Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Editor: Hannah
Thời kỳ phản nghịch tới rồi. Tôi không muốn để ý tới Đường Vực nữa, chỉ muốn làm những gì mình thích, làm những việc anh ấy không thích.
Nhưng mà, ngẫm lại thấy có khi anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm, tự dưng lại thấy mình đang tự hành hạ bản thân.
_ "Nhật ký nữ đại gia"_
Không khí nhất thời ngưng đọng.
Đường Hinh ngây ngẩn cả người, không thể ngờ được Lục Chi Hành lại nói đùa với cô như thế.
Lục Chi Hành năm nay đã 30 tuổi, lớn hơn Đường Hinh 5-6 tuổi, anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ, e là mình đã đùa quá trớn, làm cô ấy điếng người luôn rồi, vội vàng hắng giọng, nói: "Tôi chỉ đùa chút thôi, cô đừng để ý."
Đường Hinh lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm, nhìn anh ta rồi đáp: "Không sao, thế nên Lục papa khẳng định muốn hợp tác với tôi sao?"
Lục Chi Hành: "......"
Anh ngạc nhiên nhìn gương mặt cô gái nhỏ đang tươi cười, bỗng dưng anh bật cười, lấy lại vẻ ung dung, gật đầu đáp: "Tất nhiên rồi." Màn hình điện thoại lại sáng lên, anh không còn cách nào khác, phải cầm điện thoại lên, cười trừ với cô rồi xin lỗi: "Tôi có chút chuyện phải giải quyết trước, cô cứ gọi món đi, đợi lúc đồ ăn mang lên chúng ta sẽ bàn bạc tiếp."
Đường Hinh nhẹ nhàng cười nói: "Được, anh đang bận, cứ để tôi gọi món trước vậy."
Cô gọi người phục vụ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Lục Chi Hành.
Lục Chi Hành lập tức hiểu ý cô, mỉm cười nói: "Tôi không kiêng món gì cả, có thể gọi giúp tôi hai món cay."
Đường Hinh cười: "Được."
Cô nhanh chóng gọi món.
Lục Chi Hành ra ngoài gọi điện thoại, lúc anh ta quay lại thì đồ ăn đã được mang lên. Anh ta ngồi lại vào ghế, thoải mái tựa vào lưng ghế, gật đầu với cô, cầm đũa gắp miếng thịt bò hầm, trò chuyện rất tự nhiên: "Khoảng thời gian trước tôi quay phim ở sa mạc. Trong đoàn làm phim có một chuyên viên trang điểm đang đọc sách của cô, chính là bộ "Dệt một giấc mộng cho anh", tên sách rất thu hút. Thấy sách để trên bàn, tôi cũng tiện tay cầm xem qua, chuyên viên trang điểm đó nói với tôi rất nhiều, nói rằng sách này rất hay, tư duy rất sáng tạo, cô ấy khen cô rất giỏi. Sau đó tôi cầm quyển sách kia về, những lúc rảnh rỗi lại lôi ra đọc."
Đường Hinh nghiêm túc lắng nghe, tay không động đũa.
Cô nhìn anh ta với vẻ chờ mong.
Lục Chi Hành nhìn cô, cười nhẹ rồi nói: "Đúng là rất đặc biệt."
Đầu năm ngoái, Lục Chi Hành có từng gặp Đường Hinh, khi đó vốn dĩ anh đang có kế hoạch hợp tác với Thời Quang, lúc ấy anh cùng lúc gặp Đường Hinh và Minh Chúc, hai người đều rất xinh đẹp nên rất dễ gây ấn tượng. Đọc xong cuốn sách kia, anh liền cảm thấy tác giả tiểu thuyết này hẳn là một cô gái rất đáng yêu, bây giờ cảm thấy đúng là rất thú vị.
Đường Hinh trong lòng rất vui sướng, lại tò mò hỏi: "Nhưng anh chưa từng quay thể loại phim có yếu tố viễn tưởng kỳ ảo như thế này mà."
"Đúng vậy, có điều chắc hẳn cô cũng biết bộ phim mà tôi quay năm ngoái cả về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé đều không bằng được trước kia, có lẽ mọi người vẫn cảm thấy tôi hợp với thể loại đó, không vấn đề gì." Lục Chi Hành nói tới đây thì có vẻ bất cần, "Nhưng làm mãi một thể loại phim cũng ngán lắm."
"Là bộ "Không đợi nữa" phải không? Tôi đã xem rồi, cảnh phim quay rất đẹp." Đường Hinh nhiệt tình khen ngợi.
"Nhưng tôi muốn thay đổi một chút." Lục Chi Hành rót cốc nước, bê cốc lên uống một ngụm, đặt cốc xuống rồi tự cười nhạo, "Chắc là thời kỳ phản nghịch của tôi tới rồi."
Đường Hinh không nhịn được bật cười, cô hiểu thời kỳ phản nghịch mà anh ta nói tới ý chỉ con đường sự nghiệp, nếu không chịu đổi mới sẽ khiến người ta lo sợ mà không thể tiến lên. Giống như... giống như cô thầm yêu Đường Vực đã bốn năm, sau khi tỏ tình bị từ chối, tất cả cảm xúc đều bộc phát, không có cách quay trở lại trạng thái trước đây, lúc này cô giống như trong thời kỳ phản nghịch vậy.
Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy ngay cả lúc ở tuổi dậy thì cô cũng chưa có hành động phản nghịch nào.
Thế nên đây có thể coi là thời kỳ phản nghịch tới muộn không?
Lục Chi Hành nhìn cô, quay lại chủ đề chính: "Cô ước lượng giá bản quyền là bao nhiêu?"
Đường Hinh nói ra một con số, là con số mà ban đầu Giám đốc Đỗ đã đề nghị với cô.
Con số này thấp hơn so với dự tính của Lục Chi Hành, anh ta có hơi bất ngờ, hỏi lại cô: "Cô chắc chắn chứ?"
Đường Hinh cụp mắt, đáp: "Nếu không thì... tôi tăng giá thêm được không?"
Lục Chi Hành không trả lời cô, anh ta dựa vào ghế, cười nói: "Thế này đi, tôi sẽ soạn thảo hợp đồng rồi gửi cho cô xem qua, đến lúc hợp đồng bản quyền với Thời Quang hết hạn, cô cảm thấy thích hợp thì có thể ký luôn hợp đồng với tôi. Tôi có thể đảm bảo với cô nhất định sang năm sẽ khai máy khởi quay."
Để thành lập tổ dự án và cải biên kịch bản đều cần có thời gian, nếu sang năm có thể khai máy khởi động thì quả thật quá nhanh. Đường Hinh nghe được câu đảm bảo của Lục Chi Hành thì trong lòng không kìm được sự hưng phấn, cảm giác như mình đã thoát khỏi hàng ngũ vô danh tiểu tốt, phi lên hàng biên kịch top đầu.
Hai mắt cô sáng lấp lánh, đáp: "Được, không vấn đề gì."
Hai người bàn bạc rất thuận lợi. Đến lúc Lục Chi Hành buông đũa, không khỏi tò mò hỏi cô: "Tôi nghe nói Thời Quang có ý định gia hạn hợp đồng với cô, nếu đã muốn gia hạn hợp đồng, hẳn là cũng có ý định chuyển thể thành phim, sao cô lại từ chối?"
Đường Hinh đang ăn từng miếng pudding nhỏ, nghe câu hỏi này thì khựng lại, ngẩng đầu cười với anh ta, nói: "Bởi vì đạo diễn Lục cảm thấy sách của tôi thú vị, rất nhiệt tình muốn chuyển thể thành phim, tôi cảm thấy... nếu có thể giao tác phẩm của mình vào tay một người chân thành thích nó, như vậy sẽ tốt hơn. Kể ra thì, bản quyền bán cho Thời Quang đã được bốn năm mà cũng chẳng thể thành phim được, sau này cũng không biết phải chờ tới khi nào." Nói xong, cô lại khen Lục Chi Hành, "Hơn nữa, Lục papa nổi danh như vậy, tôi không chạy tới hưởng ké thì không phải ngu ngốc à?"
Lục Chi Hành bật cười vui vẻ: "Nói thế thì tôi là Bá Nhạc của cô rồi."
Đường Hinh gật đầu: "Đúng vậy."
Hai người trò chuyện vui vẻ, tới tận 8 giờ mới tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng.
Khi Đường Hinh và Lục Chi Hành đi đến cửa nhà hàng, Lục Chi Hành cầm chìa khoá xe trong tay, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Cô lái xe tới à?"
"À, vâng."
Đường Hinh chỉ tay về bên trái, phía cô đỗ xe.
Lục Chi Hành nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Thế hôm nay cứ vậy đã nhé!"
"Vâng, chào anh."
Cô vẫy tay, cười ngọt ngào để lộ má lúm đồng tiền cùng đôi mắt sáng long lanh, đứng dưới đèn đường lung linh càng thể hiện rõ thần thái tươi tắn, cả người đều toát ra vẻ rạng rỡ vô cùng.
Đường Vực từ trong nhà hàng bước ra, đứng ở bậc thang tình cờ nhìn thấy hình ảnh này, anh hơi sững người, ánh mắt lưu luyến ở má lúm đồng tiền nhỏ xinh của cô, lại liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông đang khoan thai rời đi.
Đôi mắt vốn không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Cảm giác khó chịu bỗng ùa đến, càng lúc càng khó chịu...
Anh thực sự rất muốn chọc ngón tay vào má lúm đồng tiền của cô, để cô không cười nổi nữa.
Cao Hằng đứng ở phía sau, trong nháy mắt cảm giác được bầu không khí xung quanh đang lạnh dần, hai mắt đảo xung quanh liền bắt gặp hình ảnh cô Đường đang cười tủm tỉm vẫy tay chào Lục Chi Hành. Anh ta hơi lo lắng nhìn người đang đứng cạnh mình, không hiểu vì sao anh ta có cảm giác, gần đây mỗi khi có chuyện gì liên quan tới Đường tiểu thư, tâm tình của sếp tổng sẽ cực kỳ không tốt.
Thế nên bây giờ, mỗi lần anh ta trông thấy Đường tiểu thư thì theo phản xạ, thần kinh sẽ trở nên cực kỳ căng thẳng, luôn phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó.
Đường Hinh nhìn Lục Chi Hành rời đi, nhẹ nhàng xoay người, vừa định đi về phía xe của mình, bước chân đã khựng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng cùng quần âu đen đứng ở trên bậc thang cao nhất, áo sơ-mi vẫn cài kín đến cổ áo như thói quen từ trước tới nay, dáng người cao lớn mạnh mẽ, phong thái kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đó bỗng nhiên hơi nheo lại, càng nhìn cô chăm chú hơn, không dời.
... Anh ta muốn nhìn xuyên thủng cô luôn hay thế nào?
Đường Hinh tròn mắt, nhưng ngay sau đó đã lại tươi cười, vẫy tay chào hỏi anh: "Sếp tổng, trợ lý Cao, tình cờ quá nhỉ."
Thấy chưa, giờ cô tới nhà hàng bàn chuyện công việc cũng có thể tình cờ gặp được Đường Vực.
Cô cũng tới đây để bàn chuyện công việc nha.
Nghĩ như vậy làm tâm trạng tốt hơn nhiều.
Đường Vực mím môi, hơi nheo mắt, không nói năng gì.
Cao Hằng càng không dám lên tiếng.
Mãi một lúc sau đạo diễn Lưu mới ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười hỏi: "Tổng giám đốc Đường, sao lại đứng ở đây?"
Đường Vực điềm nhiên dời mắt khỏi Đường Hinh, quay lại nhìn đạo diễn Lưu, hơi nhếch miệng cười nói: "Không có gì, phiền đạo diễn Lưu xem lại dự án xem sao."
Đạo diễn Lưu sảng khoái đáp: "Chắc chắn rồi."
Vài người cũng đi xuống cầu thang. Ánh mắt Đường Vực thản nhiên quét qua chỗ Đường Hinh đang đứng, tối nay anh hẹn gặp đạo diễn Lưu chính là vì dự án mới, muốn nói qua về chuyện kịch bản.
Không ngờ lại gặp phải Đường Hinh và Lục Chi Hành.
... Thiệt tình, nói đi là đi, nói biến là biến.
Sao trước đây anh lại không biết cô có phong cách xử sự phóng khoáng như thế nhỉ.
Đối với cả chuyện tình cảm cũng thế sao?
Đường Hinh thấy anh không đáp lại, có hơi xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ, hất cằm hừ một tiếng: "Trợ lý Cao, tạm biệt."
Cô cũng không thèm để ý tới Đường Vực.
Trợ lý Cao: "...... Tạm biệt."
Đường Hinh đeo balo, bước chân nhẹ nhàng đi về phía mình đỗ xe. Đường Vực thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô đang rời đi, chợt nhíu mày, trầm giọng gọi cô: "Đường Hinh."
Đường Hinh khựng lại, nhưng rồi coi như không nghe thấy gì, lại nhẹ nhàng bước đi.
Có lẽ là thời kỳ phản nghịch của cô tới rồi?
Cứ không thèm để ý đến anh như thế, cô đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, có cảm giác vừa xót xa lại vừa sảng khoái rất khó lý giải.
Đường Vực lặng người đứng im vài giây, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sau đó xoay người rời đi, xe của anh đỗ ở hướng ngược lại.
Dường như từ khi anh từ chối Đường Hinh, hai người họ vẫn luôn ở hai hướng ngược nhau.
Sự thật này khiến anh cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Xe rời đi rồi, bên trong xe rất tối.
Đường Vực tựa hẳn ra sau lưng ghế, hai chân thoải mái duỗi ra, đầu hơi quay về một bên, ánh mắt lang thang ngoài cửa sổ xe, nhìn từng chuỗi ánh đèn lướt qua mà không để lộ cảm xúc gì, nhưng tâm trạng lại đang xuống dốc.
Liệu có phải mình đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh?
Thế nên bây giờ cô ấy đột nhiên rời đi không nói một lời, không còn tung tăng trước mặt anh, anh mới cảm thấy có gì đó không ổn?
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến anh hồi thần nhìn về phía trước.
Là tiếng điện thoại của tài xế.
Người tài xế không dám nhận cuộc gọi, vừa định tắt đi thì nghe tiếng Đường Vực lạnh nhạt nói: "Cứ nghe đi."
Tài xế đáp: "Vâng, cảm ơn sếp tổng."
*****
Buổi sáng ngày khai mạc Liên hoan phim Bắc Kinh, Đường Hinh nhận được tin nhắn của biên tập viên: "Bìa sách mới, công cụ và phương thức tuyên truyền đều gửi cho cô rồi, cô xem qua chút đi rồi đăng một bài Weibo quảng bá nhé."
Bản cũ của "Dệt một giấc mộng cho anh" đã cháy hàng, bìa của bản mới cũng rất thu hút, so với bản cũ thì đẹp hơn nhiều, dù cho không phải fan của tiểu thuyết, chỉ là người mê bìa đẹp cũng sẽ muốn mua một cuốn về trưng trong nhà.
Lúc trước Đường Hinh vừa nhìn thấy bìa mới này đã thấy thích, cô trả lời biên kịch: "Okay."
Cô mở Weibo, soạn bài đăng mất một lúc, sau khi chắc chắn không có gì sai sót thì mới đăng lên.
Dù sao cũng là bài quảng bá, nội dung lại khá dài, phía sau còn có rất nhiều đường link đặt mua cùng với thông báo mở give away.
Mấy ngày nay lượng người theo dõi Weibo của cô tăng rất nhanh, cứ như fan zombie nổi dậy vậy, bài vừa mới đăng trên Weibo đã thu được bao nhiêu lượt chia sẻ và bình luận...
Fan thứ nhất: "Ahhhhh bản mới nèeeee!!!! Tôi đợi lâu lắm rồi ý! Bộ này đã ra ba bản bìa khác nhau rồi, mỗi bản tôi đều mua một cuốn! Bản này quá đẹp, mua 10 quyển luôn!"
Fan thứ hai: "Bìa đẹp quá sức! Mua mua mua! Nhất định phải mua! Tôi vote cho Đường Tâm!"
Fan thứ ba: "Đã đặt hàng, xong!"
Fan thứ tư: "Lại đây nào, giúp tôi share bài đăng này, tôi sẽ tặng sách cho mười người!"
...
Đường Hinh đột nhiên cảm thấy Lục Chi Hành quá chất luôn, nếu sau này phim có thể hot, cô chỉ cần dựa vào tiền nhuận bút xuất bản thì mỗi tháng cũng có thể vung tiền mua túi xách.
Một lát sau...
Biên tập viên điên cuồng nhắn tin cho cô: "Cô mau đi xem đi, có fan cuồng ngu ngốc lắm tiền mở give away 1000 cuốn sách, quá chất chơi luôn. Cô mau đi share bài của người đó, cảm ơn người ta."
Đường Hinh:??????
Fan cuồng ngu ngốc lắm tiền?
Biên tập viên tiện tay chụp lại màn hình gửi cho cô.
Đường Hinh nhìn chằm chằm, bỗng thấy hơi xấu hổ, tên tài khoản của người ta là "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" đó! Vị "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" này chia sẻ lại bài đăng Weibo của cô, vô cùng hào phóng nói: "Chỉ cần share lại bài Weibo này, tôi sẽ tặng lại toàn bộ 1000 bộ sách, bao gồm cả đồ lưu niệm đi kèm, đều tặng hết!"
Đường Hinh: "......"
Cô thực sự bị cái người "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" này doạ khiếp đảm rồi. Một bộ sách giá 55 tệ*, dù có được giảm giá cũng phải hơn 30 tệ*, đồ phụ kiện lưu niệm đi kèm bao gồm gối ôm cùng thẻ kẹp sách giá cũng phải hơn 40 tệ*.
Tính sơ sơ một bộ sách cộng với đồ phụ kiện đi kèm tổng cộng là hơn 70 tệ*, 1000 bộ là mất 7-8 vạn tệ*. Hào phóng thế này, chắc chắn là fan cuồng rồi.
* Chú thích: 1NDT ~ 3500VND, 55NDT ~ 190.000VND, 30NDT ~ 105.000VND, 40NDT ~ 140.000VND, 70NDT ~ 242.000VND, 7-8 vạn NDT ~ 242-277 triệu VND. Chú thích chỉ có mục đích cho các bạn thấy bạn fan cuồng này thực sự rất chất chơi.
Trong lòng Đường Hinh vô cùng cảm động, không ngờ mình lại có một fan trung thành hào phóng đến thế, trước khi chia sẻ lại bài đăng này, cô mở trang tin nhắn riêng trên Weibo, nhắn tin cho bạn fan đó, nói: "Chuyện này... Số tiền này quá lớn rồi. Bạn làm vậy khiến tôi ngại quá."
Một lát sau.
WeChat báo có tin nhắn mới.
Đường Đinh Đinh: "Không cần khách khí."
———————————————-
Chạp sau
Đường Vực lại hỏi lại, có vẻ rất tò mò: "Nói đi."
Thư ký Trần đầu căng ra, không dám thốt nên lời, nhìn về phía Cao Hằng cầu cứu.
Cao Hằng: "......"
Cao Hằng nuốt nước bọt, hắng giọng: "Tôi... Tôi cũng biết qua qua."
Đường Vực không nói lời nào, chỉ nhìn qua ý bảo anh ta cứ nói.
Cao Hằng cố gắng giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Là quan hệ giữa anh rể và em vợ, ngoài ra còn có quan hệ giữa bạn gái thân và chồng hoặc bạn trai của bạn thân."
Đường Vực: "......"
Thời kỳ phản nghịch tới rồi. Tôi không muốn để ý tới Đường Vực nữa, chỉ muốn làm những gì mình thích, làm những việc anh ấy không thích.
Nhưng mà, ngẫm lại thấy có khi anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm, tự dưng lại thấy mình đang tự hành hạ bản thân.
_ "Nhật ký nữ đại gia"_
Không khí nhất thời ngưng đọng.
Đường Hinh ngây ngẩn cả người, không thể ngờ được Lục Chi Hành lại nói đùa với cô như thế.
Lục Chi Hành năm nay đã 30 tuổi, lớn hơn Đường Hinh 5-6 tuổi, anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ, e là mình đã đùa quá trớn, làm cô ấy điếng người luôn rồi, vội vàng hắng giọng, nói: "Tôi chỉ đùa chút thôi, cô đừng để ý."
Đường Hinh lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm, nhìn anh ta rồi đáp: "Không sao, thế nên Lục papa khẳng định muốn hợp tác với tôi sao?"
Lục Chi Hành: "......"
Anh ngạc nhiên nhìn gương mặt cô gái nhỏ đang tươi cười, bỗng dưng anh bật cười, lấy lại vẻ ung dung, gật đầu đáp: "Tất nhiên rồi." Màn hình điện thoại lại sáng lên, anh không còn cách nào khác, phải cầm điện thoại lên, cười trừ với cô rồi xin lỗi: "Tôi có chút chuyện phải giải quyết trước, cô cứ gọi món đi, đợi lúc đồ ăn mang lên chúng ta sẽ bàn bạc tiếp."
Đường Hinh nhẹ nhàng cười nói: "Được, anh đang bận, cứ để tôi gọi món trước vậy."
Cô gọi người phục vụ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Lục Chi Hành.
Lục Chi Hành lập tức hiểu ý cô, mỉm cười nói: "Tôi không kiêng món gì cả, có thể gọi giúp tôi hai món cay."
Đường Hinh cười: "Được."
Cô nhanh chóng gọi món.
Lục Chi Hành ra ngoài gọi điện thoại, lúc anh ta quay lại thì đồ ăn đã được mang lên. Anh ta ngồi lại vào ghế, thoải mái tựa vào lưng ghế, gật đầu với cô, cầm đũa gắp miếng thịt bò hầm, trò chuyện rất tự nhiên: "Khoảng thời gian trước tôi quay phim ở sa mạc. Trong đoàn làm phim có một chuyên viên trang điểm đang đọc sách của cô, chính là bộ "Dệt một giấc mộng cho anh", tên sách rất thu hút. Thấy sách để trên bàn, tôi cũng tiện tay cầm xem qua, chuyên viên trang điểm đó nói với tôi rất nhiều, nói rằng sách này rất hay, tư duy rất sáng tạo, cô ấy khen cô rất giỏi. Sau đó tôi cầm quyển sách kia về, những lúc rảnh rỗi lại lôi ra đọc."
Đường Hinh nghiêm túc lắng nghe, tay không động đũa.
Cô nhìn anh ta với vẻ chờ mong.
Lục Chi Hành nhìn cô, cười nhẹ rồi nói: "Đúng là rất đặc biệt."
Đầu năm ngoái, Lục Chi Hành có từng gặp Đường Hinh, khi đó vốn dĩ anh đang có kế hoạch hợp tác với Thời Quang, lúc ấy anh cùng lúc gặp Đường Hinh và Minh Chúc, hai người đều rất xinh đẹp nên rất dễ gây ấn tượng. Đọc xong cuốn sách kia, anh liền cảm thấy tác giả tiểu thuyết này hẳn là một cô gái rất đáng yêu, bây giờ cảm thấy đúng là rất thú vị.
Đường Hinh trong lòng rất vui sướng, lại tò mò hỏi: "Nhưng anh chưa từng quay thể loại phim có yếu tố viễn tưởng kỳ ảo như thế này mà."
"Đúng vậy, có điều chắc hẳn cô cũng biết bộ phim mà tôi quay năm ngoái cả về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé đều không bằng được trước kia, có lẽ mọi người vẫn cảm thấy tôi hợp với thể loại đó, không vấn đề gì." Lục Chi Hành nói tới đây thì có vẻ bất cần, "Nhưng làm mãi một thể loại phim cũng ngán lắm."
"Là bộ "Không đợi nữa" phải không? Tôi đã xem rồi, cảnh phim quay rất đẹp." Đường Hinh nhiệt tình khen ngợi.
"Nhưng tôi muốn thay đổi một chút." Lục Chi Hành rót cốc nước, bê cốc lên uống một ngụm, đặt cốc xuống rồi tự cười nhạo, "Chắc là thời kỳ phản nghịch của tôi tới rồi."
Đường Hinh không nhịn được bật cười, cô hiểu thời kỳ phản nghịch mà anh ta nói tới ý chỉ con đường sự nghiệp, nếu không chịu đổi mới sẽ khiến người ta lo sợ mà không thể tiến lên. Giống như... giống như cô thầm yêu Đường Vực đã bốn năm, sau khi tỏ tình bị từ chối, tất cả cảm xúc đều bộc phát, không có cách quay trở lại trạng thái trước đây, lúc này cô giống như trong thời kỳ phản nghịch vậy.
Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy ngay cả lúc ở tuổi dậy thì cô cũng chưa có hành động phản nghịch nào.
Thế nên đây có thể coi là thời kỳ phản nghịch tới muộn không?
Lục Chi Hành nhìn cô, quay lại chủ đề chính: "Cô ước lượng giá bản quyền là bao nhiêu?"
Đường Hinh nói ra một con số, là con số mà ban đầu Giám đốc Đỗ đã đề nghị với cô.
Con số này thấp hơn so với dự tính của Lục Chi Hành, anh ta có hơi bất ngờ, hỏi lại cô: "Cô chắc chắn chứ?"
Đường Hinh cụp mắt, đáp: "Nếu không thì... tôi tăng giá thêm được không?"
Lục Chi Hành không trả lời cô, anh ta dựa vào ghế, cười nói: "Thế này đi, tôi sẽ soạn thảo hợp đồng rồi gửi cho cô xem qua, đến lúc hợp đồng bản quyền với Thời Quang hết hạn, cô cảm thấy thích hợp thì có thể ký luôn hợp đồng với tôi. Tôi có thể đảm bảo với cô nhất định sang năm sẽ khai máy khởi quay."
Để thành lập tổ dự án và cải biên kịch bản đều cần có thời gian, nếu sang năm có thể khai máy khởi động thì quả thật quá nhanh. Đường Hinh nghe được câu đảm bảo của Lục Chi Hành thì trong lòng không kìm được sự hưng phấn, cảm giác như mình đã thoát khỏi hàng ngũ vô danh tiểu tốt, phi lên hàng biên kịch top đầu.
Hai mắt cô sáng lấp lánh, đáp: "Được, không vấn đề gì."
Hai người bàn bạc rất thuận lợi. Đến lúc Lục Chi Hành buông đũa, không khỏi tò mò hỏi cô: "Tôi nghe nói Thời Quang có ý định gia hạn hợp đồng với cô, nếu đã muốn gia hạn hợp đồng, hẳn là cũng có ý định chuyển thể thành phim, sao cô lại từ chối?"
Đường Hinh đang ăn từng miếng pudding nhỏ, nghe câu hỏi này thì khựng lại, ngẩng đầu cười với anh ta, nói: "Bởi vì đạo diễn Lục cảm thấy sách của tôi thú vị, rất nhiệt tình muốn chuyển thể thành phim, tôi cảm thấy... nếu có thể giao tác phẩm của mình vào tay một người chân thành thích nó, như vậy sẽ tốt hơn. Kể ra thì, bản quyền bán cho Thời Quang đã được bốn năm mà cũng chẳng thể thành phim được, sau này cũng không biết phải chờ tới khi nào." Nói xong, cô lại khen Lục Chi Hành, "Hơn nữa, Lục papa nổi danh như vậy, tôi không chạy tới hưởng ké thì không phải ngu ngốc à?"
Lục Chi Hành bật cười vui vẻ: "Nói thế thì tôi là Bá Nhạc của cô rồi."
Đường Hinh gật đầu: "Đúng vậy."
Hai người trò chuyện vui vẻ, tới tận 8 giờ mới tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng.
Khi Đường Hinh và Lục Chi Hành đi đến cửa nhà hàng, Lục Chi Hành cầm chìa khoá xe trong tay, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Cô lái xe tới à?"
"À, vâng."
Đường Hinh chỉ tay về bên trái, phía cô đỗ xe.
Lục Chi Hành nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Thế hôm nay cứ vậy đã nhé!"
"Vâng, chào anh."
Cô vẫy tay, cười ngọt ngào để lộ má lúm đồng tiền cùng đôi mắt sáng long lanh, đứng dưới đèn đường lung linh càng thể hiện rõ thần thái tươi tắn, cả người đều toát ra vẻ rạng rỡ vô cùng.
Đường Vực từ trong nhà hàng bước ra, đứng ở bậc thang tình cờ nhìn thấy hình ảnh này, anh hơi sững người, ánh mắt lưu luyến ở má lúm đồng tiền nhỏ xinh của cô, lại liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông đang khoan thai rời đi.
Đôi mắt vốn không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Cảm giác khó chịu bỗng ùa đến, càng lúc càng khó chịu...
Anh thực sự rất muốn chọc ngón tay vào má lúm đồng tiền của cô, để cô không cười nổi nữa.
Cao Hằng đứng ở phía sau, trong nháy mắt cảm giác được bầu không khí xung quanh đang lạnh dần, hai mắt đảo xung quanh liền bắt gặp hình ảnh cô Đường đang cười tủm tỉm vẫy tay chào Lục Chi Hành. Anh ta hơi lo lắng nhìn người đang đứng cạnh mình, không hiểu vì sao anh ta có cảm giác, gần đây mỗi khi có chuyện gì liên quan tới Đường tiểu thư, tâm tình của sếp tổng sẽ cực kỳ không tốt.
Thế nên bây giờ, mỗi lần anh ta trông thấy Đường tiểu thư thì theo phản xạ, thần kinh sẽ trở nên cực kỳ căng thẳng, luôn phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó.
Đường Hinh nhìn Lục Chi Hành rời đi, nhẹ nhàng xoay người, vừa định đi về phía xe của mình, bước chân đã khựng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng cùng quần âu đen đứng ở trên bậc thang cao nhất, áo sơ-mi vẫn cài kín đến cổ áo như thói quen từ trước tới nay, dáng người cao lớn mạnh mẽ, phong thái kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đó bỗng nhiên hơi nheo lại, càng nhìn cô chăm chú hơn, không dời.
... Anh ta muốn nhìn xuyên thủng cô luôn hay thế nào?
Đường Hinh tròn mắt, nhưng ngay sau đó đã lại tươi cười, vẫy tay chào hỏi anh: "Sếp tổng, trợ lý Cao, tình cờ quá nhỉ."
Thấy chưa, giờ cô tới nhà hàng bàn chuyện công việc cũng có thể tình cờ gặp được Đường Vực.
Cô cũng tới đây để bàn chuyện công việc nha.
Nghĩ như vậy làm tâm trạng tốt hơn nhiều.
Đường Vực mím môi, hơi nheo mắt, không nói năng gì.
Cao Hằng càng không dám lên tiếng.
Mãi một lúc sau đạo diễn Lưu mới ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười hỏi: "Tổng giám đốc Đường, sao lại đứng ở đây?"
Đường Vực điềm nhiên dời mắt khỏi Đường Hinh, quay lại nhìn đạo diễn Lưu, hơi nhếch miệng cười nói: "Không có gì, phiền đạo diễn Lưu xem lại dự án xem sao."
Đạo diễn Lưu sảng khoái đáp: "Chắc chắn rồi."
Vài người cũng đi xuống cầu thang. Ánh mắt Đường Vực thản nhiên quét qua chỗ Đường Hinh đang đứng, tối nay anh hẹn gặp đạo diễn Lưu chính là vì dự án mới, muốn nói qua về chuyện kịch bản.
Không ngờ lại gặp phải Đường Hinh và Lục Chi Hành.
... Thiệt tình, nói đi là đi, nói biến là biến.
Sao trước đây anh lại không biết cô có phong cách xử sự phóng khoáng như thế nhỉ.
Đối với cả chuyện tình cảm cũng thế sao?
Đường Hinh thấy anh không đáp lại, có hơi xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ, hất cằm hừ một tiếng: "Trợ lý Cao, tạm biệt."
Cô cũng không thèm để ý tới Đường Vực.
Trợ lý Cao: "...... Tạm biệt."
Đường Hinh đeo balo, bước chân nhẹ nhàng đi về phía mình đỗ xe. Đường Vực thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô đang rời đi, chợt nhíu mày, trầm giọng gọi cô: "Đường Hinh."
Đường Hinh khựng lại, nhưng rồi coi như không nghe thấy gì, lại nhẹ nhàng bước đi.
Có lẽ là thời kỳ phản nghịch của cô tới rồi?
Cứ không thèm để ý đến anh như thế, cô đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, có cảm giác vừa xót xa lại vừa sảng khoái rất khó lý giải.
Đường Vực lặng người đứng im vài giây, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sau đó xoay người rời đi, xe của anh đỗ ở hướng ngược lại.
Dường như từ khi anh từ chối Đường Hinh, hai người họ vẫn luôn ở hai hướng ngược nhau.
Sự thật này khiến anh cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Xe rời đi rồi, bên trong xe rất tối.
Đường Vực tựa hẳn ra sau lưng ghế, hai chân thoải mái duỗi ra, đầu hơi quay về một bên, ánh mắt lang thang ngoài cửa sổ xe, nhìn từng chuỗi ánh đèn lướt qua mà không để lộ cảm xúc gì, nhưng tâm trạng lại đang xuống dốc.
Liệu có phải mình đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh?
Thế nên bây giờ cô ấy đột nhiên rời đi không nói một lời, không còn tung tăng trước mặt anh, anh mới cảm thấy có gì đó không ổn?
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến anh hồi thần nhìn về phía trước.
Là tiếng điện thoại của tài xế.
Người tài xế không dám nhận cuộc gọi, vừa định tắt đi thì nghe tiếng Đường Vực lạnh nhạt nói: "Cứ nghe đi."
Tài xế đáp: "Vâng, cảm ơn sếp tổng."
*****
Buổi sáng ngày khai mạc Liên hoan phim Bắc Kinh, Đường Hinh nhận được tin nhắn của biên tập viên: "Bìa sách mới, công cụ và phương thức tuyên truyền đều gửi cho cô rồi, cô xem qua chút đi rồi đăng một bài Weibo quảng bá nhé."
Bản cũ của "Dệt một giấc mộng cho anh" đã cháy hàng, bìa của bản mới cũng rất thu hút, so với bản cũ thì đẹp hơn nhiều, dù cho không phải fan của tiểu thuyết, chỉ là người mê bìa đẹp cũng sẽ muốn mua một cuốn về trưng trong nhà.
Lúc trước Đường Hinh vừa nhìn thấy bìa mới này đã thấy thích, cô trả lời biên kịch: "Okay."
Cô mở Weibo, soạn bài đăng mất một lúc, sau khi chắc chắn không có gì sai sót thì mới đăng lên.
Dù sao cũng là bài quảng bá, nội dung lại khá dài, phía sau còn có rất nhiều đường link đặt mua cùng với thông báo mở give away.
Mấy ngày nay lượng người theo dõi Weibo của cô tăng rất nhanh, cứ như fan zombie nổi dậy vậy, bài vừa mới đăng trên Weibo đã thu được bao nhiêu lượt chia sẻ và bình luận...
Fan thứ nhất: "Ahhhhh bản mới nèeeee!!!! Tôi đợi lâu lắm rồi ý! Bộ này đã ra ba bản bìa khác nhau rồi, mỗi bản tôi đều mua một cuốn! Bản này quá đẹp, mua 10 quyển luôn!"
Fan thứ hai: "Bìa đẹp quá sức! Mua mua mua! Nhất định phải mua! Tôi vote cho Đường Tâm!"
Fan thứ ba: "Đã đặt hàng, xong!"
Fan thứ tư: "Lại đây nào, giúp tôi share bài đăng này, tôi sẽ tặng sách cho mười người!"
...
Đường Hinh đột nhiên cảm thấy Lục Chi Hành quá chất luôn, nếu sau này phim có thể hot, cô chỉ cần dựa vào tiền nhuận bút xuất bản thì mỗi tháng cũng có thể vung tiền mua túi xách.
Một lát sau...
Biên tập viên điên cuồng nhắn tin cho cô: "Cô mau đi xem đi, có fan cuồng ngu ngốc lắm tiền mở give away 1000 cuốn sách, quá chất chơi luôn. Cô mau đi share bài của người đó, cảm ơn người ta."
Đường Hinh:??????
Fan cuồng ngu ngốc lắm tiền?
Biên tập viên tiện tay chụp lại màn hình gửi cho cô.
Đường Hinh nhìn chằm chằm, bỗng thấy hơi xấu hổ, tên tài khoản của người ta là "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" đó! Vị "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" này chia sẻ lại bài đăng Weibo của cô, vô cùng hào phóng nói: "Chỉ cần share lại bài Weibo này, tôi sẽ tặng lại toàn bộ 1000 bộ sách, bao gồm cả đồ lưu niệm đi kèm, đều tặng hết!"
Đường Hinh: "......"
Cô thực sự bị cái người "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" này doạ khiếp đảm rồi. Một bộ sách giá 55 tệ*, dù có được giảm giá cũng phải hơn 30 tệ*, đồ phụ kiện lưu niệm đi kèm bao gồm gối ôm cùng thẻ kẹp sách giá cũng phải hơn 40 tệ*.
Tính sơ sơ một bộ sách cộng với đồ phụ kiện đi kèm tổng cộng là hơn 70 tệ*, 1000 bộ là mất 7-8 vạn tệ*. Hào phóng thế này, chắc chắn là fan cuồng rồi.
* Chú thích: 1NDT ~ 3500VND, 55NDT ~ 190.000VND, 30NDT ~ 105.000VND, 40NDT ~ 140.000VND, 70NDT ~ 242.000VND, 7-8 vạn NDT ~ 242-277 triệu VND. Chú thích chỉ có mục đích cho các bạn thấy bạn fan cuồng này thực sự rất chất chơi.
Trong lòng Đường Hinh vô cùng cảm động, không ngờ mình lại có một fan trung thành hào phóng đến thế, trước khi chia sẻ lại bài đăng này, cô mở trang tin nhắn riêng trên Weibo, nhắn tin cho bạn fan đó, nói: "Chuyện này... Số tiền này quá lớn rồi. Bạn làm vậy khiến tôi ngại quá."
Một lát sau.
WeChat báo có tin nhắn mới.
Đường Đinh Đinh: "Không cần khách khí."
———————————————-
Chạp sau
Đường Vực lại hỏi lại, có vẻ rất tò mò: "Nói đi."
Thư ký Trần đầu căng ra, không dám thốt nên lời, nhìn về phía Cao Hằng cầu cứu.
Cao Hằng: "......"
Cao Hằng nuốt nước bọt, hắng giọng: "Tôi... Tôi cũng biết qua qua."
Đường Vực không nói lời nào, chỉ nhìn qua ý bảo anh ta cứ nói.
Cao Hằng cố gắng giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Là quan hệ giữa anh rể và em vợ, ngoài ra còn có quan hệ giữa bạn gái thân và chồng hoặc bạn trai của bạn thân."
Đường Vực: "......"
Bình luận facebook