh ôm mình vùi sâu vào trong ngực của lạc đà, đầu ủi vào bên cạnh, dùng lạc đà lông ngắn bao trùm ngũ quan của ta.
Bộ dạng này có thể giúp bên trong thất khiếu ta không bị gió cát chảy vào, mà dẫn đến hụt hơi tuyệt mạng.
Tựa như ta cùng lạc đà dự liệu, bão cát di chuyển từ hướng Tây Bắc đến hướng Đông Nam khoảng nửa giờ.
Sức gió của bão cát so với bất luận loại gió lốc gì đều mãnh liệt hơn, bão cát thổi bay đá, nếu là có người không có biện pháp an toàn cho bản thân, tất nhiên sẽ bị bão cát cuốn vào, từ đó bị che kín toàn thân, may mắn còn có thể giữ lại một hơi thở, không may tại chỗ liền tử vong, lại còn bị vùi sâu vào trong cát đá.
Nghiêm trọng hơn chính là, cát ở sa mạc đều là cát mịn, trải qua đất đá trôi, toàn thân bao trùm ngạt thở, cũng là tình huống thường gặp.
Cát gió từ trên người ta cùng lạc đà gào thét quét qua, sức gió lớn kém chút làm ta lăn khỏi người lạc đà.
Ta ra sức nắm lấy mắt cá chân của lạc đà, lại vận dụng lên linh lực mới có thể miễn cưỡng không bị gió cát mang đi.
Sau khi bão cát quét qua trung tâm khu vực của ta, ta tạm thời được an toàn, cũng không dám ngẩng đầu, liền sợ còn có bão cát thổi tới.
Vùi đầu ở giữa, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét quen thuộc, trong thanh âm dường như còn mang theo ý chiến đấu không cam lòng khuất phục.
"Ta còn chưa từng tìm được Đóa Nhã, ta không cam tâm, cứ như vậy chết trong sa mạc mênh mông bát ngát này sao. A... "
Theo thanh âm kia ra tới, ta lại nghe được âm thanh đinh đương rung động của những hạt cát xen vào bên trong vật thể.
Người kia hò hét ta lại nghe được không rõ ràng, cũng may hai chữ quan trọng nhất “Đóa Nhã” ta đã nghe được.
Nghe được tên của mình, ta bản năng giật mình trong lòng.
Khi bảo đảm mình không có nguy hiểm, ta ngẩng đầu nhìn qua hướng về phía đông nam hơn năm trăm mét là phạm vi tấn công của bão cát.
Từ khi có được linh lực, thị lực của ta so với trước đây trở nên minh mẫn bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy hơn trăm mét, bóng dáng người quen biết bị bão cát che lấp ở bên trong, nhịp tim trong ngực ta đập mãnh liệt hơn.
"Kỳ quái, thế nào lại là Tiết Phong?"
Tại trong dự đoán của ta, Tiết Phong hẳn là cùng Hạ Lẫm đang đợi trong nhà Tiết Xán, làm sao lại xuất hiện trong sa mạc?
Nhìn thấy bị bão cát vây quanh ở trung tâm, Tiết Phong dùng Kim Tiền Kiếm xen vào trong đất cát, nhờ vào đó ngăn trở lực đẩy của bão cát
Nhưng như vậy phòng thân làm được cái gì? Hắn rất nhanh sẽ bị bão cát cuốn sâu vào trong đất cát, sau đó bao phủ toàn thân, cuối cùng... Kết cục rõ ràng...
Ta sốt ruột nói vào mang tai của lạc đà: "Bảo nhi, vất vả cho ngươi, ngươi lại giúp ta một lần, đồng bọn của ta cần ngươi cứu."
Ta một mực tin tưởng vững chắc vạn sự vạn vật đều có linh tính, cũng có tình cảm.
Chỉ cần cùng vạn vật dụng tâm giao lưu, bọn chúng sẽ dùng cách của nhau để báo đáp lại tình cảm đó
Tựa như ta và lạc đà Bảo nhi, mặc dù ta cùng nó là vừa gặp trong đội khảo cổ, nhưng tình cảm lại rất chân thành.
Nghe được ta nhẹ giọng xin nhờ, nguyên bản còn phục trên đất, lạc đà chập chờn thân thể đứng lên.
Ta ra hiệu cho nó hạ xuống để ta cưỡi lên thân thể của nó, lập tức nó nhanh chóng bắt đầu chạy, chở ta tiến vào trong bão cát cứu Tiết Phong.
Bão cát vùng trung ương là hạch tâm, sức gió thường nguy hiểm hơn so với bất luận phạm vi nào.
Ta cưỡi lạc đà sắp tới Tiết Phong, gần nửa người đều bị bao bọc bởi cát đá, dưới thân lạc đà tứ chi lập tức rung động, suýt nữa để ta từ trên người nó rơi xuống.
Rõ ràng nó rất e ngại bão cát, còn làm ra động tác trấn an ta, thân mật dùng đến đầu của nó cọ lấy bắp chân của ta.
Con mắt ta hiện chua xót: "Bảo nhi, tiếp xuống ta tự mình tới đi."
Ta ra hiệu lạc đà nằm rạp người trên mặt đất, còn có thể cầu được một chút hi vọng sống.
Chính ta lại cố gắng đi giải cứu Tiết Phong sắp bị gió cát ngăn chặn miệng mắt mũi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, lạc đà không có nằm rạp người, còn nghênh tiếp bão cát đem ta cố gắng đưa vào vùng đất trung tâm bão cát.
Cát đá tại bên tai của ta điên cuồng thổi mạnh, ta không thèm quan tâm mà nhìn xem Tiết Phong, đưa tay liền phải lau đi cát đá xung quanh hắn.
Bỗng nhiên, hai chân lạc đà bị đánh gãy, ta một cái bổ nhào đến chỗ Tiết Phong, đẩy đi cát đá trên người hắn.
Ta thong thả kiểm tra Tiết Phong, quay đầu đã nhìn thấy vừa rồi cõng ta một đường, lạc đà bỗng nhiên giống như con kiến nhỏ bé bị gió cát cuốn lên, bay đến giữa không trung, đau khổ mà kêu vang.
"Bảo... Bảo nhi..."
Trong sa mạc không thể không có lạc đà, mà ta càng không thể không có lạc đà trung thành như vậy Bảo Nhi.
Ta cởi áo khoác, cố gắng đem áo khoác làm thành hình dây thừng, đem Tiết Phong sớm đã hôn mê buộc chặt trên người mình, ra sức di chuyển về phía lạc đà.
Lúc thân thể lạc đà sắp bay ra khỏi tầm mắt của ta, ta cố hết sức mang theo Tiết Phong, ra sức vung đuôi rắn giữ chặt lạc đà trong bão cát. Được copy tại _ t r u m t r u y e n . c om _
Giờ khắc này, trong mắt ta, vô luận là người hay lạc đà, đều không thể thiếu.
Cũng may khi ta không kiên trì nổi, bão cát kịp thời quét đi.
Bay treo giữa không trung ba người chúng ta giống như vật trôi nổi to lớn, cùng nhau rớt xuống đất.
Trên thân đau, thể hiện rõ chúng ta còn sống.
Ta kiểm tra một người, một lạc đà bên cạnh, còn tốt đều vô sự.
"Bảo nhi, vất vả cho ngươi quá."
Ta nhìn thấy lạc đà bị gió cát quật thân thể đều xuất hiện vết thương, áy náy dùng Trì Dũ Thuật xóa đi vết thương trên người nó.
Có đôi khi ta còn rất cảm kích mình là người của Xà Nữ tộc, trời sinh Trì Dũ Thuật, chí ít không cần lo lắng người quan tâm bị chết đi.
Trong sa mạc đêm rất dài, ta được lạc đà Bảo nhi dẫn dắt, cố gắng mang theo Tiết Phong hướng tường đất an toàn mà đi.
Trong sa mạc tường đất vẫn là có tác dụng phòng ngự nhất định, có lạc đà, nho nhỏ nghỉ ngơi một chút, còn không đến mức sẽ bị bão cát mang đi.
Trước khi ngủ, ta bôi nước cho đôi môi khô khốc của Tiết Phong, an tâm nằm trên thân lạc đà thiếp đi.
Tỉnh lại là lúc bị chạm đến trên mặt xoa đi xoa lại làm tỉnh giấc.
Ta không vui mở mắt ra, đã nhìn thấy Tiết Phong gần trong gang tấc, còn chưa kịp rút tay về.
Ta không cần nghĩ lại liền biết, vừa rồi xoa đi xoa lại trên mặt ta chính là tay của Tiết Phong.
Ta nhíu mày, ngày hôm đó trong rừng gặp gỡ bất ngờ, ta liền rõ ràng hắn có ý với ta, nhưng là không nghĩ tới hắn thế mà làm càn như vậy.
Sau khi ta tỉnh lại, ngăn cách cùng hắn một khoảng cách.
Ta đưa tay nhìn đồng hồ một chút, hơn chín giờ sáng, đã là ban ngày thế mà trời còn chưa sáng.
Edit by Hoang Lan Tran
Bình luận facebook